Cửa lớn Mặc gia
"Kít--" một tiếng, một chiếc Bugatti dừng lại.
Phương Lam vội vội vàng vàng bước xuống xe, hai hàng lông mày sít chặt vào nhau, tức giận đá vào thân xe, nóng nảy nói, "Đây là cái xe khỉ gió gì thế? Hết xăng lúc nào không hết, lại đúng lúc này hết, cố ý đối nghịch với tôi phỏng? Tức chết tôi mất thôi!"
Mặc Thâm Dạ bước xuống theo, nhìn dấu chân in rõ ràng trên thân xe, thoáng đau lòng cho xe yêu của mình, sau đó vỗ về, "Nó đã chạy tới cửa Mặc gia, em lại còn trách nó, đây cũng không phải lỗi của nó mà!"
"Không sai, đây đều là lỗi của anh, đã mua xe thì sao không đổ đầy xăng đi?" Phương Lam tức giận hét to, đem mũi giáo chỉ về phía hắn.
"Anh đã đổ đầy nhưng lại dùng hết rồi!" Mặc Thâm Dạ một mặt vô tội nói.
"Thế trước khi dùng sao không đổ đầy thêm đi? Sao không có chuẩn bị dự trữ hả?"
"Cái này. . . . . ."
"Vô dụng, đần độn!" Phương Lam lửa giận ngút trời mắng to.
Mặc Thâm Dạ thấy lỗ tai đau quá. Tuy hắn vẫn cho rằng phụ nữ trên thế giới này là loài động vật ôn nhu xinh đẹp nhất, nhưng hiện tại đối mặt với cô, hắn thật sự không cách nào tiếp tục ảo tưởng vậy nữa, bởi vì hắn đột nhiên cảm thấy, phụ nữ trên thế giới này là loài động vật không thể nói lý được, nhưng không có biện pháp. . . . . . Hắn lại yêu cái không nói lý lẽ đó của cô.
"Được được được, đều là anh sai, em đừng tức giận, đều không phải vì tìm cha nuôi của em, cũng là cha anh sao? Vậy thì đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, chúng ta mau hành động đi!"
Phương Lam đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng nhất, lập tức xoay người đi vào biệt thự Mặc gia.
"Này, đợi đã, em đơn thương độc mã vậy không đánh lại Mặc Tử Hàn đâu, không bằng chúng ta lên kế hoạch đã?" Mặc Thâm Dạ đi theo phía sau cô khuyên bảo.
Phương Lam hoàn toàn không để ý tới lời hắn, tiếp tục đi nhanh vào trong biệt thự.
Mặc Thâm Dạ nhíu mày nhìn bóng lưng vội vã của cô. Sớm biết thế sẽ không nói chuyện của ba cho cô hay, quả nhiên bởi vì hắn kinh hỉ, mà sơ suất, hơn nữa giọng ba rất kỳ quái, hắn cũng thật sự lo lắng, nhưng bọn họ cứ đi bừa thế, chỉ sợ. . . . . . Có chút khó khăn. Vậy ai có thể giúp bọn họ đây?
Hắn nhanh chóng lấy điện thoại bấm vào một dãy số. . . . . . Vội vàng liên lạc với cứu binh duy nhất!
. . . . . .
Phương Lam đi nhanh vào trong khu biệt thự, đôi mắt nhìn căn biệt thự ba tầng phía xa.
Cha nuôi quả nhiên còn sống, nếu cha còn sống nhất định ở trong căn biệt thự kia, cô mặc kệ Mặc Tử Hàn đến cùng lợi hại thế nào, cô gì cũng không quản, cô phải tìm được cha nuôi, cho dù là liều cái thân này.
Nhưng khi cô đi qua hoa viên, đúng lúc ngang qua một kho vũ khí bỏ đi, cửa kho đột nhiên mở ra.
"Cạch" Tiếng cửa sắt nặng nề phát ra.
Phương Lam nghi hoặc nhìn về phía kho hàng bỏ đi.
Tử Thất Thất đang mang thai gắng gượng đi ra. Đôi mắt cô đột nhiên tiếp xúc với ánh nắng mặt trời không tránh khỏi đau đớn, lập tức dùng tay che đi ánh sáng.
"Thất Thất!" Phương Lam thấy cô xuất hiện, vội vàng chạy đến cạnh cô.
Tử Thất Thất hai mắt nheo lại, trong tia sáng chói lóa từ từ thấy được Phương Lam, chợt vui vẻ ôm chặt lấy cô, "Tiểu Lam!"
Phương Lam vốn cũng muốn ôm chặt lấy cô ấy, giữa hai cô là cái bụng đang mang thai nên cô đành thu tay lại, sau đó vừa vui vẻ lại lo lắng nói, "Thất Thất, cẩn thận bụng cậu đấy!"
Tử Thất Thất nghe vậy lập tức hạ tay xuống, sau đó theo thói quen vuốt ve cái bụng đã nhô cao của mình.
Phương Lam thấy cô bình yên vô sự, lo lắng trong lòng rốt cuộc biến mất, nhưng vẫn không khỏi oán giận, "Mấy tháng này cậu đi đâu vậy hả? Hại tớ lo lắng gần chết? Nhưng mà. . . . . . Sao cậu lại xuất hiện ở đây?"
"Cái này. . . . . . Kỳ thực. . . . . ." Tử Thất Thất nhất thời rối loạn, ấp úng một hồi, sau đó nói đơn giản, "Thật ra tớ bị Mặc Tử Hàn nhốt ở địa lao Mặc gia trong tầng hai!"
