Âm thanh nói chuyện và khen tặng nhau trong bữa tiệc nhỏ dần, Vũ Văn Vĩ Thần chỉ chị cho phiên dịch viên đi theo mình, anh tự mình đưa đoàn người Tiêu Dịch đến ngủ ở nhà khách Quốc Tân, sau đó anh đi lên phòng sách ở trên lầu.
Người đàn ông đeo kính kia cũng đi theo lên lầu.
Đào Du Du đưa Vũ Văn Tuyết Lạc và Nguyễn Thảo Mai đến cửa phủ Tổng Thống, trở lại chuẩn bị đưa hai đứa nhỏ về nhà người cô, kết quả lại phát hiện không thấy bóng dáng Đào Dục Huyên đâu.
“Tiểu Nho, anh trai đi đâu rồi?” Sau khi Đào Du Du nhìn xung quanh tìm kiếm, không thấy tung tích của Đào Dục Huyên đâu, đành quay đầu hỏi Tiểu Nho ngoan ngoãn đi theo bên mình.
“Không biết, đã không thấy tâm hơi đâu.” Tiểu Nho lắc lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt.
“Đáng giận, tên xú tiểu tử này lại chạy đâu rồi chứ?” Đào Du Du cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, đêm nay đã bị hai đứa nhỏ này làm rối tung lên rồi.
“Mẹ, con buồn ngủ quá, bế bế….” Tiểu Nho vừa ngáp vừa đưa hai tay ra với Đào Du Du.
“Ngoan, chúng ta đi tìm anh trai rồi trở về nhà bà ngoại nha.” Đào Du Du vừa ôm lấy Tiểu Nho, vừa hôn lên gương mặt cô bé, sau đó xoay người đi về phía lầu chính.
Cô thông qua bộ đàm, thông báo với tất cả nhân viên trong phủ “lệnh truy nã” để mọi người cùng nhau tìm con trai giúp cô.
Lúc này trên lầu hai phủ Tổng Thống, ánh đèn đã sáng lên, Vũ Vũ Vĩ Thần hơi mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi. Người đàn ông đeo mắt kính kia lại ngồi đối diện với anh ta, im lặng chờ đợi.
“Không định nói một chút gì sao?” Tên đeo mắt kính trầm mặt thật lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng điệu của anh ta rất nhạt, nghe không ra cảm xúc gì, nhưng trong ánh mắt anh ta lại là ý tứ chờ trả lời.
“Cậu muốn biết cái gì?” Vũ Văn Vĩ Thần hơi mở mắt ra, tầm mắt rơi trên người đàn ông đeo kính.
“Nghe nói gần đây lại an bài người điều tra về người bị hại vào đêm năm năm trước, vì sao lại làm như vậy? không phải ngài đã cho chuyện kia đi vào quá khứ rồi sao?” Anh ta vừa hỏi vừa đưa tay nâng gọng kính trên mũi.
“Đây không phải là chuyện của cậu, chuyện cậu muốn làm là tập đoàn tài chính Thác Ngọc kìa, nhưng mà người giúp đỡ lớn nhất ở phía sau không phải là tôi sao?” Vũ Văn Vĩ Thần hơi nhíu mày, trên mặt không có nhiều cảm xúc. Mà trong lòng anh rất rõ, chỉ cần nói như vậy, sẽ hoàn toàn đánh mất cảm giác nghi ngờ của công tử tài phiệt Thác Ngọc này.
“Tôi còn nhớ trong 1 nhiệm kỳ mới, khi đó cha của ngài không ngồi trên vị trí hiện tại. Tuy nhiên đây không phải là nguyên nhân thay đổi chủ kiến của ngài, nhưng tôi phải nhắc nhở ngài một tiếng, địa vị hiện tại của ngài nhờ sự giúp đỡ rất nhiều từ tập đoàn tài chính Thác Ngọc, vì vậy sau này hy vọng ngài có thể giữ gìn quan hệ của chúng ta. Phải biết rằng, ngài không thành công bất cứ điều gì cũng đem Thác Ngọc lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Hiện tại, ngài âm thầm điều tra người bị hại năm năm trước đã bị tôi biết rõ, vì vậy tôi nghĩ, nhất định cũng sẽ biết những ý nghĩ khác của ngài, dưới tình huống như vậy, tôi hy vọng ngài cho tôi lý do để tiếp tục điều tra.” Thác Ngọc Mộ Dã vừa nói xong, thu hồi ánh mắt lại, làm cho người khác không biết mới vừa rồi anh ta không phải là người gây sự.
