Có ai thê thảm như nàng không ? Phải luyện tập cả buổi mệt mỏi chẳng khác gì chó thì không nói, lại còn bị cưỡng hôn nữa!
Cố Thường muốn sụp đổ, nàng đã chịu nhiều thua thiệt, vẫn không thể hạ độc nổi hắn, muốn đi cào đi cắn thì kết quả vẫn là lực bất tòng tâm, người ta là cao thủ võ công đó, nàng đây chỉ có công phu mèo ba chân đâu làm gì được hắn? Bởi vì lần trước nàng không thể phản kháng, ngược lại dường như còn khiến tình thú của hắn tăng lên, giãy giụa chạy trốn thì hắn lại chăm chú nhìn nàng, đáy mắt hắn khi đó lộ ra vẻ như hận không thể ăn nàng ngay tức khắc * mỗi lần nhớ tới điều đó nàng lại run rẩy, thật là đáng sợ mà!
“Tiểu thư, sao môi của người lại sưng lên như vậy?” Lục Đậu thấy môi Cố Thường vừa đỏ vừa sưng thì càng hoảng sợ, vội vàng ngăn cản động tác cố lau môi kia lại.
“Vừa bị chó cắn!” Cố Thường tức giận nói.
“Chó?” Tròng mắt Lục Đậu thiếu chút trừng lên, nhanh chóng cảm thấy được gì đó, mặt bỗng trở nên đỏ như mông khỉ, lắp bắp nói: “Việc này… Hay là tiểu thư người đừng lau nữa, chà xát tới mức chảy máu không tốt đâu, nếu không thì người dùng nước trà súc miệng đi.”
Cố Thường không hề phản đối, nhận lấy nước trà hung hăng súc vài lần, cuối cùng cũng không ngược đãi môi mình nữa, ra lệnh Lục Đậu nhanh chóng mang chút thức ăn tới, nàng đói đến mức muốn điên rồi.
Sau khi ăn uống như hổ đói một trận xong, chân Cố Thường mỏi nhừ không đi được, bảo Lục Đậu xoa bóp một lúc, còn dùng khăn lông nóng đắp rất lâu, mới thoải mái hơn một chút, nửa ngày còn lại nàng chỉ đơn giản là vượt qua ở trên giường.
Chỉ cần nghĩ tới mỗi ngày sau này mình phải trải qua sự giày vò như thế Cố Thường liền muốn khóc, hồi nhỏ nương dạy nàng học võ công cũng chưa từng nghiêm khắc như vậy, chỉ có Lục Tử Triệt ăn no rửng mỡ không có việc gì làm mới hành hạ nàng như thế.
Hôm nay Lục Tử Triệt không có chuyện gì, bèn hao tốn cả nửa ngày cùng Cố Thường ở Cố gia, khi về phủ thì gặp Quách Tiểu Trà vừa mới từ bên ngoài trở về.
Lúc này trông Quách Tiểu Trà thê thảm đến mức không nỡ nhìn, hai bên khoé mắt đều tím xanh, khoé miệng cũng tím bầm, mặt hơi sưng, trên cổ còn có vết móng tay cào, thoạt nhìn cả khuôn mặt như cái đầu heo, phần lớn những thương tích này là do Quách đại lang gây nên, còn vết thương trên cổ kia là do Lương Dung cào mà ra.
“Đại ca à, huynh cười vui vẻ như vậy là do nhặt được ngân phiếu sao?” Quách Tiểu Trà không bình tĩnh trong lòng hỏi.
Tâm tình Lục Tử Triệt rất tốt, đưa tay khẽ chạm khoé môi, khoé môi giương lên: “Đúng là tâm tình không tệ, chẳng qua không phải là vì nhặt được ngân phiếu.”
“Thế thì vì sao vậy? Kể ra để đệ cùng vui mừng một chút đi.” Quách Tiểu Trà đuổi theo hỏi, đã nhiều ngày hắn bị ca ca ruột và Lương Dung hành hạ đến mức tâm thần mỏi mệt, tận đáy lòng hắn rất cần chuyện vui để giảm bớt một phen khổ sở kia.
“Không phải chuyện của đệ.” Lục Tử Triệt sao có thể cho Quách Tiểu Trà biết chuyện mình trêu chọc vị hôn thê được, liếc mắt nhìn hắn ta một cái rồi xoay người đi tới thư phòng.
Quách Tiểu Trà hừ một tiếng theo sau Lục Tử Triệt mà không hỏi gì nữa, hắn ta biết hôm nay tên kia phải đi dạy võ công cho Cố Thường, thấy hắn vui mừng như thế, chắc hẳn là do bắt nạt Cố Thường rồi, bên này cao hứng đến vậy, nhất định tình hình Cố Thường bên kia sẽ ngược lại, liệu có nên đến Cố gia thăm Cố Thường không? Hiện giờ tà giáo kia không rảnh ra ngoài hại người, đây chính là nguyên nhân vì sao nhiều ngày nay hắn có thể yên tâm tuỳ ý chạy loạn.
