Tử Thất Thất nghe tiếng gào thét sau lưng, tâm một lần nữa khó chịu, nhưng cô không thể dừng chân, cô không thể đối mặt với hắn, cô không thể tiếp tục lưu lại bên cạnh hắn.
Nhanh rời đi thôi, nhanh tìm một nơi để bình tĩnh lại. Bảo bối của ta, hài tử của ta, đều là mẹ không tốt, mẹ không khống chế được tâm tình, con kiên trì một chút, ngàn vạn lần không được có chuyện,. . . . . . Mẹ van cầu con, đừng rời khỏi ta. . . . . .
Tử Thất Thất từng bước gian nan rời đi, dưới chân từng vệt máu đỏ.
Mặc Tử Hàn nhìn bóng lưng cô chạy xa, hắn vội vàng đuổi theo, nhưng Mặc Thâm Dạ lại ngăn trước mặt hắn.
"Tránh ra cho tôi!" Hắn rống to, rút súng lục trong tây trang.
Mặc Thâm Dạ vội đưa tay bắt cổ tay hắn, sau đó dùng lực đập vào đầu gối mình, tay Mặc Tử Hàn trong nháy mắt tê dại, súng từ trong tay rơi xuống.
"Mặc Tử Hàn, nói cho anh biết, tại sao muốn giết cha?" Mặc Thâm Dạ đột nhiên chất vấn.
"Hắn đáng chết!" Mặc Tử Hàn cáu kỉnh.
"Nhưng hắn là cha em, hắn dưỡng dục em hai mươi mấy năm, làm sao em có thể. . . . . ."
"Không cần anh quan tâm, tránh ra cho tôi ——" Mặc Tử Hàn rống to, tức giận xông về hắn.
Mặc Thâm Dạ không hiểu. Hắn không hiểu!
Mười năm trước tại sao hắn lại làm giả cái chết của cha, tại sao đem hắn nhốt lại, mà hôm nay, lại tự tay giết hắn, rốt cuộc giữa bọn họ xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc hắn không biết chuyện gì?
Hắn xông tới, lần nữa đưa tay ra, đánh nhau với hắn. Mà Vũ Chi Húc và Kim Hâm bên cạnh cũng theo chân bọn họ, chỉ có Chung Khuê đứng một bên, hai mắt nhìn chằm chằm Mặc Hình Phong nằm thẳng dưới đất, đã sớm đoạn khí.
Không nghĩ tới hắn sẽ chết như vậy, không nghĩ tới người đàn ông máu lạnh như vậy cũng sẽ có ngày sám hối. Như vậy cũng tốt. . . . . . Có lẽ đây là kết cục tốt nhất. . . . . .
Hắn thu hồi hai mắt, sau đó sải bước về phía phòng giam.
Kể từ bây giờ, Tử Thất Thất đã không còn khả năng ở cùng một chỗ với Mặc Tử Hàn, mà Phương Lam và Tử Thất Thất là bạn tốt, Thâm Dạ lại thích Phương Lam, như vậy mấy người này liền đứng cùng phía với hắn, hiện tại chỉ có Mặc Tử Hàn cô quân chiến đấu hăng hái, lần này. . . . . . Nhìn hắn ra chiêu như thế nào.
"A. . . . . ." Hắn nhẹ giọng cười một tiếng, trên mặt thần thái đắc ý.
※※※
Đêm tối từ từ kéo đến, trên trời sao thưa thớt.
Biệt thự Bạch gia
Phòng khách
"A —— a a —— a ——"
Tử Thất Thất thét chói tai, đầu cô đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc, thống khổ dùng tay bắt người phía dưới.
Phương Lam khẩn trương đứng một bên, mặc dù cô hiểu chuyện đỡ đẻ, nhưng nhìn dáng vẻ cô thống khổ, hốt hoảng chỉ có thể sững sờ nhìn nỗi thống khổ của cô. Thật may, Bạch Trú đủ bình tĩnh, hơn nữa hắn từng thực tập tại khoa phụ sản một thời gian, bằng không cô không biết phải làm thế nào.
"Không được, Thất Thất chưa tới thời gian sinh, hiện tại động thai khí, hơn nữa bắt đầu xuất huyết, nếu như không mổ lấy thai nhi, sợ rằng con và mẹ đều sẽ nguy hiểm tánh mạng!" Bạch Trú hốt hoảng nói, đôi tay đã dính đầy máu tươi.
"Vậy làm sao bây giờ? Làm giải phẩu, anh nhanh làm phẩu thuật a!" Phương Lam hốt hoảng nói, thanh âm đã run rẩy.
"Tôi cũng muốn làm phẫu thuật, lấy hài tử ra, nhưng nơi này không đủ thiết bị, cũng không có huyết thanh, không thể tiếp máu, nhất định phải tới bệnh viện mới được!"
"Không. . . . . ." Tử Thất Thất đột nhiên mở miệng, ngăn lại, "Tôi không đi bệnh viện. . . . . . Tôi có thể làm được. . . . . . Tôi có thể sinh. . . . . . Tôi không sao. . . . . ." Cô ngăn lại hắn, bởi vì chỉ cần đi bệnh viện, Mặc Tử Hàn nhất định sẽ phát hiện ra cô, cho nên không thể đi bệnh viện, cô không thể đi.
