Trong lúc xuất thủ, Dương Kế Nam đồng thời quát lớn:
- Liên Âm, hắn không bị nàng mị hoặc, lập tức giết hắn…
Cổ Thần nhướng mày, trong nháy mắt liền khôi phục bình thường, cư nhiên bị Dương Kế Nam phát hiện ra, nhất thời Hàn Cương Ấn chắn phía trước, oanh một tiếng nổ, lập tức ngăn cản đạo kiếm cương màu đỏ của Dương Kế Nam.
Nếu như không thể đánh lén, vậy thì chỉ đành chiến một trận.
Thân thể Cổ Thần lui lại phía sau hai bước, chưởng trái kết pháp ấn, đẩy mạnh về phía trước, tử diễm băng viêm từ lòng bàn tay phun ra, lập tức bành trướng, hóa thành cự chưởng dài tới mấy trượng, ập về phía Dương Kế Nam.
Đồng thời tay phải vừa nhấc, một đoàn hỏa diễm từ lòng bàn tay bùng lên, càng lúc càng cao, hóa thành liệt diễm bốc cháy hừng hực.
Cổ Thần quát lớn:
- Hỏa long biến…
Một tiếng long minh vang lên, đoàn liệt diễm bốc cháy hừng hực hóa thành hỏa long, thoát khỏi tay Cổ Thần, xoay quanh trong không trung, ầm ầm phóng về phía Hoa Liên Âm.
Tu sĩ Âm Dương Tông, một nam một nữ song tu, nam chuyên tu cương dương, nữ chuyên tu cực âm, Cổ Thần lấy huyền quyết tử diễm quyết đối phó với thân thể cương dương của Dương Kế Nam, lấy ngự hỏa phần thiên quyết đối phó với thân thể cực âm của Hoa Liên Âm, chọn cách đánh vào chỗ yếu của đối phương.
Thấy Cổ Thần không hề bị nữ tử yêu mị kia mê hoặc, Hư Tử Uyên nhất thời thở dài một hơi, Vân Tuyết cũng lộ sắc mặt vui mừng, trên mặt Hoa Liên Âm thì sương lạnh, cả giận nói:
- Dĩ nhiên dám đùa giỡn ta? Tiểu tử, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, thế nào ta cũng phải hút đi dương tinh của ngươi… Hắc hắc, cái miệng nhỏ của ta hút một cái, bảo đảm dương tinh của ngươi sẽ giống như núi lửa phun trào đồng thời thoát đi.
Đối với công kích của Cổ Thần, Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm cho dù không coi nhẹ, nhưng cũng không coi trọng, chỉ là bảo lưu phần tâm tính cẩn thận, trên thực tế nếu coi trọng tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ như Cổ Thần mới trở thành chuyện quái lạ.
Nhìn băng chưởng phách tới, trường kiếm màu đỏ trong tay Dương Kế Nam bùng phát quang mang, một kiếm bổ ra, kiếm cương giống như mặt trời, đánh thẳng vào băng chưởng.
Oanh một tiếng nổ, sắc mặt Dương Kế Nam đại biến, toàn thân chấn động, băng chưởng bị hắn dùng kiếm cương bổ xuống tạo thành vết rách sâu tới mấy thước, thế nhưng băng chưởng lại không hề vỡ vụn. Cổ Thần thôi động pháp lực cực nhanh, băng chưởng nhanh chóng hồi phục như cũ, chụp về phía Dương Kế Nam, tựa hồ băng chưởng vẫn chưa hề bị tổn thương nửa phần.
Đối mặt với hỏa long do pháp lực Cổ Thần ngưng tụ thành, mi tâm Hoa Liên Âm nhất thời bay ra một pháp bảo phi kiếm màu trắng, chém mạnh xuống hỏa long.
Đồng thời thân thể Hoa Liên Âm vặn vẹo, trực tiếp nhảy múa, đồng thời đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, từng âm phù tục tĩu theo bước di chuyển của nàng phát ra khỏi miệng.
Dục Hải Ma Âm…
Ma âm lọt vào tai, đại não Cổ Thần nhất thời giống như chịu đòn nghiêm trọng, trong đầu ong ong rung động, vô số Hoa Liên Âm xích lõa toàn thân đồng thời đánh về phía hắn.
Cổ Thần tại lúc có tu vi Tiên Thiên cảnh cùng với mấy người Vạn Nhân Kỳ tiến vào Đông Hoang, ngay trên người Vạn Nhân Kỳ đã nếm thử sự lợi hại của Dục Hải Ma Âm.
