Thời điểm Cố Thanh Bùi một lòng dốc tâm vào công tác, Nguyên Dương bên này đang sứt đầu mẻ trán thúc giục chiến hữu của mình cấp tốc tìm ra gã trộm.
Chiến hữu của y cũng là có tâm vô lực, vì một án trộm nhỏ mất có mấy vạn kim ngạch mà phải điều động tài nguyên quá lớn, hắn nào có cái quyền hạn ấy, vụ án liền cứ như vậy không nóng không lạnh mà bị kéo dài. Nguyên Dương không có biện pháp, đành phải tìm quan hệ, phái người chạy đến vài mối chợ đồ IT second hand, hy vọng gã trộm kia đã sang tay máy tính của y.
Qua một tuần, chẳng những không thu hoạch được gì, ngược lại kinh động đến ba y.
Hôm nay, Nguyên Dương đang làm việc đến bận tối mày tối mặt, Nguyên Lập Giang lại gọi điện thoại cho y.
Nguyên Dương ỉu xìu tiếp lấy, "Alo, ba à."
"Nghe nói con bị mất đồ hả."
"Sao ba biết?"
"Con không phải đi tìm tiểu Trương hay sao, tiểu Trương đặc biệt gọi điện thoại cho ba, vì cái chuyện này của con, còn bắt người ta phải tăng ca. Nhưng mà, máy tính con như thế nào lại bị mất ở nhà Cố Thanh Bùi vậy?" Thời điểm Nguyên Lập Giang nghe được sự kiện này, liền cảm thấy được đặc biệt quái lạ, máy tính của Nguyên Dương vì cái gì lại ở nhà của Cố Thanh Bùi chứ?
Nguyên Dương thầm mắng đồ khốn Trương cục trưởng kia, rõ ràng hết lần này đến lần khác dặn gã đừng nói cho người khác, kết quả gã lại còn chạy đến trước mặt ông già nhà mình tranh công, y chỉ có thể bất chấp giải thích: "Lúc đó ông ấy muốn truyền tư liệu, nên mới mượn máy của tôi mang đi."
Nguyên Lập Giang "À" một tiếng, chung quy vẫn là cảm thấy có chút nghi ngờ, ông hỏi: "Bên trong có tư liệu quan trọng à?"
"Ừm, có."
"Quan trọng lắm không? Nếu không thì đừng tìm nữa, thành Bắc Kinh lớn như vậy, một cái máy tính nhỏ xíu thì biết tìm ở đâu được cơ chứ."
"Rất quan trọng, nhất định phải tìm bằng được."
"Nói cho ba nghe, là dự án nào vậy, có lẽ cũng không nghiêm trọng như con tưởng đâu."
Nguyên Dương thở dài: "Ba đừng hỏi nữa, dù sao cũng rất quan trọng."
"Cố Thanh Bùi biết không?"
"Ông ấy, ừm, có biết."
"Cậu ta cũng chưa nói với ba, phỏng chừng cũng không có gì đặc biệt quan trọng đâu, con cũng đừng lãng phí tài nguyên vào đó nữa, lật cả thành Bắc Kinh lên chỉ để tìm cái máy tính cho con, sao có thể chứ."
"Ba, ba đừng quản nữa có được không."
Nguyên Lập Giang hầm hừ nói: "Cứ như ba muốn quản mày lắm ấy. Đúng rồi, cháu gái của Tống thư ký đó, con không phải nói là rất được sao, người ta hẹn con mà sao lại không trả lời người ta thế? Điện thoại cứ gọi đến văn phòng ba suốt."
"Tôi không thích."
"Không phải rất được sao, thế mà còn không thích à."
"Không thích chính là không thích, hai người đừng có giới thiệu cho tôi nữa được không, nhìn cũng phiền chết được."
"Con có bạn gái rồi à?"
Trước mắt Nguyên Dương hiện lên khuôn mặt của Cố Thanh Bùi, y hàm hồ nói: "Ừm."