"Thế nhưng em và đứa nhỏ trong bụng sẽ chết, chẳng lẽ em không muốn giữ con em sao? Hắn cũng đã bảy tháng rồi, đã thành hình, có thể thoát khỏi thân thể em, khỏe mạnh lớn lên, chẳng lẽ em nhẫn tâm nhìn hắn chết trong bụng sao?" Bạch Trú khẩn trương khuyên, thanh âm hơi lớn, trên mặt cũng mang theo lửa giận.
Tử Thất Thất nghe lời hắn, tay nhuộm đầy máu Mặc Hình Phong nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, nước mắt đã đầy trong hốc mắt, nghẹn ngào nói, "Bảo bối, mẹ sẽ không để cho con chết, nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . ."
Phương Lam nhìn cô thống khổ, đột nhiên nói, "Tôi có biện pháp!"
Bạch Trú lập tức nhìn về phía cô.
Phương Lam hốt hoảng nói, "Mặc dù nơi này không đầy đủ thiết bị, nhưng Bạch gia mấy đời đều làm thầy thuốc, trong nhà nhất định có rất nhiều dụng cụ, bây giờ anh làm phẫu thuật, máu tôi lập tức cho người tìm!"
"Tiểu Lam, cho dù như vậy, anh cũng không chắc. . . . . ."
"Em tin tưởng anh!" Phương Lam cắt đứt lời hắn, kiên định nhìn hắn, lặp lại, "Em tin anh có thể, em tin anh!"
Bị cô nói như vậy, Bạch Trú không cách nào cự tuyệt.
"Anh sẽ hết sức!" Hắn than thở, nhẹ giọng nói.
"Cám ơn!" Phương Lam cảm tạ mỉm cười, sau đó vội vàng bước nhanh tới bên giường, nắm tay Tử Thất Thất nói, "Chị sẽ không có chuyện gì , em bảo đảm sẽ không để chị có chuyện, cho nên chị nhất định phải kiên cường, nhất định phải cố gắng lên, nhất định phải còn sống, biết không?"
"Ừ!" Tử Thất Thất thở hổn hển ứng tiếng.
Phương Lam hướng về phía cô mỉm cười, sau đó buông tay cô ra, lập tức chạy ra khỏi phòng, đi tìm máu.
Bạch Trú nhìn Tử Thất Thất yếu đuối, trấn định một cái, sau đó cáu kỉnh thuần thục nói, "Lập tức đem thuốc tê và dụng cụ phẫu thuật ra, tôi muốn làm phẫu thuật ở đây!"
"Dạ!" Trợ thủ bên cạnh lập tức ứng tiếng, vội vã đi chuẩn bị đồ.
Bạch Trú căng thẳng 120% tinh thần, lần này nhất định không thể có chuyện, nhất định phải giữ được cả mẹ lẫn con.
Nhất định!
. . . . . .
Ngoài cửa biệt thự Bạch gia
Phương Lam cầm điện thoại di động bấm số Mặc Thâm Dạ, điện thoại vừa vang một tiếng, liền lập tức đường giây được nối:
"Anh đang ở đâu?" Phương Lam hốt hoảng mở miệng hỏi.
『lập tức đến nhà Bạch Trú! 』
"Anh nhanh một chút, một phút nữa, không, ba mươi giây, không, mười giây. . . . . . Mười giây phải tới đây, nhanh lên một chút!"
『 mười giây đều không cần, tôi đã đến! 』
Lời của hắn mới vừa nói xong, Phương Lam liền nhìn thấy đèn xe xuất hiện trước mắt mình, một chiếc xe thể thao màu đỏ, vô cùng dễ thấy dừng lại.
Mặc Thâm Dạ từ ghế lái phụ xuống xe, Vũ Chi Húc từ ghế lái đi ra.
Phương Lam nhanh chóng chạy đến trước mặt Mặc Thâm Dạ, bắt tay hắn, nói, "Anh đi theo tôi!"
"Thế nào?" Mặc Thâm Dạ nhìn sắc mặt cô khó coi cùng dáng vẻ vội vàng, không khỏi hỏi.
"Tôi muốn mượn anh một chút máu!"
"Mượn máu?"
"Đừng hỏi, đi theo tôi!"
Phương Lam vội vã nói xong, liền lôi kéo hắn vào biệt thự, Vũ Chi Húc đi theo sau lưng bọn họ.
. . . . . .
Hai giờ sau
Cửa phòng khách mở ra, người làm Bạch gia bưng dụng cụ phẫu thuật ra ngoài. Phương Lam vội vàng đi vào trong phòng, Vũ Chi Húc đi theo phía sau cô.
Trong phòng khách
Tử Thất Thất tái nhợt nằm trêm giường, hôn mê vẫn chưa tỉnh, mà trong ngực Bạch Trú ôm một đứa bé, miệng giương thật to, không ngừng gào khóc, tương tự Mặc Thâm Dạ cũng ôm một đứa, nhưng đang ngủ say, vô cùng nghe lời.
"Là Long Phượng Thai!" Bạch Trú nhìn Phương Lam vui mừng, mỉm cười nói, "Lớn nhỏ bình an, chỉ là đứa bé chưa đủ tháng, về sau phải chăm sóc cẩn thận mới được, hơn nữa thân thể Thất Thất suy yếu, có thể không khỏe mạnh như trước, càng cẩn thận chăm sóc hơn mới được."
Phương Lam vui vẻ nhìn bé gái trong ngực hắn, lại nhìn đứa bé trai trong ngực Mặc Thâm Dạ, sau đó nhìn sắc mặt Mặc Thâm Dạ tái nhợt, cảm tạ nói, "Cám ơn anh!"
