Ngày thứ hai
Biệt thự Mặc gia
Phòng ngủ lầu hai
Mặc Tử Hàn ngồi ngẩn người cả đêm không chợp mắt, vốn còn vui vẻ muốn giải thích với Tử Thất Thất, muốn vui vẻ làm lại với cô, muốn vui vẻ cùng cô sống hạnh phúc, nhưng hiện tại. . . . . . Hắn đã mất toàn bộ!
Giống như sấm sét giữa trời quang, bí mật kinh người từng bước đánh sâu vào hắn, lúc hắn mười tám tuổi, tự tay giết chết cha đẻ, lại còn nhận giặc làm cha suốt 30 năm, khi mà tự tay giết chết kẻ thù, thế nhưng lại biết kẻ thù lại là cha người phụ nữ hắn yêu nhất. . . . . . Thật sự là buồn cười, thật sự là vớ vẩn, vì sao hắn lại gặp phải chuyện như vậy?
"Thất Thất. . . . . ." Hắn nỉ non, trái tim đau đớn kịch liệt.
Hôm qua nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, vết máu trên váy trắng, những chỗ cô đi qua đều có máu đỏ tươi lưu lại, hắn rất lo lắng, hắn rất sợ hãi, không biết cô ấy hiện tại thế nào? Không biết đứa bé trong bụng cô ấy thế nào? Vừa chảy máu lại chịu đả kích nghiêm trọng, cô sẽ vượt qua bình an được chứ? Thân thể cô ấy không tốt, từ sau lần bị rơi đó, thân thể liền kém đi rất nhiều, nếu lần này lại động thai khí, vậy cô ấy cùng đứa bé. . . . . .
Mặc Tử Hàn nhắm mắt lại, cảm giác sợ hãi tràn ngập khắp người hắn.
"Cộc, cộc, cộc!"
Chợt tiếng gõ cửa vang lên, hắn mở mắt rời giường, nói vọng tới cửa phòng, "Vào đi!"
"Cạch!" Cửa phòng được mở ra thì Kim Hâm bước vào, hắn trước cung kính cúi đầu sau mới nói, "Điện hạ!"
"Tìm được chưa?" Mặc Tử Hàn khẩn trương hỏi.
"Vẫn chưa có tin tức phu nhân, nhưng mà. . . . . ." Kim Hâm muốn nói rồi lại thôi.
"Nhưng mà cái gì? Nói!" Mặc Tử Hàn lớn tiếng lạnh lùng ra lệnh.
". . . . . ." Kim Hâm cũng không trả lời, mà tránh sang một bên, lúc này. . . . . .
"Oa oa. . . . . . Oa. . . . . . Oa oa. . . . . . Oa. . . . . . Oa oa. . . . . . . . . . . ."
Tiếng trẻ sơ sinh khóc truyền vào trong phòng rồi vào tai Mặc Tử Hàn, hắn kinh ngạc sửng sốt nhìn thẳng ra cửa phòng, Mặc Thâm Dạ xuất hiện, trong ngực hắn ôm chính là đứa bé sơ sinh không ngừng khóc.
Đứa bé đó. . . . . . Chẳng lẽ là. . . . . .Con hắn?
"Tôi nhận ủy thác của người khác mang đứa bé này tới cho cậu!" Mặc Thâm Dạ bước tới trước mặt hắn, lạnh lùng mở miệng.
Mặc Tử Hàn nhìn đứa bé trong ngực hắn, nó có một đôi mắt hạnh xinh đẹp, giống đôi mắt sáng trong của Tử Thất Thất, lóe ra ánh sáng thuần khiết, trong đôi mắt nó chứa đầy nước mắt, cứ khóc, cứ khóc, giống như là một đứa bé bị mất mẹ. . . . . .
Mặc Thâm Dạ đặt bé gái vào lòng hắn, sau đó khẽ nói, "Đứa bé này đã chọn được tên rồi, gọi là Mặc Thiên Ái, là con gái!"
Không biết vì sao, khi nhìn thấy đứa bé gái này, trong đôi mắt của Mặc Tử Hàn đã bị nước mắt làm mờ đi. Hắn vui vẻ muốn cười, nhưng lại không cười nổi, "Thất Thất đâu?" Hắn bỗng hỏi, sương mù che mắt nhìn Mặc Thâm Dạ.
Đôi mắt lạnh như băng của Mặc Thâm Dạ nhìn lại hắn, hắn không nói gì, chỉ hờ hững xoay người bước đi.
"Thất Thất đâu? Cô ấy ở đâu? Cô ấy thế nào?" Mặc Tử Hàn kích động lớn tiếng hỏi.
Hắn rất sợ hãi, mới bảy tháng đã sinh, ngày hôm qua lại động thai khí, còn mất nhiều máu như vậy, sẽ không phải. . . . . .
"Cô ấy khó sinh nên đã chết!" Mặc Thâm Dạ lạnh lùng trả lời.
Thân thể Mặc Tử Hàn chấn động, lay động lui về phía sau một bước.
"Không thể nào. . . . . . Điều đó không thể!" Hắn ôm chặt bé gái trong lòng, không ngừng phủ định câu trả lời của hắn ta.
"Có tin hay không là tùy cậu, tóm lại tôi đã chuyển đứa bé cho cậu, hảo hảo mà chiếu cố nó đi!" Mặc Thâm Dạ nói xong liền bước ra ngoài.
"Không được đi!" Mặc Tử Hàn hét lên, "Kim Hâm, ngăn anh ta lại!"
