Tác Giả: Chap trước ta ghi “thú đan nhị biến,” nhưng đây là lỗi. NVC cần Thanh Ngọc đi tìm thú đan tam biến, tức là cấp Huyền Sư, ngang với nàng. Ta sẽ sửa lại.
Cổ Tước tỉnh dậy, cảm thấy trong người đã khỏe lên rất nhiều, hài lòng gật đầu một cái. Hắn chợt phát hiện cái khăn ấm đắp trên trán mình, không khỏi từ tận đáy lòng cười một cái, trong lòng có thể tưởng tượng được bộ dạng của Thanh Ngọc trong lúc đắp cái khăn này lên trán hắn.
Cổ Tước đứng dậy vương vai giãn khớp một lúc, nhìn lên bàn thì không thấy tờ giấy danh sách dược liệu đâu nữa, hiểu được là Thanh Ngọc có lẽ đã sớm cầm đi rồi. Có điều, lúc hắn vừa đặt chân ra khỏi phòng, nhìn thấy sắc trời đã ngả chiều vậy mà Thanh Ngọc vẫn chưa trở về, không khỏi nhíu mày hơi lo lắng.
Cổ Tước sang phòng kế bên, gõ cửa hỏi:
- Vân Kỳ?
Trong phòng lập tức vang lên tiếng trả lời:
- Thiếu gia gọi thiếp?
Cùng lúc đó, cửa phòng khẽ mở, Vân Kỳ bước ra, dáng vẻ nhã nhặn.
Cổ Tước hỏi:
- Thanh Ngọc vẫn chưa về sao?
Vân Kỳ lắc đầu:
- Nàng vào Lam Hà thành cũng đã lâu nhưng thiếp không có thấy nàng về.
Cổ Tước híp mắt, dặn dò:
- Nàng ở đây bảo vệ tỷ tỷ ta, ta đi tìm Thanh Ngọc.
Vân Kỳ nhún gối đáp:
- Vâng, thiếu gia.
Cổ Tước lập tức mở ra thuộc tính Lôi, trong nháy mắt bay vút đi mất.
Trước tiên, hắn vào Lam Hà thành, đi thẳng đến dược điếm hỏi một nhân viên bán hàng ở đó. Nhưng nhân viên này không biết gì, lại đi hỏi một người khác. Cổ Tước tiếp tục tả lại dáng dấp của Thanh Ngọc, cùng những loại dược liệu hắn dặn nàng mua.
Loay hoay một hồi, có một nhân viên nhận ra, nói cho Cổ Tước biết là Thanh Ngọc sau khi tìm mua không thấy thú đan tam biến thì đã đi về phía Lam Hà sơn mạch. Cổ Tước vung tay tặng nhân viên này trăm kim tệ xong liền chạy đi, khiến những người xung quanh trợn mắt.
Ở nơi tông môn hạ phẩm này, trăm kim tệ đủ cho một gia đình bình thường lười biếng sống cả năm, thậm chí chơi bời tan nát cũng còn dư, vậy mà tên này lại tiện tay ném ra a......
Quả thật, trong mắt Cổ Tước thì kim tệ không có ý nghĩa gì. Hắn là dược sư, lại sắp trở thành trưởng lão trong dược các Ngọc Liên sơn. Thứ hắn muốn, chỉ cần đưa tay là bắt được, kim tệ là cái ngựa gì? Lấy tầm cỡ của Cổ Tước mà nói, chỉ có huyền bích mới là loại tiền tệ chân chính, vì huyền bích có thể dùng để tu luyện hoặc cường hóa bản mệnh huyền binh.
Huyễn Vân Thân Pháp nương nhờ thuộc tính Lôi của Cổ Tước mà phát động đến mức cao nhất, nhanh chóng đưa Cổ Tước nhảy vào trong Lam Hà sơn mạch. Nơi đây hiện tại cũng không có gì khác biệt so với lúc Cổ Tước vào đây ma luyện.
