Từng đợt túc sát chi ý từ phía trước không ngừng lan truyền ập tới!
Vừa rồi Cổ Thần một lòng chú ý lên người Tiểu Bạch, không có bao nhiêu cảm giác, lúc này Tiểu Bạch đã không có việc gì, cỗ túc sát chi ý này lập tức thu hút sự chú ý của hắn.
Nhìn về phía trước, không có thứ gì khác, chỉ là một tấm bia đá thật lớn có khắc ba chữ “Côn Ngô Cảnh”.
Chuẩn xác mà nói, cỗ túc sát chi ý này chính là xuất phát từ ba chữ Côn Ngô Cảnh này, ba chữ lớn Côn Ngô Cảnh tựa hồ ẩn chứa đạo ý vô cùng, diễn hóa pháp tắc vô tận, giống như một tuyệt thế cường giả tu vi thâm sâu không thể tưởng tượng, lại giống như một phương thiên địa hoàn chỉnh.
Đạo ý vô cùng và pháp tắc vô tận từ ba chữ lớn phát ra, khuếch tán bốn phương tám hướng, toàn bộ địa hình biển mây kỳ quái, đại địa trôi nổi trên đỉnh mây mù chính là do đạo ý và pháp tắc của ba chữ lớn Côn Ngô Cảnh tạo thành.
Cổ Thần âm thầm sợ hãi than, tiên sĩ Độ Hư cảnh vừa mới bước vào cánh cửa lĩnh ngộ pháp tắc, mà người mở ra Côn Ngô Bí Cảnh lại có thể thay đổi pháp tắc, tự nghĩ ra pháp tắc. Tu vi như vậy quả thực khiến người khác không thể tưởng tượng nổi.
Cho dù là kiếp trước Cổ Thần đã sống qua 500 năm cũng phải khiếp sợ than thở, Độ Hư cảnh đối với Cổ Thần kiếp trước đã là tồn tại trong truyền thuyết, mà người mở ra Côn Ngô Bí Cảnh hoàn toàn đạt tới cấp bậc tu vi vượt qua nhận thức của Cổ Thần, quả thực nghe cũng chưa từng nghe nói.
- Thời kỳ thượng cổ, thái cổ, tu chân giới Cổ Hoang đến tột cùng là phồn thịnh tới loại tình trạng như thế nào? Kiếp này ta nhất định phải bước chân vào đỉnh cao tu chân, nhân vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết thượng cổ, thái cổ đến tột cùng đã đi lên con đường tu chân ra sao?
Trong lòng Cổ Thần hạ quyết tâm.
Nhìn ba chữ lớn khắc trên tấm bia đá, ánh mắt Cổ Thần tựa hồ như nhìn xuyên qua thời không, về tới một mảnh tinh không xa xưa, một thân ảnh mông lung nhẹ nhàng chém về phía trước, hư không nứt ra, liền sản sinh một thế giới hoàn toàn mới, cự thạch vạn trượng bị hắn nhẹ nhàng nhấc lên, lấy tay tay đao, chém xuống tức thì bốn phía tan hết, hóa thành một khối bia đá.
Sau đó thân ảnh mông lung kia dùng chỉ như kiếp, huy vũ trên mặt tấm bia đá, ba chữ lớn Con Ngô Cảnh lập tức xuất hiện, đạo ý vô cùng, pháp tắc vô tận đột nhiên từ trong ba chữ lớn này cuồng bạo khuếch tán, dưới lực lượng pháp tắc cường đại, cả ngọn núi phiêu diêu trên đỉnh mây mù…
Phụt…
Cổ Thần phun ra một ngụm máu tươi, lui về phía sau hơn mười bước mới hồi phục lại tinh thần, phía trước vẫn là một tấm bia đá bình thường, nào có tinh không cổ lão gì đó?
Nhất thời ánh mắt di chuyển, Cổ Thần không dám tiếp tục nhìn, trên khối bia đá này ẩn chứa lực lượng cực lớn thâm sâu khó lường, hiện tại tu vi của Cổ Thần chưa tới, không thể lĩnh ngộ được lực lượng pháp tắc, ngược lại còn bị thương tổn tinh thần.
Về phần Tiểu Bạch mới chỉ có tu vi Thần Hải cảnh, nhìn khối bia đá này hoàn toàn không thấy điều gì khác lạ, chỉ biết là một khối bia đá cực kỳ to lớn, không hề có cảm giác đại đạo pháp tắc gì đặc biệt.
- Cổ Thần, ngươi làm sao vậy?
Tiểu Bạch thấy Cổ Thần phun ra một ngụm máu tươi, đỡ lấy thân thể Cổ Thần, quan tâm hỏi thăm.
- Không có chuyện gì!
Cổ Thần lắc đầu, nói:
- Nơi này không thích hợp ở đâu, chúng ta rời khỏi nơi này thôi!
Thẳng cho tới khi bay lên trời cao, cách khối bia đá khoảng chừng hơn vạn trượng, tốc độ của hai người mới hơi chút thả chậm hơn, Tiểu Bạch lại hỏi:
- Nơi này rốt cuộc là như thế nào? Sao ta không có cảm giác gì khác?
Cổ Thần quay đầu liếc mắt nhìn khối bia đá, nói:
- Theo ta thấy, nơi này hẳn là đầu nguồn lực lượng của toàn bộ Côn Ngô Bí Cảnh, rốt cuộc là lực lượng cường đại tới mức nào, thực sự vượt qua sự tưởng tượng của con người!
- Có bao nhiêu lợi hại?
Tiểu Bạch nháy con mắt hỏi.