Trong nháy mắt, Kim Hâm liền xuất hiện chặn đường đi của hắn.
Mặc Thâm Dạ mặt lạnh như băng, đôi mắt tràn ngập sát khí nhìn hắn ta, âm lãnh nói, "Tâm tình tôi bây giờ không tốt, đừng chọc tôi, tránh ra!"
Kim Hâm cho tới giờ chưa từng thấy khuông mặt nghiêm túc như vậy ở hắn, càng chưa từng nghe tiếng nói kinh sợ như thế, không tự giác có chút kinh hãi, chân hơi lùi ra sau.
Mặc Thâm Dạ hoàn toàn không để ý tới sự ngăn cản của hắn, trực tiếp bước đi, dùng tay đẩy hắn ra, Kim Hâm hốt hoảng lui lại sau mấy bước mới dừng lại, thời điểm cùng hắn tiếp xúc, khí thế bức nhân kia khiến hắn ta sinh lòng khiếp đảm.
"Kim Hâm!" Mặc Tử Hàn lại chợt hét lớn.
Kim Hâm lập tức hoàn hồn, nhưng trên hành lang đã không thấy bóng người của Mặc Thâm Dạ, ngược lại ở trước cửa phòng khách, thấy bóng dáng nho nhỏ của Mặc Thiên Tân bước ra, sau đó hắn từ từ đi tới cửa phòng Mặc Tử Hàn, nhìn bé gái gào khóc trong ngực ba.
"Ba?" Hắn kinh ngạc kêu lên, sau đó tới gần hơn ba nghi hoặc hỏi, "Em bé sơ sinh này. . . . . . Là sao vậy?"
"Con bé?" Mặc Tử Hàn cúi đầu nhìn bé gái cứ nức nở trong lòng, kinh ngạc nói, "Con bé là em gái con!"
Em gái?
Mặc Thiên Tân khiếp sợ.
"Đây là em bé mẹ sinh sao? Nhưng mẹ mang thai còn chưa tới mười tháng mà? Đây là sao? Mẹ đâu rồi? Mẹ ở đâu? Ba không phải nói để mẹ sinh em xong sẽ cho con gặp mẹ sao? Mau mang con đi gặp mẹ đi? Con muốn gặp mẹ. . . . . . Con muốn gặp mẹ. . . . . ." Mặc Thiên Tân liên tiếp nói ra nghi vấn, sau đó không ngừng khẩn cầu ba, mà trong lòng bỗng sinh ra khủng hoảng rất lớn.
Mặc Tử Hàn nghe tiếng hắn rồi lại nghe tiếng khóc của bé gái, đầu óc liền rối loạn.
Mặc Thâm Dạ nói Thất Thất đã chết? Chết vì khó sinh?
Không. . . . . .
Tuyệt đối không có khả năng! Thất Thất sẽ không chết, cô ấy tuyệt đối sẽ không chết!
Phải tìm được cô ấy, nhất định phải tìm được cô ấy. . . . . . Cho dù cô ấy thật sự đã chết, hắn cũng phải tìm được thi thể cô, dùng chính mắt mình xác nhận.
"Ba lúc này phải đưa mẹ con về, ba nhất định sẽ tìm được mẹ con về!" Mặc Tử Hàn kiên định nói, chợt đặt bé gái vào lòng Mặc Thiên Tân, sau đó lao ra ngoài.
"Ba ——" Mặc Thiên Tân ôm chặt bé gái trong lòng, lớn tiếng kêu lên, lúc quay đầu ba đã biến mất.
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao mẹ mới bảy tháng đã sinh em bé?
Mẹ đến cùng ở đâu?
"Oa oa. . . . . . Oa. . . . . . Oa oa. . . . . . Oa oa oa. . . . . ."
Mặc Thiên Tân nghe tiếng nức nở liên tục, vội nhìn em gái trong lòng, thấy khuôn mặt mập mạp của bé đỏ bừng, hắn khẽ cười, nhẹ nhàng đong đưa hai tay, dỗ bé, "Đừng khóc, bé ngoan, ba đi tìm mẹ rồi. . . . . . Mẹ sẽ trở lại nhanh thôi. . . . . . Ngoan ha. . . . . . Đừng khóc nữa. . . . . ."
"Oa oa. . . . . Oa. . . . . . Oa oa. . . . . . Oa oa oa. . . . . . . . . . . ."
Tiểu Thiên Ái tiếp tục mở miệng nức nở, tiếng sau càng vang dội hơn tiếng trước.
"Có phải đói rồi không?" Mặc Thiên Tân nhíu mày, sau đó lập tức ra lệnh, "Thổ Nghiêu, đi lấy sữa bột, mau lên!"
"Vâng!" Thổ Nghiêu vẫn luôn đi bên cạnh hắn lập tức nhận lệnh.
Mặc Thiên Tân vừa dùng tay dỗ dành tiểu Thiên Ái, vừa nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.
Cảm thấy hình như đã xảy ra chuyện lớn gì đó. . . . . . Trái tim không cách nào bình tĩnh. . . . . .
Mẹ. . . . . .
Mẹ rốt cuộc ở đâu?
※※※
Cửa chính biệt thự
Mặc Tử Hàn nhìn cánh cửa xa xa chậm rãi đóng lại, mà xe Mặc Thâm Dạ bên ngoài đã nhanh chóng biến mất, hắn vội vã ngồi lên xe đỗ ở biệt thự, sau đó khởi động nhanh chóng lái đi.
