Thật vất vả mới tiễn bước được Nguyên Lập Giang, Cố Thanh Bùi bởi vì chột dạ, thời điểm ứng phó Nguyên Lập Giang phi thường hao tổn tinh thần, trở lại văn phòng liền nằm trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Nguyên Dương dựa vào lưng ghế, khom người ôm cổ hắn, dùng mặt cọ cọ mặt Cố Thanh Bùi, khẽ cười nói: "Sao thế, bị dọa thành thế này à?"
"Nói nhảm, sao có thể không chột dạ được chứ."
Nguyên Dương "Hừ" một tiếng "Gặp cha chồng cũng không cần phải khẩn trương như vậy a."
Cố Thanh Bùi liếc xéo y, "Đừng nói bừa."
Nguyên Dương có chút không vừa lòng, "Sao lại là nói bừa chứ, ông hiện tại chẳng phải cũng không khác gì là vợ tôi sao."
Cố Thanh Bùi nhưng lại cảm thấy hai má nóng lên, toàn thân ngượng ngùng, hắn trợn mắt nhìn, "Tôi không phải là phụ nữ."
Nguyên Dương vươn tay luồn vào trong quần áo hắn, tùy tiện vuốt ve cơ ngực rắn chắc của hắn, ám muội nói: "Ông tuy không phải là nữ, nhưng ngủ với ông, còn sướng hơn nhiều so với đám đàn bà."
Cố Thanh Bùi hất tay y ra, "Biến qua một bên làm việc đi."
Nguyên Dương ôm hắn không buông, "Ông tức giận cái gì vậy a. Mẹ tôi nói, bảo tôi tìm một người chín chắn thông minh, có thể quản lý tôi, dáng cao da trắng, ông ngoại trừ không thể sinh em bé, những mặt khác ngược lại đều phù hợp hết." Y cọ lên mặt Cố Thanh Bùi, "Cố Thanh Bùi, tôi kiếm tiền nuôi ông, ông làm vợ tôi đi nha."
Một trận tim đập gia tốc không rõ nguồn cơn kéo đến với Cố Thanh Bùi. Hắn vì che dấu, buộc phải đẩy Nguyên Dương ra, "Chỉ biết nói linh tinh, chút xíu tiền cậu kiếm được, không đủ để tôi mua cái ca vát đâu."
Nguyên Dương nóng nảy nói: "Ông thật là khó nuôi, ngoại trừ tôi còn ai nguyện ý nuôi ông như vậy chứ. Dù sao ông cũng đã từng ly hôn giờ chẳng ai thèm nữa đâu, theo tôi đi cho rồi."
Cố Thanh Bùi bĩu môi, "Người muốn tôi còn nhiều lắm."
Nguyên Dương hừ lạnh nói: "Giờ ông vẫn còn chướng mắt tôi a. Bộ dạng tôi xuất sắc như vậy, lại còn trẻ trung, thể lực cũng tốt, ông theo tôi như thế nào cũng đều là ông được lợi nhất."
Cố Thanh Bùi cúi đầu giả bộ châm trà, "Đừng nói vớ vẩn nữa, mau đi làm việc đi."
Nguyên Dương vừa giận dữ vừa thất vọng, y không cam lòng bước tới, lôi Cố Thanh Bùi dậy, "Nói cho ông hay, dù không thích tôi, ông cũng không được phép thích người khác."
Cố Thanh Bùi dở khóc dở cười, "Toàn thế giới đều phải tuân theo nhà cậu chắc? Dựa vào cái gì vậy."
Nguyên Dương hung tợn nói: "Dựa vào việc tôi là người đàn ông của ông. Ông nhớ kỹ cho tôi, nếu ngay cả tôi cũng không thích, thì ông cũng đừng có hòng đi thích người khác."
Hô hấp của Cố Thanh Bùi có chút dồn dập, "Đừng có ở chỗ này giở thói lưu manh nữa."
"Tôi là nghiêm túc." Nguyên Dương gắt gao nhìn khóa vào mắt Cố Thanh Bùi, ngạo mạn nói: "Chuyện này ông phải chính miệng đáp ứng tôi."
"Đáp ứng cậu cái gì?"
"Đáp ứng tôi, nếu không thích tôi, cũng không thể thích người khác."
"Dở người, ranh con cậu được mấy tuổi rồi, thích hay không cái gì, cậu tưởng nơi đây là nhà trẻ chắc?"
