Mặc Thâm Dạ hoàn toàn không nghĩ đến Phương Lam lại nhảy khỏi xe, mà cô ấy mới tỉnh lại sau hôn mê, chỉ sợ. . . . . .
Hắn vội vã dừng ngay lại, quay đầu nhìn về đằng sau!
Phương Lam chân vừa chạm đất thì thân thể đổ về phía trước, sau đó lăn 3 vòng trên đường, khi hết đà thì một chân quỳ xuống đất cực xinh đẹp, ổn định dừng lại.
"Lam Lam --"
Phía sau truyền đến tiếng hô to của Mặc Thâm Dạ, sau đó liền ngừng lại, tiếp theo. . . . . .
Phương Lam nhanh chóng đứng lên, tiếp đó lập tức chạy vào bên trong cửa hàng tạp hóa bên đường. Mặc Thâm Dạ đuổi theo cô nhưng khi tìm vài vòng trong cửa hàng thì không thấy cô đâu cả. Đáng chết! Chạy đi đâu rồi hả?
Phương Lam sau khi bước vào cửa hàng thì ngay lập tức chạy ra cửa sau, nhưng lại nghĩ tới cảnh từng bị hắn bắt được, cô lập tức lộn lại cửa chính, không thấy hắn xuất hiện cô liền vui vẻ đi ra ngoài, nhưng mới bước một chân ra khỏi ngưỡng cửa, mấy người mặc âu phục đen khí thế to lớn cùng đứng chặn trước mặt cô.
"Các ai là ai mà dám chắn đường bản tiểu thư hả?" Phương Lam khinh thường chất vấn.
"Phương tiểu thư, chúng tôi nhận lệnh của lão gia tử, mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến tới Chung trạch!" Người đàn ông áo đen đứng ở giữa lạnh lùng mở miệng nói chuyện.
Lão gia tử?
Chung trạch?
Thì ra là lão gia hỏa Chung Khuê kia, ông ta vẫn luôn phái người theo dõi cô sao? Thảo nào mấy ngày nay cô cảm thấy cả người không được thoải mái, hóa ra là như vậy a! Nhưng mà ông ta tìm cô có chuyện gì? Cái lão hồ ly đa mưu túc trí ông ta lại muốn làm gì hả? Thật đúng là biết chọn thời gian, đúng ngay lúc cô bận nhất liền xuất hiện, nhưng mà. . . . . . Cô hình như cũng có món nợ phải tính toán tử tế với ông ta. Được thôi! Đã tới tận cửa rồi thì cô đành bỏ qua việc tìm Mặc Tử Hàn mà đi gặp mặt lão gia hỏa bất tử kia thôi. . . . . .
"OK! Không thành vấn đề, dẫn đường đi, đúng lúc bản tiểu thư đang rảnh rỗi!" Phương Lam đắc ý kiêu ngạo nói.
"Phương tiểu thư, mời. . . . . ." Người đàn ông đứng ở giữa nhường đường, sau đó vươn tay chỉ vào chiếc xe màu đen cách đó không xa.
Phương Lam bước chân đi, ngạo mạn tới chỗ chiếc xe kia.
. . . . . .
Một mặt khác
Mặc Thâm Dạ tìm hồi lâu trong cửa hàng bách hóa, nhìn khắp bốn phía, cũng đi tới mấy cái cửa hông, nhưng dòng người quá nhiều, hắn căn bản là không tìm thấy Phương Lam.
"Đáng chết!"
Sau khi tìm gần mười phút, hắn chỉ có thể tức giận mắng, bởi vì đã thật rõ ràng, Phương Lam trốn thoát, hiện tại cô ấy không phải đã tới chỗ Mặc Tử Hàn rồi đấy chứ? Nếu bọn họ gặp mặt nhau, cứ theo tính cách Phương Lam nhất định sẽ náo loạn đến long trời lở đất, cô gái ấy tính cách từ trước đến nay đều nóng nảy, nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn.
"Haizz. . . . . ." Hắn thở dài thật sâu, sau đó tiêu sái bước ra khỏi cửa chính, chuẩn bị chạy về Mặc gia ngăn cản trận hạo kiếp này.
Mà cũng thật hay, hướng hắn lại xe đi lại ngược với hướng Phương Lam bị mang đi. . . . . .
※※※
Chung trạch
Chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cửa chính biệt thự, bốn cửa xe đồng thời mở ra, bốn người đàn ông mặc âu phục đen cùng bước xuống, mà Phương Lam đợi sau khi bọn họ ra thì mới bước xuống, đôi mắt nhìn căn biệt thự kiểu Trung Quốc đã từng tới một lần này.
Phương Lam tươi cười tà ác, hai mắt lộ ra mũi nhọn lợi hại.
Lão hồ ly này đúng là cẩn thận, chẳng qua là một cô gái thế mà lại dùng tới 4 người đàn ông cường tráng, chẳng lẽ ông ta biết thân phận của cô rồi sao?
. . . . . .
Thư phòng lầu hai
Chung Khuê khí phách ngồi ở bàn viết, hai tay gấp xếp đặt trên quải trượng đầu chim ưng, mắt thì nhìn cửa phòng đối diện, bỗng. . . . . .
"Cộc, cộc, cộc!"
Tiếng gõ cửa vang lên, trên khuôn mặt ông ta lộ ra nụ cười đắc ý.
"Vào đi!"
Ra lệnh một tiếng, cửa thư phòng lập tức mở ra, Phương Lam bị bốn người đàn ông vây quanh đứng trước cửa.