Hắn không tin Tử Thất Thất đã chết!
Nhất định là Mặc Thâm Dạ đang nói dối.
Nhưng là nếu nàng không có việc gì nói sẽ ở chỗ nào đâu? Nàng động thai khí, lại máu, nhất định phải đi bệnh viện mới đúng, nhưng là hắn nhường kim thịnh vượng phái người đi Đài Loan sở hữu lớn lớn nhỏ nhỏ bệnh viện cùng phòng khám, đều không có của nàng tin tức, như vậy nàng còn có thể đi nơi nào đâu? Còn có nơi nào có thể trợ giúp nàng thuận lợi sinh sản đâu?
Bỗng!
Hắn tỉnh ngộ mở to đôi mắt.
Không sai, nơi có thể cho cô thuận lợi sinh ra đứa bé, thì phải là Bạch gia, Bạch Trú cả Phương Lam, hai người bọn họ đều là bác sĩ, căn bản không cần tới bệnh viện, cho nên Tử Thất Thất nhất định ở chỗ hắn.
Đạp mạnh chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất lái xe ra khỏi cửa lớn Mặc gia.
. . . . . .
Trước cửa biệt thự Bạch gia
Mười phút, Mặc Tử Hàn dừng xe trước cửa biệt thư Bạch gia. Hắn vội vã ra khỏi ghế lái, hoàn toàn không để ý mấy người hầu ngăn cản, trực tiếp vọt vào cửa chính Bạch gia, thậm chí trực tiếp xông lên lầu hai.
Vừa tới lầu hai liền thấy Bạch Trú đứng ở cầu thang, tựa hồ đã sớm biết hắn sẽ đến.
"Thất Thất đâu?" Mặc Tử Hàn chất vấn.
"Mặc Thâm Dạ không nói cho anh chuyện cô ấy sao?" Bạch Trú hỏi lại.
"Tôi không tin lời anh ta nói, tôi muốn tự mắt mình xác nhận, Thất Thất cô ấy ở đâu? Mang tôi đi gặp cô ấy!" Giọng Mặc Tử Hàn băng lãnh nôn nóng, lại mang theo mệnh lệnh không thể cự tuyệt.
"Cô ấy đúng thật sinh con ở chỗ tôi, nhưng hiện tại cô ấy đã đi rồi!" Bạch Trú trả lời.
"Tôi không tin, cô ấy sinh xong con thân thể nhất định rất suy yếu, không thể đi đâu được!"
"Đó là phản ứng của người còn sống, nhưng. . . . . . Nếu đã chết?"
Trái tim Mặc Tử Hàn như bị đao chọc khoét, cả người cứng ngắc run rẩy, đôi mắt ẩn ẩn lệ quang, cả khuôn mặt trắng bệnh như tờ giấy.
"Tôi không tin cô ấy đã chết, cô ấy sẽ không chết!" Hắn kiên định phủ định.
"Đêm qua lúc cô ấy tới chỗ tôi, anh có biết cô ấy chảy bao nhiêu máu không? Lúc cô ấy sinh đứa bé, anh có biết cô ấy lại chảy ra bao nhiêu máu không? Chỗ tôi thiết bị thì không có, lại không có máu bổ sung, không thể truyền máu cho cô ấy, cô ấy kiên trì muốn sinh đứa bé ra, anh có biết cơ hội sống sót của cô ấy thấp đến thế nào không?"Bạch Trú khẽ nói, đôi mắt nhìn khuôn mặt hắn càng ngày càng tái nhợt, thầm hạ quyết tâm, lại mở miệng nói cho hắn biết, "Tỷ lệ gần như = 0!"
Trong mắt Mặc Tử Hàn nước mắt đã ngưng tụ, hắn nhẫn nại không để nước mắt rơi xuống, run rẩy mấp máy môi phủ định như cũ, "Không thể nào. . . . . . Cô ấy sẽ không chết. . . . . . Cô ấy tuyệt đối sẽ không chết!"
Hắn nói xong liền chạy lên lầu hai, kiểm tra từng phòng trong Bạch gia.
Hắn phải tìm được cô ấy, hắn nhất định phải tìm được cô ấy!
Hắn không cho phép cô ấy chết, lại càng không cho phép cô ấy bỏ đi
Tử Thất Thất. . . . . . Em là của anh, là của Mặc Tử Hàn anh! Em đã nói em sẽ ở lại bên cạnh anh, anh tuyệt không cho phép em bỏ anh mà đi!
. . . . . .
Bạch Trú đứng ở đầu cầu thang nhìn hắn, mày không nhịn được nhăn lại.
Tối hôm qua Tử Thất Thất ở trong này nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm nay trời vừa sáng liền thay quần áo muốn đi, rõ ràng thân thể cô không thể đứng dậy được, nhưng dù đôi chân run rẩy cô vẫn nhờ Phương Lam đỡ đi, trước khi đi cô còn cầu xin hắn, nếu Mặc Tử Hàn tìm đến thì nói cô đã chết.
Tuy rằng đó là một phương pháp tàn nhẫn, nhưng sau khi nghe chuyện giữa bọn họ, hắn cho rằng, hắn không có quyền nhúng tay vào, ít nhất, hắn không muốn bị cuốn vào tình cảm hỗn loạn của bọn họ.
Cứ để hắn ta tìm đi. . . . . .
Chờ hắn tìm đủ. . . . . . Tìm mệt mỏi rồi. . . . . . Tìm không thấy nữa. . . . . . Tự nhiên sẽ đi . . . . . .
