Thanh Ảnh gật đầu đồng ý
- Ngươi phân tích rất có lý. Ài, chỉ đáng tiếc ta không phải bản thể. Mặc dù đánh quái vẫn lên cấp nhưng khi không cách nào học thêm kĩ năng mới. Nếu để ta gặp kì ngộ thì thật sự uổng phí.
Ta nhìn “ta” đứng đó cảm thán thật sự rất thú vị
- Ngươi đừng hạ thấp bản thân. Tầm quan trọng của ngươi so với ta còn trực tiếp hơn. Đầu tiên có ngươi ở đây tọa trấn, công việc kinh doanh chắc chắn thuận lợi. Chỉ cần tiềm lực kinh tế vững chắc sau này muốn phát triển cũng dễ dàng hơn nhiều. Tiếp theo ngươi giả vờ toàn tâm toàn ý vào việc kinh doanh, bỏ vê luyện cấp sẽ làm một đám người có dã tâm buông lòng phòng bị. Ha ha ha, bọn họ sẽ nghĩ gì đây? Tất nhiên sẽ đoán là tên này gia cảnh nghèo khó, chỉ muốn kiếm tiền để chăm lo gia đình. Tiếp theo vài ngày nữa, ta sẽ đánh đòn quyết định đem dã tâm của đám người kia hoàn toàn phá nát.
Thanh Ảnh dâm tà cười
- Hắc hắc, ngươi quả thật thâm độc a.
- Ta không phải là người sao. Khen chỉ phí lời. Chúng ta chỉ mới đặt bước đầu tiên trên đường tranh bá thiên hạ mà thôi. Đã là nam nhân không có hùng tâm tráng khí thì đúng là đồ bỏ đi. Ta đã từng thề rằng phải đem những tên từng sỉ nhục ta dẫm nát dưới gót chân. Đến bây giờ ta vẫn không quên những kí ức đó. Hừ.
Thanh Ảnh đi tới vỗ vai ta
- Được rồi, đoạn đường phải đi còn dài. Ngươi cứ cố gắng đi.
Bóng dánh Thanh Ảnh nhóe đi, cuối cùng biến mất để lại ta cô độc đứng giữa căn phòng. Nhìn dòng người nhỏ bé ngược xuôi bên dưới, ta có cảm giác nắm được thiên địa trong tay. Đây là cảm giác gì ? Của anh hùng, hay gian hùng. Ta không biết cũng không muốn biết. Ta chỉ muốn duy trì cảm giác nắm giữ sinh mệnh vạn vật trong tay. Đây là quyền lực ư ? Nếu đúng như vậy thì bây giờ ta đã rõ tại sao con người lại thích quyền cao chức trọng như vậy. Thật sự rất sảng khoái. Mọi thứ đều là con cờ trong lòng bàn tay mình tùy thích điều khiển. Muốn những kẻ cao cao tại thượng kia bị đạp dưới gót chân mình, vậy thì phải bước lên tượng đài quyền lực. Kiến thức hấp thu càng nhiều, ta nhận ra được vài thứ quan trọng. Tuy còn khá mơ hồ nhưng đủ để ta quyết định nửa đời còn lại phải làm gì. Câu trả lời chính là Chân Đế. Trong thế giới này gia tộc hùng mạnh đến đâu vẫn thua xa gia tộc bản địa. Bọn chúng chỉ có tiền nhưng không có thế. Chỉ cần ta vững gót trong thế giới mộng ảo này, chính là gián tiếp lớn mạnh tại hiện thực.
Ta lại tự hỏi bản thân từ lúc nào đã thay đổi nhiều như thế ?Dã tâm bừng bừng như con thú đói mồi. Nhưng thay đổi đó là xấu sao ? Không, vì bảo vệ người thân, bằng hữu an toàn, vì đem tới hạnh phúc cho họ ta phải thay đổi chính mình. Là kẻ hèn yếu chỉ làm liên lụy họ mà thôi, cảm giác bất lực ngày xưa ta không muốn trải qua lần nữa. Nếu làm quỷ dữ có được sự tự tin, cùng năng lực bảo vệ vậy thì tất cả đều đáng giá cả.
