Cố Thu bị sặc đến ho không ngừng, dùng sức ngẩng đầu lên, vẫn không thể thoát khỏi sự khống chế của Thời Phong Thụy, cho đến khi nuốt viên thuốc vào trong, Thời Phong Thụy mới bỏ cô ra, mặt đầu sự tức giận: “Tối nay xuất viện về nhà, đừng có mà tạo ra những chuyện động trời nữa.”
Nói xong, đi thẳng không thèm quay đầu nhìn.
Cánh cửa lớn của phòng bệnh bị đóng lại bằng một lực rất mạnh, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Cố Thu nằm dưới đất run cầm cập, trong khoảng khắc đó, đột nhiên nhảy lên, xông vào phòng vệ sinh, móc họng mình để ói toàn bộ đồ trong bụng mình ra.
Cho đến khi thấy viên thuốc đó được nôn ra, cô mới nhẹ nhõm cả người, ngồi bệch xuống nền nhà vệ sinh bệnh viện, mở miệng thở từng hơi lớn.
Cho cho rằng mình đã thành công ói viên thuốc ra ngoài, liền bò dậy đi vào phòng, nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc, rồi vội vàng rời khỏi phòng bệnh.
Do đầu óc còn quay cuồng khiến cô đứng không vững, cứ đi loạng choạng khiến người xung quanh không thể không đến đỡ cô.
Cô chỉ muốn rời khỏi chỗ này, cô chỉ muốn bảo vệ đứa con duy nhất của Thời Thiếu Tu.
Cô lau nước mắt, tiếng nấc nhỏ dần, răng run đập vào nhau, cô lấy điện thoại gọi cho luật sư: “Luật sư Lưu đúng không, tôi muốn ly hôn.”
Cô run đến cắn chặt hàm răng mình lại, nước mắt chảy dọc theo má rơi xuống, quay đầu cẩn thận nhìn xung quanh, sợ thấy Thời Phong Thụy.
“Phu nhân, bà đang nói đùa phải không?” Luật sư bên đầu điện thoại vẫn cứ bộ dạng cung kính ấy, nhưng lời nói anh ta lại theo theo sự lạnh lùng, trong lòng Cố Thu thấy nguội lạnh.
Tay cô bắt đầu run liên tục, ánh mắt đầu sự tuyệt vọng: “Ý anh là sao?”
“Không có ý gì.” Luật sư cười nhẹ, khuôn mặt tỉnh bơ: “Chỉ có điều cô biết không, cuộc hôn nhân này rất khó ly hôn, tôi cảm thấy nếu cô là một người thông minh, nhất định sẽ không lựa chọn ly hôn.”
Cả người Cố Thu thất thần, suýt nữa té ngã, cố gắng giữ thăng bằng cơ thể, cảm thấy lồng ngực đau tức, nhìn vẻ mặt xanh xao và tiều tụy của cô, không khỏi khiến mọi người xung quanh đến hỏi thăm cô.
Nhưng cô dường như không nghe thấy gì hết, cứ lặng lẽ đi thẳng.
Ngoài trời tối đen như mực, cô cầm láy túi xách, toàn thân đau nhức, đầu óc quay cuông, cảm thấy mắc ói, cứ đi thẳng về phía trước.
Nhưng không ngờ, ở trước cửa bệnh viện, Cố Thu đã thấy bọn thuộc hạ của Thời Phong Thụy đang tìm kiếm mình toàn thân run rẩy, liền vội quay người đi.
Cả bệnh viên đâu đâu cũng là người của Thời Phong Thụy, Cố Thu biết việc mình trốn khỏi bệnh viện đã bị Thời Phong Thụy biết được, hắn vốn dĩ không thể bỏ qua cho cô dễ dàng như thế.
Cứ lùi vào cửa sau, cuối cùng thấy cửa sau không có người, nhẹ thở một hơi, nhanh chóng ôm túi xách mà chạy.
Bên ngoài im tĩnh không một bóng người, chỉ có bóng cây đang đung đưa, và tiếng lá rơi tích tách.
Toàn thân Cố Thu lạnh đến run lên, cứ đi thẳng trong đêm tối.
Đột nhiên, cô nhìn thấy phía trước cửa, đang có một chiếc xe Bugatti Veyron, chiếc xe này trong nước rất hiếm, mà Thời Phong Thụy thì có một chiếc.
Toàn thân cô bỗng cứng đơ, dựa vào tường, cố gắng nín thở, sợ bị phát hiện.
