Tới Ngọc Tiêu Cung tựa hồ có một loại lực lượng kỳ lạ bao phủ trong hư không, phạm vi cảm ứng thân thể của Cổ Thần bị thu nhỏ lại rất nhiều, trình độ cảm ứng rõ ràng cũng hạ thấp rất lớn, nhưng thông qua cảm ứng của thân thể, Cổ Thần vẫn biết được trong hư không vạn trượng Ngọc Tiêu Cung không chỉ có cường giả Độ Hư cảnh, đồng thời số lượng không chỉ một vài người, về phần tu vi không thể cảm ứng được rõ ràng, nhưng có vài đạo khí tức ngay cả Cổ Thần cũng cảm giác được áp lực không nhỏ.
Có thể thấy được, sợ rằng chí ít cũng là siêu cấp cường giả Hư Không kỳ, thậm chí là Hư Không hậu kỳ.
Tuy nói không phải là chí cường giả Hư Không hậu kỳ đỉnh phưng, đối với Cổ Thần không thể tạo thành uy hiếp quá lớn, thế nhưng bị một đám cường giả Độ Hư cảnh vây khốn, đây rõ ràng không phải là chuyện đơn giản, Cổ Thần càng thêm cẩn thận.
Trong cổ vu tộc có địa đồ Ngọc Tiêu Cung Thánh Đình, cũng không phải rất rõ ràng, bởi vì thời kỳ thượng cổ Chiến Thần “Hình” có thể nói là nghênh ngang đi vào mỗi một địa phương nhỏ nhất trong Ngọc Tiêu Cung Thánh Đình, ngay cả Thánh Hoàng đời thứ nhất “Cơ” cũng bị hắn chém chết dưới phủ, vì vậy địa đồ Ngọc Tiêu Cung lưu lại rất toàn diện.
Địa đồ tỉ mỉ đối với Cổ Thần mà nói có tác dụng rất lớn, điều này có thể khiến hắn tại mức độ lớn nhất mượn kiến trúc xung quanh che chắn, đồng thời thẳng cho tới mục đích tế đường thánh nhân.
Trong hư không, toàn bộ Ngọc Tiêu Thành chừng phương viên vạn trượng, liên miên hơn mười dặm, Cổ Thần lại không thể nghênh ngang phi hành trong không trung để quan sát, vì vậy, nếu không quen thuộc địa đồ Ngọc Tiêu Thành, có thể xuyên toa cả ngày bên trong cũng rất có khả năng không tìm thấy tế đường thánh nhân ở nơi nào.
Có địa đồ tường tận, Cổ Thần đi con đường ngắn nhất, giảm thiểu rất nhiều thời gian.
Cổ Thần tiến vào Ngọc Tiêu Thành huyền phù giữa hư không, tại chỗ sâu trong hậu điện Ngọc Tiêu Thành, Cổ Thương Khung nhíu chặt đôi lông mày.
Dựa theo lời nói của Thiên Toán Tử, lúc này Cổ Thần hắn là đã tới thánh đô Ngọc Tiêu Thành rồi, thế nhưng còn chưa nghe được bất luận tin tức gì về Cổ Thần.
Cổ Thương Khung từ lâu đã hạ lệnh, phát hiện ra Cổ Thần cũng coi như không thấy, để hắn tiến vào trong Ngọc Tiêu Thành, thế nhưng bây giờ còn không có tin tức, có thể xảy ra hai tình huống.
Thứ nhất, Cổ Thần đột nhiên thay đổi chủ ý, không đến Ngọc Tiêu Thành nữa, vì vậy hiện tại Cổ Thần còn chưa tới.
Thứ hai, Cổ Thần đã tiến vào trong Ngọc Tiêu Thành rồi, thế nhưng tu sĩ Thánh Đình không ai phát hiện ra.
Nếu như loại tình huống thứ nhất, vậy thì cũng thôi, nhưng nếu là loại tình huống thứ hai, Cổ Thương Khung ngược lại hít sâu một ngụm khí lạnh, phòng ngự của Thánh Đình hắn là người rõ ràng nhất, tương đối thỏa mãn, coi như là chính bản thân hắn cũng khó có thể lẻn vào.
Nếu như Cổ Thần đã tiến vào Ngọc Tiêu Thành, mà các tu sĩ Thánh đình, bao gồm cả hắn bên trong, không ai phát hiện ra, vậy Cổ Thần cũng quá mức biến thái rồi, cho dù là nguyên thần Thánh hoàng trong người Cổ Thương Khung cũng cảm thấy kinh khủng.
Giữa lúc Cổ Thương Khung buồn bực không ngớt, đột nhiên tấm kính một mặt ngay bên cạnh hắn sáng lên, bên trong kính hiện ra một viện tử, trong viện tử có trồng một gốc thánh thụ trông giống như ngọc chất, ngay bên cạnh là tế đường, trước tế đường có viết “Thánh Nhân Tế Đường”.
Trên thánh thụ giống như ngọc chất kia có kết xuất ba trái cây, giống như hình người, thân như mỹ ngọc, lòe lòe phát quang.