"Thật sao? Vậy mang về nhà ra mắt đi."
"Vẫn chưa ổn định mà, ba đừng có nói lung tung với mẹ đấy."
"Được rồi, chuyện đám thanh niên các con ba cũng không quản được, bất quá con phải nhớ rõ a, cửa nhà chúng ta, không phải ai cũng có thể tiến vào, đừng có mang mấy thứ vớ vẩn về đấy."
Nguyên Dương cảm giác những lời này như đâm vào lòng y, y vừa chột dạ lại bực dọc, "Biết rồi, cúp máy a, chuyện máy tính ba không cần bận tâm đâu."
Bên này vừa mới cúp điện thoại, bên kia liền truyền đến giọng nói của Cố Thanh Bùi, "Nguyên Dương, vào đây chút đi."
Nguyên Dương đẩy cửa vào văn phòng, Cố Thanh Bùi nhìn y một cái, "Đem tập hóa đơn thanh toán này đến chỗ tài vụ, sau đó bảo Trương Hà đặt khách sạn, buổi tối ngày mai có khách hàng quan trọng cần tiếp đãi. Ngoài ra gọi điện thoại lại cho thư ký của Vương Tấn, trong tuần này hẹn một ngày rảnh rỗi mời dùng cơm, bữa trưa hay bữa tối đều được."
Nguyên Dương tiếp nhận kẹp văn kiện, nhìn một xấp hóa đơn thanh toán thật dày bên trong, lại nhìn một đống lớn đơn xin trên bàn đang chờ hắn phê duyệt, chỉ nhìn xem cũng cảm thấy mệt mỏi.
Cố Thanh Bùi lại ngẩng đầu liếc y một cái, đẩy kính mắt, "Sao còn chưa đi vậy?"
"Ông sao không nghỉ ngơi chút đi, ông đã muốn liên tục tăng ca mấy ngày rồi."
"Sao vậy? Cậu không chịu nổi nữa à?"
"Tôi á? Tôi là sợ ông chịu không nổi thì có."
"Có chút công việc thế này tính gì chứ." Cố Thanh Bùi gỡ kính mắt mắt, xoa xoa ấn đường, cười đùa, "Sao hả, đau lòng ư."
"Ừ." Nguyên Dương không chút ngập ngừng nói.
Cố Thanh Bùi ngẩn người, muốn cười lại cảm thấy không thích hợp, biểu tình có chút cổ quái.
"Ba tôi chính là trả lương cho ông, chứ không phải ký khế ước bán thân với ông, không cần phải liều mạng đến như vậy."
"Nhìn một xí nghiệp ấp trứng, lớn dần, là rất có cảm giác thành tựu đó." Cố Thanh Bùi vuốt cằm, nheo mắt nhìn phía trước, "Mục tiêu tôi xác lập cho bản thân, là trong vòng ba năm sẽ khiến công ty chúng ta khôi phục thương hiệu đưa ra niêm yết, tiến độ kế hoạch này rất chặt chẽ, không tăng ca thêm giờ thì sao hoàn thành được."
Nguyên Dương nhéo nhéo mặt hắn, "Kỳ nghỉ của chúng ta thì thế nào? Ông rốt cuộc đến khi nào sắp xếp được?"
"Không phải sắp đến Tết rồi sao, năm mới chúng ta nghỉ ngơi hoàn toàn một tuần, có thể đi được."
Nguyên Dương nở nụ cười, "Để tôi sắp xếp chỗ đi nhé."
"Được."
Nguyên Dương khom người, xoa tóc hắn, nhẹ giọng nói: "Chỉ hai ta thôi nhé."
Cố Thanh Bùi giữ cằm y hôn y một cái, "Chỉ hai ta thôi."
Hai người âu yếm hôn trong chốc lát, Nguyên Dương mới cầm kẹp văn kiện đi ra ngoài làm việc.
