Vương Tấn sắp xếp thời gian đàm phán tại hai ngày sau, Cố Thanh Bùi nhân lúc này đi một chuyến về nhà, gặp cha mẹ, nói ra dự định của hắn, cũng cường điệu là công ty điều phái hắn đi Singapore.
Cha mẹ hắn vô cùng bất ngờ, bất quá phản ứng cũng không phải quá lớn. Sau khi người già về hưu, con trai dần dần trưởng thành, hơn nữa rất có năng lực, việc lớn việc nhỏ trong nhà, kỳ thật đều là con trai định đoạt. Bọn họ cảm thấy con trai xuất ngoại phát triển sự nghiệp thực rất giỏi, hoàn toàn không nghĩ gì nhiều.
Bà Cố nói: "Đi nha, là chuyện tốt, nghe nói Singapore là nơi đặc biệt tốt, người người đều rất có lễ độ, trên mặt đất ngay cả kẹo cao su cũng không có. Con sau khi qua đó ổn định xong xuôi, hai chúng ta cũng sẽ qua đó du lịch."
"Đúng đúng, cha cũng muốn đi xem, con nếu không về được, chúng ta có thể qua đó, không phải cách Trung Quốc rất gần sao."
Trong tâm Cố Thanh Bùi trở nên khó chịu, may sao, cha mẹ hắn không biết hắn là vì một hồi yêu đương hoàn toàn thất bại, bị ép buộc bất đắc dĩ mới phải xuất ngoại. Đối diện với sự khoan dung cùng đơn thuần của cha mẹ, hắn càng thêm cảm thấy bản thân mình khiếp nhược.
Cố Thanh Bùi miễn cưỡng cười cười, "Qua bên đó có thể sẽ bề bộn nhiều việc, thường ngày sẽ không thể quay về thường xuyên như hồi ở Bắc Kinh nữa. Ngày lễ ngày tết, nếu con không về được, cha mẹ qua Singapore mừng năm mới cùng con có được không?"
"Được nha, chúng ta còn chưa từng được mừng năm mới ở nước ngoài đâu."
"Con đi rồi, cha mẹ nhất định phải chú ý thân thể, điện thoại vẫn số đó, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi."
Ông Cố cười nói: "Con không cần lo lắng cho bọn ta, thân thể cha mẹ rất khỏe mạnh, hiện tại mẹ con vẫn tự mình đi mua đồ ăn, cha cũng kiên trì rèn luyện. Chẳng phải con nói qua hai năm sẽ được triệu hồi sao, công tác ấy mà, là chuyện nghiêm túc, cứ thả lỏng tâm tư mà đi, điện thoại nhiều về nhà là được."
Vành mắt Cố Thanh Bùi có chút cay cay, hắn cười gật gật đầu, "Con nhất định sẽ thường xuyên gọi điện thoại, mọi người cũng chăm sang nhé. Singapore rất gần, bay hai ba giờ là đến rồi."
"A, nhanh như vậy a, vậy nhất định đi, nhất định sẽ đi." Bà Cố cười ha ha nói, sau đó liền chuyển đề tài, nhỏ giọng hỏi: "Vậy...... cậu bé Nguyên Dương ấy, phải thế nào đây?"
Cố Thanh Bùi ngẩn ra.
Hai người già liếc nhìn nhau, ánh mắt ông Cố có vài phần trách cứ, bà Cố trừng mắt nhìn ông một cái, quay đầu nhìn Cố Thanh Bùi, muốn chờ đáp án.
Cố Thanh Bùi thở dài: "Cha, mẹ, con cùng cậu ấy đã chia tay rồi, chúng con không hợp, mẹ xem tuổi tác kém nhau nhiều như vậy, có thể chung sống được hay không. Sau khi con đi, nếu cậu ấy tới tìm mẹ, cũng đừng trả lời, chúng con không có khả năng đâu."
Bà Cố thở dài, "Chuyện của đám trẻ các con, mẹ cũng không xen vào, nhưng mẹ cảm thấy đứa bé đó rất tốt."
Ông Cố kéo kéo bà, ý bảo bà đừng nói nữa.
Cố Thanh Bùi lắc đầu, "Thực sự là không hợp, hai người đừng nhắc đến cậu ấy nữa."
Bà Cố mở miệng, cuối cùng vẫn là nhịn xuống, "Được rồi, chuyện con đã quyết, chúng ta cũng không nhiều lời, chừng nào thì con đi vậy?"
"Con ngày mai quay về Bắc Kinh xử lý chút việc, sau đó sẽ đi."
