Thương thế của Lục Tử Triệt không còn đáng ngại nữa, bớt đi một người để lo lắng, áp lực của Cố Thường giảm đi một nửa, nhưng nàng đột nhiên có thai, điều này khiến nàng nhất thời cảm thấy khó chịu, không khỏe.
Làm sao để dưỡng thai cho tốt, làm nương như thế nào, nàng hoàn toàn không biết. khó tránh khỏi có phần lúng túng.
Vì thế trong lúc trên dưới Cố gia và Lục gia đang vui mừng vì chuyện nàng mang thai, chỉ riêng Cố Thường không cách nào thực sự vui vẻ, không phải nàng không thích hài tử của mình, mà sự hoang mang đối với thân phận mới đã lấn át đi niềm vui do mang thai mà thôi.
Phu phụ Lục lão gia sáng sớm dùng cơm rồi trở về, bảo Lục Tử Triệt ở lại nương gia cùng Cố Thường hai ngày nữa rồi cùng về phủ,, dặn nhi tử nhất định phải chăm sóc nhi tức cẩn thận, trong bụng của nàng còn có tôn tử vàng ngọc của bọn họ đó.
Nữ nhi của ta trưởng thành rồi, cũng cần phải làm nương thôi. Giọng nói của Cố phu nhân đầy vui mừng, nữ nhi về nương gia lại còn mang thai, hơn nữa họa lớn đã được diệt trừ hoàn toàn, tâm trạng tốt khiến tinh thần bà phấn chấn hơn hai ngày trước rất nhiều.
Nương, con thật sự...
Cố phu nhân đưa tay ngăn Cố Thường, trầm mặt xuống, nói: Con chớ có thân ở trong phúc mà không biết phúc, nghĩ đến tỷ tỷ con...
Cố Thường nghe vậy, lập tức ngậm miệng, không nhịn được mà thở dài, con người trong cuộc đời này quả thực là chuyện đời thay đổi thất thường, chẳng biết bao nhiêu nữ nhân mong mỏi có hài tự đến nỗi cầu hương bái Phật khắp nơi, cầu ông xin bà, kết quả còn không chắc chắn có thể mang thai, nàng đây là thật sự hài tử đến chậm hai năm thôi, kết quả lại đến sớm như thế.
Nữ nhi đang lo lắng cái gì, Cố phu nhân có thể đoán được, nhưng mà ̣cũng không định nuông chiều nàng, sinh con dưỡng cái, giúp chồng dạy con chính là nghĩa vụ mà nữ nhân phải làm, sớm muộn gì cũng phải trải qua, một khi đã như vậy, chẳng bằng vui vẻ đối mặt, cả ngày đăm chiêu ủ dột, khi trở lại bà gia không phải muốn khiến công công bà bà có ý kiến hay sao?
Sau khi về Lục gia, con bớt thở ngắn than dài cho ta. Cố phu nhân cực kỳ uể oải, muốn nghỉ ngơi, nhưng vẫn cố nhịn để nhắc nhở nữ nhi.
Nữ nhi hiểu rồi, nương mau nằm xuống nghỉ ngơi đi. Cố Thường nhìn ra sắc mặt Cố phu nhân khác thường, vội vàng đỡ bà nằm xuống.
Cố phu nhân còn muốn dặn dò vài câu nữa, kết quả thân thể quá mức yếu ớt, vừa nằm xuống đã ngủ ngay.
Cố Thường lại trông một lúc, sau đó đứng dậy rời khỏi, trong lòng dâng lên vài phần hổ thẹn, phản ứng của nàng đã khiến mọi người lo lắng, không thể tiếp tục như vậy nữa, nàng là con người lạc quan, nếu bị chuyện mang thai này làm ảnh hưởng cuộc sống, đó là quá kỳ lạ rồi.
Mang thai mười tháng thì là gì chứ? Coi như khối nhỏ trong bụng biến thành cầu thịt lớn mà thôi!
Sinh nở đau đớn thì có làm sao? Nàng cũng chẳng phải chưa từng bị thườn bao giờ, chắc là nhịn dễ thôi!
