Chân Tiên

Chương 127: Vác đỉnh, ba trăm vòng (thượng).

/889


Một tiên tông lớn tiêu hao tương đối đáng sợ, cần phải tiêu hao rất nhiều đan dược, linh thảo cần thiết cũng rất nhiều, vườn linh dược của Bách Thảo Phong có lẽ phải vài chục, nhưng, cho dù là luyện chế đan dược cho tu sĩ Tiên Thiên cảnh thì cũng phải cần hai trăm năm, linh thảo trong vườn linh dược, bất luận thế nào, cũng không thể đáp ứng được nhu cầu của cả một tiên tông đại phái, nên cách một khoảng thời gian, lại phải phái người đi Đông Hoang, chuyên môn hái thuốc.

Bởi vậy, mặc dù đệ tử Hư Thiên Tông, tài nguyên nhiều hơn so với tu sĩ bình thường, nhưng, vẫn chưa thể đạt đến tiêu chuẩn thực sự mà họ cần, cho dù là đệ tử ưu tú nhất, cũng phải buồn phiền bì không đủ tài nguyên tu luyện.

Cổ Thần thì không giống thế. Trong Càn Khôn Trạc của hắn có một lượng lớn nguyên linh đan cực phẩm, nhiều đến nỗi một mình hắn dùng không ít, cho dù Tiểu Bạch cùng uống thì nguyên linh đan cực phẩm trong Càn Khôn Trạc cũng vẫn còn thừa.

Bởi vì, hắn đã thu vườn linh dược trong Hạo Thiên động phủ làm của riêng, đó là vườn linh dược cổ lão có tuổi đời hơn ngàn năm, ngay cả linh dược cao cấp cũng trưởng thành, như hoàng huyết thảo, tử nguyên hoa, linh tâm thảo các loại linh dược trung cấp đều đã lớn đến mức không thể lớn thêm được nữa.

Mặc dù Cổ Thần là hạ phẩm tiên căn, so với những đệ tử ưu tú, tiên căn kém hơn rất nhiều, nhưng, bởi vì có kinh nghiệm kiếp trước và tài nguyên dùng không hết, nên tốc độ tu luyện khiến những tu sĩ có tiên căn thượng phẩm nhìn tốc độ tu luyện của Cổ Thần cũng phải âm thầm thất sắc.

Tương truyền linh kình ngoài biển, mặt trời mọc thì thở ra, mặt trời lặn thì hít vào, một hơi thở có thể duy trì liên tục trong vòng một ngày, thuật nhịn thở này hoàn toàn khắc với linh quy, linh quy muốn nhịn thở phải hoàn toàn phong bế thân thể, giống như một vật đã chết, thuật nhịn thở của linh quy chỉ là một loại pháp thuật cải biên trạng thái khí tức, không có hiệu quả trong việc nâng cao tu vi.

Bí quyết nhịn thở của linh kình hoàn toàn trái ngược, lúc hít vào, kinh âm mạch là âm, kinh dương mạch là dương, âm dương giao thoa, tuần hoàn không dứt, trạng thái vận hành của chân khí trong người giống như tu sĩ Thần Hải cảnh sau khi kết thành Thần Hải, tình trạng cơ thể giống như tự thành thiên địa, một hơi thở, khiến Tiên Thiên chân khí trong cơ thể cường hóa rất nhiều.

Mặt thời mọc thì thở ra, mặt trời lặn thì hít vào, đây chỉ là mô tả về linh kình bình thường, linh kình tu luyện thành công một hơi thở có thể duy trì hơn mười ngày, thậm chí một tháng, lúc hít vào khí cuộn biển khơi, lúc thở ra khí xộc lên trời, uy lực vô cùng.

Cổ Thần bây giờ đã luyện thành Linh Kình Thuấn Tức quyết đệ tứ trọng, một hơi mà mấy canh giờ, thời gian một đêm qua đi, cho đến khi tiếng chuông giờ mão một khắc vang lên, Cổ Thần mới hoàn thành một vòng tuần hoàn hít thở, tinh thần sung mãn, còn sảng khoái hơn là ngủ một giấc.

Cảm nhận Tiên Thiên chân khí trong người so với hôm qua hình như lại có chút biến hóa, hùng hậu hơn, khiến người ta cảm thấy sức mạnh càng mạnh hơn.

Thời gian rèn luyện lại bắt đầu, nghe tiếng chuông báo hiệu, Cổ Thần nhanh chóng xuống giường, ra ngoài sân, còn Tiểu Bạch thì ở lại trong phòng ngủ tiếp.

