Đường Nhật Khanh nhếch môi mỉm cười hờ hững, trầm mặc không nói gì.
Đúng là thế sự vô thường, từ sau khi ba cô xảy ra chuyện, cô phát hiện ra cuộc sống bây giờ quý giá cỡ nào.
Thấy Đường Nhật Khanh không trả lời, Giang Vãn Vãn lại nói: "Lát nữa chúng ta cùng đi spa nhé, spa xong thì đi ăn lẩu, cuộc sống mới vui vẻ làm sao."
Đường Nhật Khanh mỉm cười: "Được, cứ theo ý cậu."
Trước khi mọi chuyện chưa được làm sáng tỏ, cô muốn gấp cũng không gấp được.
Tới trung tâm chăm sóc sắc đẹp, vừa đắp mặt nạ xong thì điện thoại của Đường Nhật Khanh bắt đầu đổ chuông không ngừng.
Đường Nhật Khanh cầm lên xem, khi nhìn thấy cái tên nhấp nháy trên màn hình, thần kinh không khỏi căng thẳng.
Là Lục Nghiêu, không cần nói cũng biết anh chủ động gọi điện thoại tới là có chuyện gì.
Cô ngồi thẳng dậy, xuống giường, vẻ mặt nghiêm túc, cũng không đoái hoài đến đến mặt nạ ở trên mặt mà đi đến ban công nghe điện thoại: "Alo, anh ạ."
"Anh đã điều tra được một số chuyện liên quan tới thời điểm nhà họ Đường phá sản." Anh hơi do dự: "Hay là chúng ta gặp mặt rồi nói nhé?"
Lục Nghiêu có thể khẳng định chuyện này rất quan trọng với Đường Nhật Khanh, nói qua điện thoại không bằng nói trực tiếp tốt hơn.
"Được, anh nói địa điểm cho em, em sẽ tới gặp anh."
Sau khi cúp điện thoại, Đường Nhật Khanh gỡ mặt nạ trên mặt xuống, cô đi đến chỗ Giang Vãn Vãn bên cạnh nói xin lỗi, không kịp giải thích mà cầm đồ của mình rời đi.
Cô cũng không nghĩ đến, nhanh như vậy mà Lục Nghiêu đã điều tra được gì đó, nhưng nghe giọng điệu trong điện thoại của anh, cô cảm thấy bất an.
Khi cô đi đến quán cà phê đã hẹn với Lục Nghiêu thì sắc trời đã tối, Đường Nhật Khanh ngồi xuống đối diện với anh, sắc mặt nhợt nhạt.
Cô hít sâu một hơi, lên tiếng chào: "Anh."
Lục Nghiêu thần sắc nghiêm túc, khẽ nói: "Em phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng."
Đường Nhật Khanh khẽ gật đầu, hai bàn tay bất giác nắm lại với nhau.
Lục Nghiêu khẽ nói: "Ban đầu, Đường thị xảy ra chuyện là vì có người tố cáo bác Đường. Sau đó bác Đường bị bắt, gây xôn xao dư luận ở Hải Thành. Lúc ấy vì không để nhà họ Đường phá sản, em còn đi gặp bạn trai cũ của em là Bùi Duy đúng không?"
Đường Nhật Khanh khẽ gật đầu.
Chuyện đúng như vậy, cô đi xin Bùi Duy giúp đỡ, nhưng Bùi Duy không muốn giúp cô, sau đó cô đã gặp được Bùi Danh Chính.
Lục Nghiêu hít sâu một hơi, nói tiếp: "Mà tin tức em đi xin Bùi Duy giúp đỡ cũng đã bị rò rỉ ra ngoài, anh điều tra được thật ra là người của Bùi Danh Chính cố ý tiết lộ tin tức này cho truyền thông."
Hai bàn tay đang nắm vào nhau của Đường Nhật Khanh càng siết chặt. Trước kia, khi tin tức cô đến xin Bùi Duy giúp đỡ bị rò rỉ, Đường thị đã bị giáng một đòn nặng nề. Sau khi đọc được tin tức, ngay cả ngân hàng cũng không chịu cho Đường thị vay tiền nữa, cô không xin được giúp đỡ, nên cuối cùng mới tìm đến Bùi Danh Chính, rồi mới có chuyện sau đó...
Nếu chuyện thật như vậy, có nghĩa là ngay từ khi bắt đầu, Bùi Danh Chính đã gài bẫy cô, nhìn cô từng bước từng bước nhảy vào.
