Lục Vô Song vẫn như xưa, một thân lục y thướt tha tôn lên dáng vẻ băng lãnh cố hữu ở nàng,ngàn năm không đổi. Nhưng chàng nhận thấy đôi mắt nàng nhìn mình đã khác, một đôi mắt dám yêu, dám hận.
- Cẩn Thận !
- Soạt !
Chàng vội quay đầu lại ,thì nam tử béo lùn đã đứng đằng sau chàng từ bao giờ .Vĩnh Tiếu vội lùi ra sau hai bước, chàng để ý nam tử tóc dài kia đang đứng xa xa ôm đao quan chiến , nhất thời không có ý hợp công mình. Biết đây là cơ hội ngàn năm có một, chàng liền vận hết công lực bình sinh. Khắp một trượng quanh người bao phủ bởi một lớp chân khí màu đỏ rực , đoạn vận Độc Long Bộ lao tới tấn công Thiên Long Khách.
Hai người lập tức lao vào xáp chiến.Thiên Long Khách trông vừa mập lại lùi, hơn nữa còn có biệt danh Nhất Tiễn Đoạt Mệnh, nên Vĩnh Tiếu nghĩ người này một thân bản lĩnh là ở cây trường cung trên lưng. Một tiễn vừa nãy chàng đã kinh qua, với thực lực của chàng bây giờ thì việc tránh né gần như là không thể. Mặc dù vừa nãy đã dùng hai tay chế ngự mũi tên khi nó cắm vào vai trái chàng làm giảm uy lực đáng kể, nhưng sát thương của nó vẫn làm cho cánh tay trái của chàng tê liệt tới bây giờ.Nhưng bây giờ sau một lúc cận chiến cùng đối phương chàng mới phát hiện ra mình đã nhầm.
Tuy chỉ dùng một tay phải ,nhưng thế công của Vĩnh Tiếu vẫn mạnh như vũ bão, do chàng đã dốc cả vốn lẫn lãi vào trận chiến này . Uy lực của Tử Hà Thần Công tầng thứ ba không phải tầm thường. Nhất lưu cao thủ trên võ lâm hoàn toàn không chịu nổi một thức của nó. Nhưng hôm nay đối mặt với Thiên Long Khách, chàng mới nhận ra khoảng cách của mình với người được bài danh đệ nhị Thiên Bảng lớn đến nhường nào.Người ngoài nhìn vào thì thấy lão vừa mập vừa lùn, di chuyển cũng chẳng lấy gì làm mau lẹ cho lắm.Nhưng chỉ người trong cuộc như Vĩnh Tiếu mới hãi hùng vì người này thủy chung chỉ lắc mình một cái đã tránh được chưởng thế của chàng,cứ như đã biết rõ chàng sắp đánh chiêu nào, về phía nào mà tránh trước môt bước vậy. Động tác cực kỳ hoàn mĩ, không có một động tác thừa. Chính là đỉnh cao của tinh hoa võ học trong thiên hạ.
Nhận một chưởng của lão vào ngực , Vĩnh Tiếu bị bức lùi năm bước . Ngực như bị một trùy nặng ngàn cân đánh vào. Trong ngực khó thở, đầu váng mắt hoa . Chàng nhịn đau hét dài một tiếng ,khuôn mặt hằn những vệt máu đang chuyển từ đỏ sang tím. Cả người như một quả cầu lửa rực cháy lao tới nam tử đeo cung trước mặt.
Nam tử béo lùn vẫn nở nụ cười nửa miệng.Không ngờ đứng im nhận một chưởng khai sơn phá thạch của chàng.Vĩnh Tiếu kinh hãi vì chưởng thế chạm vào người hắn ta như đánh vào biển lớn vậy. Thân thể người này trơn như bôi mỡ, vô thanh vô tức hóa giải kình lực của chàng.
Nhận thấy sự điên cuồng dần bao phủ tâm trí, Vĩnh Tiếu biết thời khắc ấy chẳng còn bao lâu nữa sẽ tới. Cũng chính là hy vọng duy nhất của chàng, trong trạng thái điên cuồng vô thức với Tử Hà Thần Công tầng thứ tư tìm đường thoát.Chàng chuyển sang du đấu nhằm kéo dài thời gian, vận Độc Long Bộ di chuyển quanh Thiên Long Khách tìm cơ hội.
