Mang theo ký ức đau khổ, Du Nhiên về nhà nghỉ hè.
Thật ra, nhà Du Nhiên ở ngay thành phố bên cạnh, chỉ cần đi tàu hỏa một tiếng là có thể về đến nhà, thật gần.
Ở nhà thật tốt, khi Du Nhiên về đến nhà, hết ăn lại ngủ, nỗi đau vì bị trượt đã hòa tan được một ít.
Nhưng về tới nhà được một tuần, mông còn chưa ngồi nóng chỗ, mẹ Du Nhiên, Bạch Linh, vô tình nói ra một câu trong bữa trưa: “Nếu ngày mai không có việc gì thì đi đón máy bay cùng mẹ đi, Thừa Viễn sắp trở về.”
Du Nhiên cúi đầu, nhìn hạt cơm trong bát, từng hạt, mịn màng tròn trịa, nhìn lâu, chúng lại quấn lấy nhau thành một khối.
Cầm đũa đảo đám cơm trắng trong bát, Du Nhiên nói: “Bố mẹ bạn con ra ngoài du lịch, một mình cô ấy ở nhà rất sợ, bảo con sang ở cùng… Mẹ, một mình mẹ đi đón là được rồi.”
Bạch Linh thở dài, giống như tự nói với bản thân:”Mẹ nhớ khi còn bé các con rất thân thiết.”
Du Nhiên tiếp tục cúi đầu đếm hạt cơm, khi còn bé… Khi đó, tất nhiên chuyện gì cũng tốt.
Nếu Thừa Viễn đã về, Du Nhiên nhất định phải đi, hơn nữa, còn phải đi thật xa.
Vì vậy, Du Nhiên xách ba lô lên, buổi chiều cùng ngày đã chạy về thành phố, nơi có trường học.
Vốn muốn tùy tiện tìm một bạn học nương tựa vài hôm, ai ngờ những bạn học thân thuộc đều đã đi du lịch, Du Nhiên đành phải rơi vào hoàn cảnh lưu lạc nơi đầu đường xó chợ.
Ở trong khách sạn ba ngày, túi tiền của Du Nhiên đã gần như thấy đáy.
Hiện giờ, Du Nhiên đã lâm vào bước đường cùng, nghe nói Thừa Viễn còn đang ở nhà cô, cô tạm thời không thể trở về, nhưng nếu tiếp tục thế này, cô nhất định sẽ chết đói ở đầu đường.
Tiếp tục do dự hai ngày, toàn bộ tiền trên người Du Nhiên đã tiêu sạch bách, lần này thật sự là “sơn cùng thủy tận”.
Để tiết kiệm, Du Nhiên đi tới siêu thị, định bụng mua ba gói mì ăn liền, cố gắng vượt qua ba ngày.
Đương nhiên, vẫn thói quen cũ, Du Nhiên đi thẳng tới giá để mì thịt bò hầm cà chua.
Ngay khi cô vươn tay định lấy gói mì, một cái tay khác cũng làm động tác y hệt như vậy.
Ngón tay thon dài mà không yếu ớt, sạch sẽ lại tao nhã, phẩm chất giống như bạch ngọc tự phát sáng.
Du Nhiên kinh ngạc đến mức lông mày suýt chút nữa bay lên trời, chậm chạp ngẩng đầu, Du Nhiên nhìn thấy một người không thể quen hơn được nữa – Khuất Vân.
Oan gia, quả nhiên ngõ hẹp.
Du Nhiên thầm kêu khổ.
Đang trong kỳ nghỉ, Khuất vân không đeo kính để che đi cặp mắt yêu nghiệt kia, phong cách ăn mặc cũng thoải mái hơn, nói một cách dễ hiểu, chính là càng đẹp trai hơn.
Lúc này, anh ta đang dùng cặp mắt quyến rũ kia nhìn Du Nhiên, từ trên xuống dưới, từ phải sang trái, từ xa tới gần, sau đó hỏi một vấn đề mà Du Nhiên vô cùng khó trả lời: “Ngày nghỉ em không về nhà à?”
Không phải không về nhà, mà là từ nhà tới – đây là đáp án cho vấn đề này, nhưng Du Nhiên không trả lời Khuất Vân, cô không muốn để anh ta nhìn thấy sự chật vật của mình.
Nhưng cố tình sự việc lại không được như người ta hy vọng, trong thời khắc vô cùng quan trọng này, cái bụng Du Nhiên lại một lần nữa phản bội cô.
Ọc ọc ọc…
Lúc này, mặt Du Nhiên chỉ hơi hồng hồng, dù sao cũng không phải lần đầu tiên mất mặt trước mặt Khuất Vân.
“Em đói bụng.” Khuất Vân trần thuật sự thật.
“…Đúng vậy.” Du Nhiên không còn hơi để phủ nhận nữa.
Tuy Du Nhiên có thù với Khuất Vân, nhưng cô không thừa nhận cũng không được, Khuất Vân là một người rất thông minh. Thế nhưng khi nghe được câu nói tiếp theo của Khuất Vân, Du Nhiên vẫn thầm cảm thấy thật đáng sợ.
Khuất Vân vừa chọn mì vừa thản nhiên hỏi: “Tôi đoán, em không có chỗ nào để đi?”
“Tôi đoán…” Du Nhiên nói: “Anh là ác ma.”
“Em là học sinh của ác ma.” Khuất Vân nói.
“Thì sao? Tiếc là cho tới giờ tôi chưa từng thừa nhận.” Du Nhiên cố gắng giữ vững trận địa cuối cùng.
Nhìn nghiêng Khuất Vân rất đẹp, lông mi thật dài, làm cho người ta sinh ra cảm giác muốn đưa tay sờ, lúc này, anh đột nhiên quay đầu lại, nói: “Hình như em chưa từng gọi tôi là thầy giáo… Tới đây, gọi một tiếng thử coi.”
Du Nhiên khinh miệt nhìn lại: “Anh giết tôi đi.”
Khuất Vân đương nhiên không giết Du Nhiên, anh ta chỉ nói một câu: “Gọi đi, tôi mời em ăn.”
Du Nhiên hiểu, mạng sống chỉ có một, vì vậy, cô nàng gần như nói mà không cần nghĩ: “Thầy, em muốn ăn lẩu.”
Khuất Vân mỉm cười, rồi lại mỉm cười, cặp mắt quyến rũ lại càng thêm thon dài, anh vươn tay xen vào trong tóc Du Nhiên, tỉnh bơ xoa xoa: “Ngoan.”
Du Nhiên phỉ nhổ chính mình lúc này, nhưng giữa tôn nghiêm và cái bụng, cô dứt khoát chọn cái sau.
Sau khi diễn xong một màn tình cảm thầy trò không mặn không nhạt, Du Nhiên kéo Khuất Vân tới một quán lẩu.
Bởi vì người trả tiền là Khuất Vân, Du Nhiên cầm thực đơn, điên cuồng gọi đồ ăn, sau khi đồ ăn được đưa lên, lại cắm cúi nhai nuốt, cho đến khi dạ dày sắp căng đến nứt ra mới dừng đũa.
