Trong một khu nhà cũ kỹ, một tòa nhà lầu Trần Lập cổ xưa, mái ngói bằng gạch trong vô cùng yếu ớt.
Bậc cầu thang cũ kỹ.
"Ông ngoại!" Bàn tay nhỏ bé Hàn Khuynh Thược kéo bàn tay to lớn của Hàn Đào, ngọt ngào nhìn ông ta.
Ông ngoại nó và mẹ nó giống nhau, trên người có một đều có một hương vị ấm áp. Nó thích ôm mẹ, cũng thích ôm ông ngoại của nó. Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng nó thật sự rất thích ông ngoại!
"Ba." Hàn Mộ nhẹ nhàng vuốt cái đầu nhỏ của Hàn Khuynh Thược, "Nếu không, ba đi về trước đi!"
Thật ra, cô không muốn ba cô nhìn thấy cái người đàn bà đã hại bọn họ trở nên thê thảm như vậy. Món nợ này từ cô đi tìm bà ta tính sổ cũng được!
"Không, đã tới cửa rồi." Hàn Đào kiên quyết lắc đầu, "Ba nhất định phải hỏi người đàn bà này, bà ta hại ba thê thảm còn chưa tính. Ba muốn hỏi người đàn bà này không có lương tâm sao, tại sao phải đối với con như vậy, với Tiểu Phong như vậy?"
"Tiểu Phong!" Trong lòng Hàn Mộ chua xót. Sáu năm rồi, tin Tiểu Phong truyền xuống vẫn là tâm bệnh của cô.
Vốn là muốn giấu ba, nhưng ba của cô lại quá không khéo! Giấy không gói được lửa...
"Ông ngoại, đừng kích động!" Hàn Khuynh Thược nâng miệng, nhìn Hàn Đào, "Mẹ sẽ không để cho chúng ta chịu khổ đâu!"
Những chuyện trước kia của mẹ nó cũng không rõ lắm. Nó cũng là mới vừa nghe mẹ kể hôm qua.
Thì ra, cái người đàn bà tên Hướng Ngôn kia là mẹ kế của mẹ!
Hàn Khuynh Thược ghét bỏ chứa đầy trong khóe miệng. Nói trên thế giới này mẹ kế đều có cùng một phẩm chất, đều ác độc như vậy!
Người đàn bà này chiếm lấy gia sản của ông ngoại không nói, còn bán đi đêm đầu tiên của mẹ. Còn có, bà ta còn đem người cậu mà nó chưa có duyên gặp mặt bán cho bọn buôn người!
Cái người đàn bà đáng chết kia.
Cũng may mẹ nói mẹ thoát nhanh được, nếu không chắc chắn sẽ không chạy thoát được kết cuộc bán cho bọn buôn người.
Hàn Khuynh Thược liếc mắt nhìn Hàn Mộ cùng Hàn Đào, trong mắt hiện một sự tàn ác không thuộc về đứa bé sáu tuổi
Hôm nay, nó nhất định phải dọn dẹp cái “Bà ngoại lang sói” kia môt chút ! Nó từng nói, kẻ nào dám khi dễ mẹ nó, nó nhất định phải cho nổ sào huyệt của người ta. Hiện tại, người đàn bà này lại ức hiếp thêm ông ngoại ngoại của nó.
Người đàn bà này...
"Đinh đinh..." Hàn Mộ nhẹ nhàng ấn chuông cửa.
"Đinh đinh..." Hàn Mộ lại ấn chuông cửa.
Vẫn là không có người trả lời!
"Rắc..." Một tiếng, cánh cửa thì được mở ra.
Lông mày Hàn Mộ nhíu lại, liếc nhìn vào bên trong, "Không có người?"
Dẫn đầu đi vào cửa chính, Hàn Mộ liếc nhìn bốn phía một vòng, xoay người nói với Hàn Đào, "Ba, nơi này có thay đổi gì không?"
Sau khi ba cô cưới Hướng Ngôn thì ánh mắt của cô đột nhiên mù, trí nhớ cuối cùng của cô đối với căn phòng cũng không còn rõ ràng cho lắm
"Hoàn cảnh dường như không có thay đổi gì." Hàn Đào buồn bả thở dài, "Chỉ là, nơi này thiếu đi sự ấm áp của một ngôi nhà!"
Chỉ là hiện tại tất cả đều thay đổi rồi...
"Ông ngoại, ông sai rồi!" Cái miệng nhỏ nhắn của Hàn Khuynh Thược lẩm bẩm, "Ông ngoại ông còn có mẹ, cũng có Thược Thược. Chúng ta cũng có thể tạo thành một nhà hạnh phúc. Mẹ nói xem có đúng hay không?"
"Đúng, đúng,!" Trong khoảng thời gian ngắn nước mắt của Hàn Đào sắp tuôn trào. Thược Thược nói không sai, ông còn có đứa cháu gái hiểu chuyện kia, còn có một cô con gái đầy năng lực.
"Ba, Thược Thược nói không sai!" Hàn Mộ khẽ mỉm cười, con gái này thật là làm ấm áp trái tim cô, "Chờ ta giải quyết tất cả chuyện ở nơi này, chúng ta tìm một chỗ, cùng trải qua cuộc sống hạnh phúc của chúng ta!"
"Được..." Lời trả lời của Hàn Đào bị cắt đứt.
"Ai thế?" Chổ góc cầu thang truyền tới giọng nói bén nhọn của một người phụ nữ.
Hàn Mộ nghe thấy tiếng động khóe miệng gương lên, "Là bà ta!"
Hướng Ngôn lắc mông đi từ trên lầu đi xuống.
Rốt cuộc là ai, mới sáng sớm đã không để cho người ta nghỉ ngơi cho khỏe!
Khóe miệng Hàn Mộ cong lên, khoanh hai tay lại, nhìn Hướng Ngôn "Là tôi!"
"Các người..."
/712
|