Bài tập hôm nay không có gì khác biệt so với hôm qua, giờ mão một khắc đến giờ thìn một khắc, vẫn là rèn luyện cơ bắp, vác đỉnh ngàn cân, chạy mười vòng quanh Bách Thảo Phong.

Qua một đêm nghỉ ngơi, mọi mệt mỏi của hôm qua đã tan biến hết, trải qua kinh nghiệm lần đầu, hôm nay tốc độ của mọi người so với hôm qua nhanh hơn một chút, mới nửa canh giờ, nhóm mười người của Cổ Thần đã chạy xong, quay trở về điểm xuất phát.

Vệ Tử Kì gật đầu, có vẻ rất hài lòng với biểu hiện của mọi người, nói:

- Hôm nay không tệ, nghỉ ngơi một chút, rửa ráy mặt mũi rồi đi ăn sáng, sau đó tiến hành luyện thuật pháp.

- Vệ sư huynh.

Đúng lúc này, Hoàng Phủ Cực đột nhiên lên tiếng nói:

- Đệ có chuyện muốn nói.

Vệ Tử Kì quay người:

- Nói...

Hoàng Phủ Cực liếc nhìn Cổ Thần, nói:

- Hôm này lúc tập luyện, đệ thấy Cổ Thần không chạy mà dùng pháp khí phi hành, đệ tin, không chỉ có mình đệ nhìn thấy, các sư huynh đệ, mọi người có nhìn thấy không?

- Ta nhìn thấy, hắn dẫm lên một thanh phi kiếm, ăn bớt mấy vòng, Vệ sư huynh, nhất định phải trừng phạt hắn.

Đặng Phi lập tức lên tiếng phụ họa.

- Vệ sư huynh, đệ cũng nhìn thấy, có một lần hắn vừa hay bay qua đầu đệ.

Dương Vũ cũng lên tiếng.

- Đệ nhìn thấy...

- Đệ cũng nhìn thấy.

- Vệ sư huynh, theo quy định tông môn, tội lười biếng phải hạ cấm chế phi hành, bắt Cổ Thần vác đỉnh ngàn cân, chạy một ngày, cho đến khi bọn đệ học xong luyện đan thuật...

...

...

Sáu huynh đệ cùng đội đều lên tiếng ủng hộ Hoàng Phủ Cực.

Cổ Thần nhìn khắp một lượt, tất cả đều là sư huynh kiếp trước của hắn, năm linh thạch mỗi tháng, đều là bị những sư huynh này thu.

Huynh đệ Hoàng Phủ Cực, Hoàng Phủ Hạo đúng là bản lĩnh thật, trưởng lão có Văn Sư Hào, sư huynh có Vệ Tử Kì, bây giờ lại sư huynh đệ cùng nhập môn cũng đứng về phía bọn chúng, hướng nòng pháo về phía Cổ Thần.

Chín người sau khi lên tiếng, miệng tủm tỉm cười, bụng thầm nghĩ: Chín người cùng bảo có, cho dù ngươi không bay thì cũng phải bay...

Nhưng, không như Hoàng Phủ Cực nghĩ, Vệ Tử Kì sau khi nghe bọn chúng nói xong, không lập tức nổi giận lôi đình bắt Cổ Thần vác đỉnh ngàn cân chạy tiếp mà quay sang Cổ Thần hỏi:

- Cổ sư đệ, họ nói có đúng không?

Hoàng Phủ Cực trừng mắt, bụng thầm nghĩ: Ngươi nghĩ hắn sẽ nói đúng hay sai? Bắt hắn vác đỉnh ngàn cân chạy là được rồi, hạ cấm chế cấm bay trên người hắn, bắt hắn chạy một ngày, chín người chúng ta đều nói hắn bay thì là có bay, hỏi làm quái gì nữa?

Cổ Thần mỉm cười, lắc đầu nói:

- Không đúng, đệ không có bay.

- Ta nói có là có, chín người bọn ta cùng nhìn thấy, không lẽ là giả?

Hoàng Phủ Cực lớn tiếng quát.

- Hoàng Phủ Cực...

Hoàng Phủ Cực chưa dứt lời thì Vệ Tử Kì đã bất ngờ rống lên một tiếng, giọng còn lớn hơn, nói:

- Lúc nãy ta đã quan sát rất kĩ, Cổ Thần sư đệ nói đúng, đệ ấy không hề bay, là chín người các ngươi nói dối. Chắc các ngươi cũng biết, tội vu oan cho sư huynh đệ đồng tông theo quy định sẽ bị trừng phạt thế nào chứ?

