Chương 12: Xin chào cô Hạ
Hạ Mạt Hàn đang nản lòng thoái chí, lặng lẽ bỏ đi thì đột nhiên nghe thấy giọng nói này, cô lập tức ngoảnh lại.
Vừa nhìn cô đã thấy có một người đang đứng thẳng tắp nhìn mình ở trong đại sảnh tầng một của tòa nhà.
Người này chính là Trâu Cầm, bạn cùng phòng thời đại học với cô.
Vừa nhìn thấy Trâu Cầm, Hạ Mạt Hàn lập tức mỉm cười, cô ngạc nhiên hỏi: “Trâu Cầm, sao cô lại ở đây?”
Trâu Cầm hất tay với Hạ Mạt Hàn, nói: “Vào đã rồi nói!”
Hạ Mạt Hàn thấy khó tin, cô hơi do dự nhìn hai nhân viên bảo vệ, nhưng không ngờ họ lại làm một động tác mời với cô.
Vì thế, Hạ Mạt Hàn mang theo sự vui mừng và kích động đi vào đại sảnh tầng một của tập đoàn Xương Thịnh.
Bước vào trong đại sảnh rồi, Hạ Mạt Hàn mới nhìn thấy thẻ công tác đeo trên cổ của Trâu Cầm, cô ta là tổ trưởng bộ phận nhân sự. Hèn chi cô ta có quyền cho mình vào.
“Trâu Cầm, không ngờ cô đã làm đến chức tổ trưởng ở Xương Thịnh, có tiền đồ thật đấy.” Hạ Mạt Hàn cất tiếng khen ngợi từ tận đáy lòng.
Trâu Cầm hơi có vẻ đắc ý đáp: “Cũng tạm, nói cho cùng thì vẫn là nhờ chồng tôi tài giỏi. Tôi có thể vào làm ở công ty này đều là nhờ mối quan hệ của anh ấy.”
Nhắc đến chồng, Trâu Cầm còn cố ý nói một cách nhấn mạnh!
Khi còn học đại học, Trâu Cầm kém Hạ Mạt Hàn về mọi mặt. Hạ Mạt Hàn có thành tích xuất sắc, vừa xinh đẹp vừa giàu có, là cô hoa khôi lạnh lùng của trường, còn cô ta chẳng qua chỉ là một chiếc lá xanh ở bên cạnh hoa khôi mà thôi. Ngoài mặt, cô ta và Hạ Mạt Hàn có mối quan hệ rất tốt, hai người là bạn cùng phòng, đi đâu cũng có nhau. Nhưng thật ra Trâu Cầm rất ghét Hạ Mạt Hàn, vì cô đã che mất tất cả ánh hào quang của cô ta, khiến cô ta trở nên tối tăm lu mờ. Khi hai người họ ở cạnh nhau, tất cả mọi người chỉ chú ý đến Hạ Mạt Hàn và hoàn toàn lờ cô ta đi. Lòng tự ái và hư vinh của Trâu Cầm đã bị đã bị đả kích nặng nề.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Trâu Cầm dựa vào sự nỗ lực của bản thân gả cho một ông chồng giỏi giang. Dù người chồng này hơn cô ta mười tuổi, nhưng cô ta không bận tâm, vì chồng cô ta vừa giàu có vừa có bản lĩnh, vậy là đủ rồi.
Còn Hạ Mạt Hàn thì ngược lại, cô lấy một tên khờ. Khi biết chuyện này, Trâu Cầm cực kỳ vui sướng, cuối cùng thì cô ta cũng đã áp đảo được Hạ Mạt Hàn ở một phương diện nào đó. Chỉ có điều, Trâu Cầm vẫn chưa tìm được cơ hội để khoe khoang về chồng mình với Hạ Mạt Hàn. Vì sau khi tốt nghiệp, hai người chẳng còn liên lạc gì nữa. Trùng hợp thế nào hôm nay, Trâu Cầm lại nhìn thấy Hạ Mạt Hàn bị bảo vệ giữ ở cửa công ty, một cơ hội tốt thế này, đương nhiên cô ta không thể bỏ qua.
Hạ Mạt Hàn không hề nghe ra ẩn ý trong câu nói của Trâu Cầm, nhưng nghe cô ta nói có một ông chồng tài giỏi, trong lòng cô cũng khó tránh khỏi thấy hụt hẫng, vì dẫu sao chồng cô cũng chẳng có một chút tài cán gì. Hạ Mạt Hàn chẹp miệng, nói: “Chúc mừng cô!”