Bà Cố vuốt tóc hắn, "Ra nước ngoài nhớ chiếu cố bản thân cho tử tế, bọn họ là nói tiếng gì a, con có nghe hiểu được không?"
Cố Thanh Bùi ảm đạm cười, "Đều là nói tiếng Trung ạ."
"Vậy là tốt rồi, dù sao cũng phải chiếu cố bản thân."
Cố Thanh Bùi nắm tay mẹ mình, trong lòng cuộn trào một dòng nước ấm.
"Thanh Bùi, con có phải là có chút căng thẳng hay không?"
Cố Thanh Bùi cười nói: "Cũng không đến nỗi."
**
Cố Thanh Bùi cùng Vương Tấn lúc này đang ngồi ở trên xe, cùng hai cấp dưới đến khách sạn XX đàm phán với Trung Hiển. Thông thường loại hợp tác đàm phán này, không qua bảy tám vòng thương lượng thì đều mắc kẹt, Vương Tấn dẫn hắn đến, cũng không phải vì hắn có thể quyết định cái gì, mà hoàn toàn là để át vía Nguyên Dương.
Trong lòng Cố Thanh Bùi không muốn làm chuyện này, nhưng lại không thể chối từ.
Phương pháp này, quả nhiên thực phù hợp với tính cách Vương Tấn. Song, hắn thiếu nợ Vương Tấn, nhiều ít gì cũng phải hoàn trả.
Vương Tấn nhéo nhéo tay hắn, cười nói: "Không sao đâu, tôi phụ trách nói, cậu phụ trách cổ vũ."
Cố Thanh Bùi chỉ cười không nói.
Sau khi tới khách sạn, ba người bên Trung Hiển cùng Nguyên Dương đều đã tới rồi.
Thời điểm Nguyên Dương nhìn đến hắn, ánh mắt lập tức thay đổi, sắc mặt cũng trầm xuống, cơ thịt trên mặt hiện nét cứng nhắc có phần dữ tợn.
Mặt Cố Thanh Bùi không chút thay đổi nhìn y một cái, sau đó chào hỏi với từng người bên Trung Hiển.
Vương Tấn mang phong thái đại tướng, nói chuyện cùng người bên Trung Hiển hoàn toàn chính là thái độ "Tôi là đại ca cậu là tiểu đệ". Tuổi tác ông tổng của Trung Hiển cũng không nhỏ, bất quá không phải đối thủ của Vương Tấn, cũng không nguyện đắc tội anh, liền cười phụ họa.
"Ai da, tiểu Nguyên cũng đến à, sao lại công tác cho Trung Hiển vậy? Không có nghe ba cậu nói đó a."
Nguyên Dương ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vương tổng không hiểu chuyện nhà tôi đến mức đó đâu."
"Hiếu kỳ thôi, đưa đến công ty lớn như vậy mà không học tập, lại chạy tới...... A, kỳ thật Trung Hiển cũng là một công ty tương đối có thực lực, ý của tôi chính là, điều kiện trong nhà tốt như vậy mà lại quẳng đi, thật làm cho người ta bội phục đó, ha ha."
Bàn tay Nguyên Dương xiết thành nắm đấm sau lưng, "Vương tổng là người bận rộn, nói mấy chuyện bên ngoài này tôi thấy thật thừa thãi."
"Đúng tiết kiệm thời gian." Vương Tấn thân thiết vỗ vỗ lưng Cố Thanh Bùi, "Thanh Bùi, ngồi đi, lấy tài liệu ra nữa."
Cố Thanh Bùi tiếp nhận kẹp tài liệu trợ lý chuyển tới, lấy văn kiện sau ra đưa cho ông tổng Trung Hiển, "Trần tổng, chúng tôi đối với chuyện hợp tác khai phá phi thường có hứng thú, bởi vậy đã phác thảo một phần hợp đồng hợp tác, mời ngài xem qua."
Trần tổng còn chưa có vươn tay, Nguyên Dương đã muốn giành lấy phần văn kiện kia, đồng thời hai tròng mắt lạnh lùng tựa chim ưng dùng tư thái săn thú, chằm chằm nhìn Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi cười cười, "Mời xem qua."
Nguyên Dương lấy văn kiện qua loa lật mở, sau đó đưa cho Trần tổng.
Vương Tấn tại thời điểm này đột nhiên xoay mặt nói với Cố Thanh Bùi: "Thanh Bùi, cậu muốn uống chút gì không?" Thái độ thân thiết, làm cho Nguyên Dương trợn mắt muốn nứt.