Lúc này, Thánh Tôn Giả đang đối chiến cùng Lục Vô Song. Tư Mã Thính Phong lão già này công lực mới khôi phục được năm, sáu phần gặp thế công liều mạng của Lục Vô Song, hai người không ngờ tạm thời cân bằng, không ai áp đảo được ai.Nhưng Vô Song căn cơ kém hơn lão, kéo dài nhất định không thoát khỏi một chữ bại.
- Không ổn !
Nhận thấy sát khí tỏa ra từ sau lưng, Vĩnh Tiếu vội tung mình lên cao.Một đao kinh hồn của Vô Danh Thư Sinh quét ngang, đất bay đá chạy.Vô Danh Thư Sinh một thân bạch y tung bay trong gió , mái tóc dài phủ xuống che kín gần hết khuôn mặt , lăm lăm trong tay một thanh đao đỏ rực như máu. lăng không đứng một bên. Bên kia là Thiên Long Khách đang đứng cười cười chắp tay sau lưng nhìn chàng.
Nhận thấy mình bị vây công từ hai phía, Vĩnh Tiếu cười dài :
- Thật không ngờ, vãn bối tài đức chẳng là bao mà nay lại được hai vị tiền bối cùng quan tâm . Phen này có chết cũng không lấy làm hối tiếc !
Thiên Long Khách nghe ra ý chàng bảo hai người thân là tiền bối lại cùng nhau vây công một tiểu tử mới bước chân ra giang hồ. Biết là nói khích , lão cười cười nhìn Vô Danh Thư Sinh, còn mình thì chắp hai tay sau lưng tỏ vẻ chỉ đứng ngoài quan chiến. Nam tử tóc dài này hiểu ý từ từ lăng không tới gần chàng, chẳng nói chẳng rằng xuất đao tấn công, nhất thời ba lớp đao kình sóng sau mạnh hơn sóng trước cuốn tới chàng. Khí thế như chớp giật.
Vĩnh Tiếu gầm lên một tiếng, tung mình tránh lớp đao đầu tiên, kiên trì chống đỡ lớp đao thứ hai, chàng thổ ra một ngụm máu tươi, thì lớp đao thứ ba đã tới trước mặt. Tình thế nguy cấp, chàng chỉ kịp dùng Di Hoa Tiếp Ngọc miễn cưỡng chuyển hướng thế đao này xuống mặt động, đoạn lao vụt tới tung một cước vào giữa ngực nam tử tóc dài.
Nam tử tóc dài khẽ nhún mình ra sau tránh một cước liều mạng này ,bỗng sắc mặt đại biến.Lúc này hai người cách nhau không tới hai thước. Nam tử kia nhìn chằm chằm vào chiếc vòng trên cổ chàng , cả người chấn động, thu lại sát khí, hạ đao xuống nhìn Vĩnh Tiếu run giọng hỏi :
- Ngươi ..Ngươi tên là gì ?
Vĩnh Tiếu đang trọng thương thấy người này đột nhiên ngừng tay tuy không biết vì sao nhưng cũng lợi dụng cơ hội điều tức,đoạn nhìn Vô Danh Thư Sinh vẻ nghi hoặc. Thì người nọ lại hỏi tiếp một câu:
- Ngươi.... có phải họ Trương , tên Vĩnh Tiếu, người thôn Trương Khẩu phải không ?
Chàng giật mình nhìn kỹ đối phương. Thấy người kia vén mái tóc dài che nửa khuôn mặt lên.Thoáng thấy khuôn mặt đối phương, chàng như bị một quả tạ lớn vào đầu, từ mắt không ngờ chảy ra một giọt lệ:
- Cha..!