"Tôi mặc kệ, ông hiện tại phải đáp ứng tôi, bằng không ông hôm nay đừng hòng ra khỏi cánh cửa này."
Cố Thanh Bùi ức chế đến mặt mũi đỏ bừng, "Cậu, cậu mẹ nó thật sự là đồ vô lại."
"Tôi vốn chính là vô lại đấy, giờ ông mới biết hở?" Nguyên Dương nhướn mi, "Thề đi, bằng không tôi không cho ông xuất muôn, tôi còn muốn ở trong này làm ông đến đi đường cũng không nổi nữa."
Cố Thanh Bùi nheo mắt nhìn y hồi lâu, rốt cục mở miệng nói: "Cậu để ý đến chuyện tôi thích cậu hay không như vậy, là vì sao thế?"
Nguyên Dương ngẩn người, ánh mắt bắt đầu lấp láy mơ hồ, "Bởi vì...... thế nào đi nữa ông cũng là của tôi."
"Đây cũng gọi là đáp án ư?"
Nguyên Dương lúng túng nói: "Ông muốn đáp án thế nào hả?"
Cố Thanh Bùi nói trắng ra: "Không phải là cậu thích tôi đấy chứ?"
Vấn đề này Nguyên Dương mấy ngày nay đã tự vấn vô số lần, đầu óc y cơ hồ muốn nổ tung.
Tuy Cố Thanh Bùi vừa ngạo mạn vừa đạo đức giả lại xáo trá, nhưng người đàn ông này cũng vừa thông minh lại có mị lực. Y có đôi khi bị Cố Thanh Bùi làm cáu giận đến nghiến răng ken két, có đôi khi lại bị hắn hấp dẫn, vô pháp dời ánh mắt, những cảm xúc mâu thuẫn đó hội tụ thành toàn bộ cảm giác của y đối với Cố Thanh Bùi. Y muốn được tới gần Cố Thanh Bùi hơn, càng gần càng tốt, song y lại quên không được những gì bọn họ đã từng tranh cãi, quên không được hai người bọn họ, từ đầu đến cuối đều là "bạn tình".
Nói yêu đương cái gì chứ?
Y cả đời bộc trực tùy tiện, chỉ có chuyện này, y thế nhưng không dám thừa nhận.
Chính là, y biết rõ ràng, bất kể phát sinh chuyện gì, y vẫn sẽ không đem Cố Thanh Bùi tặng cho người khác. Hơn nữa chỉ e cả đời này, y cũng sẽ không thể có suy nghĩ như vậy đối với bất cứ người nào khác.
Cố Thanh Bùi nhìn biểu tình biến hóa thất thường trên mặt Nguyên Dương, trái tim đập loạn điên cuồng.
Hắn đến tột cùng muốn một đáp án thế nào? Hắn muốn từ trên người tình nhân trẻ tuổi này, đạt được điều gì?
Nguyên Dương cào cào tóc, cắn răng nói: "Tôi không biết. Dù sao, ông cũng không thể thích người khác, ngay cả nghĩ đến cũng không được phép."
Cố Thanh Bùi không thể nói rõ trong lòng là tư vị gì, thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời, cũng bất ngờ mơ hồ có chút thất vọng.
Cái cảm giác phí công vô ích muốn tiến lên phía trước một bước, nhưng lại e sợ đối phương lại lui về phía sau, hắn là không cách nào hình dung đi ra được, chỉ có thể tự mình nuốt xuống.
Cố Thanh Bùi cảm giác tâm có chút mỏi mệt, hắn qua loa nói: "Được, tôi đồng ý với cậu, mau mau đi làm việc đi."
Nguyên Dương bất mãn nói: "Ông không thành tâm."
"Vậy cậu còn muốn tôi thế nào? Móc tim ra cho cậu xem thử có phải là đồ thật hay không à?"
Nguyên Dương không cam lòng nói: "Dù sao ông nếu dám đổi ý, tôi tuyệt đối sẽ cho ông biết tay."
Cố Thanh Bùi hừ một tiếng, "Cậu nếu dám yêu cầu tôi, vậy chính cậu có làm được hay không? Có thể không quan hệ bừa bãi với người khác hay không?"
"Có thể." Nguyên Dương như đinh đóng cột nói: "Tôi có ông là đủ rồi, không cần người khác."