Tâm linh ta rung động kịch liệt. Trong đầu bỗng rõ ràng nhiều thứ trước giờ vẫn nghi hoặc, toàn thân thả lỏng, cảm giác vô cùng kì diệu khiến ta thoải mái phải rên rỉ thành tiếng. Không biết trải qua bao lâu, ta bật người đứng dậy. Mặc dù bề ngoài không gì thay đổi nhưng nội tâm đã biến hóa khá nhiều. Cả người tràn đầy sinh lực, đi một bước cũng có lực hơn, khí chất cũng thay đổi.
Tuyền Tuyền pm Thanh
- Anh hai, ta và Phương tỷ đã vào Phương Nguyệt Tuyền rồi. Anh khai thật đi, nơi này có phải anh mở không ?
- Ha ha ha, ngoại trừ người anh tài cao bắc đẩu của em còn ai có tài năng này nữa. Hai người đang ở đâu, ta xuống đón.
- Em cùng Phương tỷ đang ở cổng đông. Anh mau nhanh tới đi.
Ta lập tức chạy vội tới cổng đông. Tìm kiếm một hồi ta đã nhìn thấy hai người bọn họ. Thanh Tuyền cũng thấy ta đi tới, nàng chạy vù tới khoác tay phải ta cười nói
- Nơi này thật sự rất khí thế a. Anh nói dóc phải hem. Anh làm sao có thể mở được nơi hoành tráng như vậy. Nào là quán ăn, nhà trọ, tiệm thời trang, tiệm bán sủng vật, hội đấu giá đủ thứ. Muội đoán xây dựng nơi này tốn mấy chục tỷ mới được a.
Phương Nhi quan sát xung quanh một hồi sau đó nói
- Không phải mấy chục tỷ mà là mấy trăm tỷ. Ta không biết giá chính xác nhưng chỉ riêng mảnh đất ngay giữa trung tâm Thăng Long thành giá cả đã không rẻ, đó là chưa tính tới việc xây dựng, thuê mướn nhân viên. Anh từ đâu có nhiều tiền đến thế.
Ta gãi đầu cười trừ
- Tiền không có thì đi vay.
Thanh Tuyền ánh mắt trừng to, nàng che cái miệng anh đào đang há hốc của mình lại, khuôn mặt bất khả tư nghị
- Không phải đâu. Anh tại sao lại đi vay số tiền lớn đến như vậy. Nếu không trả hết nợ thì sao.
Ta nhàn nhạt cười nhìn dòng người ngược xuôi, khuôn mặt nghiêm lại nói
- Ta đánh cuộc một phen. Cuộc đời có bao nhiêu cơ hội để thử chứ. Nếu thành công chính là ta đã làm tròn chữ hiếu với cha mẹ, không phụ lòng ơn dưỡng dục của họ. Còn nếu như thất bại, ta cam tâm tình nguyện nai lưng cả đời làm trả nợ nhất quyết không liên lụy gia đình.
Đây là gì ? Chính là trách nhiệm của nam nhân đĩnh thiên lập địa. Sống trên đời không sợ nghèo khó chỉ sợ không biết vươn lên. Đây là tâm niệm của ta, cho dù sau này ta có thay đổi thế nào đi chăng nữa ta vẫn không đánh mất chính bản thân mình. Bởi vì trong người ta tính cách cũ vẫn còn đó, chỉ là dung hòa thêm những thứ mới mà thôi.
Hai cô gái đứng nhìn ta nói một câu tràn đầy chánh khí, khuôn mặt vô tình toát khí chất tuy mãnh liệt nhưng hàm chứa ôn nhu, khiến bọn họ trầm mê vào đó. Phương Nhi tiếp xúc thời gian ngắn với ta nên chưa hiểu rõ tính tình, nhưng Thanh Tuyền lại khác. Nàng là em gái ruột, từ nhỏ hai người sinh sống bên nhau tới lớn, tính cách ta ra sao chẳng lẽ nàng không rõ. Nhưng lúc này đây, thân ảnh của ta trong mắt nàng bỗng biến thành to lớn vô song.
Đây thật sự là anh hai nhát gan, sợ phiền toái của mình sao ?
Thanh Tuyền nghi vấn trong đầu nhưng không dám nói ra. Tuy nhiên nàng là người con gái thông minh, nàng biết đàn ông khi gặp chuyện bọn họ sẽ bộc phát nhiều thứ mà bình thường không hề có. Dẫu sao ca ca vẫn mãi là ca ca, lòng yêu thương dành cho nàng không bao giờ thay đổi. Phương Nguyệt Tuyền có chữ Tuyền bên trong. Đây chẳng phải là chứng cớ đó sao.
