Khóe môi Lý Cương nhếch lên, trong đôi mắt chợt lóe hồng mang, toàn thân giống như một đầu cuồng sư giận dữ, lại rống to điên cuồng, thân thể vừa mới lui về phía sau hơn nghìn dặm, lúc này không lui mà tiến tới, vọt thẳn về phía Cổ Thần, triển khai phản kích mãnh liệt.
- Hạo Nhiên Chính Khí Kiếm!
Tiên kiếm vô thượng trong tay Lý Cương một lần nữa bùng phát quang mang vạn trượng, hóa thành một thanh cự kiếm, kiếm mang thẳng tắp, dài tới nghìn dặm, bề rộng chừng nghìn trượng, giống như nhân gian hạo nhiên chính khí, chính trực vô cùng, sắc bén vô cùng, trùng thẳng trời cao, trùng thẳng khung thương.
Một kiếp ẩn này ẩn chứa chính trực đặc thù Nho môn, cương dũng chi đại đạo, mạnh mẽ chém xuống, cự kiếm dài nghìn dặm hoàn toàn chém bầu trời thành hai nửa, trong hư không xuất hiện một vết rách thật lớn, dài tới mấy nghìn trượng, một mảnh đen kịt, thôn phệ tất cả.
Kiếm cương mang theo chính trực, mang theo cương dũng, mang theo sắc bén, chém về phía Cổ Thần.
Kiếm chưa đến, đại thế thiên địa đã bao phủ phương viên mấy nghìn dặm, quang minh kiếm cương cùng với hắc ám của hư không bị chém nát kết hợp cùng một chỗ, ẩn chứa lực lượng vô cùng vô tận, muốn chém diệt tất cả mọi thứ.
Cổ Thần nhìn đạo kiếm cương dài tới nghìn dặm này chém tới, sắc mặt không sợ không vội, thần tình đạm nhiên, cười khẽ một tiếng, quát lên:
- Không có một trái tim chính trực lại si tâm vọng tưởng muốn luyện kiếm chính trực, tâm chính thì kiếm chính, kiếm chính tâm bất chính, tất cả đều bằng không, Lý Cương, chỉ bằng ngươi cũng muốn luyện đại đạo chính trực? Ngươi và kiếm bất hòa, niệm và đạo không hợp nhau, đại đạo của ngươi thực sự quá nhiều lỗ thủng!
Theo tiếng nói vừa dứt, Cổ Thần không lùi mà tiến tới, đón kiếm cương, một quyền đánh ra, kích thẳng vào một vị trí trên kiếm cương nghìn dặm.
Kiếm thế kiếm cương nhìn qua hồn nhiên thiên tài, chính trực cương dũng trong sát na tan vỡ hoàn toàn, Cổ Thần liếc mắt liền lập tức nhìn ra được rất nhiều chỗ không hòa hợp trong kiếm đạo của Lý Cương, một quyền đánh ra, trúng vào nhược điểm, kiếm cương nghìn dặm bị hủy diệt trong nháy mắt.
Hạo Nhiên Chính Khí kiếm này cũng giống như Chính Nguyên Thiên Cương đều là do Lý Cương thu được truyền thừa của vị cường giả Thiên Kiếp bí cảnh Nho môn, không phải là đạo của bản thân hắn lĩnh ngộ ra, tuy rằng hắn là chư tử đại tiên, lợi dụng đạo của bản thân tu luyện thành Hạo Nhiên Chính Khí kiếm, thế nhưng đúng như lời nói của Cổ Thần, tâm và kiếm của hắn không hòa hợp, niệm và đạo không hòa hợp, căn bản không thể phát huy được uy lực chân chính của bộ kiếm thuật này.
Trong mắt Lý Cương kinh hãi, cả kinh nói:
- Sao có khả năng?