Ánh mắt Cổ Thương Khung rơi vào mặt kính, sắc mặt đại biến, ánh mắt của hắn không hề bị ba trái cây giống như hình người mỹ ngọc kia hấp dẫn, mà rơi vào một góc nhỏ ngay trong viện tử bên cạnh.
Góc nhỏ này có một người đang đứng thắng, không phải Cổ Thần thì còn là người phương nào?
…
Cổ Thần đã tới viện tử phía trước tế đường thánh nhân, hiện đang đứng tại một góc khuất.
Trung ương viện tử có mọc một cây nhỏ chỉ cao chừng hơn một trượng, toàn thân cây nhỏ giống như bạch ngọc.
Trên cây kết xuất ba trái cây giống như hình người, từng trái cây đều lòe lòe phát sáng, tinh oánh trong sáng, giống như mỹ ngọc đẹp nhất.
Không cần bàn cãi, ngọc thụ trong viện tử này chính là thánh thụ rồi.
Mà trái cây kết xuất trên thánh tụ chính là thánh ngọc quả.
Thánh ngọc quả, một lần chỉ có thể kết xuất ba quả, trải qua vạn năm mới thành thục, mỗi một thánh ngọc quả có thể giúp bất cứ người nào tăng thêm thọ nguyên 1296 năm.
Nói cách khác, một tu sĩ bình thường nuốt vào thành ngọc quả là có thể kéo dài tuổi thọ thêm 1296 năm, đủ sống vượt qua cao thủ Mệnh Tuyền cảnh Minh Khiếu kỳ đứng đầu.
Thánh ngọc quả, là tiên quả chỉ có dược hiệu một lần, mặc kệ là kẻ nào, chỉ khi ăn vào quả đầu tiên mới tăng thêm thọ nguyên, nếu tiếp tục ăn vào, ngoại trừ vị đạo ngon ngọt không gì sánh được ra, đối với thọ nguyên không còn nửa điểm tác dụng.
Vì vậy, nghĩ muốn thông qua thánh ngọc quả vô hạn kéo dài thọ nguyên là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Thế nhưng, chỉ cần kéo dài thêm 1296 năm đã là chuyện tình vô cùng khó lường rồi.
Cổ Thần đứng ở góc viện tử, nhìn ba ngọc thánh quả mọc trên thánh thụ không xa trước mắt, tất cả các ghi chép liên quan tới thánh ngọc quả trong hư không đan phương Cổ Thần đều đã đọc qua, mà ba thánh ngọc quả hiện tại còn chưa hoàn toàn thành thục.
Thánh ngọc quả hoàn toàn thành thục không chỉ lòe lòe phát sáng, mà sẽ phát sinh quang mang bảy màu, quang mang đại thịnh, bảy màu chiếu xạ hơn mười trượng, hình thành một loại cảnh tượng ánh sáng chói lọc vô cùng mỹ lệ.
Thánh ngọc quả, hoàn toàn thành thục mới có thể kéo dài thọ nguyên thâm 1296 năm, nếu như chưa hoàn toàn thành thục, tối đa chỉ có thể kéo dài thêm ngọ nguyên chừng năm sáu trăm năm mà thôi, hiệu quả suy giảm cực lớn.
Tuy rằng thọ mệnh năm sáu trăm năm không ngắn, thế nhưng so sánh với thọ mệnh 1296 năm mà nói, hiển nhiên là ngắn hơn quá nhiều, hơn nữa sau khi thánh ngọc quả thành thục không lâu, Thánh hoàng vẫn không lấy đi dùng, y đợi được tới khi thanh ngọc quả triệt để thành thục.
Đồng thời, Thánh hoàng Cơ Nghiêu chuẩn bị đi mở thông đạo tiên phàm, tiên độ thế gian, nếu như có thể thành công, từ nay về sau bước vào con đường trường sinh, như vậy thọ nguyên hơn một nghìn năm của thánh ngọc quả đã không còn đặt trong mắt hắn nữa rồi, để nó tiếp tục lớn, đạt tới thành thục triệt để, lưu lại cho hậu nhân Cơ thị cũng là chuyện tốt.
Sau khi thánh ngọc quả bước vào kỳ thành thục, cách thời đại triệt để thành thục còn một đoạn thời gian, ngắn thì mấy trăm năm, lâu thì hơn nghìn năm.
Nguyên nhân chính là hiệu quả của thánh ngọc quả vô cùng kinh người, vì vậy thánh ngọc quả triệt để thành thục có thể giúp tu sĩ từ Mệnh Tuyền cảnh độ phá bước vào Độ Hư kỳ, chỉ cần cơ hội vừa đến, hoặc là chỉ cần thành thục hai ba trăm năm, thậm chí đạt tới thành thục triệt để cũng nói không chừng.
Cũng không biết thánh ngọc quả trước mắt rốt cuộc đã thành thục bao lâu, luyện chế hư không đan cần phải có thánh ngọc quả triệt để thành thục, hái hay không hái, điều này khiến Cổ Thần có chút băn khoan.
