Điền Kỳ Kỳ phân vân “Tao…… Không biết nên nói như thế nào.”
“Thế mày không xem tao là bạn mày à? Cũng không xem tao là mẹ nuôi của con trai mày à? Cái gì cũng không nói. Hôm nay nếu mày nói cho tao là mày bị xxx rồi có thai thì tao cũng chẳng bất ngờ nữa đâu.”
Lôi Vũ nghĩ cái gì là nói cái đó, chỉ khi cô đối mặt với Dịch Thần thì mới tỏ ra ngượng ngùng.
Điền Kỳ Kỳ trợn mắt há hốc mồm nhìn Lôi Vũ. Mang tiếng là bạn bè tốt mà lại nghĩ mình bị xxx.
“Chẳng lẽ tao nói đúng hả?” Thấy Điền Kỳ Kỳ không phản đối, Lôi Vũ liền hoảng sợ.
“Đúng tổ cha mày ấy! Đừng có tưởng tượng lung tung.” Điền Kỳ Kỳ trừng mắt liếc cô một cái, dám trù ẻo mình.
“Thế thì tại sao? Nói đi. Mày đừng có làm tao tò mò!” Lôi Vũ kéo Điền Kỳ Kỳ vào phòng ăn, năn nỉ mãi thì cô mới chịu nói.
“Được rồi! Tao nói cho mày nhưng mày nhất định phải giữ bí mật, không được nói cho bất kỳ ai.”
Điền Kỳ Kỳ dặn dò cẩn thận. Nếu Lâm Dật biết Điền Bảo Bảo là con trai của anh ta, chẳng biết mọi chuyện sẽ loạn như thế nào nữa.
“Yên tâm đi, tao nhất định sẽ giữ kín như bưng. Mày nghĩ tao nói với người khác làm cái gì!”
Một lúc lâu sau, Điền Kỳ Kỳ mới chần chừ mở miệng “Lâm Dật chính là người đàn ông bảy năm trước….”
“Cái gì! Mày nói Lâm Dật tổng giám đốc của tập đoàn Điền Lâm chính là người đàn ông bảy năm trước, cũng chính là….…”
Lôi Vũ thoáng đè thấp âm thanh “Anh ta chính là cha của Điền Bảo Bảo…”
Trái đất này đúng là tròn mà. Lúc trước cô vẫn luôn cảm thấy cuộc đời của Điền Kỳ Kỳ thật đen đủi, không được ông trời yêu thương, cha mẹ thì mất sớm, ở một mình đã khổ rồi lại có thêm Bảo Bảo, trở thành người mẹ đơn thân bị thiên hạ chỉ trỏ.
Thế nhưng hôm nay, ngay tại giờ phút này Lôi Vũ đã thay đổi suy nghĩ. Điền Kỳ Kỳ phải là cực kỳ may mắn mới có diễm phúc được xxx với Lâm Dật, lại sinh cho anh ta một đứa con lanh lợi.
“Thế còn anh ta thì sao?”
“Anh ta không nhớ rõ tao, với lại anh ta cũng có bạn gái rồi. Tao với Lâm Dật không phải là hai người trong cùng thế giới, tất nhiên không thể đến được với nhau.”
Điền Kỳ Kỳ cúi đầu, nói thực sự điều mà cô lo lắng nhất chính là Lâm Dật biết được chân tướng sự việc, rồi nhất định sẽ mang Điền Bảo Bảo đi. Điền Kỳ Kỳ đã sớm nhận thức rằng, hai người một trời một vực, không hề mang vọng tưởng sẽ ở bên nhau, cùng nhau nuôi con.
“Đúng không, thực sự là như vậy hả? Vậy thì mày còn suy nghĩ cái gì nữa?”
Lôi Vũ nói một câu thẳng thừng chọc vào tâm tư của Điền Kỳ Kỳ. Nhìn thấy cô nói chuyện, đặc biệt là lúc nhắc đến Lâm Dật, đôi mắt Kỳ Kỳ có tần suất chớp nhanh hơn bình thường. Bây giờ nói Điền Kỳ Kỳ không có ý gì với Lâm Dật thì có chết Lôi Vũ cũng không tin.
“Tao……”
Điền Kỳ Kỳ biết rằng không thể lừa gạt được Lôi Vũ.
“Tao cũng không biết như thế nào nữa. Mỗi lần tới gần anh ta thì tao lại lo lắng bất an. Nói chuyện không thôi mà cũng ấp úng mãi, đi đứng thì xiêu vẹo, đầu óc thì rối tinh rối mù….”
Điền Kỳ Kỳ thở dài nói, cô tự trách mình thật là không có tiền đồ.
“Mày nghĩ nhiều như vậy làm gì. Sau này mày cũng không cần phải trốn tránh nữa. Mày ở trong công ty người ta thì tránh làm sao được.”
