Đào Du Du nhìn một màn trước mắt liền ngây người.
Cô thế nào cũng không nghĩ tới, trong ấn tượng của cô Dương Vi Tiếu là một người không sợ trời không sợ đất, tính cách tùy tiện nhưng hôm nay lại có thể dùng cách thức cầu xin người như vậy.
“Vi Tiếu……..cậu………..” Đào Du Du nhất thời không biết nên làm thế nào, ngơ ngác nhìn cô ta, một lúc lâu sau mở miệng nói.
“Cút ngay, tôi không muốn nhìn thấy gương mặt của cô, nếu không phải vì cô, con trai tôi sẽ không biến thành bộ dạng như vậy. Con là một con hồ ly tinh hại người, tiện nhân………” Lão phu nhân rất chán ghét đá một cước vào Dương Vi Tiếu đang quỳ dưới chân mình, dùng tất cả từ ngữ độc ác mắng chửi.
“Thực xin lỗi, mẹ………Con thật sự biết sai rồi, xin mẹ hãy tha thứ cho con……..” Lúc này Dương Vi Tiếu ngoại trừ cầu xin cũng không biết nói gì, nước mắt cô như hạt châu không ngừng rơi xuống giống như cắt đứt quan hệ.
Đào Du Du muốn tiến lên kéo Dương Vi Tiếu đi, sau đó đưa cô rời khỏi đây. Nhưng cô không dám manh động, cô lo lắng cho mình sẽ làm trở ngại không giúp được gì.
“Đúng vậy, mẹ à, xin mẹ hãy tha thứ cho chị dâu cả đi, con tin chị ấy tuyệt đối không phải cố ý, dù sao bây giờ anh cả còn đang cấp cứu, nếu để cho anh ấy biết việc này xảy ra, anh ấy sẽ khổ sở thêm thôi.” Lúc này, một cô gái mặc đầm xanh đi đến bên cạnh lão phu nhân, nhỏ giọng khuyên nhủ bên tai bà.
“Con cũng muốn bị đuổi giống như nó sao?” Lúc này lão phu nhân thật đúng là láu cá, trên hông đeo cái phốc, bắt người nào thì là người đó, ánh mắt sắc bén không hờn giận liếc ngang người phụ nữ mặc đầm xanh lá cây, giọng nói lạnh lùng vang lên.
Người phụ nữ mặc đầm màu xanh kia thấy thế liền không dám nhiều lời, yên lặng đứng sang một bên.
Đào Du Du, người phụ nữ này chắc lả chị em bạn dâu với Dương Vi Tiếu, cô ta đúng là người duy nhất vì Dương Vi Tiếu dám đứng ra nói chuyện với người của Thác Ngọc gia, làm Đào Du Du không khỏi nảy sinh hảo cảm đối với cô ta.
"Xem ra tôi đến cũng không đúng lúc, bác gái giận dữ vì chuyện gì vậy?" Ngay lúc mọi người đang im lặng cùng chờ xem lão phu nhân sẽ xử phạt Dương Vi Tiếu, một giọng nói từ ngoài hành lang truyền đến, giọng nói này Đào Du Du rất quen thuộc, cho nên vẻ mặt cô đều ngạc nhiên mừng rỡ.
Quay đầu lại, cô liền thấy chủ nhân của giọng nói kia, Thác Ngọc Mộ Dã vô cùng suất khí, trên mặt bình tĩnh không cười, anh đang nhìn vào Đào Du Du đứng trong đám người, nét mặt không một chút giật mình nào.
"Mộ Dã, sao con lại đến đây?" lão phu nhân nhìn thấy Thác Ngọc Mộ Dã cũng xuát hiện ở đây nên rất ngạc nhiên, biểu tình trên mặt anh ta hung ác ngoan độc không thấy đâu nữa, thay đổi thành vẻ mặt ôn nhu nhã nhặn.
Xem ra, thái độ của cô đối với Thác Ngọc Mộ Dã cũng rất bất đồng, lão phu nhân này tác phong cũng hơi quá rồi.
Đào Du Du trong lòng âm thầm khinh bỉ.
"Sao đào quản gia cũng có mặt ở đây? Có phải là biết tôi cũng đến đây, nên đến đây trước chờ tôi phải không?" Thác Ngọc Mộ Dã lúc này như một tên ăn chơi trác táng, hoàn toàn không giống loại trầm ổn lúc ở bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần, ngữ khí nói chuyện cũng rất lẳng lơ, bộ dáng giống như tên công tử.
