- Cổ Thần sao ngươi lại tới nơi này?
Phạm Âm nhìn Cổ Thần, trong mắt đầy vẻ mừng rỡ. Đôi mắt khẽ liếc qua, chợt thét lên kinh hãi
- A....! Cổ Thần, ngươi đã bước vào Độ Hư Cảnh trong truyền thuyết rồi sao?
Cổ Thần gật gật đầu, nói:
- Mới bước vào không lâu trước, mà không gian này là chỗ quái quỷ nào thế? Côn Ngô Giới?
Nhìn ba chữ cổ huyền phù trên cánh cổng bằng ánh sáng kia, Cổ Thần chợt suy nghĩ.
Phạm Âm nói:
- Ta cũng không biết, lúc trước ta chính là bị nhốt ở nơi này hai năm. Về sau giác tỉnh được Côn Ngô Tiên Kiếm, nó mới mang ta trở lại Đông Hải. Bất quá bên trong cái Côn Ngô Giới này, chỉ sợ là có bảo vật xuất thế. Có một cỗ lực lượng cường đại không ngừng tuôn ra từ bên trong cánh cổng ánh sáng này.
Thân thể Cổ Thần cảm giác linh mẫn, đã sớm cảm ứng được rồi. Hơn nữa, một chút cảm ứng trong tâm linh kia, đến nơi này cũng càng thêm mãnh liệt. Có thể khẳng định, thứ đã cứu hắn thoát khỏi hủy diệt lôi kiếp chính là bên trong Côn Ngô Giới này
Cổ Thần liếc nhìn bốn phía, nơi này là một cái không gian bị phong bế rộng chừng ba, bốn mươi trượng. Ngoại trừ chính giữa có một cánh cổng ánh sáng ra, xung quanh không còn bất cứ một cái thông đạo nào, hắn hỏi
- Ngươi đến đây vài ngày rồi, như thế nào còn chưa đi vào bên trong "Côn Ngô Giới" xem xét?
Phạm Âm cười khổ một tiếng, nói:
- Muốn đi vào trong cánh cổng ánh sáng này cũng không dễ dàng như vậy. Côn Ngô giới tựa hồ bị một cỗ lực lượng vô hình phong ấn. Nếu tiến gần tới cánh cổng này trong vòng một trượng, lập tức sẽ bị một cỗ lực lượng cường đại ngăn cản, căn bản là không có cách nào đi vào bên trong
- Còn có chuyện này?
Cổ Thần nghi hoặc nói:
- Chẳng lẽ "Côn Ngô Tiên Kiếm" trong tay ngươi cũng không làm gì được?
Phạm Âm lắc đầu, nói:
- Ta thử qua rồi, vô luận xuất ra bao nhiêu thực lực, Côn Ngô Tiên Kiếm cũng không thể tách cánh cổng này ra một chút nào, kiếm cương tiến đến trước cánh cổng này một trượng, liền bị cỗ lực lượng kia ngăn cản, không thể hạ xuống thêm một tấc nào nữa.
Nói xong, Phạm Âm trong mắt sáng ngời, ánh mắt rơi vào trên người Cổ Thần nói:
- Cổ Thần ngươi đã là Độ Hư cường giả. Có lẽ, bằng thực lực của ngươi, có thể tiến vào bên trong Côn Ngô giới xem xét!
Cổ Thần nhẹ gật đầu nói:
- Để ta thử xem!
Ngoài miệng tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng Cổ Thần không ôm một chút hi vọng nào. Chủ nhân của cái "Côn Ngô Giới" này khẳng định là có quan hệ cùng với vị cường giả đã nâng cái xoáy nước khổng lồ ở trung tâm Phong Bạo Thâm Uyên kia lên, thậm chí còn có thể chính là một người, thực lực người này đã không cách nào có thể tưởng tượng nổi rồi
Nếu vị này không muốn để cho người khác tiến vào Côn Ngô giới, như vậy cho dù là Chư Tử đại tiên thời thượng cổ cũng đành phải bó tay
Ôm vận may thử một lần, Cổ Thần đi thẳng về phía trước. Vừa bước chân, Cổ Thần cảm thấy bên trong nội tâm vô cùng dễ chịu, sâu bên trong cánh cửa ánh sáng phía trước, tựa hồ truyền ra lời kêu gọi. Cổ Thần lập tức cả kinh, một phần cảm ứng trong tâm linh lại càng trở nên mãnh liệt, giống như là thứ mà đã cứu hắn từ hủy diệt lôi kiếp chính là ở bên trong cánh cổng ánh sáng, hướng tới hắn vẫy gọi
Cổ Thần tăng tốc, bất tri bất giác đã đền gần cánh cổng ánh sáng. Phạm Âm mở to hai mắt, Cổ Thần không phát ra bất luận chút công kích nào. Cứ như thế, không hề bị lực lượng nào ngăn cản đi thẳng vào bên trong cánh cổng ánh sáng. Trong chớp mắt thân ảnh của Cổ Thần liền biến mất. Phạm Âm lập tức đi theo sau, chỉ là vừa tới phụ cận của cánh cổng ánh sáng dẫn đến Côn Ngô Giới, một cỗ lực lượng khổng lồ, chợt ngăn cản hắn. Thân thể của Phạm Âm đụng ở phía trên, phản lực tạo ra không ngờ khiến cho hăn lùi lại vài bước.
