"Nói, bà đem Tiểu Phong bán đi đâu rồi..."
Hai mắt Hàn Mộ mỉm cười tà mị nói, nhìn mặt Hướng Ngôn chật vật. Cô không tìm được một chút tin tức nào về Tiểu Phong, có lẽ người đàn bà này sẽ biết!
"Không... Không, không..." Hướng Ngôn sợ hãi tới mức hai chân như nhũn ra, cơ hồ muốn ngã xuống đất, "Tôi... Không biết!"
"Không biết?" Hàn Khuynh Thược khẽ mỉm cười, "Người là bà bán! Bà nói bà không biết, bà cho rằng chúng tôi là con nít ba tuổi sao?" ( Tiểu Phàm: Thược Thược, cô vốn không được lớn như vậy? Mỗ Thược: Biến, ở đâu không lớn? Tiểu Phàm: Được rồi, ở đâu đều lớn... )
"Không, không!" Hướng Ngôn dựa vào vách tường tự mình chèo chống, "Không phải tôi, không phải tôi!"
"Không phải bà?" lông mày Hàn Mộ và Hàn Khuynh Thược lập tức nhảy lên.
"Nói!" Hàn Khuynh Thược đem họng súng nhắm ngay vào huyệt Thái Dương của Hương Ngôn, "Nếu không nói tôi liền bắn thêm một lỗ nửa!"
"Nói nhảm thật nhiều!" Hàn Mộ nhìn lướt qua Hướng Ngôn. Trực giác nói cho cô biết, những lời Hướng Ngôn muốn nói sẽ là một bí mật kinh thiên.
"Thật ra... Thật ra, bán Tiểu Phong chính là Hứa Tâm Lam, không phải tôi, thật sự không phải là tôi!"
"Hứa Tâm Lam? !" Lông mày Hàn Mộ hung hăng nhíu một cái, "Bà, nói rõ cho tôi!"
"Tôi không có lừa con, thật là bà ta, Hứa Tâm Lam." Trên mặt Hướng Ngôn mặc dù mang theo một chút sợ hãi không biến mất, nhưng không có một chút cảm giác nói dối.
"Còn có... Tôi còn phải nói suy nghĩ của mình!" Hướng Ngôn tiếp tục nói, "Đem bán đêm đầu tiên của con, cũng là mục đích của Hứa Tâm Lam, đều là mục đích của bà ta!"
"Chúng tôi tại sao phải tin bà?" Hàn Khuynh Thược thấy khuôn mặt của mẹ mình càng nghe càng khó coi, họng súng gõ vào đầu Hướng Ngôn.
"Bởi vì, bởi vì Hứa Tâm Lam nói bà ta hận ba mẹ của con, còn có các người nữa." Toàn thân Hướng Ngôn run lên, "Bà ta nói mẹ con đoạt lấy ba của con, ba con mới từ bỏ bà ta. Cho nên... Cho nên, bà ta muốn trả thù các người... Tất cả những chuyện này đều là bà ta bảo tôi làm, bà ta nói sẽ cho tôi tiền. Chỉ cần tôi gả cho ba con, sau đó giúp bà ta. BÀ ta muốn làm tất cả mọi cách để các người đau đớn."
"Đôi mắt này của tôi..."
"Cũng là bà ta! Là bà ta để cho tôi làm mù, là bà ta..." Cuối cùng Hướng Ngôn xụi lơ trên mặt đất
"Thật sự không phải là tôi..."
Hàn Mộ mở hai mắt ra, một tia sáng từ trong mắt hiện lên.
"Ha ha... Không phải bà?" Hàn Mộ cười lạnh, "Nếu không phải bà, kế hoạch của Hứa Tâm Lam sẽ thành công hay sao? Bà... Đáng chết!"
Cầm cây súng lục giảm thanh từ trong tay Hàn Khuynh Thược, kéo cò súng bắn vào đùi Hướng Ngôn
Lập tức, trên đùi Hướng Ngôn thủng một lỗ, máu tươi chảy ra không ngừng.
"A..." Hướng Ngôn khóc thét lên, "Các người... Các người thật là một con ma quỷ..."
Hướng Ngôn ôm đùi, dường như muốn chóng mặt ngã xuống.
"Cảm ơn sự khích lệ của bà." Hàn Khuynh Thược đi đến bên cạnh Hướng Ngôn , mỉm cười cúi người nói, nâng lên một cước đạp lên cái đùi không ngừng chảy máu tươi của bà ta, "Nhưng, nhưng tôi cảm thấy người đàn bà có tâm địa độc ác ví dụ như bà, thật sự so với tôi còn đáng sợ hơn ma quỷ nhiều!"
Thì ra, mẹ bảo bối nhà nó đã từng bị mù. Đôi mắt của mẹ ở trong cảm nhận của nó vẫn luôn là xinh đẹp nhất, so với sao trên trời xinh càng đẹp hơn. Nhưng, đôi mắt này lại từng bị mù.
