Cố Thanh Bùi cảm giác hít thở không nổi.
Trên người có thứ gì đó đè ép lên hắn, vừa nặng lại vừa nóng, hơi ấm hun hắn đến miệng khô lưỡi khô, hơn nữa có thứ nặng như vậy đề ở trên người, hắn quả thực muốn nghẹn thở.
Hắn mở to mắt, một luồng ánh sáng ban mai chiếu vào, vừa vặn rơi lên thân hắn. Hắn nhìn thấy một bả vai rắn chắc trần trụi cùng cánh tay thon dài đặt trên ngực hắn.
Chẳng trách lại khó chịu như vậy......
Cố Thanh Bùi say rượu chưa tỉnh, đầu có chút váng vất, phản ứng đầu tiên là hắn đã mang người nào đó về nhà, song lập tức liền cảm thấy không hợp lý. Hắn quay đầu liền thấy, đập vào tầm mắt chính là sườn mặt tuấn mỹ của Nguyên Dương.
Đầu Cố Thanh Bùi nháy mắt nổ tung.
Tất cả cảm quan của tứ chi đều đã trở lại, hắn có thể tinh tường cảm giác được cả hai người bọn họ đều đang để mông trần!
Cái đệch......
Cố Thanh Bùi quả thực muốn phát điên.
Chẳng lẽ hôm qua rượu say liền loạn tính? Lại ngủ cùng thêm một lần nữa? Chính là ngoại trừ đầu đau não nóng, thân thể cũng không có chỗ nào khác khó chịu, vậy đến tột cùng là......
Cánh tay cùng đùi của Nguyên Dương đều khoác lên trên người hắn, giống như con Rilakkuma* quấn quít lấy hắn. Hắn thậm chí có thể cảm giác được có thứ gì đó mềm mại dán sát vào đùi hắn......
*Rilakkuma: Chú gấu bông với cái tên được kết hợp từ relax (nghỉ ngơi) + kuma (gấu), do Aki Kondo thiết kê.
Cố Thanh Bùi rốt cuộc nằm không nổi nữa, đẩy Nguyên Dương ra, giãy dụa ngồi dậy.
Hắn vừa động, Nguyên Dương rất nhanh cũng tỉnh theo, ánh mặt trời chiếu vào khiến y trong thoáng chốc không mở nổi mắt. Y dùng tay che mắt lại, khuỷu tay đỡ nửa người trên dậy, chăn theo người y một đường trượt xuống đến mông, cơ lưng cường tráng phô bày đường cong tao nhã. Đường cong kia kéo dài xuống dưới, trải qua chỗ trũng của phần eo, lại gồ lên ở phần mông, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, gợi cảm đến khiến cho người ta tim đập thình thịch.
Cố Thanh Bùi chỉ liếc nhìn một cái rồi liền dời ánh nhìn đi, cái thời khắc sáng sớm tinh mơ đàn ông xuân tình nảy nở này mà lại để cho hắn xem hình ảnh kích thích như vậy, hắn có điểm chịu không nổi.
Nguyên Dương rốt cục mở to mắt, cau mày nhìn Cố Thanh Bùi, "A, ông tỉnh rồi a."
Cố Thanh Bùi chỉ vào y, đầu ngón tay có chút run rẩy, "Cậu như thế nào lại ở nhà tôi."
"Nói nhảm, tôi đưa ông về mà." Nguyên Dương ngồi dậy, không chút ngượng ngùng mông trần đối diện với Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi biết sắc mặt mình khẳng định rất kém, "Cậu mẹ nó đưa tiễn tôi đến tận giường cơ à? Lại còn lột sạch nữa chứ?"
Vừa nói đến đây Nguyên Dương cất giọng so với hắn còn lớn hơn, "Ông mẹ nó nôn ra đầy một thân tôi! Cái bộ tây trang rẻ rách kia ngốn hết một tháng tiền lương của tôi, ông phải bồi thường cho tôi."
Cố Thanh Bùi nổi giận nói: "Nguyên Dương cậu mẹ nó có phải đầu óc bị nước vào hay không! Tôi nôn ra người cậu thì cậu có thể trần truồng ngủ cùng tôi ư?"
"Ông nôn hết lên quần áo tôi, lại nôn cả lên giường, tôi đâu có cách nào về nhà, đương nhiên phải ngủ với ông thôi." Nguyên Dương già mồm át lẽ phải, dù sao ngủ thì cũng đã ngủ rồi, y cũng đâu cần lý do gì nữa chứ.