- Nếu như kiếp này ta có thể đặt chân vào Độ Hư cảnh, nhất định sẽ trở lại Côn Ngô Bí Cảnh nhìn một lần nữa!
Cổ Thần kiên định nói.
- Tựa như luyện hóa Trấn Minh Ngọc Bi, nếu như cũng luyện hóa được khối bia đá Côn Ngô Cảnh kia, nghe ngươi nói lợi hại như vậy, uy lực khẳng định còn cao hơn Trấn Minh Ngọc Bi.
Tiểu Bạch hưng phấn nói.
Cổ Thần khẽ gõ một ngón tay vào trán Tiểu Bạch, cười nói:
- Tới Độ Hư cảnh, có thể lĩnh ngộ được một ít lực lượng pháp tắc đã là rất không tồi rồi, muốn luyện hóa khối bia đá kia? Trừ phi có thực lực hủy diệt toàn bộ Côn Ngô Bí Cảnh thì may ra mới có thể!
…
Hai người một mặt nói chuyện phiếm, một mặt phi độn về phía trước, bay được gần một canh giờ, cách khối bia đá trung tâm biển mây ước chừng hơn bốn vạn dặm, hai người hạ xuống một khối đại địa trôi nổi trên không trung.
Từ lúc hai người bắt đầu tiến vào trong Côn Ngô Bí Cảnh vẫn chưa từng nghỉ ngơi qua, lại từng phải đại chiến mấy lần, biển mây này thực sự quá mức rộng lớn, hai người tạm thời đả tọa nghỉ ngơi một thời gian.
Hai người ngồi đối mặt với nhau, Tiểu Bạch nói:
- Trước kia vẫn nghe ngươi nói thế giới này rất rộng lớn, nhưng không thể hiểu được rốt cuộc lớn cỡ nào, lúc này cùng ngươi tiến vào yêu vực Đông Hoang, lại vào Côn Ngô Bí Cảnh, cuối cùng đã có chút thể hội, thực sự rộng lớn tới không thể tưởng tượng.
Cổ Thần kiếp trước cơ bản đều sinh hoạt trong trung hổ, Đông Hoang bất quá chỉ xâm nhập ước chừng hơn mười vạn dặm mà thôi, ngũ hoang tứ hải chỉ dừng lại ở mức từng nghe nói qua, lúc này tiến vào sâu trong yêu vực Đông Hoang, cách Trung thổ ước chừng một nghìn vạn dặm, thực sự khiến hắn chấn động thật sâu.
Huống chi phía đông yêu vực còn có một phiến đại dương mênh mông vô hạn, thực sự khiến người khác không thể tưởng tượng nổi, thế giới này đến tột cùng là có điểm cùng hay không?
Cổ Thần nói:
- Đây mới chỉ là yêu vực Đông Hoang, còn có băng nguyên Bắc Hoang, vu cương Nam Hoang, sa mạc Tây Hoang, đều rộng lớn vô biên vô hạn, chờ khi giải quyết được huyền âm tuyệt mạch của sư tỷ, chém giết Tàng Thiên Cơ, ta nhất định phải vượt qua toàn bộ ngũ hoang tứ hải, sống trên thế giới này lại không biết thế giới rốt cuộc rộng lớn như thế nào cũng có thể coi như một điều bi ai…
Tiểu Bạch bước tới bên cạnh Cổ Thần, ôm cánh tay Cổ Thần, nói:
- Nhất định phải mang Tiểu Bạch cùng đi a, ta cũng muốn nhìn một chút, thế giới này rốt cuộc rộng lớn bao nhiêu!
Tiểu Bạch nghểnh đầu, đây là một khuôn mặt trong suốt trong sáng, hoàn mỹ không khuyết điểm, má hồng cổ trắng, Cổ Thần nghiêng đầu nhìn, phải thừa nhận, đây là một khuôn mặt hoàn mỹ nhất cuộc đời này hắn từng chứng kiến qua, không có nửa điểm thiếu hụt, xinh đẹp tuyệt luân.
Tuy rằng mới chỉ mười bốn tuổi, thế nhưng thân thể đã có chỗ lồi chỗ lõm, phối hợp với khuôn mặt hoàn mỹ không chút khuyết điểm, là một mỹ nhân tuyệt thế hàng thật giá thật!
Thực sự khó có thể tưởng tượng, chờ tới khi Tiểu Bạch hoàn toàn thành thục, đến tột cùng sẽ xinh đẹp như thế nào.
Cổ Thần và nàng ngày đêm đối mặt nhau, từ thời khắc Tiểu Bạch chủ động thân thiết hắn, trong lòng hắn đã nổi lên một tia rung động tinh tế.
Nhéo nhéo cái mũi đáng yêu của Tiểu Bạch, Cổ Thần cười nói:
- Yên tâm, nhất định sẽ mang nàng theo!
- Uhm!
Tiểu Bạch tựa đầu bờ vai Cổ Thần, hài lòng nói:
- Chúng ta cùng nhau đi ngũ hoang tứ hải, vĩnh viễn không xa nhau!
…
Đả tọa nghỉ ngơi hơn mười canh giờ, hai người một lần nữa khởi hành, bay về hướng đông, nơi này đã cách giải đất sát biên giới không xa, chỉ trên dưới hơn mười vạn dặm, hai người phi độn tới tốc độ cực nhanh, sau hai canh giờ rốt cuộc đã nhìn thấy phía trước có một đạo quang mang phóng lên cao, chiếu rọi đầu cùng bầu trời.