Thế nhưng Vạn Nhân Kỳ bất quá chỉ có tu vi Tiên Thiên cảnh, mà Hoa Liên Âm đã có tu vi Thần Hải cảnh, Hải Dục Ma Âm được Hoa Liên Âm thi triển, dục ý kia đâu chỉ mạnh mẽ hơn gấp trăm ngàn lần?
Thậm chí ngay cả Hư Tử Uyên và Vân Tuyết đứng bên ngoài phòng luyện đan nghe xong Dục Hải Ma Âm cũng không nhịn được phát nóng trong lòng, vội vàng ổn định tâm thần, phóng ra quang tráo pháp lực bảo hộ bên ngoài cơ thể.
Bất quá tu vi Cổ Thần hiện tại so với trước kia đâu chỉ mạnh hơn trăm lần? Hải Dục Ma Tâm tuy rằng mê hoặc vô cùng, nhưng trong lòng Cổ Thần thủy chung bảo trì được điểm thanh tỉnh cơ bản, không hoàn toàn bị vô số Hoa Liên Âm xích lõa trong đầu mê hoặc.
Bất quá phân ra phần lớn pháp lực chống đối lại Hải Dục Ma Âm khiến băng chưởng của Cổ Thần bị giảm sút uy lực rất nhiều, rất nhanh bị Dương Kế Nam một kiếm chém thành hai nửa, chấn nát bấy.
- Chi…
Một tiếng hồ kêu vang lên bên tai Cổ Thần, Tiểu Bạch đột nhiên từ trong tay áo chui ra, ngửa đầu kêu lên.
Nhất thời tất cả hình ảnh tục tĩu trong đầu Cổ Thần bị quét đi sạch sẽ, pháp ấn chưởng trái kết tụ, băng chương một lần nữa thành hình, chặn đứng kiếm cương của Dương Kế Nam.
Sắc mặt Hoa Liên Âm trắng bệch, Dục Hải Ma Âm bị phá, nhất thời khiến nàng bị phản phệ, trong mắt lòe ra một tia dâm quang, tự vuốt ve chính cơ thể mình.
Tiểu Bạch là mê thiên hồ, từ sau khi tu vi tiểu thành, ảo thuật đối với nàng đã không còn bất cứ hiệu quả nào, bất luận ảo thuật nào trước mắt, Tiểu Bạch rất đơn giản liền phá được.
- Liên Âm.
Dương Kế Nam thấy thế, sắc mặt kinh hãi.
Bọn họ đều là tu sĩ Dần Hồn hậu kỳ, liên thủ với nhau, dĩ nhiên ăn thiệt thòi dưới tay một tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ?
Thân thể Dương Kế Nam nhoáng lên, liền tới bên người Hoa Liên Âm, một ngón tay điểm vào mi tâm Hoa Liên Âm, quát lên:
- Hỗn Độn Âm Dương đại trận.
Hoa Liên Âm nhất thời khôi phục thanh tỉnh.
Chỉ thấy trường kiếm màu đỏ trong tay Dương Kế Nam chỉ lên trời vẽ một vòng tròn, quát lớn:
- Nhất nguyên sơ thủy thái hư sinh…
Trường kiếm màu trắng rơi vào trong tay Hoa Liên Âm, nàng cũng vẽ lên một vòng tròn, quát lớn:
- Lưỡng nghi trung khai hỗn độn phân…
Hai người vẽ lên kiếm vương va chạm cùng một chỗ, trong nháy mắt dung hợp lại thành một vòng tròn dạng đồ án thái cực, một bên màu xích hồng, một bên màu trắng, chỉ là thái cực đồ là một đen một trắng, mà đồ án hai người cấu thành lại dùng một đỏ một trắng để đại diện cho hai cực âm dương.
Cổ Thần vô cùng kinh ngạc nhìn thoáng qua thái cực đồ, đoạn niệm chí do Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm đọc ra rất giống với khúc đầu Đỉnh Thiên Quyết, cũng là “nhất nguyên phục thủy thái hư sinh, lưỡng nghi trung khai hỗn độn phân”.
Chỉ thấy Dương Kế Nam đột nhiên chém hai kiếm, hai đạo kiếm cương vừa xuất hiện liền quấn quanh nhau, giống như đôi vợ chồng đang triền miên ân ái, hắn quát lớn:
- Càn khôn trầm phù hợp hoan nhật…
Hai đạo kiếm cương quấn quanh nhau nhất thời dung nhập vào trong đồ án thái cực, nhất thời đồ án thái cực xảy ra biến hóa vi diệu, rồi đột nhiên sản sinh một loại quang mang quỷ dị.