Cố Thanh Bùi cảm thấy quả thực không thể truyền đạt được với y, tức giận đến nghiến răng, "Mau cút đi."
"Cút đi ư? Tôi mặc cái gì để cút đi đây? Quần áo của ông tôi mặc không được, quần áo của tôi thì đều đã thành giẻ lau." Nguyên Dương vừa nói, ánh mắt vừa di chuyển xuống dưới, đảo qua đảo lại trước ngực cùng phần bụng của Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi nheo ánh mắt lại, "Nguyên Dương, đừng nghi ngờ chỉ số thông minh của tôi. Có những lời tôi không muốn nói quá công khai, bất quá tôi đã đánh giá quá cao cậu rồi, không nói rõ ràng e rằng cậu không hiểu nổi. Cậu hãy nghe cho kỹ, buổi tối hôm đó chính là sự cố ngoài ý muốn, sau này không có khả năng sẽ lại phát sinh chuyện như vậy. Tôi mặc kệ cậu là ham muốn mới lạ, hay đột nhiên được khai sáng, tất cả đều không liên quan đến tôi, tôi không thích loại người như cậu, cậu cũng đừng cả ngày nghĩ muốn tìm tôi để chiêm nghiệm. Nếu cậu thật sự nôn nóng đến vậy, tôi sẽ đưa cậu chút tiền để đi tìm trai bao mà chơi bời, đừng mẹ nó thèm khát tôi mãi vậy!"
Nguyên Dương không nói được một lời nhìn hắn, trong mắt cuộn lên gió lốc.
Cố Thanh Bùi có chút khiếp đảm, sợ con tiểu chó săn sẽ nhào đến cắn người.
Nguyên Dương lộ ra một nụ cười ác liệt, "Cố Thanh Bùi, tôi quả thật chính là thèm muốn ông mới lạ thôi. Con người tôi tính tình ngang ngược, chưa ăn đã thì tôi vẫn còn muốn ăn, tôi muốn ngủ với ông đấy, thế thì làm sao hả? Tôi có chỗ nào khiến ông bất mãn? Là bộ dạng tôi không tốt? Vóc dáng tôi không tốt? Hay là đồ chơi kia của tôi không đủ lớn? Ông chê tôi kỹ thuật kém, vậy ông dạy tôi không phải là được rồi ư. Dù sao tôi nói cho ông hay, tôi nhắm trúng thứ gì thì đó chính là của tôi, ông nếu dám ngủ cùng người khác tôi sẽ liền đánh hắn."
Cố Thanh Bùi bị những lời vô lại không biết xấu hổ này làm cho chấn động.
Nguyên Dương nâng cằm Cố Thanh Bùi lên, cười tà nói: "Cố tổng, tôi cũng không biết vì cái gì, ngủ với ông lại sướng như vậy, có thể là bởi vì tương phản quá lớn đi. Cố tổng trước mặt người ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, ở trên giường lại phóng đãng như vậy, thực làm cho người ta chịu không nổi."
"Cậu thối lắm." Cố Thanh Bùi nghiến răng nói.
Nguyên Dương cậy mạnh dùng thân đè hắn xuống giường, "Cố Thanh Bùi, tôi thấy ông đêm đó cũng rất sướng, ông còn vờ vĩnh cái gì nữa. Hai ta một ngày gặp nhau đủ mười tiếng, làm chuyện đó cũng rất tiện, thế nào, theo tôi đi, về sau tôi sẽ không ức hiếp ông nữa, chúng ta cùng chung sống hoà bình được không?"
Cố Thanh Bùi nổi cáu, "Đồ nhãi ranh, cậu có biết mình đang nói chuyện với ai hay không."
"Tôi như thế nào lại không biết chứ, là Cố tổng khi động tình rên rỉ còn dễ nghe hơn cả đàn bà."
Cố Thanh Bùi nheo mắt lại, cười lạnh nói: "Cậu muốn làm bạn tình với tôi ư?"
"Không được sao? Tôi thế này mà ông cũng không vừa lòng, ông còn dám không biết ngượng nói bản thân thích đàn ông sao?"
"Đàn ông có nhiều loại như vậy, cậu định đoạt được chuyện tôi thích dạng người nào chắc? Tôi là chướng mắt cái loại người như cậu, đừng có nói nhảm với tôi nữa, tôi sẽ không tha cho cậu đâu."