Mặc Thâm Dạ có chút kinh ngạc nhìn cô, không nghĩ tới cô có thể dịu dàng như vậy, trong lòng dâng lên cảm giác vui sướng, nhưng trong lòng hắn có một nghi vấn, mở to miệng muốn hỏi, cuối cùng lại nhẹ giọng nói, "Khách khí với anh cái gì, chỉ cống hiến một chút máu mà thôi, không có sao!"
Phương Lam cảm tạ mỉm cười, sau đó xoay người nhìn Tử Thất Thất vẫn còn ngủ say.
Cô dùng tay nắm lấy tay cô, nước mắt nói, "Thất Thất, thật tốt quá, không sao, chị sinh hai đứa rất khỏe mạnh, đều qua rồi, tất cả đã qua, em. . . . . Em. . . . . . Thật xin lỗi!" Cô đột nhiên nói xin lỗi, nước mắt nghiêm nghị rơi xuống, sau đó tiếng khóc lặp đi lặp lại, "Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."
Ba người đàn ông trong phòng cùng nhìn về phía bóng lưng run rẩy Phương Lam, bọn họ lần đầu tiên thấy cô khóc thầm như vậy, cũng là lần đầu tiên thấy cô không ngừng nói xin lỗi.
. . . . . .
Lại qua một giờ
Thuốc tê từ từ lui, cô mệt mỏi mở hai mắt, còn chưa thấy người nào, đã nghe được tiếng khóc trẻ con.
Là con của cô sao?
Nó bình an ra đời rồi sao?
Là con trai, hay con gái đây?
"Thất Thất. . . . . ."
Một thanh âm quen thuộc xông vào, Tử Thất Thất loáng thoáng thấy Phương Lam, ánh mắt cô hồng hồng, lỗ mũi cũng hồng hồng, rõ ràng vừa mới khóc, trong vành mắt còn lưu nước mắt trong suốt, nhất là lúc chống lại tầm mắt cô, nước mắt lại lần nữa rớt xuống.
Cô tại sao khóc?
Tựa như bảy năm trước cô tỉnh lại ở Bách gia, cô khóc thật nhiều, khóc thật lâu . . . . .
"Tiểu Lam. . . . . ." Thanh âm của cô có chút khàn khàn, giọng nói hơi đau đớn.
"Thất Thất, thật xin lỗi. . . . . ." Phương Lam khóc xin lỗi.
Mà một tiếng xin lỗi, khiến Tử Thất Thất nháy mắt nhớ tới tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay, từng hình ảnh tái hiện trong đầu, như chuỗi phim quay chậm, khiến cô nhớ lại, sau đó trái tim đột nhiên đau đớn.
"Tiểu Lam!" Cô nhẹ giọng kêu, đưa tay nắm bàn tay lạnh như băng của cô, sau đó nói tiếp, " Nói cho chị biết toàn bộ, đem những gì em biết nói ra hết đi!"
"Ừ!" Phương Lam nhẹ nhàng gật đầu.
"Thật ra, chuyện này là từ nghĩa phụ, cũng chính cha ruột của chị - Mặc Hình Phong và anh sinh đôi Mặc Hình Thiên, khi còn bé bọn họ với mẹ chị - Ninh Ngọc Nhi là thanh mai trúc mã. Ba người luôn ở chung một chỗ, bất luận chuyện gì cũng cùng làm, làm sai thì cùng nhau gánh chịu, làm đúng thì cùng chia sẻ, cho nên trải qua thời gian, hai người bọn họ cùng yêu Ninh Ngọc Nhi. Nhưng họ lại không muốn phá hư quan hệ giữa ba người, cho nên vẫn không nói, mà Ninh Ngọc Nhi cũng hiểu rõ tình cảm của họ. Dĩ nhiên trong lòng của cô rất khó lựa chọn, cho nên ba người vẫn trầm mặc, cho tới bây giờ đều không nhắc tới chuyện này.
Mãi cho đến Mặc Hình Thiên thừa kế vị trí đứng đầu hắc đạo, quan hệ ba người bắt đầu phát sinh biến hóa. Mặc dù Ninh Ngọc Nhi từ nhỏ đã ở hắc đạo, nhưng cô lại không thích hắc đạo giống như gông xiềng, cho nên định lựa chọn Mặc Hình Phong, còn ước định sau khi kết hôn, liền rời khỏi hắc đạo. Nhưng trước khi kết hôn mấy ngày, một việc ngoài ý muốn xảy ra, Mặc Hình Thiên xả thân cứu Ninh Ngọc Nhi, vì cô đỡ một đao, nguy hiểm đến tính mạng. Lúc ấy Ninh Ngọc Nhi nhìn Mặc Hình Thiên cả người là máu, mới phát hiện, thì ra người trong lòng cô là Mặc Hình Thiên, người cô yêu cũng là Mặc Hình Thiên. Chỉ vì cô không muốn ở lại hắc đạo cả đời, nên mới lựa chọn Mặc Hình Phong. Vì chuyện này, cô và Mặc Hình Phong giải trừ hôn ước, ở lại bên người Mặc Hình Thiên.