Không phải chứ? Vệ Tử Kì ăn nhầm thuốc sao?

Hoàng Phủ Cực ngạc nhiên nhìn Vệ Tử Kì, tám người còn lại cũng ngạc nhiên không kém, Vệ Tử Kì đang đứng về phía Cổ Thần?

Cổ Thần cười nói:

- Theo quy định tông, tội vu an sẽ bị trừng phạt như sau...

Vệ Tử Kì nghe vậy, lập tức nói:

- Hoàng Phủ Cực, Dương Vũ, Đặng Phi,... chín người các người vu oan cho Cổ sư đệ sử dụng pháp khí phi hành trong lúc luyện tập, phạt hạ cấm chế phi hành, vác đỉnh ngàn cân chạy ba trăm vòng quanh Bách Thảo Phong, hoàn thành trong vòng một ngày.

Không nhầm chứ? Hoàng Phủ Cực tròn mắt kinh ngạc, nói:

- Vệ sư huynh, đệ... Đệ là Hoàng Phủ Cực.

Vệ Tử Kì liếc nhìn Hoàng Phủ Cực, nói:

- Ngươi là cái gì? Vi phạm quy định tông môn thì phải chịu phạt, cho dù là ai cũng không được miễn.

Hoàng Phủ Cực giật mình, nghĩ thầm:

“Hừ, hắn có bị điên không vậy? Dám nổi giận với mình?”

- Vệ sư huynh, ca ca đệ là thiên tài số một Ẩn Kiếm Phong, Hoàng Phủ Hạo, thúc thúc đệ là trưởng lão Ẩn Kiếm Phong, Hoàng Phủ Nham...

Thấy sắc mặt Vệ Tử Kì vẫn rất bình thản, không hề có vẻ như đang trêu đùa, Hoàng Phủ Cực rối trí, bê cả ca ca và thúc thúc của mình ra.

- Dù là con trai tông chủ, vi phạm quy tắc tông đều bị trừng phạt.

Cổ Thần nói.

- Cổ sư đệ nói đúng.

Vệ Tử Kì lớn tiếng nói:

- Chín người các ngươi, vu oan cho đồng môn, theo quy định, phạt hạ cấm chế cấm bay trên người, vác đỉnh ngàn cân, chạy ba trăm vòng quanh Bách Thảo Phong trong vòng một ngày.

Nói đoạn, Vệ Tử Kì phẩy tay, chín tấm hắc phù lập tức xuất hiện trong tay hắn, dán từng tấm lên lưng bọn Hoàng Phủ Cực, nói:

- Đây là pháp phù cấm bay, nghiêm cấm tu sĩ phi hành, bữa sáng các ngươi không cần ăn nữa, vác đỉnh ngàn can chạy ba trăm vòng quanh Bách Thảo Phong, không chạy xong không được ăn cơm.

Bọn Đặng Phi, Dương Vũ tưởng chỉ cần chín người bọn chúng cùng lên tiếng, nhất định sẽ khiến Cổ Thần bị phạt chạy ba trăm vòng, ai ngờ Vệ Tử Kì vốn dĩ đứng về phía chúng lại chỉ nghe mỗi lời Cổ Thần, quay sang phạt chín người.

Mới chỉ chạy có mười vòng người ngợm đã đau ê ẩm, xương cốt như muốn gãy, chạy thêm ba trăm vòng, không biết sẽ thành thế nào? Hơn nữa, thời gian quy định là một ngày, nếu như hôm nay không chạy xong ba trăm vòng, ngày mai sẽ phải chạy lại...

- Vệ sư huynh, bọn đệ sai rồi, bọn đệ chỉ định đùa thôi, huynh đừng coi là thật.

Đặng Phi nhăn nhó mặt mày, nhìn Vệ Tử Kì nói.

Cổ Thần nói:

- Đùa giỡn với sư huynh là hành vi bất kính, Vệ sư huynh, nhất định phải phạt nặng người này.

- Đặng sư đệ, ngươi chạy thêm một trăm vòng nữa, hôm nay không chạy xong, ngày mai chạy năm trăm vòng.

Vệ Tử Kì lớn tiếng quát:

- Các ngươi đừng hòng nghĩ đến chuyện gỡ bỏ pháp phù cấm bay rồi lại dán lên, nói cho các ngươi biết, bên trong pháp phù cấm bay này có chân khí của ta, trừ phi là bản thân ta, ai cũng không thể gỡ bỏ được nó, nếu như các ngươi dám động vào, pháp phù cấm bay sẽ tự động nổ, đến lúc đó, các ngươi chuẩn bị tinh thần mà chạy một vạn vòng.