Chương 6: Huyết nhục trọng sinh (hạ).
“Thánh Đình phòng ngự rất nghiêm mật, nếu có cường giả Độ Hư cảnh dò xét bên ngoài Ngọc Tiêu Thành, ta căn bản không có khả năng lẻn vào tận đây, lần sau trở lại có thể tình huống sẽ khó khăn hơn rất nhiều, thật vất vả mới tìm được thánh ngọc quả, hai quả hai bên không hái thì thực sự quá mức xin lối một chuyến lén lút này rồi.”
Cổ Thần cắn răng.
“Hư không đan cần phải dùng tài liệu quá nhiều, căn bản không có khả năng thu thập được hết những tài liệu này, mà thánh ngọc quả trước mắt có thành thục triệt để hay không đều không quan trọng, khó có được một chuyến lẻn vào Thánh Đình, phải hái toàn bộ.”
Tâm niệm Cổ Thần chuyển động, cuối cùng quyết định, mặc kệ thánh ngọc quả trước mắt có thành thục hay không, ba thánh ngọc quả không thể lưu lại, phải lấy đi toàn bộ.
Nhâc chân phải lên, Cổ Thần đang định bước về phía trước, bàn chân vẫn còn lơ lửng cách mặt đất, lại chậm rãi thu trở về, Cổ Thần nhất thời ẩn vào góc thật sâu, cùng với toàn bộ hoàn cảnh xung quanh dung hợp với nhau, coi như là cường giả Độ Hư cảnh, nếu không cẩn thận nhìn quét qua một lượt, chỉ sợ khó có thể phát hiện ra.
Thân thể Cổ Thần cảm giác được, một cỗ lực lượng cường đại đang chuyển động về phía viện tử này, bởi vì trong Thánh Đình có một loại lực lượng kỳ lạ bao phủ không trung, khiến khoảng cách cảm ứng của thân thể Cổ Thần giảm đi, hiệu quả cảm ứng cũng yếu hơn rất nhiều, thẳng cho tới khi cỗ lực lượng cường đại kia đến gần hai mươi trượng, Cổ Thần mới phát hiện ra.
Một hắc y nhân, cũng mượn kiến trúc mái hiên các loại che chắn, hướng về phía viện tử này, tốc độ rất nhanh.
Cổ Thần đề cao cảnh giác, khó tức người tới so với Khổ Thiện đại sư không chút thua kém, tu vi chí ít cũng là Hư Không hậu kỳ, thực lực lượng đại, chính là một kình địch.
Hắc y nhân rất nhanh liền đi tới mái hiên viện tử, nhảy xuống phía dưới, trực tiếp hạ xuống ngay bên cạnh viện tử.
Ánh mắt Cổ Thần chấn động.
Hắc y nhân kia dĩ nhiên là phụ thân hắn, Cổ Thương Khung.
Từ phong bạo thâm uyển dưới đáy biển gặp nhau, cho đến nay đã qua hai mươi ba năm, Cổ Thần lại một lần nữa nhìn thấy thân ảnh Cổ Thương Khung.
So với phúc tại Phong Bạo Thâm Uyên, tu vi của Cổ Thương Khung lại tăng thêm một tầng, đã đạt tới Hư Không hậu kỳ rồi, khí tức trên người dĩ nhiên so với siêu cấp cường giả Khổ Thiện đại sư dừng lại tại quan ải Hư Không hậu kỳ quá nghìn năm còn cường đại hơn.
Cổ Thương Khung dĩ nhiên xuất hiện trong Thánh Đình, điều này khiến Cổ Thần thần kinh, tâm thần đại chấn.
Cổ Thương Khung hạ xuống viện tử, tựa hồ cũng không phát hiện ra sự tồn tại của Cổ Thần, ánh mắt chăm chú nhìn vào ba thánh ngọc quả trên thánh thụ, có loại cảm giác ngo ngoa muốn động hái xuống.
Giữa lúc Cổ Thương Khung nhấc bước chân, muốn tiến tới gần thánh ngọc quả trong viện tử, môt thanh âm rất nhỏ hầu như không thể nghe thấy từ trong góc vang lên:
- Phụ thân…
Thân ảnh Cổ Thương Khung run lên, nháy mắt dừng lại, nhìn về phía Cổ Thần trong góc nhỏ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Trong vẻ kinh ngạc còn ẩn chứa mừng như điên.
Giống như một người phụ thân tìm về được nhi tử đã thất tán hồi lâu.
Một khắc kinh ngạc và mừng như điên kia, hai loại biểu tình đồng thời xuất hiện, đan xen trên gương mặt Cổ Thương Khung.
Thấy nhãn thần quen thuộc của Cổ Thương Khung, còn có biểu tình kinh ngạc, trong lòng Cổ Thần không khỏi dâng lên tình cảm ấm áp, thân ảnh chợt lóe, lập tức từ trong góc chạy tới trước mặt Cổ Thương Khung.