Khóe miệng Hàn Khuynh Thược mỉm cười. Cái người đàn bà đang chật vật trước mắt kia đã làm mẹ thảm hại như vậy! Thật sự đáng chết...
Còn có, cái người đàn bà tên Hứa . Mẹ đã từng nói, Hứa Tâm Lam và bà ngoại là chị em tốt với nhau, nhưng nhìn như thế nào cũng không giống như vậy..."Nói đi, bà muốn chết như thế nào?" Hàn Khuynh Thược cúi đầu xuống, nhìn Hướng Ngôn té trên mặt đất, giọng điệu lạnh nhạt.
"Tôi... Tôi không muốn chết, thật sự không muốn chết!" Hương Ngôn duỗi 1 tay ra nắm lấy chân Hàn Mộ, "Tiểu Mộ, tôi là mẹ con. Con không thể giết tôi, không thể..."
Mẹ?
Ánh mắt Hàn Mộ buồn bã, đá Hướng Ngôn văng ra. Chuyện về mẹ người đàn bà này sẽ không biết chứ?
Lúc cô tám tuổi đột nhiên mẹ biến mất không thấy tăm hơi. Sau đó chính ba cưới Hướng Ngôn. Nếu như nói, Hướng Ngôn là nước cờ trả thù của Hứa Tâm Lam. Như vậy, chuyện của mẹ có phải cũng liên quan đến Hứa Tâm Lam hay không! Nếu quả thật có quan hệ với bà ta, như vậy người đàn bà này giấu kín quá lâu rồi!
"Bà còn biết cái gì?" Một giọt nước mắt, Hàn Mộ ước gì có thể đem Hướng Ngôn đi lăng trì xử chết.
"Không... Không biết!" Hướng Ngôn sợ hãi mà nhìn Hàn Mộ, hai mắt mở thật to, "Sao con lại có nó..."
"Thật sự không phải là tôi..."
Hàn Mộ mở hai mắt ra, một tia sáng từ trong mắt hiện lên.
"Ha ha... Không phải bà?" Hàn Mộ cười lạnh, "Nếu không phải bà, kế hoạch của Hứa Tâm Lam sẽ thành công hay sao? Bà... Đáng chết!"
Cầm cây súng lục giảm thanh từ trong tay Hàn Khuynh Thược, kéo cò súng bắn vào đùi Hướng Ngôn
Lập tức, trên đùi Hướng Ngôn thủng một lỗ, máu tươi chảy ra không ngừng.
"A..." Hướng Ngôn khóc thét lên, "Các người... Các người thật là một con ma quỷ..."
Hướng Ngôn ôm đùi, dường như muốn chóng mặt ngã xuống.
Thì ra, mẹ bảo bối nhà nó đã từng bị mù. Đôi mắt của mẹ ở trong cảm nhận của nó vẫn luôn là xinh đẹp nhất, so với sao trên trời xinh càng đẹp hơn. Nhưng, đôi mắt này lại từng bị mù.
Khóe miệng Hàn Khuynh Thược mỉm cười. Cái người đàn bà đang chật vật trước mắt kia đã làm mẹ thảm hại như vậy! Thật sự đáng chết...
Còn có, cái người đàn bà tên Hứa . Mẹ đã từng nói, Hứa Tâm Lam và bà ngoại là chị em tốt với nhau, nhưng nhìn như thế nào cũng không giống như vậy..."Nói đi, bà muốn chết như thế nào?" Hàn Khuynh Thược cúi đầu xuống, nhìn Hướng Ngôn té trên mặt đất, giọng điệu lạnh nhạt.
"Tôi... Tôi không muốn chết, thật sự không muốn chết!" Hương Ngôn duỗi 1 tay ra nắm lấy chân Hàn Mộ, "Tiểu Mộ, tôi là mẹ con. Con không thể giết tôi, không thể..."
Mẹ?
Ánh mắt Hàn Mộ buồn bã, đá Hướng Ngôn văng ra. Chuyện về mẹ người đàn bà này sẽ không biết chứ?
Lúc cô tám tuổi đột nhiên mẹ biến mất không thấy tăm hơi. Sau đó chính ba cưới Hướng Ngôn. Nếu như nói, Hướng Ngôn là nước cờ trả thù của Hứa Tâm Lam. Như vậy, chuyện của mẹ có phải cũng liên quan đến Hứa Tâm Lam hay không! Nếu quả thật có quan hệ với bà ta, như vậy người đàn bà này giấu kín quá lâu rồi!
"Bà còn biết cái gì?" Một giọt nước mắt, Hàn Mộ ước gì có thể đem Hướng Ngôn đi lăng trì xử chết.
"Không... Không biết!" Hướng Ngôn sợ hãi mà nhìn Hàn Mộ, hai mắt mở thật to, "Sao con lại có nó..."
/712
|