Long Quán Thiên tùy tiện phất tay
- Miễn lễ.
- Tạ hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.
Long Quán Thiên cũng không phải hạng người nhàm chán ham hư vinh thích được xưng tụng. Hắn là kẻ thông minh biết nhìn người, đối với kẻ thông minh khác như ta hắn cũng chẳng muốn nói nhiều lập tức đi vào vấn đề.
- Ngươi biết trẫm tới đây để làm gì phải không?
- Thảo dân lờ mờ đoán được thánh ý. Tuy nhiên mời ngài cùng bá quan vào nội điện. Nơi này không thích hợp nòi chuyện.
Khi tất cả yên vị trong đại sảnh, Long Quán Thiên nhàn nhạt nói
- Trẫm không biết ngươi có kĩ năng gì nhưng ngươi có thể thu phục được ma thú thành sủng vật đản. Bảo bảo đản, tam, tứ cấp sủng vật đản cùng cửu đầu xà cũng đủ chứng minh rồi. Trẫm không nói nhiều, triều đình hiện giờ tuy binh lực không thiếu nhưng để trấn áp ma tộc khắp nơi trổi dậy quả thật có chút khó khăn.
- Xin hoàn thượng lượng thứ. Về tiên thú lần trước là do thảo dân dùng linh hồn khế ước liều mạng đánh cược mới thu phục được. Nếu thất bại thảo dân sẽ bị phản phệ vĩnh viễn mất đi 90% thuộc tính không thể cứu chữa được. Ngoài ra khi dùng cấm chú đó thu phục ma thú thì chỉ có duy nhất một mình thảo dân sử dụng, không cách nào trao đổi hay giao dịch. Nó có thể coi như một phần thân thể của thảo dân. Về bảo bảo đản thảo dân có kĩ năng thu phục chúng không hạn lượng. Từ cấp năm ma thú trở xuống thảo dân dựa vào vài bị động kĩ năng may mắn đánh quái thu được so với người thường tỷ lệ cao hơn một tí mà thôi. Qủa thật thảo dân có kĩ năng thu phục ma thú nhưng hung hiểm cũng có, nếu bị phản phệ hậu quả khó lường ngoài ra còn một điều nữa là kĩ năng thu phục ma thú ngũ cấp trở xuông thảo dân không được tùy tiện sử dụng cũng như mưu lợi cho bản thân mình.
Bạch Hi Thần hướng phía ta trách vấn
- Ngươi nghĩ ngươi là ai. Là thần dân của Thăng Long đế quốc, nước giờ lâm nguy không ra tay trợ giúp lại còn dám lẩn trách. Đặt điều xằng bậy.
Ta nghiến răng không nói tiếng nào. Bạch Hi Thần a Bạch Hi Thần. Trắng cũng là ngươi mà đen cũng là ngươi. Lúc trước nói ta là tiện tì dân đen, giờ thấy khả năng của ta thì xoay đầu uy bức dụ lợi. Hừ, cha con nhà ngươi cứ chờ xem.
Long Quán Thiên phất tay ý bảo Bạch Hi Thần lui xuống
- Trẫm biết kĩ năng nghịch thiên đều có hung hiểm nhất định nhưng quả thật triều đình cần lượng lớn sủng vật đản cung cấp cho quân đội. Chúng ta cũng không lấy trắng của người, mà sẽ buôn bán. Một quả sủng vật đản tam cấp hai mươi kim cương tệ, tứ cấp sủng vật đản một trăm kim cương tệ, ngũ cấp sủng vật đản ba trăm kim cương tệ. Gía cả như vậy ngươi đã hài lòng rồi chứ?
Ta vội quỳ xuống khuôn mặt biến hóa trở nên bất lực cùng khó khăn
- Hoàng thượng xin thứ tội. Thảo dân quả thật không thể sử dụng kĩ năng này. Đây là môn quy, cấm không được dùng nó để tư lợi. Nếu không sẽ bị phế đi toàn bộ kĩ năng.
Ta ấp úng không dám nói càng làm Long Quán Thiên tò mò hỏi dồn
- Nếu như vậy càng tốt, ngươi truyền lời môn chủ. Hoàng triều sẽ cùng bọn họ buôn bán.
