Chân Tiên

Chương 729: Chuyện cũ của Côn Ngô (thượng)

/889


Côn Ngô Tiên Đế xoay người lại, khuôn mặt vô cùng già nua hoàn toàn rơi vào trong mắt Cổ Thần.

Trên mặt không còn một chút nhuệ khí và phong mang ngày xưa, còn lại chỉ là tử khí trầm trầm tuổi xế chiều.

Côn Ngô Tiên Đế lúc này giống như ngọn đèn leo lắt yếu ớt trong đêm mưa gió, tựa hồ lúc nào cũng có thể bị thổi tắt.

- Côn Ngô tiền bối, đây là có chuyện gì?

Cổ thần bước lên mấy bước, muốn đỡ lấy thân thể Côn Ngô Tiên Đế.

Côn Ngô Tiên Đế phất tay nói:

- Thọ nguyên của ta đã hết, nhưng không đến nỗi suy yếu như ngươi đang tưởng tượng.

Cổ Thần vừa mới tiến gần Côn Ngô Tiên Đế chừng một thước, một cỗ lực lượng cường đại lập tức sinh ra, không thể tới gần Côn Ngô Tiên Đế mảy may.

Trăm năm trước Cổ Thần từng gặp qua Côn Ngô Tiên Đế một lần, khi đó Côn Ngô Tiên Đế vẫn còn bừng bừng sinh cơ, mỗi thời khắc đều tản mát phong mang bức người, tuyệt đối không thể tiêu hao thọ nguyên nhanh như vậy.

Cổ Thần vừa nghĩ, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, trong lòng xuất hiện cảm động và tự trách sâu sắc, nói:

- Côn Ngô tiền bối, ngươi và Thiên giao thủ rồi?

Côn Ngô Tiên Đế gật đầu, nói:

- Nếu như ta tại lúc toàn thịnh Thiên căn bản không thể làm gì được ta, nhưng đáng tiếc, lực lượng của ta sớm không bằng trước kia, cho dù ngộ được Phá Thiên Chỉ thì cũng không thể phá được Thiên, bất quá ngươi không cần lo lắng, Thiên khiến ta bị thương, nhưng Phá Thiên Chỉ của ta cũng gây ra cho Thiên thương tích không nhỏ, thân thể vĩnh viễn bất hủ của nó đã bị ta tạo thành thương tổn vĩnh hằng.

Lúc này Thiên hẳn là đang đang truy tìm tung tích của chúng ta trong toàn bộ tiên giới Cổ Hoang, thế nhưng không tới một năm rưỡi, Thiên sẽ biết được uy lực của Phá Thiên Chỉ, Thiên bị trúng Phá Thiên Chỉ, chí ít cũng phải ẩn nấp nghìn năm không ra mới có thể khống chế được thương thế, qua một năm rưỡi ngươi rời khỏi nơi này thì sẽ an toàn.

Cổ Thần cắn răng, nói:

- Côn Ngô tiền bối liều mình cứu giúp, ngày khác cho dù tiểu tử thân tử đạo tiêu, mệnh tang hồn tán cũng nhất định sẽ hoàn thành nguyện vọng của tiền bối, giết chết toàn bộ Hồng và Kim Ô, không giết hai người này, tiểu tử không thể tồn tại thế gian.

Côn Ngô Tiên Đế nói:

- Sinh mệnh mới là đảm bảo duy nhất hoàn thành nguyện vọng, Cổ Thần, ngươi không nên xung động, thọ nguyên của tu sĩ vô cùng dài lâu, nhất là khi tới vũ trụ phàm gian, hầu như đã đạt tới mức trường sinh, ngươi cần phải đối phó với Hồng và Kim Ô, không cần phải nóng lòng nhất thời.

- Tiểu tử ghi nhớ trong lòng.

Cổ Thần gật đầu nói:

- Côn Ngô tiền bối, không biết Thiên đến tột cùng là vật gì? Là một người? Hay là chủ tể đích thực của thế giới?

Côn Ngô Tiên Đế nói:

- Thiên, Địa đều là cổ thần đồng sinh với thế giới, tại lúc vũ trụ sơ khai đã tồn tại, mà số lượng cổ thần đồng sinh với vũ trụ không ít, Thiên, Địa, Nhật, Nguyệt, Âm, Dương, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi… Tất cả những thân thể bản nguyên đồng sinh với vũ trụ đều là cổ thần, bọn họ cùng sinh cùng diệt với vũ trụ, không tồn tại vấn đề thọ nguyên gì đó.