- Oa… Cách hơn một vạn dặm đã nhìn thấy quang trụ rồi, so với quang trụ Như Ý Linh Lung bảo tháp phát ra càng thêm chói mắt hơn nhiều… Khẳng định là một kiện tiên bảo vô thượng!
Tiểu Bạch hưng phấn hô lên.
Nhìn trên Côn Ngô Ấn, so sánh khoảng cách quang trụ và địa đồ tổng thể, ước chừng khoảng cách hai vạn dặm, xa như vậy đã nhìn thấy được quang trụ, giống như một ngọn đèn sáng chói trong biển mây, chỉ dẫn phương hướng cho người đi đường.
Trong lòng Cổ Thần cũng hơi kinh hãi, Như Ý Linh Lung bảo tháp đã là tiên bảo vô thượng rồi, phiến quang mang phát ra nơi này dĩ nhiên so với Như Ý Linh Lung bảo tháp còn sáng chói hơn gấp mấy lần.
Thiểm Thiên Phong Dực phách động cực nhanh, lúc hai người nhìn thấy quang trụ lóng lánh kia, tốc độ phi độn nhanh hơn nhiều.
Càng tiến về phía trước, hai người càng thêm kinh ngạc, một đạo quang trụ kia thực sự quá mức chói mắt, quá mức to lớn, trực tiếp phá tan trời cao…
Trên dưới hai vạn dặm, hai người phi độn không tới nửa canh giờ, đợi khi nhìn thấy bộ dáng cụ thể của điểm quang trụ, trong mắt hai người đều hiện lên vẻ kinh dị.
Đây là một cánh cửa tỏa sáng thật lớn.
Rộng chừng ba nghìn trượng, cao tới hơn một vạn trượng.
Quang môn (cánh cửa ánh sáng) rộng lớn như vậy thực sự có điểm không thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng lại vô cùng thực sự xuất hiện trước mặt hai người.
Cao vạn trượng a! Hai người tới gần quang môn nghìn trượng, cái đầu phải ngẩng lên 90 độ mới có thể nhìn thấy đỉnh chóp quang môn.
Hai người có một loại ảo giác, đây không phải là cánh cửa, mà là một mảnh hải dương mênh môn vô bờ vô bến.
Một đạo quang mang to lớn tới như vậy, di động trên đỉnh biển mây, phía trước không hề có nửa phần mặt đất.
Tiểu Bạch chăm chú kéo cánh tay Cổ Thần, run lên nhè nhẹ, một tòa quang mang thật lớn như vậy, một trăm Như Ý Linh Lung bảo tháp ném nào cũng không thể tràn đầy, so với nhìn tấm bia đá to lớn khắc ba chữu Côn Ngô Cảnh tại trung tâm biển mây còn khiến người khác chấn động hơn gấp trăm lần!
Hai người bay ngược lại hơn vạn trượng mới có thể hoàn toàn thu hết toàn quang mang to lớn vào trong mắt.
- Nam Thiên Tiên Môn…
Tiểu Bạch chậm rãi thì thầm.
Cổ Thần theo ánh mắt Tiểu Bạch nhìn lại, quả nhiên trên đỉnh chóp quang mang vạn trượng có bốn chữ lớn nghìn trượng: Nam Thiên Tiên Môn.
- Nam Thiên Tiên Môn? Đây chính là cửa vào Thiên đình yêu tộc trong truyền thuyết? Chẳng lẽ, Thiên đình dĩ nhiên nằm trong Côn Ngô Bí Cảnh?
Cổ Thần vô cùng kinh ngạc, lập tức bừng tỉnh hiểu ra, nói:
- Bảo Tháp Thiên Vương nguyên là người Thiên đình, trách không được lại để Như Ý Linh Lung bảo tháp trong Côn Ngô Bí Cảnh! Nguyên lai Thiên đình thực sự nằm trong Côn Ngô Bí Cảnh!
- Thiên đình? Không phải từ sau thời kỳ thượng cổ Thiên đình đã biến mấy rồi sao?
Tiểu Bạch kinh ngạc hỏi.
Cổ Thần thoáng suy tư, nói:
- Biến mất không phải là hủy diệt, chỉ là đại bộ phận mọi người không biết ở nơi nào mà thôi, xem ra trong yêu tộc vẫn có người biết được vị trí Thiên đình… Đồng thời còn sinh hoạt trong Thiên đình!
- A…
Tiểu Bạch đột nhiên hét lên một tiếng kinh hãi, nói:
- Hắc quan xà ba đầu không phải nói đây là gia hương của ta, lẽ nào, các nàng đều ở trong Thiên đình?
Nếu như trong Thiên đình có yêu tộc sinh tồn, không khó tưởng tượng, nhất định là tồn tại cao cấp nhất toàn bộ yêu tộc ở đây, nếu như nữ tử mặc hắc sam kia nhận thức Thiên Hồ Vương, nói không chừng trong Thiên đình còn có tồn tại yêu vương khác!
Nghĩ như vậy, sau lưng Cổ Thần nhất thời toát mồ hôi lạnh, trong lòng đại chấn, nói:
- Không tốt, chúng ta đi mau…
Tiếng nói vừa dứt, Cổ Thần và Tiểu Bạch nhất thời mở rộng Thiểm Thiên Phong Dực lên trăm trượng, chợt lóe về phía sau hơn nghìn trượng, hóa thành hai đạo thiểm điện, cuồn cuộn lao đi. Nếu như chỗ này thực sự là cửa vào Thiên đình, hắn là một tu sĩ nhân tộc, quả thực là dê vào bầy hổ.
- Ha ha ha ha….
Một tiếng cười to từ trong Nam Thiên Tiên Môn truyền ra, một thanh âm nữ tử vang lên bên tai hai người:
- Nếu đã tới, hà tất cả vội vã đi nhanh như vậy?
