Thứ năm ngày 30 tháng 9 năm 2010
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Sau khi học xong hai tiết buổi chiều, Nhất Trung chính thức bắt đầu nghĩ lễ Quốc khánh. LQĐÔN
Chi Chi trở về ký túc xá thu dọn đồ đạc, quần áo cô toàn thay rồi giặt mỗi ngày, không tích lại – Nghe nói ký túc xá bên cạnh có một nữ sinh chưa bao giờ giặt quần áo, tất cả đều chờ nghỉ học rồi mang về cho người nhà giặt, bạn cùng phòng khổ không thể tả - Nên cô chỉ sắp xếp mấy chiếc T-shirt mỏng, mang về đổi mấy chiếc dày hơn, qua Quốc khánh, có thể thời tiết từ từ lạnh xuống.
Cô xếp vào một túi nhỏ, trong cặp chuẩn bị đầy đủ sách vở bài tập, nói với bạn cùng phòng: “Mình đi đây.”
“Mình đi cùng cậu.” Trình Uyển Ý nói.
Chi Chi không để ý, đi chung cùng cô ta: “Mẹ cậu tới đón cậu à?”
Cô ta gật đầu một cái, muốn nói lại thôi.
Nói thẳng ra giới hạn quan hệ giữa Chi Chi và cô ta thì cũng chỉ là bạn bè bình thường, xa không tới mức thân mật, suy nghĩ một chút vẫn giả vờ không nhìn thấy, cười nói: “Quốc khánh đi chơi đâu không?”
“Đi Ý.” Trình Uyển Ý nuốt trở về đề nghị muốn mời cô ngồi xe nhà mình vào, tán gẫu theo đề tài này, “Còn cậu?”
Chi Chi nhún vai, “Làm bài tập, xem TV.”
Trên mặt Trình Uyển Ý thoáng qua vẻ ân hận, có chút gượng gạo phụ họa, “Mình cũng rất thích xem TV.” Dừng một lát, lại nói tiếp: “Mẹ mình không cho mình xem.”
Chi Chi cảm thấy bất ngờ, rất nhiều người (Bao gồm cô) đều cảm thấy bạn học Trình có chút giả bộ, ví dụ như mọi người thích nói chuyện Tất Thục Mẫn thì cô ta thích Murakami Haruki, mọi người nói thích phong cảnh Cửu Trại Trâu, thì cô ta đề cập tới vườn quốc gia hồ Plitvice…. Nếu như điều này chưa tính giả bộ, không biết điều gì mới coi là giả bộ.
(Tất Thục Mẫn là một nhà văn cấp quốc gia, là bác sĩ nội khoa, thạc sĩ văn học trường Đại học Sư phạm Bắc Kinh, phó chủ tịch Hội nhà văn Bắc Kinh, thạc sĩ tâm lý học, bác sĩ tư vấn tâm lý. Bà cũng từng đi rất nhiều nơi trên thế giới, cao nguyên Tây Tạng, rừng nhiệt đới Amazon, Mexico, Iceland, Nhật Bản, Bắc Cực… đều có dấu chân bà.
Murakami Haruki là một trong những tiểu thuyết gia, dịch giả văn học người Nhật Bản được biết đến nhiều nhất hiện nay cả trong lẫn ngoài nước Nhật. Từ thời điểm nhận giải thưởng Nhà văn mới Gunzo năm 1979 đến nay, hơn một phần tư thế kỷ hoạt động và viết lách, tác phẩm của ông đã được dịch ra khoảng 50 thứ tiếng trên thế giới, đồng thời trong nước ông là người luôn tồn tại ở tiền cảnh sân khấu văn học Nhật Bản. Murakami đã trở thành hiện tượng trong văn học Nhật Bản đương đại với những mĩ danh "nhà văn được yêu thích", "nhà văn bán chạy nhất", "nhà văn của giới trẻ".
Cửu Trại Câu là một huyện thuộc châu tự trị A Bá, tỉnh Tứ Xuyên, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Huyện này có dân số năm 1999 là 56.167 người Mã số bưu chính là 626.600 Nơi đây có Khu thắng cảnh Cửu Trại Câu được UNESCO công nhận là Di sản thế giới vào năm 1992 và khu dự trữ sinh quyển thế giới vào năm 1997.
Vườn quốc gia hồ Plitvice, thuộc hạt Lika-Senj và hạt Karlovac, miền trung Croatia. Đây là vườn quốc gia lâu đời nhất ở khu vực Đông Nam châu Âu và cũng là vườn quốc gia lớn nhất tại Croatia - Theo Wikipedia)
Nhưng bây giờ, cô ta giống như rất muốn làm ra vẻ “Gần gũi với mọi người” thì có chút kỳ quái. Chi Chi nghĩ vậy, miệng nói: “Ba mẹ đều như vậy cả, rất bình thường.”
