Rốt cuộc đã trở lại.
Năm năm chờ đợi, rốt cuộc cũng chờ được ngày cô ấy trở lại.
Mặc Tử Hàn nhìn mặt cô, nhìn nụ cười của cô, xúc động rất muốn ngay lập tức ôm cô vào ngực của mình, nhưng bởi vì chung quanh có rất nhiều người đang nhìn bọn họ, cho nên hắn phải khống chế xúc động của mình, một bước lớn đi tới trước mặt cô, nắm lấy tay của cô, nắm thật chặt nói "Hoan nghênh em trở lại!"
Tay Tử Thất Thất bị hắn nắm cảm thấy rất ấm áp, có chút xấu hổ, muốn dùng sức rút tay về, nhưng tay Mặc Tử Hàn lại ra sức nắm chặt hơn không buông, cuối cùng cô đành để mặc cho hắn như vậy.
Vũ Chi Húc cùng Mặc Thiên Ân đứng nhìn hai người bọn họ, khóe miệng khẽ mỉm cười, mà An Tường Vũ nhìn bọn họ mơ hồ chau mày lại.
Chợt!
Hai mắt của Tử Thất Thất nhìn xung quanh Mặc Tử Hàn, sau đó chau mày hỏi "Thiên Tân và Thiên Ái đâu?"
Mặc Tử Hàn lấy lại tinh thần, sắc mặt có chút âm trầm.
Tử Thất Thất nhìn thấy sắc mặt của hắn chuyển biến, trong lòng có chút đau.
"Bọn nhỏ thế nào rồi? Có phải . . . . ." Thanh âm của cô dừng lại, sau đó sầu não nói tiếp "Bọn nhỏ không muốn gặp em phải không?"
"Sao lại không muốn gặp em chứ!" Mặc Tử Hàn mỉm cười lập tức giải thích "Mỗi ngày Thiên Tân đều mong chờ em trở lại, Thiên Ái cũng luôn hỏi anh về chuyện của em, bọn nhỏ rất muốn gặp em, cũng rất nhớ em, nhưng là. . . . . ." Hắn muốn nói lại đột nhiên ngưng lại.
"Nhưng cái gì?" Tử Thất Thất hỏi.
". . . . . ." Mặc Tử Hàn quan sát mặt cô, nhìn chân mày cô nhíu lên thật sâu, sau đó im lặng rất lâu, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác "Chúng ta vào nhà trước đi, đừng đứng ở ngoài đây nữa, Thiên Tân cùng Thiên Ái cũng đều ở trong nhà, vào nhà thì em có thể gặp bọn nhỏ rồi!"
Tử Thất Thất nặng nề nhìn mặt hắn, trong lòng rối rắm khó chịu.
"Ừh!" Cô gật đầu trả lời.
Mặc Tử Hàn từ từ buông tay cô ra, sau đó nhẹ nhàng đưa tay vòng qua ôm hông của cô. Lúc này đột nhiên nghĩ đến Mặc Thiên Ân, hắn vội vã quay đầu, nhìn hắn nói "Thiên Ân. . . . . . Cha cũng hoan nghênh con trở lại, chúng ta cùng nhau vào nhà đi!"
Mặc Thiên Ân ngửa đầu nhìn khuôn mặt dịu dàng của cha, sau đó hai mắt chuyển qua gương mặt nặng nề của Tử Thất Thất, hắn nhẹ nhàng gật đầu "Dạ!"
Ba người cùng nhau đi vào đại sảnh. Vũ Chi Húc, An Tường Vũ, Hỏa Diễm, Hổ Phách, bốn người bọn họ cũng đi vào.
. . . . . .
Lầu hai
Thời điểm hai chân của Tử Thất Thất vừa leo đến bậc cuối cùng của cầu thang cô liền nói "Em muốn đến phòng của Thiên Tân trước!"
Hai mắt của Mặc Tử Hàn quan sát cô, trả lời "Được!"
Hai người quẹo phải, đi đến phòng ngủ của Mặc Thiên Tân.
. . . . . .
"Cốc, Cốc, Cốc!"
Mặc Tử Hàn cùng Tử Thất Thất đứng trước cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Mời vào!"
Trong phòng truyền đến giọng của Mặc Thiên Tân, giọng nói của hắn so sánh với năm năm trước đã có chút thay đổi, trầm thấp kèm theo chút khàn khàn của con trai mới lớn.
Mặc Tử Hàn mở cửa phòng ra, nắm tay Tử Thất Thất tiến vào trong phòng, Mặc Thiên Ân đi theo sau bọn họ. Còn Vũ Chi Húc, An Tường Vũ, Hỏa Diễm, Hổ Phách, cộng thêm Thổ Nghiêu, năm người cùng nhau canh giữ ở trái phải hai bên cửa.
. . . . . .
Bên trong phòng ngủ
Mặc Thiên Tân toàn thân mặc một bộ tây trang màu đen đứng trước bàn trang điểm, còn Tuyết Lê mặc áo đầm màu trắng ngồi trước bàn trang điểm, trên mặt vẫn như cũ không có bất kỳ biểu hiện nào, hai mắt cũng ngốc trệ như cũ. Hai tay thon dài của Mặc Thiên Tân đang nhẹ nhàng cắt tỉa tóc cho Tuyết Lê, hai mắt Tuyết Lê nhìn vào trong gương. Mà Mặc Thiên Ái đang ngồi ở trên giường, hai tay đặt ở hai bên chống đỡ thân thể của cô, hai chân nghịch ngợm không ngừng đá lên thật cao. Cô nhìn hai người trước bàn trang điểm liền nở nụ cười, thi thoảng cũng quay đầu, nhìn Mộc Sâm đang đứng ở cuối giường.
"Rắc rắc!"
