"Thật không nhìn lầm?" Y Sâm đoạt lấy tạp chí Tiểu Thất trên tay nhìn một phen, vừa nhìn, kinh ngạc há hốc mồm, trong miệng gần như cũng có thể nhét một quả trứng gà lớn, "Trời đất?""Bệnh thần kinh à!" Tiểu Thất liếc Y Sâm, "Anh có thể đừng ngạc nhiên như vậy được không?""Dĩ nhiên không thể!" Y Sâm đứng lên, nhìn Tiểu Thất, "Tại sao lại có thể có một bé gái gần như giống hệt Ưng chứ?""Anh ngu ngốc!" Tiểu Thất đột nhiên có loại kích động muốn ngửa mặt lên trời thở dài, "Đây không phải là gần như giống hệt, Die nd da nl e q uu ydo n mà vốn chính là giống nhau như đúc có được hay không?""Này. . . . . . đang xảy ra chuyện gì vậy?" Y Sâm nhìn Tiểu Thất.Cô rất hoài nghi, người đàn ông này thật sự là người sao? Thật đúng là nghiệp chướng, trên thế giới này tại sao lại có kẻ ngu như hắn chứ?"Chẳng lẽ anh thật không biết trên thế giới có một thứ gọi là long phượng thai sao?" Tiểu Thất nhịn xúc đống muốn tiến lên bóp chết Y Sâm.Cô phát hiện nếu mình tiếp tục ở cùng với hắn, thì sớm muộn gì mình cũng thay đổi biến thành một kẻ ngốc!"Long phượng thai?" Y Sâm nhìn Tiểu Thất, vẻ mặt mang theo nghi ngờ, "Thế nhưng bé gái này thấy thế nào cũng không quá mười tuổi. Mà Ưng lại không giống như đứa bé?""Đó là do Ưng trưởng thành sớm!" Tiểu Thất tựa vào trên ghế sa lon, nhìn Y Sâm, hỏi: "Anh có biết bài báo nói cái gì không?""Cái gì?" Y Sâm yếu ớt ngồi xuống.Chẳng lẽ thật là long
/712
|