Nhưng cô cũng không gả cho Mặc Hình Thiên, có thể bởi vì thiệt thòi với Mặc Hình Phong, cũng có thể là bởi vì cô không cách nào tiếp nhận vị trí phu nhân hắc đạo. Thật ra chính cô cũng biết tại sao. Cho nên hai người vẫn duy trì loại quan hệ mập mờ sống ba năm, đồng thời, Mặc Hình Phong cô độc một người cũng trơ mắt nhìn hai người họ hạnh phúc, đau khổ ba năm. . . . . . Một ngày kia, Mặc Hình Phong uống say về nhà, ngày đó Mặc Hình Thiên lại có việc gấp xử lý, đi Anh quốc, Ninh Ngọc Nhi nhìn đến hắn say khướt nằm trên mặt đất, tốt bụng đem hắn lên giường, giúp hắn cởi ra y phục. Nhưng lại không nghĩ tới Mặc Hình Phong đột nhiên ôm chặt cô, dứoi tình trạng say rượu, mạnh mẽ muốn cô. Tới ngày thứ hai tỉnh lại, Mặc Hình phong nhớ tới chuyện tối qua, hắn hối tiếc không thôi, cho nên làm một quyết định, hắn quyết định thành toàn hai người họ, để hai người cùng rời khỏi hắc đạo, sau đó kết hôn, trải qua cuộc sống an tường, còn mình lưu lại, thay thế Mặc Hình Thiên lãnh đạo hắc đạo, dù sao dáng dấp hai người vô cùng giống nhau, sẽ không ai phát hiện, nhưng là. . . . . ."
Phương Lam đột nhiên hơi dừng lại, Tử Thất Thất bình tĩnh chờ đợi, Mặc Thâm Dạ và Vũ Chi Húc khẽ nắm chặt tay mình, có chút khẩn trương, chỉ có Bạch Trú hơi lơ đãng, bởi vì đứa bé trong ngực, từ lúc sinh ra vẫn không ngừng khóc.
"Giấy không bao nổi lửa. . . . . ." Phương Lam một lần nữa mở miệng, nói tiếp, "Chuyện bị Chung Khuê phát hiện, lúc đó Chung Khuê ở trong hắc đạo có địa vị hết sức quan trọng, hơn nữa tính khí vô cùng nóng nảy, làm việc không chừa đường lui. Hắn không đồng ý Mặc Hình Phong đảm đương hắc đạo, bởi vì trong lòng hắn, Mặc Hình Phong so ra kém Mặc Hình Thiên, tính tình hắn từ trước giờ là như thế. Hắn có thể không làm thủ lĩnh, hắn cũng muốn làm, nhưng hắn không thể dễ dàng tha thứ cho một người vô năng giẫm trên đầu mình. Cho nên hắn bức Mặc Hình Thiên trở lại, nhưng khi đó Mặc Hình Thiên và Ninh Ngọc nhi đã kết hôn. Nếu như trở lại, Ninh Ngọc Nhi sẽ phải cùng hắn trở lại thế giới bóng tối, cả đời bị trói buộc ở nơi tràn đầy máu tanh, hắn không muốn như vậy, hắn thích cuộc sống hạnh phúc. Cuối cùng, bốn người họ thoả hiệp, cùng lập lời thề. . . . . . Kết thúc chuyện này!" Phương Lam cuối cùng đem chuyện nói qua, tóm tắt rất nhiều quá trình, tựa hồ muốn giấu giếm, tựa hồ muốn tránh, nhưng cô cũng rõ ràng, mình căn bản chạy không khỏi số mạng.
"Bọn họ thề gì?"
"Bọn họ thề gì?"
Mặc Thâm Dạ và Vũ Chi Húc cùng tò mò hỏi, Tử Thất Thất và Bạch Trú nhìn chằm chằm Phương Lam, mặc dù trầm mặc không nói , nhưng trong đôi mắt hiển lộ, cũng là vấn đề giống như vậy.
Sắc mặt Phương Lam có chút nặng nề, cô do dự nhắm mắt, sau đó chậm rãi mở miệng, nói, "Chung Khuê thề là: để Mặc Hình Thiên và Ninh Ngọc Nhi tự do, đồng ý Mặc Hình Phong thay thế Mặc Hình Thiên đảm nhiệm vị trí thủ lĩnh, hơn nữa sẽ không nói cho bất luận kẻ nào. Mà Mặc Hình Phong thề là: cả đời đều ngồi ở vị trí đứng đầu, Chung Khuê nói gì, hắn phải nghe theo cái đó, tuyệt đối không làm trái bất kỳ ý nguyện nào, còn Mặc Hình Thiên và Ninh Ngọc Nhi thề phải . . . . . Phải . . . . . Phải . . . . ."
Cô đột nhiên muốn nói lại thôi, như có cái gì khó khắn, không muốn tiếp tục nói nữa.
"Là cái gì?"
"Là cái gì?"
Mặc Thâm Dạ và Vũ Chi Húc lại một lần trăm miệng một lời hỏi, chờ đợi câu trả lời của cô.
Tử Thất Thất yếu đuối nhìn mặt cô khổ sở, rốt cuộc nhẹ giọng mở miệng, nói, "Tiểu Lam. . . . . . Em còn muốn giấu giếm chị sao?"
"Không, không phải!" Phương Lam lập tức phủ nhận.
"Như vậy. . . . . . Bọn họ thề. . . . . . Rốt cuộc là cái gì?" Tử Thất Thất đứt quãng hỏi.
Phương Lam nắm chặt hai tay, sau đó lặp lại, "Bọn họ thề phải . . . . ."
