Nghe tin con gái sắp rời đi, Lam Tường mang nương tử đến dặn dò Lam Tú Nhi thật nhiều thứ rồi mới quyến luyến để nàng đi. Ngoài ra, Lam phu nhân còn đặc biệt cầu khẩn Cổ Tước chữa bệnh cho Tú Nhi. Từ lúc con gái nàng mới bắt đầu tu luyện đã chịu đau đớn, nàng làm mẹ làm sao chịu nổi cảnh đó. Chỉ bất quá, Tú Nhi rất đam mê tu luyện, nên nàng vẫn không có từ bỏ.
Ở điểm này, Cổ Tước phải thầm khâm phục Lam Tú Nhi. Nữ hài tử có thể chịu đựng đau đớn từ nhỏ mà tu luyện trở thành một trong song đại thiên kim Lam Hà tông, đây chính là nghị lực cùng đam mê siêu phàm. Đạo tâm vững như vậy, không phải ai cũng dễ dàng có được.
Cổ Tước nhờ vả Lam Tường thông báo chuyện này cho Cổ gia xong liền theo Tôn Văn lên đường. Hắn rất ngứa gan chuyện Cổ gia nhờ vào việc này mà trở nên mạnh mẽ ở Thịnh Hoa thành, nhưng mà đây là vì Dạ Tuyết và mẹ nàng. Bằng không, hắn đã lập tức cắt đứt mọi quan hệ với Cổ gia, không để cho bọn hắn hưởng chút quan hệ nào với Ngọc Liên sơn.
Tôn Văn thân là đại nhân vật đến từ tông môn thượng phẩm có khác, phương tiện đi lại của lão là một cái xe kéo cực kỳ xa hoa. Thùng xe rộng đến mức có thể để vài người nằm ngủ trên sàn mà vẫn dư chỗ cho hành khách ngồi xung quanh. Bên trong còn có kệ rượu, tủ trà, có cả một đầu bếp túc trực nấu những món ăn nhẹ cho hành khách.
Tất nhiên, xe to như vậy ngựa thường kéo không nổi, mà phải để cho 4 đầu huyền thú cấp Vương cực kỳ lực lưỡng kéo. Tốc độ thì phải nói là tuyệt luân, nhanh hơn cả huyền băng phi hành của Dạ Tuyết, mà lại không tốn chút sức lực nào, chỉ tốn tiền mua đồ ăn cho huyền thú thôi.
Cổ Tước ngồi trên xe, thong dong gọi một món mì xào đơn giản, vừa thưởng thức ẩm thực thượng phẩm vừa nhắm trà ngon, tiêu sái vô bờ bến, cứ nhứ hắn là một tiểu vương tử vậy.
Tôn Văn lần đầu tiên thấy một vị khách của tông môn thong dong như vậy, những người khác đa phần là nơm nớp lo sợ, còn không thì lo tính toán vuốt mông ngựa lôi kéo quan hệ. Chỉ có một mình tên tiểu thiên tài này là vừa bước lên xe liền ung dung gọi đồ ăn, hắn giống như đang đi nghỉ dưỡng chứ không phải là đang đi Bảo Long thành vậy.
Cảnh tượng này làm Tôn Văn bật cười thành tiếng, hắn xuất thân là người đầu đường xó chợ, về sau thành tài rồi thì cũng không ưa không khí trang trọng đa lễ đa nghi cho lắm. Hôm nay gặp được một người phong trần sảng khoái như vậy, bản thân Tôn Văn cũng thấy thoải mái theo.
Tôn Văn đợi Cổ Tước ăn xong thì lên tiếng hỏi chuyện, mong muốn đàm đạo dược đạo một chút. Mà Cổ Tước tâm trạng đang thoải mái nên cũng không ngại cùng Tôn Văn đối đáp mấy vấn đề tương đối khó giải trong lĩnh vực nuôi trồng thảo dược.
Cổ Tước gợi ý cho Tôn Văn mấy mô hình nuôi trồng năng suất khá, khiến hắn liên tục ồ lên, vỗ đùi ngộ ra. Sau đó hai người luôn miệng nói chuyện nuôi dược luyện đan, mãi không mỏi miệng, mà Lệ Anh ngồi kế bên nghe cũng không mỏi tai chút nào, nàng càng là khâm phục thiếu niên thiên tài này hơn. Dược đạo của hắn quả thật là quá sâu, nói ra liền đúng trọng điểm.