Cửa phòng mở ra, Mặc Tử Hàn ôm lấy hông của Tử Thất Thất đi vào bên trong phòng, Mặc Thiên Ân đứng bên cạnh Tử Thất Thất, hai mắt của cô nhìn bốn người ở trong phòng, cuối cùng rơi trên người của Mặc Thiên Tân.
"Thiên. . . . . . Thiên Tân!" Tử Thất Thất nhẹ giọng gọi, nhìn cơ thể của hắn đã cao gần 1m7, còn khuôn mặt của hắn càng lúc càng giống Mặc Tử Hàn.
Trưởng thành. . . . . .
Thời gian 5 năm qua hắn đã phát triển thành một thiếu niên anh tuấn, chiều cao bây giờ của hắn đã cao hơn cô rồi, nhìn bao quát cả người hắn so với năm năm trước là khác nhau hoàn toàn.
Mặc Thiên Tân đang cầm lược trên tay, nghe giọng nói quen thuộc thì đột nhiên dừng lại, sau đó vẻ bình thản trên mặt cũng dần dần biến mất. Hắn từ từ quay đầu, nhìn về phía Tử Thất Thất, trong lòng xúc động, rất muốn lớn tiếng gọi mẹ, muốn lao đến ôm lấy cô, nhưng hắn cố gắng đem xúc động này đè xuống, khuôn mặt hắn trở nên lạnh như băng nhìn khuôn mặt khẩn trương vui vẻ kia của cô.
"Ngài đã về rồi sao?" Hắn cố ý xưng hô như vậy, khiến cho người khác cảm thấy khách khí cùng xa lạ.
Ngài?
Tử Thất Thất nghe xong, trái tim co rút đau đớn.
"Thiên Tân!" Một lần nữa cô nhẹ giọng gọi hắn "Mẹ xin lỗi!"
"Xin lỗi? Ngài tại sao lại phải nói xin lỗi tôi đây? Ngài đã làm sai chuyện gì sao?" Mặc Thiên Tân tiếp tục khách khí nói với cô.
Nghe hắn xưng một ngài, hai ngài, mỗi một câu đều như lưỡi dao sắc bén cứa vào trái tim của cô.
Chợt, sắc mặt của cô thay đổi vô cùng khó coi, trái tim đau đớn kịch liệt, hai mắt tràn đầy bi thương nhìn hắn, lại một lần nữa nói "Năm năm trước mẹ đột ngột rời đi, ngay cả một lời từ biệt cũng không nói với con, mẹ xin lỗi! Trong thời gian năm năm qua, mẹ cũng không một lần nào trở lại thăm qua con, mẹ xin lỗi! Cũng không có liên lạc với con, mẹ xin lỗi! Thiên Tân. . . . . . Mẹ xin lỗi, mẹ . . . . . xin lỗi. . . . . ." Giọng nói của Tử Thất Thất từ từ thay đổi nghẹn ngào, có chút run rẩy.
Mặc Thiên Tân quan sát mặt cô, nghe cô nói, lập tức dùng sức nắm chặt cây lược trong tay, để lòng mình không dao động mà tiếp tục cứng rắn .
"Con sẽ không tha thứ cho mẹ!" Hắn tức giận nói, sau đó lại mềm lòng nói "Ít ra. . . . . .Con cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho mẹ như vậy đâu!"
"Mẹ hiểu!" Tử Thất Thất mỉm cười, sau đó khổ sở nói "Con rất hận mẹ phải không? Bây giờ con rất chán ghét mẹ? Nhưng mẹ . . . . ."
"Đừng nói với con là mẹ không phải cố ý!" Mặc Thiên Tân ngắt lời của cô, tức giận nói "Cũng đừng nói với con là mẹ vì muốn tốt cho con, càng đừng nên nói với con là mẹ bất đắc dĩ. Những lời nguỵ biện như vậy, con không muốn nghe, càng không muốn nghe những lời giải thích của mẹ. Bất luận mẹ nói gì, cũng không thể thay đổi được sự thật mẹ đã vứt bỏ con."
Tử Thất Thất nghe những lời của hắn, nước mắt rưng rưng, cổ họng chua xót.
Mặc Thiên Tân nhìn nước mắt rưng rưng trong mắt cô, tầm mắt của mình lập tức chuyển dời sang hướng khác, khẩn trương tiếp tục tỉa tóc cho Tuyết Lê, sau đó oán trách nói "Thời điểm con biết mẹ bỏ rơi con, mẹ có biết cảm giác của con thế nào không? Mẹ có biết lòng của con đau như thế nào không? Thật ra thì con cũng biết khi đó mẹ rất đau khổ, nhưng ít ra mẹ cũng nên hỏi con một tiếng, xem con có nguyện ý đi theo mẹ hay không chứ? Tại sao mẹ lại tự ý quyết định mọi chuyện? Hơn nữa một câu từ biệt cũng không có, nhưng . . . . . Nhưng . . . . . Lại không có tin tức gì cả, mẹ cứ thế mà biến mất. . . . . Mẹ có biết con rất khổ sở không?"
Hắn nhớ lại năm năm trước, ngày mà hắn biết rõ mọi chuyện, một mình núp ở trong chăn, khóc một mình thật lâu, hắn không hiểu thật sự không hiểu, rõ ràng mẹ thương cùng quý trọng hắn như vậy, nhưng tại sao lại tàn nhẫn bỏ rơi hắn chứ?
Coi như bảy năm trước, mỗi ngày hắn đều nghĩ về cha, đều cố gắng học hỏi để xứng đáng làm con trai của cha, nhưng mỗi một lần phải lựa chọn, hắn cũng sẽ nói mình thích mẹ nhất, ở trong lòng mẹ là quan trọng nhất. Nhưng cô làm như vậy khiến vị trí của cô trong lòng hắn có chút lung lay rồi.