Chỉ có điều, lần trước tu vi hắn không cao lắm, không có vào đến nơi sâu tận cùng bên trong dãy núi. Ở trong đó có rất nhiều huyền thú đẳng cấp Huyền Vương, có thể dễ dàng xé xác hắn nếu hắn không cẩn thận. Nhưng trên lý thuyết mà nói, Thanh Ngọc nếu cần tìm thú đan tam biến thì sẽ không đi sâu vào đó làm gì, vì trên người huyền thú cấp Huyền Vương làm gì có thú đan tam biến, chỉ toàn thú đan tứ biến thôi.
Còn viên thú đan tam biến thuộc tính Thổ mà Cổ Tước có trong tay thì lại là chuyện hoàn toàn khác. Viên thú đan Thổ hệ này đã hình thành thuộc tính nhất định, không thích hợp với huyền căn Lôi hệ của hắn. Nhưng nếu là thú đan vô hệ thì ai cũng thích hợp. Bình thường, thú đan có thuộc tính chỉ dùng để luyện một số loại đan dược rất cụ thể, không có dùng đại trà được.
Cổ Tước lấy tốc độ tuyệt luân của mình chạy một vòng quanh khu vực an toàn ngoài rìa Lam Hà sơn mạch. Một lúc lâu không phát hiện được gì, hắn đã định chạy sâu vào trong, nhưng đến lúc cuối cùng lại tìm thấy dấu vết của Thanh Ngọc.
Đây cũng không phải dấu chân hay dấu máu gì, mà là dấu vết xô xát đánh nhau. Cổ Tước vừa nhìn thiệt hại cây cỏ xung quanh liền nhận ra đây là Song Trúc Phá Thiên tàn khuyết của Thanh Ngọc, gọi là Ngọc Trúc Âm. Mà đối thủ của nàng là một đầu huyền thú rất cường đại, hoàn toàn không bị thương, không để lại chút máu nào, dù rằng bị Thanh Ngọc đánh Ngọc Trúc Âm lên người.
- Xem ra Thanh Ngọc đánh không lại bỏ chạy......
Cổ Tước nhìn kỹ dấu vết để lại, nhắm một phương hướng mà chạy đi. Trong đầu hắn cũng khó hiểu. Nếu Thanh Ngọc biết huyền thú mạnh thì sao còn đánh? Một tán tu như nàng phải càng hiểu rõ nguyên lý bảo toàn sinh mạnh này chứ? Hoặc là nàng thật sự không biết là nó mạnh.- Có thể là loại quái thú giả heo ăn thịt hổ nào a......
Thanh Ngọc thiên phú không cao không có nghĩa là nàng ngốc nha, nhìn huyền thú vẫn phân biệt được rất tốt cái nào không nên chọc và cái nào săn được. Nếu Thanh Ngọc vì không biết mà chọc vào một con huyền thú khủng bố, thì đây có nghĩa là nó mạnh hơn nàng quá nhiều.
Cổ Tước lần theo dấu vết, chạy đến một cái động ngầm rất kỳ lạ, xem ra là một loại huyền thú đào hang dưới đất. Từ trên này, Cổ Tước có thể cảm thấy khí tức của Thanh Ngọc ở dưới.
Hắn xem xét xung quanh cửa động, nhưng không được thông tin gì ích lợi, không do dự nữa lập tức nhảy xuống. Ở bên dưới không ngờ lại tối đến mức hắn phải tạo ra một nhúm Lôi Hỏa nho nhỏ để chiếu sáng. Linh Hỏa màu lam là một dạng lửa rất đặc biệt, không thể chiếu sáng, nhưng khi kết hợp với thuộc tính Lôi thành dị hỏa thì có thể.
Cổ Tước tuy có chút nóng lòng, nhưng hắn cũng không thể bất cẩn xông đầu vào trong chỗ tối tăm như vậy được. Nếu hắn chết thì xem như cả hai chủ tớ đều toi mạng. Vì vậy Cổ Tước cần phải thận trọng tiến bước, như vậy mới có hy vọng còn tính mạng để dùng đi cứu Thanh Ngọc.
Trong lúc Cổ Tước đang cẩn thận đi vào, ở nơi cuối cùng trong hang động, Thanh Ngọc đang ngồi tựa lưng vào vách đá, trên đầu có một cái lỗ thông lên mặt đất, dẫn vào ánh sáng bên ngoài. Chỉ có điều, nàng không dám động đậy dù chỉ một ngón tay, huống chi là leo lên đó bỏ chạy.