Tú Nhi và Dạ Tuyết mới đầu nghe còn hiểu, về sau là hoàn toàn mù tịt. Quá nhiều thuật ngữ chuyên môn, quá nhiều tên kỹ năng kỳ lạ, quá nhiều loại đan dược chưa bao giờ nghe qua. Rốt cuộc, hai nàng triệt để bỏ bọn hắn qua một bên, đi gọi đồ ngọt vừa ăn vừa thủ thỉ chuyện của nữ hài tử với nhau, đôi lúc lại cười khanh khách, làm cho không gian trong xe trở nên vui vẻ theo.
Đến chiều, xe kéo cuối cùng dừng lại ở một thành nhỏ để cả đoàn nghỉ ngơi. Cổ Tước và Tôn Văn cũng cùng lúc này thở phù ra, lau mồ hôi trên trán. Bọn hắn mới nãy bàn luận đến mức nước bọt văng tung tóe, phải nói là càng thảo luận càng hăng, càng thích thú.
Dù đây là kiến thức của Khai Thế Tiên Vương, nhưng Cổ Tước thông qua đó đàm đạo học hỏi thì cũng yêu thích không thôi. Nhiệt huyết cùng sự tò mò của tuổi trẻ trong hắn bùng lên, nhất thời thao thao bất tuyệt, cùng Tôn Văn nói đến ba hoa chích chòe, cành lá xum xuê.
Vân Kỳ ngồi ở bên nhìn mà mỉm cười suốt, cũng rất lâu rồi nàng không thấy lại cái bộ dạng cuồng nhiệt này. Năm xưa Khai Thế Tiên Vương mỗi lần cùng người khác nghiên cứu đều là như vậy.
Có điều, lần này có gì đó rất khác. Nàng có cảm giác như đam mê trong hắn “toàn vẹn” hơn năm xưa rất nhiều. Tuy rất khó diễn tả thành lời, nhưng Vân Kỳ hiểu bằng cảm giác rằng “Cổ Tước” đã thay đổi xa xa ngày xưa, hoàn toàn không phải là cùng một người, chỉ có kiến thức thực tiễn là còn.
Cả nhóm người đến một khách điếm cực kỳ xa hoa nhận phòng xong, Cổ Tước liền bỏ hành lý trong phòng, mang theo Tú Nhi cùng Dạ Tuyết lên nóc nhà, tiếp cận với trời đất mà tu luyện.
Cả ba người đều đã Khai Thiên Địa, lúc này không thể cứ ngồi dúi đầu vào trong đan điền là tu luyện được, mà cần phải ở gần thiên nhiên, liên kết cảm ức với thương thiên và đại địa, từ đó dần dần ngộ ra “lĩnh vực” của mình, về sau sẽ hình thành Đạo độc nhất của chính mình.
Ví dụ như, hiện tại Dạ Tuyết đã đạp nửa bước vào Kiếm Đạo chân chính, chỉ cần Cổ Tước giúp nàng tu luyện đúng hướng, không lâu nữa sẽ được xưng là một Kiếm Vương. Còn Tú Nhi thì xưa nay nàng phải đấu tranh với thể chất cùng huyền căn tương khắc của mình, chưa nghĩ xa đến mức đó, còn cần thời gian mài giũa thêm.
Bản thân Cổ Tước thì từ sớm đã có định hướng, hắn từ nhỏ đã bắt đầu luyện võ thuật phổ thông, thân thể cường tráng, mỗi đấm là một cú ăn tiền. Cụ thể là bộ huyền kỹ cận chiến kỳ lạ mà hắn tự chế tạo ra kia. Đó chính là bước đệm khởi đầu cho Võ Đạo của Cổ Tước.
Có điều, nếu đem cả kiến thức và kinh nghiệm của Khai Thế Tiên Vương cộng vào, thì có lẽ Cổ Tước đã thật sự trở thành một Võ Sư (Võ Đạo + Huyền Sư) hàng thật giá thật rồi.
Ở trên nóc nhà, mới đầu Cổ Tước còn gợi ý chỉ dẫn cho hai nữ một chút, nhưng tới lúc hai nàng bắt đầu rơi vào vong ngã, chân chính nhập định thì đã quen tay, không cần hắn gợi ý nữa. Cổ Tước cũng vì vậy mà an tâm, bắt đầu nhắm mắt tu luyện, thần thức chìm vào trong đất trời bao la, cảm ngộ một chút cái gọi là thiên địa đại đạo pháp tắc.
