Chân Tiên

Chương 202: Ước hẹn mười năm (thượng).

/889


Trong đại điện băng cung, băng vụ bao phủ, đường nhìn không vượt qua hai mươi trượng, sau khi Cổ Thần đánh chết tên tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ của Thi Hồn Tông, số tu sĩ còn lại đã tiến vào trong băng vụ, mắt thường khó nhìn thấy.

Thần thức của Cổ Thần đột nhiên phóng ra, dưới trạng thái long hóa, thần thức của Cổ Thần cũng đã gia tăng rất lớn, toàn bộ đại điện băng cung bị thần thức của hắn bao phủ, những tu sĩ chạy trốn chết ở nơi nào đều nắm rõ ràng trong tay.

Cổ Thần mạnh mẽ quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng một phương hướng, tựa hồ nhìn thấu qua băng vụ tầng tầng, tập trung vào một gã tu sĩ.

Vu Dạ Ương, một tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ cuối cùng.

Vừa tập trung được mục tiêu, thân thể Cổ Thần liền hóa thành một đạo kim quang, cấp tốc đuổi theo.

Độn tốc của Cổ Thần cực nhanh, chớp mắt đã đuổi theo phía sau Vu Dạ Ương hơn hai mươi trượng, quang mang giữa mi tâm chợt lóe, Ngũ Linh Phân Thần trùy nhất thời nổ bắn ra, hóa thành năm đạo quang mang, phân biệt trên dưới, trái phải giữa cấp tốc vọt về phía Vu Dạ Ương

Tốc độ của Ngũ Linh Phân Thần trùy cực nhanh, ngay cả không khí cũng bị xé nát, cấp tốc bắn thẳng vào sau lưng Vu Dạ Ương.

Tiếng xé gió cấp tốc chói tai truyền đến, toàn thân Vu Dạ Ương đều bao phủ trong hắc bào, không nhìn thấy rõ mặt mũi, thế nhưng hai trong mắt hiển lộ ra bên ngoài không thể che giấu được vẻ sợ hãi cùng cực.

Thế tới của Ngũ Linh Phân Thần trùy cực nhanh, Vu Dạ Ương muốn tránh cũng không tránh được, thân thể ngồi xuống dưới đất, tư thế quái dị, đồng thời song chưởng kết thành pháp ấn phi thường quái dị, đẩy mạnh ra sau…

Trong sát na, vô số hắc khí đột nhiên từ hai chưởng sản sinh, hắc khí không ngừng tràn ngập, phạm vi mấy trượng xung quanh biến thành không gian đen kịt, phía trước chỉ nhìn thấy hắc khí bao trùm, không nhìn thấy thân thể Vu Dạ Ương.

Con mắt Cổ Thần không nhìn thấy, nhưng thần thức có thể tập trung vị trí của Vu Dạ Ương, tốc độ Ngũ Linh Phân Thần trùy không thay đổi, nhất tề vọt về phía Vu Dạ Ương, tử diễm băng viêm hóa thành một băng chưởng mạnh mẽ vỗ vào trong màn hắc khí.

- Vu thần đại nhân…

Vu Dạ Ương đột nhiên quát lên một tiếng.

Theo một tiếng quát to, hắc khí đột nhiên cuồn cuộn kịch liệt, Cổ Thần phát ra thần thức thăm dò phía trước đột nhiên bị người nào đó cắt đứt, tựa hồ phía trước xuất hiện không gian đứt gãy, chia không gian thành hai nửa riêng biệt.

Rồi đột nhiên một bóng đen thật lớn từ trong hắc khí bay ra, bóng đen này cao tới mười trượng, chính diện nhìn lại, toàn thân đen kịt, thế nhưng bóng người đột nhiên xoay ngược lại biến thành một người toàn thân bạc trắng, lại xoay người biến thành toàn thân đen kịt.

Cự ảnh này trong màn hắc khí thoắt ẩn thoắt hiện, không thể nhìn rõ, tựa hồ một mực xoay tròn liên tục, Ngũ Linh Phân Thần trùy của Cổ Thần đã bắn vào trong màn hắc khí.

Cự ảnh vung chưởng lên, một bàn tay xuất hiện chộp lấy toàn bộ Ngũ Linh Phân Thần chùy, sau đó vung mạnh, Ngũ Linh Phân Thần trùy bắn ngược trở về phía Cổ Thần.

Đồng thời nắm lấy Ngũ Linh Phân Thần trùy, không biết từ chỗ nào bóng đen đánh ra một cự chưởng oanh kích một chỗ với băng chưởng, ầm một tiếng nổ vang, dĩ nhiên uy lực hoàn toàn tương xứng với một chưởng của Cổ Thần.