Ròng rã năm năm qua, hơn 1800 ngày, cả ngày lẫn đêm, mỗi ngày hắn đều nhớ tới cô, từng phút từng giây đều nghĩ đến cô, cô có biết . . . . . Những chuyện này có bao nhiêu đau khổ?
Tử Thất Thất nghe hắn nói, nhìn gương mặt của hắn, đột nhiên bước chân của mình ra, sau đó từng bước từng bước đi tới bên cạnh hắn, cô vươn tay bắt lấy bàn tay dài của hắn.
"Mẹ xin lỗi . . . . Mẹ xin lỗi. . . . . . xin lỗi. . . . . ." Cô không ngừng nói xin lỗi, nhìn đứa con trai của mình đang tuổi trưởng thành, nước mắt từ từ chảy xuống.
"Mẹ. . . . ." Mặc Thiên Tân rốt cuộc cũng gọi cô, sau đó nghẹn ngào nói "Con chỉ muốn hỏi mẹ một vấn đề thôi, trong năm năm qua . . . . . Mẹ có nhớ con hay không?"
"Có!" Tử Thất Thất lập tức trả lời "Đương nhiên là có, mẹ đều nhớ đến con, mỗi ngày mẹ cũng tự hỏi mình rằng : con có cao và mập thêm? tính tình có thay đổi và đáng yêu? mỗi khi mẹ ăn cơm, mẹ cũng đều nghĩ chắc giờ này con cũng đang dùng cơm, mẹ thường tự hỏi con có biết tự chăm sóc cho bản thân mình không, có trêu cợt người khác? Hay là đang đi học? Hoặc là nói chuyện cùng Tuyết Lê . . . . . Mỗi ngày mẹ đều nghĩ đến con!"
Hai mắt của Mặc Thiên Tân chuyển dời đến nước mắt đang chảy trên mặt của cô, sau đó lạnh lùng trên mặt cùng dần tản ra, từ từ nhếch miệng cười "Có thật không? Mẹ đừng gạt con?"
"Là thật! Mẹ thề!" Tử Thất Thất kiên định nói.
"Được rồi, con tin mẹ ! Nhưng con chưa đồng ý tha thứ cho mẹ, con sẽ trừng phạt mẹ đó!" Mặc Thiên Tân lầm bầm nói, rõ ràng trong lòng rất vui vẻ nhưng lại cố gắng nén lại nụ cười.
Tử Thất Thất nhìn dáng vẻ của hắn, đau khổ trên mặt cũng từ từ tiêu tán, sau đó dùng hai tay của mình ôm lấy hai má của hắn, vuốt ve mặt và tóc của hắn, nhìn ngũ quan càng ngày càng anh tuấn của hắn.
"Khụ. . . . . ." Đột nhiên một tiếng ho khan vang lên.
Tử Thất Thất lập tức hồi hồn, quay đầu nhìn Mặc Thiên Ái đang ngồi ở bên giường.
Nhìn đôi mắt xinh đẹp kia, cô có thể nhận ra đây chính là con gái của cô.
"Thiên Ái. . . . . ." Cô nhẹ giọng gọi.
Mặc Thiên Ái mỉm cười nhìn cô, rất khéo léo từ giường đứng dậy đối diện với cô nói "Chào mẹ, vừa nãy là do anh ấy lôi kéo không để con xuống lầu, cho nên con không ra đón mẹ được, xin mẹ đừng trách con, muốn trách thì trách anh Hai, tất cả đều là lỗi của anh ấy!"
"Cái gì?" Mặc Thiên Tân kinh ngạc nhìn cô, tức giận nói "Anh lôi kéo em khi nào? Rõ ràng chính em muốn trốn trong phòng của anh đấy chứ!"
"Anh Hai, nam tử hán đại trượng phu, dám làm. . . . . Thì dám nhận nha!" Mặc Thiên Ái tỏ vẻ vô tội nói.
"Anh không có làm, em muốn anh nhận cái gì?"
"Anh Hai, anh đừng có chối, em có người làm chứng đó! Mộc Sâm, anh đều thấy hết mọi chuyện phải không?"
"Dạ, Tiểu Thư!" Mộc Sâm theo thói quen cúi đầu đáp.
"Anh xem. . . . . . Em nói sai sao!" Mặc Thiên Ái đắc ý.
Mặc Thiên Tân hung hăng nhìn cô, tức giận không ngừng tăng lên.
Tử Thất Thất nhìn đôi oan gia này, không khỏi bật cười một tiếng.
Mặc Thiên Ái nhìn khuôn mặt tươi cười của Tử Thất Thất, vội vàng nịnh hót "Mẹ ơi, cha vẫn luôn nói với con, mẹ là người phụ nữ . . . . . xinh đẹp nhất trên thế gian này, hơn nữa cha còn nói con rất giống mẹ . . . . . Rất là giống, hôm nay gặp lại mẹ, thì con đã tin rồi, mẹ là người phụ nữ xinh đẹp nhất, chờ Thiên Ái trưởng thành cũng sẽ xinh đẹp giống mẹ, đến lúc đó con là mỹ nữ đứng thứ hai!"
Nghe những lời nói ngọt ngào này, Tử Thất Thất mỉm cười, cảm thấy cô bé rất đáng yêu, nhưng . . . . .
"Hứ. . . . . . Đứng thứ hai? Chỉ bằng gương mặt đó sao?" Mặc Thiên Tân nhỏ giọng khinh thường.
Mặc Thiên Ái mỉm cười, nụ cười có chút co quắp, rõ ràng bắt đầu tức giận.
"Anh Hai, anh đang ghen tỵ với em sao? Cũng đúng thôi, mặc dù dáng dấp của anh rất giống cha, nhưng đáng tiếc anh cũng chỉ có thể coi là người đàn ông đứng thứ ba trên thế giới mà thôi, bởi vì anh Thiên Ân so với anh còn đẹp trai hơn anh rất nhiều!"
