*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cò Lười - Diễn đàn
Ngày đầu năm mới là ngày nghỉ theo luật của nhà nước, có ngày nghỉ là ngày 31, buổi biểu diễn chào mừng ngày đầu năm mới được tổ chúc vào tối ngày 30. Học sinh lớp mười hai còn phải chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông, không có tham gia, mười mấy lớp mười cùng lớp mười một quyết định rút thăm chọn số thứ tự.
Vận may của thầy Lâm không được tốt lắm, rút được số thứ tự tương đối thấp. Trang Gia Minh nói: "Như vậy cũng tốt, chúng ta càng có thời gian chuẩn bị đầy đủ hơn."
"Đồ dùng biểu diễn chuẩn bị xong chưa?" Thầy Lâm đã xem qua bài diễn tập trong lớp, cảm thấy tự tin, chỉ sợ ngoài ý muốn, "Trước khi lên sân khẩu phải kiểm tra lại cẩn thận."
Trang Gia Minh trả lời: "Quan Chi Chi chịu trách nhiệm, không có vấn đề gì."
"Quan Chi Chi, vậy thì thầy yên tâm rồi."
Vào ngày khai giảng, ấn tượng của thầy Lâm với Chi Chi ấn tượng khá nhạt, cảm thấy chính là mặc dù có thành tích học tập bình thường, nhưng là một cô bé an phận chăm ngoan. Sau này lại thấy cô chịu khó học tập, cả hai lần thi đều có sự tiến bộ, bắt đầu cảm thấy có thiện cảm, cảm thấy rằng sự an phận ổn định, chăm chỉ bù đắp cho đứa bé ngoan.
Cho đến khi cô thay đổi ngoại hình, quá trình chuẩn bị phân chia tiết mục chương trình, làm việc giỏi giang, mới tự giật mình thấy chính mình đã nhìn lầm—— cô gái nhỏ không muốn thể hiện, là một đứa trẻ chững chạc giỏi giang.
Thành thật mà nói, qua nhiều năm dạy học, biểu hiện của Ninh Mân mỗi năm đều nhiệt tình, Trình Uyển Ý có lòng kiêu ngạo không có gì lạ, rõ ràng giấu tài năng của mình, đây là lần đầu nhìn thấy.
Có chút trưởng thành không giống như một học sinh.
Tuy nhiên, vào giờ phút này, Chi Chi không biết rằng mình được chủ nhiệm lớp khen ngợi. Cô có chút phát điên, biểu diễn công khai trong sân trường, giống như tham gia một bữa tiệc trong cuốn tiểu thuyết cổ xưa, chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra. Nếu không lúc này, bức trang đầu tiên vẽ bối cảnh bị đổ xuống một nửa, không biết ai đã dẫm chân lên, cần phải đi mượn thầy dạy mỹ thuật màu nước để sửa lại.
Sau đó, trang phục thuê của hợp ca vốn đã được là khô vào hai ngày trước, ai biết được trong lúc sấy khô lại bị rớt xuống, còn chưa nói đến, làm nó bị bẩn một bên, đành phải giặt thêm lần nữa.
"Đừng lo lắng, chất liệu vải này rất dễ khô, cậu bây giờ ngay lập tức đến ký túc xá giặt lại cho sạch sẽ, không cần ngâm toàn bộ, chỉ cần lấy xà phồng giặt sạch chỗ này, sau đó cầm máy sấy hong khô." Trong lòng Chi Chi muốn hộc máu, nhưng khuôn mặt vẫn giả vờ không có gì an ủi, "Một lát nữa trong hội trường mở máy điều hòa, chắc chắn sẽ khô."
Sau khi sắp xếp xong cho dàn hợp xướng, cô đi tìm Trình Uyển Ý, chỉ có một nguyện vọng: "Này chị gái, nhìn cây đàn vi-o-lông tốt như vậy! Chắc chắn không có chuyện gì rồi."