Đôi mắt sáng ngời của cô nhìn đôi mắt giảo hoạt của ông ta, hai người đều ẩn ẩn cười tà ác, trong lòng đều có âm mưu tính toán của riêng mình.
"Phương tiểu thư, mời vào!" Chung Khuê dùng giọng thương thúy của bản thân mời cô vào.
Phương Lam không có nửa phần khiếp đảm, rảo bước vào phòng rồi đi tới trước mặt ông ta, 4 bảo tiêu áo đen cũng cùng vào đứng đằng sau cô.
"Tôi nhớ ông gọi là Chung Khuê phải không? Hình như tôi cũng không có quen biết ông, ông tìm tôi có chuyện gì đây?" Phương Lam cố ý giả ngu hỏi.
"Tôi. . . . . ."
"Đợi chút!" Phương Lam cố ý chặn lời ông ta lại, sau đó nghiêm túc nói, "Tuy rằng tôi không biết ông tìm tôi có chuyện gì, nhưng nếu ông muốn hỏi tôi vấn đề gì thì một vấn đề là 1000 đồng, nếu ông muốn tôi giúp việc gì đó thì một việc là 10k đồng, nếu hai việc đấy đều không đúng thì tôi cứ dựa theo tầm quan trọng của câu nói mà tính giá. Ông cảm thấy. . . . . . Như vậy OK chứ?"
Chung Khuê nhìn khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời của cô, mày hơi hơi nhăn lên.
Ông đã tìm người điều tra cô gái này, cô ta là cô nhi, được người khác nhận nuôi, từ nhỏ đã là bạn tốt của Tử Thất Thất, có cái đầu rất thông minh, tuổi còn trẻ đã làm đến giáo sư trường y, chuyên khoa tim mạch và khoa tâm lý, từng làm công ở khách sạn Rich của Bách Hiên, là một người tương đối bình thường, nhưng rất kỳ quái, đã là một con mọt sách chỉ biết học tập với nghiên cứu, hơn nữa lại là một cô gái yếu đuối, làm sao trong tình huống như này mà còn có thể bình tĩnh được cơ chứ? Nhưng lại tươi cười cùng ông thương lượng giá cả, cô gái này. . . . . . Xem ra chắc chắn có gì đó kỳ quái?
"Này! Tôi nói vị Chung lão tiên sinh này, ông làm gì mà cứ nhìn chằm chằm tôi thế? Tôi nói cho ông biết, tôi vậy nhưng rất đáng tiền đấy, nhìn một lần ít cũng phải 1k đồng mới được, ông vừa rồi nhìn tôi 31s, cho nên cám ơn, xin trả tôi 31k đồng!" Phương Lam nói xong, liền giống như một tên tham tiền xòe tay ra, còn cố ý run lẩy bẩy, bảo ông ta mau trả thù lao.
Chung Khuê thật sự nhìn không thấu tâm tư cô gái này, nhưng cũng không phải không thể ứng phó, dù sao. . . . . . Chỉ là một cô gái yếu đuối.
"Được, cô đã đưa ra điều kiện, vậy chúng ta liền làm cuộc mua bán này, cô giúp tôi một việc, tôi cho cô 1 triệu!"
1 triệu?
Thật đúng là keo kiệt!
"Tốt!" Phương Lam giả vờ hưng phấn nói, "Ông muốn tôi giúp ông làm gì?"
"Cô cũng không cần làm gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn đứng ở đây thôi, chờ tôi làm xong chuyện thì cô có thể cầm tiền rời đi!" Chung Khuê mỉm cười nói.
Đứng ở đây?
Không cần làm gì cả?
Phương Lam nghi hoặc nhìn ông ta, tò mò hỏi, "Chỉ cần ngoan ngoãn đực mặt ra ở đây ông sẽ cho tôi 1 triệu? Có chuyện tốt như vậy sao?" Cô hoài nghi nhìn ông ta nói, "Chuyện bánh trên trời rơi xuống này thường thì dấu âm mưu rất lớn, mà tôi đã trở thành đồng bọn hợp tác của ông thì ông có phải nên. . . . .", Từ bộ dáng cợt nhả bỗng đôi mắt ông ta trở nên lãnh liệt, nhìn thẳng cô nói, "Cô không cần thiết biết nguyên nhân, nhưng có điều cô phải biết, từ lúc cô bước vào tòa nhà này, cô phải nghe theo lời tôi hoàn toàn, nếu cô dám phản kháng thì hậu quả chỉ có chết!"
"Chết?" Phương Lam hoàn toàn không có một chút sợ hãi, ngược lại rất khinh thường nói, "Người chung quy thì vẫn phải chết, Phương Lam tôi từ lúc còn rất nhỏ không còn để ý tới sống chết của bản thân, thế nên ông không hù dọa được tôi đâu, haizz. . . . . . Tôi thành tâm thành ý nói chuyện làm ăn với ông, đào tâm đào phế ( như thật lòng thật dạ) nói chi tiết với ông, bảng giá cũng đã nói rõ ràng rành mạch, nhưng ông lại có thái độ này, cũng quá không có thành ý rồi đó? Thôi, cuộc mua bán này tôi không làm nữa, bản tiểu thư hôm nay xin từ biệt!"
Cô nói xong lập tức xoay người đi tới cửa thư phòng, nhưng 4 người đàn ông vẫn đứng sau lưng cô liền chặn đường.