Thấy Hạ Mạt Hàn như vậy, trong lòng Trâu Cầm vui như nở hoa. Nhưng ngoài mặt, cô ta vẫn giả bộ rất nhiệt tình, thoải mái nói với Hạ Mạt Hàn: “Được rồi, ngồi xuống nói chuyện đi!”
Nói rồi, Trâu Cầm dẫn Hạ Mạt Hàn đến chỗ sofa chuyên dùng để tiếp khách ở cạnh đại sảnh.
“Cho hai tách cà phê!” Vừa ngồi xuống, Trâu Cầm đã lên tiếng căn dặn nhân viên phục vụ trước quầy.
Bây giờ, Trâu Cầm đã hoàn toàn khác xưa, cô ta có khí chất đầy mình, cực kỳ ra dáng.
Chờ sau khi cà phê được đưa tới, Trâu Cầm mới lên tiếng hỏi Hạ Mạt Hàn: “Nghe nói cô kết hôn rồi, chồng là một tên khờ, chuyện này có phải là thật không?”
Chuyện này đã đồn thổi khắp nơi, Trâu Cầm biết được thì cực kỳ sung sướng, nhưng cô ta vẫn giả bộ kinh ngạc hỏi.
Hạ Mạt Hàn thấy rất xấu hổ, cô cắn môi đáp: “Đừng nhắc chuyện này nữa.”
Trâu Cầm tiếp tục hỏi: “Tôi muốn biết mà, với điều kiện của cô, tìm một ông chồng xuất sắc đâu phải chuyện khó gì, sao cô lại kết hôn với một tên ngốc?”
Hạ Mạt Hàn hận không thể tìm một cái khe hở nào để chui xuống, cô thật sự không muốn đối mặt với câu hỏi hóc búa này. Đây luôn là nỗi đau trong lòng của Hạ Mạt Hàn, chính vì kết hôn với Ngô Bách Tuế, nên cô chẳng còn mặt mũi nào gặp lại bạn bè ngày xưa nữa. Bây giờ, Trâu Cầm cứ hỏi mãi chuyện này, khiến cô thấy rất khó xử, cô mím môi, khổ sở đáp: “Tôi không muốn nhắc đến chuyện này.”
Thấy vậy, Trâu Cầm mỉm cười, thản nhiên nói: “Ừ, không nhắc đến chồng cô nữa. Thế nói chuyện của cô đi, hôm nay, cô đến công ty chúng tôi có việc gì?”
Nghe thấy vậy, Hạ Mạt Hàn lập tức nén sự buồn khổ trong lòng xuống, lấy tài liệu của công ty mình ra, nói với Trâu Cầm: “Đây là tài liệu chi tiết của công ty tôi, tôi muốn nhận thầu công việc lắp đặt cho quý công ty.” Với Hạ Mạt Hàn, Trâu Cầm chính là hi vọng lớn nhất bây giờ của cô. Trâu Cầm có địa vị không nhỏ ở Xương Thịnh, hơn nữa lại rất nhiệt tình với cô, Hạ Mạt Hàn thật sự mong cô ta có thể giúp được mình.
Trâu Cầm cầm lấy tài liệu công ty của Hạ Mạt Hàn, tùy ý lật xem một lúc, sau đó nói: “Chuyện này e là hơi khó.”
Ngập ngừng một lúc, Trâu Cầm lại khoác lác: “Nhưng tôi lại có chút quan hệ với lãnh đạo cấp cao của công ty, tôi sẽ dàn xếp cho cô một chút, chuyện này cũng không phải là hoàn toàn không thể.”
Nghe thấy vậy, Hạ Mạt Hàn lập tức kích động, cô liên tục hỏi Trâu Cầm: “Trâu Cầm, cô có thể giúp tôi việc này sao?”
Trâu Cầm nhấp một ngụm cà phê, hờ hững đáp: “Muốn tôi giúp cô cũng được thôi, xin tôi đi!”
Nghe thấy vậy, Hạ Mạt Hàn ngẩn người. Trước kia khi còn học đại học, Trâu Cầm đối xử với cô rất tốt, chuyện gì cũng làm giúp cô, thậm chí nhiều lúc còn có ý nịnh bở và tâng bốc cô. Nhưng bây giờ, Trâu Cầm đã thay đổi, cô tới trở nên ngạo mạn, Hạ Mạt Hàn như chỉ có thể ngửa mặt trông lên.