Đối mặt với Ngũ Linh Phân Thần trùy cấp tốc phóng tới, kim trảo của Cổ Thần xẹt qua mấy đạo tàn ảnh, rất nhanh liền tiếp được Ngũ Linh Phân Thần trùy vào trong tay, tử diễm băng viêm truyền vào cộng thêm mấy đạo pháp lực đồng thời truyền theo, khiến pháp lực của đối phương ẩn chứa trong Ngũ Linh Phân Thần trụy bị bức toàn bộ, Ngũ Linh Phân Thần trùy bị Cổ Thần thu vào trong mi tâm.

Băng chưởng bị bóng đen tiếp được, Ngũ Linh Phân Thần trùy cũng bị bóng đen ném ngược lại, hồng quang trong mắt Cổ Thần bùng phát, trên mặt chợt lóe vẻ giận dữ, há mồm thét gào, phát ra tiếng long ngâm đinh tai nhức óc, sát khí trong mắt càng đậm hơn.

Bóng đen thật lớn kia rốt cuộc cũng ngừng xoay tròn, một thanh âm từ trong màn hắc khí truyền ra:

- Tiểu mao hài nơi nào? Dám hạ thủ đối với bản tôn, to gan lớn mật, không biết sống chết.

Thanh âm của Vu Dạ Ương cũng từ trong màn hắc khí vang lên, cung kính nói:

- Vu Thần đại nhân, ta nguyện kính dâng suốt đời cho người, thỉnh người giúp ta giải quyết khó khăn, giết chết tu sĩ phía trước.

Bóng đen vòng vo nửa vòng, lại biến thành bóng trắng, thanh âm biến đổi, không ngờ trở thành giọng nữ:

- Buồn cười, ai dám bất kính đối với thủ hạ bản tôn, bản tôn để hắn chết không có chỗ chôn.

Cự ảnh này phân thành nửa màu trắng, nửa màu đen, cư nhiên hai bên đều có hai cánh tay, một đầu người, tựa hồ cả hai bên đều là mặt chính, duy nhất bình thường chính là người hài có hai chân, bất quá một chân màu đen một chân màu trắng phân biệt hướng về hai phía khác nhau, chân màu trắng hướng về phía mặt màu trắng, chân màu đen hướng về phía mặt màu đen.

Hồng quang trong mắt Cổ Thần càng đậm, nhìn phân thân Vu Thần phía trước, điên cuồng cười lớn nói:

- Ha ha… Nếu như là chân thân bản tôn của ngươi tới đây ngươi còn có điểm tiền vốn cuồng ngạo, bất quá chỉ là một đạo phân thân ý niệm cũng dám to mồm, xem ta làm sao diệt đạo phân thân ý niệm của ngươi.

- Tiểu tử tìm chết… Bản tôn muôn tiêu diệt ngươi.

Nghe Cổ Thần nói, phân thân Vu Thần nhất thời giận dữ, đột nhiên cương khí chợt lóe, một quyền cương thật lớn kích thẳng về phía Cổ Thần.

- Cho ngươi kiến thúc một chút cái gì mới là quyền pháp chân chính!

Cổ Thần quát lớn một tiếng, hai trảo thành quyền, Kim Cương Thần Quyền nhất thời oanh về phía trước, hai đạo quyền cương màu vàng trong nháy mắt kích vào quyền cương của phân thân Vu Thần.

Ầm một tiếng nổ vang vọng, quyền cương của phân thân Vu Thần bị chấn nát bấy, thân thể cao tới mười trượng nhất thời thối lui về phía sau một bước.

Hai chân Cổ Thần đạp mạnh, thân thể nhất thời nhảy lên cao hơn mười trượng, quyền cương liên tiếp đánh ra, đạo đạo quyền cương màu vàng đánh vào đầu phân thân Vu Thần, phân thân Vu Thần vừa chuyển, muốn dùng quyền ngăn lại, thế nhưng quyền cương do Cổ Thần đánh ra rất nhiều, không hoàn toàn chống đỡ hết, nhất thời bị hai đạo quyền cương đánh trúng, phát ra tiếng vang chấn động.

Phân thân Vu Thần bị hai đạo quyền cương của Cổ Thần đánh ngã xuống dưới đất, Cổ Thần cấp tốc đạp mạnh trên không trung, hạ xuống bụng phân thân Vu Thần, tử diễm băng viêm và phần thiên viêm hỏa đồng thời xuất hiện, nhất tề công kích thân thể phân thân Vu Thần.