Cố Thanh Bùi sờ môi, hồi tưởng không thôi nụ hôn ôn nhu mới nãy.
Hiện tại hết thảy dường như quá tốt đẹp, không chỉ có sự nghiệp thuận thuận lợi lợi, mà ngay cả mối quan hệ với Nguyên Dương cũng càng ngày càng theo hướng ổn định. Dù rằng quan hệ của bọn họ kỳ thật là một quả bom hẹn giờ đáng sợ nhất, song những chuyện quá xa hắn đã không rảnh để suy nghĩ, suy nghĩ cũng chỉ tăng thêm phiền não, chí ít trước mắt, hắn cảm thấy...... rất thỏa mãn.
Đối với kỳ nghỉ Nguyên Dương nói, hắn cũng bắt đầu mong đợi.
Nguyên Dương vào thời điểm buổi chiều sắp tan tầm, nhận được điện thoại của chiến hữu, nói trong camera một tiệm kim hoàn bên đường phát hiện ra hình ảnh nghi phạm.
Video theo dõi trong tiểu khu của bọn họ tuy rằng ghi được hình gã trộm, song gã trộm kia lại bịt mặt, căn bản thấy không rõ. Sau khi vòng qua một con phố, có thể do buông lỏng cảnh giác, có thể do che kín mặt như vậy đi trên đường, bị người nhìn đến lại càng khả nghi, cho nên gã cởi kính râm, vừa vặn bị một cái camera ghi được. Hình ảnh không quá rõ ràng, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể phân biệt ngũ quan.
Nguyên Dương nghe được tin tức này không còn lòng dạ nào công tác, quăng hết việc trong tay chạy đến cục cảnh sát.
Chiến hữu cho y xem đoạn băng, cũng tận lực phóng đại, hình ảnh quả thật không rõ ràng, song Nguyên Dương vẫn như cũ cảm thấy có một chút quen mắt, nhưng y chính là nghĩ không ra là ai.
Y nhất định đã từng gặp qua người này ở đâu rồi, nhưng cũng không phải là người quen biết......
Thời điểm Nguyên Dương về nhà, một đường đều suy nghĩ chuyện này. Nếu chuyện này thật sự không phải tình cờ, mà là có mưu tính trước, vậy phiền toái sẽ cực đại, nhưng y nhất thời như thế nào cũng nghĩ không ra, là ai lại đối phó với bọn y như vậy.
Vừa vặn tới thời gian tan tầm, Cố Thanh Bùi gọi điện thoại cho y, hỏi đang đi đâu, sao lại vô cớ rời vị trí công tác.
Nguyên Dương tùy tiện tìm một lý do, hỏi hắn có phải có chuyện gì hay không.
Cố Thanh Bùi nói: "Lần trước ở thành phố XX. Thủ phạm chính tuy rằng còn chưa có bắt được, nhưng công ty bọn họ có mấy nhân viên khác bị dính líu, năm sau sẽ mở phiên toà, luật sư đại diện của đối phương gửi qua đây một lá thư hòa giải, hơn nữa còn đưa ra thêm một vài điều kiện, hy vọng chúng ta có thể ký tên, câu quay về xem qua chút đi."
"Hòa giải cái rắm, nặng bao nhiêu thì cứ phán nặng bấy nhiêu."
"Tôi cũng không tính toán ký, bất quá cậu vẫn cứ nên xem qua, sau đó mang về cho Nguyên đổng. Mấu chốt là Nguyên đổng, chuyện này tôi không thể qua mặt ngài ấy để quyết định được."
"Tôi biết rồi, đám nhãi nhép ấy, một đứa cũng không thể tha được......" Đột nhiên, linh quang trong đầu Nguyên Dương chợt lóe, thình lình một cước dẫm chân phanh.
Xe phía sau dồn sức bấm còi, phát tiết bất mãn.