"Cái gì? Hắn đẹp trai hơn anh?" Mặc Thiên Tân dùng tay chỉ về phía Mặc Thiên Ân.
Mặc Thiên Ân vẫn tỉnh táo, không có chút dao động.
"Không sai, anh Thiên Ân chẳng những đẹp trai hơn anh, hơn nữa anh ấy còn nhỏ tuổi mà đã rất chững chạc điềm đạm, tuyệt đối sẽ không giống như người nào đó, chỉ biết bắt nạt em gái thôi!" Mặc Thiên Ái nhanh mồm nhanh miệng nói, hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
"Anh bắt nạt em?"
"Em không có nói anh bắt nạt em, em nói là người nào đó!"
"Nha Đầu thúi, em ở đây dám nói hưu nói vượn, có tin anh sẽ khiến em không thấy được mặt trăng của tối nay không?"
"Hắc hắc hi hi. . . . . ." Mặc Thiên Ái tà ác cười, giống y như Mặc Thiên Tân lúc còn nhỏ vậu, cô bé đắc ý nhìn hắn, phách lối nói "Anh Hai, thực không dám dấu diếm, gần đây mỗi tối em đều quan sát bầu trời sao, hơn nữa còn dùng phương pháp rất có khoa học để tính toán, vừa vặn. . . . . Tối hôm nay sẽ có nguyệt thực, cho nên không chỉ có riêng mình em không nhìn thấy mặt trăng, mà ngay cả anh cùng tất cả mọi người đều sẽ không thấy được mặt trăng!"
Mặc Thiên Tân tức giận lên tới não, bước một bước tới gần sát cô, muốn dùng uy nghiêm của anh trai để dạy dỗ cô.
Tử Thất Thất cùng Mặc Tử Hàn nhìn bộ dạng của bọn nhóc, muốn mở miệng khuyên can, nhưng khi hai người chưa kịp nói gì, thì đã có người lạnh lùng giành nói trước rồi:
"Trẻ con!"
Trong nháy mắt, không khí trong phòng liền yên tĩnh, mọi ánh mắt đều đổ dồn về hướng của người vừa phát ngôn, đó là Mặc Thiên Ân, sau đó giọng nói của một tên con trai cùng một người con gái cất lên.
"Nói cái gì? Trẻ con? Cậu nói ai trẻ con? Tên tiểu quỷ này được bao nhiêu tuổi rồi, tại sao dám nói người ta là trẻ con? Cậu mới là trẻ con đó?"
"Ai da . . . . . Anh Thiên Ân, lúc nãy em có nói anh chững chạc và đẹp trai hơn anh Thiên Tân, nhưng hình như em đã nói sai rồi, em muốn thu hồi lời nói vừa rồi!"
Mặc Thiên Ân nhìn hai người bọn họ một cái, cũng không có mở miệng phản bác lời nói của bọn họ, mà khinh thường quyệt miệng "Hừ!"
Mặc Thiên Tân cùng Mặc Thiên Ái nhìn bộ dáng phách lối của hắn, cũng rất ấm ức.
Tử Thất Thất thấy ba người bọn họ‘Thủy Hỏa Bất Dung’lập tức lớn tiếng quát "Thiên Tân, Thiên Ân, Thiên Ái, các con đừng làm ồn nữa, mọi người đều là người một nhà, phải đối xử tốt với nhau!"
Đối xử tốt với nhau?
Nghe bốn chữ đó, bọn họ đều nhìn về phía đối phương, sau đó cùng trợn mắt đồng thanh khinh thường:
"Hừ!"
Ba người đồng thanh cùng hừ!
Hoàn toàn không nghĩ đến lại xảy ra tình huống như vậy, gương mặt của Tử Thất Thất chuyển thành u sầu.
Mọi người đều nói: ba người phụ nữ làm thành một sân khấu. Còn ba người đứa con thì sẽ thành cái dạng gì đây? Là loạn kịch sao?
"Đúng rồi!" Mặc Tử Hàn lúng túng nhìn bọn nhóc, lập tức nói "Hai người đến đây sớm như vậy, chắc còn chưa ăn điểm tâm sáng phải không? Cũng rất trùng hợp anh và Thiên Tân cùng Thiên Ái chưa có ăn sáng, hay là gia đình chúng ta đi xuống lầu cùng dùng bữa điểm tâm sáng nhé ?" Hắn vừa nói vừa trừng mắt liếc Mặc Thiên Tân, sau đó lại trừng mắt liếc Mặc Thiên Ái.
Mặc dù hai người không ngàn lần cam lòng, vạn lần không muốn, nhưng nếu cha đã lên tiếng, thì bọn họ không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn vâng lời:
"Dạ, thưa cha!"
Mặc Thiên Tân cùng Mặc Thiên Ái đồng thanh nói, Tử Thất Thất cũng trừng mắt liếc Mặc Thiên Ân.
"Dạ, thưa cha!"
Mặc Thiên Ân bình tĩnh trả lời.
Tử Thất Thất thở dài một hơi. Trận phong ba này coi như đã kết thúc, nhưng . . . . . Cô không hề hay biết, chiến trường đang chậm rãi chuyển dời đến phòng ăn.
. . . . . .
Bên trong phòng ăn
Trên bàn ăn dài, Mặc Tử Hàn ngồi ở vị trí chủ vị, phía bên phải là Tử Thất Thất cùng Mặc Thiên Ái, bên trái là Mặc Thiên Ân, Mặc Thiên Tân cùng Tuyết Lê, còn có Vũ Chi Húc xấu xa, còn có Hỏa Diễm, Thổ Nghiêu, Mộc Sâm, Hổ Phách, bốn người chia ra đứng ở phía sau Mặc Tử Hàn, Mặc Thiên Tân, Mặc Thiên Ái, cùng Vũ Chi Húc sau lưng, chỉ có một mình An Tường Vũ . . . . . Không thấy xuất hiện trong phòng ăn.
