“Cố Thu” sắc mặt Thời Thiếu Tu trở nên lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy thù hận: “Cô muốn tất cả mọi người vì sự bi thương của cô mà trả giá sao?”
Hô hấp bỗng bị ngừng lại, Cố Thu mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Thời Thiếu Tu.
Thời Thiếu Tu ôm Thẩm Giai Vân đứng dậy, người phụ nữ trong lòng anh dựa vào ngực anh mà hôn mê: “Cố Thu, tình cảm tôi đối với cô, e rằng đến đây là hết.”
Đến đây là hết! Lòng Cố Thu đột nhiên như bị một mũi tên băng xuyên qua lồng ngực, lạnh đến thấu xương, cô nắm chặt áo trước ngực mình, nghẹn họng: “Thời Thiếu Tu, tại sao mình yêu nhau nhiều năm như vậy anh cũng không tin tôi, lại tin những người ngày đêm bên anh ám toán am anh.”
Thời Thiếu Tu không để ý đến lời Cố Thu, vết thương bỗng chảy máu, ướt hết cả tay áo, anh ôm lấy Thẩm Giai Vân, đi xuống dưới lầu.
Chỉ còn Cố Thu và Thời Phong Thụy đứng đó, còn có một đám người đang nhìn.
Cố Thu cảm giác đầu óc quay cuồng, cô đã mất tinh thần, quay đầu đi về hướng Thời Phong Thụy.
Nhưng đột nhiên nhìn thấy, trong mắt Thời Phong Thụy lúc này, toàn là sát khí.
Cả người cô bỗng ngừng laị, cô ôm lấy ngực, lùi về một bước.
Thời Phong Thụy nắm lấy tay cô, kéo cô vào khoa sản, đóng cửa cái “rầm”.
Một tay hất cô xuống đất, Thời Phong Thụy nắm lấy cổ cô, bóp đến cô không thể thở được: “Cô có biết nếu cô nói thêm một câu nữa, tôi sẽ nghĩ cách khiến cô sống không bằng chết không?”
Cố Thu bị bóp đến sắc mặt đỏ cả lên, cô đạp vào tay Thời Phong Thụy, không ngừng ho.
“Tôi hy vọng cô biết, đây là giao dịch, không phải tôi ép cô làm.” Thời Phong Thụy tiến gần bên tai cô, nói với âm thanh chỉ hai người nghe được: “Cho nên cô nên tự giác chút, vì Thời Thiếu Tu mà cô thích, còn vì người nhà cô.”
Mạnh tay đẩy Cố Thu xuống nền nhà, Thời Phong Thụy quay đầu nói với bác sĩ: “Nếu con trong bụng cô ta vẫn còn, phá nó cho tôi.”
Bác sĩ chần chừ một hồi, liền gật đầu, nhìn hai người đàn ông mặc đồ tây đen dần Cố Thu lên trên giường.
Những sợi dây nịt lạnh lùng trói chặt tứ chi, hai chân cô bị người khác tác ra nằm trên giường, toàn thân Cố Thu bắt đầu run lên.
Bác sĩ dùng máy dò đi dò lại, mang theo một cơn gió lạnh.
Trong lòng không còn chút kỳ vọng, cô im lặng nhìn bác sĩ cầm theo máy móc tiến đến trước mặt mình, mặt có chút thương hại: “Cô phải ngủ một giấc, tỉnh dậy đứa trẻ sẽ không còn nữa.”
Đợi đến khi cô tỉnh dậy, đứa con đầu tiên, đã hoàn toàn nói lời từ biệt mình, Cố Thu ngẩng đầu nhìn lên rồi nhìn vào bụng mình, trong lòng càng thêm đau nhói, cô hít một hơi thật sâu, nhắm đôi mắt lại, cảm nhận từng mũi kim tiêm đâm vào cánh tay mình, một lúc sau, mọi thứ đều trở nên mơ hồ, vô thức.
Đợi đến khi cô tỉnh dậy lần nữa, đã nằm tring bệnh căn phòng trắng xóa.
Trong phòng bệnh chỉ có mình cô, yên tĩnh đến nổi có thể nghe được tiếng thở của mình, nghe được tiếng tim mình đang đập, tay còn treo miếng băng có kim tim, xương tay tê lạnh, đau nhói.
Cô khó khăn lắm mới ngồi dậy được, cảm thấy thân thể mình nặng nề và kiệt sức, trong lòng cô đã biết, đứa trẻ mất thật rồi.
Cửa bị ai đó đẩy ra, một y tá đi vào, nhìn kim đang dính trên tay cô, cười nói: “Cô gái à, cô tỉnh rồi? Cơ thể có chỗ nào không khỏe không? Nếu có nên nói ngay với tôi.”