Đào Du Du nghe lời anh ta nói xong, trên trán đổ mồ hôi lạnh, sao đột nhiên anh ta lại thích nói đùa như thế?
"Tôi và Vi Tiếu là bạn thân, nhiều năm rồi không gắp, không ngờ hôm nay không hẹn mà gặp lại, kết quả lúc nói chuyện với cô ấy được một lúc thì ông xã cô ấy ngất xỉu, vì vậy tôi và cô ấy đến bệnh viện xem một chút." Chỉ đem nguyên nhân mình đến đây giải thích một chút, Đào Du Du lại nhìn về phía Dương Vi Tiếu đang quỳ trên mặt đất, trong lòng cũng rất đau lòng vì cô ấy.
"thì ra là như vậy, nhưng mà sao chị dâu lại quỳ trên mặt đất rồi?" Gật gật đầu, Thác Ngọc Mộ Dã khó hiểu quay đầu nhìn lão phu nhân.
"ách...cái này...." Lúc này lão phu nhân không biết nên trả lời thế nào, vì vậy cuối đầu nói với Dương Vi Tiếu đang quỳ: "Còn không mau đứng lên? Quỳ trên mặt đất đẹp mắt lắm sao? Nhà chúng ta bị cô làm mất hết mặt mũi rồi."
Dương Vi Tiếu nghe vậy, lập tức lau chùi nước mắt rồi nhanh chóng đứng lên.
"A...nói đến làm cho mất mặt Thác Ngọc gia, bác gái, con có một chuyện muốn hỏi bác, nếu thân thể anh họ không tốt, sao bác còn kiên trì để anh ấy ra nước ngoài phụ trách thông tin xây dựng công trình? Chẳng lẽ bác không biết chuyện này làm không tốt, ngoài việc gia tộc Thác Ngọc của chúng ta bị tổn thất nghiêm trọng, thậm chí làm ảnh hưởng cổ phiếu gia tộc của chúng ta ở nước ngoài, đến lúc đó mới thật sự mất mặt không phải sao?" Thác Ngọc Mộ Dã cười như không cười hỏi lão phu nhân.
"Cái ...cái gì?" Dương Vi Tiếu sau khi nghe xong nhưng lời Thác Ngọc Mộ Dã nói đều hoảng sợ không nói nên lời.
cô mở to hai mắt nhìn lão phu nhân: "Mẹ...thì ra...để cho Nguyên Tục đi nước ngoài là chủ ý của người."
lão phu nhân hung hăng trừng mắt liếc Dương Vi Tiếu, sau đó nhìn về phía Thác Ngọc Mộ Dã: "Xin đừng lo lắng, nếu sau khi con trai giành được chuyện này, nhất định nó sẽ hoàn thành, nếu con đã phê duyệt chuyện này, thì không cần thiết phải sửa đổi phải không?"
"Hôm nay con đến đây là để xác định bệnh tình của anh họ, con không thể đem một chuyện quan trọng như vậy giao cho người bệnh đi làm. Ngoài ra gia tộc bên kia, trước tiên con cần bác gái giải thích rõ ràng cẩn thận với họ." Thác Ngọc Mộ Dã nói xong, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lẽo, anh ta không hề liếc mắt nhìn lão phu nhân một cái, ánh mắt lại nhìn vào đèn cấp cứu trên cánh cửa.
Lúc này lão phu nhân hoàn toàn không có bộ dáng kiêu ngạo hống hánh như trước, sắc mặt bà hơi xám tro ngã ngồi xuống ghế dựa hành lang, trong đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đào Du Du cảm thấy lúc này mình không nên ở lại, không phải cô cố ý muốn biết quan hệ nhà người khác, hiện tại xem ra đối với Dương Vi Tiếu, cô thật lực bất tòng tâm, dù sao đây là chuyện gia đình cô ấy, cô chỉ có thể để cho cô ấy tự giảu quyết thôi.
"Cái kia....Thác Ngọc tiên sinh, tôi....Thời gian cũng không còn sớm, tôi đi trước đây, không quấy rầy các vị nữa." cô tiến lên một bước nhìn Thác Ngọc Mộ Dã đang đứng đưa lưng về phía mình rồi nói lời chào tạm biệt, cô nhanh chóng xoay người rời đi.