Rốt cuộc phải là người có tâm tư sâu chừng nào, mới có thể như một thợ săn đắc ý, tận mắt nhìn con mồi tự động nhảy vào cạm bẫy mà mình đã sắp đặt tỉ mỉ như thế?
Cơ thể cô bất giác run lên, sau khi nghĩ rõ nguyên nhân kết quả Đường Nhật Khanh gần như thốt không nên lời.
Lục Nghiêu vươn tay, lòng bàn tay ấm áp khô ráo phủ lên mu bàn tay cô: "Khanh, em không sao chứ?"
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc, khẽ gật đầu: "Còn gì nữa không?"
"Vẫn còn, trước khi bác Đường xảy ra chuyện, Đường thị và Bùi thị từng có tranh chấp lợi ích, nhưng đã nhanh chóng được giải quyết, nên rất ít người biết, hình như vì dự án của bác Đường làm đã đụng tới lợi ích của Bùi thị. Bác trai đã tự đi gặp Bùi Danh Chính, cuối cùng đã bàn bạc xong xuôi, về nội dung cụ thể, anh không rõ lắm."
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, cầm cốc nước ấm trên mặt bàn lên uống mấy ngụm, lúc này tâm tình mới bình tĩnh lại.
Cô cũng không rõ việc tranh chấp lợi ích giữa Đường thị và Bùi thị, nhưng nếu nói đến việc đụng chạm lợi ích giữa các doanh nghiệp, cô cũng hiểu được ít nhiều. Giữa Đường thị và Bùi thị có sản nghiệp đan xen, dưới điều kiện thị trường vốn có, khó tránh khỏi sẽ có đụng chạm kinh tế...
"Anh, ý anh là vì Bùi thị và Đường thị có đụng chạm lợi ích, nên khi nhà họ Đường xảy ra chuyện thì Bùi thị cũng nhúng tay vào sao?"
Lục Nghiêu khẽ gật đầu: "Dù ban đầu, nguyên nhân Đường thị xảy ra chuyện là vì thư tố cáo nặc danh đó, nhưng không loại trừ khả năng do người cùng ngành thừa cơ làm loạn."
Đường Nhật Khanh lại biết rõ rành rành “người cùng ngành” trong miệng Lục Nghiêu.
Phần hi vọng và tưởng niệm cuối cùng vốn còn sót lại nơi đáy lòng bị đánh cho tan tác, Đường Nhật Khanh cố nén nước mắt, nắm chặt nắm đấm, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay.
Một lát sau, Đường Nhật Khanh khẽ gật đầu: "Em biết rồi."
Chuyện tới bây giờ, đã có căn cứ đầy đủ chứng minh tất cả, người đáng nghi nhất chính là Bùi Danh Chính.
Từ lúc bắt đầu, anh đã là người sẽ vì lợi ích bản thân mà bất chấp thủ đoạn, vậy mà cô vẫn còn nghĩ anh khác biệt.
Bởi vì Đường thị ngăn cản con đường phát triển của Bùi thị, nên sau khi Đường thị xảy ra chuyện, Bùi thị cũng đã âm thầm nhúng tay, vì ba không đồng ý họ ở bên nhau, nên tất nhiên Bùi Danh Chính muốn diệt trừ ông...
Đường Nhật Khanh cảm thấy sống mũi cay xe, nước mắt lã chã rơi.
Cô không ngờ, hai người đàn ông cô yêu nhất, một người thành hung thủ, một người lại thành người bị hại.
Cô làm sao có thể tiếp nhận được điều này chứ?
Thấy Đường Nhật Khanh buồn bã, Lục Nghiêu đau lòng không thôi, anh gọi mấy món đơn giản, khuyên cô ăn một chút, thấy bây giờ cô không có tâm trạng, đành bất đắc dĩ mở miệng thăm dò: "Khanh, anh biết trong lòng em đau khổ, tối nay cho dù em muốn làm gì, anh cũng ở bên em."
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh trầm mặc một lát, rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lục Nghiêu, trịnh trọng nói: "Anh có thể uống với em mấy ly không?"
Lúc này, thứ duy nhất có thể làm dịu tâm trạng của cô cũng chỉ có rượu.
Dường như cảm thấy không ổn, Lục Nghiêu muốn khuyên Đường Nhật Khanh vài câu, nên cũng không đồng ý ngay, anh ngước lên, thấy sự bi thương trong ánh mắt cô, như có lớp sương mù, khiến người ta gần như không thể nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của cô.
Lục Nghiêu hít sâu một hơi, khẽ gật đầu, đồng ý: "Được, anh uống với em."
