Chương 103: Anh nói thật
Ninh Doãn Ngân từ một phần ba khe cửa đầy vào, kéo tay Hàn Mộ lại: "Anh nói, vì anh, ở lại."
Giọng điệu hơi bá đạo, hơi ra lệnh.
Hàn Mộ sửng sốt. Cơ thể Ninh Doãn Ngân gần như dán chặt lên người cô. Trên người anh thỏa ra hương thơm xanh mát, không có mùi thuốc lá đáng ghét, không có mùi nước hoa làm người khác bị sặc. Là mùi hương cô thích!
Thậm chí cô còn có thể nhìn rõ Ninh Doãn Ngân, nhìn mặt mũi của anh, nhìn đến làn da trên mặt anh.
Da của anh rất tốt, rất trắng. Không có mụn, không có lỗ chân lông.
Người đàn ông này quá nguy hiểm!
"Ninh thiếu, ngài quá buồn cười đi?" Hàn Mộ hừ lạnh: "Mỹ nam kế? Dường như ngài đã dùng không đúng người rồi!... ....Tôi không phục!"
Tròng mắt Ninh Doãn Ngân hơi híp lại, mang theo vẻ nguy hiểm quét về phía Hàn Mộ, bước từng bước đến gần cô.
Hàn Mộ lắc đầu mỉm cười nói, lui từng bước về phía sau.
Hết đường lui rồi!
Phía sau lưng Hàn Mộ đã chạm vào vách tường.
Ninh Doãn Ngân duỗi hai cánh tay có lực ra, chống lên tường, vây Hàn Mộ trong phạm vi thuộc về mình, từ trên cao nhìn xuống Hàn Mộ, lời nói sâu kín từ miệng phun ra: "Anh nói thật!"
Hàn Mộ quay đầu nhìn hai tay Ninh Doãn Ngân bao vây lấy mình, chân mày hơi nhíu lại, khóe môi bĩu một cái, "so what?"
Hàn Mộ nâng đầu gối của mình lên, hướng về phía dưới hai chân của Ninh Doãn Ngân.
Không ngờ Ninh Doãn Ngân có chuẩn bị trước, anh dùng đùi của mình,không chế đầu gối không chịu yên của cô "Người phụ nữ này, em quá coi trọng anh. Anh thất bại lần thứ nhất, em cảm thấy anh sẽ thất bại lần thứ hai?"
"Anh.... ..." Hàn Mộ chán nản, trong lòng đã sớm mắng chửi Ninh Doãn Ngân hàng vạn lần.
"Hừ, thật hay giả đâu có liên quan gì đến tôi! Anh thả tôi ra!" Hàn Mộ hận không thể tát một cái cho tên này bay thẳng đến Nam Thái Bình Dương, "Ninh thiếu, anh ngàn vạn lần đừng muốn nói với tôi, là anh yêu tôi!"
Chữ yêu này truyền vào tai Ninh Doãn Ngân, làm mặt anh chợt đỏ bừng.
Ninh Doãn Ngân hơi lúng túng nghiêng đầu sang một bên. Cảm giác tim đập rộn lên có lẽ chính là yêu à!
Miệng có chút không rõ nói, lần đầu tiên trong đời Ninh Doãn Ngân nói chuyện ấp a ấp úng "Phải.......Đúng vậy.... ........."
Chương 104: Bây giờ đã bại bởi em
"Anh đi đi!" Hàn Mộ nhắm hai mắt lại.
Trong chớp mắt Ninh Doãn Ngân không nhìn tới, trong mắt Hàn Mộ lóe lên tia sáng.
"Vẫn không được sao?" Giọng nói Ninh Doãn Ngân càng thêm bất đắc dĩ và thất bại.
Anh ở trước mắt cô vĩnh viễn không phải là một Ninh Doãn Ngân lãnh khốc vô tình. Anh đã thất bại trên người cô nhiều lần lắm rồi.
"Thật xin lỗi." Lần đầu tiên trong đời nói ra câu xin lỗi lại là trong trường hợp này, khóe môi Ninh Doãn Ngân không khỏi nhếch lên nụ cười khổ: "Dù em tin hay không, tâm này cuối cùng cũng bại bỡi em."
Tình yêu đến thật yên tĩnh, làm cho anh có chút trở tay không kịp. Nhưng khi anh hiểu sâu sắc đây là yêu! anh đã yêu một người phụ nữ, người phụ nữ này chính là người đã triền miên với anh vào một đêm cách đây sáu năm liền chôn sâu vào tận đáy lòng anh, người phụ nữ này chính là người đã xây dựng HM từ đôi bàn tay trắng, người phụ nữ này làm cho anh có cảm giác hơi ngượng ngùng, có chút ngang ngược của một người phụ nữ.
Hàn Mộ sâu kín lắc đầu, hai mắt không dám nhìn thẳng vào Ninh Doãn Ngân. Cô không có dũng khí!
Đột nhiên Ninh Doãn Ngân dùng một tay ôm cô vào lòng.
Cả người Hàn Mộ cứng đờ, không dám giãy dụa.
"Đừng cử động, để cho anh ôm em một chút." Ninh Doãn Ngân dúi đầu vào cổ Hàn Mộ, trong lời nói mang theo vẻ khổ sở: "Ngay cả cái này em cũng keo kiệt à?"
Hàn Mộ vừa nghe, trong lòng như bị dao đâm vào, đau đến mức nói không thành lời. Cả người thả lòng. Để Ninh Doãn Ngân ôm vào lòng.
Ninh Doãn Ngân dùng mặt cọ vào đầu Hàn Mộ, môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên. Đây là mùi vị anh quen thuộc, hàng đêm đều nghĩ đến mùi vị này.
Đang lúc anh hiểu được lòng mình thì đã đến lúc nói tạm biệt! Cũng là đáng đời anh.... ...
"Tạm biệt!" Ninh Doãn Ngân nhẹ nhàng lẩm bẩm, giọng nói quét qua tai Hàn Mộ, "Không, em không muốn gặp lại anh, như vậy sẽ không.... ..."
Ninh Doãn Ngân buông tay Hàn Mộ ra, xoay người, chỉ để lại cho anh một bóng lưng hiu quạnh.
Nhìn Ninh Doãn Ngân rời đi, Hàn Mộ chợt xúc động rơi nước mắt.
"Không.... ...... ..." Hàn Mộ duỗi một tay ra, tựa như muốn bắt được cái gì. Nhưng nhìn bàn tay trống rỗng, một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
/712
|