***Heo: mưa bão lũ lụt khó khăn đăng truyện cho mấy đứa quá…
“Thế mày không xem tao là bạn mày à? Cũng không xem tao là mẹ nuôi của con trai mày à? Cái gì cũng không nói. Hôm nay nếu mày nói cho tao là mày bị xxx rồi có thai thì tao cũng chẳng bất ngờ nữa đâu.”
Lôi Vũ nghĩ cái gì là nói cái đó, chỉ khi cô đối mặt với Dịch Thần thì mới tỏ ra ngượng ngùng.
Điền Kỳ Kỳ trợn mắt há hốc mồm nhìn Lôi Vũ. Mang tiếng là bạn bè tốt mà lại nghĩ mình bị xxx.
“Chẳng lẽ tao nói đúng hả?” Thấy Điền Kỳ Kỳ không phản đối, Lôi Vũ liền hoảng sợ.
“Đúng tổ cha mày ấy! Đừng có tưởng tượng lung tung.” Điền Kỳ Kỳ trừng mắt liếc cô một cái, dám trù ẻo mình.
“Thế thì tại sao? Nói đi. Mày đừng có làm tao tò mò!” Lôi Vũ kéo Điền Kỳ Kỳ vào phòng ăn, năn nỉ mãi thì cô mới chịu nói.
“Được rồi! Tao nói cho mày nhưng mày nhất định phải giữ bí mật, không được nói cho bất kỳ ai.”
Điền Kỳ Kỳ dặn dò cẩn thận. Nếu Lâm Dật biết Điền Bảo Bảo là con trai của anh ta, chẳng biết mọi chuyện sẽ loạn như thế nào nữa.
“Yên tâm đi, tao nhất định sẽ giữ kín như bưng. Mày nghĩ tao nói với người khác làm cái gì!”
Một lúc lâu sau, Điền Kỳ Kỳ mới chần chừ mở miệng “Lâm Dật chính là người đàn ông bảy năm trước….”
“Cái gì! Mày nói Lâm Dật tổng giám đốc của tập đoàn Điền Lâm chính là người đàn ông bảy năm trước, cũng chính là….…”
Lôi Vũ thoáng đè thấp âm thanh “Anh ta chính là cha của Điền Bảo Bảo…”
Trái đất này đúng là tròn mà. Lúc trước cô vẫn luôn cảm thấy cuộc đời của Điền Kỳ Kỳ thật đen đủi, không được ông trời yêu thương, cha mẹ thì mất sớm, ở một mình đã khổ rồi lại có thêm Bảo Bảo, trở thành người mẹ đơn thân bị thiên hạ chỉ trỏ.
Thế nhưng hôm nay, ngay tại giờ phút này Lôi Vũ đã thay đổi suy nghĩ. Điền Kỳ Kỳ phải là cực kỳ may mắn mới có diễm phúc được xxx với Lâm Dật, lại sinh cho anh ta một đứa con lanh lợi.
“Thế còn anh ta thì sao?”
“Anh ta không nhớ rõ tao, với lại anh ta cũng có bạn gái rồi. Tao với Lâm Dật không phải là hai người trong cùng thế giới, tất nhiên không thể đến được với nhau.”
Điền Kỳ Kỳ cúi đầu, nói thực sự điều mà cô lo lắng nhất chính là Lâm Dật biết được chân tướng sự việc, rồi nhất định sẽ mang Điền Bảo Bảo đi. Điền Kỳ Kỳ đã sớm nhận thức rằng, hai người một trời một vực, không hề mang vọng tưởng sẽ ở bên nhau, cùng nhau nuôi con.
“Đúng không, thực sự là như vậy hả? Vậy thì mày còn suy nghĩ cái gì nữa?”
Lôi Vũ nói một câu thẳng thừng chọc vào tâm tư của Điền Kỳ Kỳ. Nhìn thấy cô nói chuyện, đặc biệt là lúc nhắc đến Lâm Dật, đôi mắt Kỳ Kỳ có tần suất chớp nhanh hơn bình thường. Bây giờ nói Điền Kỳ Kỳ không có ý gì với Lâm Dật thì có chết Lôi Vũ cũng không tin.
“Tao……”
Điền Kỳ Kỳ biết rằng không thể lừa gạt được Lôi Vũ.
“Tao cũng không biết như thế nào nữa. Mỗi lần tới gần anh ta thì tao lại lo lắng bất an. Nói chuyện không thôi mà cũng ấp úng mãi, đi đứng thì xiêu vẹo, đầu óc thì rối tinh rối mù….”
Điền Kỳ Kỳ thở dài nói, cô tự trách mình thật là không có tiền đồ.
“Mày nghĩ nhiều như vậy làm gì. Sau này mày cũng không cần phải trốn tránh nữa. Mày ở trong công ty người ta thì tránh làm sao được.”
***Heo: mưa bão lũ lụt khó khăn đăng truyện cho mấy đứa quá…
/107
|