Cố Thanh Bùi nhìn y một cái, nhanh chóng quay mặt đi, "Được rồi, mau ra ngoài làm việc đi, đừng lãng phí thời gian, buổi chiều còn cả đống việc đây này."
Nguyên Dương chần chừ một chút, rốt cục cũng ra ngoài công tác.
Cố Thanh Bùi ngồi trên sofa, ôm đầu vò tóc, bên tai đỏ bừng bừng.
Buổi chiều hôm sau, Cố Thanh Bùi mang theo Nguyên Dương cùng mấy nhân viên phụ trách kế hoạch dự án khác, đến tập đoàn Khánh Đạt gặp Vương Tấn.
Bọn họ chuẩn bị thực đầy đủ, chỉ cần hợp đồng tiền hợp tác được ký kết, rất nhiều công việc sau đó đều có thể bắt đầu tiến hành.
Cố Thanh Bùi đã gặp Vương Tấn rất nhiều lần, không phải ở sân golf thì chính là ở khách sạn, đây vẫn là lần đầu tiên thấy Vương Tấn mặc tây trang chính thức như vậy, làm nổi bật lên vẻ anh tuấn rắn rỏi, tài giỏi hơn người của anh.
"Thanh Bùi, tôi chờ cậu đã lâu rồi." Vương Tấn cười đi đến bắt tay cùng Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi cũng mặt mày rạng rỡ, "Tôi cũng ước sớm một chút được gặp anh Vương đây." Hắn đảo mắt tứ phía, "Tòa cao ốc Khánh Đạt này tôi vẫn là lần đầu tiên đến, thật sự rất phong cách."
"Ha ha, đợi lát nữa xong việc, tôi sẽ đưa cậu thăm thú xung quanh." Khi nói chuyện, anh thực tùy ý vịn lên bả vai Cố Thanh Bùi, "Thanh Bùi, xin mời qua bên này."
Nguyên Dương nheo mắt nhìn cánh tay thừa thãi kia của Vương Tấn, trong lòng tương đối khó chịu.
Vương Tấn đưa hắn đến phòng họp, bên trong có Dương luật sư cùng một người nữa đang ngồi, đương nhiên cũng là tầng lớp quyết sách của công ty.
Cố Thanh Bùi cũng chỉ để lại Nguyên Dương cùng Trương quản lý, sáu người ngồi vào chỗ của mình, bắt đầu bàn điều khoản hợp tác.
Vương Tấn tuy ngày thường ôn hòa nho nhã, nhưng tại bàn đàm phán, mặt sát phạt quyết đoán kia lại càng làm cho người thêm ấn tượng khắc sâu. Đương nhiên, Cố Thanh Bùi cũng không phải ngồi không, trong hơn một giờ đàm phán, chỉ thấy hai người lý luận sắc bén, anh tới tôi đi, tranh đấu gay gắt một phen xung quanh mỗi một điều khoản hợp đồng.
Sau khi tất cả mọi người mệt mỏi, Vương Tấn liền an bài trà nước.
Song phương trên mấy điều khoản vẫn không đạt thành nhất trí, bất quá Cố Thanh Bùi cũng không nóng vội, đàm phán vốn chính là chuyện biến đổi bất ngờ, lúc này không được lần tới sẽ được. Vương Tấn dụng tâm như vậy, có thể nhìn ra được anh là chân chính muốn hợp tác, vậy không sợ vịt chết đến miệng còn bay mất.
Thời điểm nghỉ ngơi, Cố Thanh Bùi không có lòng dạ nào ăn uống, rót chén trà đứng ở cửa sổ, trầm mặc nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, trong đầu thần tốc xoay chuyển, nghĩ như thế nào mới có thể hạ thấp cổ phần công ty xuống thêm một chút nữa.
Nguyên Dương kẹp một miếng điểm tâm nhỏ đi đến bên cạnh hắn, "Ăn một chút đi."
Cố Thanh Bùi khoát tay, "Không đói bụng."
"Mau ăn đi, buổi trưa ông đã không ăn cơm rồi, dám không ăn tôi sẽ đánh đấy."
Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ liếc xéo y một cái, tiếp nhận món điểm tâm ngọt, cắn một miếng.
Sau khi đem miếng egg tart nuốt xuống bụng, Cố Thanh Bùi mới ý thức được bản thân thật sự rất đói, liền dứt khoát đem cả khay ăn hết.