“Nói thật đi, mấy ngày rồi chưa ăn gì?” Khuất Vân hỏi.
“26 tiếng.” Du Nhiên ăn ngay nói thật.
“Tình trạng hiện giờ của em thật thảm hại.” Khuất Vân gắp một miếng thịt bò mềm vào trong bát Du Nhiên.
“Quá khen.” Du Nhiên gắp miếng thịt bò lên, đặt sang một bên.
Thứ mà dã thú nhã nhặn đưa vẫn nên cẩn thận một chút tốt hơn.
“Theo tình huống hiện tại, hẳn là em cũng không có chỗ ở?” Khuất Vân hỏi.
“Thông minh.” Du Nhiên tùy tiện đáp một tiếng.
Sau khi trả lời xong, Du Nhiên bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía Khuất Vân, hỏi: “Sẽ không phải là anh định… để tôi ở chỗ anh đấy chứ?”
“Nếu em chịu xin lỗi tôi về những chuyện em đã làm trong học kỳ vừa rồi, tôi sẽ cung cấp cho em chỗ dừng chân miễn phí.” Khuất Vân ra điều kiện.
“Học kỳ vừa rồi tôi cũng bị anh hành hạ mà.” Du Nhiên nói.
“Nhưng…” Đôi mắt Khuất Vân trong vắt như nước, nhẹ nhàng liếc Du Nhiên một cái: “Tôi hành hạ em cũng sẽ hao tốn một phần sức lực và tâm trí nhất định.”
“Nói cách khác, tôi nên xin lỗi vì không tự mình đâm đầu vào tường mà lại làm phiền ngài giơ tay ra đẩy?” Du Nhiên muốn xác nhận ý tứ của Khuất Vân.
“Ngộ tính rất cao, vi sư thật vui mừng.” Khuất Vân mỉm cười.
Con mắt Du Nhiên bắt đầu đảo quanh, tìm kiếm thứ gì đó có thể làm hung khí.
“Nếu không, tới xem nhà tôi đã rồi quyết định?” Khuất Vân đề nghị.
Nếu hiện giờ còn đang trong học kỳ, Du Nhiên nhất định sẽ bê cả nồi cháo úp thẳng xuống đầu Khuất Vân, nhưng hiện tại, cô thở sâu, đồng ý đề nghị này.
Nhà của Khuất Vân ngay gần trường học, hai người ăn no, quyết định đi bộ về nhà, coi như tản bộ để tiêu cơm.
Hai người đi song song, tuy hai bầu không khí là hai loại khác nhau, nhưng có rất nhiều người đi đường tưởng lầm rằng họ là một đôi tình nhân, rất nhiều cô gái nhìn Du Nhiên một cách ao ước.
“Tôi phát hiện, ngoại hình như anh dường như rất được phụ nữ hoan nghênh.” Tuy là kẻ thù, nhưng Du Nhiên thích nói thật, cũng không tiếc khen Khuất Vân một câu.
Mà câu trả lời của Khuất Vân là: “Thật ra, cũng rất được đàn ông hoan nghênh.”
“Giọng điệu của anh rất thèm ăn đòn.” Du Nhiên khinh bỉ: “Làm người nên khiêm tốn một chút tốt hơn.”
“Tôi chỉ nói thật thôi.” Khuất Vân nói.
“Làm sao anh biết anh được đàn ông hoan nghênh? Không phải chứ, không phải anh là “cong” đấy chứ?” Du Nhiên lại bắt đầu kiếp sống bát quái: “Hay là, anh đã từng trở thành con mồi của rất nhiều đàn ông? Có thành công không? Vai của anh thường là 1 hay 0?”
“Còn hỏi nữa, điều kiện của tôi sẽ không chỉ đơn giản là xin lỗi.” Giọng nói của Khuất Vân mang vẻ uy hiếp.
“Nhìn vẻ mặt anh, nhất định là như vậy rồi.” Du Nhiên tiếp tục.
“Giao hẹn của tôi và em, hủy bỏ.” Khuất Vân nói đoạn liền bước nhanh hơn, chuẩn bị bỏ rơi Du Nhiên.
Du Nhiên chết cũng không chịu buông tha cái phiếu ăn ở này, nhanh chân đuổi theo, nhưng chân không dài bằng chân người ta, chạy tới mức thở không ra hơi, cuối cùng đành phải nhào tới, túm lấy cánh tay Khuất Vân.
Khuất Vân cúi đầu, lạnh lùng nhìn cô: “Buông ra.”
Du Nhiên ngẩng đầu lên, khẽ hé miệng, phát ra một tiếng: “…Meo.”
Khi tiếng kêu giả mèo vừa thoát ra, băng lạnh trên mặt Khuất Vân dần dần hòa tan, anh vươn tay vào trong tóc Du Nhiên: “Thật ngoan.”
Du Nhiên mặt thì cười nhưng trái tim nhận hết khuất nhục lại đang không ngừng rỉ máu.
Đêm nay, cô muốn cắn xé thịt Khuất Vân, ăn sạch anh ta!
Thấy Du Nhiên giả dạng con mèo đáng yêu, Khuất Vân thỏa mãn, hai người tiếp tục đi về phía trước.
Khi đi tới gần cổng trường, điện thoại của Du Nhiên bỗng nhiên vang lên, nhìn lại, là số của Bạch Linh.
Mấy ngày nay, để trốn tránh người không muốn gặp kia, tất cả số điện thoại lạ Du Nhiên đều không nhận, nhưng đây là số của mẹ, khiến cho Du Nhiên mất cảnh giác.
“Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo, con đang ở cùng … một người bạn. Nhưng có lẽ phải mấy ngày nữa con mới về được.” Du Nhiên nhận điện, cố gắng dùng giọng điệu thoải mái để báo cáo.
Bên kia vẫn im lặng.
“Mẹ? “ Du Nhiên gọi một tiếng.
“Là anh… Còn nhớ không?” Từ bên kia truyền đến là một giọng nam, có chút thu hút, hoàn toàn giống trước đây, mỗi một câu một chữ đều hơi nặng, giống như có chút mất kiên nhẫn, nhưng một âm cuối cùng lại đột nhiên trở nên dịu dàng, mang theo sự êm dịu mà người ta vô cùng thích nghe, chuyển biến một cách thần kỳ, khiến cho trái tim người ta đập mạnh.
Khi người ta đang suy nghĩ một chuyện như thế, tình cảm đã sâu nặng.
Âm thanh đó, quen thuộc đến mức xa lạ, xa lạ đến mức Du Nhiên cảm giác như có một bàn tay cào rách da, hoảng sợ muốn lập tức ngắt máy.
Nhưng khi ngón tay Du Nhiên vừa chạm tới phím màu đỏ, tiếng nói từ bên kia đã ngăn cô lại: “Anh chỉ muốn hỏi mấy câu thôi.”
