6916.Công ty Thời Phong, được coi là doanh nghiệp lớn thuộc top đầu trong nước, tọa lạc tại trung tâm của thành phố, chữ bảng hiệu chảy dọc từ trên lầu cao xuống, cho thấy tiềm lực tài chính của công ty Thời Phong.
Chiếc xe Mc Laren ngừng trước cửa công ty Thời phong, người đi đường xung quanh công ty giờ đã không còn xa lạ nữa, người ra vào công ty Thời phong, không phải giàu có cũng là quý nhân.
Mà Thời Thiếu Tu cứ đứng trước cửa công ty Thời phong, chần chừ không vào trong, anh ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà mà không thấy được đỉnh ấy, trong mắt có gì đó khẽ sáng lên lấp lánh.
Ba năm trước, sau khi vừa làm xong tan lễ của cha mình xong, Thời Thiếu Tu anh vô duyên vô cớ bị người ta dẫn khỏi công ty, anh tận mắt nhìn thấy Cố Thu chạy từ trong đại sảnh của công ty ra để đuổi theo anh, nhưng lại bị Thời Phong Thụy cản lại ôm vào lòng.
Còn anh cứ không chịu tin Cố Thu lại có thể phản bội mình như thế, cho đến sau khi ba năm anh ra khỏi tù, mới phát hiện, thì ra khi anh vào tù chưa bao lâu, Cố Thu đã gả cho Thời Phong Thụy.
Mà công ty của anh, cũng bị Thời Phong Thụy lấy danh nghĩa quản lý thay để thâu tóm.
Trong ba năm, anh chưa từng thấy người con gái mà anh yêu hơn tính mạng của mình đến thăm anh lấy một lần, ba sự đả kích cứ nối tiếp nhau, làm anh ở trong tù không thể trấn chỉnh nỗi.
Nếu như không có lời nói của Thẩm Giai Vân, có lẽ đến giờ Thời Thiếu Tu vẫn còn chưa ra khỏi tù.
Những hình ảnh trong quá khứ không ngừng xuất hiện trong đầu anh, đến cả một bóng hình quen thuộc cũng không nhìn thấy, e rằng các cổ đông đã rời đi hơn một nửa.
“Xin hỏi, ngài có hẹn trước không ạ?” Bảo vệ lạnh lùng đưa tay ra cản đường của Thời Thiếu Tu.
Bước chân chậm chậm rồi ngừng tại chỗ, hai tay Thời Thiếu Tu bỏ vào túi quần, ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn bảo vệ, cứ đứng yên trước sảnh, bỗng chốc có vô số con mắt nhìn Thời Thiếu Tu.
“Tôi tìm Thời Phong Thụy.” Thời Thiếu Tu mở miệng nói nhẹ, vốn không có ý định làm khó bảo vệ.
“Thật là ngại quá, ngài và chủ tịch có hẹn trước không?” Bảo vệ vẫn làm theo phép công.
“Chủ tích?” Thời Thiếu Tu đột nhiên nở một nụ cười nhạo báng, nhìn đồng hồ: “Đưa cho Thời Phong Thụy rồi nói, Thời Thiếu Tu tìm anh ta.”
Trong thành phố này người tên Thời không nhiều, vừa nghe tới tên Thời Thiếu Tu, bảo vệ liền mở to hai mắt, sau đó không do dự dùng bộ đàm thông báo cho người bên trên.
Không lâu sau, trong tháng máy mà Tổng Tài hay sử dụng, một cô thư ký vội vàng đi xuống, khách khí cười đáp lại Thời Thiếu Tu: “Chủ tịch bảo tôi mời ngài lên đó.”
Trong mắt của Thời Thiếu Tu ánh lên sự không vui, anh cúi người, mắt nhìn cô thư ký, miệng nở một nụ cười điềm đạm: “Giờ khí thế của Thời Phong Thụy lớn quá nhỉ.”
Nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt mình, nụ cười tà ác đầy sự quyến rũ, cô thư ký khẽ đỏ mặt, liền vội cúi đầu, đưa tay tạo tư thế mời: “mời người vào trong.”
Thời Thiếu Tu không làm khó cô, đi theo sau cô, vào trong thang máy.
Vừa đi vào trong, Thời Phong Thụy mặt cười hớn hở từ trong đống tài liệu đang xem dở ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thời Thiếu Tu, như gặp gió xuân: “Ngại quá, Thiếu Tu, bên đây công việc anh thực sự quá nhiều, cho nên mới bảo thư ký xuống dẫn em lên đây, sao trước khi đến em không thông báo trước cho anh một tiếng?”