- Việc này lại càng không thể. Thảo dân cũng không biết tường tận môn phái này. Tuy nhiên một điều chắc chắn là nó đã tồn tại từ rất lâu rồi trước cả triều đại Thăng Long nữa. Thảo dân trong bản môn ngoại trừ biết được vị sư phụ truyền dạy cho mình ra thì không còn biết gì nữa. Trong bản môn có chính vị trưởng lão, sư phụ của thảo dân là một trong những người đó. Mỗi vị đều có một con yêu thú làm sủng vật. Thảo dân sau khi xuất môn được giao cho nhiệm vụ phải thu phục một con yêu thú làm sủng vật mới có thể quay lại môn phái. Ngoài ra cùng rất nhiều điều giới quy trong đó cấm không sử dụng kĩ năng thu phục tam cấp đến ngũ cấp ma thú mưu lợi là một trong số đó. Một khi vi phạm lập tức trục xuất khỏi cùng phế bỏ tất cả kĩ năng.
Long Quán Thiên khẽ nhíu mày. Nếu lời kia là thật thì môn phái này quả thật rất đáng sợ. Chín vị trưởng lão mỗi người đều có một con yêu thú làm sủng vật. Là người đứng đầu một quốc gia, Long Quán Thiên tất nhiên biết nhiều thứ mà người thường không biết.Ví dụ như sự tồn tại siêu việt thần thú là yêu thú chẳng hạn.
- Vậy tên môn phái của ngươi là gì?
Ta e ngại rất lâu sau mới thốt ra ba chữ
- Cửu Long Môn.
- Cửu Long Môn?
Long Quán Thiên nghiên người nhìn về phía Long Ca, ý muốn hỏi có biết về môn phái này không. Long Ca khẽ lắc đầu bảo
- Trẫm trước giờ chưa hề nghe đến cái tên này. Lịch sử của đại lục này so với tưởng tượng của các ngươi còn lâu hơn rất nhiều. Ta chỉ mới có hai ngàn năm tuổi, có rất nhiều thứ ta cũng không rõ ràng cho lắm. Tuy nhiên nếu đúng như lời người tuổi trẻ này nói thì môn phái này quả thật đáng sợ, ít nhất đây cũng thuộc về tiên môn.
- Tiên nhân trong truyền thuyết. Không thể nào?
Long Quán Thiên thất thố. Qủa thật tiên nhân là danh từ chỉ có trong truyền thuyết cùng với yêu thú không sai biệt lắm. Ma thú có yêu thú đứng đầu thì nhân loại có tiên nhân phía trên. Bọn họ được xưng tụng có phép trường sinh bất tử, phi thăng độn thổ, dời non lấp biển. Long Quán Thiên dù sao cũng chỉ đứng đầu nhân loại mà thôi so với tiên nhân vẫn còn cách một khoảng rất xa. Sự tình càng ngày càng trở nên phức tạp, ma tộc xâm lấn vốn muốn thông qua mua bán lượng lớn sủng vật hỗ trợ chiến đấu ai ngờ đụng phải tiên quy. Tiên nhân quả thật có đạo luật cấm xen vào cuộc sống bình thường của nhân loại. Long Quán Thiên không thể ép hắn làm chuyện có hại đến bản thân được. Tiền nhiều lúc không thể giải quyết vấn đề, cho dù cưỡng ép giết hắn thì sao. Dị nhân có tấm thân bất tử, tử vong có thể sống lại và giảm một cấp. Nhưng làm vậy càng khiến hắn bất tuân theo lệnh mà thôi.
Đúng lúc Long Quán Thiên cảm giác khó xử lý thì ta lại lên tiếng phá tan bầu không khí
- Thảo dân nguyện vì đế quốc xuất lực. Trước khi bị bản môn phái sứ giả tới trừng phạt sẽ ra sức bắt càng nhiều ma sủng cho bệ hạ không cần hồi báo. Thảo dân chỉ mong bệ hạ đáp ứng một điều kiện
Long Quán Thiên mừng rỡ lập tức nói
- Ngươi có điều kiện gì cứ nói. Nếu có thể làm Trẫm sẽ ưng thuận.
- Thảo dân mong hoàng thượng có thể ban cho thảo dân quyền quyền kinh doanh Phương Nguyệt Tuyền trên toàn quốc. Ngoài ra được quyền chiêu mộ quân binh làm tư binh bảo vệ cơ nghiệp này. Tất nhiên tiền đều do Phương Nguyệt Tuyền bỏ ra.
Long Quán Thiên gật đầu hài lòng nói
- Trẫm chấp thuận.