Phương Nhi đứng bên cạnh say đắm nhìn vị thanh niên đứng trước mặt. Càng tiếp xúc nhiều, nàng càng nhận ra người thanh niên này tuy bề ngoài láo cá, háo sắc, lưu manh nhưng hắn cũng rất nhu tình, biết chăm sóc phụ nữ ngoài ra tài năng của hắn cũng không thấp. Có thể mở một cơ ngơi trị giá mấy trăm tỷ tài năng có thể kém sao ? Nàng tự hỏi nếu đổi ngược là mình thì có làm được không ? Câu trả lời phũ phành là không. Nếu không có gia tộc sau lưng giúp đỡ nàng chỉ là cô gái thông minh hơn người khác mà thôi. Nàng không tự tin có thể lập nghiệp từ hai bàn tay trắng. Thế mà người thanh niên này lại làm được. Nàng khâm phục hắn không chỉ riêng tài năng mà còn là lòng gan dạ. Hắn biết rõ ràng khi không thành công có lẽ cả đời này không còn cơ hội quật khởi nhưng hắn vẫn dám đánh cuộc với số phận. Phương Nguyệt Tuyền, chữ Phương là tên nàng cũng giống như Tuyền là tên muội muội của hắn. Cả hai quen nhau chưa đến một ngày thế nhưng hắn lấy tên của mình đặt cho sản nghiệp này. Hắn thật sự yêu mình sao ?
Nữ nhân trong chuyện tình cảm thường hay cố chấp và tự hỏi. Nhất là mối tình đầu, các nàng luôn muốn có kết thúc hoàn mỹ. Nhưng cho dù là cô gái tài sắc vẹn toàn đến đâu trong lòng vẫn hay băn khoăn rằng người đó có thật sự yêu mình hay không. Phương Nhi là cô gái thông minh. Tính cách hung bạo của nàng không đại biểu nàng thiếu suy xét. Người thì xinh đẹp, có học thức, gia đình giàu có nếu nói nam nhân không động tâm mới là lạ. Thế nên nàng sợ người mình thương yêu chỉ vì đám gia sản kia mới tiếp cận. Nàng sợ bị tổn thương, sợ phát hiện ra sự thật đau lòng này thế nên nàng tự tạo ra vỏ bọc cho chính bản thân mình. Hung bạo là cách đơn giản nhất để tránh né đàn ông. Nàng thà cả đời không lấy chồng chứ không muốn một lần bị tổn thương. Che giấu sâu trong lòng nàng là khỏa tâm linh yếu ớt. Chính vì yếu ớt nên khi bị tên nam nhân đó phi lễ trong bữa tiệc sinh nhật nàng cảm giác vô cùng ủy khuất. Nàng hận hắn cướp đi nụ hôn đầu đời của mình, hận hắn tại sao trước mặt đám đông khinh nhờn nàng. Đêm đó nàng khóc đến sưng cả mặt, và nàng thề phải tìm được tên đó trả mối thù bị khinh nhờn này.
Lần đầu gặp hắn trong trò chơi, hắn chẳng biết lỗi mà con châm chọc khiêu khích nàng, không những thế hắn thẳng tay đánh nàng đến chết. Thật ra chỉ cần một lời xin lỗi có lẽ nàng sẽ tha thứ cho hắn thế mà … nàng lại càng hận hắn nhiều hơn nữa. Nhưng sau sự việc đó hắn lại mất tích ba tháng đằng đặc, cứ như thể bốc hơi khỏi cõi đời này.
Thế rồi hôm nay tình cờ đi tới tổng công ty Tuyệt Đỉnh kiểm tra số liệu cơ thể, nàng gặp hắn. Hắn ngốc nghếch đến nỗi dùng hộp giấy che mặt mình lại. Hắn thật sự nghĩ rằng chỉ cần che mặt thì nàng sẽ không nhận ra sao. Nếu hắn thật sự nghĩ như vậy quả thật rất khờ khạo. Bởi vì khuôn mặt hắn, thân thể hắn đều đã khắc sâu trong lòng nàng bao tháng qua nhưng không phải vì yêu mà vì hận. Thế rồi nàng đuổi theo hắn chạy khắp nơi trong khuôn viên, nàng chỉ muốn đánh hắn để trút giận nhưng hắn như con lươn trơn nhầy cứ né tránh nàng. Thế nên nàng tức giận uy hiếp hắn, thật không ngờ lại có hiệu quả. Hắn đứng đó nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo như băng giá đó đã ghim sâu vào tim khiến nàng đau nhói. Tại sao hắn lại nhìn nàng như vậy ? Nàng không có lỗi, rõ ràng người có lỗi trước chính là hắn. Nàng vừa tức vừa đau, thế nên nàng chỉ muốn hắn biến đi cho khuất mặt. Thật không ngờ hắn thật sự nghe lời nhảy xuống lầu.