Hạo Nhiên Chính Khí kiếm cho dù là Vân Khoát Thiên tu vi Hợp Đạo thành công cũng khó có thể phá giải, dĩ nhiên bị một quyền của Cổ Thần đánh trúng tan vỡ hoàn toàn, biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Trong cơ thể Cổ Thần có bản nguyên ngũ hành, bản nguyên ngũ hành là vạn vật chi nguyên, từ lúc bản nguyên ngũ hành hợp nhất, trong mệnh tuyền của Cổ Thần giống như sản sinh một thế giới hoàn toàn độc lập, một thế giới do bản nguyên ngũ hành cấu thành, tự nhiên, hài hòa vô cùng, không có một tia xung đột và hỗn loạn.
Chính bởi vì Cổ Thần đã quen thuộc với thế giới do bản nguyên ngũ hành cấu thành, một mảnh hài hòa, tự nhiên, vì vậy có bất cứ hỗn loạn, xung đột nào, Cổ Thần chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra được.
Vì vậy, chư tử đại tiên Hợp Đạo hậu kỳ như Vân Khoát Thiên cũng không thể nhìn thấy được kẽ hở, lỗ thủng, xung đột, hỗn loạn trong kiếm của Lý Cương, nhưng lại bị Cổ Thần thấy được, một quyền phá tan kiếm thế.
Kiếm cương trương lên, tung hoàng nghìn dặm, Lý Cương không tin, hắn thu được truyền thừa của cường giả Thiên Kiếp, cho dù bị Cổ Thần phá vỡ, hắn lại tiếp tục chém hai kiếm về phía Cổ Thần.
Cổ Thần nhìn kiếm cương tung hoành ngang dọc, khí thế kinh khủng tới cực điểm, khóe miệng mỉm cười, hai quyền oanh kích ra.
Ầm…
Hai đạo kiếm cương lập tức tan vỡ trong nháy mắt, hóa thành hư vô.
Cổ Thần đón kiếm quang chém xuống của Lý Cương, thân thể không ngừng tiến lên, một quyền kích vào kiếm cương, quyền thứ hai lại kích vào Chính Nguyên Thiên Cương bên ngoài cơ thể Lý Cương.
Ầm một tiếng bạo tạc, lực phòng ngự của Chính Nguyên Thiên Cương vô cùng cường đại, chỉ bị đánh chấn động.
Cổ Thần khẽ động quyền thế, quyền thứ ba theo sát oanh kích không ngừng.
Lý Cương kinh hãi, hét lớn:
- Triệu Giang Hà, Tề Thiên Hành, hai người các ngươi còn không ra tay, lão phu phải đi rồi.
Thanh âm ẩn chứa pháp tắc vô cùng, vang vọng thiên địa.
Lúc trước Lý Cương xuất hiện khiến chúng tu sĩ Vân gia kinh hãi không ngớt, Vân Khoát Thiên thụ thương, toàn bộ Vân gia không có người ngăn cản được Lý Cương, sau đó lại nhìn thấy Lý Cương bị Cổ Thần ngăn chặn, tu sĩ Vân gia chuyển biến tâm tình thư sướng.
Thế nhưng, lúc này nghe được lời hét lớn của Lý Cương, tất cả đều thất kinh, ngay cả chư tử đại tiên của Triệu gia, Tề gia cũng đã tới.
Lý Cương, Triệu Giang Hà, Tề Thiên Hành, ba vị chư tử đại tiên liên thủ, cho dù là Vân Khoát Thiên lúc toàn thịnh cũng khó đánh bại.
Cổ Thần mới chỉ có tu vi Hợp Đạo sơ kỳ đã so sánh được với chư tử đại tiên, ngăn cản được một chư tử đại tiên đã khiến chúng tu sĩ rất khó lường rồi, ngăn cản ba chư tử đại tiên, điều này hoàn toàn phá vỡ nhận thức của chúng tu sĩ, thế nào lúc không thể tin được.
Mọi người suy nghĩ, tất cả chỉ phát sinh trong chớp mắt.
Tiếng nói của Lý Cương vừa dứt, đột nhiên trên bầu trời bùng lên kim quang, toàn bộ vòm trời giống như biến thành một phiến hải dương màu vàng.