Trong lòng Hạ Mạt Hàn rất không vui, nhưng bây giờ đang lúc nguy cấp, cô rất cần đơn hàng lớn và sự giúp đỡ của Trâu Cầm. Vì vậy, cô chỉ có thể đồng ý với yêu cầu của cô ta. Hạ Mạt Hàn điều chỉnh tâm trạng, sau đó chân thành cầu xin Trâu Cầm: “Trâu Cầm, tôi thật sự rất cần đơn hàng này, cô có thể nể tình bạn ngày xưa mà giúp tôi không? Coi như là tôi cầu xin cô.”
Nghe vậy, cảm xúc của Trâu Cầm trào dâng. Một Hạ Mạt Hàn luôn thanh cao, mà bây giờ đã bị cuộc sống chèn ép, phải nịnh nọt lấy lòng mình, đây quả là một chuyên sung sướng biết bao!
Trâu Cầm cô ta thật sự được nở mày nở mặt rồi.
Sau khi thầm thấy vui sướng, Trâu Cầm đột nhiên giở mặt. Cô ta đập mạnh tay xuống bàn, sau đó đứng dậy nổi giận nói với Hạ Mạt Hàn: “Hạ Mạt Hàn, nể tình bạn ngày xưa, tôi mới cho cô vào đây. Không ngờ cô lại đến để hối lộ tôi, cô coi tôi là hạng người gì hả?”
Trâu Cầm đột nhiên gào lên, như có chuyện gì to tát lắm. Lập tức, rất nhiều nhân viên của Xương Thịnh trong đại sảnh đều vây lại xem kịch hay.
Thoáng cái, Hạ Mạt Hàn ngây ra. Cô không ngờ Trâu Cầm lại trở mặt nhanh như vậy, cô không hiểu hỏi: “Trâu Cầm, cô làm vậy là ý gì?”
Trâu Cầm cầm tài liệu của công ty An Cư Lạc, lạnh giọng nói: “Ý gì là ý gì? Một công ty lắp đặt nhỏ bé tầm thường như cô dám chạy đến Xương Thịnh chúng tôi tìm kiếm hợp tác, lại còn định hối lộ tôi? Cô đang nghĩ gì vậy hả? Cô không biết tập đoàn Xương Thịnh chúng tôi có đội ngũ lắp đặt chuyên nghiệp à? Công ty các cô có tư cách gì để hợp tác với chúng tôi?”
Dứt lời, Trâu Cầm ném tập tài liệu lên mặt của Hạ Mạt Hàn.
Hạ Mạt Hàn vừa chật vật vừa thảm thương.
Các nhân viên của Xương Thịnh tập chung ở đây vừa nghe thấy vậy đã lập tức xì cào: “Mọi người xem kìa, lại có một người đến muốn dựa dẫm vào công ty của chúng ta.”
“Haizz, sao luôn có những người không biết lượng sức mình thế nhỉ? Tập đoàn Xương Thịnh là nơi mà công ty nhỏ bé tầm thường của bọn họ muốn hợp tác là có thể hợp tác hay sao?”
“Lại còn hối lộ tổ trưởng Trâu Cầm, đúng là không biết xấu hổ.”
Bị nhiều người vây xem bàn tán như vậy, Hạ Mạt Hàn thật sự muốn chết. Cô thấy cực kỳ xấu hổ, vừa thất vọng vừa khó chịu. Đến lúc này, dù Hạ Mạt Hàn có ngốc đến mấy cũng hiểu, Trâu Cầm căn bản không hề muốn giúp mình. Cô ta để cô vào đây chỉ để làm cô nhục nhã thôi.
Tình bạn học bốn năm còn không bằng rác rưởi.
Cô thật sự đã nhìn lầm người.
Trái tim của Hạ Mạt Hàn đã bị tổn thương.
Cô lẳng lặng nhặt tài liệu của công ty lên, đứng dậy nói thẳng với Trâu Cầm: “Cô không muốn giúp tôi thì thôi, nhưng đừng có sỉ nhục tôi. Cô làm như vậy thật sự là rất quá đáng.”
Trâu Cầm lạnh lùng đáp: “Cuối cùng thì bây giờ tôi đã biết tại sao cô lại lấy một tên ngốc như Ngô Bách Tuế làm chồng rồi, thì ra bản thân cô cũng biết vờ ngớ ngẩn. Cô quá không biết trời cao đất dày rồi đấy, muốn hối lộ thì cũng không nên đến tìm tôi. Lẽ nào cô không biết công ty tôi có chế độ quy tắc nghiêm ngặt à? Đến một nhân viên bảo vệ của chúng tôi còn hiểu chuyện hơn cô đấy!”
Một câu nói khiến người trong mộng tỉnh giấc, lời này của Trâu Cầm lập tức đã khơi dậy phản ứng mãnh liệt: “Gã con rể khờ khạo Ngô Bách Tuế á? Không lẽ đây chính là quý cô đó của nhà họ Hạ?”