Cố Thanh Bùi nói: "Sao thế?"
"Phanh gấp thôi, không sao cả." Nguyên Dương lắc lắc đầu, y đã nhớ ra, khuôn mặt trong camera kia, y rốt cục đã biết bản thân vì cái gì lại cảm thấy quen mắt. Y từng xem qua ảnh chụp mấy người phụ trách của công ty kia, gã trộm đó, chính là cháu trai của tập đoàn nọ, cũng chính là ông chủ chân chính của công ty!
Phái người hành hung trên đường, cũng chính là gã đầu sỏ lưu manh văn hóa thấp, hơn mười tuổi liền gia nhập xã hội đen, cho đến nay vẫn còn chưa rửa sạch được bối cảnh này.
Nguyên Dương vội vàng cúp điện thoại, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.
Y nắm chặt tay lái, rất nhanh chạy về nhà.
Y nhớ rõ người kia tên Lưu Cường gì gì đó, mà gã họ Lưu này có thể tùy tiện tiến vào nhà Cố Thanh Bùi, vậy nên cho dù có thay ổ khóa đối với gã cũng chưa chắc đã có uy hiếp gì, quá nguy hiểm! Y cư nhiên để Cố Thanh Bùi một mình ở nhà!
Người này hiển nhiên là có ý định trộm cắp, phỏng chừng là muốn từ chỗ Cố Thanh Bùi tìm được thứ gì đó có để uy hiếp. Bên chỗ ba y cảnh giới quá nghiêm, không có cách nào xuống tay, cho nên đành phải tìm tới Cố Thanh Bùi.
Chiếc máy tính kia......
Nguyên Dương không dám nghĩ tiếp nữa, phải mau chóng tìm được thằng khốn này! Nếu đoạn vid bị tiết lộ, y tuyệt đối không thể tha thứ cho bản thân.
Y một bên thần tốc lái xe, một bên gọi điện thoại cho chiến hữu, nói cho hắn phát hiện của mình, đồng thời bảo hắn lập tức điều tra. Người này khẳng định còn có họ hàng bằng hữu, không có khả năng cắt đứt liên hệ cùng mọi người, chỉ cần có thể cơ bản xác định thân phận của kẻ tình nghi, vậy là đã có thể dễ điều tra hơn nhiều rồi.
Nguyên Dương thật sự không ngờ, phát hiện thân phận kẻ trộm, cũng không có làm cho y cảm thấy thả lỏng, ngược lại tâm tình càng thêm trầm trọng.
Sau khi về đến nhà, y rất nhanh xông lên lầu, mở cửa nhà nhìn đến Cố Thanh Bùi đang ở phòng khách gọi điện thoại, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Cố Thanh Bùi ngắt điện thoại, kỳ quái nhìn y, "Sao thế, sao thở gấp vậy."
"Không có gì, ăn cơm chưa?"
"Chưa."
"Muốn ăn gì đây?"
Cố Thanh Bùi nghĩ nghĩ, "Món thịt viên thủ công lần trước cậu làm không tồi đâu, chúng ta hôm nay ăn cái đó đi."
Nguyên Dương cười cười, "OK, đi, cùng tôi đi siêu thị mua đồ đi."
"Tự cậu đi đi, tôi còn có chút việc."
"Không được, ông phải đi cùng tôi."
Cố Thanh Bùi giễu cợt nói: "Đi mua đồ mà còn cần người đi theo, cậu mấy tuổi đấy hả."
"Tôi không an tâm ông ở nhà một mình."
"A? Vì sao vậy?"
"Nhà vừa mới bị trộm ghé thăm, bảo an cùng khóa cửa của tiểu khu này đều không quá đáng tin." Nguyên Dương kéo hắn dậy khỏi sofa, ôm thắt lưng hắn, "Tôi chỉ tin tưởng hai mắt của mình, nhìn thấy ông tôi mới cảm thấy an toàn."