- Thần nhi…
Cổ Thương Khung kinh hô một tiếng, thần sắc trong mắt đại biến, tựa hồ như muốn nói cho Cổ Thần cái gì đó.
Thế nhưng, đang nói đột nhiên dừng lại, biểu tình của Cổ Thương Khung trong nháy mắt biến hóa, tuy rằng chỉ là thể xác của Cổ Thương Khung, thế nhưng nhãn thần lại hung ác độc địa không gì sánh được, sát ý tràn ngập.
Một đạo kiếm cương kinh diễm và một đạo quyền cương chói lòa đồng thời thoáng hiện.
Cổ Thần và Cổ Thương Khung chỉ cách nhau hơn một thước, để tinh thần căng thắng của hắn nhiều hơn một chút thả lỏng, đạo kiếm cương và đạo quyền cương kia thực sự xuất hiện quá mức đột ngột, xuất hiện quá mức nhanh…
Vèo…
Kiếm cương kinh diễm xẹt qua giữa cổ của Cổ Thần, trong mắt Cổ Thần chợt lóe qua quang mang kinh hãi, cái đầu lập tức văng lên cao, trong không khí rải rác một dòng máu đỏ tươi.
Ầm…
Đạo quyền cương ánh sáng ngọc hầu như đồng thời với đạo kiếm cương, đánh trúng vào mệnh tuyền của Cổ Thần, trong quyền cương ẩn chứa một cỗ lực lượng cường đại không hề kém hơn so với lực lượng pháp tắc, chính là hạo nhiên chính khí.
Lực lượng thật lớn khiến cái thân thể không đầu của Cổ Thần giống như đạn pháp, văng ngược về phía sau, tại vị trí mệnh tuyền bị oanh kích thành một quyền ấn thật sâu, thân thể phụ cận mệnh tuyền thì xuất hiện hơn mười vết nứt nẻ, máu tươi chảy ròng.
Ầm… Bịch…
Thân thể không đầu của Cổ Thần nặng nề rơi vào vách tường biệt viện, khiến vách tường biệt viện không biết được làm từ loại chất liệu gì bị lún sâu một lỗ lớn bằng thân người, sau đó bắt đầu rạn nứt lan tỏa như mạng nhện.
Bức tường này là từ thời đại thái cổ kiến tạo thành, tài liệu sử dụng cũng chỉ có thời đại thái cổ từng xuất hiện qua, cứng rắn không gì sánh được, môt tu sĩ Độ Hư cảnh Hư Không kỳ bình thường dùng toán lực oanh ra chưởng ấn quyền cương cũng không thể tạo thành bất cứ thương tổn nào tới vách tường này.
Mà hiện tại vách tường dĩ nhiên bị phá vỡ như vậy, có thể tưởng tượng được, lực va đập của thân thể không đầu vào vách tường mạnh mẽ tới mức nào, bởi vậy cũng có thể thấy được một kích đánh lén kia Cổ Thương Khung đã vận chuyển thực lực tới đỉnh cao nhất.
- Ha ha ha ha….
Chỗ sâu trong tròng mắt của Cổ Thương Khung hiện lên một tia bi thương, thế nhưng chỉ khẽ lướt qua liền biến mất, ngược lại hài lòng tới cực điểm cười ha hả.
Thân thể của Cổ Thương Khung dĩ nhiên phát ra thanh âm của Thánh hoàng Cơ Nghiêu.
- Ha ha ha ha, Cổ Thần, cho dù kiếp này ngươi có số mệnh to lớn băng trời đi nữa, cho dù có thể gặp dữ hóa lành, nhưng cuối cùng vẫn phải rơi vào tay bản hoàng, tiện tặc, đền mạng cho thánh tử của bản hoàng đi thôi!
Một kiếm chém đứt đầu Cổ Thần, một quyền oanh nát mệnh tuyền của Cổ Thần, chiếu theo tình huống này Cổ Thần hẳn là chết chắc rồi, chí ít là thân thể hoàn toàn chết chắc rồi, nguyên thân gặp phải đòn nghiêm trọng, cho dù chưa chết đi nữa thì cũng trọng thương không nhẹ.
Bất quá, ngoài dự liệu của Thánh hoàng, thân thể không đầu của Cổ Thần đột nhiên chấn động, từ vách tường lún sâu nhảy xuống, thanh âm từ thân thể không đầu từng tiếng từng tiếng phát ra:
- Nhiếp Hồn Đạo thái cổ?
Trong thanh âm ẩn chứa một tia khổ sáp, đệ nhất Chiến Thần Xi chính là chết vào tay Thánh hoàng đời thứ nhất “Cơ”, dưới tình huống dùng Nhiếp Hồn Đạo thái cổ khống chế Viêm Phượng Hoàng.
Không nghĩ tới, Cổ Thần hắn hôm nay dĩ nhiên lại bị Thánh Hoàng Cơ Nghiêu sử dụng Nhiếp Hồn Đạo thái cổ, khống chế Cổ Thương Khung ra tay.