Thanh âm của Vương Tấn ở bên cạnh vang lên, "Thanh Bùi, trưa nay cậu không ăn cơm sao? Hay là món điểm tâm này đặc biệt ăn ngon?"
Cố Thanh Bùi cười nói: "Cả hai đều đúng, món này hương vị thật không tồi."
"Là của một tiệm bánh kem Tây Âu ở phụ cận công ty chúng tôi đấy, chúng tôi có bất cứ hoạt động gì đều đặt hàng ở cửa hàng đó, quả thật bánh làm rất dễ ăn." Vương Tấn ôn nhu cười: "Cậu nếu thích, lần sau đến thăm công ty cậu, tôi sẽ chọn mấy món điểm tâm hàng đầu, mang đến cho cậu."
Cố Thanh Bùi cười nói: "Vậy tôi cũng không khách khí đâu."
Hai người không để tâm xung quanh bắt đầu hàn huyên, không khí đối chọi mới nãy trên bàn đàm phán giống như chưa từng tồn tại. Nguyên Dương khinh thường, y rốt cục cũng được chứng kiến khả năng giả vờ giả vịt cao siêu của đám hồ ly này.
Nụ cười trên mặt kia của Vương Tấn quá chướng mắt, Nguyên Dương không nhịn xuống, liền xen mồm nói: "Vương tổng, tiệm bánh kem đó tên là gì? Lần sau nếu Cố tổng của chúng tôi muốn ăn, tôi đi mua cho ngài ấy là được rồi, khỏi phải làm phiền Vương tổng." Y cố ý tăng thêm ngữ khí ở trên hai chữ "Làm phiền ".
Vương Tấn cười nói: "Không sao, sao có thể làm phiền Nguyên công tử cho được, ngay tại dưới lầu thôi, rất gần, lần tới tôi mang nhiều một chút là được rồi."
Nguyên Dương lạnh mặt, "Trong khu vực làm việc không được phép ăn uống."
Vương Tấn ha ha cười nói: "Thanh Bùi, vậy tôi chỉ có thể mang đến tận nhà cậu thôi."
Nguyên Dương hận không thể làm thịt anh.
So miệng lưỡi sắc bén, Nguyên Dương đâu thể làm đối thủ của Vương Tấn lăn lộn bôn ba nhiều năm trên thương trường được. Cố Thanh Bùi trước kia vốn đều ôm tâm trạng xem chuyện vui nhìn Nguyên Dương bị bắt chẹt, không biết như thế nào, lúc này lại không hề vui vẻ thấy Vương Tấn khi dễ y. Hắn cười nói: "Anh Vương, chuyện này tôi đâu dám làm phiền anh, để cho ông tổng Khánh Đạt mang bánh ngọt đến cho tôi chứ? Ây da, anh mang đến, tôi chưa chắc đã dám ăn đâu."
"Thanh Bùi, cậu khách khí với tôi như vậy, trong lòng tôi chính là rất khó chịu đấy."
Nguyên Dương mắng trong lòng, mày chết quách đi cho rồi.
Cố Thanh Bùi thấy sắc mặt Nguyên Dương không tốt, sợ y nổi cáu, liền nói với y: "Cũng sắp đến giờ rồi, cậu đến WC nhìn xem Trương quản lý có phải ở trong đó hay không, kêu ông ấy mau chóng quay về đi."
Nguyên Dương đương nhiên không muốn phải rời đi, thô lỗ nói: "Ông ta nếu chưa giải quyết xong, chẳng lẽ tôi phải kiên quyết lôi ông ta ra à?"
Cố Thanh Bùi trừng y, "Nhanh đi."
Nguyên Dương không muốn tại trước mặt mọi người làm Cố Thanh Bùi khó xử, hung hăng liếc Vương Tấn một cái, xoay người bước đi.
Vương Tấn nhìn y đi xa, mới áp sát lại Cố Thanh Bùi, khẽ cười nói: "Thanh Bùi, ở cùng với cậu ta, không phải chẳng khác gì nuôi con trai hay sao, tội gì mà phải tự làm khổ mình?"
Trong lòng Cố Thanh Bùi cả kinh, cứng rắn tự trấn định nhìn Vương Tấn.