Trước mặt Thanh Ngọc hiện tại là một “người” rất kỳ lạ. Thân mình có dạng giống con người, còn mặc áo bào màu trắng nữa, vậy mà đầu và tay chân đều là giống chó - thật sự là một cẩu nhân. Cẩu nhân này có lông nâu, đôi mắt tròn không ngờ lại rất có trí tuệ.
Cẩu nhân đã ngồi im như vậy nhìn Thanh Ngọc rất lâu rồi, nhưng mà ngoài thè lưỡi ra như chó bình thường thì hắn cũng không có làm gì khác, chỉ thỉnh thoảng chớp chớp mắt.
Đột nhiên, cẩu nhân quay đầu lại, nhìn về phía huyệt đạo tối om kia.
Thanh Ngọc hơi giật mình, nhưng tiếp theo nàng mờ mờ cảm nhận được khí tức của Cổ Tước, không khỏi hoảng sợ. Thanh Ngọc thật sự rất muốn hét lên, bảo hắn mau quay lại bỏ chạy, vì cẩu nhân này mạnh kinh khủng, nhưng nàng lại không dám vọng động, sợ cả hai đều sẽ bị giết ngay tại chỗ. Đến lúc đó, nàng hối hận vì đưa hắn vào chỗ chết cũng không kịp nữa rồi.
- Đồng bạn của ngươi cuối cùng cũng chịu tới rồi.
Cẩu nhân lần đầu tiên mở miệng nói, giọng nói của hắn thật trầm, thật uy nghiêm, tựa như vang vọng từ vạn cổ trở về. Đem giọng nói này so với tiếng cười thần bí kia tại mộ phần của Bách Dược Tiên Vương thì giọng nói của cẩu nhân không hề thua kém chút nào.
Thanh Ngọc giật nảy mình, sợ đến mức khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên tái xanh. Nàng không ngờ một dị nhân lai cẩu như thế này lại có một giọng nói thật kinh thế hãi tục.
- Ngươi... ngươi là thần thánh... phương nào?
Thanh Ngọc cố gắng lắm mới rặn ra được một câu hỏi.
- Ta chỉ là một lão cẩu. Phải, một lão cẩu tò mò. Tò mò về thế nhân. Tò mò về......
Cẩu nhân không dứt câu, mà chỉ để mấy chữ sau rơi vào hư vô. Lúc này đây, Thanh Ngọc cảm nhận được sự mất mác cùng lạc lõng đậm sâu trong thần thái của cẩu nhân kỳ lạ.
Một lúc sau, Cổ Tước từ trong bóng tối thò đầu vào trong hang động ngầm. Bấy giờ hắn mới phát hiện ở đây có ánh sáng, còn lúc trước ở trong huyệt đạo là hoàn toàn tối om. Xem ra cái huyệt đạo kia đã bị cẩu nhân động tay động chân, tạo thành một không gian rất đặc thù.
Cổ Tước vừa nhìn thấy cẩu nhân thì suýt chút nữa hét lên.
Nhưng hắn cố ghìm lại, cẩn thận nói ra:
- Lưu tiên sinh, là ngọn thần phong nào thổi ngài tới địa phương thấp bé này a?
Cẩu nhân chớp mắt nhìn Cổ Tước, khẽ cười đáp:
- Mấy trăm năm rồi mới có người nhận ra tiểu cẩu này a......
Cổ Tước khẽ nuốt “ực” một cái, điều chỉnh tâm trạng lại. Đối với loại tồn tại như cẩu nhân này, ngay cả khi hắn còn là Khai Thế Tiên Vương cũng phải xem như ngang hàng, không thể ở trên nổi, mà cũng không dám ở trên.
Trong bụng Cổ Tước thầm than:
- Tồn tại vạn cổ bất diệt a... Thanh Ngọc của ta ơi, nàng làm sao mà lại gặp phải loại siêu cấp đại năng như vậy ở đây a! Mà hắn như thế nào lại nổi hứng muốn dẫn ta tới đây a!?
