Ở giới Thái cực, ngoại trừ bốn đại lục nơi phàm nhân và tu sĩ cùng nhau chung sống là Thái Cổ, Thái Thanh, Thái Nhất và Thái Hư thì còn ba địa vực khác mà nhân loại rất ít khi đặt chân tới đó là: Đại hoang, Hắc Thủy và Nam Vực. Ba địa vực này môi trường sống ác liệt, thiếu thốn tài nguyên chỉ có những thứ trời sinh đã ở nơi đây mới có thể sống sót lâu dài.
Ví dụ như Hắc Thủy, nơi này âm khí vô cùng nặng, lâu lâu lại có hắc thủy triều, quanh năm không thấy ánh mặt trời, bên trong tràn đầy hàn vật cực âm, cho nên thu hút rất nhiều quỷ tu và cương thi đến đây tu luyện, nếu như muốn từ Thái Thanh tới Thái Hư thì cách nhanh nhất và tiện nhất là đi xuyên qua Hắc Thủy.
Mà Nam Cực từ xưa tới nay vốn là vùng khỉ ho cò gáy, nơi này có hơn trăm dị tộc sinh hoạt, dân phong vạm vỡ, lấy thôn xóm và bộ lạc làm đơn vị, lâu lâu lại xảy ra tình trạng thôn xóm hoặc bộ lạc tranh đấu vì tài nguyên. Ngoài ra bên trong Nam Cực có vô số đầm lầy và rừng rậm u ám, nếu không có người bản xứ dẫn đường rất dễ bị lạc, đây là vùng đất nằm ở cực Nam của đại lục Thái Nhất.
Cuối cùng là Đại Hoang, nơi này nổi tiếng với trăm ngàn yêu tu sinh sống, nghe đồn chỉ cần có núi thì đều có đại vương hoặc mạnh hoặc yếu chiếm lĩnh, lấy núi làm cột mốc phân chia địa bàn. Kỳ thật so với hai nơi còn lại, tài nguyên Đại Hoang có thể nói là vô cùng phong phú, đã từng có một môn phái nhân tu thực lực mạnh mẽ đánh chủ ý lên Đại Hoang, nhưng trăm vạn năm qua đi mà vẫn không thành công. Nguyên nhân chính là vì địa vực bên trong quá rộng lớn, ngọa hổ tàng long, có nhất nhiều yêu thú và yêu tu cường đại, hơn nữa điều khiến người ta kinh sợ đó là nơi đây từng xuất hiện thần thú cường đại từ thượng giới xuống. Lâu ngày nơi này trở thành miền đất hứa của các yêu thú và yêu tu, nhân tu cũng không dám có ý định gì với nơi này nữa.
Đặc biệt gần vạn năm nay yêu tu và nhân tu chưa từng xung đột quá lớn, dường như nhóm yêu tu đã thu lại thú tính tập kích phàm nhân, yên ổn ở lại Đại hoang tu luyện đạo hạnh của mình. Cho nên, hiện nay đột nhiên có yêu tu đánh lên tiểu thành nơi biên giới Thái Cổ, quả thật khiến nhân tu trong đại lục Thái Cổ không thể không cảnh giác.
Trong một động phủ trên núi Vân Trạch thuộc Đại hoang, giờ phút này bên trong tràn ngập rượu trì thịt lâm, vô số tiểu yêu đang cùng tụ tập ăn mừng, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, ngoài đám tiểu yêu không đáng nhắc tới, trong đó còn có bốn tên yêu tu trước kì biến hóa đang nâng cốc trao đổi gì đó.
Trong đó, ngồi trên ghế chủ vị là một yêu tu chuột đầu người thân yêu, hắn giơ lên chén rượu nói với hai người bên cạnh: “Đến đây đến đây, hôm nay hiếm khi ba vị cùng nhau tụ tập tại động phủ của Nhĩ Thử ta, không vì cái gì khác chỉ riêng duyên phận lần này cũng đủ để chúng ta cạn một ly.”