"Tục ngữ nói đúng: chó ngoan không chặn đường, chặn đường thì không phải chó ngoan, có thể phiền các anh tránh ra được chứ?" Phương Lam vẫn cười rực rỡ như cũ, nhưng giọng nói lại hơi băng lãnh.
"Tôi đã nói rồi, từ lúc cô bước vào tòa nhà này, cô đều phải nghe theo tôi, ta không cho cô đi thì cô đừng nghĩ là đi được!" Chung Khuê ở đằng sau bá đạo mở miệng.
"Buồn cười, chân mọc trên người tôi, tôi muốn đi đâu thì đi, ai có thể ngăn được tôi!" Phương Lam hùng hổ phản bác, sau đó đôi mắt trở nên lãnh liệt, trừng mắt nhìn bốn gã đàn ông nói, "Bản tiểu thư hôm nay tâm tình không tốt lắm, tôi khuyên các anh vẫn nên ngoan ngoãn tránh đường cho tôi, bằng không. . . . . . Có chuyện gì không hay xảy ra đều là do các anh tự chuốc lấy!"
Nghe lời cô nói, đôi mắt Chung Khuê nhíu chặt.
Phương Lam im lặng nhếch miệng, nhìn 4 gã vẫn không nhúc nhích nói, "Không nghe lời mỹ nữ, chịu thiệt, kết cục ngay trước mắt!"
Dứt lời, Phương Lam tiến lên một bước, bắt lấy cánh tay gã đàn ông ở giữa, xoay người một cái, cầm tay hắn ta vòng qua vai, sau đó chân phải cố định trọng tâm, chân trái nhanh chóng đá vào mắt cá chân hắn ta, khiến hắn ta mất đi trọng tâm, sau lại thừa cơ nhất hắn qua vai quật xuống. . . . . . Ngay sau đó, khi mà ba người còn lại đang kinh ngạc, cô ngồi xổm xuống, cô quét chân phải về phía sau, đá vào chân một gã khác đứng ở giữa, trong phút chốc cơ thể gã đó liền nghiêng đi ngã trên mặt đất. . . . . . Mà lúc này 2 gã ở 2 bên đều cùng ra tay, muốn bắt cô lại, nhưng Phương Lam lại đứng dậy, hai tay đưa về sau eo, rút hai khẩu lục bạc ra, cùng bắn vào vai hai gã.
"Pằng--"
"Pằng --"
Hai tiếng súng vang lên dung hợp vào nhau cực kì chói tai.
Bốn gã đàn ông coi như bị đánh bại, đều nằm ở trên đất.
Phương Lam hài lòng cười, xinh đẹp xoay người nhìn Chung Khuê vẫn ngồi nguyên ở bàn viết.
Chung Khuê khiếp sợ nhìn hình ảnh mới có mấy giây thôi, lần này ông ta mới bừng tỉnh đại ngộ, cô gái này căn bản không là người thường, càng không thể dùng hai chữ "yếu đuối" để hình dung. Mỗi động tác của cô ta đều cực kỳ chuẩn mực, vừa nhanh vừa chính xác, hành văn liền mạch lưu loát, khiến ông ta liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra, công phu của cô đã có trụ cột 20 năm, nhất định là từ nhỏ đã bắt đầu huấn luyện.
"Cô đến cùng là ai?" Ông ta bỗng chất vấn.
Phương Lam mỉm cười nhìn ông ta trả lời, "Nếu so với ông, tôi xem như một người tốt!"
"Cô với Thâm Dạ có quan hệ gì?" Chung Khuê tiếp tục hỏi.
Phương Lam có chút kinh ngạc.
Ông ta vì sao lại nhắc tới Thâm Dạ? Chẳng lẽ ông ta bắt cô tới là vì Thâm Dạ? Không phải là muốn lợi dụng cô để uy hiếp Thâm Dạ đấy chứ?
"Thâm Dạ? Thâm Dạ là ai? Tôi không biết người nào có cái tên kỳ quái như thế!" Cô giả bộ không biết.
"Lần trước cô rõ ràng cùng cậu ta tới đây, còn dám nói cô không biết cậu ta?"
"Cùng anh ta đến thì nhất định phải biết anh ta sao? Cho dù tôi nói chuyện, ăn cơm, tiếp xúc với anh ta, nhưng ở trong thế giới của tôi, anh ta chỉ là một người xa lạ, thậm chí căn bản là không có người này tồn tại, cho nên tôi không biết anh ta, ông hiểu chưa?" Phương Lam có chút không kiên nhẫn trả lời.
Còn tưởng lão hồ ly này tìm cô có chuyện lớn gì chứ, không nghĩ tới lại là vì người đàn ông kia. Thích. . . . . . Thật sự là làm cho người ta khó chịu!
Chung Khuê thấy cô hoàn toàn không nói đạo lý, mày nhăn lên thật sâu.
"Mặc kệ cô biết hay không biết cậu ta, hôm nay cô cũng không thể rời khỏi đây!" Ông ta lãnh liệt nói, cặp mắt nguy hiểm buộc chặt.
Phương Lam thoáng lui về phía sau một bước, toàn thân cảnh giới.
Chợt, mắt cô liếc về giá sách cách đó 3 thước, sau đó lạnh lùng nói, "Là ai? Trốn trốn tránh tránh, cút ra đây cho tôi!"
"Bốp. . . . . . Bốp. . . . . . Bốp. . . . . ."