Tuy rằng rất gần với thái cực đồ, thế nhưng cảm giác chung quy có chút khác biệt so với ấn ký âm dương.
Hoa Liên Âm thấy thế, thân thể bay lên cao, trên đầu dưới chân xuất hiện hai đạo kiếm cương, cũng quát lớn:
- Điên đảo côn ngô âm dương chân…
Xoẹt…
Theo hai đạo kiếm quyết này dung nhập vào đồ hình hư huyễn giữa không trung, nhất thời quang mang bùng phát, hầu như bao phủ toàn bộ phòng luyện đan, một ấn ký âm dương thật lớn xuất hiện trên đỉnh đầu Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm, trong ấn ký âm dương bắn ra đạo dạo xích mang và bạch mang, dung nhập vào trong thân thể của Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm.
Nhất thời tu vi của hai người đề cao lên hẳn một tầng cấp, Cổ Thần lại cảm giác được nguy hiểm bao phủ lấy hắn, giống như vừa rồi Lỗ Ngân Hùng tự hủy ngân thi hóa thành thi thủy công kích.
- Hỗn Độn Âm Dương đại trận.
Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm đồng thời quát lên, hai người song song bổ ra một kiếm, kiếm quang màu đỏ và màu trắng dung hợp với nhau, ấn ký âm dương đồng thời bắn ra hai đạo xích mang và bạch mang thật lớn, hoàn toàn dung hợp với kiếm cương rồi tụ thành một đạo kiếm cương duy nhất.
Trong sát na, một đạo kiếm cương kia đột nhiên tỏa ra quang mang vạn trượng, mắt thường không thể nhìn thấy, thể tích kiếm cương không hề lớn, chỉ chừng hơn trượng, thế nhưng lực lượng ẩn chứa trong đó lại vượt qua một kích toàn lực của tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ.
Uy lực mạnh mẽ gần như có thể so sánh được với công kích của tu sĩ Bồi Nguyên sơ kỳ.
Một đạo kiếm cương này nhanh như thiểm điện, trong sát na đã phóng tới trước mặt Cổ Thần
- Liên Âm, hắn không bị nàng mị hoặc, lập tức giết hắn…
Cổ Thần nhướng mày, trong nháy mắt liền khôi phục bình thường, cư nhiên bị Dương Kế Nam phát hiện ra, nhất thời Hàn Cương Ấn chắn phía trước, oanh một tiếng nổ, lập tức ngăn cản đạo kiếm cương màu đỏ của Dương Kế Nam.
Nếu như không thể đánh lén, vậy thì chỉ đành chiến một trận.
Thân thể Cổ Thần lui lại phía sau hai bước, chưởng trái kết pháp ấn, đẩy mạnh về phía trước, tử diễm băng viêm từ lòng bàn tay phun ra, lập tức bành trướng, hóa thành cự chưởng dài tới mấy trượng, ập về phía Dương Kế Nam.
Đồng thời tay phải vừa nhấc, một đoàn hỏa diễm từ lòng bàn tay bùng lên, càng lúc càng cao, hóa thành liệt diễm bốc cháy hừng hực.
Cổ Thần quát lớn:
- Hỏa long biến…
Một tiếng long minh vang lên, đoàn liệt diễm bốc cháy hừng hực hóa thành hỏa long, thoát khỏi tay Cổ Thần, xoay quanh trong không trung, ầm ầm phóng về phía Hoa Liên Âm.
Tu sĩ Âm Dương Tông, một nam một nữ song tu, nam chuyên tu cương dương, nữ chuyên tu cực âm, Cổ Thần lấy huyền quyết tử diễm quyết đối phó với thân thể cương dương của Dương Kế Nam, lấy ngự hỏa phần thiên quyết đối phó với thân thể cực âm của Hoa Liên Âm, chọn cách đánh vào chỗ yếu của đối phương.
Thấy Cổ Thần không hề bị nữ tử yêu mị kia mê hoặc, Hư Tử Uyên nhất thời thở dài một hơi, Vân Tuyết cũng lộ sắc mặt vui mừng, trên mặt Hoa Liên Âm thì sương lạnh, cả giận nói:
- Dĩ nhiên dám đùa giỡn ta? Tiểu tử, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, thế nào ta cũng phải hút đi dương tinh của ngươi… Hắc hắc, cái miệng nhỏ của ta hút một cái, bảo đảm dương tinh của ngươi sẽ giống như núi lửa phun trào đồng thời thoát đi.