Cố Thanh Bùi ý tính toán đẩy y ra, lại bị Nguyên Dương gắt gao đè lại, không thể động đậy.
Thằng ranh Nguyên Dương này thật sự là một thân ngang ngược.
Nguyên Dương trừng con ngươi, "Ông mới nhảm nhí thì có. Ông không thích kiểu người như tôi? Tôi đây có thể đâm chọc ông cả đêm bắn đến ba lượt, ông còn dám giả vờ gì nữa. Ông không thích kiểu người như tôi cũng chẳng sao, ông thích bảo bối của tôi là được rồi, bảo bối của tôi cũng rất thích cái mông của ông. Tôi nói cho ông hay, đừng có hòng cự tuyệt tôi, bằng không tôi hiện tại sẽ liền cưỡng gian ông." Nói xong còn diễu võ dương oai dùng hạ thân chọc chọc Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi sắc mặt xanh mét, thằng ranh thô bỉ lưu manh này, khó trách ngay cả cáo già như Nguyên Lập Giang cũng đều quản không được, thằng ranh này căn bản không phân phải trái, chỉ biết làm liều, người chết cũng đều bị y làm tức đến dựng dậy.
Nguyên Dương đắc ý cọ cọ Cố Thanh Bùi, cọ một hồi liền có phản ứng.
Cố Thanh Bùi nhìn y, trong mắt đầy khinh thường.
Nguyên Dương không chút ngượng ngùng, "Làm sao, tôi còn trẻ mà!"
Cố Thanh Bùi liều mạng tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, hắn trầm giọng nói: "Cậu trước buông tôi ra đã."
"Không buông, ông trước đáp ứng tôi đã."
Cố Thanh Bùi gầm nhẹ nói: "Đáp ứng cậu cái gì!"
"Theo tôi a, làm người của tôi." Nguyên Dương hất cằm, bộ dáng ông dám không đáp ứng thử xem.
"Cậu có biết xấu hổ hay không vậy."
Nguyên Dương hừ lạnh một tiếng, "Ông nếu đối với tôi một chút hứng thú đều không có, thì tôi cũng sẽ không miễn cưỡng ông. Nhưng ông bị tôi đè rõ ràng cũng rất sướng, đừng nên vờ vịt, ông hiện tại cương rồi đây, còn giả bộ chi nữa!"
Cố Thanh Bùi hận không thể đem bẻ thứ đồ chơi đáng thất vọng kia của mình đi. Nhưng chuyện này cũng không thể trách hắn, Nguyên Dương cứ luôn lấy đồ đạc của y cọ vào đùi hắn, hắn là GAY a, hắn sao chịu được loại khiêu khích cố ý này.
Cố Thanh Bùi lạnh nhạt nói: "Cậu nếu muốn làm bạn tình của tôi, cũng không phải không được, cởi quần để cho tôi đè, tôi sẽ khiến cậu thỏa mãn."
Nguyên Dương lộ ra biểu tình không thể tin nổi, "Ông nói cái gì?"
Cố Thanh Bùi cố ý ghê tởm hắn, "Tôi đối với kiểu người như cậu đích thực không có hứng thú, bất quá nếu cậu muốn theo đuổi tôi cũng được, ta cho cậu một cơ hội. Tôi quả thật chưa từng thượng qua người nào như cậu, tôi là có thể thử xem."
Nguyên Dương nhăn mày, "Ông muốn thượng tôi?"
"Cậu không muốn thì liền cút xuống khỏi người tôi đi."
Sắc mặt Nguyên Dương trầm xuống, "Ông nằm mơ đi."
"Mơ cái mẹ cậu ấy, cút xuống đi!" Cố Thanh Bùi thật sự không còn bao nhiêu kiên nhẫn, hắn say rượu chưa tỉnh, sáng sớm đã phải chịu kích thích như vậy, tâm tình cực kém.
Nguyên Dương hừ cười, "Ông đừng có hòng mơ tưởng. Nguyên lai cái đồ chơi kia của ông không phải chỉ là để trang trí, còn có thể phát huy chút tác dụng vốn có của nó a. Bất quá với tôi thì ông đừng có hòng, những người khác ông cũng đừng có mà mơ đến, nói cho ông biết, ông nếu dám ngủ cùng người khác, tôi liền đánh chết hắn."
Cố Thanh Bùi không thể nhịn được nữa, một quyền đánh về phía mặt Nguyên Dương.
Lúc này không có người ngoài, hắn rốt cục không cần bận tâm hình tượng nữa.
