Chương 101 – Mở rộng tầm mắt
Một lời vừa nói ra, tất cả đều im lặng.
Nhất Bạch Sơn Tịch chính là nhân vật chính của buổi triển lãm tranh ngày hôm nay, thậm chí có thể nói, những người tham dự triển lãm ở đây đều đến vì Nhất Bạch Sơn Tịch. Lúc này, cuối cùng Nhất Bạch Sơn Tịch cũng tới, tất nhiên mọi người đều vô cùng kích động, lập tức hướng sự chú ý tới câu nói vừa rồi. Mọi người gần như cùng quay đầu ngó trái ngó phải, mong muốn tìm thấy bóng dáng của Nhất Bạch Sơn Tịch.
Ngay cả Hạ Tử Hiên cũng bị chuyện này thu hút, cậu ta tò mò ngó nghiêng.
“Ở đâu? Ở đâu?” Có người sốt ruột hỏi.
“Tôi thấy bên ngoài có rất nhiều siêu xe tới, trông khoa trương như vậy ắt hẳn là Nhất Bạch Sơn Tịch.” Người ban nãy thông báo Nhất Bạch Sơn Tịch đã đến bèn giải thích.
Trong lúc mọi người còn đang chờ đợi, một nhóm người hùng hổ tiến vào triển lãm.
Người đi đầu là một ông lão khoảng sáu mươi bảy mươi tuổi tên là Đậu Ngọc Thụ.
Đậu Ngọc Thụ – hội trưởng Hiệp hội Mỹ thuật tỉnh Giang Đông, cũng chính là họa sĩ nổi tiếng nhất Giang Đông, tác phẩm của ông ấy đều là những bức họa đạt được nhiều giải thưởng lớn. Có rất nhiều họa sĩ sở hữu những bức vẽ được trưng bày tại triển lãm ngày hôm nay, nhưng riêng bức vẽ của Đậu Ngọc Thụ vẫn thu hút nhiều sự chú ý nhất, bởi vì tranh của ông quả thực đã tự mình xây dựng nên một trường phái riêng biệt với nét độc đáo riêng, địa vị của ông ấy trong giới hội họa cực kỳ cao.
Đi cùng với Đậu Ngọc Thụ là hội trưởng và hội phó của những Hiệp hội Mỹ thuật đến từ các tỉnh khác, họ đều là những ngôi sao sáng trong làng hội họa, lúc này, nhiều tên tuổi lớn cùng tề tựu như vậy khiến cho cả buổi triển lãm bừng sáng rực rỡ.
Những người có mặt thấy vậy không khỏi phấn khích.
“Hôm nay quả là một ngày trọng đại của giới hội họa, rất nhiều vị họa sĩ nổi tiếng đều đã đến đây, thật khiến cho tôi được mở rộng tầm mắt.” Có người không nhịn được mà cất tiếng thán phục.
“Xin hỏi ai là Nhất Bạch Sơn Tịch?” Có người băn khoăn hỏi.
“Thế mà cũng phải nói sao? Chắc chắn là vị họa sĩ kia rồi.”
“Không, là người này mới đúng.”
Nhất Bạch Sơn Tịch có tiếng tăm lẫy lừng nhưng chưa từng công khai xuất hiện, có thể nói không ai biết người đó trông như thế nào, mọi người lúc này cũng chỉ biết đoán bừa, chăm chăm nhìn vào nhóm người mới đến, chỉ cần thấy một gương mặt lạ lẫm liền cho rằng đấy chính là Nhất Bạch Sơn Tịch.
Trong tiếng nói chuyện sôi nổi, Đậu Ngọc Thụ đi lên sân khấu của triển lãm, ông ấy đứng trên sân khấu hướng về phía những người tham dự, lớn tiếng nói: “Thật xin lỗi mọi người, Nhất Bạch Sơn Tịch tạm thời có việc bận nên phải đến muộn nửa tiếng, mong mọi người chờ thêm một chút.”