Khi đó con tim nàng như ngừng đập. Là mình hại chết hắn sao ? Chính mình dồn hắn vào đường cùng ư ? Nàng cứ tự hỏi như vậy mà điên cuồng lao xuống dưới lầu. Khi thấy cả người hắn ngập trong máu lúc này nàng mới nhận ra rằng bản thân cũng không hận hắn như đã tưởng. Bởi vì nàng vẫn là người con gái tốt. Trong cơn hoảng loạn nàng chỉ cần hắn không có chuyện gì thì hắn muốn gì cũng được. Trong phút chốc xúc động đó nàng bị hắn lừa gạt cuối cùng đồng ý trở thành bạn gái hắn. Nhưng trong lòng tâm tình u trầm không phải chỉ nói vài câu là có thể hóa giải được. Chỉ cần nàng kiếm được lý do lập tức sẽ chia tay với hắn, chỉ cần một lý do mà thôi.
Nhưng đi theo hắn chưa được bao lâu, nàng nhận ra con tim đã bị hắn cầm tù rồi. Hắn ôn nhu, chu đáo, lưu manh cứ chọc nàng cười, nhưng khi có chuyện hắn đều là người đi đầu tiên. Hắn nói rất nhiều lời phừa phĩnh nàng, nhưng hành động của hắn cũng không kém. Có khi chỉ là chi tiết nhỏ thôi cũng đủ thay đổi mọi việc. Thay vì tìm kiếm khuyết điểm để rời xa hắn, nàng tình nguyện tìm ra ưu điểm để ở bên cạnh hắn mãi mãi, để con tim bản thân không bị tổn thương.
- Ngươi phân tích rất có lý. Ài, chỉ đáng tiếc ta không phải bản thể. Mặc dù đánh quái vẫn lên cấp nhưng khi không cách nào học thêm kĩ năng mới. Nếu để ta gặp kì ngộ thì thật sự uổng phí.
Ta nhìn “ta” đứng đó cảm thán thật sự rất thú vị
- Ngươi đừng hạ thấp bản thân. Tầm quan trọng của ngươi so với ta còn trực tiếp hơn. Đầu tiên có ngươi ở đây tọa trấn, công việc kinh doanh chắc chắn thuận lợi. Chỉ cần tiềm lực kinh tế vững chắc sau này muốn phát triển cũng dễ dàng hơn nhiều. Tiếp theo ngươi giả vờ toàn tâm toàn ý vào việc kinh doanh, bỏ vê luyện cấp sẽ làm một đám người có dã tâm buông lòng phòng bị. Ha ha ha, bọn họ sẽ nghĩ gì đây? Tất nhiên sẽ đoán là tên này gia cảnh nghèo khó, chỉ muốn kiếm tiền để chăm lo gia đình. Tiếp theo vài ngày nữa, ta sẽ đánh đòn quyết định đem dã tâm của đám người kia hoàn toàn phá nát.
Thanh Ảnh dâm tà cười
- Hắc hắc, ngươi quả thật thâm độc a.
- Ta không phải là người sao. Khen chỉ phí lời. Chúng ta chỉ mới đặt bước đầu tiên trên đường tranh bá thiên hạ mà thôi. Đã là nam nhân không có hùng tâm tráng khí thì đúng là đồ bỏ đi. Ta đã từng thề rằng phải đem những tên từng sỉ nhục ta dẫm nát dưới gót chân. Đến bây giờ ta vẫn không quên những kí ức đó. Hừ.
Thanh Ảnh đi tới vỗ vai ta
- Được rồi, đoạn đường phải đi còn dài. Ngươi cứ cố gắng đi.