Trên người có thứ gì đó đè ép lên hắn, vừa nặng lại vừa nóng, hơi ấm hun hắn đến miệng khô lưỡi khô, hơn nữa có thứ nặng như vậy đề ở trên người, hắn quả thực muốn nghẹn thở.
Hắn mở to mắt, một luồng ánh sáng ban mai chiếu vào, vừa vặn rơi lên thân hắn. Hắn nhìn thấy một bả vai rắn chắc trần trụi cùng cánh tay thon dài đặt trên ngực hắn.
Chẳng trách lại khó chịu như vậy......
Cố Thanh Bùi say rượu chưa tỉnh, đầu có chút váng vất, phản ứng đầu tiên là hắn đã mang người nào đó về nhà, song lập tức liền cảm thấy không hợp lý. Hắn quay đầu liền thấy, đập vào tầm mắt chính là sườn mặt tuấn mỹ của Nguyên Dương.
Đầu Cố Thanh Bùi nháy mắt nổ tung.
Tất cả cảm quan của tứ chi đều đã trở lại, hắn có thể tinh tường cảm giác được cả hai người bọn họ đều đang để mông trần!
Cái đệch......
Cố Thanh Bùi quả thực muốn phát điên.
Chẳng lẽ hôm qua rượu say liền loạn tính? Lại ngủ cùng thêm một lần nữa? Chính là ngoại trừ đầu đau não nóng, thân thể cũng không có chỗ nào khác khó chịu, vậy đến tột cùng là......
Cánh tay cùng đùi của Nguyên Dương đều khoác lên trên người hắn, giống như con Rilakkuma* quấn quít lấy hắn. Hắn thậm chí có thể cảm giác được có thứ gì đó mềm mại dán sát vào đùi hắn......
*Rilakkuma: Chú gấu bông với cái tên được kết hợp từ relax (nghỉ ngơi) + kuma (gấu), do Aki Kondo thiết kê.
Cố Thanh Bùi rốt cuộc nằm không nổi nữa, đẩy Nguyên Dương ra, giãy dụa ngồi dậy.
Hắn vừa động, Nguyên Dương rất nhanh cũng tỉnh theo, ánh mặt trời chiếu vào khiến y trong thoáng chốc không mở nổi mắt. Y dùng tay che mắt lại, khuỷu tay đỡ nửa người trên dậy, chăn theo người y một đường trượt xuống đến mông, cơ lưng cường tráng phô bày đường cong tao nhã. Đường cong kia kéo dài xuống dưới, trải qua chỗ trũng của phần eo, lại gồ lên ở phần mông, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, gợi cảm đến khiến cho người ta tim đập thình thịch.
Cố Thanh Bùi chỉ liếc nhìn một cái rồi liền dời ánh nhìn đi, cái thời khắc sáng sớm tinh mơ đàn ông xuân tình nảy nở này mà lại để cho hắn xem hình ảnh kích thích như vậy, hắn có điểm chịu không nổi.
Nguyên Dương rốt cục mở to mắt, cau mày nhìn Cố Thanh Bùi, "A, ông tỉnh rồi a."
Cố Thanh Bùi chỉ vào y, đầu ngón tay có chút run rẩy, "Cậu như thế nào lại ở nhà tôi."
"Nói nhảm, tôi đưa ông về mà." Nguyên Dương ngồi dậy, không chút ngượng ngùng mông trần đối diện với Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi biết sắc mặt mình khẳng định rất kém, "Cậu mẹ nó đưa tiễn tôi đến tận giường cơ à? Lại còn lột sạch nữa chứ?"
Vừa nói đến đây Nguyên Dương cất giọng so với hắn còn lớn hơn, "Ông mẹ nó nôn ra đầy một thân tôi! Cái bộ tây trang rẻ rách kia ngốn hết một tháng tiền lương của tôi, ông phải bồi thường cho tôi."
Cố Thanh Bùi nổi giận nói: "Nguyên Dương cậu mẹ nó có phải đầu óc bị nước vào hay không! Tôi nôn ra người cậu thì cậu có thể trần truồng ngủ cùng tôi ư?"
"Ông nôn hết lên quần áo tôi, lại nôn cả lên giường, tôi đâu có cách nào về nhà, đương nhiên phải ngủ với ông thôi." Nguyên Dương già mồm át lẽ phải, dù sao ngủ thì cũng đã ngủ rồi, y cũng đâu cần lý do gì nữa chứ.