Một đạo kim giản dài tới nghìn dặm từ trên trời cao giáng xuống, đập thẳng vào đỉnh đầu Cổ Thần.
Kim giản này vuông vắn bốn cạnh, trên mặt khác rất nhiều đồ họa bàn long ngọa hổ, thao thiết giải trĩ, tràn ngập khí tức cổ xưa tang thương.
Cùng lúc đó, cách nghìn dặm phía sau Cổ Thần đột nhiên hỏa diễm đằng đằng, không gian hóa thành một biển lửa khổng lồ, một đạo kim thương liệt diễm từ trong biển lửa đâm mạnh ra ngoài, kim thương liệt diễm này dài tới nghìn dặm, đâm thẳng vào lưng Cổ Thần.
Kim giản vuông góc bốn cạnh và kim thương liệt diễm tại Tử Vân Tinh có danh tiếng cực lớn, chính là chí bảo vô thượng của hai đại chư tử thế gia Triệu, Tề, tên gọi Tứ Lăng Phách Thiên Giản và Liệt Không Kinh Diễm thương.
Tu sĩ có mặt trong phủ Vân gia đều phát sinh tiếng kinh hô, chư tử đại tiên hai nhà Triệu, Tề đều đã xuất thủ rồi, một mình một người Cổ Thần đối mặt với ba người Lý Cương, Triệu Giang Hà, Tề Thiên Hành, tình huống nghiêm trọng tới cực điểm, chúng tu sĩ căn bản không thể tưởng tượng, Cổ Thần mới chỉ có tu vi Hợp Đạo sơ kỳ, làm sao là đối thủ của ba vị chư tử đại tiên.
Về phần chúng tu sĩ ba nhà Lý, Triệu, Tề, vẻ mặt tràn đầy tiếu ý.
Hiện tại Vân Khoát Thiên vẫn chưa hiện thân, đã trăm phần trăm xác thực, khẳng định là không được rồi, chỉ chờ ba vị chư tử đại tiên tiêu diệt được Cổ Thần, bọn họ có thể diệt trừ Vân gia, chia cắt tài nguyên của Vân gia, phát triển gia tộc của chính mình.
- Hạo Nhiên Chính Khí Kiếm!
Tiên kiếm vô thượng trong tay Lý Cương một lần nữa bùng phát quang mang vạn trượng, hóa thành một thanh cự kiếm, kiếm mang thẳng tắp, dài tới nghìn dặm, bề rộng chừng nghìn trượng, giống như nhân gian hạo nhiên chính khí, chính trực vô cùng, sắc bén vô cùng, trùng thẳng trời cao, trùng thẳng khung thương.
Một kiếp ẩn này ẩn chứa chính trực đặc thù Nho môn, cương dũng chi đại đạo, mạnh mẽ chém xuống, cự kiếm dài nghìn dặm hoàn toàn chém bầu trời thành hai nửa, trong hư không xuất hiện một vết rách thật lớn, dài tới mấy nghìn trượng, một mảnh đen kịt, thôn phệ tất cả.
Kiếm cương mang theo chính trực, mang theo cương dũng, mang theo sắc bén, chém về phía Cổ Thần.
Kiếm chưa đến, đại thế thiên địa đã bao phủ phương viên mấy nghìn dặm, quang minh kiếm cương cùng với hắc ám của hư không bị chém nát kết hợp cùng một chỗ, ẩn chứa lực lượng vô cùng vô tận, muốn chém diệt tất cả mọi thứ.
Cổ Thần nhìn đạo kiếm cương dài tới nghìn dặm này chém tới, sắc mặt không sợ không vội, thần tình đạm nhiên, cười khẽ một tiếng, quát lên:
- Không có một trái tim chính trực lại si tâm vọng tưởng muốn luyện kiếm chính trực, tâm chính thì kiếm chính, kiếm chính tâm bất chính, tất cả đều bằng không, Lý Cương, chỉ bằng ngươi cũng muốn luyện đại đạo chính trực? Ngươi và kiếm bất hòa, niệm và đạo không hợp nhau, đại đạo của ngươi thực sự quá nhiều lỗ thủng!
