Các cổ đông trầm tư một hồi, im lặng nhìn hết clip, mà đôi mắt của Thời Thiếu Tu, cứ im lặng nhìn Thời Phong Thụy, nhìn coi sắc mặt anh ta dần dần thay đổi như thế nào.
Thời Phong Thụy cười nhẹ, hai tay đan vào nhau, nhìn vô cùng nho nhã và ấm áp: “Cái này thì nói lên điều gì?”
“Không nói lên điều gì.” Thời Thiếu Tu khẽ cười, sắc mặt anh vẫn còn tái, nhưng tâm trạng anh lại rất tốt: “Tôi sợ rằng anh cũng không ngờ bác Cố lại quay lại, anh càng không ngờ, những bí mật này, lại bị vạch trần sau ba năm.”
Thời Phong Thụy ngay người ra, còn chưa hiểu lời của Thời Thiếu Tu, đột nhiên, cánh cửa lớn của phòng họp bị đẩy ra.
“Thời Phong Thụy là ai, chúng tôi nhận được báo án, hắn có liên hệ đến giao dịch ma túy, xin đi theo chúng tôi một chuyến.” Cảnh sát đột nhiên xông vào, lạnh lùng nói.
Đại hội cổ đông bỗng trở nên rất hỗn loạn, tất cả các cổ đông đều đứng dậy, gần như muốn bao vây Thời Thiếu Tu và Thời Phong Thụy.
Thời Thiếu Tu ngồi trên ghế, im lặng nhìn đống hỗn đỗn trước mặt, cười nhẹ.
Cục diện bỗng loạn lên, Thời Thiếu Tu dựa vào ghế từ từ đứng dậy, lùi ra chỗ náo nhiệt đó, im lặng nhìn cục diễn náo nhiệt đang xảy ra.
Đột nhiên anh thấy, trong đám người đang lộn xộn kia, Thời Phong Thụy chen ra ngoài, quay đầu nhìn cái, rồi hướng ra cửa chạy.
Thời Thiếu Tu nhăn mày, hướng nhìn những cảnh sát đang bị đám người kia chen lấn, đi về phía trước, nhưng vết thương anh lại đau dữ dội, anh hít một hơi, đi lên một bước dựa vào cái bàn, trơ mắt nhìn Thời Phong Thụy biến mất khỏi cửa.
Sắc mặt anh lại trắng thêm, nhìn đám hỗn độn huyên náo trước mắt mắt, phiền não nhắm mắt lại.
Thời Phong Thụy lặng lẽ rời khỏi từ cửa sau, móc điện thoại ra gọi, sắc mặt rất khó coi, toàn thân đầy sát khí: “Đem xe qua đây, thuận tiện, thông báo cho Thẩm Giai Vân, giết Cố Thu cho tôi!”
Cúp điện thoại, Thời Phong Thụy quay người chạy đến một góc khuất, quay đầu nhìn xung quanh, ánh mắt u ám rất đáng sợ.
Một chiếc xe đậu ngay trước cửa, Thời Phong Thụy không nán lại lâu, nhanh chóng đi thẳng lên xe, rồi phóng mất.
Dương Thạc nhìn thấy Thời Thiếu Tu chạy ra ngoài, vội xuống xe, chạy đến đỡ anh: “Tớ đã bảo cậu ngồi xe lăn đến, sao cậu cứ vậy nhỉ?”
Thời Thiếu Tu sắc mặt nhìn vô cùng đáng sợ, ngồi trên xe, nhắm hai mắt lại: “Đi tìm Thời Phong Thụy, hắn chạy thoát rồi.”
“Cái gì?” Dương Thạc mở to hai mắt: “Nhiều cảnh sát vậy vẫn chạy được à?” Không chút chần chứ, lái xe đi về phía trước: “Chắc hắn chưa đi xa, có thể ở gần công ty.”
Thời Thiếu Tu nhẹ gật đầu, nhăn mày lại, đột nhiên, anh mở to hai mắt, sắc mặt đầy nghiêm túc: “Không đúng, đi tìm Cố Thu!” nói xong, cầm điện thoại, gọi cho Cố Thu.
Cố Thu đang ở trong siêu thị, mua mấy đồ vậy thường ngày cho mẹ, trong ánh mắt không che giấu được sự mệt mỏi, cô để hết đồ đã mua trên xe, đẩy nó đi về hướng quầy thu ngân.
“Hôm nay, chủ tịch tập đoàn Thời Phong Thời Phong Thụy do dính líu đến buôn bán thuốc phiện, đã bị cảnh sát bao vây, nhưng lại trốn thoắt được.” Phóng viên báo tin tức không chút cảm xúc.
Cố Thu ngây người ra, đôi mắt mở to nhìn màn hình, sau đó, nở một nụ cười thoải mái.
Ánh mắt cô đỏ hoe, đẩy xe đồ tính tiền rồi rời khỏi.
Đột nhiên, điện thoại cô reng lên, Cố Thu đem hết đồ trên tay để dưới đất, lấy điện thoại ra nghe: “Alo”
Đột nhiên bên cạnh có một chiếc xe ngừng lại, mấy người đàn ông xông ra, giữ lấy Cố Thu, một bàn tay trắng bịt miệng và mũi cô lại.