Sau khi sinh, hài tử khó nuôi hay chăm sóc không cẩn thận thì làm sao? Có ma ma, nương và hạ nhân chăm nom giúp, nàng có thể học từ từ là được.
Chuyện có thể quấy nhiễu nàng, khiến nàng lo lắng, có vẻ như đã thành không có gì đáng ngại, cẩn thận ngẫm lại, mang thai sinh con cũng không có gì đáng sợ, chút buồn bực cuối cùng của Cố Thường cũng đã tan biến, lại vui tươi hớn hở như trước kia mà sống.
Lục Tử Triệt thấy tâm tình Cố Thường chuyển biến tốt lên quá nhanh, nghi hoặc hỏi nguyên nhân, sau khi biết được đáp lại thì vừa vui sướng lại vừa tự hào, tâm tình thê tử tốt như vậy, gặp chuyện còn có thể tự tiêu khiển, an ủi bản thân, quả thực khiến hắn bớt phải lo rồi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Cố Thường vẫn lo lắng phản ứng sau mang thai sẽ nghiêm trọng, kết quả d.d.l.q.dba tháng đầu bất ổn nhất lại trôi qua cực kỳ thuận lợi, nàng không nôn nghén hay có chút cảm giác mệt mỏi nào, cảm giác chẳng khác gì không mang thai cả.
Lần này Cố Thường yên tâm, đến tháng thứ tư, bụng dưới bắt đầu lộ ra, khẩu vị trở nên tốt hẳn, ăn rất nhiều, dáng người mượt mà hơn, nhưng vẫn đẹp đến rung động lòng người, khiến cho Lục Tử Triệt vừa thấy nàng, ánh mắt sẽ bắt giác tỏa ra ánh sáng của loài sói, nhưng chẳng có cách nào, nhìn được lại không ăn được, chỉ có thể nhịn.
Nhìn thấy vẻ mặt Lục Tử Triệt buồn bực, thần sắc không thoải mái, rõ ràng là dáng vẻ không vừa lòng, Cố Thường rất không tốt bụng mà vỗ về bụng cười: Không phải ngày nào chàng cũng mong hài tử mau đến sao? Thiếp muốn hài tử tới muộn chút thì chàng lại phê bình thiếp, bây giờ khó chịu rồi hả? Chàng cứ chịu đựng đi! Trước khi sinh hài tử ra ta sẽ không cho phép chàng không đứng đắn.
Lục Tử Triệt thở dài, đi tới ngồi ở bên cạnh Cố Thường, duỗi tay ra ôm nàng, rồi một tay kia nhẹ nhàng phủ lên bụng nàng nói: Đây quả là gánh nặng ngọt ngào, hài tử sinh ra rồi, nếu như là là nhi tử thì ta không thể không đánh vào mông nó.
Chàng dám đánh sao? Cố Thường cười khúc khích.
Nó không nghe lời thì dám. Lục Tử Triệt hừ nhẹ, ngoài miệng vừa nói muốn đánh nhi tử, nhưng tay khẽ vuốt bụng Cố Thường lại cực kỳ dịu dàng thành kính, đâu có ghét bỏ như nói ngoài miệng?
Thời điểm Cố Thường thích nhất mỗi ngày chính là khi ngả vào người Lục Tử Triệt, cùng cảm nhận đứa bé đang thai nghén trong bụng, vừa mới mở miệng định nói vài câu khinh thường Lục Tử Triệt, đột nhiên phía dưới tay hơi động, ngạc nhiên mở to mắt: Con động rồi sao?
Lục Tử Triệt cũng cảm giác được, chốc lát mở to mắt nhìn nhau với Cố Thường, sau đó ánh mắt hai người đồng thời nhìn về phía vị trí đem lại cho bọn họ thể nghiệm thiêng liêng.
Nhưng rất đáng tiếc, hai người nín thở rất lâu cũng không thấy thai đạp lần nữa.
Vừa rồi là ảo giác sao? Cố Thường lẩm bẩm.
Không thể, có hai người nào cùng xuất hiện ảo giác sao? Lục Tử Triệt chưa từ bỏ ý định, tiếp tục khẽ vuốt lấy lòng mà nhìn bụng của Cố Thường, lấy lòng ngườ ta
/86
|