Vừa nói, một cánh tay từ trong Nam Thiên Tiên Môn bay ra ngoài, bàn tay biến lớn nghìn trượng, trong sát na đã vươn qua vạn trượng, chộp về phía hai người!
Cánh tay này có tốc độ nhanh tới cực điểm, tựa hồ không phải là vượt qua khoảng cách vạn trượng, mà là xuyên toa qua hư không, trực tiếp xuất hiện ngay phía sau Cổ Thần và Tiểu Bạch.
Bàn tay nghìn trượng, che trời che đất, Cổ Thần và Tiểu Bạch so với bàn tay nghìn trượng quả thực nhỏ bé giống như con kiến.
Trực tiếp xuyên qua hư không, tốc độ như vậy cho dù Thiểm Thiên Phong Dực có nhanh hơn nữa cũng không có tác dụng, thấy bàn tay nghìn trượng kia bắt tới, Như Ý Linh Lung bảo tháp nhất thời xuất hiện trong tay Cổ Thần, ném mạnh ra phía sau.
Như Ý Linh Lung bảo tháp trong nháy mắt hóa thành nghìn trượng, tầng bảo tháp thứ nhất mở ra, chiếu rọi quang mang vạn trượng.
Kim quang vạn trượng ẩn chứa một tia pháp tắc hệ kim, trong nháy mắt chiếu rọi vào cự chưởng nghìn trượng, thế nhưng cự chưởng nghìn trượng kia căn bản không hề bị kim quang ảnh hưởng, rất nhanh đã bắt tới.
Cổ Thần khống chế Như Ý Linh Lung bảo tháp quay về phía cự chưởng, mạnh mẽ va chạm.
Cự chưởng nghìn trượng và Như Ý Linh Lung bảo tháp nghìn trượng va chạm cùng một chỗ, oanh một tiếng bạo tạc, vô số cơn gió thổi tung bốn phía, khiến không gian xung quanh vặn vẹo sụp đổ.
Cự chưởng nghìn trượng kia quả thực kinh khủng dị thường, Như Ý Linh Lung bảo tháp chấn động mãnh liệt, cương khí pháp lực do Cổ Thần khống chế thiếu chút nữa tán loạn tan tác. Như Ý Linh Lung bảo tháp trong nháy mắt nhỏ đi, bay ngược vào bàn tay Cổ Thần.
Cự chưởng nghìn trượng cũng bị Như Ý Linh Lung bảo tháp chấn động, nhất thời thu lại phía sau, ẩn vào trong Nam Thiên Tiên Môn.
Cánh tay này trong nháy mắt đã xuyên qua hư không vạn trượng, hiển nhiên chủ nhân cánh tay đã bắt đầu lĩnh ngộ pháp tắc không gian, có thể xuyên qua hư không, chí ít cũng là một nhân vật cấp độ yêu vương.
Tuy rằng Như Ý Linh Lung bảo tháp bức lui bàn tay, nhưng đôi lông mày của Cổ Thần càng thêm nhăn lại, yêu tu cấp bậc yêu vương, đây chính là tồn tại cao cấp nhất toàn bộ yêu tộc, có thể so sánh với Thánh hoàng nhân tộc, là cường giả Độ Hư cảnh.
Độ Hư cảnh bắt đầu lĩnh ngộ pháp tắc, xa xa không phải tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh có thể so sánh, Độ Hư lĩnh ngộ pháp tắc không gian, có thể xuyên thấu qua hư không.
Khoảng cách vạn trượng đối với tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh mà nói, đó chính là khoảng cách vạn trượng.
Mà đối với cường giả Độ Hư cảnh đã lĩnh ngộ pháp tắc không gian, nhìn vào lĩnh ngộ pháp tắc không gian sâu cạn như thế nào, đối với cường giả Độ Hư cảnh mà nói, có thể chỉ là nghìn trượng, cũng có thể chỉ là trăm trượng, thậm chí có khả năng chỉ là mười trượng.
Tu vi của Tiểu Bạch còn thiếu, chỉ sử dụng được một lần hiệu quả thuấn di, Cổ Thần trực tiếp ôm Tiểu Bạch trong lòng, Thiểm Thiên Phong Dực hóa lớn trăm trượng, liên tục phách động, giống như thuấn di, liên tục vỗ hơn mười lần, chỉ trong nháy mắt đã chạy trốn được hơn vạn trượng.
Vốn ban đầu cách Nam Thiên Tiên Môn hơn vạn trượng, trong nháy mắt Cổ Thần đã ôm Tiểu Bạch rời khỏi Nam Thiên Tiên Môn hơn hai vạn trượng.
Cổ Thần không dám dừng lại dù chỉ một chút, liều mạng chạy trốn.
Cự chưởng nghìn trượng ẩn vào trong Nam Thiên Tiên Môn, một thiếu nữ nhìn qua tuổi tác ước chừng mười tám mười chín từ Nam Thiên Tiên Môn bước ra.
Nàng mặc phượng linh ti bào, quần dài chấm đất, tràn đầy đồ án lập lòe lóe sáng, thoạt nhìn giống như lông chim khổng tước.
Nhìn thoáng qua Cổ Thần đã chạy được hơn hai vạn trượng, khóe môi thiếu nữ vểnh lên, một bước bước đi…
Một bước chân thoạt nhìn vô cùng bình thường, nhưng trong đó lại ẩn chứa đạo ý vô cùng, thân ảnh thiếu nữ đột nhiên biến mất không thấy, khi xuất hiện đã cách ngoài vạn trượng.