Đối với ta thì việc phát triển Phương Nguyệt Tuyền lớn mạnh là điều tất nhiên. Nhưng có nhiều vấn đề liên quan đến lợi ích cùng quyền lực, bản thân ta vô binh vô quyền khó chống lại được. Hiện giờ thuận lý thành chương lấy được quyền từ Long Quán Thiên, sau này có kẻ muốn làm khó cũng phải e dè ba phần.
- Trẫm nay phong cho khanh chức Văn Hóa Sứ Gỉa, tương đương quan ngũ phẩm. Toàn quyền thay trẫm đốc xúc giao lưu văn hóa trên toàn đại lục. Văn Hóa Sứ Gỉa toàn quyền phụ trách ăn uống, vui chơi trong khu giao dịch Phương Nguyệt Tuyền và có thể mở chi nhánh tại bất cứ thành thị nào. Ngoài ra Văn Hóa Sứ Gỉa được quyền chiêu binh bảo vệ sản nghiệp. Nay ban tặng cho Văn Hóa Sứ Gỉa tám trăm tinh binh 80 cấp. Khâm thử.
Ta mừng thần trong lòng vội quỳ xuống tạ ơn. Hắc hắc, buôn bán lời rồi. Mặc dù ta quả thật nói dối nhưng tất cả đều dựa trên lợi ích trao đổi. Ta cũng không gạt gẫm tài sản của ai cả. Tám trăm binh binh 80 cấp đổi lấy lượng lớn ma sủng, giao dịch này xem như cũng công bằng.
Long Quán Thiên cười nhạt, sau đó ra lệnh thái giám đưa cho ta lệnh bài màu viền đỏ, thân đen, trên có in hai chữ Văn Hóa.
Văn Hóa Sứ Gỉa Lệnh: đặc thù đạo cụ. Có nó trong tay đi tới thành trấn nào thuộc Thăng Long đế quốc đều được đãi ngộ tốt nhất, tùy ý chọn đất đai xây dựng văn hóa giao lưu khu vực. Hiệu quả: mua vật phẩm giảm 10% giá cả, bán ra vật phẩm tăng 5% giá cả.
Văn Hóa Sứ Gỉa: đặc thù danh hiệu. Là danh hiệu do hoàng thượng tự phong, người có cống hiến rất lớn đối với nền văn hóa của Thăng Long đế quốc mới sở hữu được. Hiệu quả: tăng mị lực với NPC nhân loại.
Ta đem lệnh bài cất vào giới chỉ rồi đưa tiễn đoàn người rời khỏi Phương Nguyệt Tuyền. Rất nhanh sau đó tám trăm tinh binh cũng được phái tới nơi này. Ta chia thành bốn đội đặt tên dựa vào từng khu Thanh Long chiến đội, Bạch Hổ chiến đội, Huyền Vũ chiến đội, Chu Tước chiến đội bảo vệ đông, nam, tây, bắc bốn cửa không để cho đám mạo hiểm giả dị nhân tới gây chuyện.
Qủa thật đám tinh binh mặc cương giáp, cầm vũ khí sáng bóng, khuôn mặt nghiêm nghị rất có lực trấn áp. Đám tiểu thế lực không dám vọng động, chỉ đi ngang mà không dám vào gây chuyện. Có những tên không rõ thời thế chạy vào làm loạn đều bị vệ binh đá ra ngoài đưa vào danh sách đen cấm không cho vào Phương Nguyệt Tuyền nữa.
Ta nhờ Thanh Ảnh thả ra ngoài tin tức cuộc nói chuyện giữa ta cùng hoàng đế Long Quán Thiên để mọi người biết được sự tồn tại của Cửu Long Môn. Hư hư thật thật về môn phái tu tiên làm mạo hiểm giả gần như phát cuồng. Bọn họ đổ xô đi tìm Cửu Long Môn cơ hồ lật từng phiến đá, nhổ từng cọng cỏ. Với những kĩ năng thiên biến vạn hóa, kì quái khó lường mấy ngày do ta cố tình biểu diễn càng làm bọn họ tin tưởng môn phái này thật sự tồn tại. Bởi vì chiêu thứ của ta thật sự quá khác so với hệ thống kĩ năng thông thường. Mà đều quan trọng hơn chính là kĩ năng thu phục ma thú thành sủng vật. Nếu hỏi một tên gamer nghề nào dễ kiếm tiên nhất hiện nay bọn họ không do dự đáp chính là buôn bán bảo bảo đản. Nếu may mắn thành đệ tử Cửu Long Môn học được kĩ năng bắt bảo bảo sau này còn sầu không có tiền sao.