Trong ánh mắt Cổ Thương Khung hiện ra thần sắc vui vẻ và chấn động, đương nhiên, tia vui sương kia chỉ lướt qua liền biến mất, chấn động khiếp sợ nhanh chóng chiếm toàn bộ, kinh ngạc nói:
- Nhiếp Hồn Đạo thái cổ chính là bí mật bất truyền của Cơ gia chúng ta, ngươi dĩ nhiên biết?
Có thể thấy được, sợ rằng chí ít cũng là siêu cấp cường giả Hư Không kỳ, thậm chí là Hư Không hậu kỳ.
Tuy nói không phải là chí cường giả Hư Không hậu kỳ đỉnh phưng, đối với Cổ Thần không thể tạo thành uy hiếp quá lớn, thế nhưng bị một đám cường giả Độ Hư cảnh vây khốn, đây rõ ràng không phải là chuyện đơn giản, Cổ Thần càng thêm cẩn thận.
Trong cổ vu tộc có địa đồ Ngọc Tiêu Cung Thánh Đình, cũng không phải rất rõ ràng, bởi vì thời kỳ thượng cổ Chiến Thần “Hình” có thể nói là nghênh ngang đi vào mỗi một địa phương nhỏ nhất trong Ngọc Tiêu Cung Thánh Đình, ngay cả Thánh Hoàng đời thứ nhất “Cơ” cũng bị hắn chém chết dưới phủ, vì vậy địa đồ Ngọc Tiêu Cung lưu lại rất toàn diện.
Địa đồ tỉ mỉ đối với Cổ Thần mà nói có tác dụng rất lớn, điều này có thể khiến hắn tại mức độ lớn nhất mượn kiến trúc xung quanh che chắn, đồng thời thẳng cho tới mục đích tế đường thánh nhân.
Trong hư không, toàn bộ Ngọc Tiêu Thành chừng phương viên vạn trượng, liên miên hơn mười dặm, Cổ Thần lại không thể nghênh ngang phi hành trong không trung để quan sát, vì vậy, nếu không quen thuộc địa đồ Ngọc Tiêu Thành, có thể xuyên toa cả ngày bên trong cũng rất có khả năng không tìm thấy tế đường thánh nhân ở nơi nào.
Có địa đồ tường tận, Cổ Thần đi con đường ngắn nhất, giảm thiểu rất nhiều thời gian.
Cổ Thần tiến vào Ngọc Tiêu Thành huyền phù giữa hư không, tại chỗ sâu trong hậu điện Ngọc Tiêu Thành, Cổ Thương Khung nhíu chặt đôi lông mày.
Dựa theo lời nói của Thiên Toán Tử, lúc này Cổ Thần hắn là đã tới thánh đô Ngọc Tiêu Thành rồi, thế nhưng còn chưa nghe được bất luận tin tức gì về Cổ Thần.
Cổ Thương Khung từ lâu đã hạ lệnh, phát hiện ra Cổ Thần cũng coi như không thấy, để hắn tiến vào trong Ngọc Tiêu Thành, thế nhưng bây giờ còn không có tin tức, có thể xảy ra hai tình huống.
Thứ nhất, Cổ Thần đột nhiên thay đổi chủ ý, không đến Ngọc Tiêu Thành nữa, vì vậy hiện tại Cổ Thần còn chưa tới.
Thứ hai, Cổ Thần đã tiến vào trong Ngọc Tiêu Thành rồi, thế nhưng tu sĩ Thánh Đình không ai phát hiện ra.
Nếu như loại tình huống thứ nhất, vậy thì cũng thôi, nhưng nếu là loại tình huống thứ hai, Cổ Thương Khung ngược lại hít sâu một ngụm khí lạnh, phòng ngự của Thánh Đình hắn là người rõ ràng nhất, tương đối thỏa mãn, coi như là chính bản thân hắn cũng khó có thể lẻn vào.
Nếu như Cổ Thần đã tiến vào Ngọc Tiêu Thành, mà các tu sĩ Thánh đình, bao gồm cả hắn bên trong, không ai phát hiện ra, vậy Cổ Thần cũng quá mức biến thái rồi, cho dù là nguyên thần Thánh hoàng trong người Cổ Thương Khung cũng cảm thấy kinh khủng.
Giữa lúc Cổ Thương Khung buồn bực không ngớt, đột nhiên tấm kính một mặt ngay bên cạnh hắn sáng lên, bên trong kính hiện ra một viện tử, trong viện tử có trồng một gốc thánh thụ trông giống như ngọc chất, ngay bên cạnh là tế đường, trước tế đường có viết “Thánh Nhân Tế Đường”.
Trên thánh thụ giống như ngọc chất kia có kết xuất ba trái cây, giống như hình người, thân như mỹ ngọc, lòe lòe phát quang.
Ánh mắt Cổ Thương Khung rơi vào mặt kính, sắc mặt đại biến, ánh mắt của hắn không hề bị ba trái cây giống như hình người mỹ ngọc kia hấp dẫn, mà rơi vào một góc nhỏ ngay trong viện tử bên cạnh.
