*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Cò Lười - Diễn đàn
Sáng sớm mùng một tết, đến gần một giờ Chi Chi mới đi ngủ, hôm sau thức dậy đã hơn mười giờ. Theo như thói quen của nhà họ Quan, ngày này sẽ đi chúc tết nhà ông ngoại Kim.
Mới sáng sớm tâm tình của mẹ Quan không đã tốt, đồ đạc mang đến cho nhà ba vợ cứ thêm bớt, vô cùng rối rắm. Đây không phải bởi vì bà quá quan tâm đến ba mình, không muốn lấy cái gì, thái độ vô cùng phức tạp, nhiều thì khó chịu, ít thì lại đau lòng.
Vì sao lại cảm thấy tệ khi tặng nhiều thứ cho ba ruột đây? Ông ngoại Kim là một người trong tám người con.
Ba của mẹ Quan Kim Mỹ Quyên, tên là Kim Viễn Chiêm, gia cảnh không tốt lắm, lúc tuổi còn trẻ phải chịu khổ, sau đó kết hôn với một cô gái ở nông thôn không biết chữ, chính là bà ngoại Kim.
Mặc dù đôi vợ chồng này không phải qua lời mai mối của cha mẹ, nhưng thật sự không phải là một cặp đôi yêu nhau —— cũng không bằng ông nội Quan và bà nội Quan đều là nông dân ở nông thôn, môn đăng hộ đối, bình thường trải qua cả đời —— bà ngoại Kim cần cù giỏi giang, trông nom dọn dẹp nhà cửa ổn thỏa, nhưng dáng vẻ bình thường, cũng là người thô tục, vì mấy đồng tiền có thể nói nhiều lời tục tĩu.
Ông ngoại Kim cảm thấy mất mặt, bà ngoại Kim cảm thấy uất ức, hai người đụngc chạm nhau đã hơn nửa đời người, mỗi ngày đều hành hạ lẫn nhau.
Đến lúc Chi Chi học lớp chín, bà ngoại Kim bệnh nặng qua đời, ông ngoại Kim lại trở về độc thân.
Theo ( dì và mẹ) nói, mẹ của họ mất rồi, ba không đau lòng chút nào, ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Từ đó hai chị em trở nên xa cách, cảm thấy làm ba mình thật lạnh lùng —— cho dù ông ấy không thích, dù gì cũng chăm sóc ông ấy nhiều năm, cứ như vậy thật sự rất vô tình.
Nhưng vấn đề tình cảm của cha mẹ, làm con cái không tiện nhúng tay vào, cũng mắt nhắm mắt mở, mơ hồ cho qua thôi.
Nhưng, chị em hai người cũng xem thường ông ngoại Kim.
Theo như lời của ông, bản thân ông đã bị vậy trong cuộc hôn nhân này mấy chục năm, mỗi ngày đối mặt với người phụ nữ mình không thích cằn nhằn, đây chính là một loại hành hạ tinh thần. Giờ thì tốt rồi, được giải thoát, lập tức trải qua cuộc sống mới, mỗi ngày đi bộ ra ngoài đánh cờ cùng người khác, đi dạo chợ hoa và chim, tập Thái Cực một chút, đây gọi là cuộc sống tươi đẹp.
Không bao lâu sau, ông gặp được mùa xuân thứ hai của mình.
Đẹp nhất là cảnh hoàng hôn đỏ rực, xem ra ông ngoại Kim, có thể trước khi chết tìm tình yêu của đời mình, đúng là tổ tiên phù hộ, cho nên ngay lập tức bắt đầu suy nghĩ tiến hành tái hôn.
Chị em nhà họ Kim sợ ngây người: ba, mẹ bọn con chết chưa được nửa năm, ba muốn tái hôn sao? Có còn tình người không?
Cả hai đứa con gái đều phản đối, ông ngoại Kim bị chọc tức, nghĩ thầm tuổi đã cao, không biết khi nào ợ ra rắm, chẳng lẽ các người còn muốn tôi giống như mấy người trẻ tuổi nói chuyện yêu đương sao?
Ông nhất định phải kết hôn. Mẹ Quan cùng dì Kim sống chết phản đối, còn kéo theo hai con rể giúp một tay để thuyết phục, hai cha con giằng co khoảng chừng một năm, ai cũng không chịu thua.