- Vũ trụ tồn tại bao lâu bọn họ có thể tồn tại bấy lâu, Thiên, Địa là hai cổ thần có lực lượng cường đại nhất, bọn họ là vua của chúng thần, là ý chí cường đại nhất, đồng thời cũng đại biểu cho dục vọng cường đại nhất trong vũ trụ, Thiên, Địa chỉ có thể dễ dàng tha thứ cho người khác thần phục, cúng bái, thuận theo, cho nên mới có câu người thuận lòng trời thì hưng, người nghịch thiên phải vong.

Cổ Thần đã từng nghe nói qua về cổ thần, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa hề nghĩ tới, các vị cổ thần dĩ nhiên chính là những nhân vật như Thiên, Địa, Nhật, Nguyệt… Con người bắt trước theo cổ thần tu luyện, bất quá là mô phỏng theo thiên nhiên mà thôi.

Cổ Thần nhíu mày nói:

- Trong cơ thể ta có huyết mạch cổ thần, mà cổ thần cũng không phải là vật tự nhiên, điều này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Côn Ngô Tiên Đế nói:

- Cổ thần đồng sinh với thiên địa, ngay từ đầu đã có thần thông quảng đại không thể tưởng tượng nổi, bọn họ có thể biến hóa hình người, sau khi kết hợp với nhân loại sẽ sinh ra hậu nhân, hậu nhân sẽ có huyết mạch cổ thần, mà huyết mạch của cổ thần chính là huyết mạch bản nguyên vũ trụ, điều này chỉ có lợi, không có chỗ hại.

- Tuy rằng ngay từ đầu cổ thần đã có đại thần thông không thể tưởng tượng nổi, nhưng thần thông của bọn họ ngay từ đầu đã cố định, không thể tiếp tục tu luyện tăng cường, mà nhân loại có huyết mạch cổ thần, tuy rằng bước đầu tiên vô cùng thấp, nhưng có thể thông qua tu luyện, trở nên càng ngày càng cường đại, chính là do nhân loại có huyết mạch cổ thần học được phương pháp tu đạo từ chỗ cổ thần, sau đó mới chậm rãi dung hợp, phát triển và truyền bá khắp nhân tộc.

- Thì ra là thế! Vậy còn yêu tộc thì sao?

Cổ Thần hỏi.

Côn Ngô Tiên Đế nói:

- Tại lúc vũ trụ vừa mới sinh ra có rất nhiều mãnh thú hồng hoang, cũng thuộc về một loại trong các cổ thần, thật lâu thật lâu trước đây số lượng cổ thần vô cùng nhiều, cũng bởi vì vậy mà chia thành các phe phái khác nhau, song phương triển khai một hồi đại chiến quyết liệt.

- Cuối cùng, phe cổ thần Thiên, Địa, Nhật, Nguyệt chiến thắng, cổ thần loại thú chiến bại, đại bộ phận bị chém giết sạch sẽ, tuy rằng bản thân cổ thần có tính mệnh vô cùng vô tận, nhưng cũng không phải là không thể tử vong, cổ thần loại thú cùng với nhân tộc lưu lại hậu đại chính là yêu tộc.

- Về phần huyết mạch của cổ thần loại thú lưu lại sau này chính là hoang thú, bọn chúng có huyết mạch cổ thần, nhưng lại không có lực lượng trời sinh của cổ thần, vì vậy không thể biến ảo thành hình người.

Cổ Thần suy nghĩ cẩn thận, tựa hồ trở về thời đại thái cổ, nói:

- Tuy rằng lực lượng của tu sĩ thời đại thái cổ đều cường đại vô cùng, nhưng chỉ sợ cũng là thời đại có nhiều chiến tranh nhất.

Côn Ngô Tiên Đế thở dài một hơi, tựa hồ rất có cảm khái, nói:

- Những cổ thần do Thiên, Địa dẫn đầu đã giành được thắng lợi, bọn họ chiếm địa vị chính thống trong vũ trụ, lấy vạn tộc làm nô, tại thời đại thái cổ, nhân tộc huyết mạch cổ thần có thân phận cực kỳ cao quý, đó chính là thần chi tử, thay cổ thần quản lý toàn bộ vũ trụ.

- Tuy rằng địa vị của thần chi tử vô cùng cao quý, kỳ thực cũng chỉ là người hầu của cổ thần mà thôi, tuy rằng đại bộ phận thần chi tử đều thỏa mãn với địa vị cao hơn hẳn người bình thường, thế nhưng vẫn có một bộ phận thần chi tử không quên trong cơ thể chính mình còn có huyết mạch nhân tộc.

Mặc dù khi đó “nhân” chỉ là một danh từ vô cùng hèn mọn, nhưng cũng có một số người coi điều này là vinh quang từ tận đáy lòng, ta là một trong những thần chi tử như vậy, đồng thời còn là thần chi tử đời thứ nhất, phụ thân của ta là Sơn (núi), cho ta tên gọi Côn Ngô, ý là thiên hạ đệ nhất sơn.