Góc nhỏ này có một người đang đứng thắng, không phải Cổ Thần thì còn là người phương nào?
…
Cổ Thần đã tới viện tử phía trước tế đường thánh nhân, hiện đang đứng tại một góc khuất.
Trung ương viện tử có mọc một cây nhỏ chỉ cao chừng hơn một trượng, toàn thân cây nhỏ giống như bạch ngọc.
Trên cây kết xuất ba trái cây giống như hình người, từng trái cây đều lòe lòe phát sáng, tinh oánh trong sáng, giống như mỹ ngọc đẹp nhất.
Không cần bàn cãi, ngọc thụ trong viện tử này chính là thánh thụ rồi.
Mà trái cây kết xuất trên thánh tụ chính là thánh ngọc quả.
Thánh ngọc quả, một lần chỉ có thể kết xuất ba quả, trải qua vạn năm mới thành thục, mỗi một thánh ngọc quả có thể giúp bất cứ người nào tăng thêm thọ nguyên 1296 năm.
Nói cách khác, một tu sĩ bình thường nuốt vào thành ngọc quả là có thể kéo dài tuổi thọ thêm 1296 năm, đủ sống vượt qua cao thủ Mệnh Tuyền cảnh Minh Khiếu kỳ đứng đầu.
Thánh ngọc quả, là tiên quả chỉ có dược hiệu một lần, mặc kệ là kẻ nào, chỉ khi ăn vào quả đầu tiên mới tăng thêm thọ nguyên, nếu tiếp tục ăn vào, ngoại trừ vị đạo ngon ngọt không gì sánh được ra, đối với thọ nguyên không còn nửa điểm tác dụng.
Vì vậy, nghĩ muốn thông qua thánh ngọc quả vô hạn kéo dài thọ nguyên là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Thế nhưng, chỉ cần kéo dài thêm 1296 năm đã là chuyện tình vô cùng khó lường rồi.
Cổ Thần đứng ở góc viện tử, nhìn ba ngọc thánh quả mọc trên thánh thụ không xa trước mắt, tất cả các ghi chép liên quan tới thánh ngọc quả trong hư không đan phương Cổ Thần đều đã đọc qua, mà ba thánh ngọc quả hiện tại còn chưa hoàn toàn thành thục.
Thánh ngọc quả hoàn toàn thành thục không chỉ lòe lòe phát sáng, mà sẽ phát sinh quang mang bảy màu, quang mang đại thịnh, bảy màu chiếu xạ hơn mười trượng, hình thành một loại cảnh tượng ánh sáng chói lọc vô cùng mỹ lệ.
Thánh ngọc quả, hoàn toàn thành thục mới có thể kéo dài thọ nguyên thâm 1296 năm, nếu như chưa hoàn toàn thành thục, tối đa chỉ có thể kéo dài thêm ngọ nguyên chừng năm sáu trăm năm mà thôi, hiệu quả suy giảm cực lớn.
Tuy rằng thọ mệnh năm sáu trăm năm không ngắn, thế nhưng so sánh với thọ mệnh 1296 năm mà nói, hiển nhiên là ngắn hơn quá nhiều, hơn nữa sau khi thánh ngọc quả thành thục không lâu, Thánh hoàng vẫn không lấy đi dùng, y đợi được tới khi thanh ngọc quả triệt để thành thục.
Đồng thời, Thánh hoàng Cơ Nghiêu chuẩn bị đi mở thông đạo tiên phàm, tiên độ thế gian, nếu như có thể thành công, từ nay về sau bước vào con đường trường sinh, như vậy thọ nguyên hơn một nghìn năm của thánh ngọc quả đã không còn đặt trong mắt hắn nữa rồi, để nó tiếp tục lớn, đạt tới thành thục triệt để, lưu lại cho hậu nhân Cơ thị cũng là chuyện tốt.
Sau khi thánh ngọc quả bước vào kỳ thành thục, cách thời đại triệt để thành thục còn một đoạn thời gian, ngắn thì mấy trăm năm, lâu thì hơn nghìn năm.
Nguyên nhân chính là hiệu quả của thánh ngọc quả vô cùng kinh người, vì vậy thánh ngọc quả triệt để thành thục có thể giúp tu sĩ từ Mệnh Tuyền cảnh độ phá bước vào Độ Hư kỳ, chỉ cần cơ hội vừa đến, hoặc là chỉ cần thành thục hai ba trăm năm, thậm chí đạt tới thành thục triệt để cũng nói không chừng.
Cũng không biết thánh ngọc quả trước mắt rốt cuộc đã thành thục bao lâu, luyện chế hư không đan cần phải có thánh ngọc quả triệt để thành thục, hái hay không hái, điều này khiến Cổ Thần có chút băn khoan.
Chương 6: Huyết nhục trọng sinh (hạ).
“Thánh Đình phòng ngự rất nghiêm mật, nếu có cường giả Độ Hư cảnh dò xét bên ngoài Ngọc Tiêu Thành, ta căn bản không có khả năng lẻn vào tận đây, lần sau trở lại có thể tình huống sẽ khó khăn hơn rất nhiều, thật vất vả mới tìm được thánh ngọc quả, hai quả hai bên không hái thì thực sự quá mức xin lối một chuyến lén lút này rồi.”