Nhờ vào kinh nghiệm và lịch duyệt của một Đại Tiên Vương, việc ngộ đạo không đem lại quá nhiều khó khăn cho hắn. Chỉ bất quá, hắn cần phải biên chế, sửa chữa lại cho phù hợp với bản thân mình, bởi vì hiện tại hai “Cổ Tước” đã hòa làm một, là một con người hoàn toàn khác.
Tốn thời gian và công sức là ở chỗ đó, ngoài ra thì hắn không gặp trở ngại gì khác.
Đến giờ ăn tối thì cả ba cùng xuống ăn với hai vị các chủ và phó các chủ, tất cả cùng nhau vui vẻ ăn một bữa thật no nê, thật thoải mái. Sau đó thì các nữ nhân đều về phòng, chỉ chừa lại hai tên đầu toàn dược đạo ngồi nhắm rượu đàm đạo y dược. Có điều, hai người cũng không có hứng thú bừng bừng mà thảo luận như lúc chiều nữa, chỉ thong thả trao đổi qua mấy vấn đề bình thường.
- Ài... Kiến thức của ngươi uyên bác như vậy, có lẽ ngươi mới là người ngồi vào cái ghế các chủ này mới đúng.
Tôn Văn vuốt râu thờ dài.
- Tương lai ta cũng không nhất định sẽ đồng hành với Ngọc Liên sơn ở Thánh Huyền Giới, ta không cần vị trí cao. Ngược lại, cái ta cần là thế lực của riêng mình, không phải ngồi dưới trướng người khác.
Cổ Tước nhấp ngụm rượu, khẽ nói ra.
- Cái này thì không cần bàn cãi. Người như ngươi có lẽ vốn đã không thuộc về vị diện thấp này rồi.
Tôn Văn ực một chén, nói ra.
- Tôn các chủ nếu không phải một mực ở lại dược các Ngọc Liên sơn thì tiền đồ vô hạn lượng a. Ngươi rất tinh thông kiến thức cốt lõi của dược đạo, còn có ánh mắt rất tốt, bất kể là dưỡng dược hay luyện đan thì ngươi đều còn rất nhiều không gian phát triển.
Cổ Tước thong thả khen.
- Năm xưa ta cũng không nghĩ mình có tài cán gì nên đã hứa với sư tôn rằng tương lai sẽ thay ngài chăm lo dược các Ngọc Liên sơn. Trừ khi ta nuôi ra được một đệ tử xuất chúng kế nghiệp, bằng không ta sẽ không rời khỏi Ngọc Liên sơn.
Tôn Văn nhìn chén rượu, sâu kín đáp.
- Thế đạo đang trong lúc thịnh vượng, nhân tài mọc lên lớp lớp. Ngươi nhìn Tú Nhi và tỷ tỷ ta xem, cả hai nàng đều đến từ những nơi nhỏ lẻ như Thịnh Hoa thành và Lam Hà tông. Ta dám chắc ở những nơi khác trên Thánh Huyền Giới cũng đang nhú lên những mầm non xuất sắc như vậy. Ngươi chỉ cần tìm đúng người, nếu kẻ đó thật sự có tâm ý, ta sẽ giúp đỡ ngươi một hai.
Cổ Tước mỉm cười nói với Tôn Văn.
Hắn rất thưởng thức lão nhân dễ gần này. Tôn Văn vừa giỏi dược đạo lại vừa khiêm tốn bình dị, không có lúc nào cũng một bộ “lão phu là dược sư cao cấp” đi khè người khác. Tôn Văn cũng là người đã mạnh dạn thuyết phục tông môn cho Cổ Tước một cái ghế trưởng lão này, Cổ Tước ra chút sức lực giúp lại hắn cũng không phải chuyện động trời gì, mà chính là lẽ phải.
- Vậy thì còn gì bằng a! Cạn chén!
Tôn Văn cười ha ha cụng chén với Cổ Tước.
Sau đó hai người ai về phòng nấy. Cổ Tước vừa về phòng liên leo lên giường, vận hành Cửu Thiên Quyết Tứ Thiên, loại sạch chất cồn trong máu thải ra ngoài, làm cả căn phòng nồng nặc mùi rượu. Cũng may là hắn mở cửa sổ, để cho gió đêm thoáng mát ùa vào xua đi mùi rượu.