Năm năm chờ đợi, rốt cuộc cũng chờ được ngày cô ấy trở lại.
Mặc Tử Hàn nhìn mặt cô, nhìn nụ cười của cô, xúc động rất muốn ngay lập tức ôm cô vào ngực của mình, nhưng bởi vì chung quanh có rất nhiều người đang nhìn bọn họ, cho nên hắn phải khống chế xúc động của mình, một bước lớn đi tới trước mặt cô, nắm lấy tay của cô, nắm thật chặt nói "Hoan nghênh em trở lại!"
Tay Tử Thất Thất bị hắn nắm cảm thấy rất ấm áp, có chút xấu hổ, muốn dùng sức rút tay về, nhưng tay Mặc Tử Hàn lại ra sức nắm chặt hơn không buông, cuối cùng cô đành để mặc cho hắn như vậy.
Vũ Chi Húc cùng Mặc Thiên Ân đứng nhìn hai người bọn họ, khóe miệng khẽ mỉm cười, mà An Tường Vũ nhìn bọn họ mơ hồ chau mày lại.
Chợt!
Hai mắt của Tử Thất Thất nhìn xung quanh Mặc Tử Hàn, sau đó chau mày hỏi "Thiên Tân và Thiên Ái đâu?"
Mặc Tử Hàn lấy lại tinh thần, sắc mặt có chút âm trầm.
Tử Thất Thất nhìn thấy sắc mặt của hắn chuyển biến, trong lòng có chút đau.
"Bọn nhỏ thế nào rồi? Có phải . . . . ." Thanh âm của cô dừng lại, sau đó sầu não nói tiếp "Bọn nhỏ không muốn gặp em phải không?"
"Sao lại không muốn gặp em chứ!" Mặc Tử Hàn mỉm cười lập tức giải thích "Mỗi ngày Thiên Tân đều mong chờ em trở lại, Thiên Ái cũng luôn hỏi anh về chuyện của em, bọn nhỏ rất muốn gặp em, cũng rất nhớ em, nhưng là. . . . . ." Hắn muốn nói lại đột nhiên ngưng lại.
"Nhưng cái gì?" Tử Thất Thất hỏi.
". . . . . ." Mặc Tử Hàn quan sát mặt cô, nhìn chân mày cô nhíu lên thật sâu, sau đó im lặng rất lâu, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nói sang chuyện khác "Chúng ta vào nhà trước đi, đừng đứng ở ngoài đây nữa, Thiên Tân cùng Thiên Ái cũng đều ở trong nhà, vào nhà thì em có thể gặp bọn nhỏ rồi!"
Tử Thất Thất nặng nề nhìn mặt hắn, trong lòng rối rắm khó chịu.
"Ừh!" Cô gật đầu trả lời.
Mặc Tử Hàn từ từ buông tay cô ra, sau đó nhẹ nhàng đưa tay vòng qua ôm hông của cô. Lúc này đột nhiên nghĩ đến Mặc Thiên Ân, hắn vội vã quay đầu, nhìn hắn nói "Thiên Ân. . . . . . Cha cũng hoan nghênh con trở lại, chúng ta cùng nhau vào nhà đi!"
Mặc Thiên Ân ngửa đầu nhìn khuôn mặt dịu dàng của cha, sau đó hai mắt chuyển qua gương mặt nặng nề của Tử Thất Thất, hắn nhẹ nhàng gật đầu "Dạ!"
Ba người cùng nhau đi vào đại sảnh. Vũ Chi Húc, An Tường Vũ, Hỏa Diễm, Hổ Phách, bốn người bọn họ cũng đi vào.
. . . . . .
Lầu hai
Thời điểm hai chân của Tử Thất Thất vừa leo đến bậc cuối cùng của cầu thang cô liền nói "Em muốn đến phòng của Thiên Tân trước!"
Hai mắt của Mặc Tử Hàn quan sát cô, trả lời "Được!"
Hai người quẹo phải, đi đến phòng ngủ của Mặc Thiên Tân.
. . . . . .
"Cốc, Cốc, Cốc!"
Mặc Tử Hàn cùng Tử Thất Thất đứng trước cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Mời vào!"
Trong phòng truyền đến giọng của Mặc Thiên Tân, giọng nói của hắn so sánh với năm năm trước đã có chút thay đổi, trầm thấp kèm theo chút khàn khàn của con trai mới lớn.
Mặc Tử Hàn mở cửa phòng ra, nắm tay Tử Thất Thất tiến vào trong phòng, Mặc Thiên Ân đi theo sau bọn họ. Còn Vũ Chi Húc, An Tường Vũ, Hỏa Diễm, Hổ Phách, cộng thêm Thổ Nghiêu, năm người cùng nhau canh giữ ở trái phải hai bên cửa.
. . . . . .
Bên trong phòng ngủ
Mặc Thiên Tân toàn thân mặc một bộ tây trang màu đen đứng trước bàn trang điểm, còn Tuyết Lê mặc áo đầm màu trắng ngồi trước bàn trang điểm, trên mặt vẫn như cũ không có bất kỳ biểu hiện nào, hai mắt cũng ngốc trệ như cũ. Hai tay thon dài của Mặc Thiên Tân đang nhẹ nhàng cắt tỉa tóc cho Tuyết Lê, hai mắt Tuyết Lê nhìn vào trong gương. Mà Mặc Thiên Ái đang ngồi ở trên giường, hai tay đặt ở hai bên chống đỡ thân thể của cô, hai chân nghịch ngợm không ngừng đá lên thật cao. Cô nhìn hai người trước bàn trang điểm liền nở nụ cười, thi thoảng cũng quay đầu, nhìn Mộc Sâm đang đứng ở cuối giường.
"Rắc rắc!"