Chương 3: Chuyện cũ của Côn Ngô (hạ).

- Hắn đã dạy ta làm sao để nô dịch nhân loại, làm sao để ăn thịt nhân loại, uống máu nhân loại, hắn dạy ta pháp thuật nhân loại, giúp nhân loại tu luyện tới cảnh giới Hợp Đạo kỳ, sau đó lại ăn tươi, ta chưa từng quên trong thân thể của ta có chảy xuôi huyết mạch nhân tộc, hành vi của cha ta khiến ta phi thường phàn cảm, phẫn nộ…

- Thực lực của ta dưới sự cố gắng tu luyện không ngừng nghỉ, càng ngày càng mạnh hơn, rốt cuộc cũng có một ngày ta đã vượt qua phụ thân ta, vì vậy ta bắt đầu nói với hắn từ “không”! Thế nhưng ta nói hắn chưa bao giờ nghe, kỳ thực hắn chưa từng để ta vào trong mắt, thần chi tử chỉ là danh từ tương đối dễ nghe, khó nghe một chút chính là người hầu của thần.

- Tất cả thần chi tử đều là người hầu của thần, tất cả thần đều chưa từng để thần chi tử vào trong mắt, bởi vì trong mắt của các thần, nhân loại chỉ là con kiến hôi, sinh ra với mục đích duy nhất thay bọn họ sinh ra người hầu, vì vậy bọn họ kết hợp với nhân loại, sinh ra hậu đại, để những người hầu có huyết mạch cổ thần này thay bọn họ quản lý những con kiến hôi hèn mọn này mà thôi.

- Ai cũng không biết, thực lực của ta cư nhiên trong lúc bất tri bất giác vượt qua cha ta, trong một lần đại hội ăn thịt nhân loại, nhìn một nhân loại lại một nhân loại bị chúng thần hoặc chưng, hoặc nướng hoặc ăn sống, ta rốt cuộc đã không nhịn được nữa, ta bạo phát…

- Ta giết phụ thân, ta giết tất cả những cổ thần có mặt, từ một ngày đêm hôm đó, một hồi chiến tranh mới bắt đầu, ta giải phóng nhân loại, ta giải phóng yêu tộc, ta dẫn đầu bọn họ, triển khai cuộc chiến với cổ thần.

Một cổ thần lại một cổ thần ngã xuống dưới chân ta, Thiên, Địa cũng không thể ngăn cản được bước chân của ta, ta thành lập Thiên đình, thống nhất Cổ Hoang, nhất thống hai giới âm dương, nhất thống vũ trụ phàm gian, trận chiến tranh với cổ thần này giằng co mấy vạn năm, trong lúc này ta tận mắt chứng kiến Hồng trưởng thành!

- Hồng là một người có huyết mạch nhân loại thuần khiết, nhưng thiên tư trác tuyệt, tốc độ tu luyện so với thần chi tử còn nhanh hơn nhiều, hắn trở thành phụ tá đắc lực của ta, cuối cùng đã trưởng thành tới cảnh giới không phân chia cao thấp với ta, chính là bởi vì Hồng ta mới có thể chính diện chống lại được hai vị cổ thần Thiên, Địa.

- Thế nhưng, ta trăm triệu lần không ngờ tới, Hồng lại thần phục thiên đạo, ta có huyết mạch cổ thần thuần khiết nhất, ta là thần chi tử đời đầu tiên, nhưng ta cũng không quên chính mình có chảy xuôi huyết mạch nhân tộc, nguyên nhân chính là vì như vậy ta mới nói “không” với phụ thân, ta khởi xướng chiến tranh với chúng thần, Thiên, Địa cũng không thể ngăn cản được ý chí của ta.

- Mà Hồng thì sao đây? Hồng là huyết mạch nhân tộc thuần khiết nhất, vì sao? Vì sao hắn lại thần phục thiên đạo? Muốn thần phục chúng thần? Khiến cơ nghiệp ta khổ cực mấy vạn năm mới dựng lên được bị hủy hoại trong chốc lát, khiến nhân tộc một lần nữa trở thành thực vật của chúng thần?

- Vì sao?

- Hắn có thể đối đãi với đồng loại của chính mình như vậy?

- Vì sao?

- Vì sao?

Từ trong hồi ức xa xưa khiến Côn Ngô Tiên Đế kích động không ngớt, nhất là tới cuối cùng, cư nhiên lão lệ ngang dọc, thất thanh khóc rống lên.

Khóe mắt Cổ Thần cũng không nhịn được ướt át, đồng thời có một cỗ tức giận ngập trời sản sinh trong lòng.

Ăn thịt nhân loại, uống máu nhân loại, chưng nhân loại, nướng nhân loại… Thời đại thái cổ, nhân tộc cư nhiên là thực vật của chúng thần? Nhân tộc như vậy, tình huống của yêu tộc chắc chắn cũng không tốt hơn!