Đang trong cơn xúc động, chàng bỗng thấy ngực mình đau nhói,bị một chưởng của Thiên Long Khách đánh văng xuống đất.Thiên Long Khách đứng ngoài nhìn hai người dừng tay nhìn nhau tới cả nửa ngày, sốt ruột nên xuất thủ .Đoạn nghi hoặc nhìn Vô Danh Thư Sinh.
Nam tử tóc dài lặng im một hồi. Rồi bất ngờ vung đao chém một nhát về phía Thiên Long Khách làm lão giật mình thối lui. Lưỡi đao lướt qua mặt lão để lại một vết trầy ứa máu.
- Tử lão đầu, làm gì vậy ? .Thiên Long Khách phẫn nộ hét lớn.
Bên Dưới, Lục Vô Song thấy Vĩnh Tiếu bị trúng một chưởng cả người nện xuống mặt đất thì lòng không khỏi sợ hãi cùng lo lắng. Nàng gạt một quyền của Thánh Tôn Giả rồi vận toàn lực xuất một chiêu “ Phật Quang Phổ Chiếu “ bức lão lùi ra sau mấy bước rồi vội chạy tới đỡ lấy chàng, mắt nhòe lệ :
- Vĩnh Tiếu, huynh sao rồi ?
Vĩnh Tiếu nén cơn điên cuồng đang làm dậy lên bản năng giết chóc trong con người mình. Vết thương trên cơ thể chàng cũng từ từ không cảm thấy đau đớn nữa. Chàng đứng lên ,quay lưng với Lục Vô Song, gằn giọng :
- Cô...mau.. rời khỏi chỗ này !
Lục Vô Song vẫn ngồi đó, hai mắt mở to nhìn chàng tỏ ý không chịu rời.
- TA NÓI...CÔ CÓ NGHE KHÔNG ??????
Vĩnh Tiếu gào lên, mắt chàng đã chuyển sang hẳn một màu tím . Mặt đầy tơ máu, quanh người xuất hiện một lớp tử quang màu tím. Sát khí từ chàng tỏa ra tứ phương, khuôn mặt vặn vẹo đau đớn.
Thiên Long Khách lạnh lùng nhìn lão chiến hữu sát cánh cùng mình bấy lâu đầy nghi hoặc cùng khó hiểu.
Vô Danh Thư Sinh thu đao đứng đối diện cản đường nam từ mập lùn, cất giọng khàn khàn :
- Thiên huynh, nể mặt ta, hôm nay tha cho tên tiểu tử đó một lần đi.
Thiên Long Khách cổ quái nhìn lão, một hồi sau mới đáp :
- Trương huynh, tiểu tử đó cứu đám người kia, phá hỏng kế hoạch tu luyện Diệt Tuyệt Thần Công của Môn chủ. Mai này ngày trách tội thì biết làm sao ?
Vô Danh Thư Sinh lặng im không nói, hồi lâu mới mở miệng :
- Vậy chúng ta đuổi theo bắt chúng lại là được, tin rằng chúng cũng chưa chạy được xa đâu !
Thiên Long Khách nhìn nhìn lão một hồi rồi gật đầu:
- Thôi được, nể tình Trương huynh, tha cho tiểu tử đó một lần, chúng ta đi!
Bên Dưới.
Thánh Tôn Giả thấy tên tiểu tử nọ có vẻ đang trọng thương .Liền không bỏ lỡ cơ hội tốt, vận mười thành công lực vào một thức “ Chí Tôn Bá Quyền “ lợi hại nhất trong Chí Tôn Thần Quyền của lão đánh tới. Nhất thời kình phong hung mãnh lan tỏa tứ phương. Một quyền đầu cực lớn hướng Vĩnh Tiếu đánh tới.
Lục Vô Song nào chịu ngồi yên. Nàng vung Ngọc Thanh Kiếm, hướng Tư Mã Thính Phong xuất ra một chiêu Phật Quang Phổ Chiếu. Song nãy giờ nàng liều mạng đánh với lão lại mấy lần bất chấp dùng sát chiêu này, sức lực đã cạn kiệt. Còn Tư Mã Thính phong ngược lại càng đánh càng hăng, thực lực của nàng vốn kém lão tới ba bậc trên Thiên bảng , nay bị quyền kình của lão bức dạt ra, hổ khẩu tê rần, cả người lẫn kiếm bị đẩy văng sang một bên.Một quyền này của lão nhằm Thái Dương Huyệt của chàng đánh tới. Đây là yết huyệt yếu hại nhất trên cơ thể con người, nếu bị cố ý đả thương sẽ dẫn tới cái chết ngay lập tức.