Ngay lúc này, Cổ Tước chỉ muốn kêu trời, chỉ muốn chửi lão tặc thiên.
Cổ Tước tỉnh dậy, cảm thấy trong người đã khỏe lên rất nhiều, hài lòng gật đầu một cái. Hắn chợt phát hiện cái khăn ấm đắp trên trán mình, không khỏi từ tận đáy lòng cười một cái, trong lòng có thể tưởng tượng được bộ dạng của Thanh Ngọc trong lúc đắp cái khăn này lên trán hắn.
Cổ Tước đứng dậy vương vai giãn khớp một lúc, nhìn lên bàn thì không thấy tờ giấy danh sách dược liệu đâu nữa, hiểu được là Thanh Ngọc có lẽ đã sớm cầm đi rồi. Có điều, lúc hắn vừa đặt chân ra khỏi phòng, nhìn thấy sắc trời đã ngả chiều vậy mà Thanh Ngọc vẫn chưa trở về, không khỏi nhíu mày hơi lo lắng.
Cổ Tước sang phòng kế bên, gõ cửa hỏi:
- Vân Kỳ?
Trong phòng lập tức vang lên tiếng trả lời:
- Thiếu gia gọi thiếp?
Cùng lúc đó, cửa phòng khẽ mở, Vân Kỳ bước ra, dáng vẻ nhã nhặn.
Cổ Tước hỏi:
- Thanh Ngọc vẫn chưa về sao?
Vân Kỳ lắc đầu:
- Nàng vào Lam Hà thành cũng đã lâu nhưng thiếp không có thấy nàng về.
Cổ Tước híp mắt, dặn dò:
- Nàng ở đây bảo vệ tỷ tỷ ta, ta đi tìm Thanh Ngọc.
Vân Kỳ nhún gối đáp:
- Vâng, thiếu gia.
Cổ Tước lập tức mở ra thuộc tính Lôi, trong nháy mắt bay vút đi mất.
Trước tiên, hắn vào Lam Hà thành, đi thẳng đến dược điếm hỏi một nhân viên bán hàng ở đó. Nhưng nhân viên này không biết gì, lại đi hỏi một người khác. Cổ Tước tiếp tục tả lại dáng dấp của Thanh Ngọc, cùng những loại dược liệu hắn dặn nàng mua.
Loay hoay một hồi, có một nhân viên nhận ra, nói cho Cổ Tước biết là Thanh Ngọc sau khi tìm mua không thấy thú đan tam biến thì đã đi về phía Lam Hà sơn mạch. Cổ Tước vung tay tặng nhân viên này trăm kim tệ xong liền chạy đi, khiến những người xung quanh trợn mắt.
Ở nơi tông môn hạ phẩm này, trăm kim tệ đủ cho một gia đình bình thường lười biếng sống cả năm, thậm chí chơi bời tan nát cũng còn dư, vậy mà tên này lại tiện tay ném ra a......
Quả thật, trong mắt Cổ Tước thì kim tệ không có ý nghĩa gì. Hắn là dược sư, lại sắp trở thành trưởng lão trong dược các Ngọc Liên sơn. Thứ hắn muốn, chỉ cần đưa tay là bắt được, kim tệ là cái ngựa gì? Lấy tầm cỡ của Cổ Tước mà nói, chỉ có huyền bích mới là loại tiền tệ chân chính, vì huyền bích có thể dùng để tu luyện hoặc cường hóa bản mệnh huyền binh.
Huyễn Vân Thân Pháp nương nhờ thuộc tính Lôi của Cổ Tước mà phát động đến mức cao nhất, nhanh chóng đưa Cổ Tước nhảy vào trong Lam Hà sơn mạch. Nơi đây hiện tại cũng không có gì khác biệt so với lúc Cổ Tước vào đây ma luyện.
Chỉ có điều, lần trước tu vi hắn không cao lắm, không có vào đến nơi sâu tận cùng bên trong dãy núi. Ở trong đó có rất nhiều huyền thú đẳng cấp Huyền Vương, có thể dễ dàng xé xác hắn nếu hắn không cẩn thận. Nhưng trên lý thuyết mà nói, Thanh Ngọc nếu cần tìm thú đan tam biến thì sẽ không đi sâu vào đó làm gì, vì trên người huyền thú cấp Huyền Vương làm gì có thú đan tam biến, chỉ toàn thú đan tứ biến thôi.