Nghe vậy, đám đông đang phấn khích lập tức hạ nhiệt, tiếng nói chuyện nhỏ dần rồi im bặt.
“Nhưng Nhất Bạch Sơn Tịch đã nói hôm nay sẽ mang một tác phẩm của mình đến, chuẩn bị bán đấu giá tại chỗ.” Đậu Ngọc Thụ tiếp tục nói.
Một làn sóng phấn khích trào dâng. Chỉ một câu nói đã khiến cho không khí vừa mới yên ắng đã lại sôi sục lên.
Tranh vẽ của Nhất Bạch Sơn Tịch là thứ muốn mua cũng không ai có mà bán, khi nãy Hạ Tử Nhiên lấy ra bức tranh “Mãnh hổ sổ lồng” đã khiến không ít người thèm muốn, nhưng nói cho cùng, một bức tranh của Nhất Bạch Sơn Tịch mới gọi là hiếm có, ai có thể mua được thì quả là không còn gì vẻ vang hơn!
Do vậy, một lời nói này của Đậu Ngọc Thụ khiến sự mong mỏi của mọi người trong nháy mắt đã trỗi dậy, thậm chí có người còn hùng hổ nói: “Tôi nhất định phải có được bức tranh này, không cần biết tốn bao nhiêu tiền, tôi cũng phải mua nó.”
Không khí buổi triển lãm trở nên náo nhiệt vô cùng.
“Tôi nghe người khác nói, ở đây có người đã sở hữu một tác phẩm của Nhất Bạch Sơn Tịch rồi, không biết có thật hay không nhỉ?” Vào giây phút tâm trạng đám đông đang sôi sục, Đậu Ngọc Thụ lại mở miệng tò mò hỏi.
Nghe vậy, Hạ Tử Nhiên lập tức phấn khởi kêu lên: “Đúng, tôi có.”
Ánh mắt Đậu Ngọc Thụ rực sáng, nhanh chóng nói: “Mau lấy ra xem xem.”
Hạ Tử Nhiên lập tức bước trên đôi giày cao gót, ngẩng đầu ưỡn ngực đi lên sân khấu, cô ta đứng trên sân khấu hướng về đám đông, chầm chậm giương lên bức tranh “Mãnh hổ sổ lồng” đang tầm trong tay.
Khi nãy Hạ Tử Nhiên đứng dưới sân khấu khoe ra bức tranh “Mãnh hổ sổ lồng”, những người vây quanh rất ít, còn bây giờ cô ta đứng trên sân khấu cao, toàn bộ bức tranh tức khắc đã hiện ra trước mắt mọi người.
Trong nhát mắt, mọi người lại ồ lên, tất cả đều kinh ngạc trước bức tranh “Mãnh hổ sổ lồng”.
Con hổ trong tranh rất dũng mãnh và chân thực, khí thế của một con hổ dữ sắp sổ chuồng xông ra trông sống động như thật, gây chấn động lòng người.
Không hổ danh là tác phẩm do Nhất Bạch Sơn Tịch tự tay vẽ, quả thực rất xuất sắc phi thường. Đặc biệt hơn, nét nghệ thuật được phản ánh trong bức họa này là thứ mà các tác phẩm khác trưng bày tại đây không thể so bì nổi, bức tranh vừa xuất hiện, các họa sĩ khác liền cảm thấy bị lu mờ.
“Tuyệt đẹp, thật sự rất đẹp!”
“Đúng vậy, thân già như tôi chỉ sợ cả đời này cũng không vẽ nổi một bức tranh như vậy!”
“Nếu không phải là danh họa thiên bẩm sẽ không tài nào vẽ nên bức tranh đó, chúng ta đừng mơ hão thì hơn!”