- Miễn lễ.
- Tạ hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.
Long Quán Thiên cũng không phải hạng người nhàm chán ham hư vinh thích được xưng tụng. Hắn là kẻ thông minh biết nhìn người, đối với kẻ thông minh khác như ta hắn cũng chẳng muốn nói nhiều lập tức đi vào vấn đề.
- Ngươi biết trẫm tới đây để làm gì phải không?
- Thảo dân lờ mờ đoán được thánh ý. Tuy nhiên mời ngài cùng bá quan vào nội điện. Nơi này không thích hợp nòi chuyện.
Khi tất cả yên vị trong đại sảnh, Long Quán Thiên nhàn nhạt nói
- Trẫm không biết ngươi có kĩ năng gì nhưng ngươi có thể thu phục được ma thú thành sủng vật đản. Bảo bảo đản, tam, tứ cấp sủng vật đản cùng cửu đầu xà cũng đủ chứng minh rồi. Trẫm không nói nhiều, triều đình hiện giờ tuy binh lực không thiếu nhưng để trấn áp ma tộc khắp nơi trổi dậy quả thật có chút khó khăn.
- Xin hoàn thượng lượng thứ. Về tiên thú lần trước là do thảo dân dùng linh hồn khế ước liều mạng đánh cược mới thu phục được. Nếu thất bại thảo dân sẽ bị phản phệ vĩnh viễn mất đi 90% thuộc tính không thể cứu chữa được. Ngoài ra khi dùng cấm chú đó thu phục ma thú thì chỉ có duy nhất một mình thảo dân sử dụng, không cách nào trao đổi hay giao dịch. Nó có thể coi như một phần thân thể của thảo dân. Về bảo bảo đản thảo dân có kĩ năng thu phục chúng không hạn lượng. Từ cấp năm ma thú trở xuống thảo dân dựa vào vài bị động kĩ năng may mắn đánh quái thu được so với người thường tỷ lệ cao hơn một tí mà thôi. Qủa thật thảo dân có kĩ năng thu phục ma thú nhưng hung hiểm cũng có, nếu bị phản phệ hậu quả khó lường ngoài ra còn một điều nữa là kĩ năng thu phục ma thú ngũ cấp trở xuông thảo dân không được tùy tiện sử dụng cũng như mưu lợi cho bản thân mình.
Bạch Hi Thần hướng phía ta trách vấn
- Ngươi nghĩ ngươi là ai. Là thần dân của Thăng Long đế quốc, nước giờ lâm nguy không ra tay trợ giúp lại còn dám lẩn trách. Đặt điều xằng bậy.
Ta nghiến răng không nói tiếng nào. Bạch Hi Thần a Bạch Hi Thần. Trắng cũng là ngươi mà đen cũng là ngươi. Lúc trước nói ta là tiện tì dân đen, giờ thấy khả năng của ta thì xoay đầu uy bức dụ lợi. Hừ, cha con nhà ngươi cứ chờ xem.
Long Quán Thiên phất tay ý bảo Bạch Hi Thần lui xuống
- Trẫm biết kĩ năng nghịch thiên đều có hung hiểm nhất định nhưng quả thật triều đình cần lượng lớn sủng vật đản cung cấp cho quân đội. Chúng ta cũng không lấy trắng của người, mà sẽ buôn bán. Một quả sủng vật đản tam cấp hai mươi kim cương tệ, tứ cấp sủng vật đản một trăm kim cương tệ, ngũ cấp sủng vật đản ba trăm kim cương tệ. Gía cả như vậy ngươi đã hài lòng rồi chứ?
Ta vội quỳ xuống khuôn mặt biến hóa trở nên bất lực cùng khó khăn
- Hoàng thượng xin thứ tội. Thảo dân quả thật không thể sử dụng kĩ năng này. Đây là môn quy, cấm không được dùng nó để tư lợi. Nếu không sẽ bị phế đi toàn bộ kĩ năng.
Ta ấp úng không dám nói càng làm Long Quán Thiên tò mò hỏi dồn
- Nếu như vậy càng tốt, ngươi truyền lời môn chủ. Hoàng triều sẽ cùng bọn họ buôn bán.