Y dùng ý chí thật lớn, mới ngăn được kích thích muốn nhào đến đánh Vương Tấn. Y hiện tại hận Vương Tấn cùng cực, nếu giữa bọn họ không có một Vương Tấn một mực châm ngòi ly gián, có lẽ tình huống sẽ tốt hơn rất nhiều so với hiện tại.
Thứ tiểu nhân dối trá Vương Tấn này, thật biết giả vờ.
Y nhìn thái độ vui vẻ hòa nhã của Cố Thanh Bùi với Vương Tấn, lại nghĩ đến sự hờ hững của người này đối với y, trái tim liền đau đến lợi hại.
Dù y đem gân cốt bên ngoài rèn luyện rắn chắc đến đâu, Cố Thanh Bùi lại chỉ cần một ánh mắt một câu nói, liền có thể dễ dàng đâm thẳng vào trong tâm, tổn thương y đến đầm đìa máu tươi. Y quả thực phải sợ Cố Thanh Bùi.
Hôm nay Vương Tấn mang hắn đến, mục đích thực rõ ràng, hơn nữa, cũng quả thật đã thành công. Trong đầu y đã không còn chứa nổi chuyện đàm phán, hoàn toàn bởi vì sự xuất hiện đồng thời của Cố Thanh Bùi cùng Vương Tấn mà gầm gào thiêu đốt.
Vừa nghĩ đến Cố Thanh Bùi là giúp đỡ Vương Tấn đối phó y, y liền đau đớn đến quặn thắt.
Không ai có thể đối xử với y như vậy, không ai có thể khiến y đau đến nước này, chỉ có Cố Thanh Bùi, chỉ có Cố Thanh Bùi.
Qua mấy phút Nguyên Dương vẫn không thể thoát khỏi cảm xúc này, Vương Tấn cùng Trung Hiển nói cái gì, y cơ hồ không có nghe vào.
Vương Tấn nhìn biểu tình của Nguyên Dương, lộ ra một nụ cười đắc ý nhàn nhạt.
Cố Thanh Bùi cũng đồng dạng như đứng trên lửa như ngồi trên than, hắn chỉ mong sao cuộc đàm phán mà hắn vốn dĩ không nên xuất hiện này sớm kết thúc một chút.
Thời gian một giờ, đối với hai người ngồi đối diện nhau, vươn tay có thể chạm đến đối phương mà nói, là sự giày vò vô tận.
Đợi đến thời điểm kết thúc, lưng áo Cố Thanh Bùi đã muốn ướt đẫm, ánh mắt Nguyên Dương như ao tù nước đọng, sâu không lường được.
Vương Tấn thỏa mãn vỗ vỗ tay, "Hy vọng những điều khoản này Trần tổng trở về rồi sẽ cân nhắc kỹ lưỡng. Chúng ta là có cơ hội hợp tác, nhưng cũng phải xem Trần tổng có hân hạnh hay không nha."
Trần tổng cười nói: "Nào dám, còn phải xin Vương tổng giơ cao đánh khẽ, chúng tôi là công ty nhỏ Vương tổng xin hãy chiếu cố một chút."
Hai người nói với nhau một đống câu tán dương vô nghĩa xong, Vương Tấn lúc này mới cùng Cố Thanh Bùi đứng dậy cáo biệt.
Cố Thanh Bùi tận đến khi xoay người rời đi, cũng không liếc nhìn Nguyên Dương thêm lần nào nữa.
Chính là như vậy, người thuộc hai thế giới, gắng gượng muốn đến với nhau, kết quả chính là lưỡng bại câu thương.
Ra khỏi khách sạn ngồi trên xe, Cố Thanh Bùi nhận được một tin nhắn, là Nguyên Dương gửi tới, đầu ngón tay hắn nhè nhẹ run, do dự mấy lượt, vẫn là xóa đi.
Vương Tấn cười nói: "Thanh Bùi, cậu không sao chứ?"
"Cũng tạm."
"Cậu giận tôi sao? Vì cứ muốn mang cậu đến ư?"
Thanh âm của Cố Thanh Bùi không chút gợn sóng, "Không có, đó là điều nên làm, hiệu quả không tồi."
"Tôi là người làm ăn, tôi chỉ suy nghĩ trong phạm vi logic, đạt tới mục đích của bản thân, tôi tin cậu có thể hiểu. Hơn nữa, tôi muốn dùng phương thức này để cắt đứt với Nguyên Dương, rất không tồi, cậu nói có phải không?"
Phải hay không cũng nào có ý nghĩa gì, Cố Thanh Bùi căn bản không muốn trả lời, chính là qua loa đáp ứng một tiếng.