Bên phải hắn có hai người đang ngồi, một người đầu chim thân người, một người đầu thú thân người đuôi dài, đúng là Tất Phương và Bạch Trạch muốn cướp đoạt Phượng Hỏa trong Khê Giản Cốc năm đó.
Hai người đều vô cùng nể mặt Nhĩ Thử, giơ chén rượu lên nhưng mỹ nữ mặt người thân sói bên trái, hai bên có một đám yêu tu đứng hầu thì hừ lạnh một tiếng quát lên: “Duyên phận cái gì? Nếu không phải lão quỷ ngươi triệu tập thì ta mà thèm ngồi trong cái động vừa tối vừa bẩn này chắc? Có gì mau nói, nói xong ta còn phải về động phủ thanh tu.”
Nghe vậy, Nhĩ Thử xấu hổ cười cười, dùng móng vuốt gãi lỗ tai nói:“Hóa Xà đạo hữu vẫn nóng tính như xưa, lão phu chỉ là muốn khuấy động không khí một chút thôi mà, trên đời này được cùng tri kỷ uống rượu, đàm chuyện nhân sinh không phải là một chuyện rất may mắn sao?
Tất Phương cũng có chút chướng mắt, bè theo: “Mụ rắn già kia, Nhĩ Thử mời ngươi là nể mặt ngươi lắm rồi, nếu là ta thì còn lâu, sau khi bàn xong mọi chuyện liền phái người báo ngươi một tiếng là được, đỡ phải để ngươi đến đây khiến mọi người mất hứng.”
“Ngươi tưởng ta muốn đến chắc?” Hóa Xà cười lạnh, “Cùng ăn cơm với loại phế vật ngay cả Hỏa Linh cũng không bắt được, đúng là tự hạ thấp thân phận, nếu hai bên đều không vừa mắt đối phương thì rượu này không cần uống nữa, Nhĩ Thử, ta đi trước, có gì các ngươi cứ bàn rồi truyền âm cho ta, cáo từ.”
Dứt lời nàng đứng dậy dùng cánh chim bao lấy toàn thân, nháy mắt đã biến thành một vũng nước, nhanh chóng biến mất trên mặt đất.
“Hừ, đi càng tốt. Con mụ rắn già này, nếu không phải vì ngươi có thể cởi bỏ một phần cấm chế trong Thần Long cung thì có quỷ mới tìm ngươi.”
Bị người chọc phải chỗ đau, Tất Phương cầm chén rượu trong tay uống cạn một ngụm sau đó hung hăng ném cái chén về phía nàng ta vừa biến mất, xả giận một phen.
So với tâm trạng kích động của hắn thì Bạch Trạch ngồi một bên bình tĩnh hơn nhiều, khuyên giải: “Bỏ đi, Tất Phương hiền đệ, so đo với nữ nhân thì có gì anh hùng, chúng ta nghe xem Nhĩ Thử huynh nói gì đã.”
Nhìn dáng vẻ khó chịu của Tất Phương, Nhĩ Thử cũng thoáng tò mò:“Nghe nói lần này hai vị vì lấy hỏa linh mà tiêu phí hơn hai mươi năm, trước khi đi đã nói vô cùng chắc chắn, không biết trên đường rốt cuộc xảy ra chuyện gì bất ngờ mà hai vị lại tay không mà về?”
Bạch trạch lắc đầu nói:“Việc này chỉ có thể nói là trời không toại lòng người, Nhĩ Thử huynh, chúng ta vẫn nên thảo luận chuyện trước mắt đã.”
Thấy nó không muốn nhắc tới, Nhĩ Thử cũng thức thời nói: “Lần này kêu các vị tới là muốn nói cho các vị, đại trận phá giải Thần Long cung – Thập Vạn Nhân Tiên Huyết đã chuẩn bị xong, chỉ cần hơn ngàn người nữa là có thể phá trận, nhưng theo thám tử báo lại gần đây thì hình như bên nhân tu đã phát hiện dị trạng, gần đây trong vài tiểu thành xuất hiện không ít tu sĩ tứ phái tam gia, không biết hai vị cảm thấy chuyện này thế nào?”
