Khách sạn Rich.
Phòng VIP.
Một người đàn ông cao hơn hai thước hoa lệ đi vào trong phòng, đứng trước sô pha ở phòng khách, rất cung kính với Mặc Tử Hàn đang ngồi trên đó, khom lưng chín mươi độ.
“Đại ca”
“Sao?”
Mặc Tử Hàn khinh khinh lên tiếng trả lời, cánh tay dài duỗi ra, tao nhã cầm lấy cốc rượu bên cạnh khẽ uống một ngụm.
Kim Hâm đứng thẳng lưng, hai mắt không nhịn được chăm chú nhìn anh.
Mặc Tử Hàn nhận thấy ánh mắt anh ta, hai mắt hẹp dài hơi hơi nghiêng nhìn, lạnh lùng nói: “Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”
“Thưa đại ca…” Kim Hâm lại khom lưng nói, “Sáng sớm hôm qua tôi ở cổng biệt thự nhìn thấy một thằng nhóc có cử chỉ kì lạ.”
Thằng nhóc?
Giữa đôi lông mày Mặc Tử Hàn túc khởi.
“Tiếp tục nói.”
“Vâng”
Kim Hâm vẻ mặt không mang theo bất kì cảm xúc nào kể lại: “Thằng nhóc kia hôm trước cũng đã đợi ở cổng suốt một ngày, sáng nay lại tới nữa nên tôi liền đến hỏi, cuối cùng nó nói có vật quan trọng muốn chuyển cho anh, hơn nữa…” Anh đột nhiên muốn nói lại thôi.
“Hơn nữa cái gì?”
Kim Hâm vẫn chưa trả lời, mà lấy trong túi ra một cái thẻ học sinh, hai tay trình lên.
Mặc Tử Hàn nghi ngờ nhíu mày, cầm lấy cái thẻ ghi học sinh tiểu học năm nhất, ánh mắt lạnh như băng nhìn phía trên tấm ảnh chụp, hai mắt bỗng trừng lớn, lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Khuôn mặt thằng nhóc này tuy rằng tròn tròn mập mạp, vẫn còn vẻ trẻ con nhưng đặc biệt cùng với ngũ quan của anh giống nhau như đúc, quả thực chính là phiên bản nhỏ của anh. Mà bên cạnh bức ảnh có ghi rõ ràng họ và tên: Mặc Thiên Tân.
Mặc?
Nó cũng họ Mặc?
“Đứa nhỏ này…” Anh thì thào tự nói.
Chẳng lẽ là con anh?
Thế nhưng từ trước đến nay đối với phương diện đàn bà luôn đặc biệt cẩn thận, cho tới giờ chưa hề có lưu lại mầm mống bên ngoài… một đêm vội vàng kia
“Thư đâu?” Anh đột nhiên hỏi.
“Ở đây” Kim Hâm lập tức lấy thư ra.
Mặc Tử Hàn vội vã cầm lấy, mở chiếc phong bì ra.
Lần này bên trong thư không hề có một trò bịp nào, đơn thuần là một tờ giấy trắng, mà ở trên chỉ viết một dãy mười sáu số.
Là số điện thoại di động?
Anh nhìn xuyên suốt con số kia, nhíu mày trầm mặc.
“Đại ca” Kim Hâm không nhịn được mạnh dạn hỏi: “Anh còn muốn hỏi gì nữa không?”
Mặc Tử Hàn chợt thu lại tờ giấy, lạnh lùng nói: “Không! Trước còn một chuyện quan trọng phải làm, đúng rồi, cậu nói chuyện này với Hỏa Diễm để cậu ta đi điều tra thằng nhóc tên Mặc Thiên Tân này, lấy DNA của nó kiểm tra, xem có thật là con tôi không!”
“Vâng!” Kim Hâm cúi đầu lĩnh mệnh.
Đúng lúc anh ta ngẩng đầu lên thì chuông cửa vang lên.
“Leng keng, leng keng”
Tiếng chuông nghe êm tai, khóe miệng Mặc Tử Hàn gợi lên tà ác.
Rốt cục tới!
“Đi mở cửa!” Anh ra lệnh
“Vâng”
Kim Hâm lập tức xoay người, đi tới mở cửa phòng ra.
Tử Thất Thất mặc đồng phục của khách sạn, đeo cà vạt hình bướm, mỉm cười đối mặt với anh ta, trước hơi khom lưng , sau nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, đây là cơm trưa của anh, tôi đã mang tới.”
