Chương V: Tại trường đại học y quốc gia.
- Cậu nghĩ sao khi mình vào trường này?
- Tốt đấy chứ.
Khải Hoàng và Anh Kiệt đang nói chuyện với nhau.
- Anh Kiệt này. – Phù, “cái bà” Tố Miêu này lúc nào cũng đeo bám Anh Kiệt.
- Ủa, Khải Hoàng? – Ô, cái mặt ngạc nhiên của Tố Miêu thú vị quá.
- Ừ, sao đấy?
- Tớ ... tớ có chuyện muốn nói với các cậu.
- Sao?
- À, chờ tớ chút.
Tố Miêu kéo Đạo Phong lại gần Anh Kiệt và Khải Hoàng.
- Ủa, liên quan gì đến Đạo Phong à?
- Ừ, anh ý là nhân vật chính mà.
- “Anh ý” ? Này, đừng nói là ...
- Đúng thế, tớ chính thức là bạn gái của anh ý.
Cả trường hướng mắt về phía cô gái xinh đẹp.
- Uầy, không đùa chứ?
- Thật mà.
Đạo Phong ghé tai Anh Kiệt (có vẻ thân nhau rồi):
- Lần trước đúng là tôi có thích Tố Miêu thật, nhưng giờ thì không.
Rồi Tố Miêu lại kéo Đạo Phong đi mất.
- Lạ thật.
* * *
Nắng chủ nhật vàng nhẹ. Bước chân sột soạt của Anh Kiệt thoải mái trên con đường phẳng lì thẳng tắp. Hôm nay, cậu có một cuộc hẹn với lũ Tố Miêu, Khải Hoàng, Đạo Phong, Dao Minh, à, cũng phải nói thêm, để thể hiện lòng trung thành của mình, Dao Minh đã theo học ngành y cùng Đạo Phong, đàn em mà.
Úi chà chà, cái cửa hàng này thật ... tồi tàn, không được đẹp bằng ảnh trên tờ rơi đâu. Cái biển to tướng gắn trên cửa đề:
RAMEN NGON CHẾT NGƯỜI
Nghe giống trong truyện Thám tử lừng danh Conan quá nhỉ. Không khéo xảy ra vụ án cũng nên. Thôi, nghĩ ngợi làm gì, vào thôi!
- Nè, Anh Kiệt.
- Ơ, ờ ... ờ ...
- Cái gì mà “ơ ơ” rồi đơ đơ như... thằng ngơ thế? – Khải Hoàng lên tiếng trách móc.
- Đâu, tại ... lạ quá!
- Hớ hớ, tôi tìm mãi mới thấy quán này đấy. – Đạo Phong đã ăn hết... 3 cốc sinh tố xoài !?
- Ăn như con ... lợn ý. – Tố Miêu mắng yêu.
- Biết trước mình thích Anh Kiệt cho rồi! – Tố Miêu trách.
- Thôi, bà cho tôi kiếu. – Hôm nay cả lũ đổi cách xưng hô à? Đến Anh Kiệt mà còn ...
- Nè, ăn chi gọi. Anh em đói lắm rồi.
- Ở quán Ramen ta ăn ... – Anh Kiệt còn phân vân.
- Ở quán Ramen ta ăn Ramen. – Cái tên Dao Minh lắm chuyện này.
Cả lũ được trận cười no bụng (nhưng vẫn còn bụng để ăn)
- Quán này tự phục vụ nên tôi tiến cử Anh Kiệt đi lấy đồ cho mọi người. Ai bảo làm người ta đợi. – Đạo Phong đề xuất.
- Ăn 3 cốc rồi còn gì.
- Ai đồng ý? – Đạo Phong phớt lờ.
Cả mấy cánh tay giơ lên (tức thống nhất quan điểm ý mà).
- Ơ !?
- Ơ cái gì, đi lấy nhanh!
Anh Kiệt nhanh nhảu đi liền.