Nói đến nhân sửa, Tất Phương lại đỏ mắt nghiến răng nghiến lợi nói:“ Sao chăng gì nữa? Đương nhiên là giết sạch toàn bộ, không phải còn thiếu hơn ngàn người đó sao? Vừa vặn góp đủ số!”
Nhĩ Thử nhận thấy Tất Phương hơi kích động, không đáp lời nó mà nhìn về phía Bạch Trạch.
“Bạch trạch huynh thấy sao?”
Trước tiên Bạch Trạch thoáng suy tư một phen, mới hỏi:“ Trong đám tu sĩ xuất hiện ở thành trấn có Nguyên Anh kỳ không?”
“Không có, phần lớn là tu sĩ Trúc Cơ kì cùng Kim Đan Kỳ.”
“Theo ta thấy, chúng ta phải hành động nhanh hơn, xem tình huống trước mắt hẳn là tứ phái tam gia vẫn chưa thực sự hiểu hết ngọn nguồn nơi này, nếu không nhất định không chỉ phái tu sĩ Trúc Cơ kỳ và Kim Đan kỳ, những tu sĩ này đến đây hẳn chỉ để điều tra vì sao nhiều tu sĩ tình báo mất tích như vậy. Chúng ta cần âm thầm làm việc, không cần đánh rắng động cỏ, dù sao bảo tàng trong Thần Long cũng không phải là bảo tàng bình thường ở nhân giới, tốt nhất không nên để lộ quá nhiều tin tức, miễn cho một vài lão quái vật ẩn sâu trong Đại hoang biết được, nếu không chúng ta ngay cả cơ hội được chia một bát canh cũng không có.”Nhĩ Thử vừa nghe vừa gật đầu:“Bạch trạch huynh nói đúng thâm ý của lão phu, lão phu cũng cảm thấy như thế. Chúng ta vẫn cứ phân công nhau làm việc, từ năm thành trấn khác nhau bắt hơn hai trăm người về đây, tốc độ phải nhanh lên, muộn nhất không tới một tháng nhất định phải mở ra đại môn Thần Long cung.”
“Còn Hóa Xà thì phiền Nhĩ Thử huynh báo cho nàng ta, ta và Tất Phương hiền đệ sẽ không chậm trễ hơn nữa, lập tức xuất phát đi bắt đám phàm nhân này đến, chờ lấy được bảo tàng rồi chúng ta mới chân chính ăn mừng một phen.”
Bạch trạch cũng đồng ý với đề nghị của Nhĩ Thử, mang theo Tất Phương vẫn còn buồn bực chuẩn bị cáo từ.
Nhĩ Thử chắp tay tiễn hai người nói:“Được, làm phiền nhị vị huynh đệ. Vâỵ ta cũng đi lo liệu một vài chuyện khác, không thể tiễn xa, có chuyện gì thì dùng châu truyền âm liên lạc.”
Hai người này vừa đi, động phủ núi Vân Trạch lại khôi phục khung cảnh như xưa, mà ở cách đó hàng tỉ lý, đám người Tiêu Dao tới điều tra còn đang không nhanh không chậm phi hành.
Đi đầu đội ngũ là một vò hồ lô khổng lồ, bên trên là Triệu Hiển đang chuyên tâm tĩnh tọa, mà sau hắn một chút là quải trượng của Lữ Phượng, dáng vẻ của lão buồn chán muốn chết, đang nằm nghiêng trên quải trượng ngáp ngắn ngáp dài.
Cách hai người một khoảng là một cái thùng lớn, trên thùng có nắp đậy kín, mà thân thùng có lục văn hộ thể khiến người ta không thể tra xét rốt cuộc trong đó có huyền cơ gì.