Đối với công kích của Cổ Thần, Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm cho dù không coi nhẹ, nhưng cũng không coi trọng, chỉ là bảo lưu phần tâm tính cẩn thận, trên thực tế nếu coi trọng tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ như Cổ Thần mới trở thành chuyện quái lạ.
Nhìn băng chưởng phách tới, trường kiếm màu đỏ trong tay Dương Kế Nam bùng phát quang mang, một kiếm bổ ra, kiếm cương giống như mặt trời, đánh thẳng vào băng chưởng.
Oanh một tiếng nổ, sắc mặt Dương Kế Nam đại biến, toàn thân chấn động, băng chưởng bị hắn dùng kiếm cương bổ xuống tạo thành vết rách sâu tới mấy thước, thế nhưng băng chưởng lại không hề vỡ vụn. Cổ Thần thôi động pháp lực cực nhanh, băng chưởng nhanh chóng hồi phục như cũ, chụp về phía Dương Kế Nam, tựa hồ băng chưởng vẫn chưa hề bị tổn thương nửa phần.
Đối mặt với hỏa long do pháp lực Cổ Thần ngưng tụ thành, mi tâm Hoa Liên Âm nhất thời bay ra một pháp bảo phi kiếm màu trắng, chém mạnh xuống hỏa long.
Đồng thời thân thể Hoa Liên Âm vặn vẹo, trực tiếp nhảy múa, đồng thời đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, từng âm phù tục tĩu theo bước di chuyển của nàng phát ra khỏi miệng.
Dục Hải Ma Âm…
Ma âm lọt vào tai, đại não Cổ Thần nhất thời giống như chịu đòn nghiêm trọng, trong đầu ong ong rung động, vô số Hoa Liên Âm xích lõa toàn thân đồng thời đánh về phía hắn.
Cổ Thần tại lúc có tu vi Tiên Thiên cảnh cùng với mấy người Vạn Nhân Kỳ tiến vào Đông Hoang, ngay trên người Vạn Nhân Kỳ đã nếm thử sự lợi hại của Dục Hải Ma Âm.
Thế nhưng Vạn Nhân Kỳ bất quá chỉ có tu vi Tiên Thiên cảnh, mà Hoa Liên Âm đã có tu vi Thần Hải cảnh, Hải Dục Ma Âm được Hoa Liên Âm thi triển, dục ý kia đâu chỉ mạnh mẽ hơn gấp trăm ngàn lần?
Thậm chí ngay cả Hư Tử Uyên và Vân Tuyết đứng bên ngoài phòng luyện đan nghe xong Dục Hải Ma Âm cũng không nhịn được phát nóng trong lòng, vội vàng ổn định tâm thần, phóng ra quang tráo pháp lực bảo hộ bên ngoài cơ thể.
Bất quá tu vi Cổ Thần hiện tại so với trước kia đâu chỉ mạnh hơn trăm lần? Hải Dục Ma Tâm tuy rằng mê hoặc vô cùng, nhưng trong lòng Cổ Thần thủy chung bảo trì được điểm thanh tỉnh cơ bản, không hoàn toàn bị vô số Hoa Liên Âm xích lõa trong đầu mê hoặc.
Bất quá phân ra phần lớn pháp lực chống đối lại Hải Dục Ma Âm khiến băng chưởng của Cổ Thần bị giảm sút uy lực rất nhiều, rất nhanh bị Dương Kế Nam một kiếm chém thành hai nửa, chấn nát bấy.
- Chi…
Một tiếng hồ kêu vang lên bên tai Cổ Thần, Tiểu Bạch đột nhiên từ trong tay áo chui ra, ngửa đầu kêu lên.
Nhất thời tất cả hình ảnh tục tĩu trong đầu Cổ Thần bị quét đi sạch sẽ, pháp ấn chưởng trái kết tụ, băng chương một lần nữa thành hình, chặn đứng kiếm cương của Dương Kế Nam.
Sắc mặt Hoa Liên Âm trắng bệch, Dục Hải Ma Âm bị phá, nhất thời khiến nàng bị phản phệ, trong mắt lòe ra một tia dâm quang, tự vuốt ve chính cơ thể mình.
Tiểu Bạch là mê thiên hồ, từ sau khi tu vi tiểu thành, ảo thuật đối với nàng đã không còn bất cứ hiệu quả nào, bất luận ảo thuật nào trước mắt, Tiểu Bạch rất đơn giản liền phá được.