Lời nói của cô lại một lần nữa cứng lại, nhưng hai mắt cô, lại nhìn về phía Mặc Thâm Dạ.
Nhanh rời đi thôi, nhanh tìm một nơi để bình tĩnh lại. Bảo bối của ta, hài tử của ta, đều là mẹ không tốt, mẹ không khống chế được tâm tình, con kiên trì một chút, ngàn vạn lần không được có chuyện,. . . . . . Mẹ van cầu con, đừng rời khỏi ta. . . . . .
Tử Thất Thất từng bước gian nan rời đi, dưới chân từng vệt máu đỏ.
Mặc Tử Hàn nhìn bóng lưng cô chạy xa, hắn vội vàng đuổi theo, nhưng Mặc Thâm Dạ lại ngăn trước mặt hắn.
"Tránh ra cho tôi!" Hắn rống to, rút súng lục trong tây trang.
Mặc Thâm Dạ vội đưa tay bắt cổ tay hắn, sau đó dùng lực đập vào đầu gối mình, tay Mặc Tử Hàn trong nháy mắt tê dại, súng từ trong tay rơi xuống.
"Mặc Tử Hàn, nói cho anh biết, tại sao muốn giết cha?" Mặc Thâm Dạ đột nhiên chất vấn.
"Hắn đáng chết!" Mặc Tử Hàn cáu kỉnh.
"Nhưng hắn là cha em, hắn dưỡng dục em hai mươi mấy năm, làm sao em có thể. . . . . ."
"Không cần anh quan tâm, tránh ra cho tôi ——" Mặc Tử Hàn rống to, tức giận xông về hắn.
Mặc Thâm Dạ không hiểu. Hắn không hiểu!
Mười năm trước tại sao hắn lại làm giả cái chết của cha, tại sao đem hắn nhốt lại, mà hôm nay, lại tự tay giết hắn, rốt cuộc giữa bọn họ xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc hắn không biết chuyện gì?
Hắn xông tới, lần nữa đưa tay ra, đánh nhau với hắn. Mà Vũ Chi Húc và Kim Hâm bên cạnh cũng theo chân bọn họ, chỉ có Chung Khuê đứng một bên, hai mắt nhìn chằm chằm Mặc Hình Phong nằm thẳng dưới đất, đã sớm đoạn khí.
Không nghĩ tới hắn sẽ chết như vậy, không nghĩ tới người đàn ông máu lạnh như vậy cũng sẽ có ngày sám hối. Như vậy cũng tốt. . . . . . Có lẽ đây là kết cục tốt nhất. . . . . .
Hắn thu hồi hai mắt, sau đó sải bước về phía phòng giam.
Kể từ bây giờ, Tử Thất Thất đã không còn khả năng ở cùng một chỗ với Mặc Tử Hàn, mà Phương Lam và Tử Thất Thất là bạn tốt, Thâm Dạ lại thích Phương Lam, như vậy mấy người này liền đứng cùng phía với hắn, hiện tại chỉ có Mặc Tử Hàn cô quân chiến đấu hăng hái, lần này. . . . . . Nhìn hắn ra chiêu như thế nào.
"A. . . . . ." Hắn nhẹ giọng cười một tiếng, trên mặt thần thái đắc ý.
※※※
Đêm tối từ từ kéo đến, trên trời sao thưa thớt.
Biệt thự Bạch gia
Phòng khách
"A —— a a —— a ——"
Tử Thất Thất thét chói tai, đầu cô đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc, thống khổ dùng tay bắt người phía dưới.
Phương Lam khẩn trương đứng một bên, mặc dù cô hiểu chuyện đỡ đẻ, nhưng nhìn dáng vẻ cô thống khổ, hốt hoảng chỉ có thể sững sờ nhìn nỗi thống khổ của cô. Thật may, Bạch Trú đủ bình tĩnh, hơn nữa hắn từng thực tập tại khoa phụ sản một thời gian, bằng không cô không biết phải làm thế nào.
"Không được, Thất Thất chưa tới thời gian sinh, hiện tại động thai khí, hơn nữa bắt đầu xuất huyết, nếu như không mổ lấy thai nhi, sợ rằng con và mẹ đều sẽ nguy hiểm tánh mạng!" Bạch Trú hốt hoảng nói, đôi tay đã dính đầy máu tươi.
"Vậy làm sao bây giờ? Làm giải phẩu, anh nhanh làm phẩu thuật a!" Phương Lam hốt hoảng nói, thanh âm đã run rẩy.
"Tôi cũng muốn làm phẫu thuật, lấy hài tử ra, nhưng nơi này không đủ thiết bị, cũng không có huyết thanh, không thể tiếp máu, nhất định phải tới bệnh viện mới được!"
"Không. . . . . ." Tử Thất Thất đột nhiên mở miệng, ngăn lại, "Tôi không đi bệnh viện. . . . . . Tôi có thể làm được. . . . . . Tôi có thể sinh. . . . . . Tôi không sao. . . . . ." Cô ngăn lại hắn, bởi vì chỉ cần đi bệnh viện, Mặc Tử Hàn nhất định sẽ phát hiện ra cô, cho nên không thể đi bệnh viện, cô không thể đi.
"Thế nhưng em và đứa nhỏ trong bụng sẽ chết, chẳng lẽ em không muốn giữ con em sao? Hắn cũng đã bảy tháng rồi, đã thành hình, có thể thoát khỏi thân thể em, khỏe mạnh lớn lên, chẳng lẽ em nhẫn tâm nhìn hắn chết trong bụng sao?" Bạch Trú khẩn trương khuyên, thanh âm hơi lớn, trên mặt cũng mang theo lửa giận.
