Trên chiếc giường màu trắng, Y Sâm lẳng lặng nằm. Ánh mặt trời chói mắt chiếu vào trên mặt của hắn, "ư. . . . . ." Một tiếng rên rỉ bật ra từ trong miệng hắn.Mở hai mắt nhắm chặt ra, ánh mặt trời chói mắt khiến Y Sâm không có cách nào thích ứng với ánh sáng đột nhiên chiếu vào trong một khoảng thời gian ngắn, Die nd da nl e q uu ydo n hắn đưa một tay ra ngăn cản ánh mặt trời, hơi dựa vào trên giường."Sáng rồi hả?" Y Sâm vuốt vuốt mi tâm của mình.Làm sao lại cảm giác dường như mình đã ngủ ngàn vạn năm vậy, toàn thân cũng chút đau nhức!"Nơi này là. . . . . ." Y Sâm ngừng một chút, sau đó nhìn quanh bốn phía, hình như là mới vừa tỉnh ngủ, còn chưa tỉnh táo hẳn, cả đầu nặng nề.Đột nhiên, một bộ tây trang nhỏ trên giá áo đập vào trong mắt Y Sâm, ánh mắt của Y Sâm mở thật to, cả người sửng sốt, nhìn bộ tây trang, từng việc xảy ra ngày hôm qua lại lần nữa hiện ra ở trong đầu của hắn.Sắc mặt của Y Sâm hơi đổi.Cho nên nói, hắn là bị người phụ nữ Tiểu Thất kia cho đánh cho bất tỉnh! Xuống tay nặng như thế!Nếu Tiểu Thất xuống tay không nặng, hắn có thể ngủ thẳng từ buổi chiều hôm qua đến hiện tại sao?"Đồ xấu xa!" Y Sâm hung hăng nói tục, "Tiểu Thất, cô ra đây cho tôi!"Người phụ nữ này thật sự quá thô lỗ, dieendaanleequuydonn không có việc gì lại đánh hắn bất tỉnh!Không đúng!Toàn thân Y Sâm cứng đờ. Không đúng, không đúng. . . . . .Tại sao Tiểu Thất phải tới Milan?Tại sao hắn cũng đi theo đến Milan?Chẳng lẽ Tiểu Thất ăn no không có chuyện gì làm nên đánh hắn bất tỉnh?"Đáng chết!" Y Sâm hung hăng đấm một quyền vào trên giường.Hắn đã nói tại sao không có việc gì lại đánh hắn bất tỉnh. Nhất đinh là cô tự mình chạy đi ám sát cái tên Lộ Á Sâm đó rồi!"Ai da. . . . . ." Y Sâm gõ đầu của mình, "Ngu ngốc, ngu ngốc, không phải ngươi đi theo đến Milan để ngăn cản Tiểu Thất hành động sao? Làm sao ngươi lại trúng bẫy của cô ấy rồi, còn bị cô ấy đánh cho bất tỉnh nữa!"Y Sâm cơ trí, nhảy lên từ trên giường, rút điện thoại ra, nhanh chóng bấm gọi Tiểu
/712
|