Lục Nghiêu tìm được một quán bar yên tĩnh không hỗn tạp, anh dẫn Đường Nhật Khanh đến góc yên tĩnh của quầy bar, ra hiệu cho nhân viên pha chế pha cho Đường Nhật Khanh một ly cocktail nồng độ nhẹ.
Cầm ly cocktail, Đường Nhật Khanh nhìn các lớp dần dần thay đổi, rượu màu sắc rực rỡ, nhưng trong lòng lại không kìm được cảm thấy đắng chát.
Cô còn nhớ lần đầu tiên cô cùng Bùi Danh Chính đi thành phố Nam Hải công tác, cô đã uống say trong quán bar, cô còn từng tuyên bố muốn vứt anh lại, không quan tâm...
Lúc đó mối quan hệ giữa bọn họ hình như cũng không phức tạp như bây giờ.
Nhưng cô không hề ngờ, từ bắt đầu người đàn ông mà cô động tâm đã gài bẫy cô.
Trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, cô cầm ly rượu lên uống thử một ngụm, hương vị vừa chua ngọt vừa cay xè xẹt qua yết hầu, rồi nhạt đi, cô không hề do dự nâng ly, uống một hơi cạn sạch.
"Cho tôi ly nữa."
Lục Nghiêu vừa chớp mắt, không ngờ cô đã uống cạn ly rượu như uống nước lọc vậy. Anh nhíu mày, tóm cổ tay Đường Nhật Khanh, nghiêm túc nói: "Em không thể uống nữa."
Đường Nhật Khanh dừng một chút, đáy mắt ánh lên vẻ thất vọng: "Anh, ngay cả anh cũng không chịu uống với em sao?"
Lục Nghiêu bị lời này của cô làm cho cứng họng, không nói được thêm lời nào.
Sao anh có thể không chịu uống với cô chứ? Anh hận không thể được uống mãi với cô.
Vài giây sau, anh buông tay cô ra, nhìn nhân viên pha chế trong quầy bar, nói: "Thêm một ly nữa."
Đường Nhật Khanh nhếch môi, nhưng đáy mắt vẫn mang vẻ ưu buồn, cô đột ngột mở miệng hỏi: "Anh, nếu anh là em, anh sẽ tha thứ cho anh ta chứ?"
“Anh ta” trong miệng cô không nghi ngờ chính là Bùi Danh Chính.
Đúng là thế sự vô thường, từ sau khi ba cô xảy ra chuyện, cô phát hiện ra cuộc sống bây giờ quý giá cỡ nào.
Thấy Đường Nhật Khanh không trả lời, Giang Vãn Vãn lại nói: "Lát nữa chúng ta cùng đi spa nhé, spa xong thì đi ăn lẩu, cuộc sống mới vui vẻ làm sao."
Đường Nhật Khanh mỉm cười: "Được, cứ theo ý cậu."
Trước khi mọi chuyện chưa được làm sáng tỏ, cô muốn gấp cũng không gấp được.
Tới trung tâm chăm sóc sắc đẹp, vừa đắp mặt nạ xong thì điện thoại của Đường Nhật Khanh bắt đầu đổ chuông không ngừng.
Đường Nhật Khanh cầm lên xem, khi nhìn thấy cái tên nhấp nháy trên màn hình, thần kinh không khỏi căng thẳng.
Là Lục Nghiêu, không cần nói cũng biết anh chủ động gọi điện thoại tới là có chuyện gì.
Cô ngồi thẳng dậy, xuống giường, vẻ mặt nghiêm túc, cũng không đoái hoài đến đến mặt nạ ở trên mặt mà đi đến ban công nghe điện thoại: "Alo, anh ạ."
"Anh đã điều tra được một số chuyện liên quan tới thời điểm nhà họ Đường phá sản." Anh hơi do dự: "Hay là chúng ta gặp mặt rồi nói nhé?"
Lục Nghiêu có thể khẳng định chuyện này rất quan trọng với Đường Nhật Khanh, nói qua điện thoại không bằng nói trực tiếp tốt hơn.
"Được, anh nói địa điểm cho em, em sẽ tới gặp anh."
Sau khi cúp điện thoại, Đường Nhật Khanh gỡ mặt nạ trên mặt xuống, cô đi đến chỗ Giang Vãn Vãn bên cạnh nói xin lỗi, không kịp giải thích mà cầm đồ của mình rời đi.
Cô cũng không nghĩ đến, nhanh như vậy mà Lục Nghiêu đã điều tra được gì đó, nhưng nghe giọng điệu trong điện thoại của anh, cô cảm thấy bất an.