Trình Uyển Ý cũng không nói gì thêm, lại hỏi: “Đại hội thể thục thể thao cậu báo môn gì?”
“Chẳng báo môn gì cả.” Chi Chi thản nhiên nói, “Còn cậu?”
Trình Uyển Ý nói: “400 mét.”
Chi Chi vội khen cô ta: “Chân cậu dài chạy được nhanh, mình thì không thể, người lùn lại không có tế bào vận động, cổ vũ cho các cậu là được.”
Trình Uyển Ý thoạt nhìn vui vẻ hơn, đề xuất cô có thể báo thi tiếp sức: “Môn này tương đối dùng ít sức, cũng không có áp lực quá lớn. Nhiều hạng mục như vậy, chắc mọi người đều phải báo, chậm thì chỉ còn chạy 800 mét.”
“Không, mình không thích.” Giọng Chi Chi kiên quyết.
Cô có ký ức không mấy tốt đẹp với đại hội thể dục thể thao.
Là một người chân ngắn, lại không thích hoạt động thể dục, thành tích thể dục của Chi Chi luôn giẫm ở vạch đạt yêu cầu, đối với hạng mục vận động tự do cũng thiếu hăng hái, không muốn đăng ký tham gia. Nhưng, giáo viên vừa mở miệng lên tiếng, nói muốn có cảm giác vinh dự tập thể, một bạn học nói tên đã viết không thể sửa lại, cô bị bất đắc dĩ, nhắm mắt tham gia, kết quả dĩ nhiên hết sức thảm hại.
Tuy nhiên, bây giờ không giống ngày xưa, chuyện cô không muốn làm, sẽ đường đường chính chính từ chối.
- Cô đã có can đảm nói “Không” đối với bất kỳ ai.
Trình Uyển Ý bị khiếp sợ, nghiêm túc nhìn cô một hồi lâu, cười khổ nói: “Mình có chút hâm mộ cậu.”
“Mình cũng hâm mộ cậu.” Chi Chi tuyệt đối không nói lời dối gạt, mười sáu tuổi mà có thể dùng tới son Dior và Kem dưỡng da Shiseido, ai không hâm một chứ.
Khóe miệng Trình Uyển Ý khẽ mấp máy, dường như muốn nói ra tâm sự gì đó, nhưng do dự một hồi lâu, vẫn không nói gì.
Chi Chi cũng không miễn cưỡng, hai người đi ra tới cổng trường học thì vẫy tay tạm biệt nhau.
Trình Uyển Ý lên xe của mẹ, thắt đai an toàn.
Ánh mắt mẹ Trình đuổi theo Chi Chi một lúc lâu, hỏi: “Cô ấy là nữ sinh hôm ở trong thư viện đúng không?”
“Vâng.” Trình Uyển Ý biết ý tứ của mẹ, nhưng một chữ cũng không muốn nói, mím chặt miệng lại.
Mẹ Trình có chuyện khác quan trọng hơn, nên không dây dưa nhiều, hỏi: “Các con sắp mở đại hội thể dục thể thao đúng không? Báo môn gì?”
“400 mét.” Cô ta trả lời.
Mẹ Trình hài lòng gật đầu: “Học vẹt là vô dụng, bây giờ phải nói về tư cách giáo dục, con nộp đơn xin học ở nước ngoài, người ta không chỉ đơn giản nhìn thành tích của con, mấy thứ khác cũng rất quan trọng. Lần sau nếu trong trường học có tổ chức tranh tài diễn thuyết, con nhớ phải tham gia đấy, nước ngoài rất coi trọng năng lực cá nhân, biết chưa?”
Trình Uyển Ý mấp máy miệng, “Biết ạ.”
Thái độ con gái thuận theo khiến người ta thỏa mãn, mẹ Trình giẫm chân ga, lái xe BMW chạy ngang trạm xe bus – Đó là nơi các bạn học chờ xe bus để về nhà.
Dĩ nhiên bao gồm cả Chi Chi.
Mọi người không ai chú ý tới chiếc xe BMW chạy qua, Vương Thi Di đang hỏi, “Quan Tri Chi, cậu ngồi xe số mấy?”
“Số 7, bọn mình phải chuyển xe nữa.” Nhất Trung về trong huyện không có xe chạy thẳng, Chi Chi phải ngồi xe số 7 rồi chuyển qua xe số 17 mới có thể về nhà.
Vương Thi Di thế nhưng lại bắt được một từ mấu chốt khác: “Bọn mình?”
Chi Chi gật đầu. Cô nhìn về phía cổng trường, Trang Gia Minh tay xách túi đi tới, há miệng lập tức nói xin lỗi: “Xin lỗi, tới muộn quá.”
“Anh lại ở lại quét dọn vệ sinh hả.” Chi Chi nhắm mắt cũng đoán được. Có thể được nghỉ học về nhà ngay lập tức, không ít học sinh trực nhật lười biếng bỏ về, thường để cho mấy người đàng hoàng làm việc, sau khi Trang Gia Minh thấy cũng ở lại giúp quét sân thu dọn rác.