Dù sao cũng không phải thật sự gặp mặt anh ta, Du Nhiên có thể chống đỡ được lâu một chút: “Được, anh hỏi đi.”
“Em đang tránh anh phải không?” Đây là câu hỏi đầu tiên của Cổ Thừa Viễn.
“… Không.” Du Nhiên nói dối.
“Vậy, vì sao một ngày trước khi anh trở về em lại cố tình bỏ đi?” Đây là câu hỏi thứ hai của Cổ Thừa Viễn.
Lần này Du Nhiên không nói dối nữa, nhưng cô chọn im lặng.
“Thật ra, em đang trốn ở ngay gần nhà phải không?” Cổ Thừa Viễn hỏi.
“Không.” Cuối cùng Du Nhiên cũng có thể thành thật trả lời câu hỏi của anh ta: “Tôi đang ở trường.”
“Hiện giờ?” Cổ Thừa Viễn hỏi.
“Đúng.” Du Nhiên không nghe ra ý tứ gì đó trong giọng nói của Cổ Thừa Viễn.
“Đang ở trong trường đại học?” Mỗi một câu hỏi của Cổ Thừa Viễn lại càng kỹ càng.
“Anh hỏi chuyện này làm gì?” Du Nhiên bỗng nhiên cảnh giác, căn cứ vào sự hiểu biết của cô đối với Cổ Thừa Viễn, anh ta sẽ không hỏi một câu mà không có mục đích gì cả.
Du Nhiên không cần suy nghĩ nhiều, bởi vì một giây sau, cô lập tức nhìn thấy mục đích kia – một chiếc xe, đang đỗ ở cổng trường, mà trong xe, có một người đàn ông.
Đại khái là tầm tuổi như Khuất Vân, đường viền nhìn nghiêng khuôn mặt mang theo vẻ khí khái, độ cong của đôi môi lại cương nghị và gợi cảm.
Nếu lơ đãng nhìn thoáng qua, trong mắt có vẻ hung ác nham hiểm, nhưng nếu nhĩn kỹ lại, chỉ thấy từng ngọn cỏ non mềm mại đang lăn tăn gợn sóng.
Anh ta tới đây, Cổ Thừa Viễn đã tới đây rồi, vừa rồi, những lời anh ta nói chỉ là giả bộ, trong nháy mắt Du Nhiên đã hiểu rõ ràng chuyện ấy.
Giống như trước đây, cô vĩnh viễn cũng không đoán ra bước tiếp theo anh ta sẽ làm cái gì.
Việc Du Nhiên có thể làm chỉ có chạy trốn, cô định liều mạng kéo cái phiếu ăn ở kia rời khỏi cổng trường, nhưng quay đầu lại, cô phát hiện Khuất Vân đang nhìn mình.
“Em biết cậu ta?” Khuất Vân hỏi.
“Cậu ta” đương nhiên là chỉ Cổ Thừa Viễn.
Du Nhiên nghe ra từ trong câu nói của Khuất Vân một tin tức quan trọng: “Anh cũng biết anh ta?”
“Tôi và Cổ Thừa Viễn là bạn học đại học, tuy không qua lại nhiều nhưng cậu ta là nhân vật nổi tiếng của trường.” Giọng nói của Khuất Vân nhàn nhạt, giống như một bát cháo, không có long nhãn, không có hạt sen, không có táo đỏ, chỉ là một bát cháo thật nhạt.
“Vậy còn em?” Khuất Vân hỏi: “Em với cậu ta có quan hệ gì?”
Du Nhiên đá hòn đá nhỏ dưới chân, nói: “Anh ta… là anh trai tôi.”
“Anh ruột?” Khuất Vân hỏi.
Du Nhiên ngẩng đầu, ánh mặt trời thật chói mắt: “Anh cùng mẹ khác cha.”
Cổ Thừa Viễn không phát hiện ra bọn họ, Du Nhiên an toàn về tới nhà Khuất Vân.
Khi Khuất Vân mở cửa chống trộm, Du Nhiên thò đầu xuống bên dưới tay anh, vội vàng nhìn xung quanh.
Nhà Khuất Vân thuộc kiểu nhà tầng, rất rộng, phải tới hơn một trăm mét vuông, thiết bị lắp đặt tinh tế, mang vẻ tao nhã, dùng đen và xám là màu sắc chủ đạo.
Bởi vì căn nhà này nằm ở khu chung cư cao cấp của thành phố nên có thể nói là tấc đất tấc vàng, Du Nhiên tính toán, đoán chừng một mét vuông đất ở đây có thể đủ cho cô nàng ăn trong một năm.
Du Nhiên nhớ tới phòng ký túc như cái vỏ ốc sên mà quanh năm cô và bạn học phải ở, không khỏi sinh ra tính toán đen tối đối với nơi xa hoa này.
Cô quyết định, chết cũng không thể buông tha chỗ tốt thế này.
“Đã xem nhà rồi, giờ có thể quyết định có xin lỗi tôi hay không chưa?” Khuất Vân ngồi xuống chiếc sô pha mềm mại, tạo thành một tư thế thật thoải mái.
Du Nhiên ngồi xuống chiếc sô pha đối diện, hất đầu vắt chéo chân, hóa thân thành gã lưu manh đầu đường xó chợ, nói: “Tôi quyết định ở lại chỗ này, nhưng không xin lỗi, anh có thể làm khó dễ tôi à?”
Một giây sau khi câu hỏi vừa ra khỏi miệng, Du Nhiên đã bị Khuất Vân túm cổ áo, ném ra ngoài cửa.
Du Nhiên liều mạng đập cửa phòng: “Sao anh có thể vô tình vứt bỏ tôi như vậy!!!”
Giọng nói của Du Nhiên đương nhiên là cố ý phóng đại, vốn dĩ muốn dụ dỗ hàng xóm hai bên, khiến cho họ hiểu lầm Khuất Vân bỏ rơi mình, tạo thành áp lực xã hội vô hình thật lớn cho Khuất Vân, ép Khuất Vân phải thu nhận mình.
Đáng tiếc, xã hội hiện đại, nhân tình bạc bẽo, giọng nói của Du Nhiên cũng đủ để xuyên tường nhưng hàng xóm xung quanh không có một chút động tĩnh.
Nhưng Khuất Vân lại mở cửa một lần nữa, ra vẻ nhượng bộ: “Mỗi ngày giả tiếng mèo kêu một lần, tôi để em ở một ngày.”
Nhìn vẻ mặt uất ức của Du Nhiên, Khuất Vân không hề miễn cưỡng, đóng cửa lại lần nữa.
Nhưng ngoài cửa truyền đến một tiếng mèo kêu thảm thiết, giống như bị lột da.
Khuất Vân mở cửa: “Tuy không giống như tôi nghĩ, nhưng hôm nay thì… vào đi.”
Du Nhiên cúi đầu đi vào nhà, hướng về phía phòng ngủ trên lầu, chuẩn bị trốn trong phòng một mình liếm vết thương, ai ngờ Khuất Vân giơ tay ngăn trước mặt cô: “Em định làm gì?”