- Vác đỉnh, ba trăm vòng, bắt đầu từ bây giờ, không chạy xong ngày mai đừng hòng nghỉ...

Vệ Tử Kì hét một tiếng, bọn Hoàng Phủ Vực mặt đầy vẻ bất mãn, nhất là Hoàng Phủ Cực, liên tục chớp mắt ra hiệu cho Vệ Tử Kì nhưng Vệ Tử Kì chẳng thèm để ý, không biết làm thế nào, chín người đành phải vác đỉnh ngàn cân, men theo con đường vừa rồi chạy ba trăm vòng.

Đợi mọi người đi rồi, Vệ Tử Kì mới nói:

- Cổ sư đệ, đệ có thể đi ăn cơm.

Cổ Thần gật gật đầu, nói:

- Huynh nhớ đếm kĩ số vòng, chạy thiếu một vòng, đừng nghĩ đến chuyện dừng lại.

Nói đoạn, Cổ Thần vui vẻ cười, đi vào trong viện.

Hôm đó, Hoàng Phủ Cực, Dương Vũ... Chín người chạy đủ ba trăm vòng, Đặng Phi bốn trăm vòng, từ giờ thìn chạy đến giờ mậu, trời tối mịt, sao chi chít đầy trời rồi mới chạy xong, ai cũng mệt lử, vừa bỏ đỉnh ngàn cân xuống, Vệ Tử Kì gỡ pháp phù cấm bay trên người cả bọn lập tức ngã lăn xuống đất.

Bởi vì Vệ Tử Kì bận giám sát bọn Hoàng Phủ Cực nên Cổ Thần chỉ có một mình, không bị ai làm phiền, dành toàn bộ thời gian còn lại trong ngày cho việc tu luyện Tiên Thiên chân khí.

Từ sau sự việc đó, bọn Hoàng Phủ Cực phát hiện, chỉ cần Cổ Thần nói, Vệ Tử Kì nhất định nghe theo, dù bọn Hoàng Phủ Cực bày mưu thêm mấy lần, cho dù khẳng định là Cổ Thần sai, thì Vệ Tử Kì vẫn nghe theo Cổ Thần một cách vô điều kiện. Người bị trừng phạt, bao giờ cũng là bọn Hoàng Phủ Cực.

Sau vài lần, cả bọn cuối cùng cũng hiểu, mặc dù không biết Cổ Thần dùng cách gì, nhưng Vệ Tử Kì còn nghe lời Cổ Thần hơn một con chó, Cổ Thần nói Đông, hắn tuyệt đối không nói Nam Tây Bắc. Cổ Thần nói phải, hắn tuyệt đối không nói không có khả năng, hay là, hẳn là, không phải.

Thời gian ba tháng, việc luyện tập, học thuật pháp và luyện đan dược đều do Vệ Tử Kì quản lý, có Vệ Tử Kì bảo vệ, cho dù bọn Hoàng Phủ Cực có dùng cách gì cũng không thể làm gì được Cổ Thần.

Dần dần, bọn Hoàng Phủ Cực biết, trong ba tháng này, bọn chúng không thể chơi lại Cổ Thần, sau mấy lần chịu thiệt, cả bọn không dám giở trò gì nữa, chuẩn bị đợi ba tháng sau, thời gian tự do nhiều, lúc ấy mới xử lý Cổ Thần.

Cổ Thần cũng mừng vì không còn bị chúng quấy rầy nữa, mỗi tối hắn đều tu luyện Linh Kình Thuấn Tức quyết, một hơi thở là cả buổi tối, cộng thêm việc hấp thu nguyên linh đan cực phẩm và linh thạch, tu vi Cổ Thần bạo tăng mỗi ngày.

Thời gian dần dần trôi qua, chớp mắt, Cổ Thần đã đến Hư Thiên Tông tròn ba tháng. Ba tháng huấn luyện cuối cùng cũng đã kết thúc.

Ba tháng này, chỉ là để cho đệ tử mới thích ứng với sinh hoạch trong tông, nội dung thực sự học được không nhiều, hiệu quả duy nhất là việc rèn luyện sức khỏe mỗi ngày.

Hư Viêm quyết trong một thời gian ngắn cũng không thể luyện được quá sâu. Kiến thức cơ bản về các loại dược liệu, dược tính, tác dụng, trên cơ bản là đã được học trong thời gian ba tháng này, luyện đan thuật thực sự, sau này mỗi người từ mình nghiên cứu.