"Tớ đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì." Giá trị cây đàn của Trình Uyển Ý hơn mấy vạn, cô cũng không dám tùy tiện ném đi lung tung, cả ngày mang theo trên người, chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Suốt buổi tối, Chi Chi không có thời gian để ăn cơm, đến gần giờ diễn cô bảo mọi người đi thay quần áo. Quần áo của dàn hợp xướng đã thuê từ trước, còn trang phục của các nhân vật chính bởi vì gặp vấn đề thời gian, buổi chiều mới mang đến.
Chúc Anh Đài là gái giả trai, mặc dù Ninh Mân mặc đồ size nhỏ, nhưng ống quần cùng tay áo hơi to. Cô gấp gáp: "Quan Chi Chi!"
"Tới đây tới đây." Chi Chi không tìm được dây thắt lưng, cắt sợi dây xỏ vào lưng quần, ra sức buột chặt, sẵn tiện trêu ghẹo cô, "Ôi cha, eo thật nhỏ."
Vào lúc này, Ninh Mân không có thời giờ để cãi nhau với cô, nhìn thấy cô sắp đi lại kêu: "Đừng đi đừng đi, quần dài tới đất rồi."
"Cuộn nó lại."
"Chẳng khác nào nông dân cả!" Ninh Mân dậm chân. Cô đã thử, cần phải tìm người khác để đổi.
Chi Chi không có lựa chọn nào khác nhớ lại xem "Cách cuộn ống quần của con trai nhìn sao cho ổn" Trong phòng, thử vài lần, quả nhiên trông cũng không tệ, giày thể thao khá thời thượng.
"Không được cậu không thể làm như vậy được, phải đi xem thử." Cô chạy đi tìm Trang Gia Minh.
Các học sinh nam khá phóng khoáng, trong phòng học người đi không nhiều lắm, bọn họ sẽ không vào nhà vệ sinh thay quần áo, chắn bàn học lại bắt đầu cởi. Lúc Chi Chi chạy vào phòng học, vài học sinh nam cần lên sân khấu đang thay quần.
"Các cậu thay quần áo xong chưa." Cô bước một bước dài đi tới, giống như thầy chủ nhiệm tới kiểm tra tạm thời.
Các học sinh nam cùng nhau giật mình, buột miệng thốt lên: "Mẹ nó!"
Trang Gia Minh cũng bị cô làm sợ, luống cuống tay chân mặc quần vào: "Em tới đây làm gì?"
Chi Chi sửng sốt một chút, vội vàng nín cười, giả vờ như không quan tâm, nghiêm mặt nói: "Đã thay quần áo xong chưa? Có quần nào dài hay không?"
Trang Gia Minh thầm thở phào nhẹ nhõm, đứng lên sửa san lại, có lẽ vừa kịp lúc.
Chi Chi lui lại hai bước đánh giá, sau khi bước vào thời kỳ trưởng thành, chiều cao của Trang Gia Minh tăng rất nhanh, bây giờ đã có đầy đủ ba yếu tố: người cao, chân dài, eo nhỏ.
Vô cùng đẹp mắt.
Cô gạt bỏ cái ý nghĩ về trang phục, lấy ra chiếc cà vạt phù hợp: "Cúi đầu xuống."
Trang Gia Minh do dự, lỗ tai nóng lên: "Để anh tự làm."
"Anh biết thắt cà vạt sao?" Chi Chi nửa tin nửa ngờ, "Đây không giống như thắt khăn quàng đỏ."
Cậu không nói lại được, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu xuống. Chi Chi nhón chân lên để thắt cà vạt cho cậu, động tác không thành thạo lắm, phải mất một lúc lâu.
Hai người đứng hơi gần nhau. Trang Gia Minh không dám nhìn thẳng vào mặt cô, vội hạ mắt xuống, lại nhìn thấy cái cổ trắng nõn cùng vài sợi tóc rơi của cô, rõ ràng không có gì, nhưng lỗ tai càng nóng hơn, tầm nhìn thay đổi liên tục, không yên.
Vài giây đồng hồ thôi mà trở nên cực kỳ dài, nhịp tim đập thình thịch.
"Được rồi."