- “Chết đi, tiểu tử.”
Một quyền đánh xuống không ngờ lại vào khoảng không, lão cảm thấy không ổn, một cảm giác lạnh sống lưng làm lão rợn người, vội phi thân về phía sau.
“ Khặc Khặc “
Cả người Tư Mã Thính phong bị một thân ảnh nhấc bổng lên không.Lão hoảng sợ tìm cách thoát thân nhưng người đó chỉ cười khằng khặc quái dị , rồi vận lực, bẻ gãy hai tay của lão như bẻ một khúc gỗ. Tư Mã Thính phong gào lên đau đớn. Người nọ thả lão xuống, dùng một chân thúc mạnh vào ngực. Lão bị đá văng ra một khoảng xa rồi nằm đó trợn mắt ôm ngực, hai tay rủ xuống ,trông vô cùng thê thảm.
Quanh người Vĩnh Tiếu bao phủ một lớp tử quang màu tím ,nở nụ cười lãnh khốc. Hai mắt màu tím vô thần chuyển hướng về phía Lục Vô Song, cười khùng khục đi tới chỗ nàng.
“ Vĩnh Tiếu ?” Vô Song kinh dị nhìn người này, đây đâu phải là Vĩnh Tiếu mà nàng biết.
Rồi chàng bị kình lực tỏa ra từ hai người đang lăng không trên đầu làm thu hút sự chú ý. Vĩnh Tiếu hú dài một tiếng, bật người lên chỗ hai người như một mũi tên.
Thiên Long Khách và Vô Danh Thư Sinh đang định chuyển mục tiêu sang nhóm người Lãnh Nhược Vân thì một bóng đen lao tới tập kích làm cả hai người biến sắc. Bóng đen đó xông tới hướng một trảo tập kích Thiên long Khách. Lão bèn vận Cửu Dương Thần Công đỡ đòn . Không ngờ một trảo của Đối phương quá mức bá đạo, bức lão phải lùi về sau ba bước,nụ cười trên miệng chợt tắt.
“ HA HA HA HA HA......”
Vĩnh Tiếu lăng không cười như điên dại. Mỗi một tiếng cười của chàng làm hai người Thiên Long Khách lẫn Vô Danh Thư Sinh đều cảm thấy ù ù hai tai, trong người khó chịu. Còn bên dưới Ma Môn đệ tử công lực thấp kém sớm đã thủng màng nhĩ sùi bọt mép mà chết,phần còn lại bịt tai thống khổ chịu đựng, thạch động rung động, tiếng đá rơi xuống ầm ầm.
Vô Danh Thư Sinh kỳ quái nhìn chàng, ông thấy người này cả dáng vẻ khác hẳn người vừa nãy mà ông gặp, vậy mà cả hai lại là một.
Thiên Long Khách nhìn nam tử tóc dài,nhếch mép cười lạnh :
- Trương huynh, lần này là do nó tự chuốc lấy, huynh đừng trách ta nhé.
-
Vĩnh Tiếu chuyển hướng nhìn về phía nam tử tóc dài, rồi như một cơn gió lao tới tấn công lão.Vô Danh Thư Sinh bất ngờ, song là cao thủ hàng đầu, chớp mắt đã lấy lại được bình tĩnh.Lão hơi chần chừ vung đao chém một nhát về phía chàng. Một con hỏa long theo đao khí xông tới nuốt gọn lấy chàng.Đao kình đánh vào vách động làm sụt một hố lớn đường kính bốn trượng.
"ẦM"
Cát bụi chưa tan, Vô Danh Thư Sinh chợt thấy vị ngòn ngọt trên khóe miệng.Rồi như một cánh diều đứt dây, lao về phía sau hơn chục bước mới ổn định được bước chân.Quệt vết máu trên khóe miệng, mắt hướng về thân ảnh đứng đằng trước mình đầy khó tin cùng kinh hãi.