Tiếp theo, Cổ Tước thông qua Cửu Thiên Quyết hút vào một cỗ thiên địa chi khí không lớn không nhỏ, rồi tỉ mỉ dung luyện nó thành huyền khí trong kinh mạch. Sau đó hắn cũng không có hút thêm, mà chỉ dùng một cỗ huyền khí này để chạy vòng quanh toàn bộ kinh mạch hết chu thiên này đến chu thiên khác, càng lúc càng nhanh hơn, càng lúc càng khó điều chỉnh hơn.
Đây chính là luyện tập vận khí. Tu sĩ tu đạo không thể chỉ ngồi hít thiên địa chi khí là thành đạo, mà còn phải trải qua tập luyện như thế này, nâng cao khả năng tụ khí của bản thân.
Trong chiến đấu, lúc ngươi đánh ra huyền kỹ, kẻ địch sẽ đứng im cho ngươi tụ khí sao? Tất nhiên là không rồi, vì vậy mà cần phải tập luyện sao cho bản thân lúc cần liền có thể ngưng ra huyền khí, hoặc trong lúc cạn kiệt cấp thiết có thể nhanh chóng hút một chút thiên địa chi khí để hồi phục sơ bộ mà không cần ngồi xuống chỉnh chu nhập định.
Cổ Tước khiến cỗ huyền khí kia chạy thật nhanh trong kinh mạch qua mấy chu thiên thì bắt đầu rút huyền khí từ trong Đan Điền Thiên Địa ra, hợp vào đạo huyền khí này, sau đó khiến tất cả liên tục vận hành, liên tục tuần hoàn, tốc độ chỉ tăng chứ không giảm.
Đến ngưỡng tốc độ này, chỉ cần hắn sơ sẩy liền có thể tự làm mình bị thương, cần đòi hỏi tập trung cao độ cùng sức chịu đựng tinh thần cao.
Lúc đầu, Cổ Tước còn căng thẳng, nhưng càng về sau, hắn càng quen tay.
Cuối cùng, hắn vừa thực hành vận khí ở tốc độ cao vừa hòa mình vào trong thiên địa mà cảm ngộ, đối chiếu tuần hoàn huyền khí trong kinh mạch với những vòng tuần hoàn trong tự nhiên, như Thái Dương và Minh Nguyệt, như vòng tuần hoàn của nước trong tự nhiên,...
Sau một đêm thả hồn vào trong đất trời, vào thời điểm hừng đông ló dạng, trên người Cổ Tước sinh ra một tia lực lượng Lĩnh Vực.
Ở điểm này, Cổ Tước phải thầm khâm phục Lam Tú Nhi. Nữ hài tử có thể chịu đựng đau đớn từ nhỏ mà tu luyện trở thành một trong song đại thiên kim Lam Hà tông, đây chính là nghị lực cùng đam mê siêu phàm. Đạo tâm vững như vậy, không phải ai cũng dễ dàng có được.
Cổ Tước nhờ vả Lam Tường thông báo chuyện này cho Cổ gia xong liền theo Tôn Văn lên đường. Hắn rất ngứa gan chuyện Cổ gia nhờ vào việc này mà trở nên mạnh mẽ ở Thịnh Hoa thành, nhưng mà đây là vì Dạ Tuyết và mẹ nàng. Bằng không, hắn đã lập tức cắt đứt mọi quan hệ với Cổ gia, không để cho bọn hắn hưởng chút quan hệ nào với Ngọc Liên sơn.
Tôn Văn thân là đại nhân vật đến từ tông môn thượng phẩm có khác, phương tiện đi lại của lão là một cái xe kéo cực kỳ xa hoa. Thùng xe rộng đến mức có thể để vài người nằm ngủ trên sàn mà vẫn dư chỗ cho hành khách ngồi xung quanh. Bên trong còn có kệ rượu, tủ trà, có cả một đầu bếp túc trực nấu những món ăn nhẹ cho hành khách.
Tất nhiên, xe to như vậy ngựa thường kéo không nổi, mà phải để cho 4 đầu huyền thú cấp Vương cực kỳ lực lưỡng kéo. Tốc độ thì phải nói là tuyệt luân, nhanh hơn cả huyền băng phi hành của Dạ Tuyết, mà lại không tốn chút sức lực nào, chỉ tốn tiền mua đồ ăn cho huyền thú thôi.