Cô thế nào cũng không nghĩ tới, trong ấn tượng của cô Dương Vi Tiếu là một người không sợ trời không sợ đất, tính cách tùy tiện nhưng hôm nay lại có thể dùng cách thức cầu xin người như vậy.
“Vi Tiếu……..cậu………..” Đào Du Du nhất thời không biết nên làm thế nào, ngơ ngác nhìn cô ta, một lúc lâu sau mở miệng nói.
“Cút ngay, tôi không muốn nhìn thấy gương mặt của cô, nếu không phải vì cô, con trai tôi sẽ không biến thành bộ dạng như vậy. Con là một con hồ ly tinh hại người, tiện nhân………” Lão phu nhân rất chán ghét đá một cước vào Dương Vi Tiếu đang quỳ dưới chân mình, dùng tất cả từ ngữ độc ác mắng chửi.
“Thực xin lỗi, mẹ………Con thật sự biết sai rồi, xin mẹ hãy tha thứ cho con……..” Lúc này Dương Vi Tiếu ngoại trừ cầu xin cũng không biết nói gì, nước mắt cô như hạt châu không ngừng rơi xuống giống như cắt đứt quan hệ.
Đào Du Du muốn tiến lên kéo Dương Vi Tiếu đi, sau đó đưa cô rời khỏi đây. Nhưng cô không dám manh động, cô lo lắng cho mình sẽ làm trở ngại không giúp được gì.
“Đúng vậy, mẹ à, xin mẹ hãy tha thứ cho chị dâu cả đi, con tin chị ấy tuyệt đối không phải cố ý, dù sao bây giờ anh cả còn đang cấp cứu, nếu để cho anh ấy biết việc này xảy ra, anh ấy sẽ khổ sở thêm thôi.” Lúc này, một cô gái mặc đầm xanh đi đến bên cạnh lão phu nhân, nhỏ giọng khuyên nhủ bên tai bà.
“Con cũng muốn bị đuổi giống như nó sao?” Lúc này lão phu nhân thật đúng là láu cá, trên hông đeo cái phốc, bắt người nào thì là người đó, ánh mắt sắc bén không hờn giận liếc ngang người phụ nữ mặc đầm xanh lá cây, giọng nói lạnh lùng vang lên.
Người phụ nữ mặc đầm màu xanh kia thấy thế liền không dám nhiều lời, yên lặng đứng sang một bên.
Đào Du Du, người phụ nữ này chắc lả chị em bạn dâu với Dương Vi Tiếu, cô ta đúng là người duy nhất vì Dương Vi Tiếu dám đứng ra nói chuyện với người của Thác Ngọc gia, làm Đào Du Du không khỏi nảy sinh hảo cảm đối với cô ta.
"Xem ra tôi đến cũng không đúng lúc, bác gái giận dữ vì chuyện gì vậy?" Ngay lúc mọi người đang im lặng cùng chờ xem lão phu nhân sẽ xử phạt Dương Vi Tiếu, một giọng nói từ ngoài hành lang truyền đến, giọng nói này Đào Du Du rất quen thuộc, cho nên vẻ mặt cô đều ngạc nhiên mừng rỡ.
Quay đầu lại, cô liền thấy chủ nhân của giọng nói kia, Thác Ngọc Mộ Dã vô cùng suất khí, trên mặt bình tĩnh không cười, anh đang nhìn vào Đào Du Du đứng trong đám người, nét mặt không một chút giật mình nào.
"Mộ Dã, sao con lại đến đây?" lão phu nhân nhìn thấy Thác Ngọc Mộ Dã cũng xuát hiện ở đây nên rất ngạc nhiên, biểu tình trên mặt anh ta hung ác ngoan độc không thấy đâu nữa, thay đổi thành vẻ mặt ôn nhu nhã nhặn.
Xem ra, thái độ của cô đối với Thác Ngọc Mộ Dã cũng rất bất đồng, lão phu nhân này tác phong cũng hơi quá rồi.
Đào Du Du trong lòng âm thầm khinh bỉ.
"Sao đào quản gia cũng có mặt ở đây? Có phải là biết tôi cũng đến đây, nên đến đây trước chờ tôi phải không?" Thác Ngọc Mộ Dã lúc này như một tên ăn chơi trác táng, hoàn toàn không giống loại trầm ổn lúc ở bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần, ngữ khí nói chuyện cũng rất lẳng lơ, bộ dáng giống như tên công tử.