Đứng trên sân khấu đều là những hội trưởng của các Hiệp hội Mỹ thuật, ai ai cũng là những bậc thầy trong giới hội họa, nhưng bọn họ đều bị chinh phục hoàn toàn bởi “Mãnh hổ sổ lồng”, đồng loạt thốt ra những lời tán dương đầy tự ti.
“Cô gái, cháu làm sao có được bức “Mãnh hổ sổ lồng này?” Đậu Ngọc Thụ không nhịn được phải hỏi Hạ Tử Nhiên.
Nét mặt Hạ Tử Nhiên hồng hào rạng rỡ: “Bạn trai cháu là Thái công tử đã tặng cháu.” Vừa nói, Hạ Tử Nhiên vừa chỉ về phía Thái Hâm Lỗi.
Đậu Ngọc Thụ gật đầu nói: “Không tồi, tranh vẽ của Nhất Bạch Sơn Tịch vốn rất hiếm, không ngờ rằng ở Giang Đông của chúng ta có thể sở hữu một bức, thật sự rất tốt, cô gái trẻ, cháu tên là gì?”
Hạ Tử Nhiên nhanh chóng đáp: “Hội trưởng Đậu, cháu tên là Hạ Tử Nhiên, là hội viên của Hiệp hội Mĩ thuật Tây Nguyên.”
Đậu Ngọc Thụ tán thưởng: “Được, tôi đã nhớ cháu rồi.”
Hạ Tử Nhiên ngày hôm nay có thể nói là cực kỳ nổi bật, mỗi tế bào trong cơ thể cô ta đều vô cùng hưng phấn, cô ta cảm giác như cuộc đời của mình đã trọn vẹn rồi, không những có một người bạn trai ưu tú, thậm chí còn trở thành tiêu điểm của giới hội họa, những giấc mơ từ thuở nhỏ đến nay của cô lúc này đều đã trở thành hiện thực, cô ta rất vui vẻ, rất hài lòng.
Hạ Tử Nhiên nở mày nở mặt bao nhiêu, Hạ Mạt Hàn lại ủ rũ ảm đạm bấy nhiêu.
Hạ Mạt Hàn đợi ở đây mà không vui vẻ chút nào, vì thế, cô thừa lúc mọi người đều đang chú ý lên sân khấu mà xoay người lén lút rời đi.
Vừa đi được vài bước, Hạ Tử Hiên đột ngột chạy tới, trầm trọng hỏi Hạ Mạt Hàn: “Ngô Bách Tuế đang ở đâu?”
Mấy ngày hay, trong lòng Hạ Tử Hiên như uất nghẹn, nhưng cậu ta không tìm được Ngô Bách Tuế, sự uất ức này không có chỗ nào để trút ra, cuối cùng cũng gặp được Hạ Mạt Hàn, cậu ta dĩ nhiên phải nghe ngóng tin tức của Ngô Bách Tuế từ Hạ Mạt Hàn.
Hạ Mạt Hàn không lấy gì làm vui vẻ, buông một câu: “Tôi không biết, tôi và anh ấy đã li hôn rồi.”
“Li hôn? Chị định lừa ai đấy?” Hạ Tử Hiên rõ ràng không tin.
Trần Vũ Hàm khi nãy thấy Hạ Tử Hiên cố tình xúc phạm Hạ Mạt Hàn, trong lòng rất tức giận, lúc này Hạ Tử Hiên lại quấy rầy Hạ Mạt Hàn, Trần Vũ Hàm không nhịn được bèn lập tức đi tới bên cạnh Hạ Mạt Hàn, nói với Hạ Tử Hiên: “Cô ấy đã ly hôn rồi, tôi có thể làm chứng.”
Hạ Tử Hiên khó chịu nói: “Đúng là đến lúc hoạn nạn thì đường ai nấy đi, không phải chị biết Ngô Bách Tuế chết chắc rồi nên mới ly hôn sao, dù sao Ngô Bách Tuế dám ra tay với tôi cũng là vì chị, việc này chị tính thế nào đây?” Tất nhiên, cho dù Hạ Mạt Hàn và Ngô Bách Tuế ly hôn, Hạ Tử Hiên cũng không định dễ dàng buông tha Hạ Mạt Hàn.