Khi cô đi đến quán cà phê đã hẹn với Lục Nghiêu thì sắc trời đã tối, Đường Nhật Khanh ngồi xuống đối diện với anh, sắc mặt nhợt nhạt.
Cô hít sâu một hơi, lên tiếng chào: "Anh."
Lục Nghiêu thần sắc nghiêm túc, khẽ nói: "Em phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng."
Đường Nhật Khanh khẽ gật đầu, hai bàn tay bất giác nắm lại với nhau.
Lục Nghiêu khẽ nói: "Ban đầu, Đường thị xảy ra chuyện là vì có người tố cáo bác Đường. Sau đó bác Đường bị bắt, gây xôn xao dư luận ở Hải Thành. Lúc ấy vì không để nhà họ Đường phá sản, em còn đi gặp bạn trai cũ của em là Bùi Duy đúng không?"
Đường Nhật Khanh khẽ gật đầu.
Chuyện đúng như vậy, cô đi xin Bùi Duy giúp đỡ, nhưng Bùi Duy không muốn giúp cô, sau đó cô đã gặp được Bùi Danh Chính.
Lục Nghiêu hít sâu một hơi, nói tiếp: "Mà tin tức em đi xin Bùi Duy giúp đỡ cũng đã bị rò rỉ ra ngoài, anh điều tra được thật ra là người của Bùi Danh Chính cố ý tiết lộ tin tức này cho truyền thông."
Hai bàn tay đang nắm vào nhau của Đường Nhật Khanh càng siết chặt. Trước kia, khi tin tức cô đến xin Bùi Duy giúp đỡ bị rò rỉ, Đường thị đã bị giáng một đòn nặng nề. Sau khi đọc được tin tức, ngay cả ngân hàng cũng không chịu cho Đường thị vay tiền nữa, cô không xin được giúp đỡ, nên cuối cùng mới tìm đến Bùi Danh Chính, rồi mới có chuyện sau đó...
Nếu chuyện thật như vậy, có nghĩa là ngay từ khi bắt đầu, Bùi Danh Chính đã gài bẫy cô, nhìn cô từng bước từng bước nhảy vào.
Rốt cuộc phải là người có tâm tư sâu chừng nào, mới có thể như một thợ săn đắc ý, tận mắt nhìn con mồi tự động nhảy vào cạm bẫy mà mình đã sắp đặt tỉ mỉ như thế?
Cơ thể cô bất giác run lên, sau khi nghĩ rõ nguyên nhân kết quả Đường Nhật Khanh gần như thốt không nên lời.
Lục Nghiêu vươn tay, lòng bàn tay ấm áp khô ráo phủ lên mu bàn tay cô: "Khanh, em không sao chứ?"
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc, khẽ gật đầu: "Còn gì nữa không?"
"Vẫn còn, trước khi bác Đường xảy ra chuyện, Đường thị và Bùi thị từng có tranh chấp lợi ích, nhưng đã nhanh chóng được giải quyết, nên rất ít người biết, hình như vì dự án của bác Đường làm đã đụng tới lợi ích của Bùi thị. Bác trai đã tự đi gặp Bùi Danh Chính, cuối cùng đã bàn bạc xong xuôi, về nội dung cụ thể, anh không rõ lắm."
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, cầm cốc nước ấm trên mặt bàn lên uống mấy ngụm, lúc này tâm tình mới bình tĩnh lại.
Cô cũng không rõ việc tranh chấp lợi ích giữa Đường thị và Bùi thị, nhưng nếu nói đến việc đụng chạm lợi ích giữa các doanh nghiệp, cô cũng hiểu được ít nhiều. Giữa Đường thị và Bùi thị có sản nghiệp đan xen, dưới điều kiện thị trường vốn có, khó tránh khỏi sẽ có đụng chạm kinh tế...
"Anh, ý anh là vì Bùi thị và Đường thị có đụng chạm lợi ích, nên khi nhà họ Đường xảy ra chuyện thì Bùi thị cũng nhúng tay vào sao?"
Lục Nghiêu khẽ gật đầu: "Dù ban đầu, nguyên nhân Đường thị xảy ra chuyện là vì thư tố cáo nặc danh đó, nhưng không loại trừ khả năng do người cùng ngành thừa cơ làm loạn."
Đường Nhật Khanh lại biết rõ rành rành “người cùng ngành” trong miệng Lục Nghiêu.
Phần hi vọng và tưởng niệm cuối cùng vốn còn sót lại nơi đáy lòng bị đánh cho tan tác, Đường Nhật Khanh cố nén nước mắt, nắm chặt nắm đấm, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay.