Bóng dánh Thanh Ảnh nhóe đi, cuối cùng biến mất để lại ta cô độc đứng giữa căn phòng. Nhìn dòng người nhỏ bé ngược xuôi bên dưới, ta có cảm giác nắm được thiên địa trong tay. Đây là cảm giác gì ? Của anh hùng, hay gian hùng. Ta không biết cũng không muốn biết. Ta chỉ muốn duy trì cảm giác nắm giữ sinh mệnh vạn vật trong tay. Đây là quyền lực ư ? Nếu đúng như vậy thì bây giờ ta đã rõ tại sao con người lại thích quyền cao chức trọng như vậy. Thật sự rất sảng khoái. Mọi thứ đều là con cờ trong lòng bàn tay mình tùy thích điều khiển. Muốn những kẻ cao cao tại thượng kia bị đạp dưới gót chân mình, vậy thì phải bước lên tượng đài quyền lực. Kiến thức hấp thu càng nhiều, ta nhận ra được vài thứ quan trọng. Tuy còn khá mơ hồ nhưng đủ để ta quyết định nửa đời còn lại phải làm gì. Câu trả lời chính là Chân Đế. Trong thế giới này gia tộc hùng mạnh đến đâu vẫn thua xa gia tộc bản địa. Bọn chúng chỉ có tiền nhưng không có thế. Chỉ cần ta vững gót trong thế giới mộng ảo này, chính là gián tiếp lớn mạnh tại hiện thực.
Ta lại tự hỏi bản thân từ lúc nào đã thay đổi nhiều như thế ?Dã tâm bừng bừng như con thú đói mồi. Nhưng thay đổi đó là xấu sao ? Không, vì bảo vệ người thân, bằng hữu an toàn, vì đem tới hạnh phúc cho họ ta phải thay đổi chính mình. Là kẻ hèn yếu chỉ làm liên lụy họ mà thôi, cảm giác bất lực ngày xưa ta không muốn trải qua lần nữa. Nếu làm quỷ dữ có được sự tự tin, cùng năng lực bảo vệ vậy thì tất cả đều đáng giá cả.
Tâm linh ta rung động kịch liệt. Trong đầu bỗng rõ ràng nhiều thứ trước giờ vẫn nghi hoặc, toàn thân thả lỏng, cảm giác vô cùng kì diệu khiến ta thoải mái phải rên rỉ thành tiếng. Không biết trải qua bao lâu, ta bật người đứng dậy. Mặc dù bề ngoài không gì thay đổi nhưng nội tâm đã biến hóa khá nhiều. Cả người tràn đầy sinh lực, đi một bước cũng có lực hơn, khí chất cũng thay đổi.
Tuyền Tuyền pm Thanh
- Anh hai, ta và Phương tỷ đã vào Phương Nguyệt Tuyền rồi. Anh khai thật đi, nơi này có phải anh mở không ?
- Ha ha ha, ngoại trừ người anh tài cao bắc đẩu của em còn ai có tài năng này nữa. Hai người đang ở đâu, ta xuống đón.
- Em cùng Phương tỷ đang ở cổng đông. Anh mau nhanh tới đi.
Ta lập tức chạy vội tới cổng đông. Tìm kiếm một hồi ta đã nhìn thấy hai người bọn họ. Thanh Tuyền cũng thấy ta đi tới, nàng chạy vù tới khoác tay phải ta cười nói
- Nơi này thật sự rất khí thế a. Anh nói dóc phải hem. Anh làm sao có thể mở được nơi hoành tráng như vậy. Nào là quán ăn, nhà trọ, tiệm thời trang, tiệm bán sủng vật, hội đấu giá đủ thứ. Muội đoán xây dựng nơi này tốn mấy chục tỷ mới được a.
Phương Nhi quan sát xung quanh một hồi sau đó nói
- Không phải mấy chục tỷ mà là mấy trăm tỷ. Ta không biết giá chính xác nhưng chỉ riêng mảnh đất ngay giữa trung tâm Thăng Long thành giá cả đã không rẻ, đó là chưa tính tới việc xây dựng, thuê mướn nhân viên. Anh từ đâu có nhiều tiền đến thế.
Ta gãi đầu cười trừ
- Tiền không có thì đi vay.
Thanh Tuyền ánh mắt trừng to, nàng che cái miệng anh đào đang há hốc của mình lại, khuôn mặt bất khả tư nghị
- Không phải đâu. Anh tại sao lại đi vay số tiền lớn đến như vậy. Nếu không trả hết nợ thì sao.