Nói thật, nếu không phải ủy viên lao động là một nam sinh, cô còn nghĩ cậu thầm mến người ta.
Trang Gia Minh không phủ nhận, đưa tay muốn nhận túi xách của cô. “Có nặng không, anh cầm giúp em.”
Vương Thi Di “Chậc chậc” nói: “Lớp trưởng, túi xách của mình cũng rất nặng, cậu cầm giùm mình nhé?”
Trang Gia Minh cười cười: “Bọn mình ngồi xe số 7, nếu cậu cùng đường thì có thể xách giúp cậu một lát.”
“Mình từ số 7 chuyển sang số 11.” Vương Thi Di tùy tiện mỉm cười, nâng tay lên, đung đưa túi xách nặng trĩu trong tay.
Trang Gia Minh nhận lấy túi của cô ta, nói thêm: “Vậy cậu nhớ lấy lại đó.”
Vương Thi Di đang muốn lên tiếng thì xe chạy tới, Trang Gia Minh xách túi của cô ta, đứng đằng sau phía các cô, “Đi từ từ thôi, đừng đẩy.”
Cậu lui lại sau cùng mới lên xe.
Vương Thi Di cảm phục, khuỷu tay chọc chọc Chi Chi, nói nhỏ: “Lớp trưởng thật là không cho người ta đường sống, bộ dạng đẹp trai như vậy mà không biết kiêu ngạo lạnh lùng một chút.”
Chi Chi buồn cười: “Kiêu ngạo lạnh lùng rồi ai mang đồ giúp cậu chứ.”
“Nói thì nói vậy thôi.” Vương Thi Di nhìn Trang Gia Minh ở đầu xe, các cô giữa cô xe, chắc là không nghe thấy, can đảm nói: “Nhưng gần gũi với mọi người như vậy rất mất tư cách, cậu xem vai nam chính trong tiểu thuyết đi, ai mà chẳng vênh mũi lên trời nhìn người chứ?”
Chi Chi: “….” Vai nam chính thuộc về cậu, Trang Gia Minh thuộc về tôi!
Vương Thi Di vô cùng đau lòng: “Nếu danh hiệu hotboy rơi vào đầu Tiêu Dã lớp 16, mình thật sự chết không nhắm mắt! Bộ dạng lớp trưởng tuyệt đối không kém cậu ta chút nào!”
Chi Chi cảm thấy cái tên này có chút quen tai: “Tiêu Dã?”
“Hotboy tự phong lớp khác.”Vương Thi Di bĩu môi, mang theo thói quen học sinh giỏi khinh thường học sinh dốt, “Nghe nói điều kiện gia đình rất khá, bộ dạng bản thân cũng rất đẹp trai, nhưng thành tích thì nát bét, có điều nghe nói đánh nhau rất giỏi.”
Chi Chi “À” một tiếng, nhớ ra rồi.
Bạn học Tiêu Dã, là đối tượng cô “Hồng hạnh xuất tường” đồng thời cùng lúc cô thầm mến Trang Gia Minh, bởi vì người ta du côn đẹp trai, có chỗ giống hình tượng vai nam chính trong phim “Đấu ngư.” truyện chính chủ L:QuýDON, re up là chó
Mà học sinh giỏi thường thích học sinh dốt côn đồ, cũng giống như Hoàng tử yêu Cô bé lọ lem, như là được tiếp xúc với một thế giới khác, sức hấp dẫn của cuộc sống tương phản. Trang Gia Minh quá ngoan quá ấm áp, nói không chừng rất hợp khẩu vị của nữ côn đồ (Có cảm giác cấm kỵ muốn kéo học sinh giỏi xuống dưới đám mây?), nhưng đối với nữ sinh an phận thủ thưởng xung quanh mình mà nói, ngược lại là người không có sức hấp dẫn.
“Tiêu Dã à.” Chi Chi vuốt lương tâm nói: “Đúng là rất đẹp trai.”
Ánh mắt Vương Thi Di kỳ quái: “Cho nên cậu thích người này?”
“Cũng thích.”
Trẻ con chọn lựa, người lớn tất nhiên cũng muốn vậy! Chuyện thầm mến, thích hai người khác nhau cũng không quản nổi.
Vương Thi Di bị thuyết phục.
Xe bus lắc lư, rất nhanh đến điểm đổi xe, Trang Gia Minh chen tới bên cạnh hai nữ sinh, trả túi xách lại cho Vương Thi Di, “Chúng ta đi.”
“Bái bai.”
Địa điểm đổi xe ở trong thành phố, bên cạnh bày không ít gian hàng. Xe số 17 cứ 20’ có một chuyến, Trang Gia Minh đợi một lúc, thấy có người đẩy xe bán bánh củ cải, vội hỏi: “Em muốn ăn không?”