Cái cảnh cổng ánh sáng này tựa hồ lập ra là vì Cổ Thần, những người khác sẽ bị nó ngăn cản ở bên ngoài. Chỉ có duy nhất Cổ Thần mới có thể đi vào bên trong. Cổ Thần xuyên qua cánh cổng ánh sáng, xuất hiện trước mắt là một cái phòng cực lớn, chiều dài chiều rộng đều vượt quá hai mươi trượng.
Vách tường ở phía trước là một đạo màn sáng, từ đó truyền ra dao động lực lượng vô cùng khổng lồ. Vách tường phía bên phải cũng là một màn ánh sáng có phạm vi hơn một trượng. Phía dưới vách tường bên phải, có một bộ bàn ghế, trên mặt chiếc bàn ánh sáng nhấp nháy, để trên mặt bàn là một quyển sách
Chính giữa gian phong, có một hắc y nhân đang đứng, đưa lưng về phía Cổ Thần. Mặc dù cách Cổ Thần khoảng cách không xa. Nhưng Cổ Thần khi nhìn thân ảnh ấy, luôn có một cảm giác mông lung. Nhìn thân ảnh mông lung của vị hắc y nhân đứng trước mặt này, Cổ Thần luôn có một cảm giác quen thuộc, giống như là đã từng gặp mặt. Chỉ là cái cảm giác mông lung kia lại khiến cho Cổ Thần không tài nảo nhớ nổi, mình đã gặp qua cái thân ảnh kia khi nào?
- Tiểu tử, ta chờ ngươi lâu lắm rồi
Thân ảnh kia quay người lại, nhìn Cổ Thần nói
Khi hắc y nhân quay đầu lại, Cổ Thẩn đứng chính diện cùng hắn. Chỉ là khuôn mặt của hắn cũng vô cùng mông lung, cho dù Cổ Thần khởi động Nhãn Minh chi khiếu, cũng không nhìn ra chân diện thận của hắn. Chỉ thấy đôi mắt hắn sáng ngời, hữu thần. tinh quang lóe sáng
Một cỗ lực lượng cường đại, cùng tâm linh cảm ứng vô cùng mãnh liệt, tuôn ra từ trên người Hắc y nhân.
- Là hắn?