“Về phòng của tôi.” Du Nhiên thành thật trả lời.
“Ở đây không có “phòng của em”.” Khuất Vân nói.
“Tôi ngủ ở đâu?” Du Nhiên căng thẳng, không phải tiếng mèo kêu vừa rồi là uổng phí chứ?
Khuất Vân ném cho cô một cái liếc mắt, sau đó lên lầu, một phút sau, xuống lầu, trong tay cầm gối và chăn, để mấy thứ này lên sô pha.
“Anh để tôi ngủ ở đây!?” Du Nhiên trợn tròn mắt, tuy sô pha rất mềm nhưng dù sao cũng không phải giường, hơn nữa, bình thường đàn ông đều rất phong độ mà nhường phòng ngủ lại, đúng không?
Đáng tiếc chính là Khuất Vân không phải đàn ông bình thường, anh ta gật đầu: “Đúng vậy.”
Nhớ tới những thủ đoạn mà anh ta đã hành hạ mình trong học kỳ vừa rồi, Du Nhiên phải thừa nhận, Khuất Vân không bắt cô ngủ trong nhà vệ sinh đã là đủ tốt rồi.
“Buổi tối muốn ăn gì?” Khuất Vân hỏi.
“Tôm hấp, thịt kho tàu!” Du Nhiên vội vàng trả lời, trong lòng mừng thầm, những khuất nhục mà mình phải chịu đã có giá trị rồi.
Tiếp theo, Khuất Vân đưa cho cô một tờ tiền màu hồng, và một túi mua sắm bảo vệ môi trường: “Đi đi.”
“Anh, bảo tôi đi mua?” Du Nhiên muốn xác nhận ý tứ của Khuất Vân.
“Bởi vì em muốn ăn.” Khuất Vân cho Du Nhiên một đáp án không cách nào phản bác.
Ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu, Du Nhiên chỉ có thể cầm đồ đạc quay lại siêu thị một lần nữa.
Đang là giữa hè, không khí oi bức đến mức làm cho người ta hít thở không thông, Du Nhiên xách túi lớn túi nhỏ từ siêu thị trở về nhà Khuất Vân, mồ hôi đầm đìa, nóng đến choáng váng.
Khuất Vân nhìn đồ đạc trong túi, gật đầu, ra thêm một mệnh lệnh nữa: “Vậy, làm phiền em… Phòng bếp ở bên kia.”
Lúc này, toàn thân Du Nhiên giống như tắm trong mồ hôi, ngay cả giọng nói cũng không rõ ràng: “Không phải anh bảo tôi đi nấu cơm đấy chứ? Trước tiên phải nói rõ ràng, nói về nấu cơm, tôi bất lực.”
“Không sao, tôi đã chuẩn bị đầy đủ sách dạy nấu ăn cho em rồi, chúc may mắn.” Nói xong, Khuất Vân kéo cổ áo Du Nhiên, ném cô nàng vào trong phòng bếp.
Du Nhiên không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng, thực hiện từng bước theo sách dạy nấu ăn.
Nhưng, hai tiếng sau…
“Em muốn nói với tôi, mấy thứ này chính là tôm hấp và thịt kho tàu?” Khuất Vân dùng đũa chọc chọc đám thi thể nhìn không ra màu sắc trên bàn, lắc đầu: “Bọn tôm với heo này xuống dưới suối vàng cũng sẽ không tha thứ cho em.”
“Tôi đã nói tôi không biết nấu cơm, là anh bắt tôi làm!” Du Nhiên mặt đầy khói bụi, trong bụng cũng đầy uất ức.
“Quên đi, để tôi.” Khuất Vân xắn tay áo tới khửu tay, lộ ra cánh tay trắng nõn, vung lên: “Em đi ra ngoài đi.”
Du Nhiên xoay người, khóe mắt xẹt qua một tia giảo hoạt.
Du Nhiên tuy chưa từng làm việc nhà nhưng cũng không đến mức chật vật như thế, làm như vậy cũng chỉ vì muốn khiến Khuất Vân biểu diễn tay nghề của anh ta.
Tuy chán ghét Khuất Vân, nhưng Du Nhiên cho rằng loại đàn ông thông minh như anh ta, tay nghề nấu nướng hẳn cũng không tệ.
Nhưng Du Nhiên lại nghĩ sai một lần nữa rồi, không lâu sau, trong phòng bếp truyền ra một loạt âm thanh đổ vỡ không ngừng, tiếng nồi chảo ầm ầm, còn có tiếng dao rơi xuống đất.
Nhưng từ đầu đến cuối, Khuất Vân không phát ra một tiếng.
Một phút sau, cửa phòng bếp mở ra, Khuất Vân từ bên trong chậm rãi đi ra, tư thế vẫn tao nhã như trước, khuôn mặt vẫn đẹp trai như trước, nhưng Du Nhiên thấy rất rõ ràng, cảnh tượng phía sau anh ta là phòng bếp hoang tàn.
Khuất Vân buông tay áo xuống, nói nhạt hơn mây, nhẹ hơn gió: “Xảy ra một chút ngoài ý muốn.”
Du Nhiên chạy đến cửa phòng bếp, không thể tin được mà nhìn nơi giống như hiện trường phạm tội vừa xảy ra mưu sát kia, một lúc lâu sau mới đưa ra kết luận: “… Anh cũng không biết nấu cơm.”
“Tôi có nói tôi biết nấu sao?” Khuất Vân nhàn nhạt trả lời.
“Coi như tôi phục anh, tôi đi xem bên trong có gì có thể cứu ra được không.” Tuy rằng tiền mua đồ là của Khuất Vân, nhưng những thứ này đều là tự tay Du Nhiên mua về, đều có cảm tình.
“Không nên đi vào.” Khuất Vân nói.
“Vì sao?” Du Nhiên vừa nói vừa bước ra nửa bước.
Tiếp theo đó là một cảm giác đau nhói từ bàn chân truyền đến.
Mảnh vỡ thủy tinh cắm vào bàn chân Du Nhiên.
“Bởi vì dưới chân em có mảnh vỡ.” Dưới đôi mắt ngập nước của Du Nhiên, Khuất vân nâng cô dậy, để cô ngồi trên sô pha.
“Anh cố ý!” Du Nhiên nhìn dòng máu đỏ thẫm chảy ra từ chính người mình, vừa sợ lại vừa hận, bắt đầu ra sức mắng Khuất Vân: “Anh đê tiện, vô sỉ, hạ lưu! Anh không phải người tốt! Anh…”
Lời nói của Du Nhiện bị động tác của Khuất Vân ngăn lại – anh quỳ một gối, rất tự nhiên đặt bàn chân bị thương của Du Nhiên lên đầu gối mình, cứ như vậy, cúi đầu, cẩn thận, dịu dàng băng bó vết thương cho cô.
Du Nhiên kinh ngạc trợn tròn mắt, ngây người.
Đây là bài học thứ tư mà Khuất Vân dạy cho Du Nhiên - Mọi chuyện thỉnh thoảng cũng có thể xoay chuyển.
