Hai cô gái trẻ, hai mắt nhìn nhau, cuối cùng nhịn không nổi, nhưng ai nấy đều không dám đứng ra phía trước nói chuyện với Thời Thiếu Tu.
Trên vai, một cánh tay nhỏ nhắn trắng ngần đưa lên đó, Thời Thiếu Tu khẩn trương, nhẹ nhàng né ra xa một chút, sau đó ngồi xuống ghế, đưa chân của Thẩm Giai Vân bỏ lên đùi mình.
“Thiếu Tu, là do em bất cẩn.” Thẩm Giai Vân có chút ngượng ngùng bỏ tay ra khỏi vai của Thời Thiếu Tu, nhỏ tiếng nói: ‘‘Anh đừng trách bọn họ… ’’
Thời Thiếu Tu nuốt cơn giận, bế cô nằm ngang, quay người đi.
Các biên tập viên lúc này chạy đến, họ nhanh chóng chen vào đoàn người rồi tiến lên trước, vội chặn Thời Thiếu Tu lại: ‘‘Này, Thời thiếu gia, chúng tôi còn phải đóng phim, cái này, nếu làm vậy sẽ lỡ…’’
Mới chỉ nói nưa lời, còn một nửa còn đang bị chặn ngay họng chưa kịp nói ra, ánh nhìn của Thời Thiếu Tu như xuyên thấu da thịt ông, vào tận tim ông, khiến ông bất giác run lên.
Ông nuốt nước bọt, cúi đầu, hít một hơi: ‘‘À, chân cô Thẩm Giai Vân bị thương, nên đi khám thử, đúng rồi, là tôi sơ suất rồi.’’
‘‘Đuổi việc hai cô gái đó đi.’’ Thời Thiếu Tu lạnh lùng căn dặn một câu, sau đó dẫn Thẩm Giai Vân rời khỏi mà không thèm quay đầu lại.
Thẩm Giai Vân ngoan ngoãn ngồi trên ghế cabin, nhìn Thời Thiếu Tu thắt dây an toàn cho cô ta, ngắm nhìn góc nghiêng trên khuôn mặt anh tuấn ấy, Thẩm Giai Vân mặt đầy mãn nguyện, đưa tay ôm lấy cổ của Thời Thiếu Tu, hôn một cái lên mặt anh.
Thời Thiếu Tu đột nhiên chuyển động tác, quay người ngồi vào vị trí lái xe, khởi động xe.
‘‘Thiếu Tu, về gặp bà nội sao?’’ Thẩm Giai Vân đung đưa đôi chân dài, cười hớn hở nghiêng đầu qua.
‘‘Vẫn chưa, đợi xử lý xong chuyện mới đi gặp bà.’’ Thời Thiếu Tu nhẹ cười, dịu dàng nói.
Thẩm Giai Vân mở miệng, nhìn bờ môi đang khép chặt của Thời Thiếu Tu, bộ dạng như muốn nói gì đó, suy nghĩ một hồi lâu, cười rồi nói: ‘‘Vậy anh hai thì sao? Anh đi gặp anh ấy chưa?’’
Thời Thiếu Tu không nói chuyện, nhưng mím chặt môi, sắc mặt lạnh lùng, nhìn vô cùng đáng sợ.
Thấy sắc mặt Thời Thiếu Tu không ổn, Thẩm Giai Vân ý thức được miệng lưỡi mình, không dám nói thêm, quay đầu nhìn phía trước.
‘‘Chân cô không sao, chỉ đơn giản là bị trật chân, nghỉ ngơi vài ngày là ổn.’’ Bác sĩ tươi cười nói với Thời Thiếu Tu.
Thời Thiếu Tu ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng cảm ơn, đỡ Thẩm Giai Vân dậy: “Chúng ta đi.”
“Chị chính là ảnh hậu quốc tế Thẩm Giai Vân đúng không?” Cô ý ta kế bên bác sĩ lên tiếng, chắc là đã cố lấy hết can đảm, tiến lên phía trước, kích động hỏi.
Thẩm Giai Vân chớp mắt, cười lắc đầu: “Tôi chỉ là diễn viên nhỏ không tiếng tăm, do chân bị trật nên đến bệnh viện kiểm tra thôi.” Cô ngẩng đầu cười nhìn Thời Thiếu Tu, ánh mắt đầy hạnh phúc: “Thực ra là anh ấy quá quan tâm tôi thôi.”
Cô y tá kích động che miệng lại, trông bộ dạng muốn nhảy dựng lên, cô ngẩng đầu nhìn Thời Thiếu Tu, càng kích động: “Vị này là bạn trai chị sao? Đẹp trai thật đó!”
Thẩm Giai Vân cúi đầu nhìn xuống, mặt đỏ lên: “Không phải đâu, giờ tôi đang trên thời kỳ đi lên sao có thể có bạn trai được chứ?”
Cô ý tá biết mình lỡ lời, liền che miệng, xin lỗi, từ trong túi móc ra một cuốn sổ nhỏ, hai tay đưa cho Thẩm Giai Vân: “Có thể cho tôi xin chữ ký không!”
Thẩm Giai Vân cười đón lấy, kí tên lên đó.