Cổ Thần lập tức xác định, thứ đã cứu thoát Cổ Thần từ bên trong hủy diệt lôi kiếp, chính là vị Hắc y nhân trước mặt
Giờ phút này, hắc y nhân truyền đến tâm linh cảm ứng so với ngày cứu hắn từ bên trong hủy diệt lôi kiếp mãnh liệt hơn ngàn vạn lần
Ngay ấy khi Thiên Đạo đánh xuống hủy diệt lôi kiếp, vốn là muốn đem Cổ Thần triệt để hủy diệt, chỉ là phương đông tựa hồ đột nhiên đã xảy ra sự tình vô cùng trọng đại, đem Thiên Đạo hấp dẫn, bỏ qua Cổ Thần, dời lực chú ý về phía đông. Đến tột cùng là thứ lực lượng gì, mà ngay cả Thiên Đạo cũng bị hấp dẫn. Cổ Thần mắt thấy cái xoáy nước cự đại trung tâm Phong Bạo Thâm Uyên bị một cỗ lực lượng vô hình nâng lên phía trên một trăm trượng, Phạm Âm nói cách cánh cổng ánh sáng một trượng thì không thể tiến gần thêm. Ngay cả "Côn Ngô Tiên Kiếm" cũng không thể rung chuyển cánh cổng này một tí tẹo nào
Lúc đó, Cổ Thần chợt hiểu ra, hắc y nhân người cứu mình thoát khỏi hủy diệt lôi kiếp, chỉ sợ chính là chủ nhân của Côn Ngô giới, cũng chính là cường giả đem xoáy nước trung tâm Phong Bạo Thâm uyên nâng lên trăm trượng
Từ lực lượng truyền ra trên người hắc y nhân, so với trời long đất nở, thiên băng địa liệt còn cường đại hơn gấp vạn lần. Trước mặt hắc y nhân, Cổ Thần cảm giác mình tựa như một con kiến. Không, liền con kiến cũng không bằng, chỉ là một hạt bụi mà thôi. Bất quá Cổ Thần có một đạo tâm vô pháp phá hủy, vững chắc vô cùng. Bất luận lực lượng gì, đều sẽ không thể khiến hắn khom lưng
Cổ Thần hai tay ôm quyền, cung kính mà không mất tôn nghiêm nói:
- Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối
Cổ Thần thầm nghĩ: Từ lúc ta độ lôi kiếp đến bây giời bất quá cũng chỉ trôi qua nửa tháng, như thế nào mà đã lâu lắm rồi? Chả nhẽ trong mắt vị tiền bối này, mười ngày nửa tháng đã là thời gian dài lắm sao?
- Một trăm năm, ngươi rốt cục cũng có tư cách gặp ta
Ánh mắt hắc y nhân sáng ngời, nhìn Cổ Thần nói
- Một trăm năm?
Cổ Thần nhớ lại, một trăm năm trước hắn chỉ mới không đến mười tuổi, chẳng lẽ vị tiền bối này chú ý ta ngay từ lúc đó? Nghĩ đến đây , Cổ Thần chợt cả kinh, hắn chợt nhớ lại một ngày quỷ dị của chín mươi tám năm về trước. Kiếp trước sống năm trăm năm, tự bạo nguyên thần chết ở trong tay Tàng Thiên Cơ, sau lại mạc danh kỳ diệu sống lại thời điểm mười tuổi. Cách hiện tại, chỉ kém hai năm là không đầy một trăm năm hay sao?
Phạm Âm nhìn Cổ Thần, trong mắt đầy vẻ mừng rỡ. Đôi mắt khẽ liếc qua, chợt thét lên kinh hãi
- A....! Cổ Thần, ngươi đã bước vào Độ Hư Cảnh trong truyền thuyết rồi sao?
Cổ Thần gật gật đầu, nói:
- Mới bước vào không lâu trước, mà không gian này là chỗ quái quỷ nào thế? Côn Ngô Giới?
Nhìn ba chữ cổ huyền phù trên cánh cổng bằng ánh sáng kia, Cổ Thần chợt suy nghĩ.
Phạm Âm nói:
- Ta cũng không biết, lúc trước ta chính là bị nhốt ở nơi này hai năm. Về sau giác tỉnh được Côn Ngô Tiên Kiếm, nó mới mang ta trở lại Đông Hải. Bất quá bên trong cái Côn Ngô Giới này, chỉ sợ là có bảo vật xuất thế. Có một cỗ lực lượng cường đại không ngừng tuôn ra từ bên trong cánh cổng ánh sáng này.
Thân thể Cổ Thần cảm giác linh mẫn, đã sớm cảm ứng được rồi. Hơn nữa, một chút cảm ứng trong tâm linh kia, đến nơi này cũng càng thêm mãnh liệt. Có thể khẳng định, thứ đã cứu hắn thoát khỏi hủy diệt lôi kiếp chính là bên trong Côn Ngô Giới này
Cổ Thần liếc nhìn bốn phía, nơi này là một cái không gian bị phong bế rộng chừng ba, bốn mươi trượng. Ngoại trừ chính giữa có một cánh cổng ánh sáng ra, xung quanh không còn bất cứ một cái thông đạo nào, hắn hỏi
- Ngươi đến đây vài ngày rồi, như thế nào còn chưa đi vào bên trong "Côn Ngô Giới" xem xét?
Phạm Âm cười khổ một tiếng, nói:
- Muốn đi vào trong cánh cổng ánh sáng này cũng không dễ dàng như vậy. Côn Ngô giới tựa hồ bị một cỗ lực lượng vô hình phong ấn. Nếu tiến gần tới cánh cổng này trong vòng một trượng, lập tức sẽ bị một cỗ lực lượng cường đại ngăn cản, căn bản là không có cách nào đi vào bên trong
- Còn có chuyện này?