Thật ra, nhà Du Nhiên ở ngay thành phố bên cạnh, chỉ cần đi tàu hỏa một tiếng là có thể về đến nhà, thật gần.
Ở nhà thật tốt, khi Du Nhiên về đến nhà, hết ăn lại ngủ, nỗi đau vì bị trượt đã hòa tan được một ít.
Nhưng về tới nhà được một tuần, mông còn chưa ngồi nóng chỗ, mẹ Du Nhiên, Bạch Linh, vô tình nói ra một câu trong bữa trưa: “Nếu ngày mai không có việc gì thì đi đón máy bay cùng mẹ đi, Thừa Viễn sắp trở về.”
Du Nhiên cúi đầu, nhìn hạt cơm trong bát, từng hạt, mịn màng tròn trịa, nhìn lâu, chúng lại quấn lấy nhau thành một khối.
Cầm đũa đảo đám cơm trắng trong bát, Du Nhiên nói: “Bố mẹ bạn con ra ngoài du lịch, một mình cô ấy ở nhà rất sợ, bảo con sang ở cùng… Mẹ, một mình mẹ đi đón là được rồi.”
Bạch Linh thở dài, giống như tự nói với bản thân:”Mẹ nhớ khi còn bé các con rất thân thiết.”
Du Nhiên tiếp tục cúi đầu đếm hạt cơm, khi còn bé… Khi đó, tất nhiên chuyện gì cũng tốt.
Nếu Thừa Viễn đã về, Du Nhiên nhất định phải đi, hơn nữa, còn phải đi thật xa.
Vì vậy, Du Nhiên xách ba lô lên, buổi chiều cùng ngày đã chạy về thành phố, nơi có trường học.
Vốn muốn tùy tiện tìm một bạn học nương tựa vài hôm, ai ngờ những bạn học thân thuộc đều đã đi du lịch, Du Nhiên đành phải rơi vào hoàn cảnh lưu lạc nơi đầu đường xó chợ.
Ở trong khách sạn ba ngày, túi tiền của Du Nhiên đã gần như thấy đáy.
Hiện giờ, Du Nhiên đã lâm vào bước đường cùng, nghe nói Thừa Viễn còn đang ở nhà cô, cô tạm thời không thể trở về, nhưng nếu tiếp tục thế này, cô nhất định sẽ chết đói ở đầu đường.
Tiếp tục do dự hai ngày, toàn bộ tiền trên người Du Nhiên đã tiêu sạch bách, lần này thật sự là “sơn cùng thủy tận”.
Để tiết kiệm, Du Nhiên đi tới siêu thị, định bụng mua ba gói mì ăn liền, cố gắng vượt qua ba ngày.
Đương nhiên, vẫn thói quen cũ, Du Nhiên đi thẳng tới giá để mì thịt bò hầm cà chua.
Ngay khi cô vươn tay định lấy gói mì, một cái tay khác cũng làm động tác y hệt như vậy.
Ngón tay thon dài mà không yếu ớt, sạch sẽ lại tao nhã, phẩm chất giống như bạch ngọc tự phát sáng.
Du Nhiên kinh ngạc đến mức lông mày suýt chút nữa bay lên trời, chậm chạp ngẩng đầu, Du Nhiên nhìn thấy một người không thể quen hơn được nữa – Khuất Vân.
Oan gia, quả nhiên ngõ hẹp.
Du Nhiên thầm kêu khổ.
Đang trong kỳ nghỉ, Khuất vân không đeo kính để che đi cặp mắt yêu nghiệt kia, phong cách ăn mặc cũng thoải mái hơn, nói một cách dễ hiểu, chính là càng đẹp trai hơn.
Lúc này, anh ta đang dùng cặp mắt quyến rũ kia nhìn Du Nhiên, từ trên xuống dưới, từ phải sang trái, từ xa tới gần, sau đó hỏi một vấn đề mà Du Nhiên vô cùng khó trả lời: “Ngày nghỉ em không về nhà à?”
Không phải không về nhà, mà là từ nhà tới – đây là đáp án cho vấn đề này, nhưng Du Nhiên không trả lời Khuất Vân, cô không muốn để anh ta nhìn thấy sự chật vật của mình.
Nhưng cố tình sự việc lại không được như người ta hy vọng, trong thời khắc vô cùng quan trọng này, cái bụng Du Nhiên lại một lần nữa phản bội cô.
Ọc ọc ọc…
Lúc này, mặt Du Nhiên chỉ hơi hồng hồng, dù sao cũng không phải lần đầu tiên mất mặt trước mặt Khuất Vân.
“Em đói bụng.” Khuất Vân trần thuật sự thật.
“…Đúng vậy.” Du Nhiên không còn hơi để phủ nhận nữa.
Tuy Du Nhiên có thù với Khuất Vân, nhưng cô không thừa nhận cũng không được, Khuất Vân là một người rất thông minh. Thế nhưng khi nghe được câu nói tiếp theo của Khuất Vân, Du Nhiên vẫn thầm cảm thấy thật đáng sợ.
Khuất Vân vừa chọn mì vừa thản nhiên hỏi: “Tôi đoán, em không có chỗ nào để đi?”
“Tôi đoán…” Du Nhiên nói: “Anh là ác ma.”
“Em là học sinh của ác ma.” Khuất Vân nói.
“Thì sao? Tiếc là cho tới giờ tôi chưa từng thừa nhận.” Du Nhiên cố gắng giữ vững trận địa cuối cùng.
Nhìn nghiêng Khuất Vân rất đẹp, lông mi thật dài, làm cho người ta sinh ra cảm giác muốn đưa tay sờ, lúc này, anh đột nhiên quay đầu lại, nói: “Hình như em chưa từng gọi tôi là thầy giáo… Tới đây, gọi một tiếng thử coi.”
Du Nhiên khinh miệt nhìn lại: “Anh giết tôi đi.”
Khuất Vân đương nhiên không giết Du Nhiên, anh ta chỉ nói một câu: “Gọi đi, tôi mời em ăn.”
Du Nhiên hiểu, mạng sống chỉ có một, vì vậy, cô nàng gần như nói mà không cần nghĩ: “Thầy, em muốn ăn lẩu.”
Khuất Vân mỉm cười, rồi lại mỉm cười, cặp mắt quyến rũ lại càng thêm thon dài, anh vươn tay xen vào trong tóc Du Nhiên, tỉnh bơ xoa xoa: “Ngoan.”
Du Nhiên phỉ nhổ chính mình lúc này, nhưng giữa tôn nghiêm và cái bụng, cô dứt khoát chọn cái sau.
Sau khi diễn xong một màn tình cảm thầy trò không mặn không nhạt, Du Nhiên kéo Khuất Vân tới một quán lẩu.
Bởi vì người trả tiền là Khuất Vân, Du Nhiên cầm thực đơn, điên cuồng gọi đồ ăn, sau khi đồ ăn được đưa lên, lại cắm cúi nhai nuốt, cho đến khi dạ dày sắp căng đến nứt ra mới dừng đũa.
