“ Vị trí này, là đỉnh cao nhất của ngọn núi này từ cao nhìn xuống thấp, là nơi để thưởng thức cảnh đẹp nhất ở tất cả mọi nơi.” Mà chỗ ngồi này Vọng Thai, còn lại là hắn sai người ở trong vòng một ngày đẩy nhanh tốc độ làm được. Vì chính là làm cho Linh nhi của hắn , nhìn đến một màn đẹp nhất này , hắn hy vọng dùng ba ngày còn lại này, còn sót lại thời gian ba ngày này, để lưu lại khoảng thời gian hạnh phúc nhất của hai người. Cho dù chỉ là nhớ lại cũng tốt, ít nhất, hắn vì nàng làm...... “Cám ơn chàng, Nhĩ Đa. Đây là cảnh mặt trời mọc xinh đẹp nhất mà đời này ta xem qua .”Nói xong, nàng xoay người ôm chặt lấy hắn, thanh âm nghẹn ngào . Nàng thật sự rất cảm động, cảm động đến nước mắt không nghe lời chảy xuống...... Cho dù nàng lau như thế nào, nó vẫn tuôn mãi không ngừng. Xích Nhĩ Đa nhẹ nhàng đem tay nàng lấy ra, mày kiếm nhíu lại nhìn nàng chăm chú ,” Sao lại khóc? Không thích kinh hỉ này sao?” “Không...... Ta không sao.” Dạ Thủy Linh nhìn hắn nở nụ cười, so với khóc còn khó coi hơn , giờ phút này nàng đối với từ “Dở khóc dở cười” “Không biết nên khóc hay cười” Có cảm giác thật mới mẻ, có lẽ chính là hình dung hiện tại của nàng a! “Ta thực thích kinh hỉ này .” Nàng nói thật sự nghiêm túc. “Chỉ cần nàng thích là tốt rồi, đừng khóc ?”Hắn ôn nhu cúi người, hôn nước mắt trên mặt nàng . “ Vâng......” Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng gật gật đầu. “Đói bụng không? Nếu không đi về ăn đồ ăn sáng trước ?” Xích Nhĩ Đa hỏi . “Đợi lát nữa đi!”Nàng còn muốn nhìn ngắm mãi phong cảnh xinh đẹp này ...... “ Ừm.” Hắn đơn giản đáp lại, tự tay cởi áo choàng khoác ở trên người nàng. “Đừng để lạnh.” Chỉ là một động tác đơn giản , không ngờ làm cho hốc mắt nàng nóng lên. Nàng thật sự rất thích, rất thích hắn như bây giờ, giống như thay đổi thành một người khác, khác xa trước kia, thiếu một chút chuyên chế, hơn một ít săn sóc, thiếu một chút bá đạo, hơn một tia ôn nhu,. Nhưng mà...... Tại sao lại vào lúc hai người sắp chia xa như thế này? Chẳng lẽ...... Nàng đời này sẽ không chiếm được hạnh phúc sao?! Xích Nhĩ Đa liền lẳng lặng ôm chặt lấy nàng như thế , không biết bọn họ đến tột cùng ở đàng kia ngắm bao lâu, thẳng đến khi nàng muốn rời đi , bọn họ mới lại cùng tiến lên xe ngựa...... Trở lại Tuyết Bạch sơn trang, bọn họ đang ăn đồ ăn sáng. “Như thế này, có muốn đến nơi nào hay không ?” Xích Nhĩ Đa mở miệng hỏi. “ Ta không ý kiến, phu quân quyết định là tốt rồi, người ta không phải nói sao, phu xướng phụ tùy thôi.” Dạ Thủy Linh giờ phút này mềm mại giống như chú mèo con, nhìn hắn nũng nịu. “ Linh nhi, nàng có xem qua Lục tinh linh không?” Xích Nhĩ Đa đang uống sữa đậu nành nói. “Lục tinh linh? Đó là cái gì?” Nghe cái tên thật giống như là cái tiểu tinh linh linh tinh gì đó , cổ đại thực sự có tinh linh tồn tại? Nàng tò mò nhìn chằm chằm chờ hắn đáp lại. “Bí mật, như thế này phải lên đường, cảnh trong mơ ở ven hồ, đêm nay sẽ nghỉ tạm ở khách sạn đầu tiên ở trong thành, ngày mai mới hồi cung.” Bọn họ về đến khách sạn trước thành, đến trước Hồ mộng mơ. Thời gian vui vẻ luôn luôn ngắn ngủi, chỉ trong nháy mắt, ba ngày đã sắp qua…. “Rốt cuộc là cái gì thế a? Thần bí như thế ......” Hắn càng không nói nàng lại càng tò mò, cũng mặc kệ nàng sao vậy “bức cung” Hắn, hắn chính là ngay cả một câu cũng không chịu lộ ra. Quên đi, không phải là lục tinh linh thôi! Nàng cuối cùng vẫn sẽ biết . Ăn xong đồ ăn sáng, bọn họ lại ngồi trên xe ngựa, hướng chân núi Bạch Tuyết đi xuống, nhưng đường trở về lại không giống lúc đi lên, bọn họ lại có thể thưởng thức đến những cảnh sắc khác nhau. Trải qua vài lần ngồi xe ngựa sau, nàng tựa hồ đối xóc nảy có kháng thể, không giống lần đầu tiên khi lên núi , say xe phun đến chết khiếp, lúc này, nàng còn có thể nói nói cười cười cùng hắn tán gẫu, thậm chí hát những bản tình ca thế kỉ hai mươi mốt cho hắn nghe...... “Kiếp trước đã định, chạy không thoát vận mệnh này , trong mộng bừng tỉnh, đảo ngược cổ kim, đánh đàn cho chàng nghe , múa may nhẹ nhàng cho chàng xem, lượn qua lượn lại, tin tưởng kỳ tích sẽ rơi xuống, yêu, dây dưa ngàn năm bồi hồi, tình yêu, sổ luân hồi trằn trọc chờ đợi, xuyên qua biển người, chờ một câu trả lời, xuyên qua trí nhớ lưu một vết sẹo, xuyên qua ngàn kiếp, mái tóc đen dài giờ trắng xóa, xuyên qua một tình yêu thật sự thâm sâu, lưu truyền một khúc thần thoại xinh đẹp ......” Thần thoại nha...... Đó là nhiều xinh đẹp nhưng giả dối, như là đang kể ra tâm tình giờ phút này của nàng , phức tạp cùng ưu thương......
/105
|