Bây giờ đã hơn bốn giờ chiều, cô sờ sờ bụng, gật đầu: “Ăn, thêm cay nhé.”
Trang Gia Minh mua hai chiếc bánh củ cái trở về, nóng hổi, mang theo mùi thơm của dầu chiên và vị mặn của tương ngọt, khiến người ta động lòng.
Chi Chi hung hăng cắn một miếng, lòng tham quá đáng, miệng không ngậm hết, rớt một miếng xu mu bàn tay, tạo thành một vết dầu mỡ, cô cà lăm mơ hồ nói: “Khăn giấy!”
Trang Gia Minh còn chưa ăn, móc bọc khăn giấy trong túi ra, thấy cô một tay cầm túi một tay cầm bánh, dứt khoát rút giấy lau cho cô. Động tác của cậu rất cẩn thận, trước tiên dùng giấy cầm miếng bánh củ cải rơi xuống, cẩn thận gói lại, rồi dùng mặt sạch lau sạch.
Hai người dựa vào rất gần, Chi Chi trộm nhìn cậu, có thể đếm được lông mi rậm rạp của cậu – Chàng đẹp trai lau tay gì đó, thật sự không chịu nổi.
“Xong rồi.” Trang Gia Minh vứt rác đi.
Chi Chi “Ừ” một tiếng, thầm nghĩ, cho dù tự cô lau thì cũng chỉ tùy tiện lau vài cái cho xong chuyện, nào cẩn thận chu đáo như cậu đâu.
Chậc, con mẹ nó cũng thích quá đi!
Cô vốn thích Trang Gia Minh, muốn hôn!
Chi Chi và Trang Gia Minh về tới nhà đã hơn sáu giờ tối.
Mẹ Quan thấy họ cùng về nhà nên cố mời Trang Gia Minh cùng ăn cơm: “Gia Minh à, đã trễ thế này rồi, con ăn cơm với nhà dì luôn đi.”
Trang Gia Minh đã nói với bà nội là ngày mai mới qua ăn cơm nên cũng không từ chối, nói cảm ơn rồi ngồi xuống.
Ba Quan nấu hai chén cá chuối, trên mặt toàn là cá chuối miếng, theo mùi thơm của dưa muối, khiến vô số con sâu tham ăn thức tỉnh: “Đói bụng không? Mau ăn đi.”
“Trên đường ăn bánh rồi ạ.”Chi Chi nói xong cầm đũa lên, “Nhưng con đói bụng.”
Ba Quan xoa xoa tay trên quần, “Vậy ba xào thêm rau cho hai đứa.”
“Không cần đâu chú.” Trang Gia Minh vội vàng từ chối.
Chi Chi lườm cậu một cái, thật vô ích, từ chối như vậy là không có tác dụng, nhìn cô này: “Không muốn ăn rau, có dưa chuột muối không ạ?”
“Có có.” Ba Quan múc một đĩa dưa chuột muối ra, một rau trộn ra, “Có muốn ăn canh không?”
“Muốn!”
Ông lại múc một tô canh dưa muối đậu hũ.
Mấy vị khách khác không hài lòng: “Ông chủ, sao chúng tôi không có rau trộn và canh?”
Mẹ Quan đang lau bàn, ngẩng đầu nói: “Đó là con gái nhà chúng tôi.”
“Ồ.” Có một ông chú ngó ngó Trang Gia Minh, cười: “Còn thằng nhóc kia? Con rể à?”
“Khụ khụ!” Trang Gia Minh húp một miếng canh bị tắc ngang họng, che miệng ho khan không ngừng, lỗ tai đỏ ửng.
Ba Quan cười ha ha: “Tôi cũng muốn vậy lắm.”
Trong tiệm nhỏ bé vang lên tiếng cười liên tiếp, tràn đầy thiện ý và trêu chọc. Chú đó còn nói đùa: “Cô gái nhỏ, cô phải cố gắng đó.”
“Thi đại học xong mới cố gắng được ạ, yêu sớm mẹ con đánh chết con.” Chi Chi nghiêm túc nói.
Trang Gia Minh khiếp sợ ngẩng đầu.
Mẹ Quan thu dọn chén bẩn, lúc đi ngang qua bàn họ đảo cặp mắt nhìn: “Nghĩ hay quá nhỉ.”
“Nằm mơ cũng không được ạ? Con còn muốn gả cho Châu Kiệt Luân đấy.”
Ba Quan, mẹ Quan không để ý tới cô nữa.
Chi Chi bĩu môi, cô cũng đâu nói dối, năm năm sau Châu Kiệt Luân cưới Côn Lăng, mười năm sau Trang Gia Minh có vợ chưa cưới giàu có, cô muốn gả cho cho ai cũng đều là nằm mơ, không có gì khác biệt.