Nụ cười trên mặt Vương Tấn không thay đổi, vẫn tao nhã lịch lãm như cũ, chính là tinh quang trong mắt đang lấp lóe.
Nguyên Dương dựa vào lưng ghế, khom người ôm cổ hắn, dùng mặt cọ cọ mặt Cố Thanh Bùi, khẽ cười nói: "Sao thế, bị dọa thành thế này à?"
"Nói nhảm, sao có thể không chột dạ được chứ."
Nguyên Dương "Hừ" một tiếng "Gặp cha chồng cũng không cần phải khẩn trương như vậy a."
Cố Thanh Bùi liếc xéo y, "Đừng nói bừa."
Nguyên Dương có chút không vừa lòng, "Sao lại là nói bừa chứ, ông hiện tại chẳng phải cũng không khác gì là vợ tôi sao."
Cố Thanh Bùi nhưng lại cảm thấy hai má nóng lên, toàn thân ngượng ngùng, hắn trợn mắt nhìn, "Tôi không phải là phụ nữ."
Nguyên Dương vươn tay luồn vào trong quần áo hắn, tùy tiện vuốt ve cơ ngực rắn chắc của hắn, ám muội nói: "Ông tuy không phải là nữ, nhưng ngủ với ông, còn sướng hơn nhiều so với đám đàn bà."
Cố Thanh Bùi hất tay y ra, "Biến qua một bên làm việc đi."
Nguyên Dương ôm hắn không buông, "Ông tức giận cái gì vậy a. Mẹ tôi nói, bảo tôi tìm một người chín chắn thông minh, có thể quản lý tôi, dáng cao da trắng, ông ngoại trừ không thể sinh em bé, những mặt khác ngược lại đều phù hợp hết." Y cọ lên mặt Cố Thanh Bùi, "Cố Thanh Bùi, tôi kiếm tiền nuôi ông, ông làm vợ tôi đi nha."
Một trận tim đập gia tốc không rõ nguồn cơn kéo đến với Cố Thanh Bùi. Hắn vì che dấu, buộc phải đẩy Nguyên Dương ra, "Chỉ biết nói linh tinh, chút xíu tiền cậu kiếm được, không đủ để tôi mua cái ca vát đâu."
Nguyên Dương nóng nảy nói: "Ông thật là khó nuôi, ngoại trừ tôi còn ai nguyện ý nuôi ông như vậy chứ. Dù sao ông cũng đã từng ly hôn giờ chẳng ai thèm nữa đâu, theo tôi đi cho rồi."
Cố Thanh Bùi bĩu môi, "Người muốn tôi còn nhiều lắm."
Nguyên Dương hừ lạnh nói: "Giờ ông vẫn còn chướng mắt tôi a. Bộ dạng tôi xuất sắc như vậy, lại còn trẻ trung, thể lực cũng tốt, ông theo tôi như thế nào cũng đều là ông được lợi nhất."
Cố Thanh Bùi cúi đầu giả bộ châm trà, "Đừng nói vớ vẩn nữa, mau đi làm việc đi."
Nguyên Dương vừa giận dữ vừa thất vọng, y không cam lòng bước tới, lôi Cố Thanh Bùi dậy, "Nói cho ông hay, dù không thích tôi, ông cũng không được phép thích người khác."
Cố Thanh Bùi dở khóc dở cười, "Toàn thế giới đều phải tuân theo nhà cậu chắc? Dựa vào cái gì vậy."
Nguyên Dương hung tợn nói: "Dựa vào việc tôi là người đàn ông của ông. Ông nhớ kỹ cho tôi, nếu ngay cả tôi cũng không thích, thì ông cũng đừng có hòng đi thích người khác."
Hô hấp của Cố Thanh Bùi có chút dồn dập, "Đừng có ở chỗ này giở thói lưu manh nữa."
"Tôi là nghiêm túc." Nguyên Dương gắt gao nhìn khóa vào mắt Cố Thanh Bùi, ngạo mạn nói: "Chuyện này ông phải chính miệng đáp ứng tôi."
"Đáp ứng cậu cái gì?"
"Đáp ứng tôi, nếu không thích tôi, cũng không thể thích người khác."
"Dở người, ranh con cậu được mấy tuổi rồi, thích hay không cái gì, cậu tưởng nơi đây là nhà trẻ chắc?"
