Khẽ xoay người, Y Sâm lại chỉ nghe được "pằng. . . . . ." một tiếng, phía sau mình được một thân hình mềm yếu ôm lấy."Ưm. . . . . ." Sau đó chờ đón ở sau lưng chính là một tiếng rên khẽ khiến Y Sâm sợ hết hồn.Cả người Y Sâm hơi cứng đờ, không dám xoay người.Tiếng này cực kỳ giống tiếng của Tiểu Thất! Hắn cũng không nghe sót một tiếng súng vừa vang lên kia.Cho nên. . . . . ."Y Sâm. . . . . . Thật sự là. . . . . . anh!" Giọng nói khàn khàn lẩn quẩn ở bên tai Y Sâm không đi, Die nd da nl e q uu ydo n giống như người yêu cẩn thận vuốt ve âu yếm, "Y Sâm. . . . . . tôi chờ anh đã lâu. . . . . ."Y Sâm cũng nhịn không được nữa, xoay người.Khi Y Sâm quay người lại, người tựa vào sau lưng hắn cứ như vậy từ từ rơi xuống trên mặt đất, cặp mắt mang theo ý cười si ngốc."Hẹn gặp lại. . . . . ." Tiểu Thất khẽ mở đôi môi khô khốc, lời nói nghẹn ở cổ họng, chỉ nói ra khỏi miệng hai chữ gặp lại."Không. . . . . ." Cặp mắt Y Sâm mở còn lớn hơn quả trứng gà, nhìn lỗ thủng trên ngực Tiểu Thất.Lỗ thủng đó là vết thương cô thay hắn ngăn cản đạn bắn!Lỗ thủng đó đang không ngừng có máu tươi chảy ra từ bên trong!Lỗ thủng đó giống như là một kích trí mạng, lúc này sắc mặt trắng bệch của Tiểu Thất lại tái nhợt ba phần!"Tiểu Thất!"
/712
|