Ta nhàn nhạt cười nhìn dòng người ngược xuôi, khuôn mặt nghiêm lại nói
- Ta đánh cuộc một phen. Cuộc đời có bao nhiêu cơ hội để thử chứ. Nếu thành công chính là ta đã làm tròn chữ hiếu với cha mẹ, không phụ lòng ơn dưỡng dục của họ. Còn nếu như thất bại, ta cam tâm tình nguyện nai lưng cả đời làm trả nợ nhất quyết không liên lụy gia đình.
Đây là gì ? Chính là trách nhiệm của nam nhân đĩnh thiên lập địa. Sống trên đời không sợ nghèo khó chỉ sợ không biết vươn lên. Đây là tâm niệm của ta, cho dù sau này ta có thay đổi thế nào đi chăng nữa ta vẫn không đánh mất chính bản thân mình. Bởi vì trong người ta tính cách cũ vẫn còn đó, chỉ là dung hòa thêm những thứ mới mà thôi.
Hai cô gái đứng nhìn ta nói một câu tràn đầy chánh khí, khuôn mặt vô tình toát khí chất tuy mãnh liệt nhưng hàm chứa ôn nhu, khiến bọn họ trầm mê vào đó. Phương Nhi tiếp xúc thời gian ngắn với ta nên chưa hiểu rõ tính tình, nhưng Thanh Tuyền lại khác. Nàng là em gái ruột, từ nhỏ hai người sinh sống bên nhau tới lớn, tính cách ta ra sao chẳng lẽ nàng không rõ. Nhưng lúc này đây, thân ảnh của ta trong mắt nàng bỗng biến thành to lớn vô song.
Đây thật sự là anh hai nhát gan, sợ phiền toái của mình sao ?
Thanh Tuyền nghi vấn trong đầu nhưng không dám nói ra. Tuy nhiên nàng là người con gái thông minh, nàng biết đàn ông khi gặp chuyện bọn họ sẽ bộc phát nhiều thứ mà bình thường không hề có. Dẫu sao ca ca vẫn mãi là ca ca, lòng yêu thương dành cho nàng không bao giờ thay đổi. Phương Nguyệt Tuyền có chữ Tuyền bên trong. Đây chẳng phải là chứng cớ đó sao.
Phương Nhi đứng bên cạnh say đắm nhìn vị thanh niên đứng trước mặt. Càng tiếp xúc nhiều, nàng càng nhận ra người thanh niên này tuy bề ngoài láo cá, háo sắc, lưu manh nhưng hắn cũng rất nhu tình, biết chăm sóc phụ nữ ngoài ra tài năng của hắn cũng không thấp. Có thể mở một cơ ngơi trị giá mấy trăm tỷ tài năng có thể kém sao ? Nàng tự hỏi nếu đổi ngược là mình thì có làm được không ? Câu trả lời phũ phành là không. Nếu không có gia tộc sau lưng giúp đỡ nàng chỉ là cô gái thông minh hơn người khác mà thôi. Nàng không tự tin có thể lập nghiệp từ hai bàn tay trắng. Thế mà người thanh niên này lại làm được. Nàng khâm phục hắn không chỉ riêng tài năng mà còn là lòng gan dạ. Hắn biết rõ ràng khi không thành công có lẽ cả đời này không còn cơ hội quật khởi nhưng hắn vẫn dám đánh cuộc với số phận. Phương Nguyệt Tuyền, chữ Phương là tên nàng cũng giống như Tuyền là tên muội muội của hắn. Cả hai quen nhau chưa đến một ngày thế nhưng hắn lấy tên của mình đặt cho sản nghiệp này. Hắn thật sự yêu mình sao ?