Những thứ học được trong ba tháng này, Cổ Thần sớm đã biết, căn bản không có tác dụng gì. Nhưng, Cổ Thần không hề để lãng phí thời gian, sau ba tháng không ngừng tu luyện, Cổ Thần cuối cùng cũng chạm đến bình cảnh Tiên Thiên cảnh tầng tám.

Linh Kình Thuấn Tức quyết, Cổ Thần đã gần luyện đến tầng thứ năm, luyện thành tầng thứ năm này, Cổ Thần có thể đột phá bình cảnh tầng tám, tu vi tiến nhập Tiên Thiên cảnh tầng chín, chỉ còn cách Thần Hải cảnh một bước nữa.

Thời gian này, Cổ Thần càng thêm chú tâm tu luyện, Tiểu Bạch cũng thường xuyên uống nguyên linh đan cực phẩm, trải qua thời gian ba tháng, tu vi tăng trưởng không ít, không lâu nữa là có thể đột phá.

Tu vi hiện tại của Tiểu Bạch không dưới Tiên Thiên tầng tám, sau khi đột phá chí ít cũng là cảnh giới Tiên Thiên tầng chín, nếu như có thể tu luyện đến Thần Hải cảnh, dựa vào kí ức truyền thừa Tiểu Bạch có thể hóa xuất nhân thân.

Lại ba ngày nữa, Cổ Thần đã vào Hư Thiên Tông tròn ba tháng, công việc tập luyện kết thúc viên mãn, hôm nay, trưởng lão áo tím Tôn Thường lại đến, ba mươi đệ tử mới dưới sự hưỡng dẫn của ba đệ tử áo lục đều đã đứng sẵn trong viện.

Tôn Thường nói:

- Trải qua ba tháng tập luyện, các người giờ đã là những đệ tử hợp lệ của Hư Thiên Tông, từ hôm nay, các ngươi không còn là đệ tử mới nữa, mà sẽ bước lên những cương vị khác nhau, bắt đầu cuộc sống thực sự trong Hư Thiên Tông.

Đệ tử Hư Thiên Tông không phải ngoài việc tu luyện ra, chẳng còn việc gì khác, chỉ có trưởng lão mới có quyền lợi đó.

Hư Thiên Tông muốn vận chuyển, nhất định phải có người duy trì nó. Một là duy trì an toàn cho Hư Thiên Tông, mỗi giờ mỗi khắc đều có người làm nhiệm vụ tuần tra, nhiệm vụ canh gác ở mỗi điểm, đều là bắt buộc, mặc dù có Thiên Tinh Hóa Hư đại trận hộ sơn, nhưng, không có người vận chuyển đại trận, chỉ là một đại trận chết, vĩnh viễn không thể phát huy uy lực thật sự.

Hai là duy trì phát triển của Hư Thiên Tông, ví dụ như tài nguyên linh thạch, thảo dược, khoáng thạch các loại, tất cả đều không tự động tìm đến, mà phải có người quản lý. Bất luận linh thạch, dược thảo, khoáng thạch số lượng trong Đông Hoang đều nhiều hơn lãnh địa nhân tộc rất nhiều, những vấn đề này đều cần có người đi giải quyết.

Ba là duy trì trật tự thế lực trong phạm vi Hư Thiên Tông, thông thường có chuyện gì, đều là chi mạch gia tộc địa phương giải quyết, nếu như chi mạch gia tộc gặp phải khó khăn không thể giải quyết, Hư Thiên Tông bắt buộc phải đích thân xuất mã, chỉ có giúp các tu sĩ trong thế lực nội vi không bị tu sĩ bên ngoài chèn ép, mới khiến những tu sĩ đó coi mình như một phần tử của Hư Thiên Tông.

Bởi vậy, đệ tử Hư Thiên Tông trừ tu luyện ra, còn phải làm rất nhiều nhiệm vụ, lúc thì tuần tra, lúc thì canh gác, lúc thì vào Đông hoang tìm kiếm khoáng mạch, tìm kiếm thảo dược, lúc lại đi các gia tộc chi mạch giúp đỡ giải quyết khó khăn.

Đệ tử áo xám, áo xanh nhập môn chưa lâu, ở trong tông môn, nhiệm vụ ngoại môn thường là do đệ tử áo vàng trở lên giải quyết, hơn nữa, chí ít có một trưởng lão hoặc là Thần Hải cảnh đệ tử quản lý.


/889

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status