- Việc này lại càng không thể. Thảo dân cũng không biết tường tận môn phái này. Tuy nhiên một điều chắc chắn là nó đã tồn tại từ rất lâu rồi trước cả triều đại Thăng Long nữa. Thảo dân trong bản môn ngoại trừ biết được vị sư phụ truyền dạy cho mình ra thì không còn biết gì nữa. Trong bản môn có chính vị trưởng lão, sư phụ của thảo dân là một trong những người đó. Mỗi vị đều có một con yêu thú làm sủng vật. Thảo dân sau khi xuất môn được giao cho nhiệm vụ phải thu phục một con yêu thú làm sủng vật mới có thể quay lại môn phái. Ngoài ra cùng rất nhiều điều giới quy trong đó cấm không sử dụng kĩ năng thu phục tam cấp đến ngũ cấp ma thú mưu lợi là một trong số đó. Một khi vi phạm lập tức trục xuất khỏi cùng phế bỏ tất cả kĩ năng.
Long Quán Thiên khẽ nhíu mày. Nếu lời kia là thật thì môn phái này quả thật rất đáng sợ. Chín vị trưởng lão mỗi người đều có một con yêu thú làm sủng vật. Là người đứng đầu một quốc gia, Long Quán Thiên tất nhiên biết nhiều thứ mà người thường không biết.Ví dụ như sự tồn tại siêu việt thần thú là yêu thú chẳng hạn.
- Vậy tên môn phái của ngươi là gì?
Ta e ngại rất lâu sau mới thốt ra ba chữ
- Cửu Long Môn.
- Cửu Long Môn?
Long Quán Thiên nghiên người nhìn về phía Long Ca, ý muốn hỏi có biết về môn phái này không. Long Ca khẽ lắc đầu bảo
- Trẫm trước giờ chưa hề nghe đến cái tên này. Lịch sử của đại lục này so với tưởng tượng của các ngươi còn lâu hơn rất nhiều. Ta chỉ mới có hai ngàn năm tuổi, có rất nhiều thứ ta cũng không rõ ràng cho lắm. Tuy nhiên nếu đúng như lời người tuổi trẻ này nói thì môn phái này quả thật đáng sợ, ít nhất đây cũng thuộc về tiên môn.
- Tiên nhân trong truyền thuyết. Không thể nào?
Long Quán Thiên thất thố. Qủa thật tiên nhân là danh từ chỉ có trong truyền thuyết cùng với yêu thú không sai biệt lắm. Ma thú có yêu thú đứng đầu thì nhân loại có tiên nhân phía trên. Bọn họ được xưng tụng có phép trường sinh bất tử, phi thăng độn thổ, dời non lấp biển. Long Quán Thiên dù sao cũng chỉ đứng đầu nhân loại mà thôi so với tiên nhân vẫn còn cách một khoảng rất xa. Sự tình càng ngày càng trở nên phức tạp, ma tộc xâm lấn vốn muốn thông qua mua bán lượng lớn sủng vật hỗ trợ chiến đấu ai ngờ đụng phải tiên quy. Tiên nhân quả thật có đạo luật cấm xen vào cuộc sống bình thường của nhân loại. Long Quán Thiên không thể ép hắn làm chuyện có hại đến bản thân được. Tiền nhiều lúc không thể giải quyết vấn đề, cho dù cưỡng ép giết hắn thì sao. Dị nhân có tấm thân bất tử, tử vong có thể sống lại và giảm một cấp. Nhưng làm vậy càng khiến hắn bất tuân theo lệnh mà thôi.
Đúng lúc Long Quán Thiên cảm giác khó xử lý thì ta lại lên tiếng phá tan bầu không khí
- Thảo dân nguyện vì đế quốc xuất lực. Trước khi bị bản môn phái sứ giả tới trừng phạt sẽ ra sức bắt càng nhiều ma sủng cho bệ hạ không cần hồi báo. Thảo dân chỉ mong bệ hạ đáp ứng một điều kiện
Long Quán Thiên mừng rỡ lập tức nói
- Ngươi có điều kiện gì cứ nói. Nếu có thể làm Trẫm sẽ ưng thuận.
- Thảo dân mong hoàng thượng có thể ban cho thảo dân quyền quyền kinh doanh Phương Nguyệt Tuyền trên toàn quốc. Ngoài ra được quyền chiêu mộ quân binh làm tư binh bảo vệ cơ nghiệp này. Tất nhiên tiền đều do Phương Nguyệt Tuyền bỏ ra.
Long Quán Thiên gật đầu hài lòng nói
- Trẫm chấp thuận.