Vừa rồi Cổ Thần một lòng chú ý lên người Tiểu Bạch, không có bao nhiêu cảm giác, lúc này Tiểu Bạch đã không có việc gì, cỗ túc sát chi ý này lập tức thu hút sự chú ý của hắn.
Nhìn về phía trước, không có thứ gì khác, chỉ là một tấm bia đá thật lớn có khắc ba chữ “Côn Ngô Cảnh”.
Chuẩn xác mà nói, cỗ túc sát chi ý này chính là xuất phát từ ba chữ Côn Ngô Cảnh này, ba chữ lớn Côn Ngô Cảnh tựa hồ ẩn chứa đạo ý vô cùng, diễn hóa pháp tắc vô tận, giống như một tuyệt thế cường giả tu vi thâm sâu không thể tưởng tượng, lại giống như một phương thiên địa hoàn chỉnh.
Đạo ý vô cùng và pháp tắc vô tận từ ba chữ lớn phát ra, khuếch tán bốn phương tám hướng, toàn bộ địa hình biển mây kỳ quái, đại địa trôi nổi trên đỉnh mây mù chính là do đạo ý và pháp tắc của ba chữ lớn Côn Ngô Cảnh tạo thành.
Cổ Thần âm thầm sợ hãi than, tiên sĩ Độ Hư cảnh vừa mới bước vào cánh cửa lĩnh ngộ pháp tắc, mà người mở ra Côn Ngô Bí Cảnh lại có thể thay đổi pháp tắc, tự nghĩ ra pháp tắc. Tu vi như vậy quả thực khiến người khác không thể tưởng tượng nổi.
Cho dù là kiếp trước Cổ Thần đã sống qua 500 năm cũng phải khiếp sợ than thở, Độ Hư cảnh đối với Cổ Thần kiếp trước đã là tồn tại trong truyền thuyết, mà người mở ra Côn Ngô Bí Cảnh hoàn toàn đạt tới cấp bậc tu vi vượt qua nhận thức của Cổ Thần, quả thực nghe cũng chưa từng nghe nói.
- Thời kỳ thượng cổ, thái cổ, tu chân giới Cổ Hoang đến tột cùng là phồn thịnh tới loại tình trạng như thế nào? Kiếp này ta nhất định phải bước chân vào đỉnh cao tu chân, nhân vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết thượng cổ, thái cổ đến tột cùng đã đi lên con đường tu chân ra sao?
Trong lòng Cổ Thần hạ quyết tâm.
Nhìn ba chữ lớn khắc trên tấm bia đá, ánh mắt Cổ Thần tựa hồ như nhìn xuyên qua thời không, về tới một mảnh tinh không xa xưa, một thân ảnh mông lung nhẹ nhàng chém về phía trước, hư không nứt ra, liền sản sinh một thế giới hoàn toàn mới, cự thạch vạn trượng bị hắn nhẹ nhàng nhấc lên, lấy tay tay đao, chém xuống tức thì bốn phía tan hết, hóa thành một khối bia đá.
Sau đó thân ảnh mông lung kia dùng chỉ như kiếp, huy vũ trên mặt tấm bia đá, ba chữ lớn Con Ngô Cảnh lập tức xuất hiện, đạo ý vô cùng, pháp tắc vô tận đột nhiên từ trong ba chữ lớn này cuồng bạo khuếch tán, dưới lực lượng pháp tắc cường đại, cả ngọn núi phiêu diêu trên đỉnh mây mù…
Phụt…
Cổ Thần phun ra một ngụm máu tươi, lui về phía sau hơn mười bước mới hồi phục lại tinh thần, phía trước vẫn là một tấm bia đá bình thường, nào có tinh không cổ lão gì đó?
Nhất thời ánh mắt di chuyển, Cổ Thần không dám tiếp tục nhìn, trên khối bia đá này ẩn chứa lực lượng cực lớn thâm sâu khó lường, hiện tại tu vi của Cổ Thần chưa tới, không thể lĩnh ngộ được lực lượng pháp tắc, ngược lại còn bị thương tổn tinh thần.
Về phần Tiểu Bạch mới chỉ có tu vi Thần Hải cảnh, nhìn khối bia đá này hoàn toàn không thấy điều gì khác lạ, chỉ biết là một khối bia đá cực kỳ to lớn, không hề có cảm giác đại đạo pháp tắc gì đặc biệt.
- Cổ Thần, ngươi làm sao vậy?
Tiểu Bạch thấy Cổ Thần phun ra một ngụm máu tươi, đỡ lấy thân thể Cổ Thần, quan tâm hỏi thăm.
- Không có chuyện gì!
Cổ Thần lắc đầu, nói:
- Nơi này không thích hợp ở đâu, chúng ta rời khỏi nơi này thôi!
Thẳng cho tới khi bay lên trời cao, cách khối bia đá khoảng chừng hơn vạn trượng, tốc độ của hai người mới hơi chút thả chậm hơn, Tiểu Bạch lại hỏi:
- Nơi này rốt cuộc là như thế nào? Sao ta không có cảm giác gì khác?
Cổ Thần quay đầu liếc mắt nhìn khối bia đá, nói:
- Theo ta thấy, nơi này hẳn là đầu nguồn lực lượng của toàn bộ Côn Ngô Bí Cảnh, rốt cuộc là lực lượng cường đại tới mức nào, thực sự vượt qua sự tưởng tượng của con người!
- Có bao nhiêu lợi hại?
Tiểu Bạch nháy con mắt hỏi.
- Nếu như kiếp này ta có thể đặt chân vào Độ Hư cảnh, nhất định sẽ trở lại Côn Ngô Bí Cảnh nhìn một lần nữa!