Thời Thiếu Tu cởi nút áo vest ra, trực tiếp ngồi vào ghế sofa đối diện Thời Phong Thụy, bắt chéo hai chân kiểu nhị lang, đốt một điếu thuốc, từ từ hút một hơi.
Chiếc xe Mc Laren ngừng trước cửa công ty Thời phong, người đi đường xung quanh công ty giờ đã không còn xa lạ nữa, người ra vào công ty Thời phong, không phải giàu có cũng là quý nhân.
Mà Thời Thiếu Tu cứ đứng trước cửa công ty Thời phong, chần chừ không vào trong, anh ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà mà không thấy được đỉnh ấy, trong mắt có gì đó khẽ sáng lên lấp lánh.
Ba năm trước, sau khi vừa làm xong tan lễ của cha mình xong, Thời Thiếu Tu anh vô duyên vô cớ bị người ta dẫn khỏi công ty, anh tận mắt nhìn thấy Cố Thu chạy từ trong đại sảnh của công ty ra để đuổi theo anh, nhưng lại bị Thời Phong Thụy cản lại ôm vào lòng.
Còn anh cứ không chịu tin Cố Thu lại có thể phản bội mình như thế, cho đến sau khi ba năm anh ra khỏi tù, mới phát hiện, thì ra khi anh vào tù chưa bao lâu, Cố Thu đã gả cho Thời Phong Thụy.
Mà công ty của anh, cũng bị Thời Phong Thụy lấy danh nghĩa quản lý thay để thâu tóm.
Trong ba năm, anh chưa từng thấy người con gái mà anh yêu hơn tính mạng của mình đến thăm anh lấy một lần, ba sự đả kích cứ nối tiếp nhau, làm anh ở trong tù không thể trấn chỉnh nỗi.
Nếu như không có lời nói của Thẩm Giai Vân, có lẽ đến giờ Thời Thiếu Tu vẫn còn chưa ra khỏi tù.
Những hình ảnh trong quá khứ không ngừng xuất hiện trong đầu anh, đến cả một bóng hình quen thuộc cũng không nhìn thấy, e rằng các cổ đông đã rời đi hơn một nửa.
“Xin hỏi, ngài có hẹn trước không ạ?” Bảo vệ lạnh lùng đưa tay ra cản đường của Thời Thiếu Tu.
Bước chân chậm chậm rồi ngừng tại chỗ, hai tay Thời Thiếu Tu bỏ vào túi quần, ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn bảo vệ, cứ đứng yên trước sảnh, bỗng chốc có vô số con mắt nhìn Thời Thiếu Tu.
“Tôi tìm Thời Phong Thụy.” Thời Thiếu Tu mở miệng nói nhẹ, vốn không có ý định làm khó bảo vệ.
“Thật là ngại quá, ngài và chủ tịch có hẹn trước không?” Bảo vệ vẫn làm theo phép công.
“Chủ tích?” Thời Thiếu Tu đột nhiên nở một nụ cười nhạo báng, nhìn đồng hồ: “Đưa cho Thời Phong Thụy rồi nói, Thời Thiếu Tu tìm anh ta.”
Trong thành phố này người tên Thời không nhiều, vừa nghe tới tên Thời Thiếu Tu, bảo vệ liền mở to hai mắt, sau đó không do dự dùng bộ đàm thông báo cho người bên trên.
Không lâu sau, trong tháng máy mà Tổng Tài hay sử dụng, một cô thư ký vội vàng đi xuống, khách khí cười đáp lại Thời Thiếu Tu: “Chủ tịch bảo tôi mời ngài lên đó.”
Trong mắt của Thời Thiếu Tu ánh lên sự không vui, anh cúi người, mắt nhìn cô thư ký, miệng nở một nụ cười điềm đạm: “Giờ khí thế của Thời Phong Thụy lớn quá nhỉ.”
Nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt mình, nụ cười tà ác đầy sự quyến rũ, cô thư ký khẽ đỏ mặt, liền vội cúi đầu, đưa tay tạo tư thế mời: “mời người vào trong.”
Thời Thiếu Tu không làm khó cô, đi theo sau cô, vào trong thang máy.
Vừa đi vào trong, Thời Phong Thụy mặt cười hớn hở từ trong đống tài liệu đang xem dở ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thời Thiếu Tu, như gặp gió xuân: “Ngại quá, Thiếu Tu, bên đây công việc anh thực sự quá nhiều, cho nên mới bảo thư ký xuống dẫn em lên đây, sao trước khi đến em không thông báo trước cho anh một tiếng?”
Thời Thiếu Tu cởi nút áo vest ra, trực tiếp ngồi vào ghế sofa đối diện Thời Phong Thụy, bắt chéo hai chân kiểu nhị lang, đốt một điếu thuốc, từ từ hút một hơi.
/71
|