Người đàn ông đeo kính kia cũng đi theo lên lầu.
Đào Du Du đưa Vũ Văn Tuyết Lạc và Nguyễn Thảo Mai đến cửa phủ Tổng Thống, trở lại chuẩn bị đưa hai đứa nhỏ về nhà người cô, kết quả lại phát hiện không thấy bóng dáng Đào Dục Huyên đâu.
“Tiểu Nho, anh trai đi đâu rồi?” Sau khi Đào Du Du nhìn xung quanh tìm kiếm, không thấy tung tích của Đào Dục Huyên đâu, đành quay đầu hỏi Tiểu Nho ngoan ngoãn đi theo bên mình.
“Không biết, đã không thấy tâm hơi đâu.” Tiểu Nho lắc lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt.
“Đáng giận, tên xú tiểu tử này lại chạy đâu rồi chứ?” Đào Du Du cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, đêm nay đã bị hai đứa nhỏ này làm rối tung lên rồi.
“Mẹ, con buồn ngủ quá, bế bế….” Tiểu Nho vừa ngáp vừa đưa hai tay ra với Đào Du Du.
“Ngoan, chúng ta đi tìm anh trai rồi trở về nhà bà ngoại nha.” Đào Du Du vừa ôm lấy Tiểu Nho, vừa hôn lên gương mặt cô bé, sau đó xoay người đi về phía lầu chính.
Cô thông qua bộ đàm, thông báo với tất cả nhân viên trong phủ “lệnh truy nã” để mọi người cùng nhau tìm con trai giúp cô.
Lúc này trên lầu hai phủ Tổng Thống, ánh đèn đã sáng lên, Vũ Vũ Vĩ Thần hơi mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi. Người đàn ông đeo mắt kính kia lại ngồi đối diện với anh ta, im lặng chờ đợi.
“Không định nói một chút gì sao?” Tên đeo mắt kính trầm mặt thật lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng điệu của anh ta rất nhạt, nghe không ra cảm xúc gì, nhưng trong ánh mắt anh ta lại là ý tứ chờ trả lời.
“Cậu muốn biết cái gì?” Vũ Văn Vĩ Thần hơi mở mắt ra, tầm mắt rơi trên người đàn ông đeo kính.
“Nghe nói gần đây lại an bài người điều tra về người bị hại vào đêm năm năm trước, vì sao lại làm như vậy? không phải ngài đã cho chuyện kia đi vào quá khứ rồi sao?” Anh ta vừa hỏi vừa đưa tay nâng gọng kính trên mũi.
“Đây không phải là chuyện của cậu, chuyện cậu muốn làm là tập đoàn tài chính Thác Ngọc kìa, nhưng mà người giúp đỡ lớn nhất ở phía sau không phải là tôi sao?” Vũ Văn Vĩ Thần hơi nhíu mày, trên mặt không có nhiều cảm xúc. Mà trong lòng anh rất rõ, chỉ cần nói như vậy, sẽ hoàn toàn đánh mất cảm giác nghi ngờ của công tử tài phiệt Thác Ngọc này.
“Tôi còn nhớ trong 1 nhiệm kỳ mới, khi đó cha của ngài không ngồi trên vị trí hiện tại. Tuy nhiên đây không phải là nguyên nhân thay đổi chủ kiến của ngài, nhưng tôi phải nhắc nhở ngài một tiếng, địa vị hiện tại của ngài nhờ sự giúp đỡ rất nhiều từ tập đoàn tài chính Thác Ngọc, vì vậy sau này hy vọng ngài có thể giữ gìn quan hệ của chúng ta. Phải biết rằng, ngài không thành công bất cứ điều gì cũng đem Thác Ngọc lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Hiện tại, ngài âm thầm điều tra người bị hại năm năm trước đã bị tôi biết rõ, vì vậy tôi nghĩ, nhất định cũng sẽ biết những ý nghĩ khác của ngài, dưới tình huống như vậy, tôi hy vọng ngài cho tôi lý do để tiếp tục điều tra.” Thác Ngọc Mộ Dã vừa nói xong, thu hồi ánh mắt lại, làm cho người khác không biết mới vừa rồi anh ta không phải là người gây sự.
/229
|