Rốt cuộc cũng đợi đến lúc cô miễn xá, tuyên bố kết thúc. Cậu như trút được gánh nặng, sợ cô phát hiện ra điều khác thường, cố ý lui về phía sau nửa bước:
Edit: Cò Lười - Diễn đàn
Ngày đầu năm mới là ngày nghỉ theo luật của nhà nước, có ngày nghỉ là ngày 31, buổi biểu diễn chào mừng ngày đầu năm mới được tổ chúc vào tối ngày 30. Học sinh lớp mười hai còn phải chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông, không có tham gia, mười mấy lớp mười cùng lớp mười một quyết định rút thăm chọn số thứ tự.
Vận may của thầy Lâm không được tốt lắm, rút được số thứ tự tương đối thấp. Trang Gia Minh nói: "Như vậy cũng tốt, chúng ta càng có thời gian chuẩn bị đầy đủ hơn."
"Đồ dùng biểu diễn chuẩn bị xong chưa?" Thầy Lâm đã xem qua bài diễn tập trong lớp, cảm thấy tự tin, chỉ sợ ngoài ý muốn, "Trước khi lên sân khẩu phải kiểm tra lại cẩn thận."
Trang Gia Minh trả lời: "Quan Chi Chi chịu trách nhiệm, không có vấn đề gì."
"Quan Chi Chi, vậy thì thầy yên tâm rồi."
Vào ngày khai giảng, ấn tượng của thầy Lâm với Chi Chi ấn tượng khá nhạt, cảm thấy chính là mặc dù có thành tích học tập bình thường, nhưng là một cô bé an phận chăm ngoan. Sau này lại thấy cô chịu khó học tập, cả hai lần thi đều có sự tiến bộ, bắt đầu cảm thấy có thiện cảm, cảm thấy rằng sự an phận ổn định, chăm chỉ bù đắp cho đứa bé ngoan.
Cho đến khi cô thay đổi ngoại hình, quá trình chuẩn bị phân chia tiết mục chương trình, làm việc giỏi giang, mới tự giật mình thấy chính mình đã nhìn lầm—— cô gái nhỏ không muốn thể hiện, là một đứa trẻ chững chạc giỏi giang.
Thành thật mà nói, qua nhiều năm dạy học, biểu hiện của Ninh Mân mỗi năm đều nhiệt tình, Trình Uyển Ý có lòng kiêu ngạo không có gì lạ, rõ ràng giấu tài năng của mình, đây là lần đầu nhìn thấy.
Có chút trưởng thành không giống như một học sinh.
Tuy nhiên, vào giờ phút này, Chi Chi không biết rằng mình được chủ nhiệm lớp khen ngợi. Cô có chút phát điên, biểu diễn công khai trong sân trường, giống như tham gia một bữa tiệc trong cuốn tiểu thuyết cổ xưa, chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra. Nếu không lúc này, bức trang đầu tiên vẽ bối cảnh bị đổ xuống một nửa, không biết ai đã dẫm chân lên, cần phải đi mượn thầy dạy mỹ thuật màu nước để sửa lại.
Sau đó, trang phục thuê của hợp ca vốn đã được là khô vào hai ngày trước, ai biết được trong lúc sấy khô lại bị rớt xuống, còn chưa nói đến, làm nó bị bẩn một bên, đành phải giặt thêm lần nữa.
"Đừng lo lắng, chất liệu vải này rất dễ khô, cậu bây giờ ngay lập tức đến ký túc xá giặt lại cho sạch sẽ, không cần ngâm toàn bộ, chỉ cần lấy xà phồng giặt sạch chỗ này, sau đó cầm máy sấy hong khô." Trong lòng Chi Chi muốn hộc máu, nhưng khuôn mặt vẫn giả vờ không có gì an ủi, "Một lát nữa trong hội trường mở máy điều hòa, chắc chắn sẽ khô."
Sau khi sắp xếp xong cho dàn hợp xướng, cô đi tìm Trình Uyển Ý, chỉ có một nguyện vọng: "Này chị gái, nhìn cây đàn vi-o-lông tốt như vậy! Chắc chắn không có chuyện gì rồi."