Nếu trên thế giới này có thuốc chữa được loại bệnh tình yêu này, hoặc là giải phẫu thì tốt rồi, vậy sẽ không còn thấy khuôn mặt bi thương của Tử Thất Thất, cũng không cần thấy khuôn mặt thương tâm của Mặc Tử Hàn.
Trên thế giới này, không thể dùng phương pháp y học chữa trị. . . . . . Chính là bệnh tình yêu này. . . . . .
※※※
Biệt thự Bách gia
Một chiếc taxi đứng ở cửa biệt thự Bách gia, Phương Lam từ sau xe đi xuống rồi nâng thân thể suy yếu của Tử Thất Thất, để cô bước ra từ cửa sau xe.
Chân Tử Thất Thất chạm đất, không tự giác run nhè nhẹ, mà tay cô ôm chặt bé trai trong lòng. Bé ngủ rất say, từ lúc sinh ra đã giống một tên lười rồi, tỉnh lại là ăn, ăn xong rồi ngủ, cứ ngủ lại ngủ, thế nào cũng không chịu mở to mắt nhìn cô.
Là vì bé biết cô muốn đưa bé cho người khác, nên mới không muốn nhìn cô sao?
Là vậy ư?
"Thất Thất. . . . . ." Phương Lam khẽ gọi tên cô, nhìn bé trai trong ngực cô, nhíu mày không muốn nói, "Thật sự phải làm như vậy sao?"
"Ừ!" Tử Thất Thất nhẹ nhàng đáp lại, tiếng nói ấy như những đám mây trên bầu trời, vừa nhẹ vừa vô lực.
Phương Lam u sầu, nhưng cũng không biết còn có thể nói cái gì.
"Đi thôi!" Tử Thất Thất nói xong, liền bước đi.
Phương Lam đỡ cô từng bước một tiến vào biệt thự.
. . . . . .
Đại sảnh lầu một
Bách Vân Sơn và Bách Mạc Lệ cùng đi xuống, bọn họ đều thấy Tử Thất Thất và Phương Lam ở giữa sảnh, còn cả đứa bé sơ sinh trong ngực cô. Sắc mặt Tử Thất Thất lúc này cực kỳ tái nhợt, thậm chí đôi môi cô trắng bệnh không còn phấn nhuận sáng bóng như trước, cả khuôn mặt cực kỳ tiều tụy, hoàn toàn mất đi phần kiên cường lúc trước, giống như đóa hoa nhận hết mưa sa bão táp, cánh hoa xinh đẹp cùng nhị hoa bị thổi tan. . . . . .
"Cô tới làm cái gì?" Bách Vân Sơn lạnh lùng mở miệng.
Tử Thất Thất đẩy Phương Lam đang đỡ chính tay mình ra, thân thể lắc lư, run rẩy bước về trước, sau đó vô lực mỉm cười nói, "Bác trai, bác gái, thực xin lỗi, sáng sớm đã đến quấy rầy hai bác, nhưng cháu có chuyện rất quan trọng muốn hai bác đáp ứng!"
"Chuyện quan trọng?" Bách Vân Sơn nghi hoặc lặp lại.
"Vâng!" Tử Thất Thất nói xong, liền cúi đầu nhìn bé trai trong lòng, khẩn cầu, "Đây là con cháu, cháu hi vọng hai bác có thể thu dưỡng nó, coi nó như cháu nội của mình, hảo hảo chiếu cố nó!"
Lời cô vừa ra khỏi miệng, Bách Vân Sơn và Bách Mạc Lệ kinh hãi mở to đôi mắt.
"Cô nói cái gì? Cô muốn đem con cô cho chúng tôi?" Bách Vân Sơn không dám tin hỏi, không nghĩ tới cô lại nói ra lời như vậy.
Trên khuôn mặt tiều tụy của Tử Thất Thất cười chuy sót, lại di chuyển đôi chân run rẩy, tới trước mặt bọn họ, sau đó đưa bé trai trong lòng cho bọn họ, nói, "Cháu hi vọng đứa bé này có thể lấy thân phận cháu nội Bách gia mà trưởng thành, cháu hi vọng hai bác nhận đứa bé này!"
Nhận lấy?
Bách Vân Sơn nhìn bé trai đang ngủ say kia, nó có khuôn mặt cực kỳ đáng yêu, không khó tưởng tượng rằng sau này nó sẽ là một mĩ nam, nhưng. . . . . .
"Vì sao?" Ông ta đột nhiên hỏi, "Vì sao phải làm như vậy!"
"Bởi vì. . . . . ." Đôi môi Tử Thất Thất run run, nghẹn ngào nói, "Bởi vì đây là cháu nợ Bách Hiên, đây là cháu nợ Bách gia, là cháu hại chết người thừa kế Bách gia duy nhất của hai bác, cho nên. . . . . . Xin hai bác nhận lấy đứa bé này, xin hai bác muôi nấng nó như con của Bách Hiên, xin hai bác quý trọng, trân trọng nó như cháu nội của mình. . . . . . Xin hai bác. . . . . ."
"Đủ rồi!"
Tử Thất Thất còn chưa nói xong, Bách Mạc Lệ đột nhiên ngắt lời cô, tiến tới một bước giơ tay phải lên bạt tai cô.
"Bốp ——" một tiếng, tiếng vang thanh thúy vang vọng trong sảnh.
"Rút lại những lời cô vừa nói!" Bách Mạc Lệ hét lên ra lệnh.