Hết chương 14
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Sau khi học xong hai tiết buổi chiều, Nhất Trung chính thức bắt đầu nghĩ lễ Quốc khánh. LQĐÔN
Chi Chi trở về ký túc xá thu dọn đồ đạc, quần áo cô toàn thay rồi giặt mỗi ngày, không tích lại – Nghe nói ký túc xá bên cạnh có một nữ sinh chưa bao giờ giặt quần áo, tất cả đều chờ nghỉ học rồi mang về cho người nhà giặt, bạn cùng phòng khổ không thể tả - Nên cô chỉ sắp xếp mấy chiếc T-shirt mỏng, mang về đổi mấy chiếc dày hơn, qua Quốc khánh, có thể thời tiết từ từ lạnh xuống.
Cô xếp vào một túi nhỏ, trong cặp chuẩn bị đầy đủ sách vở bài tập, nói với bạn cùng phòng: “Mình đi đây.”
“Mình đi cùng cậu.” Trình Uyển Ý nói.
Chi Chi không để ý, đi chung cùng cô ta: “Mẹ cậu tới đón cậu à?”
Cô ta gật đầu một cái, muốn nói lại thôi.
Nói thẳng ra giới hạn quan hệ giữa Chi Chi và cô ta thì cũng chỉ là bạn bè bình thường, xa không tới mức thân mật, suy nghĩ một chút vẫn giả vờ không nhìn thấy, cười nói: “Quốc khánh đi chơi đâu không?”
“Đi Ý.” Trình Uyển Ý nuốt trở về đề nghị muốn mời cô ngồi xe nhà mình vào, tán gẫu theo đề tài này, “Còn cậu?”
Chi Chi nhún vai, “Làm bài tập, xem TV.”
Trên mặt Trình Uyển Ý thoáng qua vẻ ân hận, có chút gượng gạo phụ họa, “Mình cũng rất thích xem TV.” Dừng một lát, lại nói tiếp: “Mẹ mình không cho mình xem.”
Chi Chi cảm thấy bất ngờ, rất nhiều người (Bao gồm cô) đều cảm thấy bạn học Trình có chút giả bộ, ví dụ như mọi người thích nói chuyện Tất Thục Mẫn thì cô ta thích Murakami Haruki, mọi người nói thích phong cảnh Cửu Trại Trâu, thì cô ta đề cập tới vườn quốc gia hồ Plitvice…. Nếu như điều này chưa tính giả bộ, không biết điều gì mới coi là giả bộ.
(Tất Thục Mẫn là một nhà văn cấp quốc gia, là bác sĩ nội khoa, thạc sĩ văn học trường Đại học Sư phạm Bắc Kinh, phó chủ tịch Hội nhà văn Bắc Kinh, thạc sĩ tâm lý học, bác sĩ tư vấn tâm lý. Bà cũng từng đi rất nhiều nơi trên thế giới, cao nguyên Tây Tạng, rừng nhiệt đới Amazon, Mexico, Iceland, Nhật Bản, Bắc Cực… đều có dấu chân bà.
Murakami Haruki là một trong những tiểu thuyết gia, dịch giả văn học người Nhật Bản được biết đến nhiều nhất hiện nay cả trong lẫn ngoài nước Nhật. Từ thời điểm nhận giải thưởng Nhà văn mới Gunzo năm 1979 đến nay, hơn một phần tư thế kỷ hoạt động và viết lách, tác phẩm của ông đã được dịch ra khoảng 50 thứ tiếng trên thế giới, đồng thời trong nước ông là người luôn tồn tại ở tiền cảnh sân khấu văn học Nhật Bản. Murakami đã trở thành hiện tượng trong văn học Nhật Bản đương đại với những mĩ danh "nhà văn được yêu thích", "nhà văn bán chạy nhất", "nhà văn của giới trẻ".
Cửu Trại Câu là một huyện thuộc châu tự trị A Bá, tỉnh Tứ Xuyên, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Huyện này có dân số năm 1999 là 56.167 người Mã số bưu chính là 626.600 Nơi đây có Khu thắng cảnh Cửu Trại Câu được UNESCO công nhận là Di sản thế giới vào năm 1992 và khu dự trữ sinh quyển thế giới vào năm 1997.
Vườn quốc gia hồ Plitvice, thuộc hạt Lika-Senj và hạt Karlovac, miền trung Croatia. Đây là vườn quốc gia lâu đời nhất ở khu vực Đông Nam châu Âu và cũng là vườn quốc gia lớn nhất tại Croatia - Theo Wikipedia)
Nhưng bây giờ, cô ta giống như rất muốn làm ra vẻ “Gần gũi với mọi người” thì có chút kỳ quái. Chi Chi nghĩ vậy, miệng nói: “Ba mẹ đều như vậy cả, rất bình thường.”