“Nói thật đi, mấy ngày rồi chưa ăn gì?” Khuất Vân hỏi.
“26 tiếng.” Du Nhiên ăn ngay nói thật.
“Tình trạng hiện giờ của em thật thảm hại.” Khuất Vân gắp một miếng thịt bò mềm vào trong bát Du Nhiên.
“Quá khen.” Du Nhiên gắp miếng thịt bò lên, đặt sang một bên.
Thứ mà dã thú nhã nhặn đưa vẫn nên cẩn thận một chút tốt hơn.
“Theo tình huống hiện tại, hẳn là em cũng không có chỗ ở?” Khuất Vân hỏi.
“Thông minh.” Du Nhiên tùy tiện đáp một tiếng.
Sau khi trả lời xong, Du Nhiên bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía Khuất Vân, hỏi: “Sẽ không phải là anh định… để tôi ở chỗ anh đấy chứ?”
“Nếu em chịu xin lỗi tôi về những chuyện em đã làm trong học kỳ vừa rồi, tôi sẽ cung cấp cho em chỗ dừng chân miễn phí.” Khuất Vân ra điều kiện.
“Học kỳ vừa rồi tôi cũng bị anh hành hạ mà.” Du Nhiên nói.
“Nhưng…” Đôi mắt Khuất Vân trong vắt như nước, nhẹ nhàng liếc Du Nhiên một cái: “Tôi hành hạ em cũng sẽ hao tốn một phần sức lực và tâm trí nhất định.”
“Nói cách khác, tôi nên xin lỗi vì không tự mình đâm đầu vào tường mà lại làm phiền ngài giơ tay ra đẩy?” Du Nhiên muốn xác nhận ý tứ của Khuất Vân.
“Ngộ tính rất cao, vi sư thật vui mừng.” Khuất Vân mỉm cười.
Con mắt Du Nhiên bắt đầu đảo quanh, tìm kiếm thứ gì đó có thể làm hung khí.
“Nếu không, tới xem nhà tôi đã rồi quyết định?” Khuất Vân đề nghị.
Nếu hiện giờ còn đang trong học kỳ, Du Nhiên nhất định sẽ bê cả nồi cháo úp thẳng xuống đầu Khuất Vân, nhưng hiện tại, cô thở sâu, đồng ý đề nghị này.
Nhà của Khuất Vân ngay gần trường học, hai người ăn no, quyết định đi bộ về nhà, coi như tản bộ để tiêu cơm.
Hai người đi song song, tuy hai bầu không khí là hai loại khác nhau, nhưng có rất nhiều người đi đường tưởng lầm rằng họ là một đôi tình nhân, rất nhiều cô gái nhìn Du Nhiên một cách ao ước.
“Tôi phát hiện, ngoại hình như anh dường như rất được phụ nữ hoan nghênh.” Tuy là kẻ thù, nhưng Du Nhiên thích nói thật, cũng không tiếc khen Khuất Vân một câu.
Mà câu trả lời của Khuất Vân là: “Thật ra, cũng rất được đàn ông hoan nghênh.”
“Giọng điệu của anh rất thèm ăn đòn.” Du Nhiên khinh bỉ: “Làm người nên khiêm tốn một chút tốt hơn.”
“Tôi chỉ nói thật thôi.” Khuất Vân nói.
“Làm sao anh biết anh được đàn ông hoan nghênh? Không phải chứ, không phải anh là “cong” đấy chứ?” Du Nhiên lại bắt đầu kiếp sống bát quái: “Hay là, anh đã từng trở thành con mồi của rất nhiều đàn ông? Có thành công không? Vai của anh thường là 1 hay 0?”
“Còn hỏi nữa, điều kiện của tôi sẽ không chỉ đơn giản là xin lỗi.” Giọng nói của Khuất Vân mang vẻ uy hiếp.
“Nhìn vẻ mặt anh, nhất định là như vậy rồi.” Du Nhiên tiếp tục.
“Giao hẹn của tôi và em, hủy bỏ.” Khuất Vân nói đoạn liền bước nhanh hơn, chuẩn bị bỏ rơi Du Nhiên.
Du Nhiên chết cũng không chịu buông tha cái phiếu ăn ở này, nhanh chân đuổi theo, nhưng chân không dài bằng chân người ta, chạy tới mức thở không ra hơi, cuối cùng đành phải nhào tới, túm lấy cánh tay Khuất Vân.
Khuất Vân cúi đầu, lạnh lùng nhìn cô: “Buông ra.”
Du Nhiên ngẩng đầu lên, khẽ hé miệng, phát ra một tiếng: “…Meo.”
Khi tiếng kêu giả mèo vừa thoát ra, băng lạnh trên mặt Khuất Vân dần dần hòa tan, anh vươn tay vào trong tóc Du Nhiên: “Thật ngoan.”
Du Nhiên mặt thì cười nhưng trái tim nhận hết khuất nhục lại đang không ngừng rỉ máu.
Đêm nay, cô muốn cắn xé thịt Khuất Vân, ăn sạch anh ta!
Thấy Du Nhiên giả dạng con mèo đáng yêu, Khuất Vân thỏa mãn, hai người tiếp tục đi về phía trước.
Khi đi tới gần cổng trường, điện thoại của Du Nhiên bỗng nhiên vang lên, nhìn lại, là số của Bạch Linh.
Mấy ngày nay, để trốn tránh người không muốn gặp kia, tất cả số điện thoại lạ Du Nhiên đều không nhận, nhưng đây là số của mẹ, khiến cho Du Nhiên mất cảnh giác.
“Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo, con đang ở cùng … một người bạn. Nhưng có lẽ phải mấy ngày nữa con mới về được.” Du Nhiên nhận điện, cố gắng dùng giọng điệu thoải mái để báo cáo.
Bên kia vẫn im lặng.
“Mẹ? “ Du Nhiên gọi một tiếng.
“Là anh… Còn nhớ không?” Từ bên kia truyền đến là một giọng nam, có chút thu hút, hoàn toàn giống trước đây, mỗi một câu một chữ đều hơi nặng, giống như có chút mất kiên nhẫn, nhưng một âm cuối cùng lại đột nhiên trở nên dịu dàng, mang theo sự êm dịu mà người ta vô cùng thích nghe, chuyển biến một cách thần kỳ, khiến cho trái tim người ta đập mạnh.
Khi người ta đang suy nghĩ một chuyện như thế, tình cảm đã sâu nặng.
Âm thanh đó, quen thuộc đến mức xa lạ, xa lạ đến mức Du Nhiên cảm giác như có một bàn tay cào rách da, hoảng sợ muốn lập tức ngắt máy.
Nhưng khi ngón tay Du Nhiên vừa chạm tới phím màu đỏ, tiếng nói từ bên kia đã ngăn cô lại: “Anh chỉ muốn hỏi mấy câu thôi.”
Dù sao cũng không phải thật sự gặp mặt anh ta, Du Nhiên có thể chống đỡ được lâu một chút: “Được, anh hỏi đi.”