Cổ Tước ngồi trên xe, thong dong gọi một món mì xào đơn giản, vừa thưởng thức ẩm thực thượng phẩm vừa nhắm trà ngon, tiêu sái vô bờ bến, cứ nhứ hắn là một tiểu vương tử vậy.
Tôn Văn lần đầu tiên thấy một vị khách của tông môn thong dong như vậy, những người khác đa phần là nơm nớp lo sợ, còn không thì lo tính toán vuốt mông ngựa lôi kéo quan hệ. Chỉ có một mình tên tiểu thiên tài này là vừa bước lên xe liền ung dung gọi đồ ăn, hắn giống như đang đi nghỉ dưỡng chứ không phải là đang đi Bảo Long thành vậy.
Cảnh tượng này làm Tôn Văn bật cười thành tiếng, hắn xuất thân là người đầu đường xó chợ, về sau thành tài rồi thì cũng không ưa không khí trang trọng đa lễ đa nghi cho lắm. Hôm nay gặp được một người phong trần sảng khoái như vậy, bản thân Tôn Văn cũng thấy thoải mái theo.
Tôn Văn đợi Cổ Tước ăn xong thì lên tiếng hỏi chuyện, mong muốn đàm đạo dược đạo một chút. Mà Cổ Tước tâm trạng đang thoải mái nên cũng không ngại cùng Tôn Văn đối đáp mấy vấn đề tương đối khó giải trong lĩnh vực nuôi trồng thảo dược.
Cổ Tước gợi ý cho Tôn Văn mấy mô hình nuôi trồng năng suất khá, khiến hắn liên tục ồ lên, vỗ đùi ngộ ra. Sau đó hai người luôn miệng nói chuyện nuôi dược luyện đan, mãi không mỏi miệng, mà Lệ Anh ngồi kế bên nghe cũng không mỏi tai chút nào, nàng càng là khâm phục thiếu niên thiên tài này hơn. Dược đạo của hắn quả thật là quá sâu, nói ra liền đúng trọng điểm.
Tú Nhi và Dạ Tuyết mới đầu nghe còn hiểu, về sau là hoàn toàn mù tịt. Quá nhiều thuật ngữ chuyên môn, quá nhiều tên kỹ năng kỳ lạ, quá nhiều loại đan dược chưa bao giờ nghe qua. Rốt cuộc, hai nàng triệt để bỏ bọn hắn qua một bên, đi gọi đồ ngọt vừa ăn vừa thủ thỉ chuyện của nữ hài tử với nhau, đôi lúc lại cười khanh khách, làm cho không gian trong xe trở nên vui vẻ theo.
Đến chiều, xe kéo cuối cùng dừng lại ở một thành nhỏ để cả đoàn nghỉ ngơi. Cổ Tước và Tôn Văn cũng cùng lúc này thở phù ra, lau mồ hôi trên trán. Bọn hắn mới nãy bàn luận đến mức nước bọt văng tung tóe, phải nói là càng thảo luận càng hăng, càng thích thú.
Dù đây là kiến thức của Khai Thế Tiên Vương, nhưng Cổ Tước thông qua đó đàm đạo học hỏi thì cũng yêu thích không thôi. Nhiệt huyết cùng sự tò mò của tuổi trẻ trong hắn bùng lên, nhất thời thao thao bất tuyệt, cùng Tôn Văn nói đến ba hoa chích chòe, cành lá xum xuê.
Vân Kỳ ngồi ở bên nhìn mà mỉm cười suốt, cũng rất lâu rồi nàng không thấy lại cái bộ dạng cuồng nhiệt này. Năm xưa Khai Thế Tiên Vương mỗi lần cùng người khác nghiên cứu đều là như vậy.
Có điều, lần này có gì đó rất khác. Nàng có cảm giác như đam mê trong hắn “toàn vẹn” hơn năm xưa rất nhiều. Tuy rất khó diễn tả thành lời, nhưng Vân Kỳ hiểu bằng cảm giác rằng “Cổ Tước” đã thay đổi xa xa ngày xưa, hoàn toàn không phải là cùng một người, chỉ có kiến thức thực tiễn là còn.
Cả nhóm người đến một khách điếm cực kỳ xa hoa nhận phòng xong, Cổ Tước liền bỏ hành lý trong phòng, mang theo Tú Nhi cùng Dạ Tuyết lên nóc nhà, tiếp cận với trời đất mà tu luyện.