Trần Vũ Hàm không hiểu rõ ân oán giữa Hạ Tử Hiên với Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn, nhưng cô vẫn bảo vệ Hạ Mạt Hàn, nhìn Hạ Tử Hiên mà la lớn: “Cậu có ý gì đây? Cậu có giỏi thì đi tìm Ngô Bách Tuế đi, ở đây ức hiếp một cô gái thì có bản lĩnh gì?”
Hạ Tử Hiên trừng mắt nhìn Trần Vũ Hàm nói: “Liên quan gì đến cô?”
Trần Vũ Hàm lạnh lùng đáp: “Hạ Mạt Hàn là bạn thân của tôi, chuyện của cô ấy cũng là chuyện của tôi, làm sao nào?”
Hạ Tử Hiên nhận ra Trần Vũ Hàm, cậu ta biết cô gái này không đơn giản, do đó không muốn xích mích với Trần Vũ Hàm, hơn nữa tình huống lúc này không thể tiếp tục làm to chuyện, Hạ Tử Hiên chỉ có thể cắn môi hậm hực nói với Hạ Mạt Hàn: “Còn học được cái thói tìm người khác mà dựa dẫm, chị đợi đấy, chuyện của chúng ta chưa xong đâu.” Dứt lời, Hạ Tử Hiên bỏ đi.
Trần Vũ Hàm khinh miệt nhìn Hạ Tử Hiên: “Cái thể loại gì không biết.”
Mắng xong, cô ta an ủi Hạ Mạt Hàn: “Mạt Hàn, đừng để ý những kẻ như thế.”
Hạ Mạt Hàn cười khổ: “Không sao, tớ quen rồi.”
Trần Vũ Hàm nhếch miệng, lại nói: “Mạt Hàn, đã đến đây rồi thì đừng vội đi, Nhất Bạch Sơn Tịch sắp đến rồi, chúng mình chờ thêm một chút đi, đợi tớ gặp được vị họa sĩ thiên tài này xong, tớ sẽ đưa cậu về nhà.”
Hạ Mạt Hàn biết Trần Vũ Hàm từ ngàn dặm xa xôi tới thành phố Tây Nguyên chính là để gặp Nhất Bạch Sơn Tịch, không muốn làm cô ấy mất hứng, hơn nữa, Hạ Mạt Hàn tuy không hiểu hội họa nhưng thấy bầu không khí náo nhiệt như vậy, cô cũng muốn xem thử danh họa Nhất Bạch Sơn Tịch này rốt cuộc ra sao, nên cô do dự một lát cuối cùng cũng trả lời: “Được.”
Trần Vũ Hàm thấy Hạ Mạt Hàn đã đồng ý, tiện thể rủ: “Đi, chúng mình đi xem tranh xung quanh nào!”
Dứt lời, Trần Vũ Hàm liền kéo tay Hạ Mạt Hàn tiếp tục đi loanh quanh.
Trần Vũ Hàm tiến đến phía trước một bức tranh trừu tượng rồi dừng lại, ánh mắt chăm chú khóa chặt lên bức tranh trên tường, cất tiếng thở dài từ đáy lòng: “Bức này cũng rất đẹp, rất có năng lực.”
Người bình thường xem không hiểu tranh trừu tượng, đặc biệt những người ngoài giới hội họa như Hạ Mạt Hàn lại càng không hiểu ý nghĩa ẩn bên trong bức vẽ, trong mắt Hạ Mạt Hàn, đây chỉ là những nét vẽ lung tung tùy tiện, không khác gì những bức tranh mà học sinh tiểu học vẽ bừa giờ lớp mỹ thuật, do vậy Hạ Mạt Hàn nghi ngờ nhìn chằm chằm bức tranh: “Cái này thì có gì mà đẹp?”