Biệt thự Mặc gia
Phòng ngủ lầu hai
Mặc Tử Hàn ngồi ngẩn người cả đêm không chợp mắt, vốn còn vui vẻ muốn giải thích với Tử Thất Thất, muốn vui vẻ làm lại với cô, muốn vui vẻ cùng cô sống hạnh phúc, nhưng hiện tại. . . . . . Hắn đã mất toàn bộ!
Giống như sấm sét giữa trời quang, bí mật kinh người từng bước đánh sâu vào hắn, lúc hắn mười tám tuổi, tự tay giết chết cha đẻ, lại còn nhận giặc làm cha suốt 30 năm, khi mà tự tay giết chết kẻ thù, thế nhưng lại biết kẻ thù lại là cha người phụ nữ hắn yêu nhất. . . . . . Thật sự là buồn cười, thật sự là vớ vẩn, vì sao hắn lại gặp phải chuyện như vậy?
"Thất Thất. . . . . ." Hắn nỉ non, trái tim đau đớn kịch liệt.
Hôm qua nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, vết máu trên váy trắng, những chỗ cô đi qua đều có máu đỏ tươi lưu lại, hắn rất lo lắng, hắn rất sợ hãi, không biết cô ấy hiện tại thế nào? Không biết đứa bé trong bụng cô ấy thế nào? Vừa chảy máu lại chịu đả kích nghiêm trọng, cô sẽ vượt qua bình an được chứ? Thân thể cô ấy không tốt, từ sau lần bị rơi đó, thân thể liền kém đi rất nhiều, nếu lần này lại động thai khí, vậy cô ấy cùng đứa bé. . . . . .
Mặc Tử Hàn nhắm mắt lại, cảm giác sợ hãi tràn ngập khắp người hắn.
"Cộc, cộc, cộc!"
Chợt tiếng gõ cửa vang lên, hắn mở mắt rời giường, nói vọng tới cửa phòng, "Vào đi!"
"Cạch!" Cửa phòng được mở ra thì Kim Hâm bước vào, hắn trước cung kính cúi đầu sau mới nói, "Điện hạ!"
"Tìm được chưa?" Mặc Tử Hàn khẩn trương hỏi.
"Vẫn chưa có tin tức phu nhân, nhưng mà. . . . . ." Kim Hâm muốn nói rồi lại thôi.
"Nhưng mà cái gì? Nói!" Mặc Tử Hàn lớn tiếng lạnh lùng ra lệnh.
". . . . . ." Kim Hâm cũng không trả lời, mà tránh sang một bên, lúc này. . . . . .
"Oa oa. . . . . . Oa. . . . . . Oa oa. . . . . . Oa. . . . . . Oa oa. . . . . . . . . . . ."
Tiếng trẻ sơ sinh khóc truyền vào trong phòng rồi vào tai Mặc Tử Hàn, hắn kinh ngạc sửng sốt nhìn thẳng ra cửa phòng, Mặc Thâm Dạ xuất hiện, trong ngực hắn ôm chính là đứa bé sơ sinh không ngừng khóc.
Đứa bé đó. . . . . . Chẳng lẽ là. . . . . .Con hắn?
"Tôi nhận ủy thác của người khác mang đứa bé này tới cho cậu!" Mặc Thâm Dạ bước tới trước mặt hắn, lạnh lùng mở miệng.
Mặc Tử Hàn nhìn đứa bé trong ngực hắn, nó có một đôi mắt hạnh xinh đẹp, giống đôi mắt sáng trong của Tử Thất Thất, lóe ra ánh sáng thuần khiết, trong đôi mắt nó chứa đầy nước mắt, cứ khóc, cứ khóc, giống như là một đứa bé bị mất mẹ. . . . . .
Mặc Thâm Dạ đặt bé gái vào lòng hắn, sau đó khẽ nói, "Đứa bé này đã chọn được tên rồi, gọi là Mặc Thiên Ái, là con gái!"
Không biết vì sao, khi nhìn thấy đứa bé gái này, trong đôi mắt của Mặc Tử Hàn đã bị nước mắt làm mờ đi. Hắn vui vẻ muốn cười, nhưng lại không cười nổi, "Thất Thất đâu?" Hắn bỗng hỏi, sương mù che mắt nhìn Mặc Thâm Dạ.
Đôi mắt lạnh như băng của Mặc Thâm Dạ nhìn lại hắn, hắn không nói gì, chỉ hờ hững xoay người bước đi.
"Thất Thất đâu? Cô ấy ở đâu? Cô ấy thế nào?" Mặc Tử Hàn kích động lớn tiếng hỏi.
Hắn rất sợ hãi, mới bảy tháng đã sinh, ngày hôm qua lại động thai khí, còn mất nhiều máu như vậy, sẽ không phải. . . . . .
"Cô ấy khó sinh nên đã chết!" Mặc Thâm Dạ lạnh lùng trả lời.
Thân thể Mặc Tử Hàn chấn động, lay động lui về phía sau một bước.
"Không thể nào. . . . . . Điều đó không thể!" Hắn ôm chặt bé gái trong lòng, không ngừng phủ định câu trả lời của hắn ta.
"Có tin hay không là tùy cậu, tóm lại tôi đã chuyển đứa bé cho cậu, hảo hảo mà chiếu cố nó đi!" Mặc Thâm Dạ nói xong liền bước ra ngoài.
"Không được đi!" Mặc Tử Hàn hét lên, "Kim Hâm, ngăn anh ta lại!"