Trong Hư không bên trong thùng, Tiêu Dao không ngừng phun nạp tĩnh tọa vận hành chu thiên, đem tiên khí khó khăn lắm mới thu được tập trung ở đan điền, không ngừng tẩm bổ nuôi lớn kim đan. Tuy rằng mỗi lần phun nạp, tiên khí thu được chỉ như muối bỏ biển, nhưng nàng tin rằng chỉ cần kiên trì không ngừng thì luôn có một ngày nàng sẽ hóa kén thành bướm, đạt thành giấc mộng đại đạo của mình, biển lớn trời cao từ nay mặc nàng bay lượn, không còn gì có thể níu bước chân nàng!
Cách chiếc “Thùng rửa chân” của nàng mấy chục thước, là một chiếc thuyền rồng to lớn hoa mỹ, vô cùng khí thế phá không mà đi.
Cơ Hạo ngồi trong chủ thất của thuyền, nhìn cái thùng lớn cách đó không xa, nói với Tả Cảnh: “ Trong thùng hẳn có huyền cơ, pháp thuật độc môn Thiên Nhãn của ngươi có nhìn được không?”
“Thiên Nhãn chỉ có tác dụng khi thần thức của tu sĩ kia yếu hơn thuộc hạ, còn quanh thân pháp bảo của nàng ta tản ra thần niệm nhàn nhạt nhưng mạnh mẽ hơn thuộc hạ nhiều, thuộc hạ không cách nào điều tra.”
Tả Cảnh lắc đầu, thành thật trả lời.
“Xem ra nàng ta quả thật có chút bản lĩnh, chẳng trách có thể sống sót trong vòng hồng quang.” Cơ Hạo trầm giọng, nhưng nhìn ra được hắn có vài phần hứng thú với chiếc thùng phía trước “Không biết nàng ta ở bên trong làm gì, nhìn qua thật sự thần bí. Nếu không phải lần này ta có nhiệm vụ trong người, không thể phân tâm chú ý nàng ta thì ta thật muốn tự mình thử một chút xem nàng ta hư thực thế nào, cho nên, đợi đến Đại hoang rồi ngươi nhất định phải theo dõi nàng ta thật chặt.”
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh, chỉ là Chu Chân Chân kia phải làm sao bây giờ? Nếu như để mặc nàng ta làn càn ở Đại Hoang”
Tả Cảnh có chút khó xử nhìn chủ tử nhà mình, hiển nhiên hai người đều biết cô công chúa thẳng như ruột ngựa kia là một phiền toái vô cùng khiến người ta đau đầu.
“Chân Chân?”
Cơ Hạo hơi nhíu mắt, giống như hạ quyết tâm nói:
“Ngươi chỉ cần phụ trách giám thị Tiêu Dao là được, ta có một dự cảm, nàng này không đơn giản như mật báo nói. Về phần Chu Chân Chân, nếu như có gì sơ suất thì để tự nàng ta giải quyết, như Liễu Mị Nương đã nói, nếu như nàng ta không học được cách sinh tồn trong thế giới tàn khốc tràn ngập giết chóc này thì không ai có thể bảo vệ cô ta cả đời được. Chẳng qua cũng chỉ là một lô đỉnh thuộc tính mộc vạn năm khó gặp, không có thì thôi, dù sao thải bổ cũng chỉ là thuật bàng môn, căn cơ cùng tu vi của bản thân mới là quan trọng.”
Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến hai giọng nữ, cùng kêu to
“Cơ đạo hữu..”
“Hạo ca ca..”
Tả Cảnh không khỏi nhíu mày nói:“Thiếu chủ, hai người này từ lúc lên thuyền đã không ngừng cãi cọ, suốt ngày chí chóe, có cần thuộc hạ thay thiếu chủ đuổi người không?”
“Không sao, mở cửa cho các nàng vào đi.” Cơ Hạo lười biếng cười cười “Nữ tử là phải nũng nịu bám người, vì tình cảm mà sinh khát vọng, như vậy mới có thể khiến người ta yêu thích. Cổ nhân nói rất đúng, thiên hạ là của nam nhân, nữ nhân chỉ cần ngoan ngoãn nằm trên giường chờ nam nhân chinh phục thiên hạ là được. Ghét nhất là đám nữ tử luôn muốn cùng ngươi tranh cao thấp, vừa không thể thu làm sủng vật, vừa khiến người ta động sát niệm.”