Trần Vũ Hàm cười giải thích: “Chắc cậu không hiểu nhỉ, đây gọi là nghệ thuật trừu tượng, những bức vẽ như thế này không có khuôn mẫu nhất định, thật ra muốn vẽ được một bức tranh đẹp là cực kỳ khó, xem ra triển lãm tranh lần này có đủ các phong cách nghệ thuật!”
Lúc Trần Vũ Hàm còn đang phấn khích, nhóm người Hạ Tử Nhiên Hạ Tử Hiên chậm rãi đi tới.
“Hạ Mạt Hàn, nghe nói chị đã li hôn, việc này là sự thật à?” Tiếng nói của Hạ Tử Nhiên từ từ cất lên.
Trần Vũ Hàm theo bản năng muốn tức giận, nhưng nhìn thấy Hạ Tử Nhiên cầm tay Thái công tử, Trần Vũ Hàm đành miễn cưỡng kiềm chế lời định nói ra, cô ta từ nhỏ lớn lên ở Tây Nguyên, dĩ nhiên biết Thái công tử là người như thế nào.
Hạ Mạt Hàn trông thấy người nhà họ Hạ cứ ráo riết bám lấy mình không buông, sắc mặt cô trở nên rất khó chịu, cô lạnh lùng nói: “Thì sao?”
Rõ ràng Hạ Mạt Hàn cam chịu li hôn, Hạ Tử Nhiên nghe xong lập tức chỉ vào Hạ Mạt Hàn rồi nói với người đứng bên cạnh: “Hội phó Mạnh, đây là chị họ của tôi, thế nào? Ngoại hình cũng không tồi nhỉ?”
Hạ Tử Nhiên nói xong, một người đàn ông gần 40 tuổi đi tới.
Gã ta tên là Mạnh Văn Thành, hội phó Hiệp hội Mỹ thuật Tây Nguyên, địa vị tuy không thấp, nhưng trông dáng vẻ lại cực kỳ lôi thôi, đầu tóc bù xù, làn da nhợt nhạt, râu ria lởm chởm, nom hệt như một gã nghệ sĩ nhếch nhác.
Sự ngạo mạn của gã nghệ sĩ này đã ngấm vào trong máu, gã vừa xuất hiện liền hếch cằm, ngạo nghễ nhìn Hạ Mạt Hàn, kiêu căng mở miệng: “Trông cũng được đấy, nghe nói em là một người đã từng li hôn, anh cũng có phần để bụng chuyện này, nhưng nếu em chịu theo anh, ngoan ngoãn làm một bà nội chợ, quán xuyến tốt nhà cửa, chăm sóc tận tình bố mẹ anh, anh cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận em.”
Giọng điệu gã ta rất ngông cuồng, bởi vì gã tự coi mình là một bậc thầy, gã ta cũng xem như có chút địa vị trong giới hội họa Tây Nguyên, kể cả Hạ Tử Nhiên muốn trèo cao cũng phải nịnh bợ lấy lòng gã.
Nhưng Hạ Mạt Hàn lại không có chút thiện cảm với kiểu người như vậy, đặc biệt là thái độ thượng đẳng hơn người của đối phương khiến Hạ Mạt Hàn rất ghét bỏ, cô chẳng buồn nghĩ ngợi đã từ chối: “Rất xin lỗi, tôi tạm thời chưa có ý định tìm kiếm đối tượng yêu đương.”
“Hạ Mạt Hàn, chị đừng có mà ở đây tỏ vẻ thanh cao, sao chị không tự xem lại bản thân mình bây giờ đi, hội phó Mạnh đây coi trọng chị là vinh hạnh lớn của chị, chị còn đòi suy nghĩ thêm gì nữa.” Hạ Tử Hiên đứng một bên bất bình nói.