Cửa phòng mở ra, Mặc Tử Hàn ôm lấy hông của Tử Thất Thất đi vào bên trong phòng, Mặc Thiên Ân đứng bên cạnh Tử Thất Thất, hai mắt của cô nhìn bốn người ở trong phòng, cuối cùng rơi trên người của Mặc Thiên Tân.
"Thiên. . . . . . Thiên Tân!" Tử Thất Thất nhẹ giọng gọi, nhìn cơ thể của hắn đã cao gần 1m7, còn khuôn mặt của hắn càng lúc càng giống Mặc Tử Hàn.
Trưởng thành. . . . . .
Thời gian 5 năm qua hắn đã phát triển thành một thiếu niên anh tuấn, chiều cao bây giờ của hắn đã cao hơn cô rồi, nhìn bao quát cả người hắn so với năm năm trước là khác nhau hoàn toàn.
Mặc Thiên Tân đang cầm lược trên tay, nghe giọng nói quen thuộc thì đột nhiên dừng lại, sau đó vẻ bình thản trên mặt cũng dần dần biến mất. Hắn từ từ quay đầu, nhìn về phía Tử Thất Thất, trong lòng xúc động, rất muốn lớn tiếng gọi mẹ, muốn lao đến ôm lấy cô, nhưng hắn cố gắng đem xúc động này đè xuống, khuôn mặt hắn trở nên lạnh như băng nhìn khuôn mặt khẩn trương vui vẻ kia của cô.
"Ngài đã về rồi sao?" Hắn cố ý xưng hô như vậy, khiến cho người khác cảm thấy khách khí cùng xa lạ.
Ngài?
Tử Thất Thất nghe xong, trái tim co rút đau đớn.
"Thiên Tân!" Một lần nữa cô nhẹ giọng gọi hắn "Mẹ xin lỗi!"
"Xin lỗi? Ngài tại sao lại phải nói xin lỗi tôi đây? Ngài đã làm sai chuyện gì sao?" Mặc Thiên Tân tiếp tục khách khí nói với cô.
Nghe hắn xưng một ngài, hai ngài, mỗi một câu đều như lưỡi dao sắc bén cứa vào trái tim của cô.
Chợt, sắc mặt của cô thay đổi vô cùng khó coi, trái tim đau đớn kịch liệt, hai mắt tràn đầy bi thương nhìn hắn, lại một lần nữa nói "Năm năm trước mẹ đột ngột rời đi, ngay cả một lời từ biệt cũng không nói với con, mẹ xin lỗi! Trong thời gian năm năm qua, mẹ cũng không một lần nào trở lại thăm qua con, mẹ xin lỗi! Cũng không có liên lạc với con, mẹ xin lỗi! Thiên Tân. . . . . . Mẹ xin lỗi, mẹ . . . . . xin lỗi. . . . . ." Giọng nói của Tử Thất Thất từ từ thay đổi nghẹn ngào, có chút run rẩy.
Mặc Thiên Tân quan sát mặt cô, nghe cô nói, lập tức dùng sức nắm chặt cây lược trong tay, để lòng mình không dao động mà tiếp tục cứng rắn .
"Con sẽ không tha thứ cho mẹ!" Hắn tức giận nói, sau đó lại mềm lòng nói "Ít ra. . . . . .Con cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho mẹ như vậy đâu!"
"Mẹ hiểu!" Tử Thất Thất mỉm cười, sau đó khổ sở nói "Con rất hận mẹ phải không? Bây giờ con rất chán ghét mẹ? Nhưng mẹ . . . . ."
"Đừng nói với con là mẹ không phải cố ý!" Mặc Thiên Tân ngắt lời của cô, tức giận nói "Cũng đừng nói với con là mẹ vì muốn tốt cho con, càng đừng nên nói với con là mẹ bất đắc dĩ. Những lời nguỵ biện như vậy, con không muốn nghe, càng không muốn nghe những lời giải thích của mẹ. Bất luận mẹ nói gì, cũng không thể thay đổi được sự thật mẹ đã vứt bỏ con."
Tử Thất Thất nghe những lời của hắn, nước mắt rưng rưng, cổ họng chua xót.
Mặc Thiên Tân nhìn nước mắt rưng rưng trong mắt cô, tầm mắt của mình lập tức chuyển dời sang hướng khác, khẩn trương tiếp tục tỉa tóc cho Tuyết Lê, sau đó oán trách nói "Thời điểm con biết mẹ bỏ rơi con, mẹ có biết cảm giác của con thế nào không? Mẹ có biết lòng của con đau như thế nào không? Thật ra thì con cũng biết khi đó mẹ rất đau khổ, nhưng ít ra mẹ cũng nên hỏi con một tiếng, xem con có nguyện ý đi theo mẹ hay không chứ? Tại sao mẹ lại tự ý quyết định mọi chuyện? Hơn nữa một câu từ biệt cũng không có, nhưng . . . . . Nhưng . . . . . Lại không có tin tức gì cả, mẹ cứ thế mà biến mất. . . . . Mẹ có biết con rất khổ sở không?"
Hắn nhớ lại năm năm trước, ngày mà hắn biết rõ mọi chuyện, một mình núp ở trong chăn, khóc một mình thật lâu, hắn không hiểu thật sự không hiểu, rõ ràng mẹ thương cùng quý trọng hắn như vậy, nhưng tại sao lại tàn nhẫn bỏ rơi hắn chứ?
Coi như bảy năm trước, mỗi ngày hắn đều nghĩ về cha, đều cố gắng học hỏi để xứng đáng làm con trai của cha, nhưng mỗi một lần phải lựa chọn, hắn cũng sẽ nói mình thích mẹ nhất, ở trong lòng mẹ là quan trọng nhất. Nhưng cô làm như vậy khiến vị trí của cô trong lòng hắn có chút lung lay rồi.
Ròng rã năm năm qua, hơn 1800 ngày, cả ngày lẫn đêm, mỗi ngày hắn đều nhớ tới cô, từng phút từng giây đều nghĩ đến cô, cô có biết . . . . . Những chuyện này có bao nhiêu đau khổ?