Phòng VIP.
Một người đàn ông cao hơn hai thước hoa lệ đi vào trong phòng, đứng trước sô pha ở phòng khách, rất cung kính với Mặc Tử Hàn đang ngồi trên đó, khom lưng chín mươi độ.
“Đại ca”
“Sao?”
Mặc Tử Hàn khinh khinh lên tiếng trả lời, cánh tay dài duỗi ra, tao nhã cầm lấy cốc rượu bên cạnh khẽ uống một ngụm.
Kim Hâm đứng thẳng lưng, hai mắt không nhịn được chăm chú nhìn anh.
Mặc Tử Hàn nhận thấy ánh mắt anh ta, hai mắt hẹp dài hơi hơi nghiêng nhìn, lạnh lùng nói: “Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”
“Thưa đại ca…” Kim Hâm lại khom lưng nói, “Sáng sớm hôm qua tôi ở cổng biệt thự nhìn thấy một thằng nhóc có cử chỉ kì lạ.”
Thằng nhóc?
Giữa đôi lông mày Mặc Tử Hàn túc khởi.
“Tiếp tục nói.”
“Vâng”
Kim Hâm vẻ mặt không mang theo bất kì cảm xúc nào kể lại: “Thằng nhóc kia hôm trước cũng đã đợi ở cổng suốt một ngày, sáng nay lại tới nữa nên tôi liền đến hỏi, cuối cùng nó nói có vật quan trọng muốn chuyển cho anh, hơn nữa…” Anh đột nhiên muốn nói lại thôi.
“Hơn nữa cái gì?”
Kim Hâm vẫn chưa trả lời, mà lấy trong túi ra một cái thẻ học sinh, hai tay trình lên.
Mặc Tử Hàn nghi ngờ nhíu mày, cầm lấy cái thẻ ghi học sinh tiểu học năm nhất, ánh mắt lạnh như băng nhìn phía trên tấm ảnh chụp, hai mắt bỗng trừng lớn, lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Khuôn mặt thằng nhóc này tuy rằng tròn tròn mập mạp, vẫn còn vẻ trẻ con nhưng đặc biệt cùng với ngũ quan của anh giống nhau như đúc, quả thực chính là phiên bản nhỏ của anh. Mà bên cạnh bức ảnh có ghi rõ ràng họ và tên: Mặc Thiên Tân.
Mặc?
Nó cũng họ Mặc?
“Đứa nhỏ này…” Anh thì thào tự nói.
Chẳng lẽ là con anh?
Thế nhưng từ trước đến nay đối với phương diện đàn bà luôn đặc biệt cẩn thận, cho tới giờ chưa hề có lưu lại mầm mống bên ngoài… một đêm vội vàng kia
“Thư đâu?” Anh đột nhiên hỏi.
“Ở đây” Kim Hâm lập tức lấy thư ra.
Mặc Tử Hàn vội vã cầm lấy, mở chiếc phong bì ra.
Lần này bên trong thư không hề có một trò bịp nào, đơn thuần là một tờ giấy trắng, mà ở trên chỉ viết một dãy mười sáu số.
Là số điện thoại di động?
Anh nhìn xuyên suốt con số kia, nhíu mày trầm mặc.
“Đại ca” Kim Hâm không nhịn được mạnh dạn hỏi: “Anh còn muốn hỏi gì nữa không?”
Mặc Tử Hàn chợt thu lại tờ giấy, lạnh lùng nói: “Không! Trước còn một chuyện quan trọng phải làm, đúng rồi, cậu nói chuyện này với Hỏa Diễm để cậu ta đi điều tra thằng nhóc tên Mặc Thiên Tân này, lấy DNA của nó kiểm tra, xem có thật là con tôi không!”
“Vâng!” Kim Hâm cúi đầu lĩnh mệnh.
Đúng lúc anh ta ngẩng đầu lên thì chuông cửa vang lên.
“Leng keng, leng keng”
Tiếng chuông nghe êm tai, khóe miệng Mặc Tử Hàn gợi lên tà ác.
Rốt cục tới!
“Đi mở cửa!” Anh ra lệnh
“Vâng”
Kim Hâm lập tức xoay người, đi tới mở cửa phòng ra.
Tử Thất Thất mặc đồng phục của khách sạn, đeo cà vạt hình bướm, mỉm cười đối mặt với anh ta, trước hơi khom lưng , sau nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, đây là cơm trưa của anh, tôi đã mang tới.”
/357
|