Tầng hai?
Phương Lam khiếp sợ trừng to đôi mắt.
"Địa lao Mặc gia có tầng thứ hai sao? Không phải chỉ có một tầng thôi sao?"
"Cậu cũng biết địa lao Mặc gia?" Tử Thất Thất nghi hoặc, sau đó nói tiếp, "Nhưng địa lao Mặc gia đích xác có tầng thứ hai, tớ bị nhốt ở đó mấy tháng, hơn nữa không chỉ có có tầng thứ hai, còn có tầng thứ ba!"
Tầng thứ ba?
Phương Lam lại một lần nữa khiếp sợ.
Người kia chắc chắn từng nói với cô, địa lao Mặc gia chỉ có một tầng, làm sao có thể đột nhiên lại có tầng thứ hai, rồi tầng thứ ba? Hơn nữa. . . . . .
"Cậu sao biết việc này? Nếu cậu bị Mặc Tử Hàn nhốt thì sao lại xuất hiện ở đây?" Cô nghi hoặc hỏi.
Mày Tử Thất Thất nhăn lại, tay cầm chặt quyển sách cũ, nặng nề nói, "Là cha của Mặc Tử Hàn nói với tớ, là ông ấy giúp tớ trốn ra ngoài!"
Cha của Mặc Tử Hàn?
Đó không phải là cha nuôi hay sao!
"Ông ấy ở đâu? Người giúp cậu trốn đó, ông ấy giờ ở đâu?" Phương Lam kích động nắm lấy tay cô chất vấn.
"Ông ấy. . . . . . Ông ấy bị Mặc Tử Hàn mang đi rồi !" Tử Thất Thất thấy cô kích động, kinh ngạc trả lời.
Mang đi?
Phương Lam nhíu chặt mày, đôi mắt nhìn về căn biệt thự phía xa, sau đó buông tay Tử Thất Thất ra chạy tới đó.
"Lam Lam!" Mặc Thâm Dạ ở phía sau chợt hét lớn, "Em chẳng lẽ quên ba đã nói gì với em sao? Em muốn cãi lại lệnh của ba sao?"
Hai chân Phương Lam chợt dừng lại.
"Em không có quên, nhưng. . . . . ." Cô nắm chặt tay, mắt thì nhìn căn biệt thự.
Cô muốn gặp ông, cô muốn xác định ông đã an toàn, cô muốn nói với ông rất nhiều lời, ít nhất. . . . . . Để cô biết ông hiện tại rất tốt.
Mặc Thâm Dạ nhìn bóng lưng cô, thấy cô nắm chặt hai tay liền chậm rãi nói, "Ba có tính toán của ba, ba đem Thất Thất giao cho em, nhất định có nguyên nhân của ba, thế nên. . . . . . Chuyện quan trọng nhất của em hiện nay là làm đúng việc ba giao cho em. Lam Lam, anh hiểu tâm tình của em, nhưng, em hẳn rõ, chúng ta không thể vi phạm mệnh lệnh của ba, đây là sự trung thành và tín nhiệm của chúng ta với ông ấy!"
"Nhưng. . . . . ." Phương Lam vẫn không buông xuôi được.
Mà Tử Thất Thất đứng một bên nghe bọn họ nói, có chút không rõ ràng.
Mặc Thâm Dạ nói ba, chính là Mặc Hình Thiên? Phương Lam biết Mặc Hình Thiên? Bọn họ quen nhau lúc nào? Sao cô lại không biết? Còn chuyện Mặc Hình Thiên giao cho Tiểu Lam? Lời này là ý gì? Bọn họ đến cùng đang nói cái gì? Nhưng mà không đúng. . . . . . Giờ không phải lúc nên tò mò, lúc này phải đi tìm Mặc Hình Thiên mới đúng.
Cô rất lo lắng. . . . . .
Lo lắng ông ấy sẽ xảy ra chuyện!
"Tôi mặc kệ hai người đang nói gì, tóm lại tôi muốn đi tìm Mặc Tử Hàn, tôi muốn tìm người đàn ông tên Mặc Hình Thiên kia, hai người ai cũng đừng ngăn cản tôi!" Tử Thất Thất kiên định nói, đi nhanh tới biệt thự ba tầng, mà lúc cô đi qua Phương Lam liền khẽ nói, "Cậu cũng muốn vào đó mà? Chúng ta cùng nhau đi thôi!"
Phương Lam nghe vậy khiếp sợ mở to mắt, sau đó lại mỉm cười, vui vẻ nói, "Được!"
Mặc Thâm Dạ thấy sự chấp nhất của các cô, chỉ có thể thở dài.
Chuyện đã phát triển theo hướng này rồi thì đến cùng sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Thôi!
Mặc kệ nó!
Cứ theo các cô ấy một lần này đi!
Mặc Thâm Dạ bước chân đi theo phía sau các cô.
※※※
Chung trạch
Phòng khách lầu hai
"Linh linh linh. . . . . . Linh linh linh. . . . . ."
Vũ Chi Húc cầm điện thoại nhìn cái tên hiện lên, sau đó hơi cười, kết nối rồi đặt bên tai:
"Hello, tiểu Dạ Dạ, tìm tôi có chuyện gì?"
"Anh đang làm cái gì vậy? Có thời gian không?" Trong di động truyền đến thanh âm cực kỳ vội vàng của Mặc Thâm Dạ.