“Em đang tránh anh phải không?” Đây là câu hỏi đầu tiên của Cổ Thừa Viễn.
“… Không.” Du Nhiên nói dối.
“Vậy, vì sao một ngày trước khi anh trở về em lại cố tình bỏ đi?” Đây là câu hỏi thứ hai của Cổ Thừa Viễn.
Lần này Du Nhiên không nói dối nữa, nhưng cô chọn im lặng.
“Thật ra, em đang trốn ở ngay gần nhà phải không?” Cổ Thừa Viễn hỏi.
“Không.” Cuối cùng Du Nhiên cũng có thể thành thật trả lời câu hỏi của anh ta: “Tôi đang ở trường.”
“Hiện giờ?” Cổ Thừa Viễn hỏi.
“Đúng.” Du Nhiên không nghe ra ý tứ gì đó trong giọng nói của Cổ Thừa Viễn.
“Đang ở trong trường đại học?” Mỗi một câu hỏi của Cổ Thừa Viễn lại càng kỹ càng.
“Anh hỏi chuyện này làm gì?” Du Nhiên bỗng nhiên cảnh giác, căn cứ vào sự hiểu biết của cô đối với Cổ Thừa Viễn, anh ta sẽ không hỏi một câu mà không có mục đích gì cả.
Du Nhiên không cần suy nghĩ nhiều, bởi vì một giây sau, cô lập tức nhìn thấy mục đích kia – một chiếc xe, đang đỗ ở cổng trường, mà trong xe, có một người đàn ông.
Đại khái là tầm tuổi như Khuất Vân, đường viền nhìn nghiêng khuôn mặt mang theo vẻ khí khái, độ cong của đôi môi lại cương nghị và gợi cảm.
Nếu lơ đãng nhìn thoáng qua, trong mắt có vẻ hung ác nham hiểm, nhưng nếu nhĩn kỹ lại, chỉ thấy từng ngọn cỏ non mềm mại đang lăn tăn gợn sóng.
Anh ta tới đây, Cổ Thừa Viễn đã tới đây rồi, vừa rồi, những lời anh ta nói chỉ là giả bộ, trong nháy mắt Du Nhiên đã hiểu rõ ràng chuyện ấy.
Giống như trước đây, cô vĩnh viễn cũng không đoán ra bước tiếp theo anh ta sẽ làm cái gì.
Việc Du Nhiên có thể làm chỉ có chạy trốn, cô định liều mạng kéo cái phiếu ăn ở kia rời khỏi cổng trường, nhưng quay đầu lại, cô phát hiện Khuất Vân đang nhìn mình.
“Em biết cậu ta?” Khuất Vân hỏi.
“Cậu ta” đương nhiên là chỉ Cổ Thừa Viễn.
Du Nhiên nghe ra từ trong câu nói của Khuất Vân một tin tức quan trọng: “Anh cũng biết anh ta?”
“Tôi và Cổ Thừa Viễn là bạn học đại học, tuy không qua lại nhiều nhưng cậu ta là nhân vật nổi tiếng của trường.” Giọng nói của Khuất Vân nhàn nhạt, giống như một bát cháo, không có long nhãn, không có hạt sen, không có táo đỏ, chỉ là một bát cháo thật nhạt.
“Vậy còn em?” Khuất Vân hỏi: “Em với cậu ta có quan hệ gì?”
Du Nhiên đá hòn đá nhỏ dưới chân, nói: “Anh ta… là anh trai tôi.”
“Anh ruột?” Khuất Vân hỏi.
Du Nhiên ngẩng đầu, ánh mặt trời thật chói mắt: “Anh cùng mẹ khác cha.”
Cổ Thừa Viễn không phát hiện ra bọn họ, Du Nhiên an toàn về tới nhà Khuất Vân.
Khi Khuất Vân mở cửa chống trộm, Du Nhiên thò đầu xuống bên dưới tay anh, vội vàng nhìn xung quanh.
Nhà Khuất Vân thuộc kiểu nhà tầng, rất rộng, phải tới hơn một trăm mét vuông, thiết bị lắp đặt tinh tế, mang vẻ tao nhã, dùng đen và xám là màu sắc chủ đạo.
Bởi vì căn nhà này nằm ở khu chung cư cao cấp của thành phố nên có thể nói là tấc đất tấc vàng, Du Nhiên tính toán, đoán chừng một mét vuông đất ở đây có thể đủ cho cô nàng ăn trong một năm.
Du Nhiên nhớ tới phòng ký túc như cái vỏ ốc sên mà quanh năm cô và bạn học phải ở, không khỏi sinh ra tính toán đen tối đối với nơi xa hoa này.
Cô quyết định, chết cũng không thể buông tha chỗ tốt thế này.
“Đã xem nhà rồi, giờ có thể quyết định có xin lỗi tôi hay không chưa?” Khuất Vân ngồi xuống chiếc sô pha mềm mại, tạo thành một tư thế thật thoải mái.
Du Nhiên ngồi xuống chiếc sô pha đối diện, hất đầu vắt chéo chân, hóa thân thành gã lưu manh đầu đường xó chợ, nói: “Tôi quyết định ở lại chỗ này, nhưng không xin lỗi, anh có thể làm khó dễ tôi à?”
Một giây sau khi câu hỏi vừa ra khỏi miệng, Du Nhiên đã bị Khuất Vân túm cổ áo, ném ra ngoài cửa.
Du Nhiên liều mạng đập cửa phòng: “Sao anh có thể vô tình vứt bỏ tôi như vậy!!!”
Giọng nói của Du Nhiên đương nhiên là cố ý phóng đại, vốn dĩ muốn dụ dỗ hàng xóm hai bên, khiến cho họ hiểu lầm Khuất Vân bỏ rơi mình, tạo thành áp lực xã hội vô hình thật lớn cho Khuất Vân, ép Khuất Vân phải thu nhận mình.
Đáng tiếc, xã hội hiện đại, nhân tình bạc bẽo, giọng nói của Du Nhiên cũng đủ để xuyên tường nhưng hàng xóm xung quanh không có một chút động tĩnh.
Nhưng Khuất Vân lại mở cửa một lần nữa, ra vẻ nhượng bộ: “Mỗi ngày giả tiếng mèo kêu một lần, tôi để em ở một ngày.”
Nhìn vẻ mặt uất ức của Du Nhiên, Khuất Vân không hề miễn cưỡng, đóng cửa lại lần nữa.
Nhưng ngoài cửa truyền đến một tiếng mèo kêu thảm thiết, giống như bị lột da.
Khuất Vân mở cửa: “Tuy không giống như tôi nghĩ, nhưng hôm nay thì… vào đi.”
Du Nhiên cúi đầu đi vào nhà, hướng về phía phòng ngủ trên lầu, chuẩn bị trốn trong phòng một mình liếm vết thương, ai ngờ Khuất Vân giơ tay ngăn trước mặt cô: “Em định làm gì?”
“Về phòng của tôi.” Du Nhiên thành thật trả lời.