Điện thoại cô rớt “Bạch” xuống đất.
Thời Phong Thụy cười nhẹ, hai tay đan vào nhau, nhìn vô cùng nho nhã và ấm áp: “Cái này thì nói lên điều gì?”
“Không nói lên điều gì.” Thời Thiếu Tu khẽ cười, sắc mặt anh vẫn còn tái, nhưng tâm trạng anh lại rất tốt: “Tôi sợ rằng anh cũng không ngờ bác Cố lại quay lại, anh càng không ngờ, những bí mật này, lại bị vạch trần sau ba năm.”
Thời Phong Thụy ngay người ra, còn chưa hiểu lời của Thời Thiếu Tu, đột nhiên, cánh cửa lớn của phòng họp bị đẩy ra.
“Thời Phong Thụy là ai, chúng tôi nhận được báo án, hắn có liên hệ đến giao dịch ma túy, xin đi theo chúng tôi một chuyến.” Cảnh sát đột nhiên xông vào, lạnh lùng nói.
Đại hội cổ đông bỗng trở nên rất hỗn loạn, tất cả các cổ đông đều đứng dậy, gần như muốn bao vây Thời Thiếu Tu và Thời Phong Thụy.
Thời Thiếu Tu ngồi trên ghế, im lặng nhìn đống hỗn đỗn trước mặt, cười nhẹ.
Cục diện bỗng loạn lên, Thời Thiếu Tu dựa vào ghế từ từ đứng dậy, lùi ra chỗ náo nhiệt đó, im lặng nhìn cục diễn náo nhiệt đang xảy ra.
Đột nhiên anh thấy, trong đám người đang lộn xộn kia, Thời Phong Thụy chen ra ngoài, quay đầu nhìn cái, rồi hướng ra cửa chạy.
Thời Thiếu Tu nhăn mày, hướng nhìn những cảnh sát đang bị đám người kia chen lấn, đi về phía trước, nhưng vết thương anh lại đau dữ dội, anh hít một hơi, đi lên một bước dựa vào cái bàn, trơ mắt nhìn Thời Phong Thụy biến mất khỏi cửa.
Sắc mặt anh lại trắng thêm, nhìn đám hỗn độn huyên náo trước mắt mắt, phiền não nhắm mắt lại.
Thời Phong Thụy lặng lẽ rời khỏi từ cửa sau, móc điện thoại ra gọi, sắc mặt rất khó coi, toàn thân đầy sát khí: “Đem xe qua đây, thuận tiện, thông báo cho Thẩm Giai Vân, giết Cố Thu cho tôi!”
Cúp điện thoại, Thời Phong Thụy quay người chạy đến một góc khuất, quay đầu nhìn xung quanh, ánh mắt u ám rất đáng sợ.
Một chiếc xe đậu ngay trước cửa, Thời Phong Thụy không nán lại lâu, nhanh chóng đi thẳng lên xe, rồi phóng mất.
Dương Thạc nhìn thấy Thời Thiếu Tu chạy ra ngoài, vội xuống xe, chạy đến đỡ anh: “Tớ đã bảo cậu ngồi xe lăn đến, sao cậu cứ vậy nhỉ?”
Thời Thiếu Tu sắc mặt nhìn vô cùng đáng sợ, ngồi trên xe, nhắm hai mắt lại: “Đi tìm Thời Phong Thụy, hắn chạy thoát rồi.”
“Cái gì?” Dương Thạc mở to hai mắt: “Nhiều cảnh sát vậy vẫn chạy được à?” Không chút chần chứ, lái xe đi về phía trước: “Chắc hắn chưa đi xa, có thể ở gần công ty.”
Thời Thiếu Tu nhẹ gật đầu, nhăn mày lại, đột nhiên, anh mở to hai mắt, sắc mặt đầy nghiêm túc: “Không đúng, đi tìm Cố Thu!” nói xong, cầm điện thoại, gọi cho Cố Thu.
Cố Thu đang ở trong siêu thị, mua mấy đồ vậy thường ngày cho mẹ, trong ánh mắt không che giấu được sự mệt mỏi, cô để hết đồ đã mua trên xe, đẩy nó đi về hướng quầy thu ngân.
“Hôm nay, chủ tịch tập đoàn Thời Phong Thời Phong Thụy do dính líu đến buôn bán thuốc phiện, đã bị cảnh sát bao vây, nhưng lại trốn thoắt được.” Phóng viên báo tin tức không chút cảm xúc.
Cố Thu ngây người ra, đôi mắt mở to nhìn màn hình, sau đó, nở một nụ cười thoải mái.
Ánh mắt cô đỏ hoe, đẩy xe đồ tính tiền rồi rời khỏi.
Đột nhiên, điện thoại cô reng lên, Cố Thu đem hết đồ trên tay để dưới đất, lấy điện thoại ra nghe: “Alo”
Đột nhiên bên cạnh có một chiếc xe ngừng lại, mấy người đàn ông xông ra, giữ lấy Cố Thu, một bàn tay trắng bịt miệng và mũi cô lại.
Điện thoại cô rớt “Bạch” xuống đất.
/71
|