Nữ nhân trong chuyện tình cảm thường hay cố chấp và tự hỏi. Nhất là mối tình đầu, các nàng luôn muốn có kết thúc hoàn mỹ. Nhưng cho dù là cô gái tài sắc vẹn toàn đến đâu trong lòng vẫn hay băn khoăn rằng người đó có thật sự yêu mình hay không. Phương Nhi là cô gái thông minh. Tính cách hung bạo của nàng không đại biểu nàng thiếu suy xét. Người thì xinh đẹp, có học thức, gia đình giàu có nếu nói nam nhân không động tâm mới là lạ. Thế nên nàng sợ người mình thương yêu chỉ vì đám gia sản kia mới tiếp cận. Nàng sợ bị tổn thương, sợ phát hiện ra sự thật đau lòng này thế nên nàng tự tạo ra vỏ bọc cho chính bản thân mình. Hung bạo là cách đơn giản nhất để tránh né đàn ông. Nàng thà cả đời không lấy chồng chứ không muốn một lần bị tổn thương. Che giấu sâu trong lòng nàng là khỏa tâm linh yếu ớt. Chính vì yếu ớt nên khi bị tên nam nhân đó phi lễ trong bữa tiệc sinh nhật nàng cảm giác vô cùng ủy khuất. Nàng hận hắn cướp đi nụ hôn đầu đời của mình, hận hắn tại sao trước mặt đám đông khinh nhờn nàng. Đêm đó nàng khóc đến sưng cả mặt, và nàng thề phải tìm được tên đó trả mối thù bị khinh nhờn này.
Lần đầu gặp hắn trong trò chơi, hắn chẳng biết lỗi mà con châm chọc khiêu khích nàng, không những thế hắn thẳng tay đánh nàng đến chết. Thật ra chỉ cần một lời xin lỗi có lẽ nàng sẽ tha thứ cho hắn thế mà … nàng lại càng hận hắn nhiều hơn nữa. Nhưng sau sự việc đó hắn lại mất tích ba tháng đằng đặc, cứ như thể bốc hơi khỏi cõi đời này.
Thế rồi hôm nay tình cờ đi tới tổng công ty Tuyệt Đỉnh kiểm tra số liệu cơ thể, nàng gặp hắn. Hắn ngốc nghếch đến nỗi dùng hộp giấy che mặt mình lại. Hắn thật sự nghĩ rằng chỉ cần che mặt thì nàng sẽ không nhận ra sao. Nếu hắn thật sự nghĩ như vậy quả thật rất khờ khạo. Bởi vì khuôn mặt hắn, thân thể hắn đều đã khắc sâu trong lòng nàng bao tháng qua nhưng không phải vì yêu mà vì hận. Thế rồi nàng đuổi theo hắn chạy khắp nơi trong khuôn viên, nàng chỉ muốn đánh hắn để trút giận nhưng hắn như con lươn trơn nhầy cứ né tránh nàng. Thế nên nàng tức giận uy hiếp hắn, thật không ngờ lại có hiệu quả. Hắn đứng đó nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo như băng giá đó đã ghim sâu vào tim khiến nàng đau nhói. Tại sao hắn lại nhìn nàng như vậy ? Nàng không có lỗi, rõ ràng người có lỗi trước chính là hắn. Nàng vừa tức vừa đau, thế nên nàng chỉ muốn hắn biến đi cho khuất mặt. Thật không ngờ hắn thật sự nghe lời nhảy xuống lầu.
Khi đó con tim nàng như ngừng đập. Là mình hại chết hắn sao ? Chính mình dồn hắn vào đường cùng ư ? Nàng cứ tự hỏi như vậy mà điên cuồng lao xuống dưới lầu. Khi thấy cả người hắn ngập trong máu lúc này nàng mới nhận ra rằng bản thân cũng không hận hắn như đã tưởng. Bởi vì nàng vẫn là người con gái tốt. Trong cơn hoảng loạn nàng chỉ cần hắn không có chuyện gì thì hắn muốn gì cũng được. Trong phút chốc xúc động đó nàng bị hắn lừa gạt cuối cùng đồng ý trở thành bạn gái hắn. Nhưng trong lòng tâm tình u trầm không phải chỉ nói vài câu là có thể hóa giải được. Chỉ cần nàng kiếm được lý do lập tức sẽ chia tay với hắn, chỉ cần một lý do mà thôi.
Nhưng đi theo hắn chưa được bao lâu, nàng nhận ra con tim đã bị hắn cầm tù rồi. Hắn ôn nhu, chu đáo, lưu manh cứ chọc nàng cười, nhưng khi có chuyện hắn đều là người đi đầu tiên. Hắn nói rất nhiều lời phừa phĩnh nàng, nhưng hành động của hắn cũng không kém. Có khi chỉ là chi tiết nhỏ thôi cũng đủ thay đổi mọi việc. Thay vì tìm kiếm khuyết điểm để rời xa hắn, nàng tình nguyện tìm ra ưu điểm để ở bên cạnh hắn mãi mãi, để con tim bản thân không bị tổn thương.
/196
|