- Cẩn Thận !
- Soạt !
Chàng vội quay đầu lại ,thì nam tử béo lùn đã đứng đằng sau chàng từ bao giờ .Vĩnh Tiếu vội lùi ra sau hai bước, chàng để ý nam tử tóc dài kia đang đứng xa xa ôm đao quan chiến , nhất thời không có ý hợp công mình. Biết đây là cơ hội ngàn năm có một, chàng liền vận hết công lực bình sinh. Khắp một trượng quanh người bao phủ bởi một lớp chân khí màu đỏ rực , đoạn vận Độc Long Bộ lao tới tấn công Thiên Long Khách.
Hai người lập tức lao vào xáp chiến.Thiên Long Khách trông vừa mập lại lùi, hơn nữa còn có biệt danh Nhất Tiễn Đoạt Mệnh, nên Vĩnh Tiếu nghĩ người này một thân bản lĩnh là ở cây trường cung trên lưng. Một tiễn vừa nãy chàng đã kinh qua, với thực lực của chàng bây giờ thì việc tránh né gần như là không thể. Mặc dù vừa nãy đã dùng hai tay chế ngự mũi tên khi nó cắm vào vai trái chàng làm giảm uy lực đáng kể, nhưng sát thương của nó vẫn làm cho cánh tay trái của chàng tê liệt tới bây giờ.Nhưng bây giờ sau một lúc cận chiến cùng đối phương chàng mới phát hiện ra mình đã nhầm.
Tuy chỉ dùng một tay phải ,nhưng thế công của Vĩnh Tiếu vẫn mạnh như vũ bão, do chàng đã dốc cả vốn lẫn lãi vào trận chiến này . Uy lực của Tử Hà Thần Công tầng thứ ba không phải tầm thường. Nhất lưu cao thủ trên võ lâm hoàn toàn không chịu nổi một thức của nó. Nhưng hôm nay đối mặt với Thiên Long Khách, chàng mới nhận ra khoảng cách của mình với người được bài danh đệ nhị Thiên Bảng lớn đến nhường nào.Người ngoài nhìn vào thì thấy lão vừa mập vừa lùn, di chuyển cũng chẳng lấy gì làm mau lẹ cho lắm.Nhưng chỉ người trong cuộc như Vĩnh Tiếu mới hãi hùng vì người này thủy chung chỉ lắc mình một cái đã tránh được chưởng thế của chàng,cứ như đã biết rõ chàng sắp đánh chiêu nào, về phía nào mà tránh trước môt bước vậy. Động tác cực kỳ hoàn mĩ, không có một động tác thừa. Chính là đỉnh cao của tinh hoa võ học trong thiên hạ.
Nhận một chưởng của lão vào ngực , Vĩnh Tiếu bị bức lùi năm bước . Ngực như bị một trùy nặng ngàn cân đánh vào. Trong ngực khó thở, đầu váng mắt hoa . Chàng nhịn đau hét dài một tiếng ,khuôn mặt hằn những vệt máu đang chuyển từ đỏ sang tím. Cả người như một quả cầu lửa rực cháy lao tới nam tử đeo cung trước mặt.
Nam tử béo lùn vẫn nở nụ cười nửa miệng.Không ngờ đứng im nhận một chưởng khai sơn phá thạch của chàng.Vĩnh Tiếu kinh hãi vì chưởng thế chạm vào người hắn ta như đánh vào biển lớn vậy. Thân thể người này trơn như bôi mỡ, vô thanh vô tức hóa giải kình lực của chàng.
Nhận thấy sự điên cuồng dần bao phủ tâm trí, Vĩnh Tiếu biết thời khắc ấy chẳng còn bao lâu nữa sẽ tới. Cũng chính là hy vọng duy nhất của chàng, trong trạng thái điên cuồng vô thức với Tử Hà Thần Công tầng thứ tư tìm đường thoát.Chàng chuyển sang du đấu nhằm kéo dài thời gian, vận Độc Long Bộ di chuyển quanh Thiên Long Khách tìm cơ hội.