“Ở đây không có “phòng của em”.” Khuất Vân nói.
“Tôi ngủ ở đâu?” Du Nhiên căng thẳng, không phải tiếng mèo kêu vừa rồi là uổng phí chứ?
Khuất Vân ném cho cô một cái liếc mắt, sau đó lên lầu, một phút sau, xuống lầu, trong tay cầm gối và chăn, để mấy thứ này lên sô pha.
“Anh để tôi ngủ ở đây!?” Du Nhiên trợn tròn mắt, tuy sô pha rất mềm nhưng dù sao cũng không phải giường, hơn nữa, bình thường đàn ông đều rất phong độ mà nhường phòng ngủ lại, đúng không?
Đáng tiếc chính là Khuất Vân không phải đàn ông bình thường, anh ta gật đầu: “Đúng vậy.”
Nhớ tới những thủ đoạn mà anh ta đã hành hạ mình trong học kỳ vừa rồi, Du Nhiên phải thừa nhận, Khuất Vân không bắt cô ngủ trong nhà vệ sinh đã là đủ tốt rồi.
“Buổi tối muốn ăn gì?” Khuất Vân hỏi.
“Tôm hấp, thịt kho tàu!” Du Nhiên vội vàng trả lời, trong lòng mừng thầm, những khuất nhục mà mình phải chịu đã có giá trị rồi.
Tiếp theo, Khuất Vân đưa cho cô một tờ tiền màu hồng, và một túi mua sắm bảo vệ môi trường: “Đi đi.”
“Anh, bảo tôi đi mua?” Du Nhiên muốn xác nhận ý tứ của Khuất Vân.
“Bởi vì em muốn ăn.” Khuất Vân cho Du Nhiên một đáp án không cách nào phản bác.
Ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu, Du Nhiên chỉ có thể cầm đồ đạc quay lại siêu thị một lần nữa.
Đang là giữa hè, không khí oi bức đến mức làm cho người ta hít thở không thông, Du Nhiên xách túi lớn túi nhỏ từ siêu thị trở về nhà Khuất Vân, mồ hôi đầm đìa, nóng đến choáng váng.
Khuất Vân nhìn đồ đạc trong túi, gật đầu, ra thêm một mệnh lệnh nữa: “Vậy, làm phiền em… Phòng bếp ở bên kia.”
Lúc này, toàn thân Du Nhiên giống như tắm trong mồ hôi, ngay cả giọng nói cũng không rõ ràng: “Không phải anh bảo tôi đi nấu cơm đấy chứ? Trước tiên phải nói rõ ràng, nói về nấu cơm, tôi bất lực.”
“Không sao, tôi đã chuẩn bị đầy đủ sách dạy nấu ăn cho em rồi, chúc may mắn.” Nói xong, Khuất Vân kéo cổ áo Du Nhiên, ném cô nàng vào trong phòng bếp.
Du Nhiên không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng, thực hiện từng bước theo sách dạy nấu ăn.
Nhưng, hai tiếng sau…
“Em muốn nói với tôi, mấy thứ này chính là tôm hấp và thịt kho tàu?” Khuất Vân dùng đũa chọc chọc đám thi thể nhìn không ra màu sắc trên bàn, lắc đầu: “Bọn tôm với heo này xuống dưới suối vàng cũng sẽ không tha thứ cho em.”
“Tôi đã nói tôi không biết nấu cơm, là anh bắt tôi làm!” Du Nhiên mặt đầy khói bụi, trong bụng cũng đầy uất ức.
“Quên đi, để tôi.” Khuất Vân xắn tay áo tới khửu tay, lộ ra cánh tay trắng nõn, vung lên: “Em đi ra ngoài đi.”
Du Nhiên xoay người, khóe mắt xẹt qua một tia giảo hoạt.
Du Nhiên tuy chưa từng làm việc nhà nhưng cũng không đến mức chật vật như thế, làm như vậy cũng chỉ vì muốn khiến Khuất Vân biểu diễn tay nghề của anh ta.
Tuy chán ghét Khuất Vân, nhưng Du Nhiên cho rằng loại đàn ông thông minh như anh ta, tay nghề nấu nướng hẳn cũng không tệ.
Nhưng Du Nhiên lại nghĩ sai một lần nữa rồi, không lâu sau, trong phòng bếp truyền ra một loạt âm thanh đổ vỡ không ngừng, tiếng nồi chảo ầm ầm, còn có tiếng dao rơi xuống đất.
Nhưng từ đầu đến cuối, Khuất Vân không phát ra một tiếng.
Một phút sau, cửa phòng bếp mở ra, Khuất Vân từ bên trong chậm rãi đi ra, tư thế vẫn tao nhã như trước, khuôn mặt vẫn đẹp trai như trước, nhưng Du Nhiên thấy rất rõ ràng, cảnh tượng phía sau anh ta là phòng bếp hoang tàn.
Khuất Vân buông tay áo xuống, nói nhạt hơn mây, nhẹ hơn gió: “Xảy ra một chút ngoài ý muốn.”
Du Nhiên chạy đến cửa phòng bếp, không thể tin được mà nhìn nơi giống như hiện trường phạm tội vừa xảy ra mưu sát kia, một lúc lâu sau mới đưa ra kết luận: “… Anh cũng không biết nấu cơm.”
“Tôi có nói tôi biết nấu sao?” Khuất Vân nhàn nhạt trả lời.
“Coi như tôi phục anh, tôi đi xem bên trong có gì có thể cứu ra được không.” Tuy rằng tiền mua đồ là của Khuất Vân, nhưng những thứ này đều là tự tay Du Nhiên mua về, đều có cảm tình.
“Không nên đi vào.” Khuất Vân nói.
“Vì sao?” Du Nhiên vừa nói vừa bước ra nửa bước.
Tiếp theo đó là một cảm giác đau nhói từ bàn chân truyền đến.
Mảnh vỡ thủy tinh cắm vào bàn chân Du Nhiên.
“Bởi vì dưới chân em có mảnh vỡ.” Dưới đôi mắt ngập nước của Du Nhiên, Khuất vân nâng cô dậy, để cô ngồi trên sô pha.
“Anh cố ý!” Du Nhiên nhìn dòng máu đỏ thẫm chảy ra từ chính người mình, vừa sợ lại vừa hận, bắt đầu ra sức mắng Khuất Vân: “Anh đê tiện, vô sỉ, hạ lưu! Anh không phải người tốt! Anh…”
Lời nói của Du Nhiện bị động tác của Khuất Vân ngăn lại – anh quỳ một gối, rất tự nhiên đặt bàn chân bị thương của Du Nhiên lên đầu gối mình, cứ như vậy, cúi đầu, cẩn thận, dịu dàng băng bó vết thương cho cô.
Du Nhiên kinh ngạc trợn tròn mắt, ngây người.
Đây là bài học thứ tư mà Khuất Vân dạy cho Du Nhiên - Mọi chuyện thỉnh thoảng cũng có thể xoay chuyển.
/25
|