Cố Thanh Bùi ôn nhu cười cười, "Được, tôi cùng đi với cậu."
Chiến hữu của y cũng là có tâm vô lực, vì một án trộm nhỏ mất có mấy vạn kim ngạch mà phải điều động tài nguyên quá lớn, hắn nào có cái quyền hạn ấy, vụ án liền cứ như vậy không nóng không lạnh mà bị kéo dài. Nguyên Dương không có biện pháp, đành phải tìm quan hệ, phái người chạy đến vài mối chợ đồ IT second hand, hy vọng gã trộm kia đã sang tay máy tính của y.
Qua một tuần, chẳng những không thu hoạch được gì, ngược lại kinh động đến ba y.
Hôm nay, Nguyên Dương đang làm việc đến bận tối mày tối mặt, Nguyên Lập Giang lại gọi điện thoại cho y.
Nguyên Dương ỉu xìu tiếp lấy, "Alo, ba à."
"Nghe nói con bị mất đồ hả."
"Sao ba biết?"
"Con không phải đi tìm tiểu Trương hay sao, tiểu Trương đặc biệt gọi điện thoại cho ba, vì cái chuyện này của con, còn bắt người ta phải tăng ca. Nhưng mà, máy tính con như thế nào lại bị mất ở nhà Cố Thanh Bùi vậy?" Thời điểm Nguyên Lập Giang nghe được sự kiện này, liền cảm thấy được đặc biệt quái lạ, máy tính của Nguyên Dương vì cái gì lại ở nhà của Cố Thanh Bùi chứ?
Nguyên Dương thầm mắng đồ khốn Trương cục trưởng kia, rõ ràng hết lần này đến lần khác dặn gã đừng nói cho người khác, kết quả gã lại còn chạy đến trước mặt ông già nhà mình tranh công, y chỉ có thể bất chấp giải thích: "Lúc đó ông ấy muốn truyền tư liệu, nên mới mượn máy của tôi mang đi."
Nguyên Lập Giang "À" một tiếng, chung quy vẫn là cảm thấy có chút nghi ngờ, ông hỏi: "Bên trong có tư liệu quan trọng à?"
"Ừm, có."
"Quan trọng lắm không? Nếu không thì đừng tìm nữa, thành Bắc Kinh lớn như vậy, một cái máy tính nhỏ xíu thì biết tìm ở đâu được cơ chứ."
"Rất quan trọng, nhất định phải tìm bằng được."
"Nói cho ba nghe, là dự án nào vậy, có lẽ cũng không nghiêm trọng như con tưởng đâu."
Nguyên Dương thở dài: "Ba đừng hỏi nữa, dù sao cũng rất quan trọng."
"Cố Thanh Bùi biết không?"
"Ông ấy, ừm, có biết."
"Cậu ta cũng chưa nói với ba, phỏng chừng cũng không có gì đặc biệt quan trọng đâu, con cũng đừng lãng phí tài nguyên vào đó nữa, lật cả thành Bắc Kinh lên chỉ để tìm cái máy tính cho con, sao có thể chứ."
"Ba, ba đừng quản nữa có được không."
Nguyên Lập Giang hầm hừ nói: "Cứ như ba muốn quản mày lắm ấy. Đúng rồi, cháu gái của Tống thư ký đó, con không phải nói là rất được sao, người ta hẹn con mà sao lại không trả lời người ta thế? Điện thoại cứ gọi đến văn phòng ba suốt."
"Tôi không thích."
"Không phải rất được sao, thế mà còn không thích à."
"Không thích chính là không thích, hai người đừng có giới thiệu cho tôi nữa được không, nhìn cũng phiền chết được."
"Con có bạn gái rồi à?"
Trước mắt Nguyên Dương hiện lên khuôn mặt của Cố Thanh Bùi, y hàm hồ nói: "Ừm."
"Thật sao? Vậy mang về nhà ra mắt đi."