Lúc này, Thánh Tôn Giả đang đối chiến cùng Lục Vô Song. Tư Mã Thính Phong lão già này công lực mới khôi phục được năm, sáu phần gặp thế công liều mạng của Lục Vô Song, hai người không ngờ tạm thời cân bằng, không ai áp đảo được ai.Nhưng Vô Song căn cơ kém hơn lão, kéo dài nhất định không thoát khỏi một chữ bại.
- Không ổn !
Nhận thấy sát khí tỏa ra từ sau lưng, Vĩnh Tiếu vội tung mình lên cao.Một đao kinh hồn của Vô Danh Thư Sinh quét ngang, đất bay đá chạy.Vô Danh Thư Sinh một thân bạch y tung bay trong gió , mái tóc dài phủ xuống che kín gần hết khuôn mặt , lăm lăm trong tay một thanh đao đỏ rực như máu. lăng không đứng một bên. Bên kia là Thiên Long Khách đang đứng cười cười chắp tay sau lưng nhìn chàng.
Nhận thấy mình bị vây công từ hai phía, Vĩnh Tiếu cười dài :
- Thật không ngờ, vãn bối tài đức chẳng là bao mà nay lại được hai vị tiền bối cùng quan tâm . Phen này có chết cũng không lấy làm hối tiếc !
Thiên Long Khách nghe ra ý chàng bảo hai người thân là tiền bối lại cùng nhau vây công một tiểu tử mới bước chân ra giang hồ. Biết là nói khích , lão cười cười nhìn Vô Danh Thư Sinh, còn mình thì chắp hai tay sau lưng tỏ vẻ chỉ đứng ngoài quan chiến. Nam tử tóc dài này hiểu ý từ từ lăng không tới gần chàng, chẳng nói chẳng rằng xuất đao tấn công, nhất thời ba lớp đao kình sóng sau mạnh hơn sóng trước cuốn tới chàng. Khí thế như chớp giật.
Vĩnh Tiếu gầm lên một tiếng, tung mình tránh lớp đao đầu tiên, kiên trì chống đỡ lớp đao thứ hai, chàng thổ ra một ngụm máu tươi, thì lớp đao thứ ba đã tới trước mặt. Tình thế nguy cấp, chàng chỉ kịp dùng Di Hoa Tiếp Ngọc miễn cưỡng chuyển hướng thế đao này xuống mặt động, đoạn lao vụt tới tung một cước vào giữa ngực nam tử tóc dài.
Nam tử tóc dài khẽ nhún mình ra sau tránh một cước liều mạng này ,bỗng sắc mặt đại biến.Lúc này hai người cách nhau không tới hai thước. Nam tử kia nhìn chằm chằm vào chiếc vòng trên cổ chàng , cả người chấn động, thu lại sát khí, hạ đao xuống nhìn Vĩnh Tiếu run giọng hỏi :
- Ngươi ..Ngươi tên là gì ?
Vĩnh Tiếu đang trọng thương thấy người này đột nhiên ngừng tay tuy không biết vì sao nhưng cũng lợi dụng cơ hội điều tức,đoạn nhìn Vô Danh Thư Sinh vẻ nghi hoặc. Thì người nọ lại hỏi tiếp một câu:
- Ngươi.... có phải họ Trương , tên Vĩnh Tiếu, người thôn Trương Khẩu phải không ?
Chàng giật mình nhìn kỹ đối phương. Thấy người kia vén mái tóc dài che nửa khuôn mặt lên.Thoáng thấy khuôn mặt đối phương, chàng như bị một quả tạ lớn vào đầu, từ mắt không ngờ chảy ra một giọt lệ:
- Cha..!
Đang trong cơn xúc động, chàng bỗng thấy ngực mình đau nhói,bị một chưởng của Thiên Long Khách đánh văng xuống đất.Thiên Long Khách đứng ngoài nhìn hai người dừng tay nhìn nhau tới cả nửa ngày, sốt ruột nên xuất thủ .Đoạn nghi hoặc nhìn Vô Danh Thư Sinh.