Phân thân Vu Thần phát ra tiếng tru thê thảm, rít gào nói:

- Tiểu tử, ta nhớ kỹ ngươi rồi, bản tôn của ta nhất định sẽ tiêu diệt ngươi…

- Đi tìm chết đi…

Cổ Thần rống lớn một tiếng, tử diễm băng viêm và viêm hỏa phần thiên đồng thời công kích vào đầu Vu Thần, dưới hai tầng công kích băng và hỏa, cái đầu thân phân Vu Thần một đen một trắng lớn một trượng đầu tiên bị đóng thành băng, sau đó lại bị thiêu thành tro tàn.

Toàn bộ thân thể phân thân Vu Thần thật lớn sau khi bị thiêu đốt mất đầu nhanh chóng biến mất, tầng tầng hắc khí tiêu tán, trong nháy mắt Cổ Thần đã xuất hiện trước mặt Vu Dạ Ương.

Vu Dạ Ương nhất thời đẩy hắc bào xuống, lộ ra dung nhan xinh đẹp kiều diễm, cùng với vóc người lả lướt mị hoặc, trong ánh mắt tràn đầy cầu khẩn:

- Đứng giết ta, ta có thể hầu hạ ngươi… Ta có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của ngươi… ta… A!

Hồng quang trong mắt Cổ Thần chớp động, không chút rung động nào, Vu Dạ Ương còn chưa nói xong, kim trảo của Cổ Thần đã cắm xuống, đâm xuyên qua trái tim Vu Dạ Ương, tử diễm băng viêm phun ra, thân thể Vu Dạ Ương lập tức hóa thành khối băng, Cổ Thần quét qua một chân, khối băng bị chấn thành vô số mảnh, rơi xuống đất.

Năm tên tu sĩ Dẫn Hồn hậu kỳ đều đã mất mạng

Một lần nữa giết chết một người, trong lòng Cổ Thần có cảm giác vô cùng vui sướng, tựa hồ tu vi lại đề cao hơn một chút, trong mơ hồ có một loại cảm giác chạm vào bình cảnh Trúc Thai hậu kỳ.

Thần thức Cổ Thần đảo qua, bị phân thân Vu Thần bám trụ một chút thời gian, mấy tên tu sĩ Dẫn Hồn trung kỳ, sơ kỳ đã rời khỏi đại điện băng cung, trở lại tầng thứ chín địa cung.

Địa cùng vô cùng phức tạp, chạy như vậy rất khó đuổi theo hết, cảm giác trong lòng Cổ Thần lúc này là vui sướng, không hề nổi giận, dù sao đi nữa Nam Cung Thất và Bạch Ngọc Tiên hẳn đã trốn ra khỏi địa cung, cho dù giết sạch mọi người trong địa cung, chỉ cần hắn còn sống ra ngoài, tất cả mọi người sẽ đổ hết hoài nghi lên đầu hắn.

Phía sau truyền tới tiếng bước chân, Cổ Thần xoay người nhìn lại, chính là Hư Tử Uyên, Vô Chân và Cố Tiêm Trần đi tới, thi thể Vân Tuyết bị đóng băng được Hư Tử Uyên ôm.

Cổ Thần thấy Vô Chân, hồng quang trong mắt chợt lóe, đột nhiên sát khí bành trướng, thân thể nhoáng lên liền hóa thành một đạo kim quang, kim trảo lóe lên tức thì chộp vào yết hầu Vô Chân.

Sắc mặt Vô Chân biến đổi, bất quá vừa rồi Hư Tử Uyên đã giảng giải cho hắn, Cổ Thần sau khi biến hóa sẽ khiến tâm tình không ổn định, nhất thời mi tâm bay ra một khối lệnh bài, chính là Hư Thiên Lệnh, Hư Thiên Lệnh biến hơn hơn một trượng, che chắn trước mặt Vô Chân.

- Cổ Thần…

Thấy Cổ Thần ngay cả sư huynh đệ đồng môn cũng hạ sát thủ, Hư Tử Uyên hô to một tiếng, trong thanh âm tràn ngập bi thương.

Thanh âm của Hư Tử Uyên nhất thời khiến Cổ Thần thanh tỉnh không ít, thế nhưng công kích đã tới trước Hư Thiên Lệnh, một tiếng nổ vang lên, Cổ Thần dừng công kích, Hư Thiên Lệnh của Vô Chân là một kiện pháp bảo phòng ngự thượng phẩm, một kích này của Cổ Thần hoàn toàn bị ngăn lại.