"Vẫn chưa ổn định mà, ba đừng có nói lung tung với mẹ đấy."
"Được rồi, chuyện đám thanh niên các con ba cũng không quản được, bất quá con phải nhớ rõ a, cửa nhà chúng ta, không phải ai cũng có thể tiến vào, đừng có mang mấy thứ vớ vẩn về đấy."
Nguyên Dương cảm giác những lời này như đâm vào lòng y, y vừa chột dạ lại bực dọc, "Biết rồi, cúp máy a, chuyện máy tính ba không cần bận tâm đâu."
Bên này vừa mới cúp điện thoại, bên kia liền truyền đến giọng nói của Cố Thanh Bùi, "Nguyên Dương, vào đây chút đi."
Nguyên Dương đẩy cửa vào văn phòng, Cố Thanh Bùi nhìn y một cái, "Đem tập hóa đơn thanh toán này đến chỗ tài vụ, sau đó bảo Trương Hà đặt khách sạn, buổi tối ngày mai có khách hàng quan trọng cần tiếp đãi. Ngoài ra gọi điện thoại lại cho thư ký của Vương Tấn, trong tuần này hẹn một ngày rảnh rỗi mời dùng cơm, bữa trưa hay bữa tối đều được."
Nguyên Dương tiếp nhận kẹp văn kiện, nhìn một xấp hóa đơn thanh toán thật dày bên trong, lại nhìn một đống lớn đơn xin trên bàn đang chờ hắn phê duyệt, chỉ nhìn xem cũng cảm thấy mệt mỏi.
Cố Thanh Bùi lại ngẩng đầu liếc y một cái, đẩy kính mắt, "Sao còn chưa đi vậy?"
"Ông sao không nghỉ ngơi chút đi, ông đã muốn liên tục tăng ca mấy ngày rồi."
"Sao vậy? Cậu không chịu nổi nữa à?"
"Tôi á? Tôi là sợ ông chịu không nổi thì có."
"Có chút công việc thế này tính gì chứ." Cố Thanh Bùi gỡ kính mắt mắt, xoa xoa ấn đường, cười đùa, "Sao hả, đau lòng ư."
"Ừ." Nguyên Dương không chút ngập ngừng nói.
Cố Thanh Bùi ngẩn người, muốn cười lại cảm thấy không thích hợp, biểu tình có chút cổ quái.
"Ba tôi chính là trả lương cho ông, chứ không phải ký khế ước bán thân với ông, không cần phải liều mạng đến như vậy."
"Nhìn một xí nghiệp ấp trứng, lớn dần, là rất có cảm giác thành tựu đó." Cố Thanh Bùi vuốt cằm, nheo mắt nhìn phía trước, "Mục tiêu tôi xác lập cho bản thân, là trong vòng ba năm sẽ khiến công ty chúng ta khôi phục thương hiệu đưa ra niêm yết, tiến độ kế hoạch này rất chặt chẽ, không tăng ca thêm giờ thì sao hoàn thành được."
Nguyên Dương nhéo nhéo mặt hắn, "Kỳ nghỉ của chúng ta thì thế nào? Ông rốt cuộc đến khi nào sắp xếp được?"
"Không phải sắp đến Tết rồi sao, năm mới chúng ta nghỉ ngơi hoàn toàn một tuần, có thể đi được."
Nguyên Dương nở nụ cười, "Để tôi sắp xếp chỗ đi nhé."
"Được."
Nguyên Dương khom người, xoa tóc hắn, nhẹ giọng nói: "Chỉ hai ta thôi nhé."
Cố Thanh Bùi giữ cằm y hôn y một cái, "Chỉ hai ta thôi."
Hai người âu yếm hôn trong chốc lát, Nguyên Dương mới cầm kẹp văn kiện đi ra ngoài làm việc.
Cố Thanh Bùi sờ môi, hồi tưởng không thôi nụ hôn ôn nhu mới nãy.