Làm sao Lục Tử Triệt lại không biết Quách Tiểu Trà đang tìm cách cho được? Hắn nói với Quách Tiểu Trà đang đảo loạn hai tròng mắt: “Cố Thường đã luyện cọc gỗ mệt mỏi cả ngày rồi, cho dù đệ đến thì nàng ấy cũng không đủ sức lực để tiếp đón đâu, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của nàng, vậy nên đệ vẫn là đừng làm loạn lên nữa.”
Dù sao thì Quách Tiểu Trà cũng khá săn sóc, hắn vừa nghe đến chuyện Cố Thường đang rất mệt mỏi liền từ bỏ ý định, chỉ là bản thân cũng không thường trò chuyện, không bằng tới xem bọn họ luyện công, hẳn là rất thú vị, vì vậy hắn theo sau Lục Tử Triệt nói: “Đại ca, ngày nào huynh cũng tới Cố gia dạy võ cho Cố muội muội , lúc đệ rảnh tới có thể đến xem không?”
“Không được!” Lục Tử Triệt dừng bước, xoay người lại nghiệm túc nói: “Điều kiêng kị nhất trong học võ công là không chuyên tâm, đệ đến đó sao nàng có thể chuyên tâm luyện công được? Luyện võ không thành thì đến khi nàng ấy bị người trong tà giáo làm hại, đệ gánh nổi trách nhiệm không?”
Chỉ liếc nhìn một cái mà thôi, thế mà bị chụp cho cái mũ lớn như vậy, sự nhiệt tình của Quách Tiểu Trà lại bị dập tắt lần nữa, gục mặt xuống quay người đi khỏi, trong lòng oán thầm đại ca nhận nhau giữa đường này còn khó ưa hơn đại ca ruột của hắn.
Lục Tử Triệt trở lại thư phòng, không làm việc chính ngay, mà ngồi trên chiếc ghế gỗ hoàng hoa lê mới mua hồi tưởng chuyện xảy ra khi sáng, thật sự không ngờ quan sát Cố Thường luyện công lại thú vị như vậy, vốn dĩ hắn không định bắt nạt nàng, là do nàng sống chết nhất định không chịu đi trên cọc nên hắn mới thừa cơ doạ nàng.
Thật ra sau khi doạ nàng xong hắn cũng không thực sự muốn sàm sỡ nàng, nhưng mà nàng quá bướng bỉnh, cho dù hai chân mềm nhũn như bông vẫn cố gắng đi, nàng
Cố Thường muốn sụp đổ, nàng đã chịu nhiều thua thiệt, vẫn không thể hạ độc nổi hắn, muốn đi cào đi cắn thì kết quả vẫn là lực bất tòng tâm, người ta là cao thủ võ công đó, nàng đây chỉ có công phu mèo ba chân đâu làm gì được hắn? Bởi vì lần trước nàng không thể phản kháng, ngược lại dường như còn khiến tình thú của hắn tăng lên, giãy giụa chạy trốn thì hắn lại chăm chú nhìn nàng, đáy mắt hắn khi đó lộ ra vẻ như hận không thể ăn nàng ngay tức khắc * mỗi lần nhớ tới điều đó nàng lại run rẩy, thật là đáng sợ mà!
“Tiểu thư, sao môi của người lại sưng lên như vậy?” Lục Đậu thấy môi Cố Thường vừa đỏ vừa sưng thì càng hoảng sợ, vội vàng ngăn cản động tác cố lau môi kia lại.
“Vừa bị chó cắn!” Cố Thường tức giận nói.
“Chó?” Tròng mắt Lục Đậu thiếu chút trừng lên, nhanh chóng cảm thấy được gì đó, mặt bỗng trở nên đỏ như mông khỉ, lắp bắp nói: “Việc này… Hay là tiểu thư người đừng lau nữa, chà xát tới mức chảy máu không tốt đâu, nếu không thì người dùng nước trà súc miệng đi.”
Cố Thường không hề phản đối, nhận lấy nước trà hung hăng súc vài lần, cuối cùng cũng không ngược đãi môi mình nữa, ra lệnh Lục Đậu nhanh chóng mang chút thức ăn tới, nàng đói đến mức muốn điên rồi.
Sau khi ăn uống như hổ đói một trận xong, chân Cố Thường mỏi nhừ không đi được, bảo Lục Đậu xoa bóp một lúc, còn dùng khăn lông nóng đắp rất lâu, mới thoải mái hơn một chút, nửa ngày còn lại nàng chỉ đơn giản là vượt qua ở trên giường.
Chỉ cần nghĩ tới mỗi ngày sau này mình phải trải qua sự giày vò như thế Cố Thường liền muốn khóc, hồi nhỏ nương dạy nàng học võ công cũng chưa từng nghiêm khắc như vậy, chỉ có Lục Tử Triệt ăn no rửng mỡ không có việc gì làm mới hành hạ nàng như thế.