Theo tiếng nói vừa dứt, Cổ Thần không lùi mà tiến tới, đón kiếm cương, một quyền đánh ra, kích thẳng vào một vị trí trên kiếm cương nghìn dặm.
Kiếm thế kiếm cương nhìn qua hồn nhiên thiên tài, chính trực cương dũng trong sát na tan vỡ hoàn toàn, Cổ Thần liếc mắt liền lập tức nhìn ra được rất nhiều chỗ không hòa hợp trong kiếm đạo của Lý Cương, một quyền đánh ra, trúng vào nhược điểm, kiếm cương nghìn dặm bị hủy diệt trong nháy mắt.
Hạo Nhiên Chính Khí kiếm này cũng giống như Chính Nguyên Thiên Cương đều là do Lý Cương thu được truyền thừa của vị cường giả Thiên Kiếp bí cảnh Nho môn, không phải là đạo của bản thân hắn lĩnh ngộ ra, tuy rằng hắn là chư tử đại tiên, lợi dụng đạo của bản thân tu luyện thành Hạo Nhiên Chính Khí kiếm, thế nhưng đúng như lời nói của Cổ Thần, tâm và kiếm của hắn không hòa hợp, niệm và đạo không hòa hợp, căn bản không thể phát huy được uy lực chân chính của bộ kiếm thuật này.
Trong mắt Lý Cương kinh hãi, cả kinh nói:
- Sao có khả năng?
Hạo Nhiên Chính Khí kiếm cho dù là Vân Khoát Thiên tu vi Hợp Đạo thành công cũng khó có thể phá giải, dĩ nhiên bị một quyền của Cổ Thần đánh trúng tan vỡ hoàn toàn, biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Trong cơ thể Cổ Thần có bản nguyên ngũ hành, bản nguyên ngũ hành là vạn vật chi nguyên, từ lúc bản nguyên ngũ hành hợp nhất, trong mệnh tuyền của Cổ Thần giống như sản sinh một thế giới hoàn toàn độc lập, một thế giới do bản nguyên ngũ hành cấu thành, tự nhiên, hài hòa vô cùng, không có một tia xung đột và hỗn loạn.
Chính bởi vì Cổ Thần đã quen thuộc với thế giới do bản nguyên ngũ hành cấu thành, một mảnh hài hòa, tự nhiên, vì vậy có bất cứ hỗn loạn, xung đột nào, Cổ Thần chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra được.
Vì vậy, chư tử đại tiên Hợp Đạo hậu kỳ như Vân Khoát Thiên cũng không thể nhìn thấy được kẽ hở, lỗ thủng, xung đột, hỗn loạn trong kiếm của Lý Cương, nhưng lại bị Cổ Thần thấy được, một quyền phá tan kiếm thế.
Kiếm cương trương lên, tung hoàng nghìn dặm, Lý Cương không tin, hắn thu được truyền thừa của cường giả Thiên Kiếp, cho dù bị Cổ Thần phá vỡ, hắn lại tiếp tục chém hai kiếm về phía Cổ Thần.
Cổ Thần nhìn kiếm cương tung hoành ngang dọc, khí thế kinh khủng tới cực điểm, khóe miệng mỉm cười, hai quyền oanh kích ra.
Ầm…
Hai đạo kiếm cương lập tức tan vỡ trong nháy mắt, hóa thành hư vô.
Cổ Thần đón kiếm quang chém xuống của Lý Cương, thân thể không ngừng tiến lên, một quyền kích vào kiếm cương, quyền thứ hai lại kích vào Chính Nguyên Thiên Cương bên ngoài cơ thể Lý Cương.
Ầm một tiếng bạo tạc, lực phòng ngự của Chính Nguyên Thiên Cương vô cùng cường đại, chỉ bị đánh chấn động.