Một người đàn ông vừa vỗ tay vừa đi ra từ sau giá sách, hắn cười xấu xa, khen ngợi nói, "Lợi hại, lợi hại, thật sự là quá lợi hại, tôi đứng ở phía sau ngay cả động cũng chưa động, thế mà cô cũng có thể cảm thấy được sự tồn tại của tôi, xem ra cô cũng là người trong nghề a."
Phương Lam chậm rãi dời mắt lên người hắn, lúc mà cô thấy khuôn mặt hắn thì không nén nổi có chút kinh ngạc.
Vũ Chi Húc?
Tên hỗn đản này, lần trước chính hắn bắt Thất Thất đi, xem ra hôm nay đúng là đại vận của cô, cái không mời tự đến thật đúng là nhiều, vậy thì cũng nên tính sổ thật tốt với hắn.
Vũ Chi Húc nhìn tới ánh mắt đằng đằng sát khí của cô, lưng chợt lạnh toát, sau đó đầu hắn hơi lắc, ám chỉ cô đừng vạch trần chuyện bọn họ có quen biết.
"OK! Tôi hiểu rồi, chỉ cần tôi ngoan ngoãn đứng ở đây là được có phải không? Vậy tốt, tôi hôm nay ở đây, tôi muốn có phòng tốt nhất, cơm tối ngon nhất, rượu đỏ cao cấp nhất, tôi muốn. . . . . . Những yêu cầu này hẳn cũng không quá đáng phải không?" Cô cười quỷ dị nhìn Chung Khuê, chợt cực kỳ vui vẻ đáp ứng ở lại.
Chung Khuê nhìn chằm chằm vào cô nhưng lại không nhìn thấu lòng cô.
Đến cùng Thâm Dạ làm sao lại quen biết cô gái này? Thân phận cô gái này cậu ta có biết không? Hơn nữa cô gái này vì sao lại bỗng muốn ở lại đây? Nhìn khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười kia của cô ta, làm cho ông càng ngày càng không hiểu, cô ta đang nghĩ cái gì, cô ta đang tính toán cái gì, cô ta đang có chủ ý quỷ quái gì.
Bất chợt trong lòng có chút thấp thỏm không yên.
Đến cùng ông bắt cô gái này về là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?
"Húc!" Ông ta lạnh lùng gọi.
"Dạ!" Vũ Chi Húc lên tiếng trả lời.
"Mang cô ta tới phòng khách nghỉ ngơi, trông chừng tốt cô ta cho tôi!" Chung Khuê ra lệnh,
"Vâng!"
Vũ Chi Húc lập tức đi đến bên cạnh Phương Lam, vừa mỉm cười vừa phong độ vươn tay phải nói, "Mời đi, tiểu thư mỹ lệ!"
Phương Lam mỉm cười xoay người, hai ba bước đi đã tới cửa phòng, Vũ Chi Húc mở cửa ra nhưng Phương Lam không đi tiếp mà đưa lưng về phía Chung Khuê nói, "Ông muốn lợi dụng tôi uy hiếp Mặc Thâm Dạ, ông cho rằng tính toán này của ông có thể được sao?"
Chung Khuê gấp rút cau mày.
"Ha. . . . . ." Phương Lam cười châm chọc, xinh đẹp bước ra ngoài.
Chung Khuê nhìn cửa phòng đối diện, biểu cảm trên mặt hoàn toàn tương phản khi mới gặp Phương Lam, hai tay chồng lên nhau đặt trên đầu chim ưng ở quải trượng cũng không biết từ lúc nào đã nắm chặt lại với nhau.
Tuyệt đối không nghĩ tới một cô gái nhìn như yếu đuối thân thủ lại tốt như thế, tuy còn chưa kịp Mặc Thâm Dạ, nhưng hoàn toàn không thua gì Vũ Chi Húc, đến cùng cô ta là ai? Đến cùng cô ta tự nguyện ở đây là vì cái gì? Hơn nữa người như vậy lại cùng Tử Thất Thất làm bạn tốt, chẳng lẽ. . . . . . Là kiệt tác của người kia?
. . . . . .
Trong hành lang dài
Vũ Chi Húc đi ở phía trước, Phương Lam đi theo phía sau hắn.
Cô nhìn lưng hắn rồi chợt lạnh lùng nói, "Thật đúng là oan gia ngõ hẹp a, vậy mà để tôi ở đây gặp được anh, xem ra, chúng ta hẳn nên hảo hảo ôn chuyện, tiểu Húc Húc!"
Vũ Chi Húc nghe xưng hô này lưng liền run lên, mồ hôi lạnh khắp nơi trên cơ thể hắn tuôn ra.
"Ha, ha, ha. . . . . ." Hắn cười khan vài tiếng, sau đó xấu hổ nói, "Tôi rất sợ đó a, tiểu Lam Lam cô nói chuyện có thể đừng kinh hãi như vậy không? Chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi, không phải nên hàn huyên vui vẻ vài câu sao?"
"Tôi cũng không thời gian hàn huyên với anh, chính anh làm chuyện gì, bản thân hẳn là rất rõ ràng, anh cứ rửa cổ sẵn chờ tôi tới làm thịt đi!" Phương Lam tiếp tục uy hiếp.
"Tiểu Lam Lam, kỳ thực chuyện cũng không như cô tưởng tượng đâu!"
"Phải không? Vậy thì chờ sau khi anh biến thành lệ quỷ thì hẵng đến giải thích với tôi!"
Vũ Chi Húc khóc không ra nước mắt.
Cái này thật sự thảm, vì sao chết tử tế không xong lại cố tình đụng phải cô nàng này chứ?