Còn viên thú đan tam biến thuộc tính Thổ mà Cổ Tước có trong tay thì lại là chuyện hoàn toàn khác. Viên thú đan Thổ hệ này đã hình thành thuộc tính nhất định, không thích hợp với huyền căn Lôi hệ của hắn. Nhưng nếu là thú đan vô hệ thì ai cũng thích hợp. Bình thường, thú đan có thuộc tính chỉ dùng để luyện một số loại đan dược rất cụ thể, không có dùng đại trà được.
Cổ Tước lấy tốc độ tuyệt luân của mình chạy một vòng quanh khu vực an toàn ngoài rìa Lam Hà sơn mạch. Một lúc lâu không phát hiện được gì, hắn đã định chạy sâu vào trong, nhưng đến lúc cuối cùng lại tìm thấy dấu vết của Thanh Ngọc.
Đây cũng không phải dấu chân hay dấu máu gì, mà là dấu vết xô xát đánh nhau. Cổ Tước vừa nhìn thiệt hại cây cỏ xung quanh liền nhận ra đây là Song Trúc Phá Thiên tàn khuyết của Thanh Ngọc, gọi là Ngọc Trúc Âm. Mà đối thủ của nàng là một đầu huyền thú rất cường đại, hoàn toàn không bị thương, không để lại chút máu nào, dù rằng bị Thanh Ngọc đánh Ngọc Trúc Âm lên người.
- Xem ra Thanh Ngọc đánh không lại bỏ chạy......
Cổ Tước nhìn kỹ dấu vết để lại, nhắm một phương hướng mà chạy đi. Trong đầu hắn cũng khó hiểu. Nếu Thanh Ngọc biết huyền thú mạnh thì sao còn đánh? Một tán tu như nàng phải càng hiểu rõ nguyên lý bảo toàn sinh mạnh này chứ? Hoặc là nàng thật sự không biết là nó mạnh.- Có thể là loại quái thú giả heo ăn thịt hổ nào a......
Thanh Ngọc thiên phú không cao không có nghĩa là nàng ngốc nha, nhìn huyền thú vẫn phân biệt được rất tốt cái nào không nên chọc và cái nào săn được. Nếu Thanh Ngọc vì không biết mà chọc vào một con huyền thú khủng bố, thì đây có nghĩa là nó mạnh hơn nàng quá nhiều.
Cổ Tước lần theo dấu vết, chạy đến một cái động ngầm rất kỳ lạ, xem ra là một loại huyền thú đào hang dưới đất. Từ trên này, Cổ Tước có thể cảm thấy khí tức của Thanh Ngọc ở dưới.
Hắn xem xét xung quanh cửa động, nhưng không được thông tin gì ích lợi, không do dự nữa lập tức nhảy xuống. Ở bên dưới không ngờ lại tối đến mức hắn phải tạo ra một nhúm Lôi Hỏa nho nhỏ để chiếu sáng. Linh Hỏa màu lam là một dạng lửa rất đặc biệt, không thể chiếu sáng, nhưng khi kết hợp với thuộc tính Lôi thành dị hỏa thì có thể.
Cổ Tước tuy có chút nóng lòng, nhưng hắn cũng không thể bất cẩn xông đầu vào trong chỗ tối tăm như vậy được. Nếu hắn chết thì xem như cả hai chủ tớ đều toi mạng. Vì vậy Cổ Tước cần phải thận trọng tiến bước, như vậy mới có hy vọng còn tính mạng để dùng đi cứu Thanh Ngọc.
Trong lúc Cổ Tước đang cẩn thận đi vào, ở nơi cuối cùng trong hang động, Thanh Ngọc đang ngồi tựa lưng vào vách đá, trên đầu có một cái lỗ thông lên mặt đất, dẫn vào ánh sáng bên ngoài. Chỉ có điều, nàng không dám động đậy dù chỉ một ngón tay, huống chi là leo lên đó bỏ chạy.