Đào Du Du nghe lời anh ta nói xong, trên trán đổ mồ hôi lạnh, sao đột nhiên anh ta lại thích nói đùa như thế?
"Tôi và Vi Tiếu là bạn thân, nhiều năm rồi không gắp, không ngờ hôm nay không hẹn mà gặp lại, kết quả lúc nói chuyện với cô ấy được một lúc thì ông xã cô ấy ngất xỉu, vì vậy tôi và cô ấy đến bệnh viện xem một chút." Chỉ đem nguyên nhân mình đến đây giải thích một chút, Đào Du Du lại nhìn về phía Dương Vi Tiếu đang quỳ trên mặt đất, trong lòng cũng rất đau lòng vì cô ấy.
"thì ra là như vậy, nhưng mà sao chị dâu lại quỳ trên mặt đất rồi?" Gật gật đầu, Thác Ngọc Mộ Dã khó hiểu quay đầu nhìn lão phu nhân.
"ách...cái này...." Lúc này lão phu nhân không biết nên trả lời thế nào, vì vậy cuối đầu nói với Dương Vi Tiếu đang quỳ: "Còn không mau đứng lên? Quỳ trên mặt đất đẹp mắt lắm sao? Nhà chúng ta bị cô làm mất hết mặt mũi rồi."
Dương Vi Tiếu nghe vậy, lập tức lau chùi nước mắt rồi nhanh chóng đứng lên.
"A...nói đến làm cho mất mặt Thác Ngọc gia, bác gái, con có một chuyện muốn hỏi bác, nếu thân thể anh họ không tốt, sao bác còn kiên trì để anh ấy ra nước ngoài phụ trách thông tin xây dựng công trình? Chẳng lẽ bác không biết chuyện này làm không tốt, ngoài việc gia tộc Thác Ngọc của chúng ta bị tổn thất nghiêm trọng, thậm chí làm ảnh hưởng cổ phiếu gia tộc của chúng ta ở nước ngoài, đến lúc đó mới thật sự mất mặt không phải sao?" Thác Ngọc Mộ Dã cười như không cười hỏi lão phu nhân.
"Cái ...cái gì?" Dương Vi Tiếu sau khi nghe xong nhưng lời Thác Ngọc Mộ Dã nói đều hoảng sợ không nói nên lời.
cô mở to hai mắt nhìn lão phu nhân: "Mẹ...thì ra...để cho Nguyên Tục đi nước ngoài là chủ ý của người."
lão phu nhân hung hăng trừng mắt liếc Dương Vi Tiếu, sau đó nhìn về phía Thác Ngọc Mộ Dã: "Xin đừng lo lắng, nếu sau khi con trai giành được chuyện này, nhất định nó sẽ hoàn thành, nếu con đã phê duyệt chuyện này, thì không cần thiết phải sửa đổi phải không?"
"Hôm nay con đến đây là để xác định bệnh tình của anh họ, con không thể đem một chuyện quan trọng như vậy giao cho người bệnh đi làm. Ngoài ra gia tộc bên kia, trước tiên con cần bác gái giải thích rõ ràng cẩn thận với họ." Thác Ngọc Mộ Dã nói xong, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lẽo, anh ta không hề liếc mắt nhìn lão phu nhân một cái, ánh mắt lại nhìn vào đèn cấp cứu trên cánh cửa.
Lúc này lão phu nhân hoàn toàn không có bộ dáng kiêu ngạo hống hánh như trước, sắc mặt bà hơi xám tro ngã ngồi xuống ghế dựa hành lang, trong đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đào Du Du cảm thấy lúc này mình không nên ở lại, không phải cô cố ý muốn biết quan hệ nhà người khác, hiện tại xem ra đối với Dương Vi Tiếu, cô thật lực bất tòng tâm, dù sao đây là chuyện gia đình cô ấy, cô chỉ có thể để cho cô ấy tự giảu quyết thôi.
"Cái kia....Thác Ngọc tiên sinh, tôi....Thời gian cũng không còn sớm, tôi đi trước đây, không quấy rầy các vị nữa." cô tiến lên một bước nhìn Thác Ngọc Mộ Dã đang đứng đưa lưng về phía mình rồi nói lời chào tạm biệt, cô nhanh chóng xoay người rời đi.
/229
|