Thần ơi. . . . . . Mau tới cứu con đi!
Hắn vội vã dừng ngay lại, quay đầu nhìn về đằng sau!
Phương Lam chân vừa chạm đất thì thân thể đổ về phía trước, sau đó lăn 3 vòng trên đường, khi hết đà thì một chân quỳ xuống đất cực xinh đẹp, ổn định dừng lại.
"Lam Lam --"
Phía sau truyền đến tiếng hô to của Mặc Thâm Dạ, sau đó liền ngừng lại, tiếp theo. . . . . .
Phương Lam nhanh chóng đứng lên, tiếp đó lập tức chạy vào bên trong cửa hàng tạp hóa bên đường. Mặc Thâm Dạ đuổi theo cô nhưng khi tìm vài vòng trong cửa hàng thì không thấy cô đâu cả. Đáng chết! Chạy đi đâu rồi hả?
Phương Lam sau khi bước vào cửa hàng thì ngay lập tức chạy ra cửa sau, nhưng lại nghĩ tới cảnh từng bị hắn bắt được, cô lập tức lộn lại cửa chính, không thấy hắn xuất hiện cô liền vui vẻ đi ra ngoài, nhưng mới bước một chân ra khỏi ngưỡng cửa, mấy người mặc âu phục đen khí thế to lớn cùng đứng chặn trước mặt cô.
"Các ai là ai mà dám chắn đường bản tiểu thư hả?" Phương Lam khinh thường chất vấn.
"Phương tiểu thư, chúng tôi nhận lệnh của lão gia tử, mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến tới Chung trạch!" Người đàn ông áo đen đứng ở giữa lạnh lùng mở miệng nói chuyện.
Lão gia tử?
Chung trạch?
Thì ra là lão gia hỏa Chung Khuê kia, ông ta vẫn luôn phái người theo dõi cô sao? Thảo nào mấy ngày nay cô cảm thấy cả người không được thoải mái, hóa ra là như vậy a! Nhưng mà ông ta tìm cô có chuyện gì? Cái lão hồ ly đa mưu túc trí ông ta lại muốn làm gì hả? Thật đúng là biết chọn thời gian, đúng ngay lúc cô bận nhất liền xuất hiện, nhưng mà. . . . . . Cô hình như cũng có món nợ phải tính toán tử tế với ông ta. Được thôi! Đã tới tận cửa rồi thì cô đành bỏ qua việc tìm Mặc Tử Hàn mà đi gặp mặt lão gia hỏa bất tử kia thôi. . . . . .
"OK! Không thành vấn đề, dẫn đường đi, đúng lúc bản tiểu thư đang rảnh rỗi!" Phương Lam đắc ý kiêu ngạo nói.
"Phương tiểu thư, mời. . . . . ." Người đàn ông đứng ở giữa nhường đường, sau đó vươn tay chỉ vào chiếc xe màu đen cách đó không xa.
Phương Lam bước chân đi, ngạo mạn tới chỗ chiếc xe kia.
. . . . . .
Một mặt khác
Mặc Thâm Dạ tìm hồi lâu trong cửa hàng bách hóa, nhìn khắp bốn phía, cũng đi tới mấy cái cửa hông, nhưng dòng người quá nhiều, hắn căn bản là không tìm thấy Phương Lam.
"Đáng chết!"
Sau khi tìm gần mười phút, hắn chỉ có thể tức giận mắng, bởi vì đã thật rõ ràng, Phương Lam trốn thoát, hiện tại cô ấy không phải đã tới chỗ Mặc Tử Hàn rồi đấy chứ? Nếu bọn họ gặp mặt nhau, cứ theo tính cách Phương Lam nhất định sẽ náo loạn đến long trời lở đất, cô gái ấy tính cách từ trước đến nay đều nóng nảy, nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn.
"Haizz. . . . . ." Hắn thở dài thật sâu, sau đó tiêu sái bước ra khỏi cửa chính, chuẩn bị chạy về Mặc gia ngăn cản trận hạo kiếp này.
Mà cũng thật hay, hướng hắn lại xe đi lại ngược với hướng Phương Lam bị mang đi. . . . . .
※※※
Chung trạch
Chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cửa chính biệt thự, bốn cửa xe đồng thời mở ra, bốn người đàn ông mặc âu phục đen cùng bước xuống, mà Phương Lam đợi sau khi bọn họ ra thì mới bước xuống, đôi mắt nhìn căn biệt thự kiểu Trung Quốc đã từng tới một lần này.
Phương Lam tươi cười tà ác, hai mắt lộ ra mũi nhọn lợi hại.
Lão hồ ly này đúng là cẩn thận, chẳng qua là một cô gái thế mà lại dùng tới 4 người đàn ông cường tráng, chẳng lẽ ông ta biết thân phận của cô rồi sao?
. . . . . .
Thư phòng lầu hai
Chung Khuê khí phách ngồi ở bàn viết, hai tay gấp xếp đặt trên quải trượng đầu chim ưng, mắt thì nhìn cửa phòng đối diện, bỗng. . . . . .
"Cộc, cộc, cộc!"
Tiếng gõ cửa vang lên, trên khuôn mặt ông ta lộ ra nụ cười đắc ý.
"Vào đi!"
Ra lệnh một tiếng, cửa thư phòng lập tức mở ra, Phương Lam bị bốn người đàn ông vây quanh đứng trước cửa.