Trong lòng Cổ Thần quặt thắt, khớp hàm cắn chặt, tín niệm ban đầu lúc này trở nên kiên định hơn bao giờ hết:

- Hồng, uổng cho ngươi mang huyết mạch nhân tộc thuần khiết, cư nhiên làm ra chuyện điên cuồng khốn nạn như vậy, hủy diệt tâm huyết bao nhiêu năm của Côn Ngô Tiên Đế, khiến nhân tộc rơi vào cảnh làm thực vật cho chúng thần, nếu như ta không giết chết bại hoại nhân tộc này, thề không làm người.

Trải qua ba động tình cảm kịch liệt, tựa hồ như Côn Ngô Tiên Đế già nua hơn rất nhiều, nói:

- Cổ Thần, giết Hồng, Hồng không chết, ta chết không nhắm mắt!



Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, Côn Ngô Tiên Đế già yếu cực nhanh!

Người tới lúc tuổi già thường không ngừng hồi ức lại những chuyện cũ, vô cùng tang thương.

Trải qua gần hai mươi ngày, Côn Ngô Tiên Đế qua đời!

Nhục thân của Côn Ngô Tiên Đế đã sớm tử vong, tồn tại bất quá là một cụ nguyên thần, sau khi tử vong nguyên thần lập tức ngưng tụ thành một viên “linh hồn chủng tử”.

Tới loại cảnh giới như Côn Ngô Tiên Đế, lực lượng quá mức cường đại, lúc tử vong, linh hồn ngay cả âm giới cũng không thể nào thu đi được.

Cổ Thần cất giấu viên “linh hồn chủng tử” này trong người, nếu như sau này Cổ Thần có thể bước chân vào đỉnh cao tu đạo, triệt để lĩnh ngộ pháp tắc sinh mệnh, pháp tắc tử vong, pháp tắc hủy diệt, pháp tắc trọng sinh… Là có thể lấy viên “linh hồn chủng tử” này làm căn cơ, giúp Côn Ngô Tiên Đế phục sinh trở lại.

Viên “linh hồn chủng tử” của Côn Ngô Tiên Đế cũng giống như bộ phận hạch tâm nhất của một cỗ máy, hiên tại cỗ máy đã bị hỏng hóc hoàn toàn, nhưng chỉ cần tìm được tài liệu, hiểu được kết cấu, lợi dụng vào hạch tâm này là có thể tạo ra một cỗ máy công năng hoàn toàn giống nhau.

Thế nhưng, người chết phục sinh so với chế tạo máy móc khó khăn hơn rất nhiều, cần phải đạt tới đỉnh cao nhất trên con đường tu đạo, cũng giống như Côn Ngô Tiên Đế và Hồng, cảnh giới hầu như đã đi tới đầu cùng của con đường tu đạo, cho dù là Thiên và Địa cũng không thể làm gì được.

Cổ Thần hiện tại chỉ có thể tạm thời cất giấu “linh hồn chủng tử” của Côn Ngô Tiên Đế trong người, sau này tu vi tới mức, có thể phục sinh trở lại.

Từ trong lời nói của Côn Ngô Tiên Đế, Cổ Thần biết không gian bản thân đang ở hiện tại chính là Côn Ngô Giới.

Côn Ngô Giới và Phá Thiên Chỉ đều là do Côn Ngô Tiên Đế sáng tạo ra sau khi bị Hồng ám toán, Phá Thiên Chỉ là một bộ thần thông nghịch thiên, Côn Ngô Giới thì tương đương với một kiện pháp bảo nghịch thiên.

Thiên không chỗ nào không ở, không lúc nào không ở, mặc kệ là tiên giới Cổ Hoang hay là vũ trụ phàm gian, không có địa phương nào không tới được, vì vậy một ngày bị Thiên nhìn chằm chằm, trong thiên hạ không có chỗ nào có thể ẩn nấp.

Thế nhưng, cũng có loại ngoại lệ, chính là Côn Ngô Giới…

Côn Ngô Giới chính là do Côn Ngô Tiên Đế phí hết tâm huyết mở ra một thế giới độc lập, thế giới này tồn tại bên ngoài vũ trụ, không hề có bất cứ liên hệ nào với tiên giới Cổ Hoang hoặc là vũ trụ phàm gian.

Cho dù là Như Ý Linh Lung bảo tháp, khi tiến vào Côn Ngô Giới, thời gian chi tháp lập tức bị mất đi hiệu quả, tất cả pháp tắc hoàn toàn không hoạt động, tất cả pháp tắc Cổ Thần lĩnh ngộ được trong Côn Ngô Giới đều không thể phát huy tác dụng.


/889

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status