Vương Tấn ôn nhu nói: "Thủ tục điều chuyển đã làm xong rồi, cậu bất cứ lúc nào cũng có thể đi, vậy định bao giờ thì đi?"
"Bất cứ lúc nào cũng có thể chứ?"
"Có thể a."
"Ngày mai."
Vương Tấn ngẩn người, "Cấp bách vậy sao?"
"Ừm, ngày mai đi."
Vương Tấn thở dài, "Tôi sẽ sắp xếp cho cậu."
Cố Thanh Bùi nhìn về phía ngoài cửa sổ, phố xá đô thành nơi nơi đều là cảnh quang hắn quen thuộc. Đặc biệt là buổi chạng vạng đầu xuân, cây cối bắt đầu đâm chồi nảy lộc, khắp chốn phồn thịnh, là mùa mà hắn phi thường ưa thích.
Chốn thành thị này ngưng kết quá nhiều thứ của hắn, là cố hương thứ hai của hắn, hiện giờ lại phải bất đắc dĩ rời đi, tâm tình lúc này, thật sự không thể nói nên lời.
Hai năm sau hắn trở về, cảnh tượng sẽ như thế nào? Hắn vô pháp tưởng tượng, đối diện với con đường mù mờ phía trước, nói không sợ hãi là gạt người, nhưng chính là tiếc nuối lại càng nhiều hơn, khiến hắn đau đớn đến không hay bản thân đáng thương đến thế nào.
Sau khi về đến nhà, hắn đơn giản thu dọn một chút hành lý. Hắn vốn không tính toán mang theo quá nhiều đồ đạc, qua bên kia lại mua là được, vậy nên liều mạng giảm bớt hành lý. Giảm một hồi mới phát hiện, cư nhiên không có thứ gì là không thể vứt bỏ.
Vật dụng quen dùng, quần áo quen mặc hàng ngày, tất cả những thứ quen thuộc đó, đều có thể giành lấy từ đầu một lần nữa. Tình cảm cũng là như vậy, nhân sinh không có thứ cốt yếu gì không thể vượt qua, nói không chừng bản thân hai năm sau, còn có thể cười nhạo hắn cư nhiên vì một thằng bé nhỏ hơn mình mười một tuổi mà thất hồn lạc phách.
Có lẽ Nguyên Dương của hai năm sau, sớm cũng đã hoàn toàn tỉnh ngộ, đến lúc đó bọn họ gặp mặt, còn có thể nhìn nhau mà cười, xem như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Không thể không nói, đề nghị này của Nguyên Lập Giang thật sự không tồi, thời gian hai năm, cũng đủ để thay đổi một con người.
Hắn hy vọng bản thân có thể thay đổi, hắn hy vọng biến thành một kẻ, trên thân không mang theo hương vị của Nguyên Dương, tựa như thuở trước vậy.
Đêm hôm đó hắn không chợp mắt, hắn đi qua đi lại trong căn phòng, giống như có thứ gì đó quên không mang theo, song lại chẳng nghĩ ra là thứ gì.
Có một việc rất quan trọng nào đó, đã quên mất, nhưng lại thật sự nghĩ không ra, chỉ biết trong lòng trống rỗng, không sao lấp đầy.
Ngày hôm sau trước khi lên máy bay, hắn gọi điện thoại cho Nguyên Lập Giang.
Nguyên Lập Giang rất nhanh tiếp nhận, cũng thẳng thắn hỏi: "Hẳn là cậu đã cân nhắc kỹ lưỡng rồi."
"Đúng, tôi đã cân nhắc xong, tôi hiện tại đang chờ máy bay, đi Singapore."
"Singapore?"
"Đúng, Vương Tấn điều phái tôi đi Singapore, Nguyên đổng, tôi không muốn dính dáng bất cứ điều gì với ngài nữa, từ công ty đến con trai ngài. Kết quả này, tôi tin đã làm ngài hài lòng."
Nguyên Lập Giang trầm mặc một chút, sau đó thở dài.
Cố Thanh Bùi vừa định cúp điện thoại, Nguyên Lập Giang đột nhiên nói: "Nếu hai năm sau, nó......" Sau đó ông liền dừng lại.
Cố Thanh Bùi cũng không quá muốn biết vấn đề này đến tột cùng sẽ thế nào, chuyện hai năm sau, hắn chẳng muốn đoán trước.
Hy vọng thời điểm kia, hắn có thể trở thành Cố Thanh Bùi khiến cho chính hắn bội phục, thỏa mãn.