"Tớ đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì." Giá trị cây đàn của Trình Uyển Ý hơn mấy vạn, cô cũng không dám tùy tiện ném đi lung tung, cả ngày mang theo trên người, chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Suốt buổi tối, Chi Chi không có thời gian để ăn cơm, đến gần giờ diễn cô bảo mọi người đi thay quần áo. Quần áo của dàn hợp xướng đã thuê từ trước, còn trang phục của các nhân vật chính bởi vì gặp vấn đề thời gian, buổi chiều mới mang đến.
Chúc Anh Đài là gái giả trai, mặc dù Ninh Mân mặc đồ size nhỏ, nhưng ống quần cùng tay áo hơi to. Cô gấp gáp: "Quan Chi Chi!"
"Tới đây tới đây." Chi Chi không tìm được dây thắt lưng, cắt sợi dây xỏ vào lưng quần, ra sức buột chặt, sẵn tiện trêu ghẹo cô, "Ôi cha, eo thật nhỏ."
Vào lúc này, Ninh Mân không có thời giờ để cãi nhau với cô, nhìn thấy cô sắp đi lại kêu: "Đừng đi đừng đi, quần dài tới đất rồi."
"Cuộn nó lại."
"Chẳng khác nào nông dân cả!" Ninh Mân dậm chân. Cô đã thử, cần phải tìm người khác để đổi.
Chi Chi không có lựa chọn nào khác nhớ lại xem "Cách cuộn ống quần của con trai nhìn sao cho ổn" Trong phòng, thử vài lần, quả nhiên trông cũng không tệ, giày thể thao khá thời thượng.
"Không được cậu không thể làm như vậy được, phải đi xem thử." Cô chạy đi tìm Trang Gia Minh.
Các học sinh nam khá phóng khoáng, trong phòng học người đi không nhiều lắm, bọn họ sẽ không vào nhà vệ sinh thay quần áo, chắn bàn học lại bắt đầu cởi. Lúc Chi Chi chạy vào phòng học, vài học sinh nam cần lên sân khấu đang thay quần.
"Các cậu thay quần áo xong chưa." Cô bước một bước dài đi tới, giống như thầy chủ nhiệm tới kiểm tra tạm thời.
Các học sinh nam cùng nhau giật mình, buột miệng thốt lên: "Mẹ nó!"
Trang Gia Minh cũng bị cô làm sợ, luống cuống tay chân mặc quần vào: "Em tới đây làm gì?"
Chi Chi sửng sốt một chút, vội vàng nín cười, giả vờ như không quan tâm, nghiêm mặt nói: "Đã thay quần áo xong chưa? Có quần nào dài hay không?"
Trang Gia Minh thầm thở phào nhẹ nhõm, đứng lên sửa san lại, có lẽ vừa kịp lúc.
Chi Chi lui lại hai bước đánh giá, sau khi bước vào thời kỳ trưởng thành, chiều cao của Trang Gia Minh tăng rất nhanh, bây giờ đã có đầy đủ ba yếu tố: người cao, chân dài, eo nhỏ.
Vô cùng đẹp mắt.
Cô gạt bỏ cái ý nghĩ về trang phục, lấy ra chiếc cà vạt phù hợp: "Cúi đầu xuống."
Trang Gia Minh do dự, lỗ tai nóng lên: "Để anh tự làm."
"Anh biết thắt cà vạt sao?" Chi Chi nửa tin nửa ngờ, "Đây không giống như thắt khăn quàng đỏ."
Cậu không nói lại được, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu xuống. Chi Chi nhón chân lên để thắt cà vạt cho cậu, động tác không thành thạo lắm, phải mất một lúc lâu.
Hai người đứng hơi gần nhau. Trang Gia Minh không dám nhìn thẳng vào mặt cô, vội hạ mắt xuống, lại nhìn thấy cái cổ trắng nõn cùng vài sợi tóc rơi của cô, rõ ràng không có gì, nhưng lỗ tai càng nóng hơn, tầm nhìn thay đổi liên tục, không yên.
Vài giây đồng hồ thôi mà trở nên cực kỳ dài, nhịp tim đập thình thịch.
"Được rồi."
Rốt cuộc cũng đợi đến lúc cô miễn xá, tuyên bố kết thúc. Cậu như trút được gánh nặng, sợ cô phát hiện ra điều khác thường, cố ý lui về phía sau nửa bước:
/52
|