"Người bận rộn giống như tôi, anh cho rằng có thời gian sao?" Vũ Chi Húc cười xấu xa hỏi lại.
"Không có thời gian thì cũng phải nặn ra cho tôi, lập tức tới Mặc gia ngay!"
Mặc gia?
Vũ Chi Húc nghe thanh âm xao động của hắn, chợt thu lại vẻ mặt tươi cười, nghiêm túc hỏi, "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Ba xuất hiện rồi!"
"Cái gì? Ông ấy. . . . . Ông ấy không phải đã chết rồi sao?" Vũ Chi Húc khiếp sợ.
"Chuyện này sẽ giải thích với anh sau, tóm lại anh mau đến Mặc gia đi, lần này có khả năng xảy ra chuyện lớn, có lẽ sẽ lấy cả mạng anh nữa đấy!"
"Vì cha nuôi, chết cũng đáng!"
"Vậy mau hành động đi!"
"Được, tôi lập tức tới ngay!"
"Chuyện này không thể nói cho chú Chung!"
"Tôi biết rồi!"
Vũ Chi Húc nói xong liền cúp điện thoại, sau đó bước tới tủ đầu giường lấy hai khẩu súng lúc giắt ở sau lưng, lấy đạn cùng một số thứ cần thiết, cuối cùng vội vàng xoay người đi tới cửa. Tay vừa mới mở cửa ra nhưng lại thấy Chung Khuê đứng trước mặt.
Thật sự là quá tệ, sau lúc này lại gặp phải ông ta.
Chung Khuê giảo hoạt nhìn hắn, lạnh lùng nói, "Cậu muốn đi đâu?"
"Đi làm chuyện riêng!" Vũ Chi Húc giả bộ tự nhiên trả lời.
"Chuyện riêng? Là chuyện gì?" Chung Khuê truy vấn.
"Đã là chuyện riêng, đương nhiên không thể nói cho chú rồi !" Vũ Chi Húc mỉm cười.
"Phải không?" Chung Khuê cẩn thận nhìn hắn vài giây, nhiên sau đột nhiên nói, "Nếu cậu đã không nói thật vậy đừng bước ra khỏi căn phòng này!"
"Ôi chao, ai, ôi?" Vũ Chi Húc một mặt kinh ngạc.
Làm sao bây giờ?
Hắn nên làm cái gì bây giờ?
Thật sự là hỏng bét hết rồi. . . . . .
※※※
Biệt thự Mặc gia
Địa lao tầng thứ nhất.
Hai tiếng sau Mặc Tử Hàn trở lại nhà giam Mặc Hình Thiên, chân giẫm lên đầu ông, đôi mắt cúi xuống nhìn gương mặt thống khổ đó.
"Như thế nào? Thuốc do tôi nghiên cứu cảm giác thế nào?" Hắn lạnh lùng hỏi.
Mặc Hình Thiên nhắm hai mắt không có mở ra. Ông hé miệng, nói đứt quãng, "A. . . . . . Còn. . . . . . Tốt!"
Mặc Tử Hàn mày nhíu lại, tức giận tiết ra ngoài.
"Ông vì sao không chịu nói với tôi? Chẳng lẽ dám làm, cũng không dám nhận sao? Xem ra lá gan của ông thật đúng là nhỏ, có phải sợ sau khi tôi biết sẽ giết ông?" Hắn châm chọc hỏi.
Mặc Hình Thiên chợt mở mắt, lãnh liệt nhìn hắn nói, "Nếu tôi nói rồi. . . . . . Cậu sẽ. . . . . . Giết tôi sao?"
". . . . . ." Mặc Tử Hàn chợt trầm mặc.
Mặc Hình Thiên thấy hắn do dự, không nhịn được khẽ nói, "Vi cha báo thù. . . . . . Là chuyện thiên kinh địa nghĩa. . . . . . Cậu vì sao. . . . . . Còn phải do dự chứ?"
Mặc Tử Hàn mở to mắt, "Quả nhiên người kia là. . . . . ." Giọng hắn dừng lại.
"Không sai!" Mặc Hình Thiên thừa nhận, cũng minh xác nói, "Người đàn ông kia. . . . . . Là. . . . . . Cha của cậu, là tôi. . . . . Lúc cậu vẫn là. . . . . . Trẻ con. . . . . . Đã cướp cậu. . . . . . Từ trong tay ông ta!"
"Vì sao? Vì sao phải làm như vậy?" Mặc Tử Hàn chất vấn.
"Bởi vì. . . . . . Tôi hận hắn!" Mặc Hình Thiên tạm dừng, sau đó thở hổn hển, thân thể chậm rãi thích ứng loại thống khổ này, thanh âm cũng từ từ ổn định, sau đó ông nói tiếp, "Hắn không chỉ giết cha tôi, còn gián tiếp tính phá hủy hạnh phúc trong tay tôi, người đàn ông kia hắn đáng chết, nhưng tôi sẽ không để hắn chết thống khoái như vậy, tôi muốn tra tấn hắn, tôi muốn hắn thống khổ, từ từ, cuối cùng ở chết ở trong tay con trai của hắn. Ha. . . . . . Ha ha ha. . . . . . Cậu biết không? Lúc cậu mười tuổi, tôi thấy cậu giết chết hắn, trái tim của tôi thật sự cực kỳ thống khoái. . . . . . Tôi rất vui vẻ, cực kỳ cực kỳ vui vẻ. . . . . ."