Hạ Tử Nhiên cũng phụ họa theo: “Hạ Mạt Hàn, tôi thấy chị đáng thương mới giới thiệu hội phó Mạnh cho chị, chị có biết địa vị của hội phó Mạnh trong giới hội họa Tây Nguyên ra sao không, chị kết hôn với anh ấy là cả đời sung sướng.”
Đến cả Hạ Sơ Tuyết cũng không nhịn được mà khuyên một câu: “Anh ấy còn hơn Ngô Bách Tuế trăm lần, chị đồng ý đi!”
Nhìn vẻ mặt của những người này, Hạ Mạt Hàn chán nản hét lên một câu: “Tôi không đồng ý đấy, được chưa?”
Lời này của Hạ Mạt Hàn tuy là nhắm vào người nhà họ Hạ, nhưng lại khiến Mạnh Văn Thành mất hết mặt mũi.
Sắc mặt Mạnh Văn Thành âm u, gã ta trầm trọng nói với Hạ Mạt Hàn: “Cô có tư cách gì mà từ chối tôi? Cô có biết bức họa cô đang xem này chính là tác phẩm của tôi, tôi có thể nâng đỡ cô vươn cao, đó là may mắn của cô.”
Con người Mạnh Văn Thành này tuy có khả năng sáng tác nghệ thuật, nhưng điều kiện cuộc sống của gã rất bình thường, những bức tranh trừu tượng mà gã ta vẽ rất khó bán, hơn nữa, con người gã tự cao tự đại, luôn cho rằng mình là một bậc thầy hội họa, cho rằng tranh mình vẽ chỉ có thể bán với giá trên trời, không thể bán giá rẻ, do đó các tác phẩm của gã hầu hết đều thất bại trong chính tay mình.
Thế nhưng, ngoại hình không tốt, gia cảnh khó khăn không thể lung lay Mạnh Văn Thành, gã ta luôn mang tâm thế ngạo mạn mà kén vợ, nhất định phải tìm được một người vợ xinh đẹp kiều diễm.
Trần Vũ Hàm nghe thấy bức tranh trừu tượng này là của Mạnh Văn Thành liên kinh ngạc, ánh mắt nhìn Mạnh Văn Thành cũng thay đổi một chút.
Nhưng Hạ Mạt Hàn một chút cũng không thay đổi, cô vẫn cương quyết: “Chúng ta không phù hợp, ông nên đi tìm người khác thì hơn!”
Mạnh Văn Thành trầm mặt: “Hừ, cô là một người con gái đã từng li hôn, lại còn ở đây làm bộ làm tịch với tôi? Cô tưởng tôi yêu thích cô lắm chắc?”
Hạ Tử Nhiên nhìn Hạ Mạt Hàn từ chối hội phó của mình cũng không vui, cô ta cũng trầm mặt châm chọc: “Chẳng trách chị chỉ có thể tìm được một kẻ khờ như Ngô Bách Tuế, chị đúng là không có mắt nhìn.”
Đúng lúc đám người này còn dây dưa không dứt, đột nhiên, một nhóm chàng trai mặc âu phục đen, đeo kính đen bước vào đại sảnh của triển lãm.
“Xin nhường đường, xin nhường đường.” Những chàng trai đeo kính râm này rất hiên ngang, họ tiến vào với khí thế mạnh mẽ, thẳng tay đẩy mọi người dẹp sang hai bên, tạo thành một con đường từ đại sảnh rộng lớn, cắt ngang qua đám đông dẫn thẳng đến sân khấu triển lãm.
Lúc này là đúng 3 giờ chiều, trông khung cảnh phô trương như vậy, ắt hẳn là Nhất Bạch Sơn Tịch đã lên sân khấu.
Nhận thức được điều này, đám đông đang chen chúc ở hai bên vách tường của triển lãm đột nhiên hai mắt sáng rực, mọi người đồng loạt dán mắt vào cửa triển lãm.
Trong sự chú ý của mọi người, có một người đàn ông chậm rãi bước vào từ lối đi đặc biệt…