Trước mặt Thanh Ngọc hiện tại là một “người” rất kỳ lạ. Thân mình có dạng giống con người, còn mặc áo bào màu trắng nữa, vậy mà đầu và tay chân đều là giống chó - thật sự là một cẩu nhân. Cẩu nhân này có lông nâu, đôi mắt tròn không ngờ lại rất có trí tuệ.
Cẩu nhân đã ngồi im như vậy nhìn Thanh Ngọc rất lâu rồi, nhưng mà ngoài thè lưỡi ra như chó bình thường thì hắn cũng không có làm gì khác, chỉ thỉnh thoảng chớp chớp mắt.
Đột nhiên, cẩu nhân quay đầu lại, nhìn về phía huyệt đạo tối om kia.
Thanh Ngọc hơi giật mình, nhưng tiếp theo nàng mờ mờ cảm nhận được khí tức của Cổ Tước, không khỏi hoảng sợ. Thanh Ngọc thật sự rất muốn hét lên, bảo hắn mau quay lại bỏ chạy, vì cẩu nhân này mạnh kinh khủng, nhưng nàng lại không dám vọng động, sợ cả hai đều sẽ bị giết ngay tại chỗ. Đến lúc đó, nàng hối hận vì đưa hắn vào chỗ chết cũng không kịp nữa rồi.
- Đồng bạn của ngươi cuối cùng cũng chịu tới rồi.
Cẩu nhân lần đầu tiên mở miệng nói, giọng nói của hắn thật trầm, thật uy nghiêm, tựa như vang vọng từ vạn cổ trở về. Đem giọng nói này so với tiếng cười thần bí kia tại mộ phần của Bách Dược Tiên Vương thì giọng nói của cẩu nhân không hề thua kém chút nào.
Thanh Ngọc giật nảy mình, sợ đến mức khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên tái xanh. Nàng không ngờ một dị nhân lai cẩu như thế này lại có một giọng nói thật kinh thế hãi tục.
- Ngươi... ngươi là thần thánh... phương nào?
Thanh Ngọc cố gắng lắm mới rặn ra được một câu hỏi.
- Ta chỉ là một lão cẩu. Phải, một lão cẩu tò mò. Tò mò về thế nhân. Tò mò về......
Cẩu nhân không dứt câu, mà chỉ để mấy chữ sau rơi vào hư vô. Lúc này đây, Thanh Ngọc cảm nhận được sự mất mác cùng lạc lõng đậm sâu trong thần thái của cẩu nhân kỳ lạ.
Một lúc sau, Cổ Tước từ trong bóng tối thò đầu vào trong hang động ngầm. Bấy giờ hắn mới phát hiện ở đây có ánh sáng, còn lúc trước ở trong huyệt đạo là hoàn toàn tối om. Xem ra cái huyệt đạo kia đã bị cẩu nhân động tay động chân, tạo thành một không gian rất đặc thù.
Cổ Tước vừa nhìn thấy cẩu nhân thì suýt chút nữa hét lên.
Nhưng hắn cố ghìm lại, cẩn thận nói ra:
- Lưu tiên sinh, là ngọn thần phong nào thổi ngài tới địa phương thấp bé này a?
Cẩu nhân chớp mắt nhìn Cổ Tước, khẽ cười đáp:
- Mấy trăm năm rồi mới có người nhận ra tiểu cẩu này a......
Cổ Tước khẽ nuốt “ực” một cái, điều chỉnh tâm trạng lại. Đối với loại tồn tại như cẩu nhân này, ngay cả khi hắn còn là Khai Thế Tiên Vương cũng phải xem như ngang hàng, không thể ở trên nổi, mà cũng không dám ở trên.
Trong bụng Cổ Tước thầm than:
- Tồn tại vạn cổ bất diệt a... Thanh Ngọc của ta ơi, nàng làm sao mà lại gặp phải loại siêu cấp đại năng như vậy ở đây a! Mà hắn như thế nào lại nổi hứng muốn dẫn ta tới đây a!?
Ngay lúc này, Cổ Tước chỉ muốn kêu trời, chỉ muốn chửi lão tặc thiên.
/58
|