"Đinh đinh. . . . . ." Lúc này một hồi tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, ngắt lời hai người.Hàn Mộ và Ninh Doãn Ngân cùng nhau dừng lại, liếc mắt nhìn đối phương.Giờ này ai tới đây? Lại còn sớm như vậy, ( mỗ Phàm: sớm gì chứ? Hai người các ngươi có biết, các người đánh một trận trên giường này mất bao lâu không? )Huống chi, sẽ không có người biết chỗ ở của bọn họ mà!"Ninh Nhị, anh mau xuống mở cửa cho em!" Hàn Mộ cầm quần áo bên cạnh lên mặc vào."Tại sao lại là anh?" Ninh Doãn Ngân đứng lên, Die nd da nl e q uu ydo n uất ức nhìn Hàn Mộ, vừa mặc quần áo trên người mình, vừa di chuyển tới cửa."Ai đó?" Ninh Doãn Ngân không hề hòa nhã.Không tới sớm không tới trễ, cố tình lúc này tới trùng hợp như vậy. Làm hại con vịt đã đến khóe miệng hắn đều cho bay. . . . . .Nghe giọng điệu của Ninh Doãn Ngân, khóe miệng Hàn Mộ hơi nhếch.Cô có chút cảm tạ chuông cửa này, quả thật đã giải cứu cô ra khỏi ma chưởng!Ninh Doãn Ngân mở cửa, ánh mắt bất mãn như lưỡi kiếm sắc bén quét về phía người ở cửa."Con. . . . . . Tại sao lại là con?"Nghe thấy Ninh Doãn Ngân có chút chấn kinh đến nói không ra lời, Hàn Mộ hơi nhướng mày lên, sau đó đứng dậy, tự mình đi tới cửa.Ngoài cửa Ninh Khuynh Thược đưa hai tay ôm ngực, dựa vào cửa, một đôi mắt mập mờ quét tới quét lui ở trên người Ninh Doãn Ngân và Hàn Mộ, sau đó nhìn chằm chằm cổ của Hàn Mộ rồi cười đến có chút lành lạnh!Bé có thể
/712
|