Nam tử tóc dài lặng im một hồi. Rồi bất ngờ vung đao chém một nhát về phía Thiên Long Khách làm lão giật mình thối lui. Lưỡi đao lướt qua mặt lão để lại một vết trầy ứa máu.
- Tử lão đầu, làm gì vậy ? .Thiên Long Khách phẫn nộ hét lớn.
Bên Dưới, Lục Vô Song thấy Vĩnh Tiếu bị trúng một chưởng cả người nện xuống mặt đất thì lòng không khỏi sợ hãi cùng lo lắng. Nàng gạt một quyền của Thánh Tôn Giả rồi vận toàn lực xuất một chiêu “ Phật Quang Phổ Chiếu “ bức lão lùi ra sau mấy bước rồi vội chạy tới đỡ lấy chàng, mắt nhòe lệ :
- Vĩnh Tiếu, huynh sao rồi ?
Vĩnh Tiếu nén cơn điên cuồng đang làm dậy lên bản năng giết chóc trong con người mình. Vết thương trên cơ thể chàng cũng từ từ không cảm thấy đau đớn nữa. Chàng đứng lên ,quay lưng với Lục Vô Song, gằn giọng :
- Cô...mau.. rời khỏi chỗ này !
Lục Vô Song vẫn ngồi đó, hai mắt mở to nhìn chàng tỏ ý không chịu rời.
- TA NÓI...CÔ CÓ NGHE KHÔNG ??????
Vĩnh Tiếu gào lên, mắt chàng đã chuyển sang hẳn một màu tím . Mặt đầy tơ máu, quanh người xuất hiện một lớp tử quang màu tím. Sát khí từ chàng tỏa ra tứ phương, khuôn mặt vặn vẹo đau đớn.
Thiên Long Khách lạnh lùng nhìn lão chiến hữu sát cánh cùng mình bấy lâu đầy nghi hoặc cùng khó hiểu.
Vô Danh Thư Sinh thu đao đứng đối diện cản đường nam từ mập lùn, cất giọng khàn khàn :
- Thiên huynh, nể mặt ta, hôm nay tha cho tên tiểu tử đó một lần đi.
Thiên Long Khách cổ quái nhìn lão, một hồi sau mới đáp :
- Trương huynh, tiểu tử đó cứu đám người kia, phá hỏng kế hoạch tu luyện Diệt Tuyệt Thần Công của Môn chủ. Mai này ngày trách tội thì biết làm sao ?
Vô Danh Thư Sinh lặng im không nói, hồi lâu mới mở miệng :
- Vậy chúng ta đuổi theo bắt chúng lại là được, tin rằng chúng cũng chưa chạy được xa đâu !
Thiên Long Khách nhìn nhìn lão một hồi rồi gật đầu:
- Thôi được, nể tình Trương huynh, tha cho tiểu tử đó một lần, chúng ta đi!
Bên Dưới.
Thánh Tôn Giả thấy tên tiểu tử nọ có vẻ đang trọng thương .Liền không bỏ lỡ cơ hội tốt, vận mười thành công lực vào một thức “ Chí Tôn Bá Quyền “ lợi hại nhất trong Chí Tôn Thần Quyền của lão đánh tới. Nhất thời kình phong hung mãnh lan tỏa tứ phương. Một quyền đầu cực lớn hướng Vĩnh Tiếu đánh tới.
Lục Vô Song nào chịu ngồi yên. Nàng vung Ngọc Thanh Kiếm, hướng Tư Mã Thính Phong xuất ra một chiêu Phật Quang Phổ Chiếu. Song nãy giờ nàng liều mạng đánh với lão lại mấy lần bất chấp dùng sát chiêu này, sức lực đã cạn kiệt. Còn Tư Mã Thính phong ngược lại càng đánh càng hăng, thực lực của nàng vốn kém lão tới ba bậc trên Thiên bảng , nay bị quyền kình của lão bức dạt ra, hổ khẩu tê rần, cả người lẫn kiếm bị đẩy văng sang một bên.Một quyền này của lão nhằm Thái Dương Huyệt của chàng đánh tới. Đây là yết huyệt yếu hại nhất trên cơ thể con người, nếu bị cố ý đả thương sẽ dẫn tới cái chết ngay lập tức.