Việc cuối cùng hắn làm trước khi tắt máy, là xóa hết từng tin nhắn Nguyên Dương đã gửi cho hắn.
Hoàn toàn sạch sẽ.
Cha mẹ hắn vô cùng bất ngờ, bất quá phản ứng cũng không phải quá lớn. Sau khi người già về hưu, con trai dần dần trưởng thành, hơn nữa rất có năng lực, việc lớn việc nhỏ trong nhà, kỳ thật đều là con trai định đoạt. Bọn họ cảm thấy con trai xuất ngoại phát triển sự nghiệp thực rất giỏi, hoàn toàn không nghĩ gì nhiều.
Bà Cố nói: "Đi nha, là chuyện tốt, nghe nói Singapore là nơi đặc biệt tốt, người người đều rất có lễ độ, trên mặt đất ngay cả kẹo cao su cũng không có. Con sau khi qua đó ổn định xong xuôi, hai chúng ta cũng sẽ qua đó du lịch."
"Đúng đúng, cha cũng muốn đi xem, con nếu không về được, chúng ta có thể qua đó, không phải cách Trung Quốc rất gần sao."
Trong tâm Cố Thanh Bùi trở nên khó chịu, may sao, cha mẹ hắn không biết hắn là vì một hồi yêu đương hoàn toàn thất bại, bị ép buộc bất đắc dĩ mới phải xuất ngoại. Đối diện với sự khoan dung cùng đơn thuần của cha mẹ, hắn càng thêm cảm thấy bản thân mình khiếp nhược.
Cố Thanh Bùi miễn cưỡng cười cười, "Qua bên đó có thể sẽ bề bộn nhiều việc, thường ngày sẽ không thể quay về thường xuyên như hồi ở Bắc Kinh nữa. Ngày lễ ngày tết, nếu con không về được, cha mẹ qua Singapore mừng năm mới cùng con có được không?"
"Được nha, chúng ta còn chưa từng được mừng năm mới ở nước ngoài đâu."
"Con đi rồi, cha mẹ nhất định phải chú ý thân thể, điện thoại vẫn số đó, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi."
Ông Cố cười nói: "Con không cần lo lắng cho bọn ta, thân thể cha mẹ rất khỏe mạnh, hiện tại mẹ con vẫn tự mình đi mua đồ ăn, cha cũng kiên trì rèn luyện. Chẳng phải con nói qua hai năm sẽ được triệu hồi sao, công tác ấy mà, là chuyện nghiêm túc, cứ thả lỏng tâm tư mà đi, điện thoại nhiều về nhà là được."
Vành mắt Cố Thanh Bùi có chút cay cay, hắn cười gật gật đầu, "Con nhất định sẽ thường xuyên gọi điện thoại, mọi người cũng chăm sang nhé. Singapore rất gần, bay hai ba giờ là đến rồi."
"A, nhanh như vậy a, vậy nhất định đi, nhất định sẽ đi." Bà Cố cười ha ha nói, sau đó liền chuyển đề tài, nhỏ giọng hỏi: "Vậy...... cậu bé Nguyên Dương ấy, phải thế nào đây?"
Cố Thanh Bùi ngẩn ra.
Hai người già liếc nhìn nhau, ánh mắt ông Cố có vài phần trách cứ, bà Cố trừng mắt nhìn ông một cái, quay đầu nhìn Cố Thanh Bùi, muốn chờ đáp án.
Cố Thanh Bùi thở dài: "Cha, mẹ, con cùng cậu ấy đã chia tay rồi, chúng con không hợp, mẹ xem tuổi tác kém nhau nhiều như vậy, có thể chung sống được hay không. Sau khi con đi, nếu cậu ấy tới tìm mẹ, cũng đừng trả lời, chúng con không có khả năng đâu."
Bà Cố thở dài, "Chuyện của đám trẻ các con, mẹ cũng không xen vào, nhưng mẹ cảm thấy đứa bé đó rất tốt."
Ông Cố kéo kéo bà, ý bảo bà đừng nói nữa.
Cố Thanh Bùi lắc đầu, "Thực sự là không hợp, hai người đừng nhắc đến cậu ấy nữa."
Bà Cố mở miệng, cuối cùng vẫn là nhịn xuống, "Được rồi, chuyện con đã quyết, chúng ta cũng không nhiều lời, chừng nào thì con đi vậy?"
"Con ngày mai quay về Bắc Kinh xử lý chút việc, sau đó sẽ đi."
Bà Cố vuốt tóc hắn, "Ra nước ngoài nhớ chiếu cố bản thân cho tử tế, bọn họ là nói tiếng gì a, con có nghe hiểu được không?"