Cố Thanh Bùi cảm thấy quả thực không thể truyền đạt được với y, tức giận đến nghiến răng, "Mau cút đi."
"Cút đi ư? Tôi mặc cái gì để cút đi đây? Quần áo của ông tôi mặc không được, quần áo của tôi thì đều đã thành giẻ lau." Nguyên Dương vừa nói, ánh mắt vừa di chuyển xuống dưới, đảo qua đảo lại trước ngực cùng phần bụng của Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi nheo ánh mắt lại, "Nguyên Dương, đừng nghi ngờ chỉ số thông minh của tôi. Có những lời tôi không muốn nói quá công khai, bất quá tôi đã đánh giá quá cao cậu rồi, không nói rõ ràng e rằng cậu không hiểu nổi. Cậu hãy nghe cho kỹ, buổi tối hôm đó chính là sự cố ngoài ý muốn, sau này không có khả năng sẽ lại phát sinh chuyện như vậy. Tôi mặc kệ cậu là ham muốn mới lạ, hay đột nhiên được khai sáng, tất cả đều không liên quan đến tôi, tôi không thích loại người như cậu, cậu cũng đừng cả ngày nghĩ muốn tìm tôi để chiêm nghiệm. Nếu cậu thật sự nôn nóng đến vậy, tôi sẽ đưa cậu chút tiền để đi tìm trai bao mà chơi bời, đừng mẹ nó thèm khát tôi mãi vậy!"
Nguyên Dương không nói được một lời nhìn hắn, trong mắt cuộn lên gió lốc.
Cố Thanh Bùi có chút khiếp đảm, sợ con tiểu chó săn sẽ nhào đến cắn người.
Nguyên Dương lộ ra một nụ cười ác liệt, "Cố Thanh Bùi, tôi quả thật chính là thèm muốn ông mới lạ thôi. Con người tôi tính tình ngang ngược, chưa ăn đã thì tôi vẫn còn muốn ăn, tôi muốn ngủ với ông đấy, thế thì làm sao hả? Tôi có chỗ nào khiến ông bất mãn? Là bộ dạng tôi không tốt? Vóc dáng tôi không tốt? Hay là đồ chơi kia của tôi không đủ lớn? Ông chê tôi kỹ thuật kém, vậy ông dạy tôi không phải là được rồi ư. Dù sao tôi nói cho ông hay, tôi nhắm trúng thứ gì thì đó chính là của tôi, ông nếu dám ngủ cùng người khác tôi sẽ liền đánh hắn."
Cố Thanh Bùi bị những lời vô lại không biết xấu hổ này làm cho chấn động.
Nguyên Dương nâng cằm Cố Thanh Bùi lên, cười tà nói: "Cố tổng, tôi cũng không biết vì cái gì, ngủ với ông lại sướng như vậy, có thể là bởi vì tương phản quá lớn đi. Cố tổng trước mặt người ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, ở trên giường lại phóng đãng như vậy, thực làm cho người ta chịu không nổi."
"Cậu thối lắm." Cố Thanh Bùi nghiến răng nói.
Nguyên Dương cậy mạnh dùng thân đè hắn xuống giường, "Cố Thanh Bùi, tôi thấy ông đêm đó cũng rất sướng, ông còn vờ vĩnh cái gì nữa. Hai ta một ngày gặp nhau đủ mười tiếng, làm chuyện đó cũng rất tiện, thế nào, theo tôi đi, về sau tôi sẽ không ức hiếp ông nữa, chúng ta cùng chung sống hoà bình được không?"
Cố Thanh Bùi nổi cáu, "Đồ nhãi ranh, cậu có biết mình đang nói chuyện với ai hay không."
"Tôi như thế nào lại không biết chứ, là Cố tổng khi động tình rên rỉ còn dễ nghe hơn cả đàn bà."
Cố Thanh Bùi nheo mắt lại, cười lạnh nói: "Cậu muốn làm bạn tình với tôi ư?"
"Không được sao? Tôi thế này mà ông cũng không vừa lòng, ông còn dám không biết ngượng nói bản thân thích đàn ông sao?"
"Đàn ông có nhiều loại như vậy, cậu định đoạt được chuyện tôi thích dạng người nào chắc? Tôi là chướng mắt cái loại người như cậu, đừng có nói nhảm với tôi nữa, tôi sẽ không tha cho cậu đâu."
Cố Thanh Bùi ý tính toán đẩy y ra, lại bị Nguyên Dương gắt gao đè lại, không thể động đậy.