Cả ba người đều đã Khai Thiên Địa, lúc này không thể cứ ngồi dúi đầu vào trong đan điền là tu luyện được, mà cần phải ở gần thiên nhiên, liên kết cảm ức với thương thiên và đại địa, từ đó dần dần ngộ ra “lĩnh vực” của mình, về sau sẽ hình thành Đạo độc nhất của chính mình.
Ví dụ như, hiện tại Dạ Tuyết đã đạp nửa bước vào Kiếm Đạo chân chính, chỉ cần Cổ Tước giúp nàng tu luyện đúng hướng, không lâu nữa sẽ được xưng là một Kiếm Vương. Còn Tú Nhi thì xưa nay nàng phải đấu tranh với thể chất cùng huyền căn tương khắc của mình, chưa nghĩ xa đến mức đó, còn cần thời gian mài giũa thêm.
Bản thân Cổ Tước thì từ sớm đã có định hướng, hắn từ nhỏ đã bắt đầu luyện võ thuật phổ thông, thân thể cường tráng, mỗi đấm là một cú ăn tiền. Cụ thể là bộ huyền kỹ cận chiến kỳ lạ mà hắn tự chế tạo ra kia. Đó chính là bước đệm khởi đầu cho Võ Đạo của Cổ Tước.
Có điều, nếu đem cả kiến thức và kinh nghiệm của Khai Thế Tiên Vương cộng vào, thì có lẽ Cổ Tước đã thật sự trở thành một Võ Sư (Võ Đạo + Huyền Sư) hàng thật giá thật rồi.
Ở trên nóc nhà, mới đầu Cổ Tước còn gợi ý chỉ dẫn cho hai nữ một chút, nhưng tới lúc hai nàng bắt đầu rơi vào vong ngã, chân chính nhập định thì đã quen tay, không cần hắn gợi ý nữa. Cổ Tước cũng vì vậy mà an tâm, bắt đầu nhắm mắt tu luyện, thần thức chìm vào trong đất trời bao la, cảm ngộ một chút cái gọi là thiên địa đại đạo pháp tắc.
Nhờ vào kinh nghiệm và lịch duyệt của một Đại Tiên Vương, việc ngộ đạo không đem lại quá nhiều khó khăn cho hắn. Chỉ bất quá, hắn cần phải biên chế, sửa chữa lại cho phù hợp với bản thân mình, bởi vì hiện tại hai “Cổ Tước” đã hòa làm một, là một con người hoàn toàn khác.
Tốn thời gian và công sức là ở chỗ đó, ngoài ra thì hắn không gặp trở ngại gì khác.
Đến giờ ăn tối thì cả ba cùng xuống ăn với hai vị các chủ và phó các chủ, tất cả cùng nhau vui vẻ ăn một bữa thật no nê, thật thoải mái. Sau đó thì các nữ nhân đều về phòng, chỉ chừa lại hai tên đầu toàn dược đạo ngồi nhắm rượu đàm đạo y dược. Có điều, hai người cũng không có hứng thú bừng bừng mà thảo luận như lúc chiều nữa, chỉ thong thả trao đổi qua mấy vấn đề bình thường.
- Ài... Kiến thức của ngươi uyên bác như vậy, có lẽ ngươi mới là người ngồi vào cái ghế các chủ này mới đúng.
Tôn Văn vuốt râu thờ dài.
- Tương lai ta cũng không nhất định sẽ đồng hành với Ngọc Liên sơn ở Thánh Huyền Giới, ta không cần vị trí cao. Ngược lại, cái ta cần là thế lực của riêng mình, không phải ngồi dưới trướng người khác.
Cổ Tước nhấp ngụm rượu, khẽ nói ra.
- Cái này thì không cần bàn cãi. Người như ngươi có lẽ vốn đã không thuộc về vị diện thấp này rồi.
Tôn Văn ực một chén, nói ra.
- Tôn các chủ nếu không phải một mực ở lại dược các Ngọc Liên sơn thì tiền đồ vô hạn lượng a. Ngươi rất tinh thông kiến thức cốt lõi của dược đạo, còn có ánh mắt rất tốt, bất kể là dưỡng dược hay luyện đan thì ngươi đều còn rất nhiều không gian phát triển.
Cổ Tước thong thả khen.
- Năm xưa ta cũng không nghĩ mình có tài cán gì nên đã hứa với sư tôn rằng tương lai sẽ thay ngài chăm lo dược các Ngọc Liên sơn. Trừ khi ta nuôi ra được một đệ tử xuất chúng kế nghiệp, bằng không ta sẽ không rời khỏi Ngọc Liên sơn.