"Tôi mặc kệ, ông hiện tại phải đáp ứng tôi, bằng không ông hôm nay đừng hòng ra khỏi cánh cửa này."
Cố Thanh Bùi ức chế đến mặt mũi đỏ bừng, "Cậu, cậu mẹ nó thật sự là đồ vô lại."
"Tôi vốn chính là vô lại đấy, giờ ông mới biết hở?" Nguyên Dương nhướn mi, "Thề đi, bằng không tôi không cho ông xuất muôn, tôi còn muốn ở trong này làm ông đến đi đường cũng không nổi nữa."
Cố Thanh Bùi nheo mắt nhìn y hồi lâu, rốt cục mở miệng nói: "Cậu để ý đến chuyện tôi thích cậu hay không như vậy, là vì sao thế?"
Nguyên Dương ngẩn người, ánh mắt bắt đầu lấp láy mơ hồ, "Bởi vì...... thế nào đi nữa ông cũng là của tôi."
"Đây cũng gọi là đáp án ư?"
Nguyên Dương lúng túng nói: "Ông muốn đáp án thế nào hả?"
Cố Thanh Bùi nói trắng ra: "Không phải là cậu thích tôi đấy chứ?"
Vấn đề này Nguyên Dương mấy ngày nay đã tự vấn vô số lần, đầu óc y cơ hồ muốn nổ tung.
Tuy Cố Thanh Bùi vừa ngạo mạn vừa đạo đức giả lại xáo trá, nhưng người đàn ông này cũng vừa thông minh lại có mị lực. Y có đôi khi bị Cố Thanh Bùi làm cáu giận đến nghiến răng ken két, có đôi khi lại bị hắn hấp dẫn, vô pháp dời ánh mắt, những cảm xúc mâu thuẫn đó hội tụ thành toàn bộ cảm giác của y đối với Cố Thanh Bùi. Y muốn được tới gần Cố Thanh Bùi hơn, càng gần càng tốt, song y lại quên không được những gì bọn họ đã từng tranh cãi, quên không được hai người bọn họ, từ đầu đến cuối đều là "bạn tình".
Nói yêu đương cái gì chứ?
Y cả đời bộc trực tùy tiện, chỉ có chuyện này, y thế nhưng không dám thừa nhận.
Chính là, y biết rõ ràng, bất kể phát sinh chuyện gì, y vẫn sẽ không đem Cố Thanh Bùi tặng cho người khác. Hơn nữa chỉ e cả đời này, y cũng sẽ không thể có suy nghĩ như vậy đối với bất cứ người nào khác.
Cố Thanh Bùi nhìn biểu tình biến hóa thất thường trên mặt Nguyên Dương, trái tim đập loạn điên cuồng.
Hắn đến tột cùng muốn một đáp án thế nào? Hắn muốn từ trên người tình nhân trẻ tuổi này, đạt được điều gì?
Nguyên Dương cào cào tóc, cắn răng nói: "Tôi không biết. Dù sao, ông cũng không thể thích người khác, ngay cả nghĩ đến cũng không được phép."
Cố Thanh Bùi không thể nói rõ trong lòng là tư vị gì, thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời, cũng bất ngờ mơ hồ có chút thất vọng.
Cái cảm giác phí công vô ích muốn tiến lên phía trước một bước, nhưng lại e sợ đối phương lại lui về phía sau, hắn là không cách nào hình dung đi ra được, chỉ có thể tự mình nuốt xuống.
Cố Thanh Bùi cảm giác tâm có chút mỏi mệt, hắn qua loa nói: "Được, tôi đồng ý với cậu, mau mau đi làm việc đi."
Nguyên Dương bất mãn nói: "Ông không thành tâm."
"Vậy cậu còn muốn tôi thế nào? Móc tim ra cho cậu xem thử có phải là đồ thật hay không à?"
Nguyên Dương không cam lòng nói: "Dù sao ông nếu dám đổi ý, tôi tuyệt đối sẽ cho ông biết tay."
Cố Thanh Bùi hừ một tiếng, "Cậu nếu dám yêu cầu tôi, vậy chính cậu có làm được hay không? Có thể không quan hệ bừa bãi với người khác hay không?"
"Có thể." Nguyên Dương như đinh đóng cột nói: "Tôi có ông là đủ rồi, không cần người khác."