Cổ Thần cắn răng.
“Hư không đan cần phải dùng tài liệu quá nhiều, căn bản không có khả năng thu thập được hết những tài liệu này, mà thánh ngọc quả trước mắt có thành thục triệt để hay không đều không quan trọng, khó có được một chuyến lẻn vào Thánh Đình, phải hái toàn bộ.”
Tâm niệm Cổ Thần chuyển động, cuối cùng quyết định, mặc kệ thánh ngọc quả trước mắt có thành thục hay không, ba thánh ngọc quả không thể lưu lại, phải lấy đi toàn bộ.
Nhâc chân phải lên, Cổ Thần đang định bước về phía trước, bàn chân vẫn còn lơ lửng cách mặt đất, lại chậm rãi thu trở về, Cổ Thần nhất thời ẩn vào góc thật sâu, cùng với toàn bộ hoàn cảnh xung quanh dung hợp với nhau, coi như là cường giả Độ Hư cảnh, nếu không cẩn thận nhìn quét qua một lượt, chỉ sợ khó có thể phát hiện ra.
Thân thể Cổ Thần cảm giác được, một cỗ lực lượng cường đại đang chuyển động về phía viện tử này, bởi vì trong Thánh Đình có một loại lực lượng kỳ lạ bao phủ không trung, khiến khoảng cách cảm ứng của thân thể Cổ Thần giảm đi, hiệu quả cảm ứng cũng yếu hơn rất nhiều, thẳng cho tới khi cỗ lực lượng cường đại kia đến gần hai mươi trượng, Cổ Thần mới phát hiện ra.
Một hắc y nhân, cũng mượn kiến trúc mái hiên các loại che chắn, hướng về phía viện tử này, tốc độ rất nhanh.
Cổ Thần đề cao cảnh giác, khó tức người tới so với Khổ Thiện đại sư không chút thua kém, tu vi chí ít cũng là Hư Không hậu kỳ, thực lực lượng đại, chính là một kình địch.
Hắc y nhân rất nhanh liền đi tới mái hiên viện tử, nhảy xuống phía dưới, trực tiếp hạ xuống ngay bên cạnh viện tử.
Ánh mắt Cổ Thần chấn động.
Hắc y nhân kia dĩ nhiên là phụ thân hắn, Cổ Thương Khung.
Từ phong bạo thâm uyển dưới đáy biển gặp nhau, cho đến nay đã qua hai mươi ba năm, Cổ Thần lại một lần nữa nhìn thấy thân ảnh Cổ Thương Khung.
So với phúc tại Phong Bạo Thâm Uyên, tu vi của Cổ Thương Khung lại tăng thêm một tầng, đã đạt tới Hư Không hậu kỳ rồi, khí tức trên người dĩ nhiên so với siêu cấp cường giả Khổ Thiện đại sư dừng lại tại quan ải Hư Không hậu kỳ quá nghìn năm còn cường đại hơn.
Cổ Thương Khung dĩ nhiên xuất hiện trong Thánh Đình, điều này khiến Cổ Thần thần kinh, tâm thần đại chấn.
Cổ Thương Khung hạ xuống viện tử, tựa hồ cũng không phát hiện ra sự tồn tại của Cổ Thần, ánh mắt chăm chú nhìn vào ba thánh ngọc quả trên thánh thụ, có loại cảm giác ngo ngoa muốn động hái xuống.
Giữa lúc Cổ Thương Khung nhấc bước chân, muốn tiến tới gần thánh ngọc quả trong viện tử, môt thanh âm rất nhỏ hầu như không thể nghe thấy từ trong góc vang lên:
- Phụ thân…
Thân ảnh Cổ Thương Khung run lên, nháy mắt dừng lại, nhìn về phía Cổ Thần trong góc nhỏ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Trong vẻ kinh ngạc còn ẩn chứa mừng như điên.
Giống như một người phụ thân tìm về được nhi tử đã thất tán hồi lâu.
Một khắc kinh ngạc và mừng như điên kia, hai loại biểu tình đồng thời xuất hiện, đan xen trên gương mặt Cổ Thương Khung.
Thấy nhãn thần quen thuộc của Cổ Thương Khung, còn có biểu tình kinh ngạc, trong lòng Cổ Thần không khỏi dâng lên tình cảm ấm áp, thân ảnh chợt lóe, lập tức từ trong góc chạy tới trước mặt Cổ Thương Khung.
- Thần nhi…
Cổ Thương Khung kinh hô một tiếng, thần sắc trong mắt đại biến, tựa hồ như muốn nói cho Cổ Thần cái gì đó.
Thế nhưng, đang nói đột nhiên dừng lại, biểu tình của Cổ Thương Khung trong nháy mắt biến hóa, tuy rằng chỉ là thể xác của Cổ Thương Khung, thế nhưng nhãn thần lại hung ác độc địa không gì sánh được, sát ý tràn ngập.