Trình Uyển Ý cũng không nói gì thêm, lại hỏi: “Đại hội thể thục thể thao cậu báo môn gì?”
“Chẳng báo môn gì cả.” Chi Chi thản nhiên nói, “Còn cậu?”
Trình Uyển Ý nói: “400 mét.”
Chi Chi vội khen cô ta: “Chân cậu dài chạy được nhanh, mình thì không thể, người lùn lại không có tế bào vận động, cổ vũ cho các cậu là được.”
Trình Uyển Ý thoạt nhìn vui vẻ hơn, đề xuất cô có thể báo thi tiếp sức: “Môn này tương đối dùng ít sức, cũng không có áp lực quá lớn. Nhiều hạng mục như vậy, chắc mọi người đều phải báo, chậm thì chỉ còn chạy 800 mét.”
“Không, mình không thích.” Giọng Chi Chi kiên quyết.
Cô có ký ức không mấy tốt đẹp với đại hội thể dục thể thao.
Là một người chân ngắn, lại không thích hoạt động thể dục, thành tích thể dục của Chi Chi luôn giẫm ở vạch đạt yêu cầu, đối với hạng mục vận động tự do cũng thiếu hăng hái, không muốn đăng ký tham gia. Nhưng, giáo viên vừa mở miệng lên tiếng, nói muốn có cảm giác vinh dự tập thể, một bạn học nói tên đã viết không thể sửa lại, cô bị bất đắc dĩ, nhắm mắt tham gia, kết quả dĩ nhiên hết sức thảm hại.
Tuy nhiên, bây giờ không giống ngày xưa, chuyện cô không muốn làm, sẽ đường đường chính chính từ chối.
- Cô đã có can đảm nói “Không” đối với bất kỳ ai.
Trình Uyển Ý bị khiếp sợ, nghiêm túc nhìn cô một hồi lâu, cười khổ nói: “Mình có chút hâm mộ cậu.”
“Mình cũng hâm mộ cậu.” Chi Chi tuyệt đối không nói lời dối gạt, mười sáu tuổi mà có thể dùng tới son Dior và Kem dưỡng da Shiseido, ai không hâm một chứ.
Khóe miệng Trình Uyển Ý khẽ mấp máy, dường như muốn nói ra tâm sự gì đó, nhưng do dự một hồi lâu, vẫn không nói gì.
Chi Chi cũng không miễn cưỡng, hai người đi ra tới cổng trường học thì vẫy tay tạm biệt nhau.
Trình Uyển Ý lên xe của mẹ, thắt đai an toàn.
Ánh mắt mẹ Trình đuổi theo Chi Chi một lúc lâu, hỏi: “Cô ấy là nữ sinh hôm ở trong thư viện đúng không?”
“Vâng.” Trình Uyển Ý biết ý tứ của mẹ, nhưng một chữ cũng không muốn nói, mím chặt miệng lại.
Mẹ Trình có chuyện khác quan trọng hơn, nên không dây dưa nhiều, hỏi: “Các con sắp mở đại hội thể dục thể thao đúng không? Báo môn gì?”
“400 mét.” Cô ta trả lời.
Mẹ Trình hài lòng gật đầu: “Học vẹt là vô dụng, bây giờ phải nói về tư cách giáo dục, con nộp đơn xin học ở nước ngoài, người ta không chỉ đơn giản nhìn thành tích của con, mấy thứ khác cũng rất quan trọng. Lần sau nếu trong trường học có tổ chức tranh tài diễn thuyết, con nhớ phải tham gia đấy, nước ngoài rất coi trọng năng lực cá nhân, biết chưa?”
Trình Uyển Ý mấp máy miệng, “Biết ạ.”
Thái độ con gái thuận theo khiến người ta thỏa mãn, mẹ Trình giẫm chân ga, lái xe BMW chạy ngang trạm xe bus – Đó là nơi các bạn học chờ xe bus để về nhà.
Dĩ nhiên bao gồm cả Chi Chi.
Mọi người không ai chú ý tới chiếc xe BMW chạy qua, Vương Thi Di đang hỏi, “Quan Tri Chi, cậu ngồi xe số mấy?”
“Số 7, bọn mình phải chuyển xe nữa.” Nhất Trung về trong huyện không có xe chạy thẳng, Chi Chi phải ngồi xe số 7 rồi chuyển qua xe số 17 mới có thể về nhà.
Vương Thi Di thế nhưng lại bắt được một từ mấu chốt khác: “Bọn mình?”
Chi Chi gật đầu. Cô nhìn về phía cổng trường, Trang Gia Minh tay xách túi đi tới, há miệng lập tức nói xin lỗi: “Xin lỗi, tới muộn quá.”
“Anh lại ở lại quét dọn vệ sinh hả.” Chi Chi nhắm mắt cũng đoán được. Có thể được nghỉ học về nhà ngay lập tức, không ít học sinh trực nhật lười biếng bỏ về, thường để cho mấy người đàng hoàng làm việc, sau khi Trang Gia Minh thấy cũng ở lại giúp quét sân thu dọn rác.