Đôi mắt sáng ngời của cô nhìn đôi mắt giảo hoạt của ông ta, hai người đều ẩn ẩn cười tà ác, trong lòng đều có âm mưu tính toán của riêng mình.
"Phương tiểu thư, mời vào!" Chung Khuê dùng giọng thương thúy của bản thân mời cô vào.
Phương Lam không có nửa phần khiếp đảm, rảo bước vào phòng rồi đi tới trước mặt ông ta, 4 bảo tiêu áo đen cũng cùng vào đứng đằng sau cô.
"Tôi nhớ ông gọi là Chung Khuê phải không? Hình như tôi cũng không có quen biết ông, ông tìm tôi có chuyện gì đây?" Phương Lam cố ý giả ngu hỏi.
"Tôi. . . . . ."
"Đợi chút!" Phương Lam cố ý chặn lời ông ta lại, sau đó nghiêm túc nói, "Tuy rằng tôi không biết ông tìm tôi có chuyện gì, nhưng nếu ông muốn hỏi tôi vấn đề gì thì một vấn đề là 1000 đồng, nếu ông muốn tôi giúp việc gì đó thì một việc là 10k đồng, nếu hai việc đấy đều không đúng thì tôi cứ dựa theo tầm quan trọng của câu nói mà tính giá. Ông cảm thấy. . . . . . Như vậy OK chứ?"
Chung Khuê nhìn khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời của cô, mày hơi hơi nhăn lên.
Ông đã tìm người điều tra cô gái này, cô ta là cô nhi, được người khác nhận nuôi, từ nhỏ đã là bạn tốt của Tử Thất Thất, có cái đầu rất thông minh, tuổi còn trẻ đã làm đến giáo sư trường y, chuyên khoa tim mạch và khoa tâm lý, từng làm công ở khách sạn Rich của Bách Hiên, là một người tương đối bình thường, nhưng rất kỳ quái, đã là một con mọt sách chỉ biết học tập với nghiên cứu, hơn nữa lại là một cô gái yếu đuối, làm sao trong tình huống như này mà còn có thể bình tĩnh được cơ chứ? Nhưng lại tươi cười cùng ông thương lượng giá cả, cô gái này. . . . . . Xem ra chắc chắn có gì đó kỳ quái?
"Này! Tôi nói vị Chung lão tiên sinh này, ông làm gì mà cứ nhìn chằm chằm tôi thế? Tôi nói cho ông biết, tôi vậy nhưng rất đáng tiền đấy, nhìn một lần ít cũng phải 1k đồng mới được, ông vừa rồi nhìn tôi 31s, cho nên cám ơn, xin trả tôi 31k đồng!" Phương Lam nói xong, liền giống như một tên tham tiền xòe tay ra, còn cố ý run lẩy bẩy, bảo ông ta mau trả thù lao.
Chung Khuê thật sự nhìn không thấu tâm tư cô gái này, nhưng cũng không phải không thể ứng phó, dù sao. . . . . . Chỉ là một cô gái yếu đuối.
"Được, cô đã đưa ra điều kiện, vậy chúng ta liền làm cuộc mua bán này, cô giúp tôi một việc, tôi cho cô 1 triệu!"
1 triệu?
Thật đúng là keo kiệt!
"Tốt!" Phương Lam giả vờ hưng phấn nói, "Ông muốn tôi giúp ông làm gì?"
"Cô cũng không cần làm gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn đứng ở đây thôi, chờ tôi làm xong chuyện thì cô có thể cầm tiền rời đi!" Chung Khuê mỉm cười nói.
Đứng ở đây?
Không cần làm gì cả?
Phương Lam nghi hoặc nhìn ông ta, tò mò hỏi, "Chỉ cần ngoan ngoãn đực mặt ra ở đây ông sẽ cho tôi 1 triệu? Có chuyện tốt như vậy sao?" Cô hoài nghi nhìn ông ta nói, "Chuyện bánh trên trời rơi xuống này thường thì dấu âm mưu rất lớn, mà tôi đã trở thành đồng bọn hợp tác của ông thì ông có phải nên. . . . .", Từ bộ dáng cợt nhả bỗng đôi mắt ông ta trở nên lãnh liệt, nhìn thẳng cô nói, "Cô không cần thiết biết nguyên nhân, nhưng có điều cô phải biết, từ lúc cô bước vào tòa nhà này, cô phải nghe theo lời tôi hoàn toàn, nếu cô dám phản kháng thì hậu quả chỉ có chết!"
"Chết?" Phương Lam hoàn toàn không có một chút sợ hãi, ngược lại rất khinh thường nói, "Người chung quy thì vẫn phải chết, Phương Lam tôi từ lúc còn rất nhỏ không còn để ý tới sống chết của bản thân, thế nên ông không hù dọa được tôi đâu, haizz. . . . . . Tôi thành tâm thành ý nói chuyện làm ăn với ông, đào tâm đào phế ( như thật lòng thật dạ) nói chi tiết với ông, bảng giá cũng đã nói rõ ràng rành mạch, nhưng ông lại có thái độ này, cũng quá không có thành ý rồi đó? Thôi, cuộc mua bán này tôi không làm nữa, bản tiểu thư hôm nay xin từ biệt!"
Cô nói xong lập tức xoay người đi tới cửa thư phòng, nhưng 4 người đàn ông vẫn đứng sau lưng cô liền chặn đường.
"Tục ngữ nói đúng: chó ngoan không chặn đường, chặn đường thì không phải chó ngoan, có thể phiền các anh tránh ra được chứ?" Phương Lam vẫn cười rực rỡ như cũ, nhưng giọng nói lại hơi băng lãnh.