- Liên Âm.
Dương Kế Nam thấy thế, sắc mặt kinh hãi.
Bọn họ đều là tu sĩ Dần Hồn hậu kỳ, liên thủ với nhau, dĩ nhiên ăn thiệt thòi dưới tay một tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ?
Thân thể Dương Kế Nam nhoáng lên, liền tới bên người Hoa Liên Âm, một ngón tay điểm vào mi tâm Hoa Liên Âm, quát lên:
- Hỗn Độn Âm Dương đại trận.
Hoa Liên Âm nhất thời khôi phục thanh tỉnh.
Chỉ thấy trường kiếm màu đỏ trong tay Dương Kế Nam chỉ lên trời vẽ một vòng tròn, quát lớn:
- Nhất nguyên sơ thủy thái hư sinh…
Trường kiếm màu trắng rơi vào trong tay Hoa Liên Âm, nàng cũng vẽ lên một vòng tròn, quát lớn:
- Lưỡng nghi trung khai hỗn độn phân…
Hai người vẽ lên kiếm vương va chạm cùng một chỗ, trong nháy mắt dung hợp lại thành một vòng tròn dạng đồ án thái cực, một bên màu xích hồng, một bên màu trắng, chỉ là thái cực đồ là một đen một trắng, mà đồ án hai người cấu thành lại dùng một đỏ một trắng để đại diện cho hai cực âm dương.
Cổ Thần vô cùng kinh ngạc nhìn thoáng qua thái cực đồ, đoạn niệm chí do Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm đọc ra rất giống với khúc đầu Đỉnh Thiên Quyết, cũng là “nhất nguyên phục thủy thái hư sinh, lưỡng nghi trung khai hỗn độn phân”.
Chỉ thấy Dương Kế Nam đột nhiên chém hai kiếm, hai đạo kiếm cương vừa xuất hiện liền quấn quanh nhau, giống như đôi vợ chồng đang triền miên ân ái, hắn quát lớn:
- Càn khôn trầm phù hợp hoan nhật…
Hai đạo kiếm cương quấn quanh nhau nhất thời dung nhập vào trong đồ án thái cực, nhất thời đồ án thái cực xảy ra biến hóa vi diệu, rồi đột nhiên sản sinh một loại quang mang quỷ dị.
Tuy rằng rất gần với thái cực đồ, thế nhưng cảm giác chung quy có chút khác biệt so với ấn ký âm dương.
Hoa Liên Âm thấy thế, thân thể bay lên cao, trên đầu dưới chân xuất hiện hai đạo kiếm cương, cũng quát lớn:
- Điên đảo côn ngô âm dương chân…
Xoẹt…
Theo hai đạo kiếm quyết này dung nhập vào đồ hình hư huyễn giữa không trung, nhất thời quang mang bùng phát, hầu như bao phủ toàn bộ phòng luyện đan, một ấn ký âm dương thật lớn xuất hiện trên đỉnh đầu Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm, trong ấn ký âm dương bắn ra đạo dạo xích mang và bạch mang, dung nhập vào trong thân thể của Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm.
Nhất thời tu vi của hai người đề cao lên hẳn một tầng cấp, Cổ Thần lại cảm giác được nguy hiểm bao phủ lấy hắn, giống như vừa rồi Lỗ Ngân Hùng tự hủy ngân thi hóa thành thi thủy công kích.
- Hỗn Độn Âm Dương đại trận.
Dương Kế Nam và Hoa Liên Âm đồng thời quát lên, hai người song song bổ ra một kiếm, kiếm quang màu đỏ và màu trắng dung hợp với nhau, ấn ký âm dương đồng thời bắn ra hai đạo xích mang và bạch mang thật lớn, hoàn toàn dung hợp với kiếm cương rồi tụ thành một đạo kiếm cương duy nhất.
Trong sát na, một đạo kiếm cương kia đột nhiên tỏa ra quang mang vạn trượng, mắt thường không thể nhìn thấy, thể tích kiếm cương không hề lớn, chỉ chừng hơn trượng, thế nhưng lực lượng ẩn chứa trong đó lại vượt qua một kích toàn lực của tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ.
Uy lực mạnh mẽ gần như có thể so sánh được với công kích của tu sĩ Bồi Nguyên sơ kỳ.
Một đạo kiếm cương này nhanh như thiểm điện, trong sát na đã phóng tới trước mặt Cổ Thần
/889
|