Trong nháy mắt, Kim Hâm liền xuất hiện chặn đường đi của hắn.
Mặc Thâm Dạ mặt lạnh như băng, đôi mắt tràn ngập sát khí nhìn hắn ta, âm lãnh nói, "Tâm tình tôi bây giờ không tốt, đừng chọc tôi, tránh ra!"
Kim Hâm cho tới giờ chưa từng thấy khuông mặt nghiêm túc như vậy ở hắn, càng chưa từng nghe tiếng nói kinh sợ như thế, không tự giác có chút kinh hãi, chân hơi lùi ra sau.
Mặc Thâm Dạ hoàn toàn không để ý tới sự ngăn cản của hắn, trực tiếp bước đi, dùng tay đẩy hắn ra, Kim Hâm hốt hoảng lui lại sau mấy bước mới dừng lại, thời điểm cùng hắn tiếp xúc, khí thế bức nhân kia khiến hắn ta sinh lòng khiếp đảm.
"Kim Hâm!" Mặc Tử Hàn lại chợt hét lớn.
Kim Hâm lập tức hoàn hồn, nhưng trên hành lang đã không thấy bóng người của Mặc Thâm Dạ, ngược lại ở trước cửa phòng khách, thấy bóng dáng nho nhỏ của Mặc Thiên Tân bước ra, sau đó hắn từ từ đi tới cửa phòng Mặc Tử Hàn, nhìn bé gái gào khóc trong ngực ba.
"Ba?" Hắn kinh ngạc kêu lên, sau đó tới gần hơn ba nghi hoặc hỏi, "Em bé sơ sinh này. . . . . . Là sao vậy?"
"Con bé?" Mặc Tử Hàn cúi đầu nhìn bé gái cứ nức nở trong lòng, kinh ngạc nói, "Con bé là em gái con!"
Em gái?
Mặc Thiên Tân khiếp sợ.
"Đây là em bé mẹ sinh sao? Nhưng mẹ mang thai còn chưa tới mười tháng mà? Đây là sao? Mẹ đâu rồi? Mẹ ở đâu? Ba không phải nói để mẹ sinh em xong sẽ cho con gặp mẹ sao? Mau mang con đi gặp mẹ đi? Con muốn gặp mẹ. . . . . . Con muốn gặp mẹ. . . . . ." Mặc Thiên Tân liên tiếp nói ra nghi vấn, sau đó không ngừng khẩn cầu ba, mà trong lòng bỗng sinh ra khủng hoảng rất lớn.
Mặc Tử Hàn nghe tiếng hắn rồi lại nghe tiếng khóc của bé gái, đầu óc liền rối loạn.
Mặc Thâm Dạ nói Thất Thất đã chết? Chết vì khó sinh?
Không. . . . . .
Tuyệt đối không có khả năng! Thất Thất sẽ không chết, cô ấy tuyệt đối sẽ không chết!
Phải tìm được cô ấy, nhất định phải tìm được cô ấy. . . . . . Cho dù cô ấy thật sự đã chết, hắn cũng phải tìm được thi thể cô, dùng chính mắt mình xác nhận.
"Ba lúc này phải đưa mẹ con về, ba nhất định sẽ tìm được mẹ con về!" Mặc Tử Hàn kiên định nói, chợt đặt bé gái vào lòng Mặc Thiên Tân, sau đó lao ra ngoài.
"Ba ——" Mặc Thiên Tân ôm chặt bé gái trong lòng, lớn tiếng kêu lên, lúc quay đầu ba đã biến mất.
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao mẹ mới bảy tháng đã sinh em bé?
Mẹ đến cùng ở đâu?
"Oa oa. . . . . . Oa. . . . . . Oa oa. . . . . . Oa oa oa. . . . . ."
Mặc Thiên Tân nghe tiếng nức nở liên tục, vội nhìn em gái trong lòng, thấy khuôn mặt mập mạp của bé đỏ bừng, hắn khẽ cười, nhẹ nhàng đong đưa hai tay, dỗ bé, "Đừng khóc, bé ngoan, ba đi tìm mẹ rồi. . . . . . Mẹ sẽ trở lại nhanh thôi. . . . . . Ngoan ha. . . . . . Đừng khóc nữa. . . . . ."
"Oa oa. . . . . Oa. . . . . . Oa oa. . . . . . Oa oa oa. . . . . . . . . . . ."
Tiểu Thiên Ái tiếp tục mở miệng nức nở, tiếng sau càng vang dội hơn tiếng trước.
"Có phải đói rồi không?" Mặc Thiên Tân nhíu mày, sau đó lập tức ra lệnh, "Thổ Nghiêu, đi lấy sữa bột, mau lên!"
"Vâng!" Thổ Nghiêu vẫn luôn đi bên cạnh hắn lập tức nhận lệnh.
Mặc Thiên Tân vừa dùng tay dỗ dành tiểu Thiên Ái, vừa nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.
Cảm thấy hình như đã xảy ra chuyện lớn gì đó. . . . . . Trái tim không cách nào bình tĩnh. . . . . .
Mẹ. . . . . .
Mẹ rốt cuộc ở đâu?
※※※
Cửa chính biệt thự
Mặc Tử Hàn nhìn cánh cửa xa xa chậm rãi đóng lại, mà xe Mặc Thâm Dạ bên ngoài đã nhanh chóng biến mất, hắn vội vã ngồi lên xe đỗ ở biệt thự, sau đó khởi động nhanh chóng lái đi.