Đột nhiên, cô nghe thấy ở một góc nào đó, vọng lại một âm thanh băng lạnh: “Tôi đã nói với cô như thế không được.”
Là Thời Phong Thụy! Mặt Cố Thu biến sắc, quay đầu lại nhìn.
Nói xong, đi thẳng không thèm quay đầu nhìn.
Cánh cửa lớn của phòng bệnh bị đóng lại bằng một lực rất mạnh, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Cố Thu nằm dưới đất run cầm cập, trong khoảng khắc đó, đột nhiên nhảy lên, xông vào phòng vệ sinh, móc họng mình để ói toàn bộ đồ trong bụng mình ra.
Cho đến khi thấy viên thuốc đó được nôn ra, cô mới nhẹ nhõm cả người, ngồi bệch xuống nền nhà vệ sinh bệnh viện, mở miệng thở từng hơi lớn.
Cho cho rằng mình đã thành công ói viên thuốc ra ngoài, liền bò dậy đi vào phòng, nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc, rồi vội vàng rời khỏi phòng bệnh.
Do đầu óc còn quay cuồng khiến cô đứng không vững, cứ đi loạng choạng khiến người xung quanh không thể không đến đỡ cô.
Cô chỉ muốn rời khỏi chỗ này, cô chỉ muốn bảo vệ đứa con duy nhất của Thời Thiếu Tu.
Cô lau nước mắt, tiếng nấc nhỏ dần, răng run đập vào nhau, cô lấy điện thoại gọi cho luật sư: “Luật sư Lưu đúng không, tôi muốn ly hôn.”
Cô run đến cắn chặt hàm răng mình lại, nước mắt chảy dọc theo má rơi xuống, quay đầu cẩn thận nhìn xung quanh, sợ thấy Thời Phong Thụy.
“Phu nhân, bà đang nói đùa phải không?” Luật sư bên đầu điện thoại vẫn cứ bộ dạng cung kính ấy, nhưng lời nói anh ta lại theo theo sự lạnh lùng, trong lòng Cố Thu thấy nguội lạnh.
Tay cô bắt đầu run liên tục, ánh mắt đầu sự tuyệt vọng: “Ý anh là sao?”
“Không có ý gì.” Luật sư cười nhẹ, khuôn mặt tỉnh bơ: “Chỉ có điều cô biết không, cuộc hôn nhân này rất khó ly hôn, tôi cảm thấy nếu cô là một người thông minh, nhất định sẽ không lựa chọn ly hôn.”
Cả người Cố Thu thất thần, suýt nữa té ngã, cố gắng giữ thăng bằng cơ thể, cảm thấy lồng ngực đau tức, nhìn vẻ mặt xanh xao và tiều tụy của cô, không khỏi khiến mọi người xung quanh đến hỏi thăm cô.
Nhưng cô dường như không nghe thấy gì hết, cứ lặng lẽ đi thẳng.
Ngoài trời tối đen như mực, cô cầm láy túi xách, toàn thân đau nhức, đầu óc quay cuông, cảm thấy mắc ói, cứ đi thẳng về phía trước.
Nhưng không ngờ, ở trước cửa bệnh viện, Cố Thu đã thấy bọn thuộc hạ của Thời Phong Thụy đang tìm kiếm mình toàn thân run rẩy, liền vội quay người đi.
Cả bệnh viên đâu đâu cũng là người của Thời Phong Thụy, Cố Thu biết việc mình trốn khỏi bệnh viện đã bị Thời Phong Thụy biết được, hắn vốn dĩ không thể bỏ qua cho cô dễ dàng như thế.
Cứ lùi vào cửa sau, cuối cùng thấy cửa sau không có người, nhẹ thở một hơi, nhanh chóng ôm túi xách mà chạy.
Bên ngoài im tĩnh không một bóng người, chỉ có bóng cây đang đung đưa, và tiếng lá rơi tích tách.
Toàn thân Cố Thu lạnh đến run lên, cứ đi thẳng trong đêm tối.
Đột nhiên, cô nhìn thấy phía trước cửa, đang có một chiếc xe Bugatti Veyron, chiếc xe này trong nước rất hiếm, mà Thời Phong Thụy thì có một chiếc.
Toàn thân cô bỗng cứng đơ, dựa vào tường, cố gắng nín thở, sợ bị phát hiện.
Đột nhiên, cô nghe thấy ở một góc nào đó, vọng lại một âm thanh băng lạnh: “Tôi đã nói với cô như thế không được.”
Là Thời Phong Thụy! Mặt Cố Thu biến sắc, quay đầu lại nhìn.
/71
|