Hôm nay Lục Tử Triệt không có chuyện gì, bèn hao tốn cả nửa ngày cùng Cố Thường ở Cố gia, khi về phủ thì gặp Quách Tiểu Trà vừa mới từ bên ngoài trở về.
Lúc này trông Quách Tiểu Trà thê thảm đến mức không nỡ nhìn, hai bên khoé mắt đều tím xanh, khoé miệng cũng tím bầm, mặt hơi sưng, trên cổ còn có vết móng tay cào, thoạt nhìn cả khuôn mặt như cái đầu heo, phần lớn những thương tích này là do Quách đại lang gây nên, còn vết thương trên cổ kia là do Lương Dung cào mà ra.
“Đại ca à, huynh cười vui vẻ như vậy là do nhặt được ngân phiếu sao?” Quách Tiểu Trà không bình tĩnh trong lòng hỏi.
Tâm tình Lục Tử Triệt rất tốt, đưa tay khẽ chạm khoé môi, khoé môi giương lên: “Đúng là tâm tình không tệ, chẳng qua không phải là vì nhặt được ngân phiếu.”
“Thế thì vì sao vậy? Kể ra để đệ cùng vui mừng một chút đi.” Quách Tiểu Trà đuổi theo hỏi, đã nhiều ngày hắn bị ca ca ruột và Lương Dung hành hạ đến mức tâm thần mỏi mệt, tận đáy lòng hắn rất cần chuyện vui để giảm bớt một phen khổ sở kia.
“Không phải chuyện của đệ.” Lục Tử Triệt sao có thể cho Quách Tiểu Trà biết chuyện mình trêu chọc vị hôn thê được, liếc mắt nhìn hắn ta một cái rồi xoay người đi tới thư phòng.
Quách Tiểu Trà hừ một tiếng theo sau Lục Tử Triệt mà không hỏi gì nữa, hắn ta biết hôm nay tên kia phải đi dạy võ công cho Cố Thường, thấy hắn vui mừng như thế, chắc hẳn là do bắt nạt Cố Thường rồi, bên này cao hứng đến vậy, nhất định tình hình Cố Thường bên kia sẽ ngược lại, liệu có nên đến Cố gia thăm Cố Thường không? Hiện giờ tà giáo kia không rảnh ra ngoài hại người, đây chính là nguyên nhân vì sao nhiều ngày nay hắn có thể yên tâm tuỳ ý chạy loạn.
Làm sao Lục Tử Triệt lại không biết Quách Tiểu Trà đang tìm cách cho được? Hắn nói với Quách Tiểu Trà đang đảo loạn hai tròng mắt: “Cố Thường đã luyện cọc gỗ mệt mỏi cả ngày rồi, cho dù đệ đến thì nàng ấy cũng không đủ sức lực để tiếp đón đâu, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của nàng, vậy nên đệ vẫn là đừng làm loạn lên nữa.”
Dù sao thì Quách Tiểu Trà cũng khá săn sóc, hắn vừa nghe đến chuyện Cố Thường đang rất mệt mỏi liền từ bỏ ý định, chỉ là bản thân cũng không thường trò chuyện, không bằng tới xem bọn họ luyện công, hẳn là rất thú vị, vì vậy hắn theo sau Lục Tử Triệt nói: “Đại ca, ngày nào huynh cũng tới Cố gia dạy võ cho Cố muội muội , lúc đệ rảnh tới có thể đến xem không?”
“Không được!” Lục Tử Triệt dừng bước, xoay người lại nghiệm túc nói: “Điều kiêng kị nhất trong học võ công là không chuyên tâm, đệ đến đó sao nàng có thể chuyên tâm luyện công được? Luyện võ không thành thì đến khi nàng ấy bị người trong tà giáo làm hại, đệ gánh nổi trách nhiệm không?”
Chỉ liếc nhìn một cái mà thôi, thế mà bị chụp cho cái mũ lớn như vậy, sự nhiệt tình của Quách Tiểu Trà lại bị dập tắt lần nữa, gục mặt xuống quay người đi khỏi, trong lòng oán thầm đại ca nhận nhau giữa đường này còn khó ưa hơn đại ca ruột của hắn.
Lục Tử Triệt trở lại thư phòng, không làm việc chính ngay, mà ngồi trên chiếc ghế gỗ hoàng hoa lê mới mua hồi tưởng chuyện xảy ra khi sáng, thật sự không ngờ quan sát Cố Thường luyện công lại thú vị như vậy, vốn dĩ hắn không định bắt nạt nàng, là do nàng sống chết nhất định không chịu đi trên cọc nên hắn mới thừa cơ doạ nàng.
Thật ra sau khi doạ nàng xong hắn cũng không thực sự muốn sàm sỡ nàng, nhưng mà nàng quá bướng bỉnh, cho dù hai chân mềm nhũn như bông vẫn cố gắng đi, nàng
/86
|