Hắn không tin Tử Thất Thất đã chết!
Nhất định là Mặc Thâm Dạ đang nói dối.
Nhưng là nếu nàng không có việc gì nói sẽ ở chỗ nào đâu? Nàng động thai khí, lại máu, nhất định phải đi bệnh viện mới đúng, nhưng là hắn nhường kim thịnh vượng phái người đi Đài Loan sở hữu lớn lớn nhỏ nhỏ bệnh viện cùng phòng khám, đều không có của nàng tin tức, như vậy nàng còn có thể đi nơi nào đâu? Còn có nơi nào có thể trợ giúp nàng thuận lợi sinh sản đâu?
Bỗng!
Hắn tỉnh ngộ mở to đôi mắt.
Không sai, nơi có thể cho cô thuận lợi sinh ra đứa bé, thì phải là Bạch gia, Bạch Trú cả Phương Lam, hai người bọn họ đều là bác sĩ, căn bản không cần tới bệnh viện, cho nên Tử Thất Thất nhất định ở chỗ hắn.
Đạp mạnh chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất lái xe ra khỏi cửa lớn Mặc gia.
. . . . . .
Trước cửa biệt thự Bạch gia
Mười phút, Mặc Tử Hàn dừng xe trước cửa biệt thư Bạch gia. Hắn vội vã ra khỏi ghế lái, hoàn toàn không để ý mấy người hầu ngăn cản, trực tiếp vọt vào cửa chính Bạch gia, thậm chí trực tiếp xông lên lầu hai.
Vừa tới lầu hai liền thấy Bạch Trú đứng ở cầu thang, tựa hồ đã sớm biết hắn sẽ đến.
"Thất Thất đâu?" Mặc Tử Hàn chất vấn.
"Mặc Thâm Dạ không nói cho anh chuyện cô ấy sao?" Bạch Trú hỏi lại.
"Tôi không tin lời anh ta nói, tôi muốn tự mắt mình xác nhận, Thất Thất cô ấy ở đâu? Mang tôi đi gặp cô ấy!" Giọng Mặc Tử Hàn băng lãnh nôn nóng, lại mang theo mệnh lệnh không thể cự tuyệt.
"Cô ấy đúng thật sinh con ở chỗ tôi, nhưng hiện tại cô ấy đã đi rồi!" Bạch Trú trả lời.
"Tôi không tin, cô ấy sinh xong con thân thể nhất định rất suy yếu, không thể đi đâu được!"
"Đó là phản ứng của người còn sống, nhưng. . . . . . Nếu đã chết?"
Trái tim Mặc Tử Hàn như bị đao chọc khoét, cả người cứng ngắc run rẩy, đôi mắt ẩn ẩn lệ quang, cả khuôn mặt trắng bệnh như tờ giấy.
"Tôi không tin cô ấy đã chết, cô ấy sẽ không chết!" Hắn kiên định phủ định.
"Đêm qua lúc cô ấy tới chỗ tôi, anh có biết cô ấy chảy bao nhiêu máu không? Lúc cô ấy sinh đứa bé, anh có biết cô ấy lại chảy ra bao nhiêu máu không? Chỗ tôi thiết bị thì không có, lại không có máu bổ sung, không thể truyền máu cho cô ấy, cô ấy kiên trì muốn sinh đứa bé ra, anh có biết cơ hội sống sót của cô ấy thấp đến thế nào không?"Bạch Trú khẽ nói, đôi mắt nhìn khuôn mặt hắn càng ngày càng tái nhợt, thầm hạ quyết tâm, lại mở miệng nói cho hắn biết, "Tỷ lệ gần như = 0!"
Trong mắt Mặc Tử Hàn nước mắt đã ngưng tụ, hắn nhẫn nại không để nước mắt rơi xuống, run rẩy mấp máy môi phủ định như cũ, "Không thể nào. . . . . . Cô ấy sẽ không chết. . . . . . Cô ấy tuyệt đối sẽ không chết!"
Hắn nói xong liền chạy lên lầu hai, kiểm tra từng phòng trong Bạch gia.
Hắn phải tìm được cô ấy, hắn nhất định phải tìm được cô ấy!
Hắn không cho phép cô ấy chết, lại càng không cho phép cô ấy bỏ đi
Tử Thất Thất. . . . . . Em là của anh, là của Mặc Tử Hàn anh! Em đã nói em sẽ ở lại bên cạnh anh, anh tuyệt không cho phép em bỏ anh mà đi!
. . . . . .
Bạch Trú đứng ở đầu cầu thang nhìn hắn, mày không nhịn được nhăn lại.
Tối hôm qua Tử Thất Thất ở trong này nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm nay trời vừa sáng liền thay quần áo muốn đi, rõ ràng thân thể cô không thể đứng dậy được, nhưng dù đôi chân run rẩy cô vẫn nhờ Phương Lam đỡ đi, trước khi đi cô còn cầu xin hắn, nếu Mặc Tử Hàn tìm đến thì nói cô đã chết.
Tuy rằng đó là một phương pháp tàn nhẫn, nhưng sau khi nghe chuyện giữa bọn họ, hắn cho rằng, hắn không có quyền nhúng tay vào, ít nhất, hắn không muốn bị cuốn vào tình cảm hỗn loạn của bọn họ.
Cứ để hắn ta tìm đi. . . . . .
Chờ hắn tìm đủ. . . . . . Tìm mệt mỏi rồi. . . . . . Tìm không thấy nữa. . . . . . Tự nhiên sẽ đi . . . . . .