“Chúng ta đi thôi.” Thời Thiếu Tu đỡ tay của Thẩm Giai Vân, dẫn cô ra phía trước: “Trưa nay, tính ăn ở đâu?”
Trên vai, một cánh tay nhỏ nhắn trắng ngần đưa lên đó, Thời Thiếu Tu khẩn trương, nhẹ nhàng né ra xa một chút, sau đó ngồi xuống ghế, đưa chân của Thẩm Giai Vân bỏ lên đùi mình.
“Thiếu Tu, là do em bất cẩn.” Thẩm Giai Vân có chút ngượng ngùng bỏ tay ra khỏi vai của Thời Thiếu Tu, nhỏ tiếng nói: ‘‘Anh đừng trách bọn họ… ’’
Thời Thiếu Tu nuốt cơn giận, bế cô nằm ngang, quay người đi.
Các biên tập viên lúc này chạy đến, họ nhanh chóng chen vào đoàn người rồi tiến lên trước, vội chặn Thời Thiếu Tu lại: ‘‘Này, Thời thiếu gia, chúng tôi còn phải đóng phim, cái này, nếu làm vậy sẽ lỡ…’’
Mới chỉ nói nưa lời, còn một nửa còn đang bị chặn ngay họng chưa kịp nói ra, ánh nhìn của Thời Thiếu Tu như xuyên thấu da thịt ông, vào tận tim ông, khiến ông bất giác run lên.
Ông nuốt nước bọt, cúi đầu, hít một hơi: ‘‘À, chân cô Thẩm Giai Vân bị thương, nên đi khám thử, đúng rồi, là tôi sơ suất rồi.’’
‘‘Đuổi việc hai cô gái đó đi.’’ Thời Thiếu Tu lạnh lùng căn dặn một câu, sau đó dẫn Thẩm Giai Vân rời khỏi mà không thèm quay đầu lại.
Thẩm Giai Vân ngoan ngoãn ngồi trên ghế cabin, nhìn Thời Thiếu Tu thắt dây an toàn cho cô ta, ngắm nhìn góc nghiêng trên khuôn mặt anh tuấn ấy, Thẩm Giai Vân mặt đầy mãn nguyện, đưa tay ôm lấy cổ của Thời Thiếu Tu, hôn một cái lên mặt anh.
Thời Thiếu Tu đột nhiên chuyển động tác, quay người ngồi vào vị trí lái xe, khởi động xe.
‘‘Thiếu Tu, về gặp bà nội sao?’’ Thẩm Giai Vân đung đưa đôi chân dài, cười hớn hở nghiêng đầu qua.
‘‘Vẫn chưa, đợi xử lý xong chuyện mới đi gặp bà.’’ Thời Thiếu Tu nhẹ cười, dịu dàng nói.
Thẩm Giai Vân mở miệng, nhìn bờ môi đang khép chặt của Thời Thiếu Tu, bộ dạng như muốn nói gì đó, suy nghĩ một hồi lâu, cười rồi nói: ‘‘Vậy anh hai thì sao? Anh đi gặp anh ấy chưa?’’
Thời Thiếu Tu không nói chuyện, nhưng mím chặt môi, sắc mặt lạnh lùng, nhìn vô cùng đáng sợ.
Thấy sắc mặt Thời Thiếu Tu không ổn, Thẩm Giai Vân ý thức được miệng lưỡi mình, không dám nói thêm, quay đầu nhìn phía trước.
‘‘Chân cô không sao, chỉ đơn giản là bị trật chân, nghỉ ngơi vài ngày là ổn.’’ Bác sĩ tươi cười nói với Thời Thiếu Tu.
Thời Thiếu Tu ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng cảm ơn, đỡ Thẩm Giai Vân dậy: “Chúng ta đi.”
“Chị chính là ảnh hậu quốc tế Thẩm Giai Vân đúng không?” Cô ý ta kế bên bác sĩ lên tiếng, chắc là đã cố lấy hết can đảm, tiến lên phía trước, kích động hỏi.
Thẩm Giai Vân chớp mắt, cười lắc đầu: “Tôi chỉ là diễn viên nhỏ không tiếng tăm, do chân bị trật nên đến bệnh viện kiểm tra thôi.” Cô ngẩng đầu cười nhìn Thời Thiếu Tu, ánh mắt đầy hạnh phúc: “Thực ra là anh ấy quá quan tâm tôi thôi.”
Cô y tá kích động che miệng lại, trông bộ dạng muốn nhảy dựng lên, cô ngẩng đầu nhìn Thời Thiếu Tu, càng kích động: “Vị này là bạn trai chị sao? Đẹp trai thật đó!”
Thẩm Giai Vân cúi đầu nhìn xuống, mặt đỏ lên: “Không phải đâu, giờ tôi đang trên thời kỳ đi lên sao có thể có bạn trai được chứ?”
Cô ý tá biết mình lỡ lời, liền che miệng, xin lỗi, từ trong túi móc ra một cuốn sổ nhỏ, hai tay đưa cho Thẩm Giai Vân: “Có thể cho tôi xin chữ ký không!”
Thẩm Giai Vân cười đón lấy, kí tên lên đó.
“Chúng ta đi thôi.” Thời Thiếu Tu đỡ tay của Thẩm Giai Vân, dẫn cô ra phía trước: “Trưa nay, tính ăn ở đâu?”
/71
|