Cố Thanh Bùi ảm đạm cười, "Đều là nói tiếng Trung ạ."
"Vậy là tốt rồi, dù sao cũng phải chiếu cố bản thân."
Cố Thanh Bùi nắm tay mẹ mình, trong lòng cuộn trào một dòng nước ấm.
"Thanh Bùi, con có phải là có chút căng thẳng hay không?"
Cố Thanh Bùi cười nói: "Cũng không đến nỗi."
**
Cố Thanh Bùi cùng Vương Tấn lúc này đang ngồi ở trên xe, cùng hai cấp dưới đến khách sạn XX đàm phán với Trung Hiển. Thông thường loại hợp tác đàm phán này, không qua bảy tám vòng thương lượng thì đều mắc kẹt, Vương Tấn dẫn hắn đến, cũng không phải vì hắn có thể quyết định cái gì, mà hoàn toàn là để át vía Nguyên Dương.
Trong lòng Cố Thanh Bùi không muốn làm chuyện này, nhưng lại không thể chối từ.
Phương pháp này, quả nhiên thực phù hợp với tính cách Vương Tấn. Song, hắn thiếu nợ Vương Tấn, nhiều ít gì cũng phải hoàn trả.
Vương Tấn nhéo nhéo tay hắn, cười nói: "Không sao đâu, tôi phụ trách nói, cậu phụ trách cổ vũ."
Cố Thanh Bùi chỉ cười không nói.
Sau khi tới khách sạn, ba người bên Trung Hiển cùng Nguyên Dương đều đã tới rồi.
Thời điểm Nguyên Dương nhìn đến hắn, ánh mắt lập tức thay đổi, sắc mặt cũng trầm xuống, cơ thịt trên mặt hiện nét cứng nhắc có phần dữ tợn.
Mặt Cố Thanh Bùi không chút thay đổi nhìn y một cái, sau đó chào hỏi với từng người bên Trung Hiển.
Vương Tấn mang phong thái đại tướng, nói chuyện cùng người bên Trung Hiển hoàn toàn chính là thái độ "Tôi là đại ca cậu là tiểu đệ". Tuổi tác ông tổng của Trung Hiển cũng không nhỏ, bất quá không phải đối thủ của Vương Tấn, cũng không nguyện đắc tội anh, liền cười phụ họa.
"Ai da, tiểu Nguyên cũng đến à, sao lại công tác cho Trung Hiển vậy? Không có nghe ba cậu nói đó a."
Nguyên Dương ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vương tổng không hiểu chuyện nhà tôi đến mức đó đâu."
"Hiếu kỳ thôi, đưa đến công ty lớn như vậy mà không học tập, lại chạy tới...... A, kỳ thật Trung Hiển cũng là một công ty tương đối có thực lực, ý của tôi chính là, điều kiện trong nhà tốt như vậy mà lại quẳng đi, thật làm cho người ta bội phục đó, ha ha."
Bàn tay Nguyên Dương xiết thành nắm đấm sau lưng, "Vương tổng là người bận rộn, nói mấy chuyện bên ngoài này tôi thấy thật thừa thãi."
"Đúng tiết kiệm thời gian." Vương Tấn thân thiết vỗ vỗ lưng Cố Thanh Bùi, "Thanh Bùi, ngồi đi, lấy tài liệu ra nữa."
Cố Thanh Bùi tiếp nhận kẹp tài liệu trợ lý chuyển tới, lấy văn kiện sau ra đưa cho ông tổng Trung Hiển, "Trần tổng, chúng tôi đối với chuyện hợp tác khai phá phi thường có hứng thú, bởi vậy đã phác thảo một phần hợp đồng hợp tác, mời ngài xem qua."
Trần tổng còn chưa có vươn tay, Nguyên Dương đã muốn giành lấy phần văn kiện kia, đồng thời hai tròng mắt lạnh lùng tựa chim ưng dùng tư thái săn thú, chằm chằm nhìn Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi cười cười, "Mời xem qua."
Nguyên Dương lấy văn kiện qua loa lật mở, sau đó đưa cho Trần tổng.
Vương Tấn tại thời điểm này đột nhiên xoay mặt nói với Cố Thanh Bùi: "Thanh Bùi, cậu muốn uống chút gì không?" Thái độ thân thiết, làm cho Nguyên Dương trợn mắt muốn nứt.
Y dùng ý chí thật lớn, mới ngăn được kích thích muốn nhào đến đánh Vương Tấn. Y hiện tại hận Vương Tấn cùng cực, nếu giữa bọn họ không có một Vương Tấn một mực châm ngòi ly gián, có lẽ tình huống sẽ tốt hơn rất nhiều so với hiện tại.