Tử Thất Thất nghe lời hắn, tay nhuộm đầy máu Mặc Hình Phong nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, nước mắt đã đầy trong hốc mắt, nghẹn ngào nói, "Bảo bối, mẹ sẽ không để cho con chết, nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . ."
Phương Lam nhìn cô thống khổ, đột nhiên nói, "Tôi có biện pháp!"
Bạch Trú lập tức nhìn về phía cô.
Phương Lam hốt hoảng nói, "Mặc dù nơi này không đầy đủ thiết bị, nhưng Bạch gia mấy đời đều làm thầy thuốc, trong nhà nhất định có rất nhiều dụng cụ, bây giờ anh làm phẫu thuật, máu tôi lập tức cho người tìm!"
"Tiểu Lam, cho dù như vậy, anh cũng không chắc. . . . . ."
"Em tin tưởng anh!" Phương Lam cắt đứt lời hắn, kiên định nhìn hắn, lặp lại, "Em tin anh có thể, em tin anh!"
Bị cô nói như vậy, Bạch Trú không cách nào cự tuyệt.
"Anh sẽ hết sức!" Hắn than thở, nhẹ giọng nói.
"Cám ơn!" Phương Lam cảm tạ mỉm cười, sau đó vội vàng bước nhanh tới bên giường, nắm tay Tử Thất Thất nói, "Chị sẽ không có chuyện gì , em bảo đảm sẽ không để chị có chuyện, cho nên chị nhất định phải kiên cường, nhất định phải cố gắng lên, nhất định phải còn sống, biết không?"
"Ừ!" Tử Thất Thất thở hổn hển ứng tiếng.
Phương Lam hướng về phía cô mỉm cười, sau đó buông tay cô ra, lập tức chạy ra khỏi phòng, đi tìm máu.
Bạch Trú nhìn Tử Thất Thất yếu đuối, trấn định một cái, sau đó cáu kỉnh thuần thục nói, "Lập tức đem thuốc tê và dụng cụ phẫu thuật ra, tôi muốn làm phẫu thuật ở đây!"
"Dạ!" Trợ thủ bên cạnh lập tức ứng tiếng, vội vã đi chuẩn bị đồ.
Bạch Trú căng thẳng 120% tinh thần, lần này nhất định không thể có chuyện, nhất định phải giữ được cả mẹ lẫn con.
Nhất định!
. . . . . .
Ngoài cửa biệt thự Bạch gia
Phương Lam cầm điện thoại di động bấm số Mặc Thâm Dạ, điện thoại vừa vang một tiếng, liền lập tức đường giây được nối:
"Anh đang ở đâu?" Phương Lam hốt hoảng mở miệng hỏi.
『lập tức đến nhà Bạch Trú! 』
"Anh nhanh một chút, một phút nữa, không, ba mươi giây, không, mười giây. . . . . . Mười giây phải tới đây, nhanh lên một chút!"
『 mười giây đều không cần, tôi đã đến! 』
Lời của hắn mới vừa nói xong, Phương Lam liền nhìn thấy đèn xe xuất hiện trước mắt mình, một chiếc xe thể thao màu đỏ, vô cùng dễ thấy dừng lại.
Mặc Thâm Dạ từ ghế lái phụ xuống xe, Vũ Chi Húc từ ghế lái đi ra.
Phương Lam nhanh chóng chạy đến trước mặt Mặc Thâm Dạ, bắt tay hắn, nói, "Anh đi theo tôi!"
"Thế nào?" Mặc Thâm Dạ nhìn sắc mặt cô khó coi cùng dáng vẻ vội vàng, không khỏi hỏi.
"Tôi muốn mượn anh một chút máu!"
"Mượn máu?"
"Đừng hỏi, đi theo tôi!"
Phương Lam vội vã nói xong, liền lôi kéo hắn vào biệt thự, Vũ Chi Húc đi theo sau lưng bọn họ.
. . . . . .
Hai giờ sau
Cửa phòng khách mở ra, người làm Bạch gia bưng dụng cụ phẫu thuật ra ngoài. Phương Lam vội vàng đi vào trong phòng, Vũ Chi Húc đi theo phía sau cô.
Trong phòng khách
Tử Thất Thất tái nhợt nằm trêm giường, hôn mê vẫn chưa tỉnh, mà trong ngực Bạch Trú ôm một đứa bé, miệng giương thật to, không ngừng gào khóc, tương tự Mặc Thâm Dạ cũng ôm một đứa, nhưng đang ngủ say, vô cùng nghe lời.
"Là Long Phượng Thai!" Bạch Trú nhìn Phương Lam vui mừng, mỉm cười nói, "Lớn nhỏ bình an, chỉ là đứa bé chưa đủ tháng, về sau phải chăm sóc cẩn thận mới được, hơn nữa thân thể Thất Thất suy yếu, có thể không khỏe mạnh như trước, càng cẩn thận chăm sóc hơn mới được."
Phương Lam vui vẻ nhìn bé gái trong ngực hắn, lại nhìn đứa bé trai trong ngực Mặc Thâm Dạ, sau đó nhìn sắc mặt Mặc Thâm Dạ tái nhợt, cảm tạ nói, "Cám ơn anh!"