"Tôi đã nói rồi, từ lúc cô bước vào tòa nhà này, cô đều phải nghe theo tôi, ta không cho cô đi thì cô đừng nghĩ là đi được!" Chung Khuê ở đằng sau bá đạo mở miệng.
"Buồn cười, chân mọc trên người tôi, tôi muốn đi đâu thì đi, ai có thể ngăn được tôi!" Phương Lam hùng hổ phản bác, sau đó đôi mắt trở nên lãnh liệt, trừng mắt nhìn bốn gã đàn ông nói, "Bản tiểu thư hôm nay tâm tình không tốt lắm, tôi khuyên các anh vẫn nên ngoan ngoãn tránh đường cho tôi, bằng không. . . . . . Có chuyện gì không hay xảy ra đều là do các anh tự chuốc lấy!"
Nghe lời cô nói, đôi mắt Chung Khuê nhíu chặt.
Phương Lam im lặng nhếch miệng, nhìn 4 gã vẫn không nhúc nhích nói, "Không nghe lời mỹ nữ, chịu thiệt, kết cục ngay trước mắt!"
Dứt lời, Phương Lam tiến lên một bước, bắt lấy cánh tay gã đàn ông ở giữa, xoay người một cái, cầm tay hắn ta vòng qua vai, sau đó chân phải cố định trọng tâm, chân trái nhanh chóng đá vào mắt cá chân hắn ta, khiến hắn ta mất đi trọng tâm, sau lại thừa cơ nhất hắn qua vai quật xuống. . . . . . Ngay sau đó, khi mà ba người còn lại đang kinh ngạc, cô ngồi xổm xuống, cô quét chân phải về phía sau, đá vào chân một gã khác đứng ở giữa, trong phút chốc cơ thể gã đó liền nghiêng đi ngã trên mặt đất. . . . . . Mà lúc này 2 gã ở 2 bên đều cùng ra tay, muốn bắt cô lại, nhưng Phương Lam lại đứng dậy, hai tay đưa về sau eo, rút hai khẩu lục bạc ra, cùng bắn vào vai hai gã.
"Pằng--"
"Pằng --"
Hai tiếng súng vang lên dung hợp vào nhau cực kì chói tai.
Bốn gã đàn ông coi như bị đánh bại, đều nằm ở trên đất.
Phương Lam hài lòng cười, xinh đẹp xoay người nhìn Chung Khuê vẫn ngồi nguyên ở bàn viết.
Chung Khuê khiếp sợ nhìn hình ảnh mới có mấy giây thôi, lần này ông ta mới bừng tỉnh đại ngộ, cô gái này căn bản không là người thường, càng không thể dùng hai chữ "yếu đuối" để hình dung. Mỗi động tác của cô ta đều cực kỳ chuẩn mực, vừa nhanh vừa chính xác, hành văn liền mạch lưu loát, khiến ông ta liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra, công phu của cô đã có trụ cột 20 năm, nhất định là từ nhỏ đã bắt đầu huấn luyện.
"Cô đến cùng là ai?" Ông ta bỗng chất vấn.
Phương Lam mỉm cười nhìn ông ta trả lời, "Nếu so với ông, tôi xem như một người tốt!"
"Cô với Thâm Dạ có quan hệ gì?" Chung Khuê tiếp tục hỏi.
Phương Lam có chút kinh ngạc.
Ông ta vì sao lại nhắc tới Thâm Dạ? Chẳng lẽ ông ta bắt cô tới là vì Thâm Dạ? Không phải là muốn lợi dụng cô để uy hiếp Thâm Dạ đấy chứ?
"Thâm Dạ? Thâm Dạ là ai? Tôi không biết người nào có cái tên kỳ quái như thế!" Cô giả bộ không biết.
"Lần trước cô rõ ràng cùng cậu ta tới đây, còn dám nói cô không biết cậu ta?"
"Cùng anh ta đến thì nhất định phải biết anh ta sao? Cho dù tôi nói chuyện, ăn cơm, tiếp xúc với anh ta, nhưng ở trong thế giới của tôi, anh ta chỉ là một người xa lạ, thậm chí căn bản là không có người này tồn tại, cho nên tôi không biết anh ta, ông hiểu chưa?" Phương Lam có chút không kiên nhẫn trả lời.
Còn tưởng lão hồ ly này tìm cô có chuyện lớn gì chứ, không nghĩ tới lại là vì người đàn ông kia. Thích. . . . . . Thật sự là làm cho người ta khó chịu!
Chung Khuê thấy cô hoàn toàn không nói đạo lý, mày nhăn lên thật sâu.
"Mặc kệ cô biết hay không biết cậu ta, hôm nay cô cũng không thể rời khỏi đây!" Ông ta lãnh liệt nói, cặp mắt nguy hiểm buộc chặt.
Phương Lam thoáng lui về phía sau một bước, toàn thân cảnh giới.
Chợt, mắt cô liếc về giá sách cách đó 3 thước, sau đó lạnh lùng nói, "Là ai? Trốn trốn tránh tránh, cút ra đây cho tôi!"
"Bốp. . . . . . Bốp. . . . . . Bốp. . . . . ."
Một người đàn ông vừa vỗ tay vừa đi ra từ sau giá sách, hắn cười xấu xa, khen ngợi nói, "Lợi hại, lợi hại, thật sự là quá lợi hại, tôi đứng ở phía sau ngay cả động cũng chưa động, thế mà cô cũng có thể cảm thấy được sự tồn tại của tôi, xem ra cô cũng là người trong nghề a."