Dứt lời mắt phượng híp lại, ánh mắt hướng về chiếc thùng đang yên lặng phi hành ở phía trước, khóe môi giương lên ý cười khát máu.
Ví dụ như Hắc Thủy, nơi này âm khí vô cùng nặng, lâu lâu lại có hắc thủy triều, quanh năm không thấy ánh mặt trời, bên trong tràn đầy hàn vật cực âm, cho nên thu hút rất nhiều quỷ tu và cương thi đến đây tu luyện, nếu như muốn từ Thái Thanh tới Thái Hư thì cách nhanh nhất và tiện nhất là đi xuyên qua Hắc Thủy.
Mà Nam Cực từ xưa tới nay vốn là vùng khỉ ho cò gáy, nơi này có hơn trăm dị tộc sinh hoạt, dân phong vạm vỡ, lấy thôn xóm và bộ lạc làm đơn vị, lâu lâu lại xảy ra tình trạng thôn xóm hoặc bộ lạc tranh đấu vì tài nguyên. Ngoài ra bên trong Nam Cực có vô số đầm lầy và rừng rậm u ám, nếu không có người bản xứ dẫn đường rất dễ bị lạc, đây là vùng đất nằm ở cực Nam của đại lục Thái Nhất.
Cuối cùng là Đại Hoang, nơi này nổi tiếng với trăm ngàn yêu tu sinh sống, nghe đồn chỉ cần có núi thì đều có đại vương hoặc mạnh hoặc yếu chiếm lĩnh, lấy núi làm cột mốc phân chia địa bàn. Kỳ thật so với hai nơi còn lại, tài nguyên Đại Hoang có thể nói là vô cùng phong phú, đã từng có một môn phái nhân tu thực lực mạnh mẽ đánh chủ ý lên Đại Hoang, nhưng trăm vạn năm qua đi mà vẫn không thành công. Nguyên nhân chính là vì địa vực bên trong quá rộng lớn, ngọa hổ tàng long, có nhất nhiều yêu thú và yêu tu cường đại, hơn nữa điều khiến người ta kinh sợ đó là nơi đây từng xuất hiện thần thú cường đại từ thượng giới xuống. Lâu ngày nơi này trở thành miền đất hứa của các yêu thú và yêu tu, nhân tu cũng không dám có ý định gì với nơi này nữa.
Đặc biệt gần vạn năm nay yêu tu và nhân tu chưa từng xung đột quá lớn, dường như nhóm yêu tu đã thu lại thú tính tập kích phàm nhân, yên ổn ở lại Đại hoang tu luyện đạo hạnh của mình. Cho nên, hiện nay đột nhiên có yêu tu đánh lên tiểu thành nơi biên giới Thái Cổ, quả thật khiến nhân tu trong đại lục Thái Cổ không thể không cảnh giác.
Trong một động phủ trên núi Vân Trạch thuộc Đại hoang, giờ phút này bên trong tràn ngập rượu trì thịt lâm, vô số tiểu yêu đang cùng tụ tập ăn mừng, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, ngoài đám tiểu yêu không đáng nhắc tới, trong đó còn có bốn tên yêu tu trước kì biến hóa đang nâng cốc trao đổi gì đó.
Trong đó, ngồi trên ghế chủ vị là một yêu tu chuột đầu người thân yêu, hắn giơ lên chén rượu nói với hai người bên cạnh: “Đến đây đến đây, hôm nay hiếm khi ba vị cùng nhau tụ tập tại động phủ của Nhĩ Thử ta, không vì cái gì khác chỉ riêng duyên phận lần này cũng đủ để chúng ta cạn một ly.”
Bên phải hắn có hai người đang ngồi, một người đầu chim thân người, một người đầu thú thân người đuôi dài, đúng là Tất Phương và Bạch Trạch muốn cướp đoạt Phượng Hỏa trong Khê Giản Cốc năm đó.