- “Chết đi, tiểu tử.”
Một quyền đánh xuống không ngờ lại vào khoảng không, lão cảm thấy không ổn, một cảm giác lạnh sống lưng làm lão rợn người, vội phi thân về phía sau.
“ Khặc Khặc “
Cả người Tư Mã Thính phong bị một thân ảnh nhấc bổng lên không.Lão hoảng sợ tìm cách thoát thân nhưng người đó chỉ cười khằng khặc quái dị , rồi vận lực, bẻ gãy hai tay của lão như bẻ một khúc gỗ. Tư Mã Thính phong gào lên đau đớn. Người nọ thả lão xuống, dùng một chân thúc mạnh vào ngực. Lão bị đá văng ra một khoảng xa rồi nằm đó trợn mắt ôm ngực, hai tay rủ xuống ,trông vô cùng thê thảm.
Quanh người Vĩnh Tiếu bao phủ một lớp tử quang màu tím ,nở nụ cười lãnh khốc. Hai mắt màu tím vô thần chuyển hướng về phía Lục Vô Song, cười khùng khục đi tới chỗ nàng.
“ Vĩnh Tiếu ?” Vô Song kinh dị nhìn người này, đây đâu phải là Vĩnh Tiếu mà nàng biết.
Rồi chàng bị kình lực tỏa ra từ hai người đang lăng không trên đầu làm thu hút sự chú ý. Vĩnh Tiếu hú dài một tiếng, bật người lên chỗ hai người như một mũi tên.
Thiên Long Khách và Vô Danh Thư Sinh đang định chuyển mục tiêu sang nhóm người Lãnh Nhược Vân thì một bóng đen lao tới tập kích làm cả hai người biến sắc. Bóng đen đó xông tới hướng một trảo tập kích Thiên long Khách. Lão bèn vận Cửu Dương Thần Công đỡ đòn . Không ngờ một trảo của Đối phương quá mức bá đạo, bức lão phải lùi về sau ba bước,nụ cười trên miệng chợt tắt.
“ HA HA HA HA HA......”
Vĩnh Tiếu lăng không cười như điên dại. Mỗi một tiếng cười của chàng làm hai người Thiên Long Khách lẫn Vô Danh Thư Sinh đều cảm thấy ù ù hai tai, trong người khó chịu. Còn bên dưới Ma Môn đệ tử công lực thấp kém sớm đã thủng màng nhĩ sùi bọt mép mà chết,phần còn lại bịt tai thống khổ chịu đựng, thạch động rung động, tiếng đá rơi xuống ầm ầm.
Vô Danh Thư Sinh kỳ quái nhìn chàng, ông thấy người này cả dáng vẻ khác hẳn người vừa nãy mà ông gặp, vậy mà cả hai lại là một.
Thiên Long Khách nhìn nam tử tóc dài,nhếch mép cười lạnh :
- Trương huynh, lần này là do nó tự chuốc lấy, huynh đừng trách ta nhé.
-
Vĩnh Tiếu chuyển hướng nhìn về phía nam tử tóc dài, rồi như một cơn gió lao tới tấn công lão.Vô Danh Thư Sinh bất ngờ, song là cao thủ hàng đầu, chớp mắt đã lấy lại được bình tĩnh.Lão hơi chần chừ vung đao chém một nhát về phía chàng. Một con hỏa long theo đao khí xông tới nuốt gọn lấy chàng.Đao kình đánh vào vách động làm sụt một hố lớn đường kính bốn trượng.
"ẦM"
Cát bụi chưa tan, Vô Danh Thư Sinh chợt thấy vị ngòn ngọt trên khóe miệng.Rồi như một cánh diều đứt dây, lao về phía sau hơn chục bước mới ổn định được bước chân.Quệt vết máu trên khóe miệng, mắt hướng về thân ảnh đứng đằng trước mình đầy khó tin cùng kinh hãi.
/101
|