Cổ Thần khẽ động quyền thế, quyền thứ ba theo sát oanh kích không ngừng.
Lý Cương kinh hãi, hét lớn:
- Triệu Giang Hà, Tề Thiên Hành, hai người các ngươi còn không ra tay, lão phu phải đi rồi.
Thanh âm ẩn chứa pháp tắc vô cùng, vang vọng thiên địa.
Lúc trước Lý Cương xuất hiện khiến chúng tu sĩ Vân gia kinh hãi không ngớt, Vân Khoát Thiên thụ thương, toàn bộ Vân gia không có người ngăn cản được Lý Cương, sau đó lại nhìn thấy Lý Cương bị Cổ Thần ngăn chặn, tu sĩ Vân gia chuyển biến tâm tình thư sướng.
Thế nhưng, lúc này nghe được lời hét lớn của Lý Cương, tất cả đều thất kinh, ngay cả chư tử đại tiên của Triệu gia, Tề gia cũng đã tới.
Lý Cương, Triệu Giang Hà, Tề Thiên Hành, ba vị chư tử đại tiên liên thủ, cho dù là Vân Khoát Thiên lúc toàn thịnh cũng khó đánh bại.
Cổ Thần mới chỉ có tu vi Hợp Đạo sơ kỳ đã so sánh được với chư tử đại tiên, ngăn cản được một chư tử đại tiên đã khiến chúng tu sĩ rất khó lường rồi, ngăn cản ba chư tử đại tiên, điều này hoàn toàn phá vỡ nhận thức của chúng tu sĩ, thế nào lúc không thể tin được.
Mọi người suy nghĩ, tất cả chỉ phát sinh trong chớp mắt.
Tiếng nói của Lý Cương vừa dứt, đột nhiên trên bầu trời bùng lên kim quang, toàn bộ vòm trời giống như biến thành một phiến hải dương màu vàng.
Một đạo kim giản dài tới nghìn dặm từ trên trời cao giáng xuống, đập thẳng vào đỉnh đầu Cổ Thần.
Kim giản này vuông vắn bốn cạnh, trên mặt khác rất nhiều đồ họa bàn long ngọa hổ, thao thiết giải trĩ, tràn ngập khí tức cổ xưa tang thương.
Cùng lúc đó, cách nghìn dặm phía sau Cổ Thần đột nhiên hỏa diễm đằng đằng, không gian hóa thành một biển lửa khổng lồ, một đạo kim thương liệt diễm từ trong biển lửa đâm mạnh ra ngoài, kim thương liệt diễm này dài tới nghìn dặm, đâm thẳng vào lưng Cổ Thần.
Kim giản vuông góc bốn cạnh và kim thương liệt diễm tại Tử Vân Tinh có danh tiếng cực lớn, chính là chí bảo vô thượng của hai đại chư tử thế gia Triệu, Tề, tên gọi Tứ Lăng Phách Thiên Giản và Liệt Không Kinh Diễm thương.
Tu sĩ có mặt trong phủ Vân gia đều phát sinh tiếng kinh hô, chư tử đại tiên hai nhà Triệu, Tề đều đã xuất thủ rồi, một mình một người Cổ Thần đối mặt với ba người Lý Cương, Triệu Giang Hà, Tề Thiên Hành, tình huống nghiêm trọng tới cực điểm, chúng tu sĩ căn bản không thể tưởng tượng, Cổ Thần mới chỉ có tu vi Hợp Đạo sơ kỳ, làm sao là đối thủ của ba vị chư tử đại tiên.
Về phần chúng tu sĩ ba nhà Lý, Triệu, Tề, vẻ mặt tràn đầy tiếu ý.
Hiện tại Vân Khoát Thiên vẫn chưa hiện thân, đã trăm phần trăm xác thực, khẳng định là không được rồi, chỉ chờ ba vị chư tử đại tiên tiêu diệt được Cổ Thần, bọn họ có thể diệt trừ Vân gia, chia cắt tài nguyên của Vân gia, phát triển gia tộc của chính mình.
/889
|