Tôn Văn nhìn chén rượu, sâu kín đáp.
- Thế đạo đang trong lúc thịnh vượng, nhân tài mọc lên lớp lớp. Ngươi nhìn Tú Nhi và tỷ tỷ ta xem, cả hai nàng đều đến từ những nơi nhỏ lẻ như Thịnh Hoa thành và Lam Hà tông. Ta dám chắc ở những nơi khác trên Thánh Huyền Giới cũng đang nhú lên những mầm non xuất sắc như vậy. Ngươi chỉ cần tìm đúng người, nếu kẻ đó thật sự có tâm ý, ta sẽ giúp đỡ ngươi một hai.
Cổ Tước mỉm cười nói với Tôn Văn.
Hắn rất thưởng thức lão nhân dễ gần này. Tôn Văn vừa giỏi dược đạo lại vừa khiêm tốn bình dị, không có lúc nào cũng một bộ “lão phu là dược sư cao cấp” đi khè người khác. Tôn Văn cũng là người đã mạnh dạn thuyết phục tông môn cho Cổ Tước một cái ghế trưởng lão này, Cổ Tước ra chút sức lực giúp lại hắn cũng không phải chuyện động trời gì, mà chính là lẽ phải.
- Vậy thì còn gì bằng a! Cạn chén!
Tôn Văn cười ha ha cụng chén với Cổ Tước.
Sau đó hai người ai về phòng nấy. Cổ Tước vừa về phòng liên leo lên giường, vận hành Cửu Thiên Quyết Tứ Thiên, loại sạch chất cồn trong máu thải ra ngoài, làm cả căn phòng nồng nặc mùi rượu. Cũng may là hắn mở cửa sổ, để cho gió đêm thoáng mát ùa vào xua đi mùi rượu.
Tiếp theo, Cổ Tước thông qua Cửu Thiên Quyết hút vào một cỗ thiên địa chi khí không lớn không nhỏ, rồi tỉ mỉ dung luyện nó thành huyền khí trong kinh mạch. Sau đó hắn cũng không có hút thêm, mà chỉ dùng một cỗ huyền khí này để chạy vòng quanh toàn bộ kinh mạch hết chu thiên này đến chu thiên khác, càng lúc càng nhanh hơn, càng lúc càng khó điều chỉnh hơn.
Đây chính là luyện tập vận khí. Tu sĩ tu đạo không thể chỉ ngồi hít thiên địa chi khí là thành đạo, mà còn phải trải qua tập luyện như thế này, nâng cao khả năng tụ khí của bản thân.
Trong chiến đấu, lúc ngươi đánh ra huyền kỹ, kẻ địch sẽ đứng im cho ngươi tụ khí sao? Tất nhiên là không rồi, vì vậy mà cần phải tập luyện sao cho bản thân lúc cần liền có thể ngưng ra huyền khí, hoặc trong lúc cạn kiệt cấp thiết có thể nhanh chóng hút một chút thiên địa chi khí để hồi phục sơ bộ mà không cần ngồi xuống chỉnh chu nhập định.
Cổ Tước khiến cỗ huyền khí kia chạy thật nhanh trong kinh mạch qua mấy chu thiên thì bắt đầu rút huyền khí từ trong Đan Điền Thiên Địa ra, hợp vào đạo huyền khí này, sau đó khiến tất cả liên tục vận hành, liên tục tuần hoàn, tốc độ chỉ tăng chứ không giảm.
Đến ngưỡng tốc độ này, chỉ cần hắn sơ sẩy liền có thể tự làm mình bị thương, cần đòi hỏi tập trung cao độ cùng sức chịu đựng tinh thần cao.
Lúc đầu, Cổ Tước còn căng thẳng, nhưng càng về sau, hắn càng quen tay.
Cuối cùng, hắn vừa thực hành vận khí ở tốc độ cao vừa hòa mình vào trong thiên địa mà cảm ngộ, đối chiếu tuần hoàn huyền khí trong kinh mạch với những vòng tuần hoàn trong tự nhiên, như Thái Dương và Minh Nguyệt, như vòng tuần hoàn của nước trong tự nhiên,...
Sau một đêm thả hồn vào trong đất trời, vào thời điểm hừng đông ló dạng, trên người Cổ Tước sinh ra một tia lực lượng Lĩnh Vực.
/58
|