Phương Lam chậm rãi dời mắt lên người hắn, lúc mà cô thấy khuôn mặt hắn thì không nén nổi có chút kinh ngạc.
Vũ Chi Húc?
Tên hỗn đản này, lần trước chính hắn bắt Thất Thất đi, xem ra hôm nay đúng là đại vận của cô, cái không mời tự đến thật đúng là nhiều, vậy thì cũng nên tính sổ thật tốt với hắn.
Vũ Chi Húc nhìn tới ánh mắt đằng đằng sát khí của cô, lưng chợt lạnh toát, sau đó đầu hắn hơi lắc, ám chỉ cô đừng vạch trần chuyện bọn họ có quen biết.
"OK! Tôi hiểu rồi, chỉ cần tôi ngoan ngoãn đứng ở đây là được có phải không? Vậy tốt, tôi hôm nay ở đây, tôi muốn có phòng tốt nhất, cơm tối ngon nhất, rượu đỏ cao cấp nhất, tôi muốn. . . . . . Những yêu cầu này hẳn cũng không quá đáng phải không?" Cô cười quỷ dị nhìn Chung Khuê, chợt cực kỳ vui vẻ đáp ứng ở lại.
Chung Khuê nhìn chằm chằm vào cô nhưng lại không nhìn thấu lòng cô.
Đến cùng Thâm Dạ làm sao lại quen biết cô gái này? Thân phận cô gái này cậu ta có biết không? Hơn nữa cô gái này vì sao lại bỗng muốn ở lại đây? Nhìn khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười kia của cô ta, làm cho ông càng ngày càng không hiểu, cô ta đang nghĩ cái gì, cô ta đang tính toán cái gì, cô ta đang có chủ ý quỷ quái gì.
Bất chợt trong lòng có chút thấp thỏm không yên.
Đến cùng ông bắt cô gái này về là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?
"Húc!" Ông ta lạnh lùng gọi.
"Dạ!" Vũ Chi Húc lên tiếng trả lời.
"Mang cô ta tới phòng khách nghỉ ngơi, trông chừng tốt cô ta cho tôi!" Chung Khuê ra lệnh,
"Vâng!"
Vũ Chi Húc lập tức đi đến bên cạnh Phương Lam, vừa mỉm cười vừa phong độ vươn tay phải nói, "Mời đi, tiểu thư mỹ lệ!"
Phương Lam mỉm cười xoay người, hai ba bước đi đã tới cửa phòng, Vũ Chi Húc mở cửa ra nhưng Phương Lam không đi tiếp mà đưa lưng về phía Chung Khuê nói, "Ông muốn lợi dụng tôi uy hiếp Mặc Thâm Dạ, ông cho rằng tính toán này của ông có thể được sao?"
Chung Khuê gấp rút cau mày.
"Ha. . . . . ." Phương Lam cười châm chọc, xinh đẹp bước ra ngoài.
Chung Khuê nhìn cửa phòng đối diện, biểu cảm trên mặt hoàn toàn tương phản khi mới gặp Phương Lam, hai tay chồng lên nhau đặt trên đầu chim ưng ở quải trượng cũng không biết từ lúc nào đã nắm chặt lại với nhau.
Tuyệt đối không nghĩ tới một cô gái nhìn như yếu đuối thân thủ lại tốt như thế, tuy còn chưa kịp Mặc Thâm Dạ, nhưng hoàn toàn không thua gì Vũ Chi Húc, đến cùng cô ta là ai? Đến cùng cô ta tự nguyện ở đây là vì cái gì? Hơn nữa người như vậy lại cùng Tử Thất Thất làm bạn tốt, chẳng lẽ. . . . . . Là kiệt tác của người kia?
. . . . . .
Trong hành lang dài
Vũ Chi Húc đi ở phía trước, Phương Lam đi theo phía sau hắn.
Cô nhìn lưng hắn rồi chợt lạnh lùng nói, "Thật đúng là oan gia ngõ hẹp a, vậy mà để tôi ở đây gặp được anh, xem ra, chúng ta hẳn nên hảo hảo ôn chuyện, tiểu Húc Húc!"
Vũ Chi Húc nghe xưng hô này lưng liền run lên, mồ hôi lạnh khắp nơi trên cơ thể hắn tuôn ra.
"Ha, ha, ha. . . . . ." Hắn cười khan vài tiếng, sau đó xấu hổ nói, "Tôi rất sợ đó a, tiểu Lam Lam cô nói chuyện có thể đừng kinh hãi như vậy không? Chúng ta đã nhiều năm không gặp rồi, không phải nên hàn huyên vui vẻ vài câu sao?"
"Tôi cũng không thời gian hàn huyên với anh, chính anh làm chuyện gì, bản thân hẳn là rất rõ ràng, anh cứ rửa cổ sẵn chờ tôi tới làm thịt đi!" Phương Lam tiếp tục uy hiếp.
"Tiểu Lam Lam, kỳ thực chuyện cũng không như cô tưởng tượng đâu!"
"Phải không? Vậy thì chờ sau khi anh biến thành lệ quỷ thì hẵng đến giải thích với tôi!"
Vũ Chi Húc khóc không ra nước mắt.
Cái này thật sự thảm, vì sao chết tử tế không xong lại cố tình đụng phải cô nàng này chứ?
Thần ơi. . . . . . Mau tới cứu con đi!
/357
|