Một lát sau, Đường Nhật Khanh khẽ gật đầu: "Em biết rồi."
Chuyện tới bây giờ, đã có căn cứ đầy đủ chứng minh tất cả, người đáng nghi nhất chính là Bùi Danh Chính.
Từ lúc bắt đầu, anh đã là người sẽ vì lợi ích bản thân mà bất chấp thủ đoạn, vậy mà cô vẫn còn nghĩ anh khác biệt.
Bởi vì Đường thị ngăn cản con đường phát triển của Bùi thị, nên sau khi Đường thị xảy ra chuyện, Bùi thị cũng đã âm thầm nhúng tay, vì ba không đồng ý họ ở bên nhau, nên tất nhiên Bùi Danh Chính muốn diệt trừ ông...
Đường Nhật Khanh cảm thấy sống mũi cay xe, nước mắt lã chã rơi.
Cô không ngờ, hai người đàn ông cô yêu nhất, một người thành hung thủ, một người lại thành người bị hại.
Cô làm sao có thể tiếp nhận được điều này chứ?
Thấy Đường Nhật Khanh buồn bã, Lục Nghiêu đau lòng không thôi, anh gọi mấy món đơn giản, khuyên cô ăn một chút, thấy bây giờ cô không có tâm trạng, đành bất đắc dĩ mở miệng thăm dò: "Khanh, anh biết trong lòng em đau khổ, tối nay cho dù em muốn làm gì, anh cũng ở bên em."
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh trầm mặc một lát, rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lục Nghiêu, trịnh trọng nói: "Anh có thể uống với em mấy ly không?"
Lúc này, thứ duy nhất có thể làm dịu tâm trạng của cô cũng chỉ có rượu.
Dường như cảm thấy không ổn, Lục Nghiêu muốn khuyên Đường Nhật Khanh vài câu, nên cũng không đồng ý ngay, anh ngước lên, thấy sự bi thương trong ánh mắt cô, như có lớp sương mù, khiến người ta gần như không thể nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu của cô.
Lục Nghiêu hít sâu một hơi, khẽ gật đầu, đồng ý: "Được, anh uống với em."
Lục Nghiêu tìm được một quán bar yên tĩnh không hỗn tạp, anh dẫn Đường Nhật Khanh đến góc yên tĩnh của quầy bar, ra hiệu cho nhân viên pha chế pha cho Đường Nhật Khanh một ly cocktail nồng độ nhẹ.
Cầm ly cocktail, Đường Nhật Khanh nhìn các lớp dần dần thay đổi, rượu màu sắc rực rỡ, nhưng trong lòng lại không kìm được cảm thấy đắng chát.
Cô còn nhớ lần đầu tiên cô cùng Bùi Danh Chính đi thành phố Nam Hải công tác, cô đã uống say trong quán bar, cô còn từng tuyên bố muốn vứt anh lại, không quan tâm...
Lúc đó mối quan hệ giữa bọn họ hình như cũng không phức tạp như bây giờ.
Nhưng cô không hề ngờ, từ bắt đầu người đàn ông mà cô động tâm đã gài bẫy cô.
Trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, cô cầm ly rượu lên uống thử một ngụm, hương vị vừa chua ngọt vừa cay xè xẹt qua yết hầu, rồi nhạt đi, cô không hề do dự nâng ly, uống một hơi cạn sạch.
"Cho tôi ly nữa."
Lục Nghiêu vừa chớp mắt, không ngờ cô đã uống cạn ly rượu như uống nước lọc vậy. Anh nhíu mày, tóm cổ tay Đường Nhật Khanh, nghiêm túc nói: "Em không thể uống nữa."
Đường Nhật Khanh dừng một chút, đáy mắt ánh lên vẻ thất vọng: "Anh, ngay cả anh cũng không chịu uống với em sao?"
Lục Nghiêu bị lời này của cô làm cho cứng họng, không nói được thêm lời nào.
Sao anh có thể không chịu uống với cô chứ? Anh hận không thể được uống mãi với cô.
Vài giây sau, anh buông tay cô ra, nhìn nhân viên pha chế trong quầy bar, nói: "Thêm một ly nữa."
Đường Nhật Khanh nhếch môi, nhưng đáy mắt vẫn mang vẻ ưu buồn, cô đột ngột mở miệng hỏi: "Anh, nếu anh là em, anh sẽ tha thứ cho anh ta chứ?"
“Anh ta” trong miệng cô không nghi ngờ chính là Bùi Danh Chính.
/361
|