Đối với ta thì việc phát triển Phương Nguyệt Tuyền lớn mạnh là điều tất nhiên. Nhưng có nhiều vấn đề liên quan đến lợi ích cùng quyền lực, bản thân ta vô binh vô quyền khó chống lại được. Hiện giờ thuận lý thành chương lấy được quyền từ Long Quán Thiên, sau này có kẻ muốn làm khó cũng phải e dè ba phần.
- Trẫm nay phong cho khanh chức Văn Hóa Sứ Gỉa, tương đương quan ngũ phẩm. Toàn quyền thay trẫm đốc xúc giao lưu văn hóa trên toàn đại lục. Văn Hóa Sứ Gỉa toàn quyền phụ trách ăn uống, vui chơi trong khu giao dịch Phương Nguyệt Tuyền và có thể mở chi nhánh tại bất cứ thành thị nào. Ngoài ra Văn Hóa Sứ Gỉa được quyền chiêu binh bảo vệ sản nghiệp. Nay ban tặng cho Văn Hóa Sứ Gỉa tám trăm tinh binh 80 cấp. Khâm thử.
Ta mừng thần trong lòng vội quỳ xuống tạ ơn. Hắc hắc, buôn bán lời rồi. Mặc dù ta quả thật nói dối nhưng tất cả đều dựa trên lợi ích trao đổi. Ta cũng không gạt gẫm tài sản của ai cả. Tám trăm binh binh 80 cấp đổi lấy lượng lớn ma sủng, giao dịch này xem như cũng công bằng.
Long Quán Thiên cười nhạt, sau đó ra lệnh thái giám đưa cho ta lệnh bài màu viền đỏ, thân đen, trên có in hai chữ Văn Hóa.
Văn Hóa Sứ Gỉa Lệnh: đặc thù đạo cụ. Có nó trong tay đi tới thành trấn nào thuộc Thăng Long đế quốc đều được đãi ngộ tốt nhất, tùy ý chọn đất đai xây dựng văn hóa giao lưu khu vực. Hiệu quả: mua vật phẩm giảm 10% giá cả, bán ra vật phẩm tăng 5% giá cả.
Văn Hóa Sứ Gỉa: đặc thù danh hiệu. Là danh hiệu do hoàng thượng tự phong, người có cống hiến rất lớn đối với nền văn hóa của Thăng Long đế quốc mới sở hữu được. Hiệu quả: tăng mị lực với NPC nhân loại.
Ta đem lệnh bài cất vào giới chỉ rồi đưa tiễn đoàn người rời khỏi Phương Nguyệt Tuyền. Rất nhanh sau đó tám trăm tinh binh cũng được phái tới nơi này. Ta chia thành bốn đội đặt tên dựa vào từng khu Thanh Long chiến đội, Bạch Hổ chiến đội, Huyền Vũ chiến đội, Chu Tước chiến đội bảo vệ đông, nam, tây, bắc bốn cửa không để cho đám mạo hiểm giả dị nhân tới gây chuyện.
Qủa thật đám tinh binh mặc cương giáp, cầm vũ khí sáng bóng, khuôn mặt nghiêm nghị rất có lực trấn áp. Đám tiểu thế lực không dám vọng động, chỉ đi ngang mà không dám vào gây chuyện. Có những tên không rõ thời thế chạy vào làm loạn đều bị vệ binh đá ra ngoài đưa vào danh sách đen cấm không cho vào Phương Nguyệt Tuyền nữa.
Ta nhờ Thanh Ảnh thả ra ngoài tin tức cuộc nói chuyện giữa ta cùng hoàng đế Long Quán Thiên để mọi người biết được sự tồn tại của Cửu Long Môn. Hư hư thật thật về môn phái tu tiên làm mạo hiểm giả gần như phát cuồng. Bọn họ đổ xô đi tìm Cửu Long Môn cơ hồ lật từng phiến đá, nhổ từng cọng cỏ. Với những kĩ năng thiên biến vạn hóa, kì quái khó lường mấy ngày do ta cố tình biểu diễn càng làm bọn họ tin tưởng môn phái này thật sự tồn tại. Bởi vì chiêu thứ của ta thật sự quá khác so với hệ thống kĩ năng thông thường. Mà đều quan trọng hơn chính là kĩ năng thu phục ma thú thành sủng vật. Nếu hỏi một tên gamer nghề nào dễ kiếm tiên nhất hiện nay bọn họ không do dự đáp chính là buôn bán bảo bảo đản. Nếu may mắn thành đệ tử Cửu Long Môn học được kĩ năng bắt bảo bảo sau này còn sầu không có tiền sao.
/196
|