Thứ tiểu nhân dối trá Vương Tấn này, thật biết giả vờ.
Y nhìn thái độ vui vẻ hòa nhã của Cố Thanh Bùi với Vương Tấn, lại nghĩ đến sự hờ hững của người này đối với y, trái tim liền đau đến lợi hại.
Dù y đem gân cốt bên ngoài rèn luyện rắn chắc đến đâu, Cố Thanh Bùi lại chỉ cần một ánh mắt một câu nói, liền có thể dễ dàng đâm thẳng vào trong tâm, tổn thương y đến đầm đìa máu tươi. Y quả thực phải sợ Cố Thanh Bùi.
Hôm nay Vương Tấn mang hắn đến, mục đích thực rõ ràng, hơn nữa, cũng quả thật đã thành công. Trong đầu y đã không còn chứa nổi chuyện đàm phán, hoàn toàn bởi vì sự xuất hiện đồng thời của Cố Thanh Bùi cùng Vương Tấn mà gầm gào thiêu đốt.
Vừa nghĩ đến Cố Thanh Bùi là giúp đỡ Vương Tấn đối phó y, y liền đau đớn đến quặn thắt.
Không ai có thể đối xử với y như vậy, không ai có thể khiến y đau đến nước này, chỉ có Cố Thanh Bùi, chỉ có Cố Thanh Bùi.
Qua mấy phút Nguyên Dương vẫn không thể thoát khỏi cảm xúc này, Vương Tấn cùng Trung Hiển nói cái gì, y cơ hồ không có nghe vào.
Vương Tấn nhìn biểu tình của Nguyên Dương, lộ ra một nụ cười đắc ý nhàn nhạt.
Cố Thanh Bùi cũng đồng dạng như đứng trên lửa như ngồi trên than, hắn chỉ mong sao cuộc đàm phán mà hắn vốn dĩ không nên xuất hiện này sớm kết thúc một chút.
Thời gian một giờ, đối với hai người ngồi đối diện nhau, vươn tay có thể chạm đến đối phương mà nói, là sự giày vò vô tận.
Đợi đến thời điểm kết thúc, lưng áo Cố Thanh Bùi đã muốn ướt đẫm, ánh mắt Nguyên Dương như ao tù nước đọng, sâu không lường được.
Vương Tấn thỏa mãn vỗ vỗ tay, "Hy vọng những điều khoản này Trần tổng trở về rồi sẽ cân nhắc kỹ lưỡng. Chúng ta là có cơ hội hợp tác, nhưng cũng phải xem Trần tổng có hân hạnh hay không nha."
Trần tổng cười nói: "Nào dám, còn phải xin Vương tổng giơ cao đánh khẽ, chúng tôi là công ty nhỏ Vương tổng xin hãy chiếu cố một chút."
Hai người nói với nhau một đống câu tán dương vô nghĩa xong, Vương Tấn lúc này mới cùng Cố Thanh Bùi đứng dậy cáo biệt.
Cố Thanh Bùi tận đến khi xoay người rời đi, cũng không liếc nhìn Nguyên Dương thêm lần nào nữa.
Chính là như vậy, người thuộc hai thế giới, gắng gượng muốn đến với nhau, kết quả chính là lưỡng bại câu thương.
Ra khỏi khách sạn ngồi trên xe, Cố Thanh Bùi nhận được một tin nhắn, là Nguyên Dương gửi tới, đầu ngón tay hắn nhè nhẹ run, do dự mấy lượt, vẫn là xóa đi.
Vương Tấn cười nói: "Thanh Bùi, cậu không sao chứ?"
"Cũng tạm."
"Cậu giận tôi sao? Vì cứ muốn mang cậu đến ư?"
Thanh âm của Cố Thanh Bùi không chút gợn sóng, "Không có, đó là điều nên làm, hiệu quả không tồi."
"Tôi là người làm ăn, tôi chỉ suy nghĩ trong phạm vi logic, đạt tới mục đích của bản thân, tôi tin cậu có thể hiểu. Hơn nữa, tôi muốn dùng phương thức này để cắt đứt với Nguyên Dương, rất không tồi, cậu nói có phải không?"
Phải hay không cũng nào có ý nghĩa gì, Cố Thanh Bùi căn bản không muốn trả lời, chính là qua loa đáp ứng một tiếng.
Vương Tấn ôn nhu nói: "Thủ tục điều chuyển đã làm xong rồi, cậu bất cứ lúc nào cũng có thể đi, vậy định bao giờ thì đi?"