Hai người đều vô cùng nể mặt Nhĩ Thử, giơ chén rượu lên nhưng mỹ nữ mặt người thân sói bên trái, hai bên có một đám yêu tu đứng hầu thì hừ lạnh một tiếng quát lên: “Duyên phận cái gì? Nếu không phải lão quỷ ngươi triệu tập thì ta mà thèm ngồi trong cái động vừa tối vừa bẩn này chắc? Có gì mau nói, nói xong ta còn phải về động phủ thanh tu.”
Nghe vậy, Nhĩ Thử xấu hổ cười cười, dùng móng vuốt gãi lỗ tai nói:“Hóa Xà đạo hữu vẫn nóng tính như xưa, lão phu chỉ là muốn khuấy động không khí một chút thôi mà, trên đời này được cùng tri kỷ uống rượu, đàm chuyện nhân sinh không phải là một chuyện rất may mắn sao?
Tất Phương cũng có chút chướng mắt, bè theo: “Mụ rắn già kia, Nhĩ Thử mời ngươi là nể mặt ngươi lắm rồi, nếu là ta thì còn lâu, sau khi bàn xong mọi chuyện liền phái người báo ngươi một tiếng là được, đỡ phải để ngươi đến đây khiến mọi người mất hứng.”
“Ngươi tưởng ta muốn đến chắc?” Hóa Xà cười lạnh, “Cùng ăn cơm với loại phế vật ngay cả Hỏa Linh cũng không bắt được, đúng là tự hạ thấp thân phận, nếu hai bên đều không vừa mắt đối phương thì rượu này không cần uống nữa, Nhĩ Thử, ta đi trước, có gì các ngươi cứ bàn rồi truyền âm cho ta, cáo từ.”
Dứt lời nàng đứng dậy dùng cánh chim bao lấy toàn thân, nháy mắt đã biến thành một vũng nước, nhanh chóng biến mất trên mặt đất.
“Hừ, đi càng tốt. Con mụ rắn già này, nếu không phải vì ngươi có thể cởi bỏ một phần cấm chế trong Thần Long cung thì có quỷ mới tìm ngươi.”
Bị người chọc phải chỗ đau, Tất Phương cầm chén rượu trong tay uống cạn một ngụm sau đó hung hăng ném cái chén về phía nàng ta vừa biến mất, xả giận một phen.
So với tâm trạng kích động của hắn thì Bạch Trạch ngồi một bên bình tĩnh hơn nhiều, khuyên giải: “Bỏ đi, Tất Phương hiền đệ, so đo với nữ nhân thì có gì anh hùng, chúng ta nghe xem Nhĩ Thử huynh nói gì đã.”
Nhìn dáng vẻ khó chịu của Tất Phương, Nhĩ Thử cũng thoáng tò mò:“Nghe nói lần này hai vị vì lấy hỏa linh mà tiêu phí hơn hai mươi năm, trước khi đi đã nói vô cùng chắc chắn, không biết trên đường rốt cuộc xảy ra chuyện gì bất ngờ mà hai vị lại tay không mà về?”
Bạch trạch lắc đầu nói:“Việc này chỉ có thể nói là trời không toại lòng người, Nhĩ Thử huynh, chúng ta vẫn nên thảo luận chuyện trước mắt đã.”
Thấy nó không muốn nhắc tới, Nhĩ Thử cũng thức thời nói: “Lần này kêu các vị tới là muốn nói cho các vị, đại trận phá giải Thần Long cung – Thập Vạn Nhân Tiên Huyết đã chuẩn bị xong, chỉ cần hơn ngàn người nữa là có thể phá trận, nhưng theo thám tử báo lại gần đây thì hình như bên nhân tu đã phát hiện dị trạng, gần đây trong vài tiểu thành xuất hiện không ít tu sĩ tứ phái tam gia, không biết hai vị cảm thấy chuyện này thế nào?”
Nói đến nhân sửa, Tất Phương lại đỏ mắt nghiến răng nghiến lợi nói:“ Sao chăng gì nữa? Đương nhiên là giết sạch toàn bộ, không phải còn thiếu hơn ngàn người đó sao? Vừa vặn góp đủ số!”