* * *
Cái phòng sang trọng của Anh Kiệt ... cực kì ngăn nắp (Chắc các bạn sẽ nghĩ nó bừa bộn lắm đúng không? Chơi nhau đấy ^.^) . Con trai mà ngăn nắp thì đúng là không bình thường, nhưng anh chàng nhân vật chính của chúng ta lại không hề mắc bệnh gì cả.
- No quá! – Anh Kiệt buột miệng.
- A lô, Khải Hoàng à? Sang đây ngủ chung với tôi cho vui. Tôi ... sợ ma lắm! – Anh Kiệt bịt miệng cười.
- Hơ hơ, mấy tuổi rồi hả cụ cố? Thời buổi này con sợ ma.
- Sang nha!
Tít ... tít ... tít ...
- Ôi dào, chưa chi đã tắt máy. – Khải Hoàng “nhọn mỏ”.
Đêm đấy, Khải Hoàng ôm gối ôm chăn sang ngủ cùng Anh Kiệt. Ngủ cùng mới phát hiện, cái tên Khải Hoàng chuyên gia ngủ ... chảy nước dãi.
Sớm hôm sau ...
- Dậy, dậy! – Anh Kiệt đánh Khải Hoàng.
- Gì, còn sớm.
- Ông về giặt chăn cho tôi.
- Sao đấy?
- Chảy dãi ghê quá! Tối qua còn văng chân tứ phía, không ai ngủ nổi.
- Dãi !? Chân !? – Lộ hết tính xấu nên ngượng hả? (^.^)
- Há há, lộ rồi nha.
- Ông đừng nói với ai nha.
- Còn phải xét cái thái độ.
- Thế nào?
- Sớm nay, 1 bữa sáng thịnh soạn.
- Ô văn kê !
`hơn 1 năm chưa đăng chap cho mn nhi? sorry vì mik bận quá à! cả năm đúng là bận thôi rồi bận. chuẩn bị ra chap ms rồi. ai đọc chap 5 thì cho mik sửa lại tí: anh kiệt chưa có phòng trọ riêng nha. chap 6 sẽ ns về phi vụ nhà cửa cực hài hước lun nak!!! ^^ Chờ au nha khoảng ngày mai thôi!!!`
- Cậu nghĩ sao khi mình vào trường này?
- Tốt đấy chứ.
Khải Hoàng và Anh Kiệt đang nói chuyện với nhau.
- Anh Kiệt này. – Phù, “cái bà” Tố Miêu này lúc nào cũng đeo bám Anh Kiệt.
- Ủa, Khải Hoàng? – Ô, cái mặt ngạc nhiên của Tố Miêu thú vị quá.
- Ừ, sao đấy?
- Tớ ... tớ có chuyện muốn nói với các cậu.
- Sao?
- À, chờ tớ chút.
Tố Miêu kéo Đạo Phong lại gần Anh Kiệt và Khải Hoàng.
- Ủa, liên quan gì đến Đạo Phong à?
- Ừ, anh ý là nhân vật chính mà.
- “Anh ý” ? Này, đừng nói là ...
- Đúng thế, tớ chính thức là bạn gái của anh ý.
Cả trường hướng mắt về phía cô gái xinh đẹp.
- Uầy, không đùa chứ?
- Thật mà.
Đạo Phong ghé tai Anh Kiệt (có vẻ thân nhau rồi):
- Lần trước đúng là tôi có thích Tố Miêu thật, nhưng giờ thì không.
Rồi Tố Miêu lại kéo Đạo Phong đi mất.
- Lạ thật.
* * *
Nắng chủ nhật vàng nhẹ. Bước chân sột soạt của Anh Kiệt thoải mái trên con đường phẳng lì thẳng tắp. Hôm nay, cậu có một cuộc hẹn với lũ Tố Miêu, Khải Hoàng, Đạo Phong, Dao Minh, à, cũng phải nói thêm, để thể hiện lòng trung thành của mình, Dao Minh đã theo học ngành y cùng Đạo Phong, đàn em mà.
Úi chà chà, cái cửa hàng này thật ... tồi tàn, không được đẹp bằng ảnh trên tờ rơi đâu. Cái biển to tướng gắn trên cửa đề:
RAMEN NGON CHẾT NGƯỜI
Nghe giống trong truyện Thám tử lừng danh Conan quá nhỉ. Không khéo xảy ra vụ án cũng nên. Thôi, nghĩ ngợi làm gì, vào thôi!