Mặc Thâm Dạ có chút kinh ngạc nhìn cô, không nghĩ tới cô có thể dịu dàng như vậy, trong lòng dâng lên cảm giác vui sướng, nhưng trong lòng hắn có một nghi vấn, mở to miệng muốn hỏi, cuối cùng lại nhẹ giọng nói, "Khách khí với anh cái gì, chỉ cống hiến một chút máu mà thôi, không có sao!"
Phương Lam cảm tạ mỉm cười, sau đó xoay người nhìn Tử Thất Thất vẫn còn ngủ say.
Cô dùng tay nắm lấy tay cô, nước mắt nói, "Thất Thất, thật tốt quá, không sao, chị sinh hai đứa rất khỏe mạnh, đều qua rồi, tất cả đã qua, em. . . . . Em. . . . . . Thật xin lỗi!" Cô đột nhiên nói xin lỗi, nước mắt nghiêm nghị rơi xuống, sau đó tiếng khóc lặp đi lặp lại, "Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."
Ba người đàn ông trong phòng cùng nhìn về phía bóng lưng run rẩy Phương Lam, bọn họ lần đầu tiên thấy cô khóc thầm như vậy, cũng là lần đầu tiên thấy cô không ngừng nói xin lỗi.
. . . . . .
Lại qua một giờ
Thuốc tê từ từ lui, cô mệt mỏi mở hai mắt, còn chưa thấy người nào, đã nghe được tiếng khóc trẻ con.
Là con của cô sao?
Nó bình an ra đời rồi sao?
Là con trai, hay con gái đây?
"Thất Thất. . . . . ."
Một thanh âm quen thuộc xông vào, Tử Thất Thất loáng thoáng thấy Phương Lam, ánh mắt cô hồng hồng, lỗ mũi cũng hồng hồng, rõ ràng vừa mới khóc, trong vành mắt còn lưu nước mắt trong suốt, nhất là lúc chống lại tầm mắt cô, nước mắt lại lần nữa rớt xuống.
Cô tại sao khóc?
Tựa như bảy năm trước cô tỉnh lại ở Bách gia, cô khóc thật nhiều, khóc thật lâu . . . . .
"Tiểu Lam. . . . . ." Thanh âm của cô có chút khàn khàn, giọng nói hơi đau đớn.
"Thất Thất, thật xin lỗi. . . . . ." Phương Lam khóc xin lỗi.
Mà một tiếng xin lỗi, khiến Tử Thất Thất nháy mắt nhớ tới tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay, từng hình ảnh tái hiện trong đầu, như chuỗi phim quay chậm, khiến cô nhớ lại, sau đó trái tim đột nhiên đau đớn.
"Tiểu Lam!" Cô nhẹ giọng kêu, đưa tay nắm bàn tay lạnh như băng của cô, sau đó nói tiếp, " Nói cho chị biết toàn bộ, đem những gì em biết nói ra hết đi!"
"Ừ!" Phương Lam nhẹ nhàng gật đầu.
"Thật ra, chuyện này là từ nghĩa phụ, cũng chính cha ruột của chị - Mặc Hình Phong và anh sinh đôi Mặc Hình Thiên, khi còn bé bọn họ với mẹ chị - Ninh Ngọc Nhi là thanh mai trúc mã. Ba người luôn ở chung một chỗ, bất luận chuyện gì cũng cùng làm, làm sai thì cùng nhau gánh chịu, làm đúng thì cùng chia sẻ, cho nên trải qua thời gian, hai người bọn họ cùng yêu Ninh Ngọc Nhi. Nhưng họ lại không muốn phá hư quan hệ giữa ba người, cho nên vẫn không nói, mà Ninh Ngọc Nhi cũng hiểu rõ tình cảm của họ. Dĩ nhiên trong lòng của cô rất khó lựa chọn, cho nên ba người vẫn trầm mặc, cho tới bây giờ đều không nhắc tới chuyện này.
Mãi cho đến Mặc Hình Thiên thừa kế vị trí đứng đầu hắc đạo, quan hệ ba người bắt đầu phát sinh biến hóa. Mặc dù Ninh Ngọc Nhi từ nhỏ đã ở hắc đạo, nhưng cô lại không thích hắc đạo giống như gông xiềng, cho nên định lựa chọn Mặc Hình Phong, còn ước định sau khi kết hôn, liền rời khỏi hắc đạo. Nhưng trước khi kết hôn mấy ngày, một việc ngoài ý muốn xảy ra, Mặc Hình Thiên xả thân cứu Ninh Ngọc Nhi, vì cô đỡ một đao, nguy hiểm đến tính mạng. Lúc ấy Ninh Ngọc Nhi nhìn Mặc Hình Thiên cả người là máu, mới phát hiện, thì ra người trong lòng cô là Mặc Hình Thiên, người cô yêu cũng là Mặc Hình Thiên. Chỉ vì cô không muốn ở lại hắc đạo cả đời, nên mới lựa chọn Mặc Hình Phong. Vì chuyện này, cô và Mặc Hình Phong giải trừ hôn ước, ở lại bên người Mặc Hình Thiên.