Hô hấp bỗng bị ngừng lại, Cố Thu mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Thời Thiếu Tu.
Thời Thiếu Tu ôm Thẩm Giai Vân đứng dậy, người phụ nữ trong lòng anh dựa vào ngực anh mà hôn mê: “Cố Thu, tình cảm tôi đối với cô, e rằng đến đây là hết.”
Đến đây là hết! Lòng Cố Thu đột nhiên như bị một mũi tên băng xuyên qua lồng ngực, lạnh đến thấu xương, cô nắm chặt áo trước ngực mình, nghẹn họng: “Thời Thiếu Tu, tại sao mình yêu nhau nhiều năm như vậy anh cũng không tin tôi, lại tin những người ngày đêm bên anh ám toán am anh.”
Thời Thiếu Tu không để ý đến lời Cố Thu, vết thương bỗng chảy máu, ướt hết cả tay áo, anh ôm lấy Thẩm Giai Vân, đi xuống dưới lầu.
Chỉ còn Cố Thu và Thời Phong Thụy đứng đó, còn có một đám người đang nhìn.
Cố Thu cảm giác đầu óc quay cuồng, cô đã mất tinh thần, quay đầu đi về hướng Thời Phong Thụy.
Nhưng đột nhiên nhìn thấy, trong mắt Thời Phong Thụy lúc này, toàn là sát khí.
Cả người cô bỗng ngừng laị, cô ôm lấy ngực, lùi về một bước.
Thời Phong Thụy nắm lấy tay cô, kéo cô vào khoa sản, đóng cửa cái “rầm”.
Một tay hất cô xuống đất, Thời Phong Thụy nắm lấy cổ cô, bóp đến cô không thể thở được: “Cô có biết nếu cô nói thêm một câu nữa, tôi sẽ nghĩ cách khiến cô sống không bằng chết không?”
Cố Thu bị bóp đến sắc mặt đỏ cả lên, cô đạp vào tay Thời Phong Thụy, không ngừng ho.
“Tôi hy vọng cô biết, đây là giao dịch, không phải tôi ép cô làm.” Thời Phong Thụy tiến gần bên tai cô, nói với âm thanh chỉ hai người nghe được: “Cho nên cô nên tự giác chút, vì Thời Thiếu Tu mà cô thích, còn vì người nhà cô.”
Mạnh tay đẩy Cố Thu xuống nền nhà, Thời Phong Thụy quay đầu nói với bác sĩ: “Nếu con trong bụng cô ta vẫn còn, phá nó cho tôi.”
Bác sĩ chần chừ một hồi, liền gật đầu, nhìn hai người đàn ông mặc đồ tây đen dần Cố Thu lên trên giường.
Những sợi dây nịt lạnh lùng trói chặt tứ chi, hai chân cô bị người khác tác ra nằm trên giường, toàn thân Cố Thu bắt đầu run lên.
Bác sĩ dùng máy dò đi dò lại, mang theo một cơn gió lạnh.
Trong lòng không còn chút kỳ vọng, cô im lặng nhìn bác sĩ cầm theo máy móc tiến đến trước mặt mình, mặt có chút thương hại: “Cô phải ngủ một giấc, tỉnh dậy đứa trẻ sẽ không còn nữa.”
Đợi đến khi cô tỉnh dậy, đứa con đầu tiên, đã hoàn toàn nói lời từ biệt mình, Cố Thu ngẩng đầu nhìn lên rồi nhìn vào bụng mình, trong lòng càng thêm đau nhói, cô hít một hơi thật sâu, nhắm đôi mắt lại, cảm nhận từng mũi kim tiêm đâm vào cánh tay mình, một lúc sau, mọi thứ đều trở nên mơ hồ, vô thức.
Đợi đến khi cô tỉnh dậy lần nữa, đã nằm tring bệnh căn phòng trắng xóa.
Trong phòng bệnh chỉ có mình cô, yên tĩnh đến nổi có thể nghe được tiếng thở của mình, nghe được tiếng tim mình đang đập, tay còn treo miếng băng có kim tim, xương tay tê lạnh, đau nhói.
Cô khó khăn lắm mới ngồi dậy được, cảm thấy thân thể mình nặng nề và kiệt sức, trong lòng cô đã biết, đứa trẻ mất thật rồi.
Cửa bị ai đó đẩy ra, một y tá đi vào, nhìn kim đang dính trên tay cô, cười nói: “Cô gái à, cô tỉnh rồi? Cơ thể có chỗ nào không khỏe không? Nếu có nên nói ngay với tôi.”
/71
|