Nếu trên thế giới này có thuốc chữa được loại bệnh tình yêu này, hoặc là giải phẫu thì tốt rồi, vậy sẽ không còn thấy khuôn mặt bi thương của Tử Thất Thất, cũng không cần thấy khuôn mặt thương tâm của Mặc Tử Hàn.
Trên thế giới này, không thể dùng phương pháp y học chữa trị. . . . . . Chính là bệnh tình yêu này. . . . . .
※※※
Biệt thự Bách gia
Một chiếc taxi đứng ở cửa biệt thự Bách gia, Phương Lam từ sau xe đi xuống rồi nâng thân thể suy yếu của Tử Thất Thất, để cô bước ra từ cửa sau xe.
Chân Tử Thất Thất chạm đất, không tự giác run nhè nhẹ, mà tay cô ôm chặt bé trai trong lòng. Bé ngủ rất say, từ lúc sinh ra đã giống một tên lười rồi, tỉnh lại là ăn, ăn xong rồi ngủ, cứ ngủ lại ngủ, thế nào cũng không chịu mở to mắt nhìn cô.
Là vì bé biết cô muốn đưa bé cho người khác, nên mới không muốn nhìn cô sao?
Là vậy ư?
"Thất Thất. . . . . ." Phương Lam khẽ gọi tên cô, nhìn bé trai trong ngực cô, nhíu mày không muốn nói, "Thật sự phải làm như vậy sao?"
"Ừ!" Tử Thất Thất nhẹ nhàng đáp lại, tiếng nói ấy như những đám mây trên bầu trời, vừa nhẹ vừa vô lực.
Phương Lam u sầu, nhưng cũng không biết còn có thể nói cái gì.
"Đi thôi!" Tử Thất Thất nói xong, liền bước đi.
Phương Lam đỡ cô từng bước một tiến vào biệt thự.
. . . . . .
Đại sảnh lầu một
Bách Vân Sơn và Bách Mạc Lệ cùng đi xuống, bọn họ đều thấy Tử Thất Thất và Phương Lam ở giữa sảnh, còn cả đứa bé sơ sinh trong ngực cô. Sắc mặt Tử Thất Thất lúc này cực kỳ tái nhợt, thậm chí đôi môi cô trắng bệnh không còn phấn nhuận sáng bóng như trước, cả khuôn mặt cực kỳ tiều tụy, hoàn toàn mất đi phần kiên cường lúc trước, giống như đóa hoa nhận hết mưa sa bão táp, cánh hoa xinh đẹp cùng nhị hoa bị thổi tan. . . . . .
"Cô tới làm cái gì?" Bách Vân Sơn lạnh lùng mở miệng.
Tử Thất Thất đẩy Phương Lam đang đỡ chính tay mình ra, thân thể lắc lư, run rẩy bước về trước, sau đó vô lực mỉm cười nói, "Bác trai, bác gái, thực xin lỗi, sáng sớm đã đến quấy rầy hai bác, nhưng cháu có chuyện rất quan trọng muốn hai bác đáp ứng!"
"Chuyện quan trọng?" Bách Vân Sơn nghi hoặc lặp lại.
"Vâng!" Tử Thất Thất nói xong, liền cúi đầu nhìn bé trai trong lòng, khẩn cầu, "Đây là con cháu, cháu hi vọng hai bác có thể thu dưỡng nó, coi nó như cháu nội của mình, hảo hảo chiếu cố nó!"
Lời cô vừa ra khỏi miệng, Bách Vân Sơn và Bách Mạc Lệ kinh hãi mở to đôi mắt.
"Cô nói cái gì? Cô muốn đem con cô cho chúng tôi?" Bách Vân Sơn không dám tin hỏi, không nghĩ tới cô lại nói ra lời như vậy.
Trên khuôn mặt tiều tụy của Tử Thất Thất cười chuy sót, lại di chuyển đôi chân run rẩy, tới trước mặt bọn họ, sau đó đưa bé trai trong lòng cho bọn họ, nói, "Cháu hi vọng đứa bé này có thể lấy thân phận cháu nội Bách gia mà trưởng thành, cháu hi vọng hai bác nhận đứa bé này!"
Nhận lấy?
Bách Vân Sơn nhìn bé trai đang ngủ say kia, nó có khuôn mặt cực kỳ đáng yêu, không khó tưởng tượng rằng sau này nó sẽ là một mĩ nam, nhưng. . . . . .
"Vì sao?" Ông ta đột nhiên hỏi, "Vì sao phải làm như vậy!"
"Bởi vì. . . . . ." Đôi môi Tử Thất Thất run run, nghẹn ngào nói, "Bởi vì đây là cháu nợ Bách Hiên, đây là cháu nợ Bách gia, là cháu hại chết người thừa kế Bách gia duy nhất của hai bác, cho nên. . . . . . Xin hai bác nhận lấy đứa bé này, xin hai bác muôi nấng nó như con của Bách Hiên, xin hai bác quý trọng, trân trọng nó như cháu nội của mình. . . . . . Xin hai bác. . . . . ."
"Đủ rồi!"
Tử Thất Thất còn chưa nói xong, Bách Mạc Lệ đột nhiên ngắt lời cô, tiến tới một bước giơ tay phải lên bạt tai cô.
"Bốp ——" một tiếng, tiếng vang thanh thúy vang vọng trong sảnh.
"Rút lại những lời cô vừa nói!" Bách Mạc Lệ hét lên ra lệnh.
/357
|