Cổ Thần nghi hoặc nói:
- Chẳng lẽ "Côn Ngô Tiên Kiếm" trong tay ngươi cũng không làm gì được?
Phạm Âm lắc đầu, nói:
- Ta thử qua rồi, vô luận xuất ra bao nhiêu thực lực, Côn Ngô Tiên Kiếm cũng không thể tách cánh cổng này ra một chút nào, kiếm cương tiến đến trước cánh cổng này một trượng, liền bị cỗ lực lượng kia ngăn cản, không thể hạ xuống thêm một tấc nào nữa.
Nói xong, Phạm Âm trong mắt sáng ngời, ánh mắt rơi vào trên người Cổ Thần nói:
- Cổ Thần ngươi đã là Độ Hư cường giả. Có lẽ, bằng thực lực của ngươi, có thể tiến vào bên trong Côn Ngô giới xem xét!
Cổ Thần nhẹ gật đầu nói:
- Để ta thử xem!
Ngoài miệng tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng Cổ Thần không ôm một chút hi vọng nào. Chủ nhân của cái "Côn Ngô Giới" này khẳng định là có quan hệ cùng với vị cường giả đã nâng cái xoáy nước khổng lồ ở trung tâm Phong Bạo Thâm Uyên kia lên, thậm chí còn có thể chính là một người, thực lực người này đã không cách nào có thể tưởng tượng nổi rồi
Nếu vị này không muốn để cho người khác tiến vào Côn Ngô giới, như vậy cho dù là Chư Tử đại tiên thời thượng cổ cũng đành phải bó tay
Ôm vận may thử một lần, Cổ Thần đi thẳng về phía trước. Vừa bước chân, Cổ Thần cảm thấy bên trong nội tâm vô cùng dễ chịu, sâu bên trong cánh cửa ánh sáng phía trước, tựa hồ truyền ra lời kêu gọi. Cổ Thần lập tức cả kinh, một phần cảm ứng trong tâm linh lại càng trở nên mãnh liệt, giống như là thứ mà đã cứu hắn từ hủy diệt lôi kiếp chính là ở bên trong cánh cổng ánh sáng, hướng tới hắn vẫy gọi
Cổ Thần tăng tốc, bất tri bất giác đã đền gần cánh cổng ánh sáng. Phạm Âm mở to hai mắt, Cổ Thần không phát ra bất luận chút công kích nào. Cứ như thế, không hề bị lực lượng nào ngăn cản đi thẳng vào bên trong cánh cổng ánh sáng. Trong chớp mắt thân ảnh của Cổ Thần liền biến mất. Phạm Âm lập tức đi theo sau, chỉ là vừa tới phụ cận của cánh cổng ánh sáng dẫn đến Côn Ngô Giới, một cỗ lực lượng khổng lồ, chợt ngăn cản hắn. Thân thể của Phạm Âm đụng ở phía trên, phản lực tạo ra không ngờ khiến cho hăn lùi lại vài bước.
Cái cảnh cổng ánh sáng này tựa hồ lập ra là vì Cổ Thần, những người khác sẽ bị nó ngăn cản ở bên ngoài. Chỉ có duy nhất Cổ Thần mới có thể đi vào bên trong. Cổ Thần xuyên qua cánh cổng ánh sáng, xuất hiện trước mắt là một cái phòng cực lớn, chiều dài chiều rộng đều vượt quá hai mươi trượng.
Vách tường ở phía trước là một đạo màn sáng, từ đó truyền ra dao động lực lượng vô cùng khổng lồ. Vách tường phía bên phải cũng là một màn ánh sáng có phạm vi hơn một trượng. Phía dưới vách tường bên phải, có một bộ bàn ghế, trên mặt chiếc bàn ánh sáng nhấp nháy, để trên mặt bàn là một quyển sách
Chính giữa gian phong, có một hắc y nhân đang đứng, đưa lưng về phía Cổ Thần. Mặc dù cách Cổ Thần khoảng cách không xa. Nhưng Cổ Thần khi nhìn thân ảnh ấy, luôn có một cảm giác mông lung. Nhìn thân ảnh mông lung của vị hắc y nhân đứng trước mặt này, Cổ Thần luôn có một cảm giác quen thuộc, giống như là đã từng gặp mặt. Chỉ là cái cảm giác mông lung kia lại khiến cho Cổ Thần không tài nảo nhớ nổi, mình đã gặp qua cái thân ảnh kia khi nào?