- Nè, Anh Kiệt.
- Ơ, ờ ... ờ ...
- Cái gì mà “ơ ơ” rồi đơ đơ như... thằng ngơ thế? – Khải Hoàng lên tiếng trách móc.
- Đâu, tại ... lạ quá!
- Hớ hớ, tôi tìm mãi mới thấy quán này đấy. – Đạo Phong đã ăn hết... 3 cốc sinh tố xoài !?
- Ăn như con ... lợn ý. – Tố Miêu mắng yêu.
- Biết trước mình thích Anh Kiệt cho rồi! – Tố Miêu trách.
- Thôi, bà cho tôi kiếu. – Hôm nay cả lũ đổi cách xưng hô à? Đến Anh Kiệt mà còn ...
- Nè, ăn chi gọi. Anh em đói lắm rồi.
- Ở quán Ramen ta ăn ... – Anh Kiệt còn phân vân.
- Ở quán Ramen ta ăn Ramen. – Cái tên Dao Minh lắm chuyện này.
Cả lũ được trận cười no bụng (nhưng vẫn còn bụng để ăn)
- Quán này tự phục vụ nên tôi tiến cử Anh Kiệt đi lấy đồ cho mọi người. Ai bảo làm người ta đợi. – Đạo Phong đề xuất.
- Ăn 3 cốc rồi còn gì.
- Ai đồng ý? – Đạo Phong phớt lờ.
Cả mấy cánh tay giơ lên (tức thống nhất quan điểm ý mà).
- Ơ !?
- Ơ cái gì, đi lấy nhanh!
Anh Kiệt nhanh nhảu đi liền.
* * *
Cái phòng sang trọng của Anh Kiệt ... cực kì ngăn nắp (Chắc các bạn sẽ nghĩ nó bừa bộn lắm đúng không? Chơi nhau đấy ^.^) . Con trai mà ngăn nắp thì đúng là không bình thường, nhưng anh chàng nhân vật chính của chúng ta lại không hề mắc bệnh gì cả.
- No quá! – Anh Kiệt buột miệng.
- A lô, Khải Hoàng à? Sang đây ngủ chung với tôi cho vui. Tôi ... sợ ma lắm! – Anh Kiệt bịt miệng cười.
- Hơ hơ, mấy tuổi rồi hả cụ cố? Thời buổi này con sợ ma.
- Sang nha!
Tít ... tít ... tít ...
- Ôi dào, chưa chi đã tắt máy. – Khải Hoàng “nhọn mỏ”.
Đêm đấy, Khải Hoàng ôm gối ôm chăn sang ngủ cùng Anh Kiệt. Ngủ cùng mới phát hiện, cái tên Khải Hoàng chuyên gia ngủ ... chảy nước dãi.
Sớm hôm sau ...
- Dậy, dậy! – Anh Kiệt đánh Khải Hoàng.
- Gì, còn sớm.
- Ông về giặt chăn cho tôi.
- Sao đấy?
- Chảy dãi ghê quá! Tối qua còn văng chân tứ phía, không ai ngủ nổi.
- Dãi !? Chân !? – Lộ hết tính xấu nên ngượng hả? (^.^)
- Há há, lộ rồi nha.
- Ông đừng nói với ai nha.
- Còn phải xét cái thái độ.
- Thế nào?
- Sớm nay, 1 bữa sáng thịnh soạn.
- Ô văn kê !
`hơn 1 năm chưa đăng chap cho mn nhi? sorry vì mik bận quá à! cả năm đúng là bận thôi rồi bận. chuẩn bị ra chap ms rồi. ai đọc chap 5 thì cho mik sửa lại tí: anh kiệt chưa có phòng trọ riêng nha. chap 6 sẽ ns về phi vụ nhà cửa cực hài hước lun nak!!! ^^ Chờ au nha khoảng ngày mai thôi!!!`
/6
|