Tử Thất Thất nghe hắn nói, nhìn gương mặt của hắn, đột nhiên bước chân của mình ra, sau đó từng bước từng bước đi tới bên cạnh hắn, cô vươn tay bắt lấy bàn tay dài của hắn.
"Mẹ xin lỗi . . . . Mẹ xin lỗi. . . . . . xin lỗi. . . . . ." Cô không ngừng nói xin lỗi, nhìn đứa con trai của mình đang tuổi trưởng thành, nước mắt từ từ chảy xuống.
"Mẹ. . . . ." Mặc Thiên Tân rốt cuộc cũng gọi cô, sau đó nghẹn ngào nói "Con chỉ muốn hỏi mẹ một vấn đề thôi, trong năm năm qua . . . . . Mẹ có nhớ con hay không?"
"Có!" Tử Thất Thất lập tức trả lời "Đương nhiên là có, mẹ đều nhớ đến con, mỗi ngày mẹ cũng tự hỏi mình rằng : con có cao và mập thêm? tính tình có thay đổi và đáng yêu? mỗi khi mẹ ăn cơm, mẹ cũng đều nghĩ chắc giờ này con cũng đang dùng cơm, mẹ thường tự hỏi con có biết tự chăm sóc cho bản thân mình không, có trêu cợt người khác? Hay là đang đi học? Hoặc là nói chuyện cùng Tuyết Lê . . . . . Mỗi ngày mẹ đều nghĩ đến con!"
Hai mắt của Mặc Thiên Tân chuyển dời đến nước mắt đang chảy trên mặt của cô, sau đó lạnh lùng trên mặt cùng dần tản ra, từ từ nhếch miệng cười "Có thật không? Mẹ đừng gạt con?"
"Là thật! Mẹ thề!" Tử Thất Thất kiên định nói.
"Được rồi, con tin mẹ ! Nhưng con chưa đồng ý tha thứ cho mẹ, con sẽ trừng phạt mẹ đó!" Mặc Thiên Tân lầm bầm nói, rõ ràng trong lòng rất vui vẻ nhưng lại cố gắng nén lại nụ cười.
Tử Thất Thất nhìn dáng vẻ của hắn, đau khổ trên mặt cũng từ từ tiêu tán, sau đó dùng hai tay của mình ôm lấy hai má của hắn, vuốt ve mặt và tóc của hắn, nhìn ngũ quan càng ngày càng anh tuấn của hắn.
"Khụ. . . . . ." Đột nhiên một tiếng ho khan vang lên.
Tử Thất Thất lập tức hồi hồn, quay đầu nhìn Mặc Thiên Ái đang ngồi ở bên giường.
Nhìn đôi mắt xinh đẹp kia, cô có thể nhận ra đây chính là con gái của cô.
"Thiên Ái. . . . . ." Cô nhẹ giọng gọi.
Mặc Thiên Ái mỉm cười nhìn cô, rất khéo léo từ giường đứng dậy đối diện với cô nói "Chào mẹ, vừa nãy là do anh ấy lôi kéo không để con xuống lầu, cho nên con không ra đón mẹ được, xin mẹ đừng trách con, muốn trách thì trách anh Hai, tất cả đều là lỗi của anh ấy!"
"Cái gì?" Mặc Thiên Tân kinh ngạc nhìn cô, tức giận nói "Anh lôi kéo em khi nào? Rõ ràng chính em muốn trốn trong phòng của anh đấy chứ!"
"Anh Hai, nam tử hán đại trượng phu, dám làm. . . . . Thì dám nhận nha!" Mặc Thiên Ái tỏ vẻ vô tội nói.
"Anh không có làm, em muốn anh nhận cái gì?"
"Anh Hai, anh đừng có chối, em có người làm chứng đó! Mộc Sâm, anh đều thấy hết mọi chuyện phải không?"
"Dạ, Tiểu Thư!" Mộc Sâm theo thói quen cúi đầu đáp.
"Anh xem. . . . . . Em nói sai sao!" Mặc Thiên Ái đắc ý.
Mặc Thiên Tân hung hăng nhìn cô, tức giận không ngừng tăng lên.
Tử Thất Thất nhìn đôi oan gia này, không khỏi bật cười một tiếng.
Mặc Thiên Ái nhìn khuôn mặt tươi cười của Tử Thất Thất, vội vàng nịnh hót "Mẹ ơi, cha vẫn luôn nói với con, mẹ là người phụ nữ . . . . . xinh đẹp nhất trên thế gian này, hơn nữa cha còn nói con rất giống mẹ . . . . . Rất là giống, hôm nay gặp lại mẹ, thì con đã tin rồi, mẹ là người phụ nữ xinh đẹp nhất, chờ Thiên Ái trưởng thành cũng sẽ xinh đẹp giống mẹ, đến lúc đó con là mỹ nữ đứng thứ hai!"
Nghe những lời nói ngọt ngào này, Tử Thất Thất mỉm cười, cảm thấy cô bé rất đáng yêu, nhưng . . . . .
"Hứ. . . . . . Đứng thứ hai? Chỉ bằng gương mặt đó sao?" Mặc Thiên Tân nhỏ giọng khinh thường.
Mặc Thiên Ái mỉm cười, nụ cười có chút co quắp, rõ ràng bắt đầu tức giận.
"Anh Hai, anh đang ghen tỵ với em sao? Cũng đúng thôi, mặc dù dáng dấp của anh rất giống cha, nhưng đáng tiếc anh cũng chỉ có thể coi là người đàn ông đứng thứ ba trên thế giới mà thôi, bởi vì anh Thiên Ân so với anh còn đẹp trai hơn anh rất nhiều!"
"Cái gì? Hắn đẹp trai hơn anh?" Mặc Thiên Tân dùng tay chỉ về phía Mặc Thiên Ân.