Một đạo kiếm cương kinh diễm và một đạo quyền cương chói lòa đồng thời thoáng hiện.
Cổ Thần và Cổ Thương Khung chỉ cách nhau hơn một thước, để tinh thần căng thắng của hắn nhiều hơn một chút thả lỏng, đạo kiếm cương và đạo quyền cương kia thực sự xuất hiện quá mức đột ngột, xuất hiện quá mức nhanh…
Vèo…
Kiếm cương kinh diễm xẹt qua giữa cổ của Cổ Thần, trong mắt Cổ Thần chợt lóe qua quang mang kinh hãi, cái đầu lập tức văng lên cao, trong không khí rải rác một dòng máu đỏ tươi.
Ầm…
Đạo quyền cương ánh sáng ngọc hầu như đồng thời với đạo kiếm cương, đánh trúng vào mệnh tuyền của Cổ Thần, trong quyền cương ẩn chứa một cỗ lực lượng cường đại không hề kém hơn so với lực lượng pháp tắc, chính là hạo nhiên chính khí.
Lực lượng thật lớn khiến cái thân thể không đầu của Cổ Thần giống như đạn pháp, văng ngược về phía sau, tại vị trí mệnh tuyền bị oanh kích thành một quyền ấn thật sâu, thân thể phụ cận mệnh tuyền thì xuất hiện hơn mười vết nứt nẻ, máu tươi chảy ròng.
Ầm… Bịch…
Thân thể không đầu của Cổ Thần nặng nề rơi vào vách tường biệt viện, khiến vách tường biệt viện không biết được làm từ loại chất liệu gì bị lún sâu một lỗ lớn bằng thân người, sau đó bắt đầu rạn nứt lan tỏa như mạng nhện.
Bức tường này là từ thời đại thái cổ kiến tạo thành, tài liệu sử dụng cũng chỉ có thời đại thái cổ từng xuất hiện qua, cứng rắn không gì sánh được, môt tu sĩ Độ Hư cảnh Hư Không kỳ bình thường dùng toán lực oanh ra chưởng ấn quyền cương cũng không thể tạo thành bất cứ thương tổn nào tới vách tường này.
Mà hiện tại vách tường dĩ nhiên bị phá vỡ như vậy, có thể tưởng tượng được, lực va đập của thân thể không đầu vào vách tường mạnh mẽ tới mức nào, bởi vậy cũng có thể thấy được một kích đánh lén kia Cổ Thương Khung đã vận chuyển thực lực tới đỉnh cao nhất.
- Ha ha ha ha….
Chỗ sâu trong tròng mắt của Cổ Thương Khung hiện lên một tia bi thương, thế nhưng chỉ khẽ lướt qua liền biến mất, ngược lại hài lòng tới cực điểm cười ha hả.
Thân thể của Cổ Thương Khung dĩ nhiên phát ra thanh âm của Thánh hoàng Cơ Nghiêu.
- Ha ha ha ha, Cổ Thần, cho dù kiếp này ngươi có số mệnh to lớn băng trời đi nữa, cho dù có thể gặp dữ hóa lành, nhưng cuối cùng vẫn phải rơi vào tay bản hoàng, tiện tặc, đền mạng cho thánh tử của bản hoàng đi thôi!
Một kiếm chém đứt đầu Cổ Thần, một quyền oanh nát mệnh tuyền của Cổ Thần, chiếu theo tình huống này Cổ Thần hẳn là chết chắc rồi, chí ít là thân thể hoàn toàn chết chắc rồi, nguyên thân gặp phải đòn nghiêm trọng, cho dù chưa chết đi nữa thì cũng trọng thương không nhẹ.
Bất quá, ngoài dự liệu của Thánh hoàng, thân thể không đầu của Cổ Thần đột nhiên chấn động, từ vách tường lún sâu nhảy xuống, thanh âm từ thân thể không đầu từng tiếng từng tiếng phát ra:
- Nhiếp Hồn Đạo thái cổ?
Trong thanh âm ẩn chứa một tia khổ sáp, đệ nhất Chiến Thần Xi chính là chết vào tay Thánh hoàng đời thứ nhất “Cơ”, dưới tình huống dùng Nhiếp Hồn Đạo thái cổ khống chế Viêm Phượng Hoàng.
Không nghĩ tới, Cổ Thần hắn hôm nay dĩ nhiên lại bị Thánh Hoàng Cơ Nghiêu sử dụng Nhiếp Hồn Đạo thái cổ, khống chế Cổ Thương Khung ra tay.
Trong ánh mắt Cổ Thương Khung hiện ra thần sắc vui vẻ và chấn động, đương nhiên, tia vui sương kia chỉ lướt qua liền biến mất, chấn động khiếp sợ nhanh chóng chiếm toàn bộ, kinh ngạc nói:
- Nhiếp Hồn Đạo thái cổ chính là bí mật bất truyền của Cơ gia chúng ta, ngươi dĩ nhiên biết?
/889
|