Thằng ranh Nguyên Dương này thật sự là một thân ngang ngược.
Nguyên Dương trừng con ngươi, "Ông mới nhảm nhí thì có. Ông không thích kiểu người như tôi? Tôi đây có thể đâm chọc ông cả đêm bắn đến ba lượt, ông còn dám giả vờ gì nữa. Ông không thích kiểu người như tôi cũng chẳng sao, ông thích bảo bối của tôi là được rồi, bảo bối của tôi cũng rất thích cái mông của ông. Tôi nói cho ông hay, đừng có hòng cự tuyệt tôi, bằng không tôi hiện tại sẽ liền cưỡng gian ông." Nói xong còn diễu võ dương oai dùng hạ thân chọc chọc Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi sắc mặt xanh mét, thằng ranh thô bỉ lưu manh này, khó trách ngay cả cáo già như Nguyên Lập Giang cũng đều quản không được, thằng ranh này căn bản không phân phải trái, chỉ biết làm liều, người chết cũng đều bị y làm tức đến dựng dậy.
Nguyên Dương đắc ý cọ cọ Cố Thanh Bùi, cọ một hồi liền có phản ứng.
Cố Thanh Bùi nhìn y, trong mắt đầy khinh thường.
Nguyên Dương không chút ngượng ngùng, "Làm sao, tôi còn trẻ mà!"
Cố Thanh Bùi liều mạng tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, hắn trầm giọng nói: "Cậu trước buông tôi ra đã."
"Không buông, ông trước đáp ứng tôi đã."
Cố Thanh Bùi gầm nhẹ nói: "Đáp ứng cậu cái gì!"
"Theo tôi a, làm người của tôi." Nguyên Dương hất cằm, bộ dáng ông dám không đáp ứng thử xem.
"Cậu có biết xấu hổ hay không vậy."
Nguyên Dương hừ lạnh một tiếng, "Ông nếu đối với tôi một chút hứng thú đều không có, thì tôi cũng sẽ không miễn cưỡng ông. Nhưng ông bị tôi đè rõ ràng cũng rất sướng, đừng nên vờ vịt, ông hiện tại cương rồi đây, còn giả bộ chi nữa!"
Cố Thanh Bùi hận không thể đem bẻ thứ đồ chơi đáng thất vọng kia của mình đi. Nhưng chuyện này cũng không thể trách hắn, Nguyên Dương cứ luôn lấy đồ đạc của y cọ vào đùi hắn, hắn là GAY a, hắn sao chịu được loại khiêu khích cố ý này.
Cố Thanh Bùi lạnh nhạt nói: "Cậu nếu muốn làm bạn tình của tôi, cũng không phải không được, cởi quần để cho tôi đè, tôi sẽ khiến cậu thỏa mãn."
Nguyên Dương lộ ra biểu tình không thể tin nổi, "Ông nói cái gì?"
Cố Thanh Bùi cố ý ghê tởm hắn, "Tôi đối với kiểu người như cậu đích thực không có hứng thú, bất quá nếu cậu muốn theo đuổi tôi cũng được, ta cho cậu một cơ hội. Tôi quả thật chưa từng thượng qua người nào như cậu, tôi là có thể thử xem."
Nguyên Dương nhăn mày, "Ông muốn thượng tôi?"
"Cậu không muốn thì liền cút xuống khỏi người tôi đi."
Sắc mặt Nguyên Dương trầm xuống, "Ông nằm mơ đi."
"Mơ cái mẹ cậu ấy, cút xuống đi!" Cố Thanh Bùi thật sự không còn bao nhiêu kiên nhẫn, hắn say rượu chưa tỉnh, sáng sớm đã phải chịu kích thích như vậy, tâm tình cực kém.
Nguyên Dương hừ cười, "Ông đừng có hòng mơ tưởng. Nguyên lai cái đồ chơi kia của ông không phải chỉ là để trang trí, còn có thể phát huy chút tác dụng vốn có của nó a. Bất quá với tôi thì ông đừng có hòng, những người khác ông cũng đừng có mà mơ đến, nói cho ông biết, ông nếu dám ngủ cùng người khác, tôi liền đánh chết hắn."
Cố Thanh Bùi không thể nhịn được nữa, một quyền đánh về phía mặt Nguyên Dương.
Lúc này không có người ngoài, hắn rốt cục không cần bận tâm hình tượng nữa.
/120
|