Nhĩ Thử nhận thấy Tất Phương hơi kích động, không đáp lời nó mà nhìn về phía Bạch Trạch.
“Bạch trạch huynh thấy sao?”
Trước tiên Bạch Trạch thoáng suy tư một phen, mới hỏi:“ Trong đám tu sĩ xuất hiện ở thành trấn có Nguyên Anh kỳ không?”
“Không có, phần lớn là tu sĩ Trúc Cơ kì cùng Kim Đan Kỳ.”
“Theo ta thấy, chúng ta phải hành động nhanh hơn, xem tình huống trước mắt hẳn là tứ phái tam gia vẫn chưa thực sự hiểu hết ngọn nguồn nơi này, nếu không nhất định không chỉ phái tu sĩ Trúc Cơ kỳ và Kim Đan kỳ, những tu sĩ này đến đây hẳn chỉ để điều tra vì sao nhiều tu sĩ tình báo mất tích như vậy. Chúng ta cần âm thầm làm việc, không cần đánh rắng động cỏ, dù sao bảo tàng trong Thần Long cũng không phải là bảo tàng bình thường ở nhân giới, tốt nhất không nên để lộ quá nhiều tin tức, miễn cho một vài lão quái vật ẩn sâu trong Đại hoang biết được, nếu không chúng ta ngay cả cơ hội được chia một bát canh cũng không có.”Nhĩ Thử vừa nghe vừa gật đầu:“Bạch trạch huynh nói đúng thâm ý của lão phu, lão phu cũng cảm thấy như thế. Chúng ta vẫn cứ phân công nhau làm việc, từ năm thành trấn khác nhau bắt hơn hai trăm người về đây, tốc độ phải nhanh lên, muộn nhất không tới một tháng nhất định phải mở ra đại môn Thần Long cung.”
“Còn Hóa Xà thì phiền Nhĩ Thử huynh báo cho nàng ta, ta và Tất Phương hiền đệ sẽ không chậm trễ hơn nữa, lập tức xuất phát đi bắt đám phàm nhân này đến, chờ lấy được bảo tàng rồi chúng ta mới chân chính ăn mừng một phen.”
Bạch trạch cũng đồng ý với đề nghị của Nhĩ Thử, mang theo Tất Phương vẫn còn buồn bực chuẩn bị cáo từ.
Nhĩ Thử chắp tay tiễn hai người nói:“Được, làm phiền nhị vị huynh đệ. Vâỵ ta cũng đi lo liệu một vài chuyện khác, không thể tiễn xa, có chuyện gì thì dùng châu truyền âm liên lạc.”
Hai người này vừa đi, động phủ núi Vân Trạch lại khôi phục khung cảnh như xưa, mà ở cách đó hàng tỉ lý, đám người Tiêu Dao tới điều tra còn đang không nhanh không chậm phi hành.
Đi đầu đội ngũ là một vò hồ lô khổng lồ, bên trên là Triệu Hiển đang chuyên tâm tĩnh tọa, mà sau hắn một chút là quải trượng của Lữ Phượng, dáng vẻ của lão buồn chán muốn chết, đang nằm nghiêng trên quải trượng ngáp ngắn ngáp dài.
Cách hai người một khoảng là một cái thùng lớn, trên thùng có nắp đậy kín, mà thân thùng có lục văn hộ thể khiến người ta không thể tra xét rốt cuộc trong đó có huyền cơ gì.
Trong Hư không bên trong thùng, Tiêu Dao không ngừng phun nạp tĩnh tọa vận hành chu thiên, đem tiên khí khó khăn lắm mới thu được tập trung ở đan điền, không ngừng tẩm bổ nuôi lớn kim đan. Tuy rằng mỗi lần phun nạp, tiên khí thu được chỉ như muối bỏ biển, nhưng nàng tin rằng chỉ cần kiên trì không ngừng thì luôn có một ngày nàng sẽ hóa kén thành bướm, đạt thành giấc mộng đại đạo của mình, biển lớn trời cao từ nay mặc nàng bay lượn, không còn gì có thể níu bước chân nàng!