Nhưng cô cũng không gả cho Mặc Hình Thiên, có thể bởi vì thiệt thòi với Mặc Hình Phong, cũng có thể là bởi vì cô không cách nào tiếp nhận vị trí phu nhân hắc đạo. Thật ra chính cô cũng biết tại sao. Cho nên hai người vẫn duy trì loại quan hệ mập mờ sống ba năm, đồng thời, Mặc Hình Phong cô độc một người cũng trơ mắt nhìn hai người họ hạnh phúc, đau khổ ba năm. . . . . . Một ngày kia, Mặc Hình Phong uống say về nhà, ngày đó Mặc Hình Thiên lại có việc gấp xử lý, đi Anh quốc, Ninh Ngọc Nhi nhìn đến hắn say khướt nằm trên mặt đất, tốt bụng đem hắn lên giường, giúp hắn cởi ra y phục. Nhưng lại không nghĩ tới Mặc Hình Phong đột nhiên ôm chặt cô, dứoi tình trạng say rượu, mạnh mẽ muốn cô. Tới ngày thứ hai tỉnh lại, Mặc Hình phong nhớ tới chuyện tối qua, hắn hối tiếc không thôi, cho nên làm một quyết định, hắn quyết định thành toàn hai người họ, để hai người cùng rời khỏi hắc đạo, sau đó kết hôn, trải qua cuộc sống an tường, còn mình lưu lại, thay thế Mặc Hình Thiên lãnh đạo hắc đạo, dù sao dáng dấp hai người vô cùng giống nhau, sẽ không ai phát hiện, nhưng là. . . . . ."
Phương Lam đột nhiên hơi dừng lại, Tử Thất Thất bình tĩnh chờ đợi, Mặc Thâm Dạ và Vũ Chi Húc khẽ nắm chặt tay mình, có chút khẩn trương, chỉ có Bạch Trú hơi lơ đãng, bởi vì đứa bé trong ngực, từ lúc sinh ra vẫn không ngừng khóc.
"Giấy không bao nổi lửa. . . . . ." Phương Lam một lần nữa mở miệng, nói tiếp, "Chuyện bị Chung Khuê phát hiện, lúc đó Chung Khuê ở trong hắc đạo có địa vị hết sức quan trọng, hơn nữa tính khí vô cùng nóng nảy, làm việc không chừa đường lui. Hắn không đồng ý Mặc Hình Phong đảm đương hắc đạo, bởi vì trong lòng hắn, Mặc Hình Phong so ra kém Mặc Hình Thiên, tính tình hắn từ trước giờ là như thế. Hắn có thể không làm thủ lĩnh, hắn cũng muốn làm, nhưng hắn không thể dễ dàng tha thứ cho một người vô năng giẫm trên đầu mình. Cho nên hắn bức Mặc Hình Thiên trở lại, nhưng khi đó Mặc Hình Thiên và Ninh Ngọc nhi đã kết hôn. Nếu như trở lại, Ninh Ngọc Nhi sẽ phải cùng hắn trở lại thế giới bóng tối, cả đời bị trói buộc ở nơi tràn đầy máu tanh, hắn không muốn như vậy, hắn thích cuộc sống hạnh phúc. Cuối cùng, bốn người họ thoả hiệp, cùng lập lời thề. . . . . . Kết thúc chuyện này!" Phương Lam cuối cùng đem chuyện nói qua, tóm tắt rất nhiều quá trình, tựa hồ muốn giấu giếm, tựa hồ muốn tránh, nhưng cô cũng rõ ràng, mình căn bản chạy không khỏi số mạng.
"Bọn họ thề gì?"
"Bọn họ thề gì?"
Mặc Thâm Dạ và Vũ Chi Húc cùng tò mò hỏi, Tử Thất Thất và Bạch Trú nhìn chằm chằm Phương Lam, mặc dù trầm mặc không nói , nhưng trong đôi mắt hiển lộ, cũng là vấn đề giống như vậy.
Sắc mặt Phương Lam có chút nặng nề, cô do dự nhắm mắt, sau đó chậm rãi mở miệng, nói, "Chung Khuê thề là: để Mặc Hình Thiên và Ninh Ngọc Nhi tự do, đồng ý Mặc Hình Phong thay thế Mặc Hình Thiên đảm nhiệm vị trí thủ lĩnh, hơn nữa sẽ không nói cho bất luận kẻ nào. Mà Mặc Hình Phong thề là: cả đời đều ngồi ở vị trí đứng đầu, Chung Khuê nói gì, hắn phải nghe theo cái đó, tuyệt đối không làm trái bất kỳ ý nguyện nào, còn Mặc Hình Thiên và Ninh Ngọc Nhi thề phải . . . . . Phải . . . . . Phải . . . . ."
Cô đột nhiên muốn nói lại thôi, như có cái gì khó khắn, không muốn tiếp tục nói nữa.
"Là cái gì?"
"Là cái gì?"
Mặc Thâm Dạ và Vũ Chi Húc lại một lần trăm miệng một lời hỏi, chờ đợi câu trả lời của cô.
Tử Thất Thất yếu đuối nhìn mặt cô khổ sở, rốt cuộc nhẹ giọng mở miệng, nói, "Tiểu Lam. . . . . . Em còn muốn giấu giếm chị sao?"
"Không, không phải!" Phương Lam lập tức phủ nhận.
"Như vậy. . . . . . Bọn họ thề. . . . . . Rốt cuộc là cái gì?" Tử Thất Thất đứt quãng hỏi.
Phương Lam nắm chặt hai tay, sau đó lặp lại, "Bọn họ thề phải . . . . ."
Lời nói của cô lại một lần nữa cứng lại, nhưng hai mắt cô, lại nhìn về phía Mặc Thâm Dạ.
/357
|