- Cổ sư đệ!

Thấy Cổ Thần hồi phục thần trí, Hư Tử Uyên lại một lần nữa hô lên.

Thanh âm của Hư Tử Uyên giống như liều thuốc tốt nhất giúp khôi phục thần trí cho Cổ Thần, nghe được tiếng kêu của Hư Tử Uyên, hồng quang trong mắt dần dần lui đi, càng lúc càng rõ ràng, sau đó một kiện trường sam màu xám mặc lên người, lân giáp trên người Cổ Thần đã tan hết.

Vô Chân nhìn Cổ Thần, trong mắt có một tia lửa giận, bất quá không dám mở miệng.

Biến trở lại hình người, Cổ Thần không nói thêm điều gì, vừa rồi muốn giết Vô Chân hoàn toàn là phản ứng bản năng, hiện tại có Hư Tử Uyên bên cạnh, không phải thời cơ, vô duyên vô cớ tàn sát sư huynh đệ đồng môn, Hư Tử Uyên tuyệt đối không cho phép hắn làm như vậy.

Bốn người mang theo thi thể Vân Tuyết bị đóng băng rời khỏi đại điện băng cung, tiến vào khó khăn, ra ngoài lại cực kỳ dễ dàng, sau một canh giờ bốn người đã rời khỏi địa cung.

Nam Cung Thất và Bạch Ngọc Tiên đã sớm rời đi, trong suy nghĩ của bọn họ, người của Hư Thiên Tông hẳn là phải chết không cần nghi ngờ, sau khi rời khỏi liền nói là toàn bộ đệ tử Hư Thiên Tông đã bỏ mình.

Đợi lâu như vậy không thấy Lục Kiếm Binh xuất hiện, ngược lại bốn người Hư Thiên Tông rời khỏi địa cung, trên mặt Nam Cung Thất và Bạch Ngọc Tiên nhất thời biến đổi.

Chuyện thứ nhất sau khi rời khỏi địa cung, Cổ Thần đi tới trước mặt chúng tu sĩ Huyền Âm Tông, chỉ vào Bạch Ngọc Tiên và Nam Cung Thất nói:

- Giao ra hai tên phản tặc này!

Bạch Ngọc Tiên chính là thân truyền đệ tử của Thiên Huyền Tử, Cổ Thần vừa nói như vậy trên mặt hắn lập tức bao phủ một tầng sương lạnh, nói:

- Cổ sư điệt, nơi này đều là trưởng bối của ngươi, cần phải khách khí một chút!

Cổ Thần nhìn Bạch Ngọc Tiên, Nam Cung Thất, sát khí trong mắt lộ rõ, nói:

- Nếu là không giao hai người này, trễ thì mười năm, nhanh thì tám năm, Cổ Thần nhất định sẽ tới Thái Âm Cốc, đến lúc đó… Đừng trách Cổ mỗ thủ đoạn ác động, giết toàn cốc gà chó không yên…

Cổ Thần nói ra lời này có chút nghiêm trọng, tất cả mọi người Huyền Âm Tông đều lóe lên vẻ giận dữ. Thiên Huyền Tử cũng tức giận tới sắc mặt xanh đen, bất quá Cổ Thần là người của Hư Thiên Tông, lúc này có tông chủ Hư Thiên Tông Vô Thủy ở một bên, mặc dù trong lòng Thiên Huyền Tử rất phẫn nộ nhưng cũng phải cho Vô Thủy chút mặt mũi, đệ tử Hư Thiên Tông có gì sai tự có Hư Thiên Tông giải quyết.

Nếu là tán tu bình thường dám nói như vậy trước mặt hắn, lúc này sợ là Thiên Huyền Tử đã dùng một chưởng đánh chết tại chỗ.

Thiên Huyền Tử tức giận hừ lạnh một tiếng, ánh mắt rơi vào người Vô Thủy, nói:

- Vô Thủy đạo hữu, đệ tử Hư Thiên Tông các ngươi thực đúng là rất can đảm, thậm chí muốn tới Thái Âm Cốc, giết Huyền Âm Tông gà chó không yên… Ha ha ha…., ha ha ha ha… Thực sự đủ cuồng vọng!

- Cổ Thần, không được vô lễ!

Vô Thủy đi tới, nói:

- Ngươi với bọn họ có mâu thuẫn gì, trước tiên nói rõ ràng, sau đó mới quyết định.