Cách chiếc “Thùng rửa chân” của nàng mấy chục thước, là một chiếc thuyền rồng to lớn hoa mỹ, vô cùng khí thế phá không mà đi.
Cơ Hạo ngồi trong chủ thất của thuyền, nhìn cái thùng lớn cách đó không xa, nói với Tả Cảnh: “ Trong thùng hẳn có huyền cơ, pháp thuật độc môn Thiên Nhãn của ngươi có nhìn được không?”
“Thiên Nhãn chỉ có tác dụng khi thần thức của tu sĩ kia yếu hơn thuộc hạ, còn quanh thân pháp bảo của nàng ta tản ra thần niệm nhàn nhạt nhưng mạnh mẽ hơn thuộc hạ nhiều, thuộc hạ không cách nào điều tra.”
Tả Cảnh lắc đầu, thành thật trả lời.
“Xem ra nàng ta quả thật có chút bản lĩnh, chẳng trách có thể sống sót trong vòng hồng quang.” Cơ Hạo trầm giọng, nhưng nhìn ra được hắn có vài phần hứng thú với chiếc thùng phía trước “Không biết nàng ta ở bên trong làm gì, nhìn qua thật sự thần bí. Nếu không phải lần này ta có nhiệm vụ trong người, không thể phân tâm chú ý nàng ta thì ta thật muốn tự mình thử một chút xem nàng ta hư thực thế nào, cho nên, đợi đến Đại hoang rồi ngươi nhất định phải theo dõi nàng ta thật chặt.”
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh, chỉ là Chu Chân Chân kia phải làm sao bây giờ? Nếu như để mặc nàng ta làn càn ở Đại Hoang”
Tả Cảnh có chút khó xử nhìn chủ tử nhà mình, hiển nhiên hai người đều biết cô công chúa thẳng như ruột ngựa kia là một phiền toái vô cùng khiến người ta đau đầu.
“Chân Chân?”
Cơ Hạo hơi nhíu mắt, giống như hạ quyết tâm nói:
“Ngươi chỉ cần phụ trách giám thị Tiêu Dao là được, ta có một dự cảm, nàng này không đơn giản như mật báo nói. Về phần Chu Chân Chân, nếu như có gì sơ suất thì để tự nàng ta giải quyết, như Liễu Mị Nương đã nói, nếu như nàng ta không học được cách sinh tồn trong thế giới tàn khốc tràn ngập giết chóc này thì không ai có thể bảo vệ cô ta cả đời được. Chẳng qua cũng chỉ là một lô đỉnh thuộc tính mộc vạn năm khó gặp, không có thì thôi, dù sao thải bổ cũng chỉ là thuật bàng môn, căn cơ cùng tu vi của bản thân mới là quan trọng.”
Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến hai giọng nữ, cùng kêu to
“Cơ đạo hữu..”
“Hạo ca ca..”
Tả Cảnh không khỏi nhíu mày nói:“Thiếu chủ, hai người này từ lúc lên thuyền đã không ngừng cãi cọ, suốt ngày chí chóe, có cần thuộc hạ thay thiếu chủ đuổi người không?”
“Không sao, mở cửa cho các nàng vào đi.” Cơ Hạo lười biếng cười cười “Nữ tử là phải nũng nịu bám người, vì tình cảm mà sinh khát vọng, như vậy mới có thể khiến người ta yêu thích. Cổ nhân nói rất đúng, thiên hạ là của nam nhân, nữ nhân chỉ cần ngoan ngoãn nằm trên giường chờ nam nhân chinh phục thiên hạ là được. Ghét nhất là đám nữ tử luôn muốn cùng ngươi tranh cao thấp, vừa không thể thu làm sủng vật, vừa khiến người ta động sát niệm.”
Dứt lời mắt phượng híp lại, ánh mắt hướng về chiếc thùng đang yên lặng phi hành ở phía trước, khóe môi giương lên ý cười khát máu.
/58
|