Mặc Tử Hàn mở to mắt, phẫn nộ nhìn ông ta cười, nghe tiếng cười của ông ta, chợt xoay người nắm lấy cổ áo ông ta, nhấc ông ta khỏi mặt đất.
"Chính là bởi vì tôi là con trai kẻ thù, cho nên từ nhỏ ông đã đối đãi với tôi như thế, phải vậy không?" Hắn phẫn nộ chất vấn.
"Đúng vậy!" Mặc Hình Thiên trả lời.
"Vì báo thù, cho nên ông lợi dụng tôi?"
"Đúng vậy!"
"Ông cho tới bây giờ chưa từng coi tôi là con ông, cho dù là một giây, ông cũng không có, có phải hay không!"
"Đúng vậy!"
"A a a a a ----"
Mặc Tử Hàn hét to, ném ông ta xuống đất, sau đó rút súng chỉ vào ông ta nói, "Tôi muốn giết ông! Tôi muốn giết ông!"
Mặc Hình Thiên vô lực nằm trên mặt đất, ông nhìn hắn, lần đầu tiên cười ôn nhu, nói, "Giết tôi đi, báo thù cho cha cậu đi?"
Tay Mặc Tử Hàn siết chặt, nhưng ngón trỏ động tới cò súng lại không thể đi tiếp, mà chân hắn không tự giác lùi về sau.
Hắn muốn giết này người đàn ông này!
Hắn nên vì cha hắn báo thù!
Hắn hẳn làm vậy mới đúng, nhưng. . . . . . Vì sao hắn không thể xuống tay?
Mặc Hình Thiên thấy hắn do dự, cười càng lớn, tiếp tục nói, "Cậu không muốn báo thù cho cha cậu sao? Cậu chẳng lẽ quên hắn trước khi chết như thế nào? Quả nhiên. . . . . . Giống như tôi đã từng nói, cậu căn bản không có tư cách làm long đầu hắc đạo, bởi vì cậu không quả quyết, luôn xử trí theo cảm tính, căn bản là khó thành đại sự, người giống như cậu, không thể ngồi yên ở vị trí long đầu này, cậu nhất định sẽ bại bởi Chung Khuê, hơn nữa còn thất bại thảm hại. . . . . . Quả nhiên. . . . . ." Ông lặp lại hai chữ này, sau đó châm chọc, "Cậu một điểm so ra đều kém Thâm Dạ!"
Một câu cuối cùng này của ông ta, đã đâm sâu vào trái tim Mặc Tử Hàn.
Phẫn nộ bùng nổ, che kín lý trí của hắn.
Hắn không quả quyết?
Hắn xử trí theo cảm tính?
Hắn khó thành đại sự?
Hắn sẽ thua bởi Chung Khuê?
Hắn thất bại thảm hại?
Hắn một điểm so ra đều kém Mặc Thâm Dạ?
"Mặc Hình Thiên!" Hắn hung tợn gọi tên ông ta, đôi mắt tràn ngập lửa giận, nói, "Ông đã muốn chết vậy, tôi sẽ thành toàn cho ông, để ông thấy tôi cuối cùng có giống như lời ông nói hay không!"
Hắn dứt lời, ngón trỏ liền phẫn hận bóp cò.
"Pằng --" tiếng súng vang lên, viên đạn nháy mắt xuyên qua trái tim ông ta, giống như lúc hắn mười tuổi, dùng chủy thủ (giống như dao) đâm qua trái tim cha ruột hắn, hắn lại một lần giết chết "cha" mình!
Mà ngay khi Mặc Hình Thiên cảm nhận được viên đạn bay qua trái tim mình, lộ ra biểu cảm cực kỳ thỏa mãn. Ông sớm nên chết, ông nên sớm chết trong tay người đàn ông này. Hiện tại tốt rồi, nguyện vọng của ông đã trở thành sự thật, ông có thể đi tìm Ngọc nhi ông yêu nhất. . . . . .
"Cám ơn. . . . . . Cậu!" Ông khẽ cảm tạ.
Mặc Tử Hàn nghe được câu này, thân thể cứng đờ, súng trong tay rơi xuống."Bốp, bốp, bốp. . . . . ." Cây súng nhảy lên mấy cái sau đó liền im lặng, nhưng vào lúc này. . . . . .
"Rầm --" một tiếng nổ, cửa lao mở ra.
Tử Thất Thất, Mặc Thâm Dạ, Phương Lam cùng xuất hiện, mà Kim Hâm, Hỏa Diễm cùng một đám cấp dưới mặc âu phục đen ngăn cản họ từ lúc vào cửa biệt thự cũng hốt hoảng tiến vào ngăn trở bọn họ
Ba người thấy Mặc Hình Thiên nằm trên mặt dất, cùng kêu to.
"Ba --"
"Cha nuôi --"
"Chú à --"
Đồng thời bọn họ cùng chạy tới, liều lĩnh đẩy người chắn trước mặt, đi tới bên cạnh Mặc Hình Thiên.
Mặc Hình Thiên lúc này còn một tia ý thức, ông còn tưởng bản thân gặp ảo giác, đôi mắt lại thấy khuôn mặt Tử Thất Thất giống như đúc khuôn mặt Ngọc nhi.
Không tự giác mỉm cười, mở miệng, vươn tay, vuốt ve gương mặt Tử Thất Thất mặt, sau đó khẽ nói, "Con gái. . . . . . Của ta . . . . ."