Bạch Ngọc Tiên và Nam Cung Thất đi ra liền nói tu sĩ Hư Thiên Tông đã bỏ mình toàn bộ, lúc đó Vô Thủy có chút không tin, hắn đã đưa Hư Thiên Lệnh cho Vô Chân, đây chính là một kiện pháp bảo thượng phẩm, coi như là tu sĩ Bồi Nguyên Kỳ cũng khó có thể thưởng tổn tới hắn, sao lại bỏ mình?

Cổ Thần vừa ra khỏi địa cung đã trực tiếp hét Bạch Ngọc Tiên và Nam Cung Thất là phản tặc, nhất thời trong lòng Vô Thủy mơ hồ hiểu ra cái gì đó, bằng không mà nói Cổ Thần nói ra những lời như vậy không chỉ đơn giản là vô lễ, thậm chí trực tiếp thanh lý môn hộ.

Cổ Thần khẽ gật đầu, ánh mắt rơi vào người Vô Chân bên cạnh, nói:

- Chưởng môn sư bá, việc này có Vô Chân sư huynh, Tử Uyên sư tỷ và Cố sư thúc chứng kiến, hay là do Vô Chân sư huynh nói, hắn mở miệng nói so với ta càng thêm tin tưởng hơn.

Tuy rằng Cổ Thần đã giành vị trí đệ nhất năm mạch, thế nhưng dù sao mới chỉ là đệ tử áo xám mới nhập môn, mà Vô Chân là thiếu chủ Hư Thiên Tông, đồng thời còn có tiên căn thượng phẩm, tại Hư Thiên Tông nổi danh từ lâu.

Những lời Vô Chân nói ra tự nhiên khiến mọi người tin tưởng hơn Cổ Thần.

Thấy Cổ Thần đẩy việc này lên người hắn, Vô Chân cũng không chối từ, lập tức thuật lại một lượt chuyện Huyền Âm Tông xuất thủ đánh lén mấy người bọn họ.

Chúng tu sĩ Huyền Âm Tông vừa nghe, tất cả đều là vẻ mặt nghi hoặc, mà mọi người Hư Thiên Tông thì tràn đầy giận dữ.

- Cái gì? Dĩ nhiên đầu phục Tàng gia Đại Doanh?

Một vị trưởng lão tính cách nóng nảy nghe xong Vô Chân nói, nhất thời hét lớn:

- Mấy tên phản tặc như vậy, há có thể lưu lại thế gian?

Huyền Âm Tông lâm trận làm phản, đầu nhập vào Tàng gia, xuất thủ đánh lén tu sĩ Hư Thiên Tông, đây chính là chuyện lớn, Vô Thủy vừa nghe xong, trên mặt lập tức phủ kín một tầng sương lạnh. Nếu như Cổ Thần nói mọi người còn có thể hoài nghi, nhưng chính miệng Vô Chân xác nhận, Hư Thiên Tông không còn ai không tin tưởng.

Sau khi Vô Chân nói xong, Hư Tử Uyên và Cố Tiêm Trần đồng thanh nói:

- Vô Chân sư huynh (sư điệt) hoàn toàn nói thực, ta cũng có mặt, tận mắt chứng kiến.

Hư Tử Uyên càng chỉ vào thi thể Vân Tuyết bị đóng băng trong lòng nói:

- Vân Tuyết sư muội vì muốn cứu Cổ sư đệ, chặn công kích của mấy người Bạch Ngọc Tiên, bị mất mạng tại chỗ, đây chính là thi thể Vân Tuyết sư muội.

Vẻ mặt Vô Thủy giận dữ hiện rõ, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm Thiên Huyền Tử nói:

- Thiên Huyền Tử đạo hữu, Huyền Âm Tông các ngươi thực sự xuất hiện nhân tài quá tốt, dĩ nhiên đi làm chó săn cho Tàng gia Đại Doanh.

Vô Chân đã nói rất rõ ràng, Hư Tử Uyên và Cố Tiêm Trần cùng lúc có mặt làm chứng tình hình thực tế, tựa hồ sự thực chính là như vậy, bị ánh mắt Vô Thủy bức thật sâu, Thiên Huyền Tử nhất thời có chút chột dạ.

Thế nhưng Bạch Ngọc Tiên lại chính là ái đồ của Thiên Huyền Tử, bản thân có thượng phẩm tiên căn không nói, thậm chí còn là thông huyền linh thể hiếm thấy, hắn đã sớm được bồi dưỡng làm tông chủ Huyền Âm Tông đời tiếp theo, cho dù Vô Chân nói đúng sự thực, hắn sao có thể bỏ được Bạch Ngọc Tiên giao ra?


/889

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status