"Bất cứ lúc nào cũng có thể chứ?"
"Có thể a."
"Ngày mai."
Vương Tấn ngẩn người, "Cấp bách vậy sao?"
"Ừm, ngày mai đi."
Vương Tấn thở dài, "Tôi sẽ sắp xếp cho cậu."
Cố Thanh Bùi nhìn về phía ngoài cửa sổ, phố xá đô thành nơi nơi đều là cảnh quang hắn quen thuộc. Đặc biệt là buổi chạng vạng đầu xuân, cây cối bắt đầu đâm chồi nảy lộc, khắp chốn phồn thịnh, là mùa mà hắn phi thường ưa thích.
Chốn thành thị này ngưng kết quá nhiều thứ của hắn, là cố hương thứ hai của hắn, hiện giờ lại phải bất đắc dĩ rời đi, tâm tình lúc này, thật sự không thể nói nên lời.
Hai năm sau hắn trở về, cảnh tượng sẽ như thế nào? Hắn vô pháp tưởng tượng, đối diện với con đường mù mờ phía trước, nói không sợ hãi là gạt người, nhưng chính là tiếc nuối lại càng nhiều hơn, khiến hắn đau đớn đến không hay bản thân đáng thương đến thế nào.
Sau khi về đến nhà, hắn đơn giản thu dọn một chút hành lý. Hắn vốn không tính toán mang theo quá nhiều đồ đạc, qua bên kia lại mua là được, vậy nên liều mạng giảm bớt hành lý. Giảm một hồi mới phát hiện, cư nhiên không có thứ gì là không thể vứt bỏ.
Vật dụng quen dùng, quần áo quen mặc hàng ngày, tất cả những thứ quen thuộc đó, đều có thể giành lấy từ đầu một lần nữa. Tình cảm cũng là như vậy, nhân sinh không có thứ cốt yếu gì không thể vượt qua, nói không chừng bản thân hai năm sau, còn có thể cười nhạo hắn cư nhiên vì một thằng bé nhỏ hơn mình mười một tuổi mà thất hồn lạc phách.
Có lẽ Nguyên Dương của hai năm sau, sớm cũng đã hoàn toàn tỉnh ngộ, đến lúc đó bọn họ gặp mặt, còn có thể nhìn nhau mà cười, xem như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Không thể không nói, đề nghị này của Nguyên Lập Giang thật sự không tồi, thời gian hai năm, cũng đủ để thay đổi một con người.
Hắn hy vọng bản thân có thể thay đổi, hắn hy vọng biến thành một kẻ, trên thân không mang theo hương vị của Nguyên Dương, tựa như thuở trước vậy.
Đêm hôm đó hắn không chợp mắt, hắn đi qua đi lại trong căn phòng, giống như có thứ gì đó quên không mang theo, song lại chẳng nghĩ ra là thứ gì.
Có một việc rất quan trọng nào đó, đã quên mất, nhưng lại thật sự nghĩ không ra, chỉ biết trong lòng trống rỗng, không sao lấp đầy.
Ngày hôm sau trước khi lên máy bay, hắn gọi điện thoại cho Nguyên Lập Giang.
Nguyên Lập Giang rất nhanh tiếp nhận, cũng thẳng thắn hỏi: "Hẳn là cậu đã cân nhắc kỹ lưỡng rồi."
"Đúng, tôi đã cân nhắc xong, tôi hiện tại đang chờ máy bay, đi Singapore."
"Singapore?"
"Đúng, Vương Tấn điều phái tôi đi Singapore, Nguyên đổng, tôi không muốn dính dáng bất cứ điều gì với ngài nữa, từ công ty đến con trai ngài. Kết quả này, tôi tin đã làm ngài hài lòng."
Nguyên Lập Giang trầm mặc một chút, sau đó thở dài.
Cố Thanh Bùi vừa định cúp điện thoại, Nguyên Lập Giang đột nhiên nói: "Nếu hai năm sau, nó......" Sau đó ông liền dừng lại.
Cố Thanh Bùi cũng không quá muốn biết vấn đề này đến tột cùng sẽ thế nào, chuyện hai năm sau, hắn chẳng muốn đoán trước.
Hy vọng thời điểm kia, hắn có thể trở thành Cố Thanh Bùi khiến cho chính hắn bội phục, thỏa mãn.
Việc cuối cùng hắn làm trước khi tắt máy, là xóa hết từng tin nhắn Nguyên Dương đã gửi cho hắn.
Hoàn toàn sạch sẽ.
/120
|