Cổ Thần kiên định nói.
- Tựa như luyện hóa Trấn Minh Ngọc Bi, nếu như cũng luyện hóa được khối bia đá Côn Ngô Cảnh kia, nghe ngươi nói lợi hại như vậy, uy lực khẳng định còn cao hơn Trấn Minh Ngọc Bi.
Tiểu Bạch hưng phấn nói.
Cổ Thần khẽ gõ một ngón tay vào trán Tiểu Bạch, cười nói:
- Tới Độ Hư cảnh, có thể lĩnh ngộ được một ít lực lượng pháp tắc đã là rất không tồi rồi, muốn luyện hóa khối bia đá kia? Trừ phi có thực lực hủy diệt toàn bộ Côn Ngô Bí Cảnh thì may ra mới có thể!
…
Hai người một mặt nói chuyện phiếm, một mặt phi độn về phía trước, bay được gần một canh giờ, cách khối bia đá trung tâm biển mây ước chừng hơn bốn vạn dặm, hai người hạ xuống một khối đại địa trôi nổi trên không trung.
Từ lúc hai người bắt đầu tiến vào trong Côn Ngô Bí Cảnh vẫn chưa từng nghỉ ngơi qua, lại từng phải đại chiến mấy lần, biển mây này thực sự quá mức rộng lớn, hai người tạm thời đả tọa nghỉ ngơi một thời gian.
Hai người ngồi đối mặt với nhau, Tiểu Bạch nói:
- Trước kia vẫn nghe ngươi nói thế giới này rất rộng lớn, nhưng không thể hiểu được rốt cuộc lớn cỡ nào, lúc này cùng ngươi tiến vào yêu vực Đông Hoang, lại vào Côn Ngô Bí Cảnh, cuối cùng đã có chút thể hội, thực sự rộng lớn tới không thể tưởng tượng.
Cổ Thần kiếp trước cơ bản đều sinh hoạt trong trung hổ, Đông Hoang bất quá chỉ xâm nhập ước chừng hơn mười vạn dặm mà thôi, ngũ hoang tứ hải chỉ dừng lại ở mức từng nghe nói qua, lúc này tiến vào sâu trong yêu vực Đông Hoang, cách Trung thổ ước chừng một nghìn vạn dặm, thực sự khiến hắn chấn động thật sâu.
Huống chi phía đông yêu vực còn có một phiến đại dương mênh mông vô hạn, thực sự khiến người khác không thể tưởng tượng nổi, thế giới này đến tột cùng là có điểm cùng hay không?
Cổ Thần nói:
- Đây mới chỉ là yêu vực Đông Hoang, còn có băng nguyên Bắc Hoang, vu cương Nam Hoang, sa mạc Tây Hoang, đều rộng lớn vô biên vô hạn, chờ khi giải quyết được huyền âm tuyệt mạch của sư tỷ, chém giết Tàng Thiên Cơ, ta nhất định phải vượt qua toàn bộ ngũ hoang tứ hải, sống trên thế giới này lại không biết thế giới rốt cuộc rộng lớn như thế nào cũng có thể coi như một điều bi ai…
Tiểu Bạch bước tới bên cạnh Cổ Thần, ôm cánh tay Cổ Thần, nói:
- Nhất định phải mang Tiểu Bạch cùng đi a, ta cũng muốn nhìn một chút, thế giới này rốt cuộc rộng lớn bao nhiêu!
Tiểu Bạch nghểnh đầu, đây là một khuôn mặt trong suốt trong sáng, hoàn mỹ không khuyết điểm, má hồng cổ trắng, Cổ Thần nghiêng đầu nhìn, phải thừa nhận, đây là một khuôn mặt hoàn mỹ nhất cuộc đời này hắn từng chứng kiến qua, không có nửa điểm thiếu hụt, xinh đẹp tuyệt luân.
Tuy rằng mới chỉ mười bốn tuổi, thế nhưng thân thể đã có chỗ lồi chỗ lõm, phối hợp với khuôn mặt hoàn mỹ không chút khuyết điểm, là một mỹ nhân tuyệt thế hàng thật giá thật!
Thực sự khó có thể tưởng tượng, chờ tới khi Tiểu Bạch hoàn toàn thành thục, đến tột cùng sẽ xinh đẹp như thế nào.
Cổ Thần và nàng ngày đêm đối mặt nhau, từ thời khắc Tiểu Bạch chủ động thân thiết hắn, trong lòng hắn đã nổi lên một tia rung động tinh tế.
Nhéo nhéo cái mũi đáng yêu của Tiểu Bạch, Cổ Thần cười nói:
- Yên tâm, nhất định sẽ mang nàng theo!
- Uhm!
Tiểu Bạch tựa đầu bờ vai Cổ Thần, hài lòng nói:
- Chúng ta cùng nhau đi ngũ hoang tứ hải, vĩnh viễn không xa nhau!
…
Đả tọa nghỉ ngơi hơn mười canh giờ, hai người một lần nữa khởi hành, bay về hướng đông, nơi này đã cách giải đất sát biên giới không xa, chỉ trên dưới hơn mười vạn dặm, hai người phi độn tới tốc độ cực nhanh, sau hai canh giờ rốt cuộc đã nhìn thấy phía trước có một đạo quang mang phóng lên cao, chiếu rọi đầu cùng bầu trời.
- Oa… Cách hơn một vạn dặm đã nhìn thấy quang trụ rồi, so với quang trụ Như Ý Linh Lung bảo tháp phát ra càng thêm chói mắt hơn nhiều… Khẳng định là một kiện tiên bảo vô thượng!