Hiện tại hết thảy dường như quá tốt đẹp, không chỉ có sự nghiệp thuận thuận lợi lợi, mà ngay cả mối quan hệ với Nguyên Dương cũng càng ngày càng theo hướng ổn định. Dù rằng quan hệ của bọn họ kỳ thật là một quả bom hẹn giờ đáng sợ nhất, song những chuyện quá xa hắn đã không rảnh để suy nghĩ, suy nghĩ cũng chỉ tăng thêm phiền não, chí ít trước mắt, hắn cảm thấy...... rất thỏa mãn.
Đối với kỳ nghỉ Nguyên Dương nói, hắn cũng bắt đầu mong đợi.
Nguyên Dương vào thời điểm buổi chiều sắp tan tầm, nhận được điện thoại của chiến hữu, nói trong camera một tiệm kim hoàn bên đường phát hiện ra hình ảnh nghi phạm.
Video theo dõi trong tiểu khu của bọn họ tuy rằng ghi được hình gã trộm, song gã trộm kia lại bịt mặt, căn bản thấy không rõ. Sau khi vòng qua một con phố, có thể do buông lỏng cảnh giác, có thể do che kín mặt như vậy đi trên đường, bị người nhìn đến lại càng khả nghi, cho nên gã cởi kính râm, vừa vặn bị một cái camera ghi được. Hình ảnh không quá rõ ràng, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể phân biệt ngũ quan.
Nguyên Dương nghe được tin tức này không còn lòng dạ nào công tác, quăng hết việc trong tay chạy đến cục cảnh sát.
Chiến hữu cho y xem đoạn băng, cũng tận lực phóng đại, hình ảnh quả thật không rõ ràng, song Nguyên Dương vẫn như cũ cảm thấy có một chút quen mắt, nhưng y chính là nghĩ không ra là ai.
Y nhất định đã từng gặp qua người này ở đâu rồi, nhưng cũng không phải là người quen biết......
Thời điểm Nguyên Dương về nhà, một đường đều suy nghĩ chuyện này. Nếu chuyện này thật sự không phải tình cờ, mà là có mưu tính trước, vậy phiền toái sẽ cực đại, nhưng y nhất thời như thế nào cũng nghĩ không ra, là ai lại đối phó với bọn y như vậy.
Vừa vặn tới thời gian tan tầm, Cố Thanh Bùi gọi điện thoại cho y, hỏi đang đi đâu, sao lại vô cớ rời vị trí công tác.
Nguyên Dương tùy tiện tìm một lý do, hỏi hắn có phải có chuyện gì hay không.
Cố Thanh Bùi nói: "Lần trước ở thành phố XX. Thủ phạm chính tuy rằng còn chưa có bắt được, nhưng công ty bọn họ có mấy nhân viên khác bị dính líu, năm sau sẽ mở phiên toà, luật sư đại diện của đối phương gửi qua đây một lá thư hòa giải, hơn nữa còn đưa ra thêm một vài điều kiện, hy vọng chúng ta có thể ký tên, câu quay về xem qua chút đi."
"Hòa giải cái rắm, nặng bao nhiêu thì cứ phán nặng bấy nhiêu."
"Tôi cũng không tính toán ký, bất quá cậu vẫn cứ nên xem qua, sau đó mang về cho Nguyên đổng. Mấu chốt là Nguyên đổng, chuyện này tôi không thể qua mặt ngài ấy để quyết định được."
"Tôi biết rồi, đám nhãi nhép ấy, một đứa cũng không thể tha được......" Đột nhiên, linh quang trong đầu Nguyên Dương chợt lóe, thình lình một cước dẫm chân phanh.
Xe phía sau dồn sức bấm còi, phát tiết bất mãn.
Cố Thanh Bùi nói: "Sao thế?"