"Kít--" một tiếng, một chiếc Bugatti dừng lại.
Phương Lam vội vội vàng vàng bước xuống xe, hai hàng lông mày sít chặt vào nhau, tức giận đá vào thân xe, nóng nảy nói, "Đây là cái xe khỉ gió gì thế? Hết xăng lúc nào không hết, lại đúng lúc này hết, cố ý đối nghịch với tôi phỏng? Tức chết tôi mất thôi!"
Mặc Thâm Dạ bước xuống theo, nhìn dấu chân in rõ ràng trên thân xe, thoáng đau lòng cho xe yêu của mình, sau đó vỗ về, "Nó đã chạy tới cửa Mặc gia, em lại còn trách nó, đây cũng không phải lỗi của nó mà!"
"Không sai, đây đều là lỗi của anh, đã mua xe thì sao không đổ đầy xăng đi?" Phương Lam tức giận hét to, đem mũi giáo chỉ về phía hắn.
"Anh đã đổ đầy nhưng lại dùng hết rồi!" Mặc Thâm Dạ một mặt vô tội nói.
"Thế trước khi dùng sao không đổ đầy thêm đi? Sao không có chuẩn bị dự trữ hả?"
"Cái này. . . . . ."
"Vô dụng, đần độn!" Phương Lam lửa giận ngút trời mắng to.
Mặc Thâm Dạ thấy lỗ tai đau quá. Tuy hắn vẫn cho rằng phụ nữ trên thế giới này là loài động vật ôn nhu xinh đẹp nhất, nhưng hiện tại đối mặt với cô, hắn thật sự không cách nào tiếp tục ảo tưởng vậy nữa, bởi vì hắn đột nhiên cảm thấy, phụ nữ trên thế giới này là loài động vật không thể nói lý được, nhưng không có biện pháp. . . . . . Hắn lại yêu cái không nói lý lẽ đó của cô.
"Được được được, đều là anh sai, em đừng tức giận, đều không phải vì tìm cha nuôi của em, cũng là cha anh sao? Vậy thì đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, chúng ta mau hành động đi!"
Phương Lam đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng nhất, lập tức xoay người đi vào biệt thự Mặc gia.
"Này, đợi đã, em đơn thương độc mã vậy không đánh lại Mặc Tử Hàn đâu, không bằng chúng ta lên kế hoạch đã?" Mặc Thâm Dạ đi theo phía sau cô khuyên bảo.
Phương Lam hoàn toàn không để ý tới lời hắn, tiếp tục đi nhanh vào trong biệt thự.
Mặc Thâm Dạ nhíu mày nhìn bóng lưng vội vã của cô. Sớm biết thế sẽ không nói chuyện của ba cho cô hay, quả nhiên bởi vì hắn kinh hỉ, mà sơ suất, hơn nữa giọng ba rất kỳ quái, hắn cũng thật sự lo lắng, nhưng bọn họ cứ đi bừa thế, chỉ sợ. . . . . . Có chút khó khăn. Vậy ai có thể giúp bọn họ đây?
Hắn nhanh chóng lấy điện thoại bấm vào một dãy số. . . . . . Vội vàng liên lạc với cứu binh duy nhất!
. . . . . .
Phương Lam đi nhanh vào trong khu biệt thự, đôi mắt nhìn căn biệt thự ba tầng phía xa.
Cha nuôi quả nhiên còn sống, nếu cha còn sống nhất định ở trong căn biệt thự kia, cô mặc kệ Mặc Tử Hàn đến cùng lợi hại thế nào, cô gì cũng không quản, cô phải tìm được cha nuôi, cho dù là liều cái thân này.
Nhưng khi cô đi qua hoa viên, đúng lúc ngang qua một kho vũ khí bỏ đi, cửa kho đột nhiên mở ra.
"Cạch" Tiếng cửa sắt nặng nề phát ra.
Phương Lam nghi hoặc nhìn về phía kho hàng bỏ đi.
Tử Thất Thất đang mang thai gắng gượng đi ra. Đôi mắt cô đột nhiên tiếp xúc với ánh nắng mặt trời không tránh khỏi đau đớn, lập tức dùng tay che đi ánh sáng.
"Thất Thất!" Phương Lam thấy cô xuất hiện, vội vàng chạy đến cạnh cô.
Tử Thất Thất hai mắt nheo lại, trong tia sáng chói lóa từ từ thấy được Phương Lam, chợt vui vẻ ôm chặt lấy cô, "Tiểu Lam!"
Phương Lam vốn cũng muốn ôm chặt lấy cô ấy, giữa hai cô là cái bụng đang mang thai nên cô đành thu tay lại, sau đó vừa vui vẻ lại lo lắng nói, "Thất Thất, cẩn thận bụng cậu đấy!"
Tử Thất Thất nghe vậy lập tức hạ tay xuống, sau đó theo thói quen vuốt ve cái bụng đã nhô cao của mình.
Phương Lam thấy cô bình yên vô sự, lo lắng trong lòng rốt cuộc biến mất, nhưng vẫn không khỏi oán giận, "Mấy tháng này cậu đi đâu vậy hả? Hại tớ lo lắng gần chết? Nhưng mà. . . . . . Sao cậu lại xuất hiện ở đây?"
"Cái này. . . . . . Kỳ thực. . . . . ." Tử Thất Thất nhất thời rối loạn, ấp úng một hồi, sau đó nói đơn giản, "Thật ra tớ bị Mặc Tử Hàn nhốt ở địa lao Mặc gia trong tầng hai!"