Tiểu Bạch hưng phấn hô lên.
Nhìn trên Côn Ngô Ấn, so sánh khoảng cách quang trụ và địa đồ tổng thể, ước chừng khoảng cách hai vạn dặm, xa như vậy đã nhìn thấy được quang trụ, giống như một ngọn đèn sáng chói trong biển mây, chỉ dẫn phương hướng cho người đi đường.
Trong lòng Cổ Thần cũng hơi kinh hãi, Như Ý Linh Lung bảo tháp đã là tiên bảo vô thượng rồi, phiến quang mang phát ra nơi này dĩ nhiên so với Như Ý Linh Lung bảo tháp còn sáng chói hơn gấp mấy lần.
Thiểm Thiên Phong Dực phách động cực nhanh, lúc hai người nhìn thấy quang trụ lóng lánh kia, tốc độ phi độn nhanh hơn nhiều.
Càng tiến về phía trước, hai người càng thêm kinh ngạc, một đạo quang trụ kia thực sự quá mức chói mắt, quá mức to lớn, trực tiếp phá tan trời cao…
Trên dưới hai vạn dặm, hai người phi độn không tới nửa canh giờ, đợi khi nhìn thấy bộ dáng cụ thể của điểm quang trụ, trong mắt hai người đều hiện lên vẻ kinh dị.
Đây là một cánh cửa tỏa sáng thật lớn.
Rộng chừng ba nghìn trượng, cao tới hơn một vạn trượng.
Quang môn (cánh cửa ánh sáng) rộng lớn như vậy thực sự có điểm không thể tưởng tượng nổi.
Thế nhưng lại vô cùng thực sự xuất hiện trước mặt hai người.
Cao vạn trượng a! Hai người tới gần quang môn nghìn trượng, cái đầu phải ngẩng lên 90 độ mới có thể nhìn thấy đỉnh chóp quang môn.
Hai người có một loại ảo giác, đây không phải là cánh cửa, mà là một mảnh hải dương mênh môn vô bờ vô bến.
Một đạo quang mang to lớn tới như vậy, di động trên đỉnh biển mây, phía trước không hề có nửa phần mặt đất.
Tiểu Bạch chăm chú kéo cánh tay Cổ Thần, run lên nhè nhẹ, một tòa quang mang thật lớn như vậy, một trăm Như Ý Linh Lung bảo tháp ném nào cũng không thể tràn đầy, so với nhìn tấm bia đá to lớn khắc ba chữu Côn Ngô Cảnh tại trung tâm biển mây còn khiến người khác chấn động hơn gấp trăm lần!
Hai người bay ngược lại hơn vạn trượng mới có thể hoàn toàn thu hết toàn quang mang to lớn vào trong mắt.
- Nam Thiên Tiên Môn…
Tiểu Bạch chậm rãi thì thầm.
Cổ Thần theo ánh mắt Tiểu Bạch nhìn lại, quả nhiên trên đỉnh chóp quang mang vạn trượng có bốn chữ lớn nghìn trượng: Nam Thiên Tiên Môn.
- Nam Thiên Tiên Môn? Đây chính là cửa vào Thiên đình yêu tộc trong truyền thuyết? Chẳng lẽ, Thiên đình dĩ nhiên nằm trong Côn Ngô Bí Cảnh?
Cổ Thần vô cùng kinh ngạc, lập tức bừng tỉnh hiểu ra, nói:
- Bảo Tháp Thiên Vương nguyên là người Thiên đình, trách không được lại để Như Ý Linh Lung bảo tháp trong Côn Ngô Bí Cảnh! Nguyên lai Thiên đình thực sự nằm trong Côn Ngô Bí Cảnh!
- Thiên đình? Không phải từ sau thời kỳ thượng cổ Thiên đình đã biến mấy rồi sao?
Tiểu Bạch kinh ngạc hỏi.
Cổ Thần thoáng suy tư, nói:
- Biến mất không phải là hủy diệt, chỉ là đại bộ phận mọi người không biết ở nơi nào mà thôi, xem ra trong yêu tộc vẫn có người biết được vị trí Thiên đình… Đồng thời còn sinh hoạt trong Thiên đình!
- A…
Tiểu Bạch đột nhiên hét lên một tiếng kinh hãi, nói:
- Hắc quan xà ba đầu không phải nói đây là gia hương của ta, lẽ nào, các nàng đều ở trong Thiên đình?
Nếu như trong Thiên đình có yêu tộc sinh tồn, không khó tưởng tượng, nhất định là tồn tại cao cấp nhất toàn bộ yêu tộc ở đây, nếu như nữ tử mặc hắc sam kia nhận thức Thiên Hồ Vương, nói không chừng trong Thiên đình còn có tồn tại yêu vương khác!
Nghĩ như vậy, sau lưng Cổ Thần nhất thời toát mồ hôi lạnh, trong lòng đại chấn, nói:
- Không tốt, chúng ta đi mau…
Tiếng nói vừa dứt, Cổ Thần và Tiểu Bạch nhất thời mở rộng Thiểm Thiên Phong Dực lên trăm trượng, chợt lóe về phía sau hơn nghìn trượng, hóa thành hai đạo thiểm điện, cuồn cuộn lao đi. Nếu như chỗ này thực sự là cửa vào Thiên đình, hắn là một tu sĩ nhân tộc, quả thực là dê vào bầy hổ.
- Ha ha ha ha….
Một tiếng cười to từ trong Nam Thiên Tiên Môn truyền ra, một thanh âm nữ tử vang lên bên tai hai người:
- Nếu đã tới, hà tất cả vội vã đi nhanh như vậy?