"Phanh gấp thôi, không sao cả." Nguyên Dương lắc lắc đầu, y đã nhớ ra, khuôn mặt trong camera kia, y rốt cục đã biết bản thân vì cái gì lại cảm thấy quen mắt. Y từng xem qua ảnh chụp mấy người phụ trách của công ty kia, gã trộm đó, chính là cháu trai của tập đoàn nọ, cũng chính là ông chủ chân chính của công ty!
Phái người hành hung trên đường, cũng chính là gã đầu sỏ lưu manh văn hóa thấp, hơn mười tuổi liền gia nhập xã hội đen, cho đến nay vẫn còn chưa rửa sạch được bối cảnh này.
Nguyên Dương vội vàng cúp điện thoại, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.
Y nắm chặt tay lái, rất nhanh chạy về nhà.
Y nhớ rõ người kia tên Lưu Cường gì gì đó, mà gã họ Lưu này có thể tùy tiện tiến vào nhà Cố Thanh Bùi, vậy nên cho dù có thay ổ khóa đối với gã cũng chưa chắc đã có uy hiếp gì, quá nguy hiểm! Y cư nhiên để Cố Thanh Bùi một mình ở nhà!
Người này hiển nhiên là có ý định trộm cắp, phỏng chừng là muốn từ chỗ Cố Thanh Bùi tìm được thứ gì đó có để uy hiếp. Bên chỗ ba y cảnh giới quá nghiêm, không có cách nào xuống tay, cho nên đành phải tìm tới Cố Thanh Bùi.
Chiếc máy tính kia......
Nguyên Dương không dám nghĩ tiếp nữa, phải mau chóng tìm được thằng khốn này! Nếu đoạn vid bị tiết lộ, y tuyệt đối không thể tha thứ cho bản thân.
Y một bên thần tốc lái xe, một bên gọi điện thoại cho chiến hữu, nói cho hắn phát hiện của mình, đồng thời bảo hắn lập tức điều tra. Người này khẳng định còn có họ hàng bằng hữu, không có khả năng cắt đứt liên hệ cùng mọi người, chỉ cần có thể cơ bản xác định thân phận của kẻ tình nghi, vậy là đã có thể dễ điều tra hơn nhiều rồi.
Nguyên Dương thật sự không ngờ, phát hiện thân phận kẻ trộm, cũng không có làm cho y cảm thấy thả lỏng, ngược lại tâm tình càng thêm trầm trọng.
Sau khi về đến nhà, y rất nhanh xông lên lầu, mở cửa nhà nhìn đến Cố Thanh Bùi đang ở phòng khách gọi điện thoại, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Cố Thanh Bùi ngắt điện thoại, kỳ quái nhìn y, "Sao thế, sao thở gấp vậy."
"Không có gì, ăn cơm chưa?"
"Chưa."
"Muốn ăn gì đây?"
Cố Thanh Bùi nghĩ nghĩ, "Món thịt viên thủ công lần trước cậu làm không tồi đâu, chúng ta hôm nay ăn cái đó đi."
Nguyên Dương cười cười, "OK, đi, cùng tôi đi siêu thị mua đồ đi."
"Tự cậu đi đi, tôi còn có chút việc."
"Không được, ông phải đi cùng tôi."
Cố Thanh Bùi giễu cợt nói: "Đi mua đồ mà còn cần người đi theo, cậu mấy tuổi đấy hả."
"Tôi không an tâm ông ở nhà một mình."
"A? Vì sao vậy?"
"Nhà vừa mới bị trộm ghé thăm, bảo an cùng khóa cửa của tiểu khu này đều không quá đáng tin." Nguyên Dương kéo hắn dậy khỏi sofa, ôm thắt lưng hắn, "Tôi chỉ tin tưởng hai mắt của mình, nhìn thấy ông tôi mới cảm thấy an toàn."
Cố Thanh Bùi ôn nhu cười cười, "Được, tôi cùng đi với cậu."
/120
|