Cố Thanh Bùi nhìn y một cái, nhanh chóng quay mặt đi, "Được rồi, mau ra ngoài làm việc đi, đừng lãng phí thời gian, buổi chiều còn cả đống việc đây này."
Nguyên Dương chần chừ một chút, rốt cục cũng ra ngoài công tác.
Cố Thanh Bùi ngồi trên sofa, ôm đầu vò tóc, bên tai đỏ bừng bừng.
Buổi chiều hôm sau, Cố Thanh Bùi mang theo Nguyên Dương cùng mấy nhân viên phụ trách kế hoạch dự án khác, đến tập đoàn Khánh Đạt gặp Vương Tấn.
Bọn họ chuẩn bị thực đầy đủ, chỉ cần hợp đồng tiền hợp tác được ký kết, rất nhiều công việc sau đó đều có thể bắt đầu tiến hành.
Cố Thanh Bùi đã gặp Vương Tấn rất nhiều lần, không phải ở sân golf thì chính là ở khách sạn, đây vẫn là lần đầu tiên thấy Vương Tấn mặc tây trang chính thức như vậy, làm nổi bật lên vẻ anh tuấn rắn rỏi, tài giỏi hơn người của anh.
"Thanh Bùi, tôi chờ cậu đã lâu rồi." Vương Tấn cười đi đến bắt tay cùng Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi cũng mặt mày rạng rỡ, "Tôi cũng ước sớm một chút được gặp anh Vương đây." Hắn đảo mắt tứ phía, "Tòa cao ốc Khánh Đạt này tôi vẫn là lần đầu tiên đến, thật sự rất phong cách."
"Ha ha, đợi lát nữa xong việc, tôi sẽ đưa cậu thăm thú xung quanh." Khi nói chuyện, anh thực tùy ý vịn lên bả vai Cố Thanh Bùi, "Thanh Bùi, xin mời qua bên này."
Nguyên Dương nheo mắt nhìn cánh tay thừa thãi kia của Vương Tấn, trong lòng tương đối khó chịu.
Vương Tấn đưa hắn đến phòng họp, bên trong có Dương luật sư cùng một người nữa đang ngồi, đương nhiên cũng là tầng lớp quyết sách của công ty.
Cố Thanh Bùi cũng chỉ để lại Nguyên Dương cùng Trương quản lý, sáu người ngồi vào chỗ của mình, bắt đầu bàn điều khoản hợp tác.
Vương Tấn tuy ngày thường ôn hòa nho nhã, nhưng tại bàn đàm phán, mặt sát phạt quyết đoán kia lại càng làm cho người thêm ấn tượng khắc sâu. Đương nhiên, Cố Thanh Bùi cũng không phải ngồi không, trong hơn một giờ đàm phán, chỉ thấy hai người lý luận sắc bén, anh tới tôi đi, tranh đấu gay gắt một phen xung quanh mỗi một điều khoản hợp đồng.
Sau khi tất cả mọi người mệt mỏi, Vương Tấn liền an bài trà nước.
Song phương trên mấy điều khoản vẫn không đạt thành nhất trí, bất quá Cố Thanh Bùi cũng không nóng vội, đàm phán vốn chính là chuyện biến đổi bất ngờ, lúc này không được lần tới sẽ được. Vương Tấn dụng tâm như vậy, có thể nhìn ra được anh là chân chính muốn hợp tác, vậy không sợ vịt chết đến miệng còn bay mất.
Thời điểm nghỉ ngơi, Cố Thanh Bùi không có lòng dạ nào ăn uống, rót chén trà đứng ở cửa sổ, trầm mặc nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, trong đầu thần tốc xoay chuyển, nghĩ như thế nào mới có thể hạ thấp cổ phần công ty xuống thêm một chút nữa.
Nguyên Dương kẹp một miếng điểm tâm nhỏ đi đến bên cạnh hắn, "Ăn một chút đi."
Cố Thanh Bùi khoát tay, "Không đói bụng."
"Mau ăn đi, buổi trưa ông đã không ăn cơm rồi, dám không ăn tôi sẽ đánh đấy."
Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ liếc xéo y một cái, tiếp nhận món điểm tâm ngọt, cắn một miếng.
Sau khi đem miếng egg tart nuốt xuống bụng, Cố Thanh Bùi mới ý thức được bản thân thật sự rất đói, liền dứt khoát đem cả khay ăn hết.