- Tiểu tử, ta chờ ngươi lâu lắm rồi
Thân ảnh kia quay người lại, nhìn Cổ Thần nói
Khi hắc y nhân quay đầu lại, Cổ Thẩn đứng chính diện cùng hắn. Chỉ là khuôn mặt của hắn cũng vô cùng mông lung, cho dù Cổ Thần khởi động Nhãn Minh chi khiếu, cũng không nhìn ra chân diện thận của hắn. Chỉ thấy đôi mắt hắn sáng ngời, hữu thần. tinh quang lóe sáng
Một cỗ lực lượng cường đại, cùng tâm linh cảm ứng vô cùng mãnh liệt, tuôn ra từ trên người Hắc y nhân.
- Là hắn?
Cổ Thần lập tức xác định, thứ đã cứu thoát Cổ Thần từ bên trong hủy diệt lôi kiếp, chính là vị Hắc y nhân trước mặt
Giờ phút này, hắc y nhân truyền đến tâm linh cảm ứng so với ngày cứu hắn từ bên trong hủy diệt lôi kiếp mãnh liệt hơn ngàn vạn lần
Ngay ấy khi Thiên Đạo đánh xuống hủy diệt lôi kiếp, vốn là muốn đem Cổ Thần triệt để hủy diệt, chỉ là phương đông tựa hồ đột nhiên đã xảy ra sự tình vô cùng trọng đại, đem Thiên Đạo hấp dẫn, bỏ qua Cổ Thần, dời lực chú ý về phía đông. Đến tột cùng là thứ lực lượng gì, mà ngay cả Thiên Đạo cũng bị hấp dẫn. Cổ Thần mắt thấy cái xoáy nước cự đại trung tâm Phong Bạo Thâm Uyên bị một cỗ lực lượng vô hình nâng lên phía trên một trăm trượng, Phạm Âm nói cách cánh cổng ánh sáng một trượng thì không thể tiến gần thêm. Ngay cả "Côn Ngô Tiên Kiếm" cũng không thể rung chuyển cánh cổng này một tí tẹo nào
Lúc đó, Cổ Thần chợt hiểu ra, hắc y nhân người cứu mình thoát khỏi hủy diệt lôi kiếp, chỉ sợ chính là chủ nhân của Côn Ngô giới, cũng chính là cường giả đem xoáy nước trung tâm Phong Bạo Thâm uyên nâng lên trăm trượng
Từ lực lượng truyền ra trên người hắc y nhân, so với trời long đất nở, thiên băng địa liệt còn cường đại hơn gấp vạn lần. Trước mặt hắc y nhân, Cổ Thần cảm giác mình tựa như một con kiến. Không, liền con kiến cũng không bằng, chỉ là một hạt bụi mà thôi. Bất quá Cổ Thần có một đạo tâm vô pháp phá hủy, vững chắc vô cùng. Bất luận lực lượng gì, đều sẽ không thể khiến hắn khom lưng
Cổ Thần hai tay ôm quyền, cung kính mà không mất tôn nghiêm nói:
- Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối
Cổ Thần thầm nghĩ: Từ lúc ta độ lôi kiếp đến bây giời bất quá cũng chỉ trôi qua nửa tháng, như thế nào mà đã lâu lắm rồi? Chả nhẽ trong mắt vị tiền bối này, mười ngày nửa tháng đã là thời gian dài lắm sao?
- Một trăm năm, ngươi rốt cục cũng có tư cách gặp ta
Ánh mắt hắc y nhân sáng ngời, nhìn Cổ Thần nói
- Một trăm năm?
Cổ Thần nhớ lại, một trăm năm trước hắn chỉ mới không đến mười tuổi, chẳng lẽ vị tiền bối này chú ý ta ngay từ lúc đó? Nghĩ đến đây , Cổ Thần chợt cả kinh, hắn chợt nhớ lại một ngày quỷ dị của chín mươi tám năm về trước. Kiếp trước sống năm trăm năm, tự bạo nguyên thần chết ở trong tay Tàng Thiên Cơ, sau lại mạc danh kỳ diệu sống lại thời điểm mười tuổi. Cách hiện tại, chỉ kém hai năm là không đầy một trăm năm hay sao?
/889
|