Nói thật, nếu không phải ủy viên lao động là một nam sinh, cô còn nghĩ cậu thầm mến người ta.
Trang Gia Minh không phủ nhận, đưa tay muốn nhận túi xách của cô. “Có nặng không, anh cầm giúp em.”
Vương Thi Di “Chậc chậc” nói: “Lớp trưởng, túi xách của mình cũng rất nặng, cậu cầm giùm mình nhé?”
Trang Gia Minh cười cười: “Bọn mình ngồi xe số 7, nếu cậu cùng đường thì có thể xách giúp cậu một lát.”
“Mình từ số 7 chuyển sang số 11.” Vương Thi Di tùy tiện mỉm cười, nâng tay lên, đung đưa túi xách nặng trĩu trong tay.
Trang Gia Minh nhận lấy túi của cô ta, nói thêm: “Vậy cậu nhớ lấy lại đó.”
Vương Thi Di đang muốn lên tiếng thì xe chạy tới, Trang Gia Minh xách túi của cô ta, đứng đằng sau phía các cô, “Đi từ từ thôi, đừng đẩy.”
Cậu lui lại sau cùng mới lên xe.
Vương Thi Di cảm phục, khuỷu tay chọc chọc Chi Chi, nói nhỏ: “Lớp trưởng thật là không cho người ta đường sống, bộ dạng đẹp trai như vậy mà không biết kiêu ngạo lạnh lùng một chút.”
Chi Chi buồn cười: “Kiêu ngạo lạnh lùng rồi ai mang đồ giúp cậu chứ.”
“Nói thì nói vậy thôi.” Vương Thi Di nhìn Trang Gia Minh ở đầu xe, các cô giữa cô xe, chắc là không nghe thấy, can đảm nói: “Nhưng gần gũi với mọi người như vậy rất mất tư cách, cậu xem vai nam chính trong tiểu thuyết đi, ai mà chẳng vênh mũi lên trời nhìn người chứ?”
Chi Chi: “….” Vai nam chính thuộc về cậu, Trang Gia Minh thuộc về tôi!
Vương Thi Di vô cùng đau lòng: “Nếu danh hiệu hotboy rơi vào đầu Tiêu Dã lớp 16, mình thật sự chết không nhắm mắt! Bộ dạng lớp trưởng tuyệt đối không kém cậu ta chút nào!”
Chi Chi cảm thấy cái tên này có chút quen tai: “Tiêu Dã?”
“Hotboy tự phong lớp khác.”Vương Thi Di bĩu môi, mang theo thói quen học sinh giỏi khinh thường học sinh dốt, “Nghe nói điều kiện gia đình rất khá, bộ dạng bản thân cũng rất đẹp trai, nhưng thành tích thì nát bét, có điều nghe nói đánh nhau rất giỏi.”
Chi Chi “À” một tiếng, nhớ ra rồi.
Bạn học Tiêu Dã, là đối tượng cô “Hồng hạnh xuất tường” đồng thời cùng lúc cô thầm mến Trang Gia Minh, bởi vì người ta du côn đẹp trai, có chỗ giống hình tượng vai nam chính trong phim “Đấu ngư.” truyện chính chủ L:QuýDON, re up là chó
Mà học sinh giỏi thường thích học sinh dốt côn đồ, cũng giống như Hoàng tử yêu Cô bé lọ lem, như là được tiếp xúc với một thế giới khác, sức hấp dẫn của cuộc sống tương phản. Trang Gia Minh quá ngoan quá ấm áp, nói không chừng rất hợp khẩu vị của nữ côn đồ (Có cảm giác cấm kỵ muốn kéo học sinh giỏi xuống dưới đám mây?), nhưng đối với nữ sinh an phận thủ thưởng xung quanh mình mà nói, ngược lại là người không có sức hấp dẫn.
“Tiêu Dã à.” Chi Chi vuốt lương tâm nói: “Đúng là rất đẹp trai.”
Ánh mắt Vương Thi Di kỳ quái: “Cho nên cậu thích người này?”
“Cũng thích.”
Trẻ con chọn lựa, người lớn tất nhiên cũng muốn vậy! Chuyện thầm mến, thích hai người khác nhau cũng không quản nổi.
Vương Thi Di bị thuyết phục.
Xe bus lắc lư, rất nhanh đến điểm đổi xe, Trang Gia Minh chen tới bên cạnh hai nữ sinh, trả túi xách lại cho Vương Thi Di, “Chúng ta đi.”
“Bái bai.”
Địa điểm đổi xe ở trong thành phố, bên cạnh bày không ít gian hàng. Xe số 17 cứ 20’ có một chuyến, Trang Gia Minh đợi một lúc, thấy có người đẩy xe bán bánh củ cải, vội hỏi: “Em muốn ăn không?”