Cuối cùng, bạn gái ông ngoại Kim đưa ra đề nghị: lão Kim, chúng ta cũng có con trai con gái, tái hôn khiến bọn nhỏ khó xử, không bằng thôi, dù sao cũng chính là để bầu bạn, không cần tờ giấy chứng nhận không quan trọng.
Vì vậy mới năm ngoái, ông ngoại Kim cùng bạn gái của ông...... Ở chung.
Người bạn gái này họ Thái, chồng chết sớm, có hai đứa con trai, con lớn nhất làm việc ở bên ngoài, ngày lễ tết mới trở về, con trai nhỏ mở cửa tiệm trong huyện thành, trước đây sống trong nhà con trai nhỏ.
Con trai nhỏ cưới vợ, mẹ chồng nàng dâu khó tránh khỏi có mâu thuẫn, vì vậy sau khi cùng ông ngoại Kim ở cùng một chỗ, trên cơ bản bà sống trong nhà họ Kim——ông ngoại Kim có một căn nhà.
Mẹ Quan loay hoay mãi từ lúc sáng sớm, chính là sợ đi đụng phải bà Thái.
"Mùng một đầu năm, bà nên ở cùng với con trai chứ?" Trên đường, mẹ Quan mẫu hỏi ba Quan như thế, muốn lấy được câu trả lời khẳng định.
Cha Quan gật đầu một cái: "Đúng chứ."
Nhưng sợ nhất chính là nghĩ đến, một đường mẹ Quan nghĩ đến bà Thái, thật bất hạnh ở nhà ông ngoại Kim đụng phải. Bà chỉ đành giả bộ rất tự nhiên gật đầu một cái: "Dì Thái."
"Mỹ Quyên đến rồi." Bà Thái so với bà ngoại Kim, tuyệt đối là một người thời thượng, một mái tóc xoăn già, mặc váy hoa, ở cửa còn xếp giày cao gót, "Cầm nhiều đồ như vậy làm gì, mau vào đi."
Mẹ Quan rất khách khí nói"Đều là các món ăn
Editor: Cò Lười - Diễn đàn
Sáng sớm mùng một tết, đến gần một giờ Chi Chi mới đi ngủ, hôm sau thức dậy đã hơn mười giờ. Theo như thói quen của nhà họ Quan, ngày này sẽ đi chúc tết nhà ông ngoại Kim.
Mới sáng sớm tâm tình của mẹ Quan không đã tốt, đồ đạc mang đến cho nhà ba vợ cứ thêm bớt, vô cùng rối rắm. Đây không phải bởi vì bà quá quan tâm đến ba mình, không muốn lấy cái gì, thái độ vô cùng phức tạp, nhiều thì khó chịu, ít thì lại đau lòng.
Vì sao lại cảm thấy tệ khi tặng nhiều thứ cho ba ruột đây? Ông ngoại Kim là một người trong tám người con.
Ba của mẹ Quan Kim Mỹ Quyên, tên là Kim Viễn Chiêm, gia cảnh không tốt lắm, lúc tuổi còn trẻ phải chịu khổ, sau đó kết hôn với một cô gái ở nông thôn không biết chữ, chính là bà ngoại Kim.
Mặc dù đôi vợ chồng này không phải qua lời mai mối của cha mẹ, nhưng thật sự không phải là một cặp đôi yêu nhau —— cũng không bằng ông nội Quan và bà nội Quan đều là nông dân ở nông thôn, môn đăng hộ đối, bình thường trải qua cả đời —— bà ngoại Kim cần cù giỏi giang, trông nom dọn dẹp nhà cửa ổn thỏa, nhưng dáng vẻ bình thường, cũng là người thô tục, vì mấy đồng tiền có thể nói nhiều lời tục tĩu.
Ông ngoại Kim cảm thấy mất mặt, bà ngoại Kim cảm thấy uất ức, hai người đụngc chạm nhau đã hơn nửa đời người, mỗi ngày đều hành hạ lẫn nhau.
Đến lúc Chi Chi học lớp chín, bà ngoại Kim bệnh nặng qua đời, ông ngoại Kim lại trở về độc thân.