Thanh âm của Vương Tấn ở bên cạnh vang lên, "Thanh Bùi, trưa nay cậu không ăn cơm sao? Hay là món điểm tâm này đặc biệt ăn ngon?"
Cố Thanh Bùi cười nói: "Cả hai đều đúng, món này hương vị thật không tồi."
"Là của một tiệm bánh kem Tây Âu ở phụ cận công ty chúng tôi đấy, chúng tôi có bất cứ hoạt động gì đều đặt hàng ở cửa hàng đó, quả thật bánh làm rất dễ ăn." Vương Tấn ôn nhu cười: "Cậu nếu thích, lần sau đến thăm công ty cậu, tôi sẽ chọn mấy món điểm tâm hàng đầu, mang đến cho cậu."
Cố Thanh Bùi cười nói: "Vậy tôi cũng không khách khí đâu."
Hai người không để tâm xung quanh bắt đầu hàn huyên, không khí đối chọi mới nãy trên bàn đàm phán giống như chưa từng tồn tại. Nguyên Dương khinh thường, y rốt cục cũng được chứng kiến khả năng giả vờ giả vịt cao siêu của đám hồ ly này.
Nụ cười trên mặt kia của Vương Tấn quá chướng mắt, Nguyên Dương không nhịn xuống, liền xen mồm nói: "Vương tổng, tiệm bánh kem đó tên là gì? Lần sau nếu Cố tổng của chúng tôi muốn ăn, tôi đi mua cho ngài ấy là được rồi, khỏi phải làm phiền Vương tổng." Y cố ý tăng thêm ngữ khí ở trên hai chữ "Làm phiền ".
Vương Tấn cười nói: "Không sao, sao có thể làm phiền Nguyên công tử cho được, ngay tại dưới lầu thôi, rất gần, lần tới tôi mang nhiều một chút là được rồi."
Nguyên Dương lạnh mặt, "Trong khu vực làm việc không được phép ăn uống."
Vương Tấn ha ha cười nói: "Thanh Bùi, vậy tôi chỉ có thể mang đến tận nhà cậu thôi."
Nguyên Dương hận không thể làm thịt anh.
So miệng lưỡi sắc bén, Nguyên Dương đâu thể làm đối thủ của Vương Tấn lăn lộn bôn ba nhiều năm trên thương trường được. Cố Thanh Bùi trước kia vốn đều ôm tâm trạng xem chuyện vui nhìn Nguyên Dương bị bắt chẹt, không biết như thế nào, lúc này lại không hề vui vẻ thấy Vương Tấn khi dễ y. Hắn cười nói: "Anh Vương, chuyện này tôi đâu dám làm phiền anh, để cho ông tổng Khánh Đạt mang bánh ngọt đến cho tôi chứ? Ây da, anh mang đến, tôi chưa chắc đã dám ăn đâu."
"Thanh Bùi, cậu khách khí với tôi như vậy, trong lòng tôi chính là rất khó chịu đấy."
Nguyên Dương mắng trong lòng, mày chết quách đi cho rồi.
Cố Thanh Bùi thấy sắc mặt Nguyên Dương không tốt, sợ y nổi cáu, liền nói với y: "Cũng sắp đến giờ rồi, cậu đến WC nhìn xem Trương quản lý có phải ở trong đó hay không, kêu ông ấy mau chóng quay về đi."
Nguyên Dương đương nhiên không muốn phải rời đi, thô lỗ nói: "Ông ta nếu chưa giải quyết xong, chẳng lẽ tôi phải kiên quyết lôi ông ta ra à?"
Cố Thanh Bùi trừng y, "Nhanh đi."
Nguyên Dương không muốn tại trước mặt mọi người làm Cố Thanh Bùi khó xử, hung hăng liếc Vương Tấn một cái, xoay người bước đi.
Vương Tấn nhìn y đi xa, mới áp sát lại Cố Thanh Bùi, khẽ cười nói: "Thanh Bùi, ở cùng với cậu ta, không phải chẳng khác gì nuôi con trai hay sao, tội gì mà phải tự làm khổ mình?"
Trong lòng Cố Thanh Bùi cả kinh, cứng rắn tự trấn định nhìn Vương Tấn.
Nụ cười trên mặt Vương Tấn không thay đổi, vẫn tao nhã lịch lãm như cũ, chính là tinh quang trong mắt đang lấp lóe.
/120
|