Mặc Thiên Ân vẫn tỉnh táo, không có chút dao động.
"Không sai, anh Thiên Ân chẳng những đẹp trai hơn anh, hơn nữa anh ấy còn nhỏ tuổi mà đã rất chững chạc điềm đạm, tuyệt đối sẽ không giống như người nào đó, chỉ biết bắt nạt em gái thôi!" Mặc Thiên Ái nhanh mồm nhanh miệng nói, hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
"Anh bắt nạt em?"
"Em không có nói anh bắt nạt em, em nói là người nào đó!"
"Nha Đầu thúi, em ở đây dám nói hưu nói vượn, có tin anh sẽ khiến em không thấy được mặt trăng của tối nay không?"
"Hắc hắc hi hi. . . . . ." Mặc Thiên Ái tà ác cười, giống y như Mặc Thiên Tân lúc còn nhỏ vậu, cô bé đắc ý nhìn hắn, phách lối nói "Anh Hai, thực không dám dấu diếm, gần đây mỗi tối em đều quan sát bầu trời sao, hơn nữa còn dùng phương pháp rất có khoa học để tính toán, vừa vặn. . . . . Tối hôm nay sẽ có nguyệt thực, cho nên không chỉ có riêng mình em không nhìn thấy mặt trăng, mà ngay cả anh cùng tất cả mọi người đều sẽ không thấy được mặt trăng!"
Mặc Thiên Tân tức giận lên tới não, bước một bước tới gần sát cô, muốn dùng uy nghiêm của anh trai để dạy dỗ cô.
Tử Thất Thất cùng Mặc Tử Hàn nhìn bộ dạng của bọn nhóc, muốn mở miệng khuyên can, nhưng khi hai người chưa kịp nói gì, thì đã có người lạnh lùng giành nói trước rồi:
"Trẻ con!"
Trong nháy mắt, không khí trong phòng liền yên tĩnh, mọi ánh mắt đều đổ dồn về hướng của người vừa phát ngôn, đó là Mặc Thiên Ân, sau đó giọng nói của một tên con trai cùng một người con gái cất lên.
"Nói cái gì? Trẻ con? Cậu nói ai trẻ con? Tên tiểu quỷ này được bao nhiêu tuổi rồi, tại sao dám nói người ta là trẻ con? Cậu mới là trẻ con đó?"
"Ai da . . . . . Anh Thiên Ân, lúc nãy em có nói anh chững chạc và đẹp trai hơn anh Thiên Tân, nhưng hình như em đã nói sai rồi, em muốn thu hồi lời nói vừa rồi!"
Mặc Thiên Ân nhìn hai người bọn họ một cái, cũng không có mở miệng phản bác lời nói của bọn họ, mà khinh thường quyệt miệng "Hừ!"
Mặc Thiên Tân cùng Mặc Thiên Ái nhìn bộ dáng phách lối của hắn, cũng rất ấm ức.
Tử Thất Thất thấy ba người bọn họ‘Thủy Hỏa Bất Dung’lập tức lớn tiếng quát "Thiên Tân, Thiên Ân, Thiên Ái, các con đừng làm ồn nữa, mọi người đều là người một nhà, phải đối xử tốt với nhau!"
Đối xử tốt với nhau?
Nghe bốn chữ đó, bọn họ đều nhìn về phía đối phương, sau đó cùng trợn mắt đồng thanh khinh thường:
"Hừ!"
Ba người đồng thanh cùng hừ!
Hoàn toàn không nghĩ đến lại xảy ra tình huống như vậy, gương mặt của Tử Thất Thất chuyển thành u sầu.
Mọi người đều nói: ba người phụ nữ làm thành một sân khấu. Còn ba người đứa con thì sẽ thành cái dạng gì đây? Là loạn kịch sao?
"Đúng rồi!" Mặc Tử Hàn lúng túng nhìn bọn nhóc, lập tức nói "Hai người đến đây sớm như vậy, chắc còn chưa ăn điểm tâm sáng phải không? Cũng rất trùng hợp anh và Thiên Tân cùng Thiên Ái chưa có ăn sáng, hay là gia đình chúng ta đi xuống lầu cùng dùng bữa điểm tâm sáng nhé ?" Hắn vừa nói vừa trừng mắt liếc Mặc Thiên Tân, sau đó lại trừng mắt liếc Mặc Thiên Ái.
Mặc dù hai người không ngàn lần cam lòng, vạn lần không muốn, nhưng nếu cha đã lên tiếng, thì bọn họ không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn vâng lời:
"Dạ, thưa cha!"
Mặc Thiên Tân cùng Mặc Thiên Ái đồng thanh nói, Tử Thất Thất cũng trừng mắt liếc Mặc Thiên Ân.
"Dạ, thưa cha!"
Mặc Thiên Ân bình tĩnh trả lời.
Tử Thất Thất thở dài một hơi. Trận phong ba này coi như đã kết thúc, nhưng . . . . . Cô không hề hay biết, chiến trường đang chậm rãi chuyển dời đến phòng ăn.
. . . . . .
Bên trong phòng ăn
Trên bàn ăn dài, Mặc Tử Hàn ngồi ở vị trí chủ vị, phía bên phải là Tử Thất Thất cùng Mặc Thiên Ái, bên trái là Mặc Thiên Ân, Mặc Thiên Tân cùng Tuyết Lê, còn có Vũ Chi Húc xấu xa, còn có Hỏa Diễm, Thổ Nghiêu, Mộc Sâm, Hổ Phách, bốn người chia ra đứng ở phía sau Mặc Tử Hàn, Mặc Thiên Tân, Mặc Thiên Ái, cùng Vũ Chi Húc sau lưng, chỉ có một mình An Tường Vũ . . . . . Không thấy xuất hiện trong phòng ăn.
/357
|