“Tôi đã bảo là sao trông quen thế rồi mà, thì ra là cô ấy, cô ấy chính là Hạ Mạt Hàn đã gả cho một tên ngốc đấy.”
“Xin thế này mà sao đầu óc kém thế?”
“Chắc đầu óc cũng có vấn đề, không thì sao lại ôm mộng tưởng hão huyền chạy đến công ty chúng ta tìm kiếm hợp tác? Làm vậy không phải là điên hay sao?”
Những câu nói này như cơn mưa đá vô tình rơi xuống người Hạ Mạt Hàn, khiến cô choáng váng đầu óc. Cô thấy cực kỳ khó chịu, mắt cô đã đỏ hoe, khóe mắt vô cùng chua xót. Nhưng cô cố nén những giọt nước mắt lại, vì không muốn mất mặt thêm nữa, cô phải giữ lại sự tôn nghiêm cuối cùng. Cô khàn giọng, nói rành mạch với Trâu Cầm: “Tôi muốn hợp tác với công ty các cô, không phải tôi không biết tự lượng sức mình, tôi cũng không hề có ý hối lộ, cô đừng có ngậm máu phun người.”
Trâu Cầm muốn sỉ nhục Hạ Mạt Hàn trước mặt mọi người, hoàn toàn giẫm đạp cô dưới chân mình, để tất cả mọi người đến xem Trâu Cầm cô ta cao quý hơn Hạ Mạt Hàn nhiều. Bây giờ, cô ta đã đạt được mục đích của mình, nên không muốn phí lời với Hạ Mạt Hàn nữa, cô ta lớn tiếng nói thẳng: “Bảo vệ đâu, đuổi con điên này ra ngoài!”
Lập tức có hai nhân viên bảo vệ của Xương thịnh trong đại sảnh chạy tới.
Toàn thân Hạ Mạt Hàn cứng đờ, trong lòng đau đớn không thôi. Cảm giác này giống như bị người quen mà mình tin cậy đâm mạnh cho một nhát dao, cô nhìn nhân viên bảo vệ đang chạy về phía mình với ánh mắt tuyệt vọng.
Nhưng khi hai nhân viên bảo vệ này chạy tới, chuẩn bị kéo Hạ Mạt Hàn đi thì một tiếng quát đột nhiên vang lên: “Dừng tay!”
Hai chữ này và uy nghiêm vừa mạnh mẽ, tất cả mọi người ở đó lập tức im bặt, không hẹn mà cùng nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Chỉ thấy có một người đàn ông trung tuổi có khí chất trầm ổn bước nhanh tới.
Ông ấy chính là Quách Vinh, giám đốc bộ phận nhân sự của tập đoàn Xương Thịnh!
Trông thấy Quách Vinh, mọi người đều cất tiếng chào hỏi: “Giám đốc Quách.”
Trâu Cầm cũng lập tức tiến lên nghênh đón, Quách Vinh là người có chức vị cao nhất ở bộ phận nhân sự, ông ấy là cấp trên trực tiếp của cô ta. Trâu Cầm có thể ngồi vào vị trí tổ trưởng bộ phận nhân sự cũng là nhờ công đề bạt của Quách Vinh. Vì thế, cô ta rất tôn trọng ông ấy. Trâu Cầm đi đến trước mặt Quách Vinh, lập tức ân cần nói: “Giám đốc Quách, sao anh lại đến đây ạ?”
Quách Vinh lườm Trâu Cầm, nghiêm giọng nói: “Cô đã bị sa thải!”
Một câu nói quyết liệt.
Mọi người ở đó đều há mồm trợn mắt.
Trâu Cầm càng như bị sét đánh, cô ta cười nói: “Giám đốc Quách, anh không đùa đấy chứ ạ?”
Quách Vinh mắng: “Ai đùa với cô, mau thu dọn đồ đạc, rời khỏi công ty.”
Quách Vinh nói dứt khoát, không cho cô ta phản bác.
Trâu Cầm đứng hình, trong lòng chợt trào dâng vô vàn cảm xúc từ tủi thân, hoảng loạn, không dám tin cho đến khó hiểu.
Những người khác cũng thấy lơ mơ, không hiểu ra làm sao.
Quách Vinh đi lướt qua Trâu Cầm, bước thẳng đến trước mặt Hạ Mạt Hàn, ông ấy làm một động tác mời với cô và kính trọng nói: “Xin chào cô Hạ, cô đến đàm phán hợp đồng đúng không? Mời đi theo tôi.”