Vừa nói, một cánh tay từ trong Nam Thiên Tiên Môn bay ra ngoài, bàn tay biến lớn nghìn trượng, trong sát na đã vươn qua vạn trượng, chộp về phía hai người!
Cánh tay này có tốc độ nhanh tới cực điểm, tựa hồ không phải là vượt qua khoảng cách vạn trượng, mà là xuyên toa qua hư không, trực tiếp xuất hiện ngay phía sau Cổ Thần và Tiểu Bạch.
Bàn tay nghìn trượng, che trời che đất, Cổ Thần và Tiểu Bạch so với bàn tay nghìn trượng quả thực nhỏ bé giống như con kiến.
Trực tiếp xuyên qua hư không, tốc độ như vậy cho dù Thiểm Thiên Phong Dực có nhanh hơn nữa cũng không có tác dụng, thấy bàn tay nghìn trượng kia bắt tới, Như Ý Linh Lung bảo tháp nhất thời xuất hiện trong tay Cổ Thần, ném mạnh ra phía sau.
Như Ý Linh Lung bảo tháp trong nháy mắt hóa thành nghìn trượng, tầng bảo tháp thứ nhất mở ra, chiếu rọi quang mang vạn trượng.
Kim quang vạn trượng ẩn chứa một tia pháp tắc hệ kim, trong nháy mắt chiếu rọi vào cự chưởng nghìn trượng, thế nhưng cự chưởng nghìn trượng kia căn bản không hề bị kim quang ảnh hưởng, rất nhanh đã bắt tới.
Cổ Thần khống chế Như Ý Linh Lung bảo tháp quay về phía cự chưởng, mạnh mẽ va chạm.
Cự chưởng nghìn trượng và Như Ý Linh Lung bảo tháp nghìn trượng va chạm cùng một chỗ, oanh một tiếng bạo tạc, vô số cơn gió thổi tung bốn phía, khiến không gian xung quanh vặn vẹo sụp đổ.
Cự chưởng nghìn trượng kia quả thực kinh khủng dị thường, Như Ý Linh Lung bảo tháp chấn động mãnh liệt, cương khí pháp lực do Cổ Thần khống chế thiếu chút nữa tán loạn tan tác. Như Ý Linh Lung bảo tháp trong nháy mắt nhỏ đi, bay ngược vào bàn tay Cổ Thần.
Cự chưởng nghìn trượng cũng bị Như Ý Linh Lung bảo tháp chấn động, nhất thời thu lại phía sau, ẩn vào trong Nam Thiên Tiên Môn.
Cánh tay này trong nháy mắt đã xuyên qua hư không vạn trượng, hiển nhiên chủ nhân cánh tay đã bắt đầu lĩnh ngộ pháp tắc không gian, có thể xuyên qua hư không, chí ít cũng là một nhân vật cấp độ yêu vương.
Tuy rằng Như Ý Linh Lung bảo tháp bức lui bàn tay, nhưng đôi lông mày của Cổ Thần càng thêm nhăn lại, yêu tu cấp bậc yêu vương, đây chính là tồn tại cao cấp nhất toàn bộ yêu tộc, có thể so sánh với Thánh hoàng nhân tộc, là cường giả Độ Hư cảnh.
Độ Hư cảnh bắt đầu lĩnh ngộ pháp tắc, xa xa không phải tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh có thể so sánh, Độ Hư lĩnh ngộ pháp tắc không gian, có thể xuyên thấu qua hư không.
Khoảng cách vạn trượng đối với tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh mà nói, đó chính là khoảng cách vạn trượng.
Mà đối với cường giả Độ Hư cảnh đã lĩnh ngộ pháp tắc không gian, nhìn vào lĩnh ngộ pháp tắc không gian sâu cạn như thế nào, đối với cường giả Độ Hư cảnh mà nói, có thể chỉ là nghìn trượng, cũng có thể chỉ là trăm trượng, thậm chí có khả năng chỉ là mười trượng.
Tu vi của Tiểu Bạch còn thiếu, chỉ sử dụng được một lần hiệu quả thuấn di, Cổ Thần trực tiếp ôm Tiểu Bạch trong lòng, Thiểm Thiên Phong Dực hóa lớn trăm trượng, liên tục phách động, giống như thuấn di, liên tục vỗ hơn mười lần, chỉ trong nháy mắt đã chạy trốn được hơn vạn trượng.
Vốn ban đầu cách Nam Thiên Tiên Môn hơn vạn trượng, trong nháy mắt Cổ Thần đã ôm Tiểu Bạch rời khỏi Nam Thiên Tiên Môn hơn hai vạn trượng.
Cổ Thần không dám dừng lại dù chỉ một chút, liều mạng chạy trốn.
Cự chưởng nghìn trượng ẩn vào trong Nam Thiên Tiên Môn, một thiếu nữ nhìn qua tuổi tác ước chừng mười tám mười chín từ Nam Thiên Tiên Môn bước ra.
Nàng mặc phượng linh ti bào, quần dài chấm đất, tràn đầy đồ án lập lòe lóe sáng, thoạt nhìn giống như lông chim khổng tước.
Nhìn thoáng qua Cổ Thần đã chạy được hơn hai vạn trượng, khóe môi thiếu nữ vểnh lên, một bước bước đi…
Một bước chân thoạt nhìn vô cùng bình thường, nhưng trong đó lại ẩn chứa đạo ý vô cùng, thân ảnh thiếu nữ đột nhiên biến mất không thấy, khi xuất hiện đã cách ngoài vạn trượng.
/889
|