Bây giờ đã hơn bốn giờ chiều, cô sờ sờ bụng, gật đầu: “Ăn, thêm cay nhé.”
Trang Gia Minh mua hai chiếc bánh củ cái trở về, nóng hổi, mang theo mùi thơm của dầu chiên và vị mặn của tương ngọt, khiến người ta động lòng.
Chi Chi hung hăng cắn một miếng, lòng tham quá đáng, miệng không ngậm hết, rớt một miếng xu mu bàn tay, tạo thành một vết dầu mỡ, cô cà lăm mơ hồ nói: “Khăn giấy!”
Trang Gia Minh còn chưa ăn, móc bọc khăn giấy trong túi ra, thấy cô một tay cầm túi một tay cầm bánh, dứt khoát rút giấy lau cho cô. Động tác của cậu rất cẩn thận, trước tiên dùng giấy cầm miếng bánh củ cải rơi xuống, cẩn thận gói lại, rồi dùng mặt sạch lau sạch.
Hai người dựa vào rất gần, Chi Chi trộm nhìn cậu, có thể đếm được lông mi rậm rạp của cậu – Chàng đẹp trai lau tay gì đó, thật sự không chịu nổi.
“Xong rồi.” Trang Gia Minh vứt rác đi.
Chi Chi “Ừ” một tiếng, thầm nghĩ, cho dù tự cô lau thì cũng chỉ tùy tiện lau vài cái cho xong chuyện, nào cẩn thận chu đáo như cậu đâu.
Chậc, con mẹ nó cũng thích quá đi!
Cô vốn thích Trang Gia Minh, muốn hôn!
Chi Chi và Trang Gia Minh về tới nhà đã hơn sáu giờ tối.
Mẹ Quan thấy họ cùng về nhà nên cố mời Trang Gia Minh cùng ăn cơm: “Gia Minh à, đã trễ thế này rồi, con ăn cơm với nhà dì luôn đi.”
Trang Gia Minh đã nói với bà nội là ngày mai mới qua ăn cơm nên cũng không từ chối, nói cảm ơn rồi ngồi xuống.
Ba Quan nấu hai chén cá chuối, trên mặt toàn là cá chuối miếng, theo mùi thơm của dưa muối, khiến vô số con sâu tham ăn thức tỉnh: “Đói bụng không? Mau ăn đi.”
“Trên đường ăn bánh rồi ạ.”Chi Chi nói xong cầm đũa lên, “Nhưng con đói bụng.”
Ba Quan xoa xoa tay trên quần, “Vậy ba xào thêm rau cho hai đứa.”
“Không cần đâu chú.” Trang Gia Minh vội vàng từ chối.
Chi Chi lườm cậu một cái, thật vô ích, từ chối như vậy là không có tác dụng, nhìn cô này: “Không muốn ăn rau, có dưa chuột muối không ạ?”
“Có có.” Ba Quan múc một đĩa dưa chuột muối ra, một rau trộn ra, “Có muốn ăn canh không?”
“Muốn!”
Ông lại múc một tô canh dưa muối đậu hũ.
Mấy vị khách khác không hài lòng: “Ông chủ, sao chúng tôi không có rau trộn và canh?”
Mẹ Quan đang lau bàn, ngẩng đầu nói: “Đó là con gái nhà chúng tôi.”
“Ồ.” Có một ông chú ngó ngó Trang Gia Minh, cười: “Còn thằng nhóc kia? Con rể à?”
“Khụ khụ!” Trang Gia Minh húp một miếng canh bị tắc ngang họng, che miệng ho khan không ngừng, lỗ tai đỏ ửng.
Ba Quan cười ha ha: “Tôi cũng muốn vậy lắm.”
Trong tiệm nhỏ bé vang lên tiếng cười liên tiếp, tràn đầy thiện ý và trêu chọc. Chú đó còn nói đùa: “Cô gái nhỏ, cô phải cố gắng đó.”
“Thi đại học xong mới cố gắng được ạ, yêu sớm mẹ con đánh chết con.” Chi Chi nghiêm túc nói.
Trang Gia Minh khiếp sợ ngẩng đầu.
Mẹ Quan thu dọn chén bẩn, lúc đi ngang qua bàn họ đảo cặp mắt nhìn: “Nghĩ hay quá nhỉ.”
“Nằm mơ cũng không được ạ? Con còn muốn gả cho Châu Kiệt Luân đấy.”
Ba Quan, mẹ Quan không để ý tới cô nữa.
Chi Chi bĩu môi, cô cũng đâu nói dối, năm năm sau Châu Kiệt Luân cưới Côn Lăng, mười năm sau Trang Gia Minh có vợ chưa cưới giàu có, cô muốn gả cho cho ai cũng đều là nằm mơ, không có gì khác biệt.
Hết chương 14
/52
|