Theo ( dì và mẹ) nói, mẹ của họ mất rồi, ba không đau lòng chút nào, ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Từ đó hai chị em trở nên xa cách, cảm thấy làm ba mình thật lạnh lùng —— cho dù ông ấy không thích, dù gì cũng chăm sóc ông ấy nhiều năm, cứ như vậy thật sự rất vô tình.
Nhưng vấn đề tình cảm của cha mẹ, làm con cái không tiện nhúng tay vào, cũng mắt nhắm mắt mở, mơ hồ cho qua thôi.
Nhưng, chị em hai người cũng xem thường ông ngoại Kim.
Theo như lời của ông, bản thân ông đã bị vậy trong cuộc hôn nhân này mấy chục năm, mỗi ngày đối mặt với người phụ nữ mình không thích cằn nhằn, đây chính là một loại hành hạ tinh thần. Giờ thì tốt rồi, được giải thoát, lập tức trải qua cuộc sống mới, mỗi ngày đi bộ ra ngoài đánh cờ cùng người khác, đi dạo chợ hoa và chim, tập Thái Cực một chút, đây gọi là cuộc sống tươi đẹp.
Không bao lâu sau, ông gặp được mùa xuân thứ hai của mình.
Đẹp nhất là cảnh hoàng hôn đỏ rực, xem ra ông ngoại Kim, có thể trước khi chết tìm tình yêu của đời mình, đúng là tổ tiên phù hộ, cho nên ngay lập tức bắt đầu suy nghĩ tiến hành tái hôn.
Chị em nhà họ Kim sợ ngây người: ba, mẹ bọn con chết chưa được nửa năm, ba muốn tái hôn sao? Có còn tình người không?
Cả hai đứa con gái đều phản đối, ông ngoại Kim bị chọc tức, nghĩ thầm tuổi đã cao, không biết khi nào ợ ra rắm, chẳng lẽ các người còn muốn tôi giống như mấy người trẻ tuổi nói chuyện yêu đương sao?
Ông nhất định phải kết hôn. Mẹ Quan cùng dì Kim sống chết phản đối, còn kéo theo hai con rể giúp một tay để thuyết phục, hai cha con giằng co khoảng chừng một năm, ai cũng không chịu thua.
Cuối cùng, bạn gái ông ngoại Kim đưa ra đề nghị: lão Kim, chúng ta cũng có con trai con gái, tái hôn khiến bọn nhỏ khó xử, không bằng thôi, dù sao cũng chính là để bầu bạn, không cần tờ giấy chứng nhận không quan trọng.
Vì vậy mới năm ngoái, ông ngoại Kim cùng bạn gái của ông...... Ở chung.
Người bạn gái này họ Thái, chồng chết sớm, có hai đứa con trai, con lớn nhất làm việc ở bên ngoài, ngày lễ tết mới trở về, con trai nhỏ mở cửa tiệm trong huyện thành, trước đây sống trong nhà con trai nhỏ.
Con trai nhỏ cưới vợ, mẹ chồng nàng dâu khó tránh khỏi có mâu thuẫn, vì vậy sau khi cùng ông ngoại Kim ở cùng một chỗ, trên cơ bản bà sống trong nhà họ Kim——ông ngoại Kim có một căn nhà.
Mẹ Quan loay hoay mãi từ lúc sáng sớm, chính là sợ đi đụng phải bà Thái.
"Mùng một đầu năm, bà nên ở cùng với con trai chứ?" Trên đường, mẹ Quan mẫu hỏi ba Quan như thế, muốn lấy được câu trả lời khẳng định.
Cha Quan gật đầu một cái: "Đúng chứ."
Nhưng sợ nhất chính là nghĩ đến, một đường mẹ Quan nghĩ đến bà Thái, thật bất hạnh ở nhà ông ngoại Kim đụng phải. Bà chỉ đành giả bộ rất tự nhiên gật đầu một cái: "Dì Thái."
"Mỹ Quyên đến rồi." Bà Thái so với bà ngoại Kim, tuyệt đối là một người thời thượng, một mái tóc xoăn già, mặc váy hoa, ở cửa còn xếp giày cao gót, "Cầm nhiều đồ như vậy làm gì, mau vào đi."
Mẹ Quan rất khách khí nói"Đều là các món ăn
/52
|