Tầng hai?
Phương Lam khiếp sợ trừng to đôi mắt.
"Địa lao Mặc gia có tầng thứ hai sao? Không phải chỉ có một tầng thôi sao?"
"Cậu cũng biết địa lao Mặc gia?" Tử Thất Thất nghi hoặc, sau đó nói tiếp, "Nhưng địa lao Mặc gia đích xác có tầng thứ hai, tớ bị nhốt ở đó mấy tháng, hơn nữa không chỉ có có tầng thứ hai, còn có tầng thứ ba!"
Tầng thứ ba?
Phương Lam lại một lần nữa khiếp sợ.
Người kia chắc chắn từng nói với cô, địa lao Mặc gia chỉ có một tầng, làm sao có thể đột nhiên lại có tầng thứ hai, rồi tầng thứ ba? Hơn nữa. . . . . .
"Cậu sao biết việc này? Nếu cậu bị Mặc Tử Hàn nhốt thì sao lại xuất hiện ở đây?" Cô nghi hoặc hỏi.
Mày Tử Thất Thất nhăn lại, tay cầm chặt quyển sách cũ, nặng nề nói, "Là cha của Mặc Tử Hàn nói với tớ, là ông ấy giúp tớ trốn ra ngoài!"
Cha của Mặc Tử Hàn?
Đó không phải là cha nuôi hay sao!
"Ông ấy ở đâu? Người giúp cậu trốn đó, ông ấy giờ ở đâu?" Phương Lam kích động nắm lấy tay cô chất vấn.
"Ông ấy. . . . . . Ông ấy bị Mặc Tử Hàn mang đi rồi !" Tử Thất Thất thấy cô kích động, kinh ngạc trả lời.
Mang đi?
Phương Lam nhíu chặt mày, đôi mắt nhìn về căn biệt thự phía xa, sau đó buông tay Tử Thất Thất ra chạy tới đó.
"Lam Lam!" Mặc Thâm Dạ ở phía sau chợt hét lớn, "Em chẳng lẽ quên ba đã nói gì với em sao? Em muốn cãi lại lệnh của ba sao?"
Hai chân Phương Lam chợt dừng lại.
"Em không có quên, nhưng. . . . . ." Cô nắm chặt tay, mắt thì nhìn căn biệt thự.
Cô muốn gặp ông, cô muốn xác định ông đã an toàn, cô muốn nói với ông rất nhiều lời, ít nhất. . . . . . Để cô biết ông hiện tại rất tốt.
Mặc Thâm Dạ nhìn bóng lưng cô, thấy cô nắm chặt hai tay liền chậm rãi nói, "Ba có tính toán của ba, ba đem Thất Thất giao cho em, nhất định có nguyên nhân của ba, thế nên. . . . . . Chuyện quan trọng nhất của em hiện nay là làm đúng việc ba giao cho em. Lam Lam, anh hiểu tâm tình của em, nhưng, em hẳn rõ, chúng ta không thể vi phạm mệnh lệnh của ba, đây là sự trung thành và tín nhiệm của chúng ta với ông ấy!"
"Nhưng. . . . . ." Phương Lam vẫn không buông xuôi được.
Mà Tử Thất Thất đứng một bên nghe bọn họ nói, có chút không rõ ràng.
Mặc Thâm Dạ nói ba, chính là Mặc Hình Thiên? Phương Lam biết Mặc Hình Thiên? Bọn họ quen nhau lúc nào? Sao cô lại không biết? Còn chuyện Mặc Hình Thiên giao cho Tiểu Lam? Lời này là ý gì? Bọn họ đến cùng đang nói cái gì? Nhưng mà không đúng. . . . . . Giờ không phải lúc nên tò mò, lúc này phải đi tìm Mặc Hình Thiên mới đúng.
Cô rất lo lắng. . . . . .
Lo lắng ông ấy sẽ xảy ra chuyện!
"Tôi mặc kệ hai người đang nói gì, tóm lại tôi muốn đi tìm Mặc Tử Hàn, tôi muốn tìm người đàn ông tên Mặc Hình Thiên kia, hai người ai cũng đừng ngăn cản tôi!" Tử Thất Thất kiên định nói, đi nhanh tới biệt thự ba tầng, mà lúc cô đi qua Phương Lam liền khẽ nói, "Cậu cũng muốn vào đó mà? Chúng ta cùng nhau đi thôi!"
Phương Lam nghe vậy khiếp sợ mở to mắt, sau đó lại mỉm cười, vui vẻ nói, "Được!"
Mặc Thâm Dạ thấy sự chấp nhất của các cô, chỉ có thể thở dài.
Chuyện đã phát triển theo hướng này rồi thì đến cùng sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Thôi!
Mặc kệ nó!
Cứ theo các cô ấy một lần này đi!
Mặc Thâm Dạ bước chân đi theo phía sau các cô.
※※※
Chung trạch
Phòng khách lầu hai
"Linh linh linh. . . . . . Linh linh linh. . . . . ."
Vũ Chi Húc cầm điện thoại nhìn cái tên hiện lên, sau đó hơi cười, kết nối rồi đặt bên tai:
"Hello, tiểu Dạ Dạ, tìm tôi có chuyện gì?"
"Anh đang làm cái gì vậy? Có thời gian không?" Trong di động truyền đến thanh âm cực kỳ vội vàng của Mặc Thâm Dạ.
"Người bận rộn giống như tôi, anh cho rằng có thời gian sao?" Vũ Chi Húc cười xấu xa hỏi lại.
"Không có thời gian thì cũng phải nặn ra cho tôi, lập tức tới Mặc gia ngay!"
Mặc gia?
Vũ Chi Húc nghe thanh âm xao động của hắn, chợt thu lại vẻ mặt tươi cười, nghiêm túc hỏi, "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Ba xuất hiện rồi!"
"Cái gì? Ông ấy. . . . . Ông ấy không phải đã chết rồi sao?" Vũ Chi Húc khiếp sợ.
"Chuyện này sẽ giải thích với anh sau, tóm lại anh mau đến Mặc gia đi, lần này có khả năng xảy ra chuyện lớn, có lẽ sẽ lấy cả mạng anh nữa đấy!"
"Vì cha nuôi, chết cũng đáng!"
"Vậy mau hành động đi!"
"Được, tôi lập tức tới ngay!"
"Chuyện này không thể nói cho chú Chung!"
"Tôi biết rồi!"
Vũ Chi Húc nói xong liền cúp điện thoại, sau đó bước tới tủ đầu giường lấy hai khẩu súng lúc giắt ở sau lưng, lấy đạn cùng một số thứ cần thiết, cuối cùng vội vàng xoay người đi tới cửa. Tay vừa mới mở cửa ra nhưng lại thấy Chung Khuê đứng trước mặt.
Thật sự là quá tệ, sau lúc này lại gặp phải ông ta.
Chung Khuê giảo hoạt nhìn hắn, lạnh lùng nói, "Cậu muốn đi đâu?"
"Đi làm chuyện riêng!" Vũ Chi Húc giả bộ tự nhiên trả lời.
"Chuyện riêng? Là chuyện gì?" Chung Khuê truy vấn.
"Đã là chuyện riêng, đương nhiên không thể nói cho chú rồi !" Vũ Chi Húc mỉm cười.
"Phải không?" Chung Khuê cẩn thận nhìn hắn vài giây, nhiên sau đột nhiên nói, "Nếu cậu đã không nói thật vậy đừng bước ra khỏi căn phòng này!"
"Ôi chao, ai, ôi?" Vũ Chi Húc một mặt kinh ngạc.
Làm sao bây giờ?
Hắn nên làm cái gì bây giờ?
Thật sự là hỏng bét hết rồi. . . . . .
※※※
Biệt thự Mặc gia
Địa lao tầng thứ nhất.
Hai tiếng sau Mặc Tử Hàn trở lại nhà giam Mặc Hình Thiên, chân giẫm lên đầu ông, đôi mắt cúi xuống nhìn gương mặt thống khổ đó.
"Như thế nào? Thuốc do tôi nghiên cứu cảm giác thế nào?" Hắn lạnh lùng hỏi.
Mặc Hình Thiên nhắm hai mắt không có mở ra. Ông hé miệng, nói đứt quãng, "A. . . . . . Còn. . . . . . Tốt!"
Mặc Tử Hàn mày nhíu lại, tức giận tiết ra ngoài.
"Ông vì sao không chịu nói với tôi? Chẳng lẽ dám làm, cũng không dám nhận sao? Xem ra lá gan của ông thật đúng là nhỏ, có phải sợ sau khi tôi biết sẽ giết ông?" Hắn châm chọc hỏi.
Mặc Hình Thiên chợt mở mắt, lãnh liệt nhìn hắn nói, "Nếu tôi nói rồi. . . . . . Cậu sẽ. . . . . . Giết tôi sao?"
". . . . . ." Mặc Tử Hàn chợt trầm mặc.
Mặc Hình Thiên thấy hắn do dự, không nhịn được khẽ nói, "Vi cha báo thù. . . . . . Là chuyện thiên kinh địa nghĩa. . . . . . Cậu vì sao. . . . . . Còn phải do dự chứ?"
Mặc Tử Hàn mở to mắt, "Quả nhiên người kia là. . . . . ." Giọng hắn dừng lại.
"Không sai!" Mặc Hình Thiên thừa nhận, cũng minh xác nói, "Người đàn ông kia. . . . . . Là. . . . . . Cha của cậu, là tôi. . . . . Lúc cậu vẫn là. . . . . . Trẻ con. . . . . . Đã cướp cậu. . . . . . Từ trong tay ông ta!"
"Vì sao? Vì sao phải làm như vậy?" Mặc Tử Hàn chất vấn.
"Bởi vì. . . . . . Tôi hận hắn!" Mặc Hình Thiên tạm dừng, sau đó thở hổn hển, thân thể chậm rãi thích ứng loại thống khổ này, thanh âm cũng từ từ ổn định, sau đó ông nói tiếp, "Hắn không chỉ giết cha tôi, còn gián tiếp tính phá hủy hạnh phúc trong tay tôi, người đàn ông kia hắn đáng chết, nhưng tôi sẽ không để hắn chết thống khoái như vậy, tôi muốn tra tấn hắn, tôi muốn hắn thống khổ, từ từ, cuối cùng ở chết ở trong tay con trai của hắn. Ha. . . . . . Ha ha ha. . . . . . Cậu biết không? Lúc cậu mười tuổi, tôi thấy cậu giết chết hắn, trái tim của tôi thật sự cực kỳ thống khoái. . . . . . Tôi rất vui vẻ, cực kỳ cực kỳ vui vẻ. . . . . ."
Mặc Tử Hàn mở to mắt, phẫn nộ nhìn ông ta cười, nghe tiếng cười của ông ta, chợt xoay người nắm lấy cổ áo ông ta, nhấc ông ta khỏi mặt đất.
"Chính là bởi vì tôi là con trai kẻ thù, cho nên từ nhỏ ông đã đối đãi với tôi như thế, phải vậy không?" Hắn phẫn nộ chất vấn.
"Đúng vậy!" Mặc Hình Thiên trả lời.
"Vì báo thù, cho nên ông lợi dụng tôi?"
"Đúng vậy!"
"Ông cho tới bây giờ chưa từng coi tôi là con ông, cho dù là một giây, ông cũng không có, có phải hay không!"
"Đúng vậy!"
"A a a a a ----"
Mặc Tử Hàn hét to, ném ông ta xuống đất, sau đó rút súng chỉ vào ông ta nói, "Tôi muốn giết ông! Tôi muốn giết ông!"
Mặc Hình Thiên vô lực nằm trên mặt đất, ông nhìn hắn, lần đầu tiên cười ôn nhu, nói, "Giết tôi đi, báo thù cho cha cậu đi?"
Tay Mặc Tử Hàn siết chặt, nhưng ngón trỏ động tới cò súng lại không thể đi tiếp, mà chân hắn không tự giác lùi về sau.
Hắn muốn giết này người đàn ông này!
Hắn nên vì cha hắn báo thù!
Hắn hẳn làm vậy mới đúng, nhưng. . . . . . Vì sao hắn không thể xuống tay?
Mặc Hình Thiên thấy hắn do dự, cười càng lớn, tiếp tục nói, "Cậu không muốn báo thù cho cha cậu sao? Cậu chẳng lẽ quên hắn trước khi chết như thế nào? Quả nhiên. . . . . . Giống như tôi đã từng nói, cậu căn bản không có tư cách làm long đầu hắc đạo, bởi vì cậu không quả quyết, luôn xử trí theo cảm tính, căn bản là khó thành đại sự, người giống như cậu, không thể ngồi yên ở vị trí long đầu này, cậu nhất định sẽ bại bởi Chung Khuê, hơn nữa còn thất bại thảm hại. . . . . . Quả nhiên. . . . . ." Ông lặp lại hai chữ này, sau đó châm chọc, "Cậu một điểm so ra đều kém Thâm Dạ!"
Một câu cuối cùng này của ông ta, đã đâm sâu vào trái tim Mặc Tử Hàn.
Phẫn nộ bùng nổ, che kín lý trí của hắn.
Hắn không quả quyết?
Hắn xử trí theo cảm tính?
Hắn khó thành đại sự?
Hắn sẽ thua bởi Chung Khuê?
Hắn thất bại thảm hại?
Hắn một điểm so ra đều kém Mặc Thâm Dạ?
"Mặc Hình Thiên!" Hắn hung tợn gọi tên ông ta, đôi mắt tràn ngập lửa giận, nói, "Ông đã muốn chết vậy, tôi sẽ thành toàn cho ông, để ông thấy tôi cuối cùng có giống như lời ông nói hay không!"
Hắn dứt lời, ngón trỏ liền phẫn hận bóp cò.
"Pằng --" tiếng súng vang lên, viên đạn nháy mắt xuyên qua trái tim ông ta, giống như lúc hắn mười tuổi, dùng chủy thủ (giống như dao) đâm qua trái tim cha ruột hắn, hắn lại một lần giết chết "cha" mình!
Mà ngay khi Mặc Hình Thiên cảm nhận được viên đạn bay qua trái tim mình, lộ ra biểu cảm cực kỳ thỏa mãn. Ông sớm nên chết, ông nên sớm chết trong tay người đàn ông này. Hiện tại tốt rồi, nguyện vọng của ông đã trở thành sự thật, ông có thể đi tìm Ngọc nhi ông yêu nhất. . . . . .
"Cám ơn. . . . . . Cậu!" Ông khẽ cảm tạ.
Mặc Tử Hàn nghe được câu này, thân thể cứng đờ, súng trong tay rơi xuống."Bốp, bốp, bốp. . . . . ." Cây súng nhảy lên mấy cái sau đó liền im lặng, nhưng vào lúc này. . . . . .
"Rầm --" một tiếng nổ, cửa lao mở ra.
Tử Thất Thất, Mặc Thâm Dạ, Phương Lam cùng xuất hiện, mà Kim Hâm, Hỏa Diễm cùng một đám cấp dưới mặc âu phục đen ngăn cản họ từ lúc vào cửa biệt thự cũng hốt hoảng tiến vào ngăn trở bọn họ
Ba người thấy Mặc Hình Thiên nằm trên mặt dất, cùng kêu to.
"Ba --"
"Cha nuôi --"
"Chú à --"
Đồng thời bọn họ cùng chạy tới, liều lĩnh đẩy người chắn trước mặt, đi tới bên cạnh Mặc Hình Thiên.
Mặc Hình Thiên lúc này còn một tia ý thức, ông còn tưởng bản thân gặp ảo giác, đôi mắt lại thấy khuôn mặt Tử Thất Thất giống như đúc khuôn mặt Ngọc nhi.
Không tự giác mỉm cười, mở miệng, vươn tay, vuốt ve gương mặt Tử